Trong mắt Ngôn, bóng dáng hây hây, cao cao ấy luôn nổi bật lạ kỳ, cho dù ở giữa một đám đông nào đó. Thảo ít nói, nhưng một khi đã lên tiếng thì luôn để lại ấn tượng rất đậm trong tâm trí Ngôn. Những cô nàng ít nói, chứa đựng sự huyền bí lạ lùng, luôn cuốn hút ánh mắt cũng như sự chú ý của Ngôn. Anh cảm thấy thú vị và vui thích trước sự kì diệu đơn giản như vậy. Anh biết mình sẽ ngỡ ngàng, nhưng rất thích cảm giác ngỡ ngàng ấy, khi được nhìn thấy đôi môi dễ mến của Giang Thảo chuyển động. Đó sẽ là một câu nói rất dễ thương, hoặc đôi khi rất hài hước, làm tan biến đi những bí ẩn, lạnh lùng của một cô nàng “tây tây”. Trong mỗi khoảnh khắc được gặp gỡ, ngắm nhìn cô, Ngôn đều rất trân trọng và quý mến nét đẹp hồn nhiên ấy, một nét đẹp mà có lẽ chỉ có tâm hồn nghệ thuật của anh mới có thể nhận ra và giấu chặt trong lòng để tận hưởng một mình...
“Này, là Thảo à?” Huấn lên tiếng, tay thúc vào đầu gối Ngôn.
“Hả?”
“Đừng bảo tôi là ông hôn Thảo trong mơ nhá.”
Ngôn nhìn lại mấy thằng bạn đang ngồi cùng ghế mình. Cái nhìn sững sờ thường thấy nơi Ngôn dễ làm người khác đặt câu hỏi về tâm trạng của anh.
“Ha ha ha! Tất nhiên là không rồi. Tôi làm gì có diễm phúc ấy.” Ngôn nói.
“Ngôn hôn Thảo á? Hô hô. Có mà đứng đến nách!” Lâm góp lời khiến cả bọn không nhịn được cười. Thực ra Lâm nói cũng hơi quá: Ngôn cao mét sáu mươi, còn Thảo thì mét sáu lăm.
“Này, cho mấy ông biết một sự thật: Giang Thảo có người yêu rồi nhá. Không có cửa đâu Ngôn ạ.” Huấn nói nghiêm nghị.
“Thì nàm thao? Ngôn, xúc luôn đê! Không phải sợ bố con thằng nào cả!” Sơn ngồi ngoài cùng, cạnh Lâm, nói hùng hổ.
“Mà thằng nào đấy, Huấn? Hay là ông hả?” Lâm nói.
“Không, Xây dựng. Sinh năm 88. Người cùng quê. Cao to nhưng không đen hôi. Phong độ, mạnh mẽ. Nghề nghiệp ổn định.” Huấn nói rõ từng lời.
“Ái chà! Ghê đây! Tường tận lý lịch của người ta gớm. Làm sao ông biết?” Lâm cảm thấy thú vị.
“Chắc ngỏ lời bày tỏ tình củm rồi bị người ta từ chối chứ gì. Ông yêu Thảo hả?” Sơn nói.
Huấn im lặng không nói gì, tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, ngồi dựa lưng thẳng thắn vào thành ghế. Ánh mắt lừ lừ và vẻ mặt nghiêm nghị của anh chàng đủ khẳng định rằng những câu nghi vấn của Sơn là hoàn toàn chính xác. Còn Ngôn thì vỡ lẽ một điều: hóa ra không chỉ có anh, mà ít nhất hai người nữa cũng luôn xao xuyến rung động tâm hồn khi Giang Thảo xuất hiện.
“Thôi nào! Được cái là ông có dũng khí để bày tỏ lòng mình phải không? Khá lắm con trai ta ạ. Ha ha ha!”
Lâm cười, vỗ vỗ lưng Huấn như vừa vui đùa, vừa an ủi, khích lệ thằng bạn.
Còn Ngôn vẫn im lặng. Câu chuyện xuất phát từ anh, nhưng bây giờ đã chuyển sang Huấn. Ngôn không bị mấy thằng trêu đùa nữa. Anh có một vài khoảnh khắc nhỏ để ngẫm về bản thân mình. Tuy cảm giác của anh đối với Giang Thảo vẫn luôn khác lạ so với các cô gái bình thường – trong con mắt Ngôn, vóc dáng chân ngắn, người ngắn, mặt mũi không có gì nổi bật nghĩa là bình thường – nhưng trái tim Ngôn giờ đây không còn vương vấn gì hình ảnh hây hây ấy nữa. Trong lòng anh, những xúc cảm, những lời nói sâu kín nửa kìm nén, nửa muốn bộc bạch với Giang Thảo trước đây đã không còn tồn tại. Anh đã coi cô cũng giống như bất kỳ một người bạn học nào khác – bình thường như mọi sự vẫn luôn bình thường. Không phải vì câu chuyện anh vừa mới được nghe từ Huấn rằng Thảo đã có người yêu, nhưng chỉ vì trong lòng anh đã có một hình bóng khác chính thức ngự trị: Huế Anh.
“Tuy hơi xót xa sau pha tỏ tình ấy, nhưng lập trường của tôi vẫn muốn khuyên các ông: thích đứa nào thì... tới luôn đi! Không phải giấu giếm, ngập ngừng gì cả!”
“Hoan hô chú bộ đội!”
Cuộc “chém gió” của mấy thằng bạn cũng khiến Ngôn suy nghĩ. Cho đến lúc này, anh chưa mở miệng nói lời nào trong lòng mình với Huế Anh. Không hẳn là do nỗi nhát nhát của Ngôn, tất nhiên thực hiện việc đó với anh thật vĩ đại và không hề dễ dàng. Nhưng lý do khiến Ngôn chưa bộc bạch chính là không muốn cô bé quá bất ngờ. Ngôn mường tượng trong đầu rằng: sau một thời gian quen biết, đủ hiểu nhau hơn, đủ để cô bé sẵn sàng hơn, anh sẽ chính thức thổ lộ. Anh có cảm giác như mình đang cầm trên tay một quả cầu thủy tinh mỏng manh, chỉ sợ một sơ suất nào đó sẽ khiến quả cầu vỡ tan. Anh luôn cố gắng nâng niu trân trọng quả cầu ấy, muốn ôm quả cầu ấy vào lòng mình, nhưng với một sự thận trọng và nhẹ nhàng nhất có thể. Anh muốn mình hiểu hơn một chút về cô, và để cô hiểu hơn về anh, trước khi một mối quan hệ như ý sẽ bắt đầu.
Anh lo xa và tính toán cho kế hoạch của mình.
Kết thúc buổi học, Ngôn và các bạn bước ra khỏi nhà K. Anh muốn đi vòng qua con đường quanh khu thư viện và sân vận động trước khi rẽ vào chợ sinh viên gần khu giảng đường A1, A2. Đoạn đường chạy dọc từ nhà K đến tòa thư viện là khoảng không gian sạch sẽ và lãng mạn nhất của trường Sư phạm. Mặt đường bẳng phẳng, hầu như không có chút rơm rác hay dấu vết mấp mô nào. Một bên lề đường là vườn cây xanh mát với bãi cỏ tươi mơn mởn có đặt tượng mười hai con giáp chế tác bằng đá ong thật ngộ nghĩnh. Dưới bóng những cây lộc vừng phủ tán rộng ra gần hết vỉa hè, người ta có một nơi lý tưởng để ngồi nghỉ, trò chuyện với nhau. Không phải vô cớ mà sinh viên gọi nơi đây là “con đường tình yêu”. Đó đúng là con đường đợi chờ, gặp gỡ, tâm sự của những người đang yêu. Họ ở bên nhau một buổi chiều nào đó, một buổi tối nào đó. Họ yêu nhau nơi “con đường tình yêu”.
Cũng có những người ngồi một mình ở đó. Có thể đang nghĩ rằng nửa kia của họ sẽ chui từ kẽ gạch vỉa hè lên.
Ngôn đi ngang qua một đôi tình nhân. Anh con trai mặc áo trường Xây dựng, tay ôm đàn ghita. Còn cô gái nhìn thoáng qua kiểu vai áo đặc trưng là biết ngay cô giáo tương lai của Sư phạm đang chăm chú nhìn và lắng nghe người yêu chơi đàn.
“Từ khi quen em, anh đã biết bối rối
Vì những lúc thoáng nghe em cười
Anh đã biết con tim
Yêu em mất rồi
Người yêu ơi, xin em chớ quên...”
Ngôn thích thú trước những gì mình đang thấy và đang nghe. Anh không những yêu mến giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng của bản tình ca, mà còn trân trọng những câu từ, ý tứ của lời hát. Anh nghe, và hát thầm trong lòng... Tâm hồn anh rộn lên tựa như môi miệng đang mỉm cười, đôi mắt đang bừng sáng. Anh nghĩ về mình, nghĩ về Huế Anh. Dường như người nhạc sĩ sáng tác bản tình ca ấy đang viết nên câu chuyện giữa anh và cô vậy: những giây phút bối rối trước nụ cười thiên thần, những xao động của con tim trong mỗi khoảnh khắc nhìn ngắm, tơ tưởng,... Có niềm vui nho nhỏ sống động đang bừng nở trong trái tim, tâm hồn Ngôn: anh đang yêu.
Những làn gió đang trở nên xinh đẹp hơn...
... Và những viên gạch lát đang gần nhau hơn...
* * *
Không biết ai đã dành riêng khu chợ Xanh cho sinh viên mà nơi đây tấp nập bước chân của những người trẻ. Chủ yếu là sinh viên Sư phạm và Quốc gia, vì họ học ở gần đây nhất. Cũng có khi thấp thoáng những chiếc áo Bách khoa, Xây dựng, hay đồng phục lớp nào đấy thuộc Giao thông hoặc Mỏ,… Họ đi chơi, đi mua sắm cùng người yêu, hoặc tụ tập bạn bè vào một quán chè trong một ki-ốt nào đó. Những dòng người đi lại giữa đường chợ chìm ngập trong tiếng chào mời nô nức của những người bán hàng. Quần áo là thứ được bày bán nhiều nhất ở đây. “Áo 20K”, “Quần bò giá tốt”, “Áo sơ-mi 80K”… Cũng có hàng loạt các cửa hàng bày la liệt cặp sách, balô, dây lưng, ví da,… Thỉnh thoảng, khách đi chợ sẽ gặp những ki-ốt chuyên kinh doanh ốp điện thoại hoặc tranh thêu chữ thập. Và còn nhiều, nhiều những thứ hàng khác. Nhưng tất cả sẽ đều buồn tẻ nếu thiếu đi hương vị từ những quầy hàng di động của xúc xích nướng, nem chua rán, phô mai chiên, cóc dầm, ổi dầm, xoài dầm muối ớt,…
“Chị ơi, gói giúp em món này.”
Người chủ cửa hàng lưu niệm nhận lấy chú thỏ châu Âu mà Ngôn đã làm mấy tuần trước. Chị ta cảm thấy thích thú và ngắm nghía một lúc.
“Em tự làm nó đấy à? Hay thế.”
“Vâng ạ.”
Ngôn hình dung ra niềm vui sẽ hiện lên trên môi mắt Huế Anh khi cô nhận món quà. Chú thỏ được làm từ giấy bìa cứng, được cắt dán thành khối không gian ba chiều chắc chắn. Những ngón chân khum khum thật đáng yêu. Đôi mắt mở to long lanh cùng với dáng đầu ngẩng lên nhìn thẳng khiến chú thỏ tỏ ra tinh anh và thanh tú. Có lẽ ai cũng sẽ dậy lên một niềm vui yêu đời khó tả khi nhìn ngắm chú thỏ trước mặt.
Chị chủ cửa hàng đã gói xong hộp quà đựng chú thỏ. Ngôn thanh toán tiền công rồi bước ra khỏi cửa. Anh lại hòa mình vào không khí nhộn nhịp nơi những bước chân dập dìu của dòng người dạo quanh. Món quà đã hoàn tất, nhưng làm sao để hẹn gặp em ấy được đây? Mấy hôm nay, Huế Anh không đến lớp tiếng Pháp. Ngôn nhắn tin trên Facebook thì chưa thấy xuất hiện dòng chữ “đã xem” – Huế Anh không thường xuyên “online”. Đã thế, Ngôn lại quên xin số điện thoại của cô từ những buổi gặp trước. Tính đãng trí lúc này khiến anh tự giận mình một cách khó tả...
“Áo sơ-mi, quần bò, em ơi!”
“Vào mua hàng chị đi em! Hàng mới về nè em!”
“Quần bò hàng anh rẻ lắm em ơi! Mua đi em ơi!”
Hàng loạt những tiếng chào mời đổ xô ra khi Ngôn bước qua từng cửa hàng. Nhưng anh lắc đầu, hoặc giả điếc như không nghe thấy họ nói, cứ nhìn thẳng và bước tiếp. Một phần vì không có tiền để mua sắm, một phần vì anh đang mải suy nghĩ về...
Bỗng nhiên trước mắt Ngôn, Huế Anh xuất hiện. Cô đang đi chơi cùng một người bạn gái nữa. Ngôn mở to mắt ra hơn, và chắc chắn không có hàng cây lá đỏ nào ở đây cả. Mọi thứ, mọi người ở đây đều là thật. Và Huế Anh phía đằng kia cũng là thật.
Miệng Ngôn không kìm được nụ cười rộng mở. Có những đợt pháo hoa nào đó nổ đùng đùng trong lòng anh.
Và ánh mắt Huế Anh bắt gặp Ngôn. Cô nở một nụ cười thật tươi cùng đôi mắt bồ câu kiều diễm.
“Anh Ngôn! Anh đi shopping đấy à?”
Bước đến gần hai cô gái, Ngôn giơ tay trái lên chào theo thói quen.
“Chào các em!”
“Em chào anh ạ!” Cô bạn đi cùng Huế Anh nói với Ngôn rồi quay sang Huế Anh. “Anh nào đấy bà?”
“Anh tôi đấy! Học cùng lớp tiếng Pháp! Hi hi!”
“Ù uôi... Làm tôi cứ tưởng bà quyết định rời bỏ hội FA của lớp mình chứ!”
“Ha ha ha! Anh Ngôn ơi, đây là Ngọc, chủ tịch hội đồng bất trị của lớp em hồi phổ thông. Hi hi.”
Ngôn không ngờ cái vẻ đăm chiêu nghiêm nghị của anh đã bốc hơi đâu mất từ khi gặp người trong mộng của anh. Huế Anh cũng vui tính, nhưng thông minh và hoạt bát hơn anh một chút.
“Các em vừa tan học à?” Ngôn hỏi một câu xuất hiện ngẫu nhiên trong đầu anh đang khi có vô số những rộn ràng, bối rối cứ rung lắc quả tim anh.
“Không, bọn em bùng giờ!” Cả hai cô gái đồng thanh rồi cùng cười với nhau.
Huế Anh nói tiếp:
“Ngọc học Ngoại ngữ bên này. Nó bảo em tụ tập một buổi ‘huyền thoại’ chợ Xanh cho biết. Thế là em bắt chuyến xe từ Nguyễn Trãi lên đây chơi. Này, hôm nào bà với tôi đi chợ đêm Phùng Khoang nữa nhá.”
“He he. Chè bà khao đấy.”
“Ô tê.”
Ngôn chỉ biết nghe và ngắm nhìn những nét tinh nghịch của hai cô gái. Anh vẫn chưa biết kiểm soát nỗi niềm của mình sao cho thật... bình thường.
“Ối chết con pét nhà tôi rồi...!” Bỗng nhiên Ngọc thốt lên.
“Sao thế bà?”
“Rơi cái ví ở đâu ấy!”
“Chết thật! Bà kiểm tra kỹ lại cặp chưa?”
“Rồi! Không có. Giữa chợ này mà bị móc thì có nước vỡ mồm!”
“Hay là ở quán chè lúc nãy?”
“Ừm. Chắc thế. Nhưng cả chiều bọn mình lượn quanh nhiều chỗ. Không biết có phải để quên ở đó không nữa... Để tôi quay lại tìm xem sao.”
“Bọn tôi đợi bà ở đây nhé.”
“Thôi, hai người cứ đi trước đi. Tôi đi tìm cái ví chắc cũng một lúc lâu đấy.”
“Chắc trong đó có ảnh người thương hả?”
“Vâng, người thương. Thương hai ‘củ’ của tôi đấy bà nội! Đi đây. Chào anh Ngôn nhé.”
Ngôn cũng chào lại:
“Tạm biệt em! Good luck!”
“Cám ơn anh ạ. Tí nhờ anh đưa nó về nhà lành lặn giúp em.”
“Ô kê. Chắc chắn vẫn đủ mắt mũi.”
Chỉ còn lại Ngôn và Huế Anh. Hai người đi tiếp trên con đường chợ. Những ki-ốt hàng hóa vẫn đông đúc và nhộn nhịp, nhưng dường như không có âm thanh nào lọt vào tai Ngôn, không một người nào hay quầy hàng nào để lại hình ảnh trong các nơ-ron thần kinh của Ngôn. Tâm trí anh giờ đây tràn ngập cảm giác có Huế Anh bên mình. Anh mường tượng lại hàng cây lá đỏ, hồ nước xanh gợn mà anh đã thấy trong giấc mơ. Những hình ảnh ấy không có thực ở hiện tại, nhưng gió và nắng thì dường như đang ủng hộ anh. Có chút se lạnh của khí trời mùa thu. Có chút gió khẽ đùa bên làn tóc mỏng manh lượn sóng trên mái đầu Huế Anh.
“Anh Ngôn đi chơi một mình à?” Huế Anh hỏi.
“Ừ. Anh đi một mình.” Ngôn nói. “Thực ra lúc nãy thì một mình. Còn bây giờ là hai mình.”
Huế Anh cười.
“À mà dạo này anh không thấy em đến lớp?”
“Lớp cô Thùy ạ? Ôi, cũng gần một tháng rồi. Dạo này trên lớp em căng quá anh ạ. Em phải vùi mình trong đống bài dịch, lại còn tập kịch cùng nhóm trong câu lạc bộ ở khoa nữa. Choán hết cả thời gian đến lớp cô Thùy anh ạ.”
“Em học chăm chỉ ghê.”
“Chăm chỉ gì đâu anh.” Huế Anh bẽn lẽn. “Em cũng bình thường thôi. Chắc đợt vừa rồi anh Ngôn cũng giỏi tiếng Pháp lên nhiều ấy chứ?”
“Ừ, anh có khá hơn. Anh có thể nói chuyện với người Pháp bằng tiếng ‘anh’.”
“Uầy. Tiếng của anh. Hi hi. Chắc chắn ông đó sẽ hiểu rằng anh đang nói tiếng Đức.”
“Ha ha. Và nếu em chứng kiến cuộc hội thoại ấy thì sẽ có cơ hội tách ông ấy và anh khỏi một trận ẩu đả đấy.”
Huế Anh cười. Còn Ngôn thì đang nở hoa hạnh phúc trong lòng. Anh chợt nhớ rằng ngày mai là hai mươi tháng mười. Cơ may của anh chỉ có lần này mà thôi. Hai người đã bước ra khỏi con đường đông đúc của chợ Xanh và đứng trên vỉa hè đường Xuân Thủy.
“Huế Anh ơi. Những hôm trước anh có một việc muốn nói với em mà không có số điện thoại để liên lạc. Còn trên ‘phây’ thì... hình như lâu rồi em chưa lên?”
“Vâng ạ. Em bận quá. Anh lưu số em vào này: 01685438766.”
“Ô kê. Anh lưu đây.” Ngôn bấm số rồi nhấn gọi luôn. “Số anh đấy nhé.”
“Vâng ạ. Mà anh có việc gì vậy?”
“À... Cái này...”
Ngôn bắt đầu mở cặp, lấy ra hộp quà vừa gói trong hàng lưu niệm khi nãy.
“Wao! Cái gì đây ạ? Không phải tặng em đấy chứ?” Mắt Huế Anh thêm to tròn.
“Tất nhiên là tặng em rồi. Nhân dịp... ngày mai!” Ngôn cười.
“Ngày mai ạ?... Hai mươi tháng mười à anh? Ôi, cám ơn anh nhé. Được chúc mừng sớm thế này. Em có nên bóc ra xem ngay không nhỉ?” Huế Anh cười rạng rỡ.
“Tùy em. Hi hi.”
“Thôi em để về nhà mới bóc. Chắc chắn đây là một món quà rất tuyệt vời... Cám ơn anh nhiều nhé.”
Ngôn dẫn Huế Anh đến một quán nước gần đó. Hai người trò chuyện một lúc thật lâu rồi tạm biệt. Trên đường trở về chỗ gửi xe trong trường, Ngôn cứ tủm tỉm tự cười một mình. Và trong tâm trạng cao hứng vì dư âm của những phút hạnh phúc vẫn còn vương vấn, anh khẽ hát lên tự chúc mừng mình:
“Từ khi quen em, anh đã biết bối rối
Vì những lúc thoáng nghe em cười
Anh đã biết con tim
Yêu em mất rồi
Người yêu ơi, xin em chớ quên...”
“Này, là Thảo à?” Huấn lên tiếng, tay thúc vào đầu gối Ngôn.
“Hả?”
“Đừng bảo tôi là ông hôn Thảo trong mơ nhá.”
Ngôn nhìn lại mấy thằng bạn đang ngồi cùng ghế mình. Cái nhìn sững sờ thường thấy nơi Ngôn dễ làm người khác đặt câu hỏi về tâm trạng của anh.
“Ha ha ha! Tất nhiên là không rồi. Tôi làm gì có diễm phúc ấy.” Ngôn nói.
“Ngôn hôn Thảo á? Hô hô. Có mà đứng đến nách!” Lâm góp lời khiến cả bọn không nhịn được cười. Thực ra Lâm nói cũng hơi quá: Ngôn cao mét sáu mươi, còn Thảo thì mét sáu lăm.
“Này, cho mấy ông biết một sự thật: Giang Thảo có người yêu rồi nhá. Không có cửa đâu Ngôn ạ.” Huấn nói nghiêm nghị.
“Thì nàm thao? Ngôn, xúc luôn đê! Không phải sợ bố con thằng nào cả!” Sơn ngồi ngoài cùng, cạnh Lâm, nói hùng hổ.
“Mà thằng nào đấy, Huấn? Hay là ông hả?” Lâm nói.
“Không, Xây dựng. Sinh năm 88. Người cùng quê. Cao to nhưng không đen hôi. Phong độ, mạnh mẽ. Nghề nghiệp ổn định.” Huấn nói rõ từng lời.
“Ái chà! Ghê đây! Tường tận lý lịch của người ta gớm. Làm sao ông biết?” Lâm cảm thấy thú vị.
“Chắc ngỏ lời bày tỏ tình củm rồi bị người ta từ chối chứ gì. Ông yêu Thảo hả?” Sơn nói.
Huấn im lặng không nói gì, tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, ngồi dựa lưng thẳng thắn vào thành ghế. Ánh mắt lừ lừ và vẻ mặt nghiêm nghị của anh chàng đủ khẳng định rằng những câu nghi vấn của Sơn là hoàn toàn chính xác. Còn Ngôn thì vỡ lẽ một điều: hóa ra không chỉ có anh, mà ít nhất hai người nữa cũng luôn xao xuyến rung động tâm hồn khi Giang Thảo xuất hiện.
“Thôi nào! Được cái là ông có dũng khí để bày tỏ lòng mình phải không? Khá lắm con trai ta ạ. Ha ha ha!”
Lâm cười, vỗ vỗ lưng Huấn như vừa vui đùa, vừa an ủi, khích lệ thằng bạn.
Còn Ngôn vẫn im lặng. Câu chuyện xuất phát từ anh, nhưng bây giờ đã chuyển sang Huấn. Ngôn không bị mấy thằng trêu đùa nữa. Anh có một vài khoảnh khắc nhỏ để ngẫm về bản thân mình. Tuy cảm giác của anh đối với Giang Thảo vẫn luôn khác lạ so với các cô gái bình thường – trong con mắt Ngôn, vóc dáng chân ngắn, người ngắn, mặt mũi không có gì nổi bật nghĩa là bình thường – nhưng trái tim Ngôn giờ đây không còn vương vấn gì hình ảnh hây hây ấy nữa. Trong lòng anh, những xúc cảm, những lời nói sâu kín nửa kìm nén, nửa muốn bộc bạch với Giang Thảo trước đây đã không còn tồn tại. Anh đã coi cô cũng giống như bất kỳ một người bạn học nào khác – bình thường như mọi sự vẫn luôn bình thường. Không phải vì câu chuyện anh vừa mới được nghe từ Huấn rằng Thảo đã có người yêu, nhưng chỉ vì trong lòng anh đã có một hình bóng khác chính thức ngự trị: Huế Anh.
“Tuy hơi xót xa sau pha tỏ tình ấy, nhưng lập trường của tôi vẫn muốn khuyên các ông: thích đứa nào thì... tới luôn đi! Không phải giấu giếm, ngập ngừng gì cả!”
“Hoan hô chú bộ đội!”
Cuộc “chém gió” của mấy thằng bạn cũng khiến Ngôn suy nghĩ. Cho đến lúc này, anh chưa mở miệng nói lời nào trong lòng mình với Huế Anh. Không hẳn là do nỗi nhát nhát của Ngôn, tất nhiên thực hiện việc đó với anh thật vĩ đại và không hề dễ dàng. Nhưng lý do khiến Ngôn chưa bộc bạch chính là không muốn cô bé quá bất ngờ. Ngôn mường tượng trong đầu rằng: sau một thời gian quen biết, đủ hiểu nhau hơn, đủ để cô bé sẵn sàng hơn, anh sẽ chính thức thổ lộ. Anh có cảm giác như mình đang cầm trên tay một quả cầu thủy tinh mỏng manh, chỉ sợ một sơ suất nào đó sẽ khiến quả cầu vỡ tan. Anh luôn cố gắng nâng niu trân trọng quả cầu ấy, muốn ôm quả cầu ấy vào lòng mình, nhưng với một sự thận trọng và nhẹ nhàng nhất có thể. Anh muốn mình hiểu hơn một chút về cô, và để cô hiểu hơn về anh, trước khi một mối quan hệ như ý sẽ bắt đầu.
Anh lo xa và tính toán cho kế hoạch của mình.
Kết thúc buổi học, Ngôn và các bạn bước ra khỏi nhà K. Anh muốn đi vòng qua con đường quanh khu thư viện và sân vận động trước khi rẽ vào chợ sinh viên gần khu giảng đường A1, A2. Đoạn đường chạy dọc từ nhà K đến tòa thư viện là khoảng không gian sạch sẽ và lãng mạn nhất của trường Sư phạm. Mặt đường bẳng phẳng, hầu như không có chút rơm rác hay dấu vết mấp mô nào. Một bên lề đường là vườn cây xanh mát với bãi cỏ tươi mơn mởn có đặt tượng mười hai con giáp chế tác bằng đá ong thật ngộ nghĩnh. Dưới bóng những cây lộc vừng phủ tán rộng ra gần hết vỉa hè, người ta có một nơi lý tưởng để ngồi nghỉ, trò chuyện với nhau. Không phải vô cớ mà sinh viên gọi nơi đây là “con đường tình yêu”. Đó đúng là con đường đợi chờ, gặp gỡ, tâm sự của những người đang yêu. Họ ở bên nhau một buổi chiều nào đó, một buổi tối nào đó. Họ yêu nhau nơi “con đường tình yêu”.
Cũng có những người ngồi một mình ở đó. Có thể đang nghĩ rằng nửa kia của họ sẽ chui từ kẽ gạch vỉa hè lên.
Ngôn đi ngang qua một đôi tình nhân. Anh con trai mặc áo trường Xây dựng, tay ôm đàn ghita. Còn cô gái nhìn thoáng qua kiểu vai áo đặc trưng là biết ngay cô giáo tương lai của Sư phạm đang chăm chú nhìn và lắng nghe người yêu chơi đàn.
“Từ khi quen em, anh đã biết bối rối
Vì những lúc thoáng nghe em cười
Anh đã biết con tim
Yêu em mất rồi
Người yêu ơi, xin em chớ quên...”
Ngôn thích thú trước những gì mình đang thấy và đang nghe. Anh không những yêu mến giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng của bản tình ca, mà còn trân trọng những câu từ, ý tứ của lời hát. Anh nghe, và hát thầm trong lòng... Tâm hồn anh rộn lên tựa như môi miệng đang mỉm cười, đôi mắt đang bừng sáng. Anh nghĩ về mình, nghĩ về Huế Anh. Dường như người nhạc sĩ sáng tác bản tình ca ấy đang viết nên câu chuyện giữa anh và cô vậy: những giây phút bối rối trước nụ cười thiên thần, những xao động của con tim trong mỗi khoảnh khắc nhìn ngắm, tơ tưởng,... Có niềm vui nho nhỏ sống động đang bừng nở trong trái tim, tâm hồn Ngôn: anh đang yêu.
Những làn gió đang trở nên xinh đẹp hơn...
... Và những viên gạch lát đang gần nhau hơn...
* * *
Không biết ai đã dành riêng khu chợ Xanh cho sinh viên mà nơi đây tấp nập bước chân của những người trẻ. Chủ yếu là sinh viên Sư phạm và Quốc gia, vì họ học ở gần đây nhất. Cũng có khi thấp thoáng những chiếc áo Bách khoa, Xây dựng, hay đồng phục lớp nào đấy thuộc Giao thông hoặc Mỏ,… Họ đi chơi, đi mua sắm cùng người yêu, hoặc tụ tập bạn bè vào một quán chè trong một ki-ốt nào đó. Những dòng người đi lại giữa đường chợ chìm ngập trong tiếng chào mời nô nức của những người bán hàng. Quần áo là thứ được bày bán nhiều nhất ở đây. “Áo 20K”, “Quần bò giá tốt”, “Áo sơ-mi 80K”… Cũng có hàng loạt các cửa hàng bày la liệt cặp sách, balô, dây lưng, ví da,… Thỉnh thoảng, khách đi chợ sẽ gặp những ki-ốt chuyên kinh doanh ốp điện thoại hoặc tranh thêu chữ thập. Và còn nhiều, nhiều những thứ hàng khác. Nhưng tất cả sẽ đều buồn tẻ nếu thiếu đi hương vị từ những quầy hàng di động của xúc xích nướng, nem chua rán, phô mai chiên, cóc dầm, ổi dầm, xoài dầm muối ớt,…
“Chị ơi, gói giúp em món này.”
Người chủ cửa hàng lưu niệm nhận lấy chú thỏ châu Âu mà Ngôn đã làm mấy tuần trước. Chị ta cảm thấy thích thú và ngắm nghía một lúc.
“Em tự làm nó đấy à? Hay thế.”
“Vâng ạ.”
Ngôn hình dung ra niềm vui sẽ hiện lên trên môi mắt Huế Anh khi cô nhận món quà. Chú thỏ được làm từ giấy bìa cứng, được cắt dán thành khối không gian ba chiều chắc chắn. Những ngón chân khum khum thật đáng yêu. Đôi mắt mở to long lanh cùng với dáng đầu ngẩng lên nhìn thẳng khiến chú thỏ tỏ ra tinh anh và thanh tú. Có lẽ ai cũng sẽ dậy lên một niềm vui yêu đời khó tả khi nhìn ngắm chú thỏ trước mặt.
Chị chủ cửa hàng đã gói xong hộp quà đựng chú thỏ. Ngôn thanh toán tiền công rồi bước ra khỏi cửa. Anh lại hòa mình vào không khí nhộn nhịp nơi những bước chân dập dìu của dòng người dạo quanh. Món quà đã hoàn tất, nhưng làm sao để hẹn gặp em ấy được đây? Mấy hôm nay, Huế Anh không đến lớp tiếng Pháp. Ngôn nhắn tin trên Facebook thì chưa thấy xuất hiện dòng chữ “đã xem” – Huế Anh không thường xuyên “online”. Đã thế, Ngôn lại quên xin số điện thoại của cô từ những buổi gặp trước. Tính đãng trí lúc này khiến anh tự giận mình một cách khó tả...
“Áo sơ-mi, quần bò, em ơi!”
“Vào mua hàng chị đi em! Hàng mới về nè em!”
“Quần bò hàng anh rẻ lắm em ơi! Mua đi em ơi!”
Hàng loạt những tiếng chào mời đổ xô ra khi Ngôn bước qua từng cửa hàng. Nhưng anh lắc đầu, hoặc giả điếc như không nghe thấy họ nói, cứ nhìn thẳng và bước tiếp. Một phần vì không có tiền để mua sắm, một phần vì anh đang mải suy nghĩ về...
Bỗng nhiên trước mắt Ngôn, Huế Anh xuất hiện. Cô đang đi chơi cùng một người bạn gái nữa. Ngôn mở to mắt ra hơn, và chắc chắn không có hàng cây lá đỏ nào ở đây cả. Mọi thứ, mọi người ở đây đều là thật. Và Huế Anh phía đằng kia cũng là thật.
Miệng Ngôn không kìm được nụ cười rộng mở. Có những đợt pháo hoa nào đó nổ đùng đùng trong lòng anh.
Và ánh mắt Huế Anh bắt gặp Ngôn. Cô nở một nụ cười thật tươi cùng đôi mắt bồ câu kiều diễm.
“Anh Ngôn! Anh đi shopping đấy à?”
Bước đến gần hai cô gái, Ngôn giơ tay trái lên chào theo thói quen.
“Chào các em!”
“Em chào anh ạ!” Cô bạn đi cùng Huế Anh nói với Ngôn rồi quay sang Huế Anh. “Anh nào đấy bà?”
“Anh tôi đấy! Học cùng lớp tiếng Pháp! Hi hi!”
“Ù uôi... Làm tôi cứ tưởng bà quyết định rời bỏ hội FA của lớp mình chứ!”
“Ha ha ha! Anh Ngôn ơi, đây là Ngọc, chủ tịch hội đồng bất trị của lớp em hồi phổ thông. Hi hi.”
Ngôn không ngờ cái vẻ đăm chiêu nghiêm nghị của anh đã bốc hơi đâu mất từ khi gặp người trong mộng của anh. Huế Anh cũng vui tính, nhưng thông minh và hoạt bát hơn anh một chút.
“Các em vừa tan học à?” Ngôn hỏi một câu xuất hiện ngẫu nhiên trong đầu anh đang khi có vô số những rộn ràng, bối rối cứ rung lắc quả tim anh.
“Không, bọn em bùng giờ!” Cả hai cô gái đồng thanh rồi cùng cười với nhau.
Huế Anh nói tiếp:
“Ngọc học Ngoại ngữ bên này. Nó bảo em tụ tập một buổi ‘huyền thoại’ chợ Xanh cho biết. Thế là em bắt chuyến xe từ Nguyễn Trãi lên đây chơi. Này, hôm nào bà với tôi đi chợ đêm Phùng Khoang nữa nhá.”
“He he. Chè bà khao đấy.”
“Ô tê.”
Ngôn chỉ biết nghe và ngắm nhìn những nét tinh nghịch của hai cô gái. Anh vẫn chưa biết kiểm soát nỗi niềm của mình sao cho thật... bình thường.
“Ối chết con pét nhà tôi rồi...!” Bỗng nhiên Ngọc thốt lên.
“Sao thế bà?”
“Rơi cái ví ở đâu ấy!”
“Chết thật! Bà kiểm tra kỹ lại cặp chưa?”
“Rồi! Không có. Giữa chợ này mà bị móc thì có nước vỡ mồm!”
“Hay là ở quán chè lúc nãy?”
“Ừm. Chắc thế. Nhưng cả chiều bọn mình lượn quanh nhiều chỗ. Không biết có phải để quên ở đó không nữa... Để tôi quay lại tìm xem sao.”
“Bọn tôi đợi bà ở đây nhé.”
“Thôi, hai người cứ đi trước đi. Tôi đi tìm cái ví chắc cũng một lúc lâu đấy.”
“Chắc trong đó có ảnh người thương hả?”
“Vâng, người thương. Thương hai ‘củ’ của tôi đấy bà nội! Đi đây. Chào anh Ngôn nhé.”
Ngôn cũng chào lại:
“Tạm biệt em! Good luck!”
“Cám ơn anh ạ. Tí nhờ anh đưa nó về nhà lành lặn giúp em.”
“Ô kê. Chắc chắn vẫn đủ mắt mũi.”
Chỉ còn lại Ngôn và Huế Anh. Hai người đi tiếp trên con đường chợ. Những ki-ốt hàng hóa vẫn đông đúc và nhộn nhịp, nhưng dường như không có âm thanh nào lọt vào tai Ngôn, không một người nào hay quầy hàng nào để lại hình ảnh trong các nơ-ron thần kinh của Ngôn. Tâm trí anh giờ đây tràn ngập cảm giác có Huế Anh bên mình. Anh mường tượng lại hàng cây lá đỏ, hồ nước xanh gợn mà anh đã thấy trong giấc mơ. Những hình ảnh ấy không có thực ở hiện tại, nhưng gió và nắng thì dường như đang ủng hộ anh. Có chút se lạnh của khí trời mùa thu. Có chút gió khẽ đùa bên làn tóc mỏng manh lượn sóng trên mái đầu Huế Anh.
“Anh Ngôn đi chơi một mình à?” Huế Anh hỏi.
“Ừ. Anh đi một mình.” Ngôn nói. “Thực ra lúc nãy thì một mình. Còn bây giờ là hai mình.”
Huế Anh cười.
“À mà dạo này anh không thấy em đến lớp?”
“Lớp cô Thùy ạ? Ôi, cũng gần một tháng rồi. Dạo này trên lớp em căng quá anh ạ. Em phải vùi mình trong đống bài dịch, lại còn tập kịch cùng nhóm trong câu lạc bộ ở khoa nữa. Choán hết cả thời gian đến lớp cô Thùy anh ạ.”
“Em học chăm chỉ ghê.”
“Chăm chỉ gì đâu anh.” Huế Anh bẽn lẽn. “Em cũng bình thường thôi. Chắc đợt vừa rồi anh Ngôn cũng giỏi tiếng Pháp lên nhiều ấy chứ?”
“Ừ, anh có khá hơn. Anh có thể nói chuyện với người Pháp bằng tiếng ‘anh’.”
“Uầy. Tiếng của anh. Hi hi. Chắc chắn ông đó sẽ hiểu rằng anh đang nói tiếng Đức.”
“Ha ha. Và nếu em chứng kiến cuộc hội thoại ấy thì sẽ có cơ hội tách ông ấy và anh khỏi một trận ẩu đả đấy.”
Huế Anh cười. Còn Ngôn thì đang nở hoa hạnh phúc trong lòng. Anh chợt nhớ rằng ngày mai là hai mươi tháng mười. Cơ may của anh chỉ có lần này mà thôi. Hai người đã bước ra khỏi con đường đông đúc của chợ Xanh và đứng trên vỉa hè đường Xuân Thủy.
“Huế Anh ơi. Những hôm trước anh có một việc muốn nói với em mà không có số điện thoại để liên lạc. Còn trên ‘phây’ thì... hình như lâu rồi em chưa lên?”
“Vâng ạ. Em bận quá. Anh lưu số em vào này: 01685438766.”
“Ô kê. Anh lưu đây.” Ngôn bấm số rồi nhấn gọi luôn. “Số anh đấy nhé.”
“Vâng ạ. Mà anh có việc gì vậy?”
“À... Cái này...”
Ngôn bắt đầu mở cặp, lấy ra hộp quà vừa gói trong hàng lưu niệm khi nãy.
“Wao! Cái gì đây ạ? Không phải tặng em đấy chứ?” Mắt Huế Anh thêm to tròn.
“Tất nhiên là tặng em rồi. Nhân dịp... ngày mai!” Ngôn cười.
“Ngày mai ạ?... Hai mươi tháng mười à anh? Ôi, cám ơn anh nhé. Được chúc mừng sớm thế này. Em có nên bóc ra xem ngay không nhỉ?” Huế Anh cười rạng rỡ.
“Tùy em. Hi hi.”
“Thôi em để về nhà mới bóc. Chắc chắn đây là một món quà rất tuyệt vời... Cám ơn anh nhiều nhé.”
Ngôn dẫn Huế Anh đến một quán nước gần đó. Hai người trò chuyện một lúc thật lâu rồi tạm biệt. Trên đường trở về chỗ gửi xe trong trường, Ngôn cứ tủm tỉm tự cười một mình. Và trong tâm trạng cao hứng vì dư âm của những phút hạnh phúc vẫn còn vương vấn, anh khẽ hát lên tự chúc mừng mình:
“Từ khi quen em, anh đã biết bối rối
Vì những lúc thoáng nghe em cười
Anh đã biết con tim
Yêu em mất rồi
Người yêu ơi, xin em chớ quên...”
/13
|