Ta cấp bách xoay vòng vòng, thế nhưng một biện pháp cũng không có!
Thực sự hối hận chính mình quá ham chơi, tu vi kém lại không hiểu biết, bây giờ ngay cả một chút việc cũng không giúp được hắn!
Nếu như tiểu đạo sĩ có cái gì không hay xảy ra, vậy, vậy làm sao bây giờ?
Ta làm sao bây giờ?
Hô hấp của tiểu đạo sĩ nặng nề, nghe lên tựa như ống bễ vỡ, vù vù, vù vù, nghe lên rất dọa người.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Ta bò đến cửa sổ trên cửa, cũng không quản mình có bại lộ thân phận hay không, xé cổ họng kêu lên: “Có ai không? Có ai hay không vậy? Người mau tới đây! Cứu mạng! Lý Kha tẩu hỏa nhập ma rồi!”
“Có người hay không? Người tới!”
“Cứu mạng! Người mau tới!”
Ta kêu đến đứt hơi khản tiếng, không biết là tiếng ta kêu quá nhỏ, hay là cũng không có người canh giữ bên ngoài, không ai tới.
Vậy nên làm cái gì bây giờ…
Thân thể tiểu đạo sĩ đều phát run, mặt đỏ giống như sắp phải lấy máu, không, cũng đã hiện ra màu tím.
Ta sốt ruột hận không thể cào vào tường…
A!
Trên người ta, còn có mấy thứ.
Ngao Tử Hằng cho ta, ta vẫn đễ bên trong cái gói ở phía dưới bụng.
Cái kia kêu định thần đan!
Thứ này, có trị được tẩu hỏa nhập ma hay không?
Ta nhìn tiểu đạo sĩ, lại nhìn nhìn định thần đan kia.
Ta cảm thấy tiểu đạo sĩ bây giờ cần nhất chính là thuốc hạ sốt ==!, định thần đan này có công hiệu ấy hay không?
Chính là tẩu hỏa nhập ma, ợ, định định thần, cho dù không có chỗ tốt, hẳn là cũng sẽ không có chỗ nào hại đi?
Ta cắn răng một cái hạ quyết tâm, đổ lọ định thần đan ra.
Cái này, uống mấy viên?
Ta đếm đếm, tổng cộng ba mươi hai viên.
Vậy, uống trước một nửa thử xem?
Lúc mớm thuốc, ta thực sự vui mừng, cũng may chân ta nhiều…
Hai cái chân tách miệng hắn ra, bốn cái chân tới gẩy dược hoàn, còn có hai cái chân cùng với một sợi tơ nhện chắc treo chén nước…
Chữa ngựa chết làm như ngựa sống!
Dù sao nhìn hắn người như vậy, không uống thuốc cũng không tốt hơn chút nào đi. Uống thuốc… ờ, dường như cũng không có chỗ nào không tốt.
Sau khi tiểu đạo sĩ uống thuốc, khoảng hơn năm phút đồng hồ chưa đến mười phút, thuốc kia bắt đầu có hiệu quả.
Ô, không phải nói, dược hiệu rất nhanh… Ợ, chính là, dường như…
Khuôn mặt tiểu đạo sĩ sao lại càng đỏ hơn T_T~~~~
Hu hu, ta thật sự là một lòng tốt cho hắn, nếu như tiểu đạo sĩ đi đời nhà ma, vậy…
Vậy xem như là chính hắn tẩu hỏa nhập ma chết hay là ta lúc bệnh nặng loạn tìm thầy cho thuốc chết? Có phải định thần đan không nên uống nhiều như vậy hay không? Hay là căn bản không nên uống bậy loại thuốc này?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ta cấp bách đến mức muốn xoắn lấy lông con nhện của mình >o<~~
Bây giờ làm ói ra phỏng chừng cũng không còn kịp nữa, tiểu đạo sĩ cũng sắp thành máy hơi nước rồi, hơi trắng bốc trên đầu tựa như phát điên, mặt bây giờ không phát đỏ lên nữa, chuyển thành phát xanh tím, môi cũng sắp biến đen.
Ta nằm úp sấp ở một bên thực sự không có biện pháp, nhìn số định thần đan còn lại phát ngốc.
Tiểu đạo sĩ, đáng thương ngươi chí lớn chưa thành thân đã chết…
“Ừm, Lý Kha à, ta biết ngươi khẳng định cảm thấy mình chết thực oan uổng, ngươi nếu là xuống hoàng tuyền, tới trước mặt Diêm vương, nói không chừng muốn cáo trạng ta, nói ta hại ngươi… Vậy Diêm vương nói không chừng giương cao chính nghĩa cho ngươi, lại phái quỷ sai tới bắt ta. Lúc ấy à, ta trên đường hoàng tuyền lại thành người cùng cảnh ngộ rồi…”
A? Sắc mặt tiểu đạo sĩ dường như khá hơn chút rồi?
Dù sao, hô hấp không nặng như vậy nữa! Hơi trắng cũng ít bốc lên, sắc môi cũng từ đen chuyển thành hồng!
Là định thần đan hữu dụng sao?
Ta lập tức tỉnh táo tinh thần, lại rót chén nước, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, miễn cưỡng số định thần đan còn lại vào trong miệng tiểu đạo sĩ, sau đó chiêu nước vào ừng ực.
Hành hạ tiếp như thế một phen, tiểu đạo sĩ thoạt nhìn thật sự đang có chuyển biến tốt.
Lòng ta buông lỏng, cũng cảm giác mình thực sự mệt mỏi, cẳng mỏi nhừ chân mềm đứng không nổi, liền đổ ập lên trên bàn đá.
Không thể tưởng được định thần đan còn có thể trị đạo sĩ tẩu hỏa nhập ma. Đây là một phen hảo ý của Tử Hằng, bây giờ còn dùng được vào lúc quan trọng như vậy, thực sự trở về được… phải hoàn lại nhân tình của hắn cho tốt…
Ta đánh cái ngáp, cơ hồ là trước mắt tối sầm liền ngủ thiếp đi.
Trong mộng thực loạn, dường như người hay yêu ta biết đều thoáng qua trước mắt, mây trôi sương bay, cách một khoảng kêu gọi ta, ta nghe không rõ, bản thân lại cảm thấy thân thể thực sự nặng nề, miệng cũng mở không ra, rõ ràng muốn trả lời, chính là nói không nên lời.
“Này, này, tỉnh tỉnh.”
“Tỉnh tỉnh.”
Ta đá đá chân, thật không muốn tỉnh, rất mệt mỏi rất buồn ngủ, còn muốn ngủ tiếp.
“Con nhện con, tỉnh tỉnh.”
“Hử?” Ta mạnh mẽ chống đỡ mở mắt ra ra, một khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, không, so với gang tấc còn gần hơn, chóp mũi kia gần đến sắp cụng trán ta rồi.
“Ngươi ai chứ…”
“Lý Kha!” Tiểu đạo sĩ lui về phía sau.
“A, đúng…” Ta nháy mắt mấy cái, lần này thấy rõ ràng: “A? Ngươi… Ngươi đi chỉnh dung sao?”
“Cái gì?”
“A, làm sao một đêm không gặp, mặt biến trắng, miệng biến đỏ, tóc cũng biến đen…”
Kỳ thật ngũ quan này thể trạng nàycái gì cũng không thay đổi, thế nhưng… cảm giác thay đổi.
Làn da giống như trân châu, dường như có một loại ánh sáng trong suốt như tơ tỏa ra từ làn da, một lỗ chân lông tì vết cũng nhìn không thấy, hoàn mỹ khiến cho ta ghen tị! Ta biến thành người hình dáng kém xa hắn! Làn da thì vàng vọt ảm đạm, ngũ quan bình thường không có gì lạ, tóc thưa thớt ngả vàng…
“Bởi vì công lực của ta đã có chút thành tựu, cho nên… thoạt nhìn có chút biến hóa đi.”
“À ha… Hóa ra đạo sĩ cũng giống như yêu quái chúng ta nha, chúng ta là công lực tới thì biến thành người, các ngươi là công lực tới thì biến mỹ nhân…”
“Bộp” một tiếng, tiểu đạo sĩ búng một phát thật mạnh trên trán ta: “Lại nói bậy.”
“Đừng búng nữa! Búng nữa ta cũng bị ngươi búng cho ngốc!”
Hắn không chút khách khí nói: “Ngươi vốn cũng rất ngốc.”
“Khát quá, có còn nước hay không vậy?”
“Còn.”
Hắn bưng chén nước qua, ta bò lên miệng chén uống nước.
Mặt nước trong chén chiếu ra bóng của phòng đá, ta sửng sốt một hồi, uống một ngụm nước, rất nhanh ngẩng đầu lên.
Trên vách tường phòng đá gần như đã sao đầy chữ, nét chữ như nước chảy mây trôi, mềm mại mạnh mẽ, phong cách viết nhẹ nhàng liền mạch, mềm mà không yếu, nhẹ mà không nông…
“Oa, đều là ngươi viết?”
“Đúng thế.”
“Vậy, viết lên bao lâu rồi? Không mờ đi?”
“Sẽ không mờ.”
Trong thanh âm của tiểu đạo sĩ có một loại tự tin rất thong dong, ta quay đầu cười cười với hắn: “Hì hì, vậy chúng ta bây giờ là không phải có thể đi ra ngoài?”
“Ừ, còn có một đoạn cuối cùng, sao xong là có thể đi ra ngoài.”
Hắn là đặc biệt chờ ta tỉnh mới sao đoạn cuối cùng sao? Để cho ta xem?
Hì, tiểu đạo sĩ còn rất quan tâm nha.
Hắn nhấc bút lên, thong dong viết ở chỗ còn trống trên thạch bích.
A, cảm giác tinh khí thần của hắn không giống.
Không có cố chấp ngưng trọng như trước kia, viết như mây khói, thư sướng tự nhiên, tựa hồ là rất nhẹ nhàng, thế nhưng bút pháp lại giống như có sức nặng ngàn cân.
Ờ, cái đó nói như thế nào nhỉ?
Đúng, mây trôi nước chảy, cử trọng nhược khinh (1). Tự nhiên sẵn có, trở lại nguyên trạng…
Đúng vậy, chính là như vậy.
Lúc ta ở chỗ này suy đoán lung tung, Lý Kha đã đến câu cuối cùng.
“Vị vi chân nhất, thái nhất phụng tịch, thượng danh thiên quân, chiêu nhiên minh bạch.” (2)
Viết xong chữ cuối cùng, hắn tiện tay bỏ bút ra, quay đầu cười: “Xong.”
“A!” Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Chúc mừng!”
“Đa tạ.”
Hắn đi tới, nhẹ nhàng đẩy.
Cửa đá kiên cố không phá được kia, cứ như vậy nhẹ nhàng bị hắn đẩy ra.
“Có thể đi ra ngoài?” Ta có chút phản ứng không kịp hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trong này thêm mấy năm nữa sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Nhưng là, vì sao nhìn ánh sáng mặt trời từ cửa rộng mở chiếu vào, ta cảm thấy, trong lòng một mảnh mờ mịt…
Thật là kỳ quái.
Đây là vì sao chứ?
Chú thích
(1) cử trọng nhược khinh: nâng một vật nặng nề lên mà sử dụng một cách nhẹ nhàng, thanh thoát ↑
(2) đoạn này hình như là do tác giả tự viết vì mình không search được ở chỗ nào, mà mình thì thấy nó quá cao siêu, mình cũng không hiểu luôn T_T, cứ mặc định nó là kinh thư, người bình thường không hiểu cũng là chuyện bình thường =)) ↑
Thực sự hối hận chính mình quá ham chơi, tu vi kém lại không hiểu biết, bây giờ ngay cả một chút việc cũng không giúp được hắn!
Nếu như tiểu đạo sĩ có cái gì không hay xảy ra, vậy, vậy làm sao bây giờ?
Ta làm sao bây giờ?
Hô hấp của tiểu đạo sĩ nặng nề, nghe lên tựa như ống bễ vỡ, vù vù, vù vù, nghe lên rất dọa người.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Ta bò đến cửa sổ trên cửa, cũng không quản mình có bại lộ thân phận hay không, xé cổ họng kêu lên: “Có ai không? Có ai hay không vậy? Người mau tới đây! Cứu mạng! Lý Kha tẩu hỏa nhập ma rồi!”
“Có người hay không? Người tới!”
“Cứu mạng! Người mau tới!”
Ta kêu đến đứt hơi khản tiếng, không biết là tiếng ta kêu quá nhỏ, hay là cũng không có người canh giữ bên ngoài, không ai tới.
Vậy nên làm cái gì bây giờ…
Thân thể tiểu đạo sĩ đều phát run, mặt đỏ giống như sắp phải lấy máu, không, cũng đã hiện ra màu tím.
Ta sốt ruột hận không thể cào vào tường…
A!
Trên người ta, còn có mấy thứ.
Ngao Tử Hằng cho ta, ta vẫn đễ bên trong cái gói ở phía dưới bụng.
Cái kia kêu định thần đan!
Thứ này, có trị được tẩu hỏa nhập ma hay không?
Ta nhìn tiểu đạo sĩ, lại nhìn nhìn định thần đan kia.
Ta cảm thấy tiểu đạo sĩ bây giờ cần nhất chính là thuốc hạ sốt ==!, định thần đan này có công hiệu ấy hay không?
Chính là tẩu hỏa nhập ma, ợ, định định thần, cho dù không có chỗ tốt, hẳn là cũng sẽ không có chỗ nào hại đi?
Ta cắn răng một cái hạ quyết tâm, đổ lọ định thần đan ra.
Cái này, uống mấy viên?
Ta đếm đếm, tổng cộng ba mươi hai viên.
Vậy, uống trước một nửa thử xem?
Lúc mớm thuốc, ta thực sự vui mừng, cũng may chân ta nhiều…
Hai cái chân tách miệng hắn ra, bốn cái chân tới gẩy dược hoàn, còn có hai cái chân cùng với một sợi tơ nhện chắc treo chén nước…
Chữa ngựa chết làm như ngựa sống!
Dù sao nhìn hắn người như vậy, không uống thuốc cũng không tốt hơn chút nào đi. Uống thuốc… ờ, dường như cũng không có chỗ nào không tốt.
Sau khi tiểu đạo sĩ uống thuốc, khoảng hơn năm phút đồng hồ chưa đến mười phút, thuốc kia bắt đầu có hiệu quả.
Ô, không phải nói, dược hiệu rất nhanh… Ợ, chính là, dường như…
Khuôn mặt tiểu đạo sĩ sao lại càng đỏ hơn T_T~~~~
Hu hu, ta thật sự là một lòng tốt cho hắn, nếu như tiểu đạo sĩ đi đời nhà ma, vậy…
Vậy xem như là chính hắn tẩu hỏa nhập ma chết hay là ta lúc bệnh nặng loạn tìm thầy cho thuốc chết? Có phải định thần đan không nên uống nhiều như vậy hay không? Hay là căn bản không nên uống bậy loại thuốc này?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ta cấp bách đến mức muốn xoắn lấy lông con nhện của mình >o<~~
Bây giờ làm ói ra phỏng chừng cũng không còn kịp nữa, tiểu đạo sĩ cũng sắp thành máy hơi nước rồi, hơi trắng bốc trên đầu tựa như phát điên, mặt bây giờ không phát đỏ lên nữa, chuyển thành phát xanh tím, môi cũng sắp biến đen.
Ta nằm úp sấp ở một bên thực sự không có biện pháp, nhìn số định thần đan còn lại phát ngốc.
Tiểu đạo sĩ, đáng thương ngươi chí lớn chưa thành thân đã chết…
“Ừm, Lý Kha à, ta biết ngươi khẳng định cảm thấy mình chết thực oan uổng, ngươi nếu là xuống hoàng tuyền, tới trước mặt Diêm vương, nói không chừng muốn cáo trạng ta, nói ta hại ngươi… Vậy Diêm vương nói không chừng giương cao chính nghĩa cho ngươi, lại phái quỷ sai tới bắt ta. Lúc ấy à, ta trên đường hoàng tuyền lại thành người cùng cảnh ngộ rồi…”
A? Sắc mặt tiểu đạo sĩ dường như khá hơn chút rồi?
Dù sao, hô hấp không nặng như vậy nữa! Hơi trắng cũng ít bốc lên, sắc môi cũng từ đen chuyển thành hồng!
Là định thần đan hữu dụng sao?
Ta lập tức tỉnh táo tinh thần, lại rót chén nước, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, miễn cưỡng số định thần đan còn lại vào trong miệng tiểu đạo sĩ, sau đó chiêu nước vào ừng ực.
Hành hạ tiếp như thế một phen, tiểu đạo sĩ thoạt nhìn thật sự đang có chuyển biến tốt.
Lòng ta buông lỏng, cũng cảm giác mình thực sự mệt mỏi, cẳng mỏi nhừ chân mềm đứng không nổi, liền đổ ập lên trên bàn đá.
Không thể tưởng được định thần đan còn có thể trị đạo sĩ tẩu hỏa nhập ma. Đây là một phen hảo ý của Tử Hằng, bây giờ còn dùng được vào lúc quan trọng như vậy, thực sự trở về được… phải hoàn lại nhân tình của hắn cho tốt…
Ta đánh cái ngáp, cơ hồ là trước mắt tối sầm liền ngủ thiếp đi.
Trong mộng thực loạn, dường như người hay yêu ta biết đều thoáng qua trước mắt, mây trôi sương bay, cách một khoảng kêu gọi ta, ta nghe không rõ, bản thân lại cảm thấy thân thể thực sự nặng nề, miệng cũng mở không ra, rõ ràng muốn trả lời, chính là nói không nên lời.
“Này, này, tỉnh tỉnh.”
“Tỉnh tỉnh.”
Ta đá đá chân, thật không muốn tỉnh, rất mệt mỏi rất buồn ngủ, còn muốn ngủ tiếp.
“Con nhện con, tỉnh tỉnh.”
“Hử?” Ta mạnh mẽ chống đỡ mở mắt ra ra, một khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, không, so với gang tấc còn gần hơn, chóp mũi kia gần đến sắp cụng trán ta rồi.
“Ngươi ai chứ…”
“Lý Kha!” Tiểu đạo sĩ lui về phía sau.
“A, đúng…” Ta nháy mắt mấy cái, lần này thấy rõ ràng: “A? Ngươi… Ngươi đi chỉnh dung sao?”
“Cái gì?”
“A, làm sao một đêm không gặp, mặt biến trắng, miệng biến đỏ, tóc cũng biến đen…”
Kỳ thật ngũ quan này thể trạng nàycái gì cũng không thay đổi, thế nhưng… cảm giác thay đổi.
Làn da giống như trân châu, dường như có một loại ánh sáng trong suốt như tơ tỏa ra từ làn da, một lỗ chân lông tì vết cũng nhìn không thấy, hoàn mỹ khiến cho ta ghen tị! Ta biến thành người hình dáng kém xa hắn! Làn da thì vàng vọt ảm đạm, ngũ quan bình thường không có gì lạ, tóc thưa thớt ngả vàng…
“Bởi vì công lực của ta đã có chút thành tựu, cho nên… thoạt nhìn có chút biến hóa đi.”
“À ha… Hóa ra đạo sĩ cũng giống như yêu quái chúng ta nha, chúng ta là công lực tới thì biến thành người, các ngươi là công lực tới thì biến mỹ nhân…”
“Bộp” một tiếng, tiểu đạo sĩ búng một phát thật mạnh trên trán ta: “Lại nói bậy.”
“Đừng búng nữa! Búng nữa ta cũng bị ngươi búng cho ngốc!”
Hắn không chút khách khí nói: “Ngươi vốn cũng rất ngốc.”
“Khát quá, có còn nước hay không vậy?”
“Còn.”
Hắn bưng chén nước qua, ta bò lên miệng chén uống nước.
Mặt nước trong chén chiếu ra bóng của phòng đá, ta sửng sốt một hồi, uống một ngụm nước, rất nhanh ngẩng đầu lên.
Trên vách tường phòng đá gần như đã sao đầy chữ, nét chữ như nước chảy mây trôi, mềm mại mạnh mẽ, phong cách viết nhẹ nhàng liền mạch, mềm mà không yếu, nhẹ mà không nông…
“Oa, đều là ngươi viết?”
“Đúng thế.”
“Vậy, viết lên bao lâu rồi? Không mờ đi?”
“Sẽ không mờ.”
Trong thanh âm của tiểu đạo sĩ có một loại tự tin rất thong dong, ta quay đầu cười cười với hắn: “Hì hì, vậy chúng ta bây giờ là không phải có thể đi ra ngoài?”
“Ừ, còn có một đoạn cuối cùng, sao xong là có thể đi ra ngoài.”
Hắn là đặc biệt chờ ta tỉnh mới sao đoạn cuối cùng sao? Để cho ta xem?
Hì, tiểu đạo sĩ còn rất quan tâm nha.
Hắn nhấc bút lên, thong dong viết ở chỗ còn trống trên thạch bích.
A, cảm giác tinh khí thần của hắn không giống.
Không có cố chấp ngưng trọng như trước kia, viết như mây khói, thư sướng tự nhiên, tựa hồ là rất nhẹ nhàng, thế nhưng bút pháp lại giống như có sức nặng ngàn cân.
Ờ, cái đó nói như thế nào nhỉ?
Đúng, mây trôi nước chảy, cử trọng nhược khinh (1). Tự nhiên sẵn có, trở lại nguyên trạng…
Đúng vậy, chính là như vậy.
Lúc ta ở chỗ này suy đoán lung tung, Lý Kha đã đến câu cuối cùng.
“Vị vi chân nhất, thái nhất phụng tịch, thượng danh thiên quân, chiêu nhiên minh bạch.” (2)
Viết xong chữ cuối cùng, hắn tiện tay bỏ bút ra, quay đầu cười: “Xong.”
“A!” Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Chúc mừng!”
“Đa tạ.”
Hắn đi tới, nhẹ nhàng đẩy.
Cửa đá kiên cố không phá được kia, cứ như vậy nhẹ nhàng bị hắn đẩy ra.
“Có thể đi ra ngoài?” Ta có chút phản ứng không kịp hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trong này thêm mấy năm nữa sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Nhưng là, vì sao nhìn ánh sáng mặt trời từ cửa rộng mở chiếu vào, ta cảm thấy, trong lòng một mảnh mờ mịt…
Thật là kỳ quái.
Đây là vì sao chứ?
Chú thích
(1) cử trọng nhược khinh: nâng một vật nặng nề lên mà sử dụng một cách nhẹ nhàng, thanh thoát ↑
(2) đoạn này hình như là do tác giả tự viết vì mình không search được ở chỗ nào, mà mình thì thấy nó quá cao siêu, mình cũng không hiểu luôn T_T, cứ mặc định nó là kinh thư, người bình thường không hiểu cũng là chuyện bình thường =)) ↑
/211
|