Trong khe đá, có một thanh âm trầm trầm nói: “Cám ơn ngươi, tiểu muội, ta không đói bụng, chính ngươi ăn đi.”
Ta sửng sốt, thanh âm này… thanh âm này vì sao…
“Tiểu Tâm?”
Trong khe đá bỗng nhiên trầm mặc, sau đó qua một lúc lâu, thanh âm kia nói: “Ngươi là… Tam Bát tỷ tỷ sao?”
Ta nhớ ra rồi, lúc ấy trong đầm Bích Thủy… phần lớn tôm cá nhỏ có chút linh tính, đều tự nhận là họ Bích, Tiểu Tâm… Tên của nàng hẳn là Bích Tâm.
Trong lòng ta vừa hoài nghi, vừa lo lắng, còn có chút sợ hãi không hiểu vì sao, lấy ra một viên minh châu chiếu sáng. Chậm rãi đi một bước về phía trước: “Tiểu Tâm, là ngươi sao?”
“Tam Bát tỷ tỷ…”
Ta lại đi về phía trước, ánh sáng của minh châu chiếu vào khe đá, ta nhìn thấy một khuôn mặt cá cực xấu, màu xanh đen từ bên trong lộ ra, thanh âm dè dặt, còn thận trọng hơn ta: “Tam Bát tỷ tỷ, ta là… Tiểu Tâm.”
Tiểu Tâm? Ta kinh ngạc nói không nên lời.
Nàng sao lại biến thành như vậy? Nàng cũng đã có mấy trăm năm đạo hạnh, sớm cũng đã tu thành nhân thân, ta lần trước trên đường đi kinh thành còn từng gặp nàng. Thế nhưng nàng, nàng bây giờ sao lại… Cho dù nàng bởi vì nguyên nhân gì bị thương, đánh về nguyên hình, vậy nguyên hình của nàng cũng là một con cá vàng xinh đẹp chứ, sao lại là bộ dáng như bây giờ? Mắt lúng liếng xinh đẹp biến thành mụn nước sưng phù xấu xí, vảy cá mỹ lệ không thấy bóng dáng, khuôn mặt kia… khuôn mặt kia… Trời ạ, quả thực so với con cóc, không, là so với cái loại cá dơi khiến người ta buồn nôn ăn không ngon ta từng thấy trước đây còn… còn…
“Tiểu Tâm? Ngươi? Thật là ngươi sao? Ngươi sao lại biến thành như vậy?”
Ý nghĩ của ta nhất định tiết lộ ra ngoài mặt. Nàng lui lui về phía sau, lui ra ngoài vầng sáng của minh châu.
“Ta làm ngươi sợ sao?”
“Không phải vấn đề này. Ngươi, ngươi sao lại biến thành như vậy? Là trúng độc? Hay là bị thương cái gì?”
Thanh âm của nàng rất cay đắng: “Đây là ta tự làm tự chịu… Tam Bát tỷ tỷ, ngươi đến đây khi nào? Thời gian qua vẫn khỏe chứ? Ta…, công tử hắn, vẫn khỏe chứ?”
Ta há hốc miệng, nói không ra lời.
Tiểu Tâm sao lại biến thành như vậy?
“Tử Hằng hắn, biết ngươi ở trong này không? Ngươi gặp chuyện gì? Vì sao…”
“Tam Bát tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hỏi. Tóm lại… là ta không biết lượng sức…”
Trong lòng ta rất loạn, hỏi hồi lâu nàng cũng không nói. Ta tìm tìm trên người, để lại cho nàng một ít đan dược và thức ăn. Nàng chỉ cười gượng, nói không cần, bảo ta cũng không cần lưu lại cái gì.
“Tử Hằng hắn…”
“Tam Bát tỷ tỷ. Ta cầu ngươi một chuyện! Cầu ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện gặp được ta cho công tử! Ngàn vạn lần ngàn vạn lần, van cầu ngươi, nhất định đừng nói cho hắn!”
Giọng nói của nàng thê lương đau đớn. Ta ngạc nhiên không nói gì, nàng lại thêm vào một câu: “Tam Bát tỷ tỷ, ngươi đáp ứng ta, tuyệt không nói ra chuyện thấy ta hôm nay! Bằng không, ta liền lập tức đập đầu chết ở chỗ này!”
“Ngươi…” Ta vội vàng nói: “Ta tuyệt đối không nói ra ngoài. Ngươi đừng làm chuyện điên rồ.”
Nàng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ta… Ta ở trong này rất tốt, cũng không có ai có thể lại đến thương tổn ta, cách công tử cũng gần… Ta chỉ cần biết hắn ở ngay nơi không xa ta, viết chữ, đọc sách, trò chuyện… Trong lòng ta cũng rất thoải mái, có lần công tử còn đi qua bên đầm nước đấy, tiểu muội nhìn thấy hắn, còn tới nói cho ta biết, trong lòng ta rất vui…”
Nàng còn vui? Vui cái rắm!
Ta đần độn từ trong đầm nước đi ra, lại đứng nửa ngày bên bờ đầm. Con cá nhỏ kia vòng hai vòng trên mặt nước, liền vẫy đuôi lặn xuống.
Tiểu Tâm đối với Tử Hằng, ừ… Cái này không cần phải nói, cho dù ta rất ngốc cũng có thể nhìn ra được tâm tư của nàng.
Nàng có phải bởi vì biến xấu xí, cho nên mới không chịu đối mặt với Tử Hằng sao? Vậy, nàng là thế nào biến thành như vậy chứ?
Tử Hằng hẳn là không biết tình trạng hiện nay của nàng đi? Hắn là người nhớ tình bạn cũ như thế, bây giờ nấu ăn trong phủ còn dùng lão đầu bếp ban đầu, Tiểu Tâm vẫn đi theo hắn, hắn nếu như biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ mặc.
Bước chân ta vội vội vàng vàng, vòng qua một bụi rậm hoa cây, lại nghĩ tới một chuyện.
Vậy, chuyện Tiểu Tâm ở trong đầm nước phía sau, có người khác biết hay không? Tỷ như, nữ chủ nhân nơi này, Đổng tiên tử… Nàng có biết hay không chứ?
Bình tĩnh ngẫm lại, ta cảm thấy ta có thể hiểu được cách suy nghĩ của Tiểu Tâm. Nữ hài tử ai không yêu tướng mạo? Biến thành xấu xí như vậy, thật sự là sống không bằng chết. Nếu như ta đổi đến tình cảnh của nàng, có lẽ, ừm… cũng sẽ lựa chọn như nàng.
Ta đứng lại, trên cây hoa trước người sau người nở đầy hoa màu hồng nhạt, bị ánh nắng chiếu vào, cánh hoa đầu cành đều thành nửa trong suốt, dường như vỏ sò mỹ ngọc khắc ra. Gió thổi qua, trong không khí tràn ngập một loại hương khí nhàn nhạt, chợt nồng chợt đạm làm cho người ta có loại cảm giác thất thường khó lường.
Buổi tối Phượng Nghi trở về, hắn thoạt nhìn rất nhẹ nhõm, có lẽ sự tình làm xem như thuận lợi, kéo tay ta nói: “Buổi tối chúng ta đi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh.”
“Phong cảnh gì?” Ta có chút không có tinh thần.
“Nơi khác nhìn không được, nếu đến đây một chuyến, không xem nhiều đã về, chẳng phải là vào núi châu báu tay không mà về sao?”
Ta có chút tò mò, theo hắn cưỡi gió mà đi, thẳng hướng đông. Dọc theo đường đi núi tiên đảo tiên lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, rõ ràng cảm giác cách rất gần, thế nhưng khi sát qua bên người, nhưng lại nhìn không thấy cái gì. Không biết ấy đều là động phủ của thần nhân tiên nhân nào. Ta hỏi mấy lần, muốn đi chỗ nào, Phượng Nghi đều mỉm cười không đáp.
Sắc trời dần dần tối sầm, sao từng đốm từng đốm sáng lên.
Chúng ta dừng thân, hắn chỉ vào một cái thềm đá trong mây mù: “Đây lên đây đi.”
Ta ngửa đầu nhìn, ngân hà rực rỡ, ngẩng lên nhìn dưới đất, và quan sát ở chỗ này, cảm giác tuyệt không giống nhau.
“Rốt cuộc chúng ta tới xem cái gì?”
Chẳng lẽ Phượng Nghi cũng biết thủ đoạn lãng mạn của người hiện đại, ừm, nơi này chẳng lẽ có mưa sao băng để xem sao?
“Trước tiên nhắm mắt lại đi.”
Phượng Nghi khẽ mỉm cười, đưa tay qua che hai mắt ta lại: “Trước tiên nhắm lại, lúc ta bảo ngươi mở ngươi hẵng mở.”
Ta khẽ cười, nhắm hai mắt.
Chân đạp thềm đá, từng bậc từng bậc lên cao.
Mây trôi sương mù lượn lờ xoay quanh ngay bên người, bên chân, váy xống dải băng bị khói mây rung động, bay bay bất định.
Sau đó thềm đá tới đỉnh, dưới chân là đài đá chắc chắn.
Phượng Nghi dắt tay ta: “Đi bên này, ừ, không cần để ý như vậy, nơi này rất bằng phẳng, không cần sợ.”
Ta nghe được tiếng gió rõ ràng, từ bên tai gào thét mà qua, gột rửa lòng dạ, mặc dù nhắm hai mắt, vẫn cảm thấy thanh thản. Vô cùng sảng khoái.
“Đây, xem đi.”
Chúng ta đứng trên đài đá, dựa vào lan can nhìn ra xa, một mảnh ánh sáng màu bạc rực rỡ, như sông lớn cuồn cuộn theo bên chân trào lên chảy qua!
Những thứ tung toé sáng rực kia cũng không phải là bọt nước bọt sóng, mà là từng viên tinh sa, trong hư không vắng lặng màu đen vẽ ra quỹ tích từng chấm sáng rất nhỏ! Vô số chấm nhỏ hội tụ thành sông, trôi nổi gột rửa. Xa xa nhìn lại, ngân hà này rộng lớn vô bờ, không biết bắt nguồn từ nơi nào, cũng không biết đổ về phương nào!
Thanh âm Phượng Nghi nghe giống như tiếng trời: “Đây là… thiên hà.”
Ta đã quên hết ngôn ngữ.
Thậm chí, ta cũng không cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Dưới bầu trời đêm ngân hà tráng lệ ở nơi này, sự tồn tại của cá nhân, là nhỏ bé như thế như thế. Trời đất mênh mang rộng lớn, sự tồn tại của con người nhỏ bé mong manh cỡ nào, thậm chí không bằng muối bỏ biển. Quỹ tích sao kia, giống như nước sông chảy xuôi. Khói lượn lờ, giống hơi nước trên mặt nước, ta thậm chí nhìn thấy một con chim ánh bạc sáng lóa, từ đằng xa thản nhiên vụt qua, đây hết thảy… linh hoạt kỳ ảo xinh đẹp tuyệt trần như thế, lại tráng lệ rộng rãi như thế, ta cảm thấy ta không cách nào hình dung cái ta đã thấy, ta chỉ tham lam mở to, hi vọng… có thể dùng đôi mắt của ta, trí nhớ của ta, khắc thật sâu lúc này, cảnh này trong lòng.
“Ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nơi này, cũng giống như ta…” Phượng Nghi thấp giọng nói: “Mỗi lần ta rảnh, lại muốn tới nơi này. Đứng một lát, nhìn một chốc. Vô luận là phiền nhiễu gì, ở nơi này, đều sẽ cảm thấy bé nhỏ không đáng kể. Những vội vội vã vã, ân cừu tình cừu, phú quý vinh quang ấy… đều là hư ảo mờ mịt. Trong thiên địa này duy nhất có thể vĩnh viễn trường tồn rốt cuộc có cái gì mới đáng để người ta chấp nhất theo đuổi? Lý tưởng? Chân tình? Công lý? Thiên đạo… Có lẽ hết thảy đều là vĩnh hằng, cũng có lẽ tất cả đều sẽ mất đi trong nháy mắt…”
Ta nhẹ nhàng quay đầu, Phượng Nghi một thân áo dài rộng, tay áo nhẹ nhàng. Hắn cao quý như thế, lại hòa nhã như thế. Ta cảm thấy hắn đẹp như vậy, đẹp dường như hư ảo. Thế nhưng, lại cảm thấy hắn chân thực như vậy, chân thực, ta có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, có thể cảm giác được độ ấm của bàn tay hắn, có thể nhìn thấy… biểu tình nhỏ nhất của hắn, và ánh mắt thâm tình chuyên chú như vậy của hắn.
“Thế nhưng giờ này khắc này, ta cảm thấy, ta có lẽ đã tìm được, chân thật, đáng quý, đáng giá ta dùng cả đời để quý trọng che chở thương yêu… Đào Hoa, ta biết nàng cũng có một viên tuệ tâm, người ngoài nhìn thấy thường thường là biểu tượng ánh sáng rực rỡ, thế nhưng nàng lại luôn có thể nhận được thâm ý và chân thực phía sau biểu tượng. Ta muốn dắt tay nàng, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại. Ta sẽ chăm sóc nàng, nàng cũng sẽ yêu quý ta. Đào Hoa, nắm tay ta, ta nhất định sẽ không để nàng than tiếc hối hận. Ta sẽ hết sức cho nàng sau này mỗi một ngày, mỗi một khắc, đều cảm thấy ấm áp hạnh phúc.”
Gió nhẹ phất quá hai má, dường như âu yếm của tình nhân, giống như tiếng thở dài vọng lại của đóa hoa nở rộ tịch mịch trong cốc trống.
Ta khe khẽ thở ra.
Ta cảm thấy… Ta giống như một quả bóng hơi phồng lên, sắp bị nứt vỡ, gió lớn chút nữa, là có thể thổi bay ta.
Ta không ngờ Phượng Nghi hắn lại nói như vậy, làm như vậy.
Ta không ngờ ngọt ngào của tình yêu có sức mạnh như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp, đừng nói chống đỡ, căn bản bị đánh thất bại thảm hại, còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Ta không ngờ…
Không ngờ ta có thể có được hạnh phúc như thế…
Trong lòng như rót đầy rượu ngâm mật, muốn mềm cỡ nào, thì mềm cỡ ấy. Muốn ngọt cỡ nào, thì ngọt cỡ ấy.
Muốn say lòng người cỡ nào… thì…
Điều đó thực sự, không cách nào tưởng tượng, cũng không cách nào miêu tả…
Tay bị hắn dắt, eo bị nắm khẽ, ta thân bất do kỷ xoay nửa vòng, eo tựa trên lan can đá, môi Phượng Nghi dừng trên môi ta.
Triền miên nhiệt tình, ôm ấp chặt chẽ
Đây là loại cảm giác khiến người ta thần hồn phiêu đãng.
Không phải là bởi vì nụ hôn, mà bởi vì người hôn.
Ta cảm thấy trời đất tựa hồ cũng đang xoay tròn, chân đứng không vững, thân thể hoàn toàn tựa vào trên người hắn.
“Chúng ta thành thân đi.”
Ta không nhớ được đây là lần thứ mấy hắn nói những lời này, từ lần đầu tiên hắn cầu hôn với ta đến thời khắc này… giữa đó đã trải qua thật nhiều, thật nhiều sự tình…
Ta nghe được thanh âm của mình, có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng kiên định: “Được.”
Trong nháy mắt đó tất cả sao sáng trong thiên hà tựa hồ đều rơi vào trong mắt Phượng Nghi, ánh sáng rực rỡ ấy, vẻ mặt vui mừng khôn xiết ấy…
Ta giang hai cánh tay, ôm chặt lấy hắn.
Ôm lấy hạnh phúc chân thật, mỹ lệ này.
Ta sửng sốt, thanh âm này… thanh âm này vì sao…
“Tiểu Tâm?”
Trong khe đá bỗng nhiên trầm mặc, sau đó qua một lúc lâu, thanh âm kia nói: “Ngươi là… Tam Bát tỷ tỷ sao?”
Ta nhớ ra rồi, lúc ấy trong đầm Bích Thủy… phần lớn tôm cá nhỏ có chút linh tính, đều tự nhận là họ Bích, Tiểu Tâm… Tên của nàng hẳn là Bích Tâm.
Trong lòng ta vừa hoài nghi, vừa lo lắng, còn có chút sợ hãi không hiểu vì sao, lấy ra một viên minh châu chiếu sáng. Chậm rãi đi một bước về phía trước: “Tiểu Tâm, là ngươi sao?”
“Tam Bát tỷ tỷ…”
Ta lại đi về phía trước, ánh sáng của minh châu chiếu vào khe đá, ta nhìn thấy một khuôn mặt cá cực xấu, màu xanh đen từ bên trong lộ ra, thanh âm dè dặt, còn thận trọng hơn ta: “Tam Bát tỷ tỷ, ta là… Tiểu Tâm.”
Tiểu Tâm? Ta kinh ngạc nói không nên lời.
Nàng sao lại biến thành như vậy? Nàng cũng đã có mấy trăm năm đạo hạnh, sớm cũng đã tu thành nhân thân, ta lần trước trên đường đi kinh thành còn từng gặp nàng. Thế nhưng nàng, nàng bây giờ sao lại… Cho dù nàng bởi vì nguyên nhân gì bị thương, đánh về nguyên hình, vậy nguyên hình của nàng cũng là một con cá vàng xinh đẹp chứ, sao lại là bộ dáng như bây giờ? Mắt lúng liếng xinh đẹp biến thành mụn nước sưng phù xấu xí, vảy cá mỹ lệ không thấy bóng dáng, khuôn mặt kia… khuôn mặt kia… Trời ạ, quả thực so với con cóc, không, là so với cái loại cá dơi khiến người ta buồn nôn ăn không ngon ta từng thấy trước đây còn… còn…
“Tiểu Tâm? Ngươi? Thật là ngươi sao? Ngươi sao lại biến thành như vậy?”
Ý nghĩ của ta nhất định tiết lộ ra ngoài mặt. Nàng lui lui về phía sau, lui ra ngoài vầng sáng của minh châu.
“Ta làm ngươi sợ sao?”
“Không phải vấn đề này. Ngươi, ngươi sao lại biến thành như vậy? Là trúng độc? Hay là bị thương cái gì?”
Thanh âm của nàng rất cay đắng: “Đây là ta tự làm tự chịu… Tam Bát tỷ tỷ, ngươi đến đây khi nào? Thời gian qua vẫn khỏe chứ? Ta…, công tử hắn, vẫn khỏe chứ?”
Ta há hốc miệng, nói không ra lời.
Tiểu Tâm sao lại biến thành như vậy?
“Tử Hằng hắn, biết ngươi ở trong này không? Ngươi gặp chuyện gì? Vì sao…”
“Tam Bát tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hỏi. Tóm lại… là ta không biết lượng sức…”
Trong lòng ta rất loạn, hỏi hồi lâu nàng cũng không nói. Ta tìm tìm trên người, để lại cho nàng một ít đan dược và thức ăn. Nàng chỉ cười gượng, nói không cần, bảo ta cũng không cần lưu lại cái gì.
“Tử Hằng hắn…”
“Tam Bát tỷ tỷ. Ta cầu ngươi một chuyện! Cầu ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện gặp được ta cho công tử! Ngàn vạn lần ngàn vạn lần, van cầu ngươi, nhất định đừng nói cho hắn!”
Giọng nói của nàng thê lương đau đớn. Ta ngạc nhiên không nói gì, nàng lại thêm vào một câu: “Tam Bát tỷ tỷ, ngươi đáp ứng ta, tuyệt không nói ra chuyện thấy ta hôm nay! Bằng không, ta liền lập tức đập đầu chết ở chỗ này!”
“Ngươi…” Ta vội vàng nói: “Ta tuyệt đối không nói ra ngoài. Ngươi đừng làm chuyện điên rồ.”
Nàng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ta… Ta ở trong này rất tốt, cũng không có ai có thể lại đến thương tổn ta, cách công tử cũng gần… Ta chỉ cần biết hắn ở ngay nơi không xa ta, viết chữ, đọc sách, trò chuyện… Trong lòng ta cũng rất thoải mái, có lần công tử còn đi qua bên đầm nước đấy, tiểu muội nhìn thấy hắn, còn tới nói cho ta biết, trong lòng ta rất vui…”
Nàng còn vui? Vui cái rắm!
Ta đần độn từ trong đầm nước đi ra, lại đứng nửa ngày bên bờ đầm. Con cá nhỏ kia vòng hai vòng trên mặt nước, liền vẫy đuôi lặn xuống.
Tiểu Tâm đối với Tử Hằng, ừ… Cái này không cần phải nói, cho dù ta rất ngốc cũng có thể nhìn ra được tâm tư của nàng.
Nàng có phải bởi vì biến xấu xí, cho nên mới không chịu đối mặt với Tử Hằng sao? Vậy, nàng là thế nào biến thành như vậy chứ?
Tử Hằng hẳn là không biết tình trạng hiện nay của nàng đi? Hắn là người nhớ tình bạn cũ như thế, bây giờ nấu ăn trong phủ còn dùng lão đầu bếp ban đầu, Tiểu Tâm vẫn đi theo hắn, hắn nếu như biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ mặc.
Bước chân ta vội vội vàng vàng, vòng qua một bụi rậm hoa cây, lại nghĩ tới một chuyện.
Vậy, chuyện Tiểu Tâm ở trong đầm nước phía sau, có người khác biết hay không? Tỷ như, nữ chủ nhân nơi này, Đổng tiên tử… Nàng có biết hay không chứ?
Bình tĩnh ngẫm lại, ta cảm thấy ta có thể hiểu được cách suy nghĩ của Tiểu Tâm. Nữ hài tử ai không yêu tướng mạo? Biến thành xấu xí như vậy, thật sự là sống không bằng chết. Nếu như ta đổi đến tình cảnh của nàng, có lẽ, ừm… cũng sẽ lựa chọn như nàng.
Ta đứng lại, trên cây hoa trước người sau người nở đầy hoa màu hồng nhạt, bị ánh nắng chiếu vào, cánh hoa đầu cành đều thành nửa trong suốt, dường như vỏ sò mỹ ngọc khắc ra. Gió thổi qua, trong không khí tràn ngập một loại hương khí nhàn nhạt, chợt nồng chợt đạm làm cho người ta có loại cảm giác thất thường khó lường.
Buổi tối Phượng Nghi trở về, hắn thoạt nhìn rất nhẹ nhõm, có lẽ sự tình làm xem như thuận lợi, kéo tay ta nói: “Buổi tối chúng ta đi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh.”
“Phong cảnh gì?” Ta có chút không có tinh thần.
“Nơi khác nhìn không được, nếu đến đây một chuyến, không xem nhiều đã về, chẳng phải là vào núi châu báu tay không mà về sao?”
Ta có chút tò mò, theo hắn cưỡi gió mà đi, thẳng hướng đông. Dọc theo đường đi núi tiên đảo tiên lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, rõ ràng cảm giác cách rất gần, thế nhưng khi sát qua bên người, nhưng lại nhìn không thấy cái gì. Không biết ấy đều là động phủ của thần nhân tiên nhân nào. Ta hỏi mấy lần, muốn đi chỗ nào, Phượng Nghi đều mỉm cười không đáp.
Sắc trời dần dần tối sầm, sao từng đốm từng đốm sáng lên.
Chúng ta dừng thân, hắn chỉ vào một cái thềm đá trong mây mù: “Đây lên đây đi.”
Ta ngửa đầu nhìn, ngân hà rực rỡ, ngẩng lên nhìn dưới đất, và quan sát ở chỗ này, cảm giác tuyệt không giống nhau.
“Rốt cuộc chúng ta tới xem cái gì?”
Chẳng lẽ Phượng Nghi cũng biết thủ đoạn lãng mạn của người hiện đại, ừm, nơi này chẳng lẽ có mưa sao băng để xem sao?
“Trước tiên nhắm mắt lại đi.”
Phượng Nghi khẽ mỉm cười, đưa tay qua che hai mắt ta lại: “Trước tiên nhắm lại, lúc ta bảo ngươi mở ngươi hẵng mở.”
Ta khẽ cười, nhắm hai mắt.
Chân đạp thềm đá, từng bậc từng bậc lên cao.
Mây trôi sương mù lượn lờ xoay quanh ngay bên người, bên chân, váy xống dải băng bị khói mây rung động, bay bay bất định.
Sau đó thềm đá tới đỉnh, dưới chân là đài đá chắc chắn.
Phượng Nghi dắt tay ta: “Đi bên này, ừ, không cần để ý như vậy, nơi này rất bằng phẳng, không cần sợ.”
Ta nghe được tiếng gió rõ ràng, từ bên tai gào thét mà qua, gột rửa lòng dạ, mặc dù nhắm hai mắt, vẫn cảm thấy thanh thản. Vô cùng sảng khoái.
“Đây, xem đi.”
Chúng ta đứng trên đài đá, dựa vào lan can nhìn ra xa, một mảnh ánh sáng màu bạc rực rỡ, như sông lớn cuồn cuộn theo bên chân trào lên chảy qua!
Những thứ tung toé sáng rực kia cũng không phải là bọt nước bọt sóng, mà là từng viên tinh sa, trong hư không vắng lặng màu đen vẽ ra quỹ tích từng chấm sáng rất nhỏ! Vô số chấm nhỏ hội tụ thành sông, trôi nổi gột rửa. Xa xa nhìn lại, ngân hà này rộng lớn vô bờ, không biết bắt nguồn từ nơi nào, cũng không biết đổ về phương nào!
Thanh âm Phượng Nghi nghe giống như tiếng trời: “Đây là… thiên hà.”
Ta đã quên hết ngôn ngữ.
Thậm chí, ta cũng không cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Dưới bầu trời đêm ngân hà tráng lệ ở nơi này, sự tồn tại của cá nhân, là nhỏ bé như thế như thế. Trời đất mênh mang rộng lớn, sự tồn tại của con người nhỏ bé mong manh cỡ nào, thậm chí không bằng muối bỏ biển. Quỹ tích sao kia, giống như nước sông chảy xuôi. Khói lượn lờ, giống hơi nước trên mặt nước, ta thậm chí nhìn thấy một con chim ánh bạc sáng lóa, từ đằng xa thản nhiên vụt qua, đây hết thảy… linh hoạt kỳ ảo xinh đẹp tuyệt trần như thế, lại tráng lệ rộng rãi như thế, ta cảm thấy ta không cách nào hình dung cái ta đã thấy, ta chỉ tham lam mở to, hi vọng… có thể dùng đôi mắt của ta, trí nhớ của ta, khắc thật sâu lúc này, cảnh này trong lòng.
“Ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nơi này, cũng giống như ta…” Phượng Nghi thấp giọng nói: “Mỗi lần ta rảnh, lại muốn tới nơi này. Đứng một lát, nhìn một chốc. Vô luận là phiền nhiễu gì, ở nơi này, đều sẽ cảm thấy bé nhỏ không đáng kể. Những vội vội vã vã, ân cừu tình cừu, phú quý vinh quang ấy… đều là hư ảo mờ mịt. Trong thiên địa này duy nhất có thể vĩnh viễn trường tồn rốt cuộc có cái gì mới đáng để người ta chấp nhất theo đuổi? Lý tưởng? Chân tình? Công lý? Thiên đạo… Có lẽ hết thảy đều là vĩnh hằng, cũng có lẽ tất cả đều sẽ mất đi trong nháy mắt…”
Ta nhẹ nhàng quay đầu, Phượng Nghi một thân áo dài rộng, tay áo nhẹ nhàng. Hắn cao quý như thế, lại hòa nhã như thế. Ta cảm thấy hắn đẹp như vậy, đẹp dường như hư ảo. Thế nhưng, lại cảm thấy hắn chân thực như vậy, chân thực, ta có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, có thể cảm giác được độ ấm của bàn tay hắn, có thể nhìn thấy… biểu tình nhỏ nhất của hắn, và ánh mắt thâm tình chuyên chú như vậy của hắn.
“Thế nhưng giờ này khắc này, ta cảm thấy, ta có lẽ đã tìm được, chân thật, đáng quý, đáng giá ta dùng cả đời để quý trọng che chở thương yêu… Đào Hoa, ta biết nàng cũng có một viên tuệ tâm, người ngoài nhìn thấy thường thường là biểu tượng ánh sáng rực rỡ, thế nhưng nàng lại luôn có thể nhận được thâm ý và chân thực phía sau biểu tượng. Ta muốn dắt tay nàng, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại. Ta sẽ chăm sóc nàng, nàng cũng sẽ yêu quý ta. Đào Hoa, nắm tay ta, ta nhất định sẽ không để nàng than tiếc hối hận. Ta sẽ hết sức cho nàng sau này mỗi một ngày, mỗi một khắc, đều cảm thấy ấm áp hạnh phúc.”
Gió nhẹ phất quá hai má, dường như âu yếm của tình nhân, giống như tiếng thở dài vọng lại của đóa hoa nở rộ tịch mịch trong cốc trống.
Ta khe khẽ thở ra.
Ta cảm thấy… Ta giống như một quả bóng hơi phồng lên, sắp bị nứt vỡ, gió lớn chút nữa, là có thể thổi bay ta.
Ta không ngờ Phượng Nghi hắn lại nói như vậy, làm như vậy.
Ta không ngờ ngọt ngào của tình yêu có sức mạnh như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp, đừng nói chống đỡ, căn bản bị đánh thất bại thảm hại, còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Ta không ngờ…
Không ngờ ta có thể có được hạnh phúc như thế…
Trong lòng như rót đầy rượu ngâm mật, muốn mềm cỡ nào, thì mềm cỡ ấy. Muốn ngọt cỡ nào, thì ngọt cỡ ấy.
Muốn say lòng người cỡ nào… thì…
Điều đó thực sự, không cách nào tưởng tượng, cũng không cách nào miêu tả…
Tay bị hắn dắt, eo bị nắm khẽ, ta thân bất do kỷ xoay nửa vòng, eo tựa trên lan can đá, môi Phượng Nghi dừng trên môi ta.
Triền miên nhiệt tình, ôm ấp chặt chẽ
Đây là loại cảm giác khiến người ta thần hồn phiêu đãng.
Không phải là bởi vì nụ hôn, mà bởi vì người hôn.
Ta cảm thấy trời đất tựa hồ cũng đang xoay tròn, chân đứng không vững, thân thể hoàn toàn tựa vào trên người hắn.
“Chúng ta thành thân đi.”
Ta không nhớ được đây là lần thứ mấy hắn nói những lời này, từ lần đầu tiên hắn cầu hôn với ta đến thời khắc này… giữa đó đã trải qua thật nhiều, thật nhiều sự tình…
Ta nghe được thanh âm của mình, có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng kiên định: “Được.”
Trong nháy mắt đó tất cả sao sáng trong thiên hà tựa hồ đều rơi vào trong mắt Phượng Nghi, ánh sáng rực rỡ ấy, vẻ mặt vui mừng khôn xiết ấy…
Ta giang hai cánh tay, ôm chặt lấy hắn.
Ôm lấy hạnh phúc chân thật, mỹ lệ này.
/211
|