Những lời này có vẻ như rất có hiệu quả vì Dụ Vi Hề đã ngừng lắc lư. Đúng lúc Mộ Tử Khâm âm thầm thở phào thì Dụ Vi Hề lại cúi người xuống đối mặt với anh. Hơi thở của cô được pha trộn bởi mùi rượu và vị ngọt ngào. Đôi mắt cô mông lung mơ hồ. Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mở ra nhưng lại nói một câu rất kinh dị, "Tôi sẽ cưỡng bức cậu trước!".
Mộ Tử Khâm nhìn cô, bỗng nhiên chớp mắt rất chậm rất chậm, "Cậu có biết thế nào là cưỡng bức không?".
"Nói vớ vẩn". Dụ Vi Hề vung tay lên, dáng dấp rất giống một nữ tướng cướp xuống núi để đoạt lấy áp trại tướng công, "Chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ không biết con lợn như thế nào? Trên TV chiếu suốt còn gì... Chính thế, bây giờ tôi cũng xem TV đấy, a ha ha ha...".
Nói xong, đầu óc Dụ Vi Hề lại bắt lệch sóng, chuyển sang kênh khác, bắt đầu tự nói nói với mình, "Đúng rồi, mấy bộ phim gần đây không tệ, tôi giới thiệu cho cậu mấy bộ phim Mỹ nhá... Vượt ngục, toàn anh đẹp trai, ha ha... Đúng rồi, còn có thành phố dục vọng nữa, đó là một phim kinh điển, có mấy cảnh không dành cho trẻ em, nhất định cậu sẽ thích... Đúng rồi, gần đây còn đang có cơn sốt phim hài Thái nữa...".
"Dụ Vi Hề". Mộ Tử Khâm ngắt cơn lẩm bẩm của cô.
"Cái gì?". Dụ Vi Hề hai mắt mờ mờ, "Ai gọi đấy?".
"Vừa rồi chẳng phải cậu nói muốn cưỡng bức tôi sao?". Mắt Mộ Tử Khâm sáng lên, "Thế nào, dám nói mà không dám làm à?".
"Ai bảo thế!". Dụ Vi Hề bị mất khả năng đánh giá trúng phải phép khích tướng, cao giọng nói: "Ngay bây giờ tôi sẽ cưỡng bức cậu!".
Nói xong, Dụ Vi Hề bắt đầu cố gắng nhớ lại nhưng ký ức còn lại trong đầu chỉ có cảnh nam cưỡng bức nữ. Quên đi, cứ làm theo thế vậy. Vì thế, Dụ Vi Hề cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy vật nổi lên trước ngực anh, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng khiêu khích cuốn vòng tròn. Dần dần, cô cảm nhận thấy hạt tròn trong miệng bắt đầu cứng lên, mà hô hấp của Mộ Tử Khâm cũng dần trở nên dồn dập.
Lúc này, Dụ Vi Hề bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: "Mộ Tử Khâm, ngực cậu nhỏ quá, còn không to bằng của tôi".
"Nói vớ vẩn". Giọng nói Mộ Tử Khâm vì tràn ngập tình dục mà khàn khàn: "Nếu ngực cậu mà không to bằng của tôi thì mổ bụng tự sát luôn được rồi đấy".
"Nói cũng đúng... Ha ha a". Dụ Vi Hề nấc một cái, "Được rồi, tôi tiếp tục đây".
Môi cô tiếp tục lướt xuống phía dưới, đi tới vùng bụng không chút sẹo lồi lõm, hôn đi hôn lại. Càng đi xuống, cơ thể anh lại càng căng cứng. Mà vật nóng rực của anh cũng đã vươn cao thẳng lên. Dụ Vi Hề bất mãn nhíu mày, bỗng nhiên ra sức chặn cái thẳng cứng của anh, miệng lầm bầm nói: "Hạ xuống, hạ xuống, còn chưa đến lượt mày diễn đâu, sao lại choán màn hình thế?".
Trán Mộ Tử Khâm toàn vạch đen hoà cùng với mồ hôi hột vì phải nhẫn nhịn. Anh muốn bóp chết cô nàng này hoặc là ân ái đến chết. Sau một hồi đấu tranh, anh chọn phương án sau. Mộ Tử Khâm ôm lấy thắt lưng cô, xoay người một cái, hai người đổi vị trí, anh nằm trên người Dụ Vi Hề.
Dụ Vi Hề vuốt lồng ngực anh, hét lớn: "Buông ra... Tôi còn muốn... Tôi còn muốn tiếp tục cưỡng bức cậu!".
Mộ Tử Khâm giữ lấy cổ tay Dụ Vi Hề, kề sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Để tôi giúp cậu là được mà".
Giọng nói của anh thật quyến rũ, mềm mại xa xăm như thể yêu tinh hoa đào chuyên mê hoặc con người.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn, có lẽ là bởi vì ma chướng hoa lệ này, Dụ Vi Hề không giãy dụa nữa, cô nhắm mắt lại.
Mộ Tử Khâm cởi chiếc áo màu đen ra, anh cúi người xuống bắt đầu hôn lên môi cô. Môi cô mềm mại mà ấm áp, có chút ngọt ngào. Lưỡi anh tách hai hàm đóng chặt của cô ra, nhấm nháp nước bọt ngọt như mật của cô. Anh cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, mút vào, dây dưa. Anh tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Dụ Vi Hề cau mày, xoay đầu muốn thoát khỏi sự quấn quít của anh nhưng Mộ Tử Khâm giữ chặt mặt cô không cho cô thoát.
Anh sẽ không buông tay, sẽ không buông tay cô gái này ra nữa.
Cùng với trận mưa hôn, Mộ Tử Khâm bắt đầu đòi hỏi càng nhiều. Anh đưa tay ra phía sau Dụ Vi Hề, cởi váy cô ra. Dụ Vi Hề lại cầm tay anh, mơ mơ màng màng nói: "Đừng cởi, tôi sẽ bị lạnh".
Mộ Tử Khâm dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm dọc theo tai cô, giọng nói của anh mang theo sự mê hoặc, "Đợi lát nữa em sẽ nóng lên thôi". Loại kích thích này khiến toàn thân Dụ Vi Hề tê dại, cô bất giác cất tiếng rên rỉ.
Hơi thở Mộ Tử Khâm càng thêm nóng rực, anh nắm lấy rồi cởi cả cái váy vướng bận kia lẫn quần áo lót ra, lúc này, Dụ Vi Hề cả người trần trụi. Cơ thể cô tản ra màu trắng trong suốt, đẹp đến không thể nói nên lời. Mộ Tử Khâm cúi đầu, bắt đầu tôn thờ ngực cô. Anh ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực, dùng đầu lưỡi khiêu khích nụ hoa phấn hồng của cô từng vòng lại từng vòng, kiên trì chờ đợi chúng yêu kiều khóc lên trong miệng mình. Mà tay anh cũng bao bọc lấy màu trắng mềm mại bên kia, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, nhìn nó biến thành đủ các hình dạng trong bàn tay mình.
Dụ Vi Hề bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu, cô lấy tay đẩy vật lạ đặt trước ngực mình ra. Nhưng Mộ Tử Khâm lại nhanh chóng tóm lấy hai tay cô, giữ chặt sang hai bên sườn. Sau đó môi anh lưu luyến dời khỏi ngực cô, di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng, chậm rãi hôn lên. Thế rồi anh tiếp tục xuống phía dưới, đi tới nơi bí mật của cô. Mộ Tử Khâm tách đôi chặt đang kẹp chặt của cô ra, ngón tay thon dài thâm nhập vào nụ hoa cô. Anh sợ làm đau cô, cẩn thận thăm dò, động tác nhẹ mà chậm. Độ chặt của con đường mòn, sự ấm áp của vách tường bên trong khiến lửa dục trong mắt Mộ Tử Khâm càng thêm dâng cao, anh dùng sức mạnh hơn.
Bên dưới truyền đến cảm giác có vật lạ tiến vào khiến Dụ Vi Hề thấy không thoải mái, cô vô thức co rút nụ hoa. Ngón tay Mộ Tử Khâm bị hút chặt vào, cảm giác này khiến anh điên cuồng. Anh bắt đầu chậm rãi cử động ngón tay, từng chút từng chút ra vào cơ thể cô. Sự tê dại như bị điện giật dọc theo ngón tay anh mà truyền đến toàn thân Dụ Vi Hề, cô không kìm chế được cong người lên, khuôn mặt đỏ ửng vì tình dục.
Mộ Tử Khâm cố gắng kìm lại sự khô nóng trong cơ thể, kìm chế sự bất chấp tất cả khi bị cô kích thích, mãi đến khi đường mòn của cô trở nên ướt át mới rút ngón tay ra. Trên ngón tay tất cả đều là dịch yêu trong suốt của cô, là bằng chứng cho sự chuẩn bị sẵn sàng đón nhận anh. Mộ Tử Khâm cởi quần, đặt vật đã sớm thẳng cứng hiên ngang trước cửa khu vườn tư mật, sau đó cử động một cái, anh tiến vào cô.
Một cơn đau ập đến toàn thân Dụ Vi Hề, cô nửa đẩy nửa đánh Mộ Tử Khâm đang ở trên người mình, khóc kêu lên: "Đau quá... Đau quá! Mộ Tử Khâm, cái tên khốn này!".
"Tôi khốn nạn". Mộ Tử Khâm thở dốc nặng nề, anh tựa đầu chôn mặt vào trong mái tóc đen mềm mại của cô, lẩm bẩm nói: "Còn em, chính là một cô nàng hư hỏng".
Anh chậm rãi ra vào cơ thể cô, đường mòn nhỏ hẹp ướt át kia bao trọn lấy vật cực lớn của anh, sự sung sướng không gì sánh kịp vỡ oà.
Dụ Vi Hề uể oải đẩy anh, "Đi ra ngoài đi! Đau quá! Tôi sai rồi, Mộ Tử Khâm, tôi sẽ không chọc giận cậu nữa! Cậu ra ngoài đi!".
"Em không chọc tôi nhưng tôi sẽ tiếp tục chọc em". Mộ Tử Khâm liếm đi giọt nước mắt nơi khoé mắt cô, "Cả đời sẽ chọc em".
Dụ Vi Hề bắt đầu giãy dụa nhưng bởi vậy mà đường mòn của cô càng thêm chặt, Mộ Tử Khâm không nhịn rên rỉ ra tiếng. Cảm giác sung sướng này làm anh mất khống chế, anh bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn, rong ruổi trong cơ thể cô. Anh cúi người xuống, hôn cô, nuốt lấy tiếng khóc của cô vào cơ thể mình. Từ nay về sau, nước mắt của cô, nụ cười của cô, thân thể cô đều sẽ là của anh.
Anh giống như một con dã thú không biết mệt mỏi, chiếm đoạt cơ thể tuyệt mỹ của cô. Làn da dần dần nóng rực, hơi thở dần dần mê loạn, động tác dần dần điên cuồng. Anh muốn cô, dùng hết toàn bộ sức lực của mình mà muốn cô. Hai cơ thể cực nóng dây dưa trên chiếc giường mềm mại, cử động với tần suất như nhau.
Quan hệ của bọn họ trong đêm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau...
"A!!". Dụ Vi Hề cứ như nhìn thấy ma, thê lương kêu lên: "A!! A!! A!!!".
Không, còn đáng sợ hơn cả quỷ! Mộ Tử Khâm, Mộ Tử Khâm cả người không mặc quần áo!
Nhưng đáng sợ nhất chính là, mình cũng không mặc gì!
Cơn đau từ phía người dưới truyền đến cho cô biết, đên hôm qua bọn họ đã lên giường!
Trời ạ, mau nói với cô rằng đây không phải sự thật, đây nhất định không phải là sự thật!
"A!!". Điều duy nhất Dụ Vi Hề có thể làm lúc này chỉ là thét chói tai.
Nhưng Mộ Tử Khâm bỗng nhiên đứng dậy, hôn lấy cô. Dụ Vi Hề mở to hai mắt, đầu lưỡi anh đang cuộn lên trong miệng cô! Dụ Vi Hề một tay đẩy anh ra, ra sức lau miệng, "Phì phì! Buồn nôn quá đi mất!".
Mộ Tử Khâm khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêng người, tay chống đầu, nhìn cô. Tư thế này của anh trông cực kì “vui tai vui mắt”. Phải thừa nhận, ngoại hình của anh quả nhiên là không chê vào đâu được, vừa mới rời giường, tóc tai rối tung mà vẫn có được vẻ đẹp hoang dã nam tính. Chăn đơn màu trắng chỉ che được phần eo dưới, khuôn ngực mê người cứ thế lộ ra.
Dụ Vi Hề bỗng phát hiện ba điểm của mình cũng bị lộ hết, vội vàng kéo chăn để che người. Nhưng kéo mạnh quá nên “chú chim nhỏ” của Mộ Tử Khâm lộ hết cả ra. Không chỉ thế mà nó còn đang trong trạng thái giương cánh muốn bay!
Mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng như sắp xuất huyết, cô lấy chăn che ngực, xoay người, lắp bắp nói: "Cậu... cậu mặc quần vào trước đi đã!".
Cô dùng chăn che khuất cảnh xuân trước ngực nhưng toàn bộ phía sau lưng lại hở hết. Một màu trắng nõn như thế thật quá khêu gợi, còn cả cặp mông cong xinh xắn nữa.
"Tối hôm qua em đã nhìn hết rồi mà, sợ gì nữa?". Mộ Tử Khâm lười biếng vuốt ve lưng Dụ Vi Hề, sự mềm mại này khiến anh mê muội.
Bị anh đụng vào, Dụ Vi Hề như bị điện giật nhảy từ trên giường xuống và cũng kéo luôn cái chăn đi.
Cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ ra sức cắn cắn môi dưới, tiếp tục nói lắp: "Cậu...Tối hôm qua cậu... đã làm gì tôi?".
"Lẽ ra em nên hỏi em đã làm gì với tôi mới đúng". Mộ Tử Khâm ung dung, nhàn nhã hỏi lại.
"Tôi đã làm gì cậu?". Dụ Vi Hề căng thẳng hỏi.
Mộ Tử Khâm nói từng chữ một: "Em, cưỡng, bức, tôi."
"Làm sao có thể!". Dụ Vi Hề kích động quay đầu lại nhưng thấy Mộ Tử Khâm trần trụi không chăn che, cô sợ quá vội vã xoay người lại. Mạch máu trên mặt như sắp đứt hết cả. Trời ạ, lại thêm một lần ấn tượng sâu sắc với “chú chim nhỏ”.
Mộ Tử Khâm chậm rãi nói: "Tôi không nói dối để mưu lợi như em đâu, tự ngẫm lại đi. Tối hôm qua là em ngồi trên lưng tôi gào lên là muốn cưỡng bức tôi đấy". Chính xác là anh không hề nói dối, cùng lắm chỉ bớt đi chút sự thật, chút sự thật khá là quan trọng thôi.
Dụ Vi Hề ôm lấy cái đầu choáng váng, cố nhớ kĩ lại. Hình như, có vẻ, khả năng là, có lẽ cô thực sự đã nói những lời này. Nhận ra điều này, Dụ Vi Hề hận không thể nuốt vàng tự sát luôn.
Cô cưỡng bức Mộ Tử Khâm! Đánh một tia sét trúng chết cô luôn đi!
Đang không biết làm sao, giọng Mộ Tử Khâm bỗng vang lên bên tai cô: "Em chờ ở đây, đợi tôi tắm rửa xong chúng ta cùng thương lượng xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào".
Anh đứng ngay sau cô, lồng ngực nóng rực của anh dán vào lưng Dụ Vi Hề. Cảm giác đụng chạm xa lạ này khiến cô hoảng loạn.
May là nói xong câu này, Mộ Tử Khâm đã đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng cửa đóng lại, cơ thể cứng ngắc của Dụ Vi Hề mới trấn tĩnh lại được, mà đầu óc rối bời cũng bắt đầu hoạt động. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đợi lát nữa sau khi Mộ Tử Khâm đi ra rồi nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Hạ quyết tâm, Dụ Vi Hề vội vã hành động, chuẩn bị mặc quần áo rời đi. Nhưng lúc cô nhìn thấy cái váy đã rách thành vài mảnh thì hoàn toàn tuyệt vọng. Thế này thì còn mặc thế nào được? Thảo nào Mộ Tử Khâm lại yên tâm để cô đợi một mình bên ngoài, hoá ra là đoán chắc cô không dám trần trụi chạy trốn.
Dụ Vi Hề nản lòng ngồi trên giường, vô thức nhìn đống quần áo rách nát. Áo sơ mi của Mộ Tử Khâm bị xé thành vài mảnh, xem ra đúng là kiệt tác của mình rồi.
Bóng đèn loé sáng, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có một chủ ý, cô có thể mặc quần áo của Mộ Tử Khâm mà. Dụ Vi Hề lập tức mở xem tủ quần áo của Mộ Tử Khâm, lấy ra một cái quần, cắt ngắn thành quần soóc. Phối hợp với một cái áo sơ mi, vạt áo được buộc lại. Không tệ không tệ, nhìn qua rất có phong cách thể thao.
Quần áo nón mũ xong xuôi, Dụ Vi Hề lập tức chạy ra ngoài. Cô thề với lòng, đời này sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Tử Khâm – người đàn ông bị mình cưỡng bức ấy nữa.
Mộ Tử Khâm nhìn cô, bỗng nhiên chớp mắt rất chậm rất chậm, "Cậu có biết thế nào là cưỡng bức không?".
"Nói vớ vẩn". Dụ Vi Hề vung tay lên, dáng dấp rất giống một nữ tướng cướp xuống núi để đoạt lấy áp trại tướng công, "Chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ không biết con lợn như thế nào? Trên TV chiếu suốt còn gì... Chính thế, bây giờ tôi cũng xem TV đấy, a ha ha ha...".
Nói xong, đầu óc Dụ Vi Hề lại bắt lệch sóng, chuyển sang kênh khác, bắt đầu tự nói nói với mình, "Đúng rồi, mấy bộ phim gần đây không tệ, tôi giới thiệu cho cậu mấy bộ phim Mỹ nhá... Vượt ngục, toàn anh đẹp trai, ha ha... Đúng rồi, còn có thành phố dục vọng nữa, đó là một phim kinh điển, có mấy cảnh không dành cho trẻ em, nhất định cậu sẽ thích... Đúng rồi, gần đây còn đang có cơn sốt phim hài Thái nữa...".
"Dụ Vi Hề". Mộ Tử Khâm ngắt cơn lẩm bẩm của cô.
"Cái gì?". Dụ Vi Hề hai mắt mờ mờ, "Ai gọi đấy?".
"Vừa rồi chẳng phải cậu nói muốn cưỡng bức tôi sao?". Mắt Mộ Tử Khâm sáng lên, "Thế nào, dám nói mà không dám làm à?".
"Ai bảo thế!". Dụ Vi Hề bị mất khả năng đánh giá trúng phải phép khích tướng, cao giọng nói: "Ngay bây giờ tôi sẽ cưỡng bức cậu!".
Nói xong, Dụ Vi Hề bắt đầu cố gắng nhớ lại nhưng ký ức còn lại trong đầu chỉ có cảnh nam cưỡng bức nữ. Quên đi, cứ làm theo thế vậy. Vì thế, Dụ Vi Hề cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy vật nổi lên trước ngực anh, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng khiêu khích cuốn vòng tròn. Dần dần, cô cảm nhận thấy hạt tròn trong miệng bắt đầu cứng lên, mà hô hấp của Mộ Tử Khâm cũng dần trở nên dồn dập.
Lúc này, Dụ Vi Hề bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: "Mộ Tử Khâm, ngực cậu nhỏ quá, còn không to bằng của tôi".
"Nói vớ vẩn". Giọng nói Mộ Tử Khâm vì tràn ngập tình dục mà khàn khàn: "Nếu ngực cậu mà không to bằng của tôi thì mổ bụng tự sát luôn được rồi đấy".
"Nói cũng đúng... Ha ha a". Dụ Vi Hề nấc một cái, "Được rồi, tôi tiếp tục đây".
Môi cô tiếp tục lướt xuống phía dưới, đi tới vùng bụng không chút sẹo lồi lõm, hôn đi hôn lại. Càng đi xuống, cơ thể anh lại càng căng cứng. Mà vật nóng rực của anh cũng đã vươn cao thẳng lên. Dụ Vi Hề bất mãn nhíu mày, bỗng nhiên ra sức chặn cái thẳng cứng của anh, miệng lầm bầm nói: "Hạ xuống, hạ xuống, còn chưa đến lượt mày diễn đâu, sao lại choán màn hình thế?".
Trán Mộ Tử Khâm toàn vạch đen hoà cùng với mồ hôi hột vì phải nhẫn nhịn. Anh muốn bóp chết cô nàng này hoặc là ân ái đến chết. Sau một hồi đấu tranh, anh chọn phương án sau. Mộ Tử Khâm ôm lấy thắt lưng cô, xoay người một cái, hai người đổi vị trí, anh nằm trên người Dụ Vi Hề.
Dụ Vi Hề vuốt lồng ngực anh, hét lớn: "Buông ra... Tôi còn muốn... Tôi còn muốn tiếp tục cưỡng bức cậu!".
Mộ Tử Khâm giữ lấy cổ tay Dụ Vi Hề, kề sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Để tôi giúp cậu là được mà".
Giọng nói của anh thật quyến rũ, mềm mại xa xăm như thể yêu tinh hoa đào chuyên mê hoặc con người.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn, có lẽ là bởi vì ma chướng hoa lệ này, Dụ Vi Hề không giãy dụa nữa, cô nhắm mắt lại.
Mộ Tử Khâm cởi chiếc áo màu đen ra, anh cúi người xuống bắt đầu hôn lên môi cô. Môi cô mềm mại mà ấm áp, có chút ngọt ngào. Lưỡi anh tách hai hàm đóng chặt của cô ra, nhấm nháp nước bọt ngọt như mật của cô. Anh cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, mút vào, dây dưa. Anh tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Dụ Vi Hề cau mày, xoay đầu muốn thoát khỏi sự quấn quít của anh nhưng Mộ Tử Khâm giữ chặt mặt cô không cho cô thoát.
Anh sẽ không buông tay, sẽ không buông tay cô gái này ra nữa.
Cùng với trận mưa hôn, Mộ Tử Khâm bắt đầu đòi hỏi càng nhiều. Anh đưa tay ra phía sau Dụ Vi Hề, cởi váy cô ra. Dụ Vi Hề lại cầm tay anh, mơ mơ màng màng nói: "Đừng cởi, tôi sẽ bị lạnh".
Mộ Tử Khâm dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm dọc theo tai cô, giọng nói của anh mang theo sự mê hoặc, "Đợi lát nữa em sẽ nóng lên thôi". Loại kích thích này khiến toàn thân Dụ Vi Hề tê dại, cô bất giác cất tiếng rên rỉ.
Hơi thở Mộ Tử Khâm càng thêm nóng rực, anh nắm lấy rồi cởi cả cái váy vướng bận kia lẫn quần áo lót ra, lúc này, Dụ Vi Hề cả người trần trụi. Cơ thể cô tản ra màu trắng trong suốt, đẹp đến không thể nói nên lời. Mộ Tử Khâm cúi đầu, bắt đầu tôn thờ ngực cô. Anh ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực, dùng đầu lưỡi khiêu khích nụ hoa phấn hồng của cô từng vòng lại từng vòng, kiên trì chờ đợi chúng yêu kiều khóc lên trong miệng mình. Mà tay anh cũng bao bọc lấy màu trắng mềm mại bên kia, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, nhìn nó biến thành đủ các hình dạng trong bàn tay mình.
Dụ Vi Hề bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu, cô lấy tay đẩy vật lạ đặt trước ngực mình ra. Nhưng Mộ Tử Khâm lại nhanh chóng tóm lấy hai tay cô, giữ chặt sang hai bên sườn. Sau đó môi anh lưu luyến dời khỏi ngực cô, di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng, chậm rãi hôn lên. Thế rồi anh tiếp tục xuống phía dưới, đi tới nơi bí mật của cô. Mộ Tử Khâm tách đôi chặt đang kẹp chặt của cô ra, ngón tay thon dài thâm nhập vào nụ hoa cô. Anh sợ làm đau cô, cẩn thận thăm dò, động tác nhẹ mà chậm. Độ chặt của con đường mòn, sự ấm áp của vách tường bên trong khiến lửa dục trong mắt Mộ Tử Khâm càng thêm dâng cao, anh dùng sức mạnh hơn.
Bên dưới truyền đến cảm giác có vật lạ tiến vào khiến Dụ Vi Hề thấy không thoải mái, cô vô thức co rút nụ hoa. Ngón tay Mộ Tử Khâm bị hút chặt vào, cảm giác này khiến anh điên cuồng. Anh bắt đầu chậm rãi cử động ngón tay, từng chút từng chút ra vào cơ thể cô. Sự tê dại như bị điện giật dọc theo ngón tay anh mà truyền đến toàn thân Dụ Vi Hề, cô không kìm chế được cong người lên, khuôn mặt đỏ ửng vì tình dục.
Mộ Tử Khâm cố gắng kìm lại sự khô nóng trong cơ thể, kìm chế sự bất chấp tất cả khi bị cô kích thích, mãi đến khi đường mòn của cô trở nên ướt át mới rút ngón tay ra. Trên ngón tay tất cả đều là dịch yêu trong suốt của cô, là bằng chứng cho sự chuẩn bị sẵn sàng đón nhận anh. Mộ Tử Khâm cởi quần, đặt vật đã sớm thẳng cứng hiên ngang trước cửa khu vườn tư mật, sau đó cử động một cái, anh tiến vào cô.
Một cơn đau ập đến toàn thân Dụ Vi Hề, cô nửa đẩy nửa đánh Mộ Tử Khâm đang ở trên người mình, khóc kêu lên: "Đau quá... Đau quá! Mộ Tử Khâm, cái tên khốn này!".
"Tôi khốn nạn". Mộ Tử Khâm thở dốc nặng nề, anh tựa đầu chôn mặt vào trong mái tóc đen mềm mại của cô, lẩm bẩm nói: "Còn em, chính là một cô nàng hư hỏng".
Anh chậm rãi ra vào cơ thể cô, đường mòn nhỏ hẹp ướt át kia bao trọn lấy vật cực lớn của anh, sự sung sướng không gì sánh kịp vỡ oà.
Dụ Vi Hề uể oải đẩy anh, "Đi ra ngoài đi! Đau quá! Tôi sai rồi, Mộ Tử Khâm, tôi sẽ không chọc giận cậu nữa! Cậu ra ngoài đi!".
"Em không chọc tôi nhưng tôi sẽ tiếp tục chọc em". Mộ Tử Khâm liếm đi giọt nước mắt nơi khoé mắt cô, "Cả đời sẽ chọc em".
Dụ Vi Hề bắt đầu giãy dụa nhưng bởi vậy mà đường mòn của cô càng thêm chặt, Mộ Tử Khâm không nhịn rên rỉ ra tiếng. Cảm giác sung sướng này làm anh mất khống chế, anh bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn, rong ruổi trong cơ thể cô. Anh cúi người xuống, hôn cô, nuốt lấy tiếng khóc của cô vào cơ thể mình. Từ nay về sau, nước mắt của cô, nụ cười của cô, thân thể cô đều sẽ là của anh.
Anh giống như một con dã thú không biết mệt mỏi, chiếm đoạt cơ thể tuyệt mỹ của cô. Làn da dần dần nóng rực, hơi thở dần dần mê loạn, động tác dần dần điên cuồng. Anh muốn cô, dùng hết toàn bộ sức lực của mình mà muốn cô. Hai cơ thể cực nóng dây dưa trên chiếc giường mềm mại, cử động với tần suất như nhau.
Quan hệ của bọn họ trong đêm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau...
"A!!". Dụ Vi Hề cứ như nhìn thấy ma, thê lương kêu lên: "A!! A!! A!!!".
Không, còn đáng sợ hơn cả quỷ! Mộ Tử Khâm, Mộ Tử Khâm cả người không mặc quần áo!
Nhưng đáng sợ nhất chính là, mình cũng không mặc gì!
Cơn đau từ phía người dưới truyền đến cho cô biết, đên hôm qua bọn họ đã lên giường!
Trời ạ, mau nói với cô rằng đây không phải sự thật, đây nhất định không phải là sự thật!
"A!!". Điều duy nhất Dụ Vi Hề có thể làm lúc này chỉ là thét chói tai.
Nhưng Mộ Tử Khâm bỗng nhiên đứng dậy, hôn lấy cô. Dụ Vi Hề mở to hai mắt, đầu lưỡi anh đang cuộn lên trong miệng cô! Dụ Vi Hề một tay đẩy anh ra, ra sức lau miệng, "Phì phì! Buồn nôn quá đi mất!".
Mộ Tử Khâm khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêng người, tay chống đầu, nhìn cô. Tư thế này của anh trông cực kì “vui tai vui mắt”. Phải thừa nhận, ngoại hình của anh quả nhiên là không chê vào đâu được, vừa mới rời giường, tóc tai rối tung mà vẫn có được vẻ đẹp hoang dã nam tính. Chăn đơn màu trắng chỉ che được phần eo dưới, khuôn ngực mê người cứ thế lộ ra.
Dụ Vi Hề bỗng phát hiện ba điểm của mình cũng bị lộ hết, vội vàng kéo chăn để che người. Nhưng kéo mạnh quá nên “chú chim nhỏ” của Mộ Tử Khâm lộ hết cả ra. Không chỉ thế mà nó còn đang trong trạng thái giương cánh muốn bay!
Mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng như sắp xuất huyết, cô lấy chăn che ngực, xoay người, lắp bắp nói: "Cậu... cậu mặc quần vào trước đi đã!".
Cô dùng chăn che khuất cảnh xuân trước ngực nhưng toàn bộ phía sau lưng lại hở hết. Một màu trắng nõn như thế thật quá khêu gợi, còn cả cặp mông cong xinh xắn nữa.
"Tối hôm qua em đã nhìn hết rồi mà, sợ gì nữa?". Mộ Tử Khâm lười biếng vuốt ve lưng Dụ Vi Hề, sự mềm mại này khiến anh mê muội.
Bị anh đụng vào, Dụ Vi Hề như bị điện giật nhảy từ trên giường xuống và cũng kéo luôn cái chăn đi.
Cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ ra sức cắn cắn môi dưới, tiếp tục nói lắp: "Cậu...Tối hôm qua cậu... đã làm gì tôi?".
"Lẽ ra em nên hỏi em đã làm gì với tôi mới đúng". Mộ Tử Khâm ung dung, nhàn nhã hỏi lại.
"Tôi đã làm gì cậu?". Dụ Vi Hề căng thẳng hỏi.
Mộ Tử Khâm nói từng chữ một: "Em, cưỡng, bức, tôi."
"Làm sao có thể!". Dụ Vi Hề kích động quay đầu lại nhưng thấy Mộ Tử Khâm trần trụi không chăn che, cô sợ quá vội vã xoay người lại. Mạch máu trên mặt như sắp đứt hết cả. Trời ạ, lại thêm một lần ấn tượng sâu sắc với “chú chim nhỏ”.
Mộ Tử Khâm chậm rãi nói: "Tôi không nói dối để mưu lợi như em đâu, tự ngẫm lại đi. Tối hôm qua là em ngồi trên lưng tôi gào lên là muốn cưỡng bức tôi đấy". Chính xác là anh không hề nói dối, cùng lắm chỉ bớt đi chút sự thật, chút sự thật khá là quan trọng thôi.
Dụ Vi Hề ôm lấy cái đầu choáng váng, cố nhớ kĩ lại. Hình như, có vẻ, khả năng là, có lẽ cô thực sự đã nói những lời này. Nhận ra điều này, Dụ Vi Hề hận không thể nuốt vàng tự sát luôn.
Cô cưỡng bức Mộ Tử Khâm! Đánh một tia sét trúng chết cô luôn đi!
Đang không biết làm sao, giọng Mộ Tử Khâm bỗng vang lên bên tai cô: "Em chờ ở đây, đợi tôi tắm rửa xong chúng ta cùng thương lượng xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào".
Anh đứng ngay sau cô, lồng ngực nóng rực của anh dán vào lưng Dụ Vi Hề. Cảm giác đụng chạm xa lạ này khiến cô hoảng loạn.
May là nói xong câu này, Mộ Tử Khâm đã đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng cửa đóng lại, cơ thể cứng ngắc của Dụ Vi Hề mới trấn tĩnh lại được, mà đầu óc rối bời cũng bắt đầu hoạt động. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đợi lát nữa sau khi Mộ Tử Khâm đi ra rồi nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Hạ quyết tâm, Dụ Vi Hề vội vã hành động, chuẩn bị mặc quần áo rời đi. Nhưng lúc cô nhìn thấy cái váy đã rách thành vài mảnh thì hoàn toàn tuyệt vọng. Thế này thì còn mặc thế nào được? Thảo nào Mộ Tử Khâm lại yên tâm để cô đợi một mình bên ngoài, hoá ra là đoán chắc cô không dám trần trụi chạy trốn.
Dụ Vi Hề nản lòng ngồi trên giường, vô thức nhìn đống quần áo rách nát. Áo sơ mi của Mộ Tử Khâm bị xé thành vài mảnh, xem ra đúng là kiệt tác của mình rồi.
Bóng đèn loé sáng, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có một chủ ý, cô có thể mặc quần áo của Mộ Tử Khâm mà. Dụ Vi Hề lập tức mở xem tủ quần áo của Mộ Tử Khâm, lấy ra một cái quần, cắt ngắn thành quần soóc. Phối hợp với một cái áo sơ mi, vạt áo được buộc lại. Không tệ không tệ, nhìn qua rất có phong cách thể thao.
Quần áo nón mũ xong xuôi, Dụ Vi Hề lập tức chạy ra ngoài. Cô thề với lòng, đời này sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Tử Khâm – người đàn ông bị mình cưỡng bức ấy nữa.
/22
|