"Ta quyết định cưới Đỗ Hương Ngưng vào nhà chúng ta!"
Lời nói của Lãnh Địch Thiên tạo ra sóng to gió lớn ở trong vương phủ, khiến Lãnh vương gia cùng vương phi đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng nhi tử sẽ chợt đồng ý thành thân, trước đó ngay cả chút dấu hiệu cũng không có.
Vậy mà, trải qua chuyện xảy ra liên tiếp, tâm tính của vợ chồng bọn họ đã sớm thay đổi.
Lãnh vương phi dò xét trượng phu một cái, mới nhu hòa cười nói: "Thiên nhi, con không cần miễn cưỡng mình, cha mẹ đã nghĩ qua, Đỗ cô nương có lẽ không thích hợp làm con dâu nhà ta, qua ít ngày chúng ta tính toán tự mình tới cửa từ hôn, những lễ kia coi như là bồi thường cho Đỗ cô nương, hôn sự này theo mẹ thì cứ tính như thế đi!"
"Cứ tính như thế? Ta làm không được!" Lãnh Địch Thiên quỷ quyệt cười một tiếng, "Cha mẹ không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết, nhất định phải cưới Đỗ Hương Ngưng đó đến tay."
"Thiên nhi ——" Lãnh vương gia gấp gáp cực kỳ. Nếu Đỗ Hương Ngưng đó là sát tinh, thật là nàng khắc chết Dương Bạn Nhi, vậy nhi tử cưới nàng vào cửa, thì không phải mang sát khí này vào vương phủ rồi sao?
Lãnh Địch Thiên không biến sắc, cũng vô tâm nghe theo phụ thân khuyên can, chỉ cứng rắn nói: "Ta hi vọng hôn sự càng nhanh càng tốt!"
Vương phi hơi nhíu mày, vẻ mặt chần chờ, một lát sau mới chậm rãi nói: "Thiên nhi, hôn sự này con phải tự nghiêm túc hiểu rõ ràng, mẹ nghe người bên ngoài nói vị Đỗ cô nương kia kể từ sau khi Bạn Nhi chết cả người liền thay đổi không được bình thường, cả ngày điên khùng nói chuyện điên khùng, rất là điên hoảng."
"Có lẽ, người điên rồi không chỉ mình nàng." Lãnh địch Thiên âm trầm cười, ánh mắt trống rỗng, mặt không chút thay đổi, mất hồn nhìn chân trời màu xám tro ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại bức tường xám mới xây, nhớ tới vẻ mặt cười đắc ý của Dương Bạn Nhi ngày đó.
Buồn cười nhất chính là, hắn lại không cách nào nhớ được vẻ mặt cuối cùng của khuôn mặt tuấn tú kia, là giận, là hận, là vui, hay buồn? Nên nhớ thật kỹ, thế nhưng hắn lại quên!
Là giận đi! Lãnh địch Thiên nghĩ, đó là vẻ mặt nhiều nhất của Dương Bạn Nhi mà hắn nhìn thấy, dù sao hai người bọn họ tốn thời gian cả đời tranh chấp lẫn nhau, chưa từng ngừng nghỉ, luôn kích động ra tia lửa bay tán loạn, người người sợ tới mức đều chạy trốn, tránh cũng không kịp, vậy mà tình hình hôm nay lại mất mác vắng lạnh, có lẽ là hai người bọn họ cũng không ngờ! Trong lúc cãi vả, chưa từng nghĩ tới trong đó sẽ có một người đầu hàng trốn chạy trước! Hắn còn tưởng rằng chiến tranh giữa bọn họ sẽ là một đời một kiếp, đến chết không rời!
Dương Bạn Nhi, lại thật sự hận hắn như thế sao? Một ý niệm thoáng qua trái tim Lãnh Địch Thiên, làm hắn không khỏi cười khổ, bởi vì vấn đề này sẽ không bao giờ có người có thể cho hắn đáp án! Mà trong lòng hắn giờ phút này lại cho mình đáp án, hoang đường đến cơ hồ buồn cười!
※ ※ ※
"Ta không lấy! Cho dù chết, ta cũng không gả cho tên Lãnh Địch Thiên đáng chết!" Trong viện Thư Hà ở phía bắc vườn Tây Hổ truyền ra một tiếng nũng nịu của nữ tử, lửa giận bốc cao, tựa hồ cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi đối với chuyện xảy ra trước mắt.
"Câm mồm, Hương Ngưng!" Triệu thị lạnh lùng đưa tay vỗ vang cái bàn, không cho là đúng nói: "Tên thật của Lãnh hầu gia há lại cho ngươi gọi thẳng như thế?"
"Tại sao không được? Từ nhỏ ta đã kêu hắn Lãnh Địch Thiên, mẹ chưa từng vì vậy mà mắng ta!" trạng huống trước mắt hỗn loạn, quậy đến mọi người hồ đồ rồi !
"Đỗ Hương Ngưng!" Triệu thị rốt cuộc không nhịn được đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, oán hận trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước vẫn thấy tuyệt mỹ, trong lòng càng thêm nổi trận lôi đình. "Ta không muốn nghe lời điên khùng của ngươi nưa, Triệu thị ta kiếp này chỉ sinh một con trai độc nhất là Bạn Nhi, không có phúc khí tốt làm mẹ của Đỗ Hương Ngưng ngươi!"
"Tại sao các ngươì không tin lời của ta? Ta là Bạn Nhi! Rốt cuộc muốn ta làm sao, các người mới bằng lòng tin tưởng ta? Ta không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà ta vừa mở mắt, đã là bộ dáng này rồi ! Mẹ, ta là Bạn Nhi mà!" Dương Bạn Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Đủ rồi! Ngươi đừng đóng kịch nữa, ta sẽ không ăn trúng kế ngươi, lời của ta đã nói xong! Địch Thiên vì sợ ngươi hủy hôn, đặc biệt xin Hoàng thái hậu chủ hôn, thánh mệnh khó vi phạm vả lại Lãnh vương phủ nhà lớn thế lớn, hôn sự này là ngươi với cao người ta, chẳng lẽ ngươi còn có cái gì không hài lòng sao?" Triệu thị lạnh lùng liếc nhìn nàng, thật ra thì trong lòng cảm thấy cực độ không vui đối với quyết định của Lãnh Địch Thiên, uổng hai nhà Dương Lãnh bọn họ quen biết nhiều năm, lại vẫn làm chuyện vui lúc mấu chốt này, giống như là cố ý muốn đùa cợt vườn Tây Hổ bọn họ là không may mắn.
"Ta ——" Lãnh Địch Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta!
"Nghe, vô luận ngươi có lấy chồng hay không, miếu nhỏ như vườn Tây Hổ chúng ta cũng không thể chứa Phật lớn như ngươi." Triệu thị lạnh lùng giễu cợt nói: "Vốn ý định của ta là hai nhà không làm hôn sự, liền đưa ngươi về nhà ở Lạc Dương, không nghĩ tới vương phủ kiên trì muốn người, ngươi gả qua, chính là một vị phu nhân Hầu gia hiển hách, về phần cho nhà mẹ quyền thế, Dương gia chúng ta không dám với cao, sau khi ngươi từ nơi này gả đi, xin đừng trở lại nữa, nếu như ngươi còn có lương tâm, đừng khiến cho chúng ta khó xử."
"Mẹ!" Dương Bạn Nhi hoàn toàn sợ run, trợn tròn một đôi mắt long lanh như nước thu, không ngờ rằng vô luận mình xuất giá hay không, cũng đã không thể ở lại vườn Tây Hổ nữa.
Vườn Tây Hổ mới là nhà của nàng! Xuất giá? Lại là gả cho Lãnh Địch Thiên, Dương Bạn Nhi chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy cả người không thoải mái, mấy ngày trước kia, "Nàng" còn là một nam nhân mà!
"Ta đã nói tới đây, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Vẻ mặt Triệu thị lạnh nhạt tuyệt tình rời đi Thư Hà viện, không bao giờ muốn nhiều lời thêm nữa, bởi vì sự tồn tại của Đỗ Hương Ngưng đối với vườn Tây Hổ mà nói, là một sự nguyền rủa bỏ mạng, đối với bà mà nói, là hung thủ hại chết nhi tử của bà.
"Mẹ. . . ." Một tiếng gọi nhỏ nghẹn ngào phát ra giữa môi mềm của Dương Bạn Nhi, vành mắt nàng đỏ lên uất ức thì thầm nói: "Có ai sẽ tin tưởng ta chính là Dương Bạn Nhi đây?"
"Ta tin!"
Lúc nàng tự oán tiếc nuối, một tiếng phụ họa vui vẻ vang lên, Dương Bạn Nhi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn về phía cửa Thư Hà viện, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy được một bé trai bộ dáng đáng yêu.
Khuôn mặt Tiểu Nha tươi cười hì hì.
Lời nói của Lãnh Địch Thiên tạo ra sóng to gió lớn ở trong vương phủ, khiến Lãnh vương gia cùng vương phi đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng nhi tử sẽ chợt đồng ý thành thân, trước đó ngay cả chút dấu hiệu cũng không có.
Vậy mà, trải qua chuyện xảy ra liên tiếp, tâm tính của vợ chồng bọn họ đã sớm thay đổi.
Lãnh vương phi dò xét trượng phu một cái, mới nhu hòa cười nói: "Thiên nhi, con không cần miễn cưỡng mình, cha mẹ đã nghĩ qua, Đỗ cô nương có lẽ không thích hợp làm con dâu nhà ta, qua ít ngày chúng ta tính toán tự mình tới cửa từ hôn, những lễ kia coi như là bồi thường cho Đỗ cô nương, hôn sự này theo mẹ thì cứ tính như thế đi!"
"Cứ tính như thế? Ta làm không được!" Lãnh Địch Thiên quỷ quyệt cười một tiếng, "Cha mẹ không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết, nhất định phải cưới Đỗ Hương Ngưng đó đến tay."
"Thiên nhi ——" Lãnh vương gia gấp gáp cực kỳ. Nếu Đỗ Hương Ngưng đó là sát tinh, thật là nàng khắc chết Dương Bạn Nhi, vậy nhi tử cưới nàng vào cửa, thì không phải mang sát khí này vào vương phủ rồi sao?
Lãnh Địch Thiên không biến sắc, cũng vô tâm nghe theo phụ thân khuyên can, chỉ cứng rắn nói: "Ta hi vọng hôn sự càng nhanh càng tốt!"
Vương phi hơi nhíu mày, vẻ mặt chần chờ, một lát sau mới chậm rãi nói: "Thiên nhi, hôn sự này con phải tự nghiêm túc hiểu rõ ràng, mẹ nghe người bên ngoài nói vị Đỗ cô nương kia kể từ sau khi Bạn Nhi chết cả người liền thay đổi không được bình thường, cả ngày điên khùng nói chuyện điên khùng, rất là điên hoảng."
"Có lẽ, người điên rồi không chỉ mình nàng." Lãnh địch Thiên âm trầm cười, ánh mắt trống rỗng, mặt không chút thay đổi, mất hồn nhìn chân trời màu xám tro ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại bức tường xám mới xây, nhớ tới vẻ mặt cười đắc ý của Dương Bạn Nhi ngày đó.
Buồn cười nhất chính là, hắn lại không cách nào nhớ được vẻ mặt cuối cùng của khuôn mặt tuấn tú kia, là giận, là hận, là vui, hay buồn? Nên nhớ thật kỹ, thế nhưng hắn lại quên!
Là giận đi! Lãnh địch Thiên nghĩ, đó là vẻ mặt nhiều nhất của Dương Bạn Nhi mà hắn nhìn thấy, dù sao hai người bọn họ tốn thời gian cả đời tranh chấp lẫn nhau, chưa từng ngừng nghỉ, luôn kích động ra tia lửa bay tán loạn, người người sợ tới mức đều chạy trốn, tránh cũng không kịp, vậy mà tình hình hôm nay lại mất mác vắng lạnh, có lẽ là hai người bọn họ cũng không ngờ! Trong lúc cãi vả, chưa từng nghĩ tới trong đó sẽ có một người đầu hàng trốn chạy trước! Hắn còn tưởng rằng chiến tranh giữa bọn họ sẽ là một đời một kiếp, đến chết không rời!
Dương Bạn Nhi, lại thật sự hận hắn như thế sao? Một ý niệm thoáng qua trái tim Lãnh Địch Thiên, làm hắn không khỏi cười khổ, bởi vì vấn đề này sẽ không bao giờ có người có thể cho hắn đáp án! Mà trong lòng hắn giờ phút này lại cho mình đáp án, hoang đường đến cơ hồ buồn cười!
※ ※ ※
"Ta không lấy! Cho dù chết, ta cũng không gả cho tên Lãnh Địch Thiên đáng chết!" Trong viện Thư Hà ở phía bắc vườn Tây Hổ truyền ra một tiếng nũng nịu của nữ tử, lửa giận bốc cao, tựa hồ cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi đối với chuyện xảy ra trước mắt.
"Câm mồm, Hương Ngưng!" Triệu thị lạnh lùng đưa tay vỗ vang cái bàn, không cho là đúng nói: "Tên thật của Lãnh hầu gia há lại cho ngươi gọi thẳng như thế?"
"Tại sao không được? Từ nhỏ ta đã kêu hắn Lãnh Địch Thiên, mẹ chưa từng vì vậy mà mắng ta!" trạng huống trước mắt hỗn loạn, quậy đến mọi người hồ đồ rồi !
"Đỗ Hương Ngưng!" Triệu thị rốt cuộc không nhịn được đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, oán hận trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước vẫn thấy tuyệt mỹ, trong lòng càng thêm nổi trận lôi đình. "Ta không muốn nghe lời điên khùng của ngươi nưa, Triệu thị ta kiếp này chỉ sinh một con trai độc nhất là Bạn Nhi, không có phúc khí tốt làm mẹ của Đỗ Hương Ngưng ngươi!"
"Tại sao các ngươì không tin lời của ta? Ta là Bạn Nhi! Rốt cuộc muốn ta làm sao, các người mới bằng lòng tin tưởng ta? Ta không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà ta vừa mở mắt, đã là bộ dáng này rồi ! Mẹ, ta là Bạn Nhi mà!" Dương Bạn Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Đủ rồi! Ngươi đừng đóng kịch nữa, ta sẽ không ăn trúng kế ngươi, lời của ta đã nói xong! Địch Thiên vì sợ ngươi hủy hôn, đặc biệt xin Hoàng thái hậu chủ hôn, thánh mệnh khó vi phạm vả lại Lãnh vương phủ nhà lớn thế lớn, hôn sự này là ngươi với cao người ta, chẳng lẽ ngươi còn có cái gì không hài lòng sao?" Triệu thị lạnh lùng liếc nhìn nàng, thật ra thì trong lòng cảm thấy cực độ không vui đối với quyết định của Lãnh Địch Thiên, uổng hai nhà Dương Lãnh bọn họ quen biết nhiều năm, lại vẫn làm chuyện vui lúc mấu chốt này, giống như là cố ý muốn đùa cợt vườn Tây Hổ bọn họ là không may mắn.
"Ta ——" Lãnh Địch Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta!
"Nghe, vô luận ngươi có lấy chồng hay không, miếu nhỏ như vườn Tây Hổ chúng ta cũng không thể chứa Phật lớn như ngươi." Triệu thị lạnh lùng giễu cợt nói: "Vốn ý định của ta là hai nhà không làm hôn sự, liền đưa ngươi về nhà ở Lạc Dương, không nghĩ tới vương phủ kiên trì muốn người, ngươi gả qua, chính là một vị phu nhân Hầu gia hiển hách, về phần cho nhà mẹ quyền thế, Dương gia chúng ta không dám với cao, sau khi ngươi từ nơi này gả đi, xin đừng trở lại nữa, nếu như ngươi còn có lương tâm, đừng khiến cho chúng ta khó xử."
"Mẹ!" Dương Bạn Nhi hoàn toàn sợ run, trợn tròn một đôi mắt long lanh như nước thu, không ngờ rằng vô luận mình xuất giá hay không, cũng đã không thể ở lại vườn Tây Hổ nữa.
Vườn Tây Hổ mới là nhà của nàng! Xuất giá? Lại là gả cho Lãnh Địch Thiên, Dương Bạn Nhi chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy cả người không thoải mái, mấy ngày trước kia, "Nàng" còn là một nam nhân mà!
"Ta đã nói tới đây, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Vẻ mặt Triệu thị lạnh nhạt tuyệt tình rời đi Thư Hà viện, không bao giờ muốn nhiều lời thêm nữa, bởi vì sự tồn tại của Đỗ Hương Ngưng đối với vườn Tây Hổ mà nói, là một sự nguyền rủa bỏ mạng, đối với bà mà nói, là hung thủ hại chết nhi tử của bà.
"Mẹ. . . ." Một tiếng gọi nhỏ nghẹn ngào phát ra giữa môi mềm của Dương Bạn Nhi, vành mắt nàng đỏ lên uất ức thì thầm nói: "Có ai sẽ tin tưởng ta chính là Dương Bạn Nhi đây?"
"Ta tin!"
Lúc nàng tự oán tiếc nuối, một tiếng phụ họa vui vẻ vang lên, Dương Bạn Nhi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn về phía cửa Thư Hà viện, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy được một bé trai bộ dáng đáng yêu.
Khuôn mặt Tiểu Nha tươi cười hì hì.
/29
|