Những thanh gỗ rực cháy than hồng tỏa hơi nóng ra khắp khoảng không gian bao quanh lò nướng. Mùi thơm của thịt gà bốc ra cùng với làn khói và vụn lửa từ trong lò, hòa quyện vào cái se lạnh của gió mùa đông bắc. Trước miệng lò cao hơn một mét so với mặt đất, Ngôn đưa tay ra sưởi ấm mà hai lỗ mũi thì cứ hít hà mãi như không muốn cho bất cứ phân tử mùi gà nướng nào vuột mất.
“Chốc nữa chú Ngôn vào quầy thu ngân thanh toán mười nghìn tiền hơ và mười nghìn tiền hít nhá.” Anh Hải nói với Ngôn sau khi vừa nâng quả tạ hai mươi cân.
“Hô hô. Anh cứ đùa...” Ngôn cười.
“Chú nghĩ bọn anh đùa á? Làm gì có chuyện hít gà nướng miễn phí?” Anh Sáng phụ họa theo.
“Thôi được rồi. Để em khịt mũi ra trả lại vậy.”
“Ấy ấy. Ông Phúc thấy được thì có mà cả bọn vỡ mồm!”
“Ha ha ha!”
Cửa sau nhà Ngôn thông với vườn rau của nhà hàng Quán Lá của ông chủ Phúc. Đó cũng là phòng tập thể hình ngoài trời của các anh đầu bếp, nhân viên nhà hàng với một giàn tạ cũ kỹ, những thanh xà đơn, xà kép bằng thép cứng. Thỉnh thoảng, Ngôn qua chơi thì gặp họ đang nâng những quả tạ hơn chục cân hoặc đang lên xà. Gần đó, “pháp trường” của những con lợn mán, gà đồi mỗi ngày vẫn diễn ra đều đặn ở một góc vườn. Một phát chọc tiết, một nhúm rơm rạ, một đám khói lửa ngùn ngụt, quá trình sơ chế lợn thui đã hoàn thành. Cũng có những buổi tối được đứng sưởi bên lò nướng gà quay thơm lừng, Ngôn có cảm giác như mình đang dự một bữa tiệc thịnh soạn, ấm áp trong những ngày gió lạnh của tháng mười một vậy. Nhưng đương nhiên không phải trí tưởng tượng từ ánh lửa diêm của cô bé trong truyện An-đéc-xen, trước mặt Ngôn là những con gà thực sự.
“Chú Ngôn cũng lại đây làm mấy cân đi!” Anh Sáng nói.
“Hê hê. Người em tong teo thế này, lấy đâu ra sức mà nhấc tạ?” Ngôn cười.
“Thế thì lại càng phải tập tành cho nó khỏe ra chứ!”
“Hì hì... Vâng, nghe lời anh, em thử mấy phát cho có tinh thần. Nhưng các anh ở đây phải sẵn sàng cứu thương đấy nhá.”
“Chú cứ yên tâm. Nhỡ tim mạch phèo phổi có vấn đề gì, anh sẽ gọi cô Hiền xinh tươi trên nhà xuống cho chú lại sức. Ha ha ha.”
“Để rồi em đi viện luôn vì tim rớt ra đằng lỗ mũi.”
Anh chàng cũng được năm phát kéo hai quả tạ ba cân. Chợt có tiếng “ếch kêu” trong túi quần, Ngôn móc điện thoại ra, rời khỏi giàn kéo tạ, ngồi xuống cái ghế đẩu. Tin nhắn của Huế Anh: “Anh Ngôn ơi, anh có đang bận gì không? Em nhờ chút việc.”
Thấy Ngôn cười tủm tỉm, anh Hải chộp ngay:
“Chắc lại có con bé nào nhớ chú đấy hả?”
“Mắt sáng lên thế kia cơ mà!” Anh Sáng nói.
Sau khi đọc lại lần thứ ba tin nhắn của Huế Anh, Ngôn ngẩng lên nhìn mấy thanh niên cơ bắp đang nâng tạ:
“Hì hì. Con em gái của thằng bạn thân cô giáo chị họ em đấy ạ.” Ngôn liến thoắng, xong lại cắm cúi bấm bấm điện thoại.
“Lằng nhằng thế! Cơ mà... gái gú đến với chú là xác định rồi. Ha ha ha!”
“Thôi em về đây ạ. Con bé nó hẹn lên mạng ngay bây giờ luôn.” Câu này Ngôn nói thật.
“Gớm, lại còn thế nữa. Cho anh gửi lời chào thương mến đến chị họ con ông bác nó nhá.”
“Vâng. Vô cùng thương mến. He he.”
Ngồi vào bàn học, bật laptop lên, Ngôn cứ cười tủm tỉm, sướng sướng, đọc đi đọc lại tin nhắn của Huế Anh.
“2 em!” Những dòng chữ hiện lên trong ô trò chuyện của Ngôn và Huế Anh trên Facebook.
“3 anh! Anh ‘online’ rồi đấy ạ? Anh có đang làm gì không?”
“Không. Anh chỉ đang xem phim thôi. Hì hì”
“Hì. Chắc em làm anh cụt hứng?”
“Hô hô. Ai chứ Thỏ của anh thì dù đang bảo vệ luận án anh cũng dừng. Có gì cần anh giúp nào?”
“Hi hi. Anh Ngôn thật là tốt bụng. Em đang có bài toán của nhóc học gia sư mà nghĩ mãi không ra. Em viết đề nhé.”
“Oka.”
“Tìm số thập phân a,b biết a,b x 3,4 = b,a. Có dấu gạch ngang trên đầu bọn nó nhé anh. Help me!”
“Ừ. Đợi anh chút nhé.”
“Vâng.”
“Chắc em phải đợi lâu lâu đấy. ^^”
“Không sao đâu anh. Hi. Em cũng đang ngồi chép bài cho nhóc ấy thôi mà.”
Ngôn lấy giấy bút ra, viết viết vài dòng rồi quay lại bàn phím laptop.
“1,5 em ạ.”
“Anh làm thế nào vậy?”
“Đầu tiên nhân cả hai vế với 10. Được ab x 3,4 = ba.”
“Vâng ạ.”
“Thấy rằng chỉ có b=5 thì khi nhân 4 mới được kết quả phẩy 0. Chắc chắn không chơi b=0 nhỉ? ^^”
“À, vâng ạ.”
“Từ đó tìm tiếp a.”
“Ồ, sao em không nghĩ ra được nhỉ?”
“Hì hì. May mà bài này có nghiệm. ^^” Ngôn khiêm tốn.
“Em phân tích tùm lum lên ấy. Cám ơn anh nhiều nhé. Em giải quyết nốt mấy con tương tự.” Và một icon mặt cười rạng rỡ hiện lên từ bên Huế Anh.
“Em sắp đi dạy à?”
“Vâng ạ. Năm phút nữa em đi.”
“Ừm, vậy chào em nhé.” Dù tiếc ngẩn ngơ vì cuộc trò chuyện diễn ra nhanh quá nhưng Ngôn cũng không muốn trì hoãn công việc của Huế Anh. “Cẩn thận kẻo lạnh nhé. Gió mùa đông bắc về rồi đấy.”
“Vâng ạ. Bye anh.”
“Bonne nuit em! À bien tôt!” (Tạm biệt em! Hẹn gặp lại!)
“Merci so much.” (Cám ơn rất nhiều.) Huế Anh cũng đùa lại với câu nửa tiếng Pháp, nửa tiếng Anh.
Dấu báo “online” của Huế Anh trong mục trò chuyện đã tắt. Ngôn kéo thanh cuộn lên trên để “gặm nhấm” lại những gì cô bé đã nói với anh. Một cảm giác tự hào, một chút hãnh diện vì đã giúp được người thương mến phập phồng, xôn xao trong lòng Ngôn.
Em ấy chú ý đến mình! Một chiến công thật dễ thương làm sao!
Và Ngôn cứ cười tủm tỉm mãi. Nhấp chuột, dạo quanh các bức ảnh của cô trên trang cá nhân, anh không ngớt trầm trồ trước đôi mắt bồ câu khi buồn hiền dịu, khi rạng rỡ tinh anh...
Ôi chao!... Thỏ xinh quá. Lại ngoan hiền, đứng đắn nữa... May mà dáng người bé bé lùn lùn, rất hợp đôi với mình... Hi hi...
Từ ngày cô Thùy phải chuyển nhà qua Long Biên, lớp của Ngôn và Huế Anh không còn ai theo học nữa. Cũng đã hơn một tháng chưa được gặp lại, nhưng trong tâm trí Ngôn, hình ảnh Huế Anh luôn sống động và thật tuyệt diệu. Cho dù nếu không có Facebook thì chắc chắn đôi mắt bồ câu hiền dịu xa xăm ấy đêm ngày vẫn long lanh trong trí nhớ anh. Anh vẫn giữ liên lạc với cô bằng Facebook và điện thoại. Chỉ nhắn tin, không gọi điện trực tiếp. Với Ngôn, những lời lẽ, câu chữ mà anh gửi đến Huế Anh phải được... kiểm duyệt thật sự chi li và cực kỳ cẩn thận. Anh không giỏi “chém gió” bằng miệng lưỡi, mà chỉ có thể dùng ngôn từ hài hước, độc đáo để gõ cửa trái tim và nụ cười của nàng.
Dù vậy, giọng nói trầm trầm và có chút gì đó tha thiết của Huế Anh không vì thế mà tan biến trong tâm tưởng Ngôn. Anh vẫn nhớ như in chất giọng buồn man mác, bình thản, hiền hòa của cô. Huế Anh không nói năng lanh lảnh, cao giọng, không điệu đà, đanh đá như các cô nàng mười tám đôi mươi khác. Trong hầu hết các cung bậc của lời nói mà Ngôn từng nghe được từ cô, có một sự hài hòa, sâu lắng nào đó luôn xen lẫn, quyện lấy các câu từ. Có một sự bình yên, nhẹ nhàng bộc lộ nét đứng đắn từ trong tâm hồn Huế Anh. Ngôn yêu đôi mắt cô, yêu làn tóc lượn sóng của cô, và cũng yêu những gì nghe được từ môi miệng cô nữa.
“Anh vẫn ‘online’ từ chiều đến giờ à?” Huế Anh chợt xuất hiện trong khung trò chuyện.
“Uầy, Thỏ làm anh giật cả mình! ^^” Ngôn viết.
“Anh đang làm gì mờ ám hay sao mà lại giật mình thế? Hi hi.”
“Hô hô. Cũng hơi mờ một chút, nhưng không đến nỗi ám.”
“He he.”
“Mấy giờ rồi em nhỉ?”
“10 giờ 40 ạ. Bên anh không có đồng hồ hay sao mà lại hỏi thế?”
“Không. Anh nhìn ô báo giờ ở góc màn hình mà không tin nổi. Cắm rễ ở ghế hơn bốn tiếng rồi. Hik!”
“Vậy chắc là có tiến bộ hơn các hôm khác? Hi hi.”
“Hê. Đôi bàn tọa anh đang ê ẩm rồi đây. Em đi dạy về lâu chưa? Đã ăn cơm chưa?”
“Em mới về. Em chưa ăn cơm ạ.”
“Ô, muộn rồi đấy. Em ăn đi rồi nghỉ ngơi sớm cho khỏe.” Thực sự Ngôn không bao giờ muốn cuộc trò chuyện giữa anh và Huế Anh phải kết thúc.
“Hi hi. Em ăn bánh mỳ trước khi đi dạy rồi.”
“À vậy à. Nhưng chỉ có bánh mỳ thế thì làm sao đảm bảo sức khỏe?”
“Không sao đâu anh. Em quen rồi mà. Hi.”
“Thảo nào không lớn nổi.”
“Em được mệnh danh là ‘người mẩu’ đấy anh.”
“Phải rồi. Mo-đồ thời đại mới. Bao người phải chới với. He he.”
“Là sao anh?”
“À ừm... Dù bé nhưng xinh. ^^” Ngôn vừa gõ phím vừa cười tủm tỉm.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật mà. Tăm phần tăm!” Miệng Ngôn căng ra hết cỡ.
“Hí hí. Thực ra em biết là em xinh rồi. Anh không cần phải nói lên sự thật ấy đâu.” Những lời của Huế Anh dần dần khiến Ngôn cảm thấy thú vị khi anh được thưởng thức sự hài hước đính kèm óc thông minh nơi cô.
“Oạch. Hóa ra em cũng biết tự sướng.”
“Đó là bản năng của con gái đấy anh. Hi hi... Thôi chào anh nhé. Em đi nhúng nước đây.”
“Tắm muộn thế em? Cẩn thận kẻo cảm đấy.”
“Vâng ạ. Chào anh nhé.”
“Ừm. Bonne nuit em!”
“À quên, cám ơn anh một lần nữa về bài toán hồi chiều nhé. Bé nhóc ngưỡng mộ em lắm. Hi hi.”
“Anh bắt đầu cảm thấy hãnh diện lây. He he.”
“Merci lần nữa. Bonne nuit anh.”
“Au revoir em!”
Những ngày tháng được đọc tin nhắn của Huế Anh, được trò chuyện thâu đêm trên mạng cùng cô là những quãng thời gian hạnh phúc nhất đối với Ngôn. Anh luôn bừng nở nụ cười khi nhìn vào màn hình máy tính có những dòng chữ của Huế Anh. Và anh cũng cảm nhận thấy niềm vui của cô mỗi lần đọc thấy chuỗi câu bông đùa, “chém gió” đầy hài hước và độc đáo mà anh đã chắt lọc trong vốn ngôn ngữ của mình để có thể đem lại cho “người thương mến” những giờ phút thư giãn vui tươi sau một ngày học tập căng thẳng. Nhưng có một điều anh không ngờ rằng ẩn sau sự trầm lặng xa xăm từ những ngày đầu học cùng lớp tiếng Pháp của Huế Anh là một bộ óc thông minh cũng không kém phần khôi hài, điều mà anh đã khám phá ra trong mỗi lần trò chuyện “online”...
“Chiều nay em đang ở nhà à? Mưa thế này chắc không đến trường?” Ngôn bắt đầu cuộc trò chuyện trên mạng vào một buổi chiều thứ năm, ngay khi vừa nhìn thấy dấu báo “online” của Huế Anh sáng lên.
“Có chứ anh. Chiều em học thể dục, mưa chỉ điểm danh thôi. Em sinh viên nghiêm túc mà. Hi hi. ^^”
“Chẳng bù cho anh sinh viên đổ đốn... ^^” Ngôn nói về việc mình bùng học bốn tiết Hóa Sinh đằng đẵng.
“Được đổ đốn như anh thì em đã mừng.”
“He he. Dạo này anh có tư tưởng nổi loạn quá. Muốn làm cái gì đó to tát! ^^”
“Chẳng hạn như... lấy vợ? He he.” Huế Anh vô tình viết một câu vừa chợt nảy đến trong đầu.
“Cái đó xa vời quá... Trước mắt phải tìm người iu đã. Mà anh kén chọn lắm. Phải hiền thì mới ok! ^^”
“Hiền như em thì thiếu gì anh.” Huế Anh không ngờ câu nói của mình đánh trúng quả tim của anh chàng Ngôn đang dần dần từng bước tìm đến cánh cửa tâm hồn cô. “Xinh như em mới khó. He he. ^^”
“Hiền + xinh như em. Vui tính như em nữa chứ! ^^” Ngôn được thể bồi thêm.
“Oai oai! Mưa to thế này anh cho em lên mây thì em ướt hết mất.” Hà Nội đang những ngày mưa bão. “Mà... anh toàn nói thật nhỉ. Hí hí.”
“Anh nói thật mà.”
“Cũng chỉ nói thật với sự thật ạ? Hì hì. À, bản nhạc ‘La òu je t'emmènerai’ mà anh gửi em hôm qua ấy, em nghe rồi. Hay lắm ạ. Thank anh nhiều quá... Í nhầm, thank anh nhiều lắm! ^^”
“Hì, merci chứ! ^^”
“Em mới học ‘tiếng em’. Hi. Mà anh chuẩn bị ăn tối chưa?”
“Anh sắp. Còn em?”
“Chưa, em mới cắm cơm thôi. Hai tay hai súng sao được? Hi.”
“Đa zì năng mà. ^^”
“Nhỡ cho thêm gia vị hay nước vào máy tính thì toi hả anh? Không nghe anh Ngôn xúi dại đâu.”
“Cẩn thận có món laptop hầm. ^^”
“Hi hi. Em đi nấu cơm đây.”
“Uhm. Ngon miệng nhé em.”
Những cuộc trò chuyện thường đến lúc mười một, mười hai giờ đêm là nhiều hơn cả. Hỏi han xoay quanh việc trường lớp, hoặc tán gẫu về một câu “status” hay ho vừa mới đăng, hoặc về cậu em lớp một của Huế Anh... Chuyện này nối tiếp chuyện kia. Rồi những chuyện khác nữa cứ trải dài luôn mãi trong đêm. Có những lúc Huế Anh dừng “chat” để quay sang làm bài tập, Ngôn lần mò hết ảnh này đến ảnh khác của cô trong tập album trên trang cá nhân Huế Anh. Ngôn mến mộ cô đến mức hàng loạt những bức ảnh đi chơi cùng bạn học hay gia đình của Huế Anh đều được Ngôn tải về máy tính mình, lưu lại vào một thư mục riêng: Thỏ yêu dấu. Anh mỉm cười sung sướng và từng ngày, từng ngày đều mở ra xem cho đỡ nhớ...
* * *
...
“Thế rồi cô bé có nhận lời cậu lớp 9 kia không anh?”
“Ừm, có. Bé Thu đã biết đến niềm vui mới mẻ đầu đời. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.”
“Nghĩa là sao anh?”
Mạnh Trung là một cậu thiếu niên dáng người khỏe mạnh, cao ráo. Với đôi lông mày đậm trên khuôn mặt vuông vắn đặc trưng, Trung luôn nổi bật trước bất kỳ đám đông nào. Không chỉ khối 9, mà hầu như tất cả các cô nàng học sinh trường trung học Thịnh Bằng đều rất mến mộ Trung bởi cậu vừa là một tay ghi-ta cừ khôi, một cầu thủ bóng rổ uy lực, và cũng là một học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường trong cả ba năm học lớp 6, lớp 7, lớp 8. Từ ngày Trung bày tỏ tình cảm ngay tại lớp, Thu cũng đã trở nên nổi tiếng và hai người đã được xếp vào danh sách những cặp đôi đình đám nhất ở trường. Bị chú ý quá nhiều, với cô bé, đó thực sự là một điều phiền toái, một thử thách cho bản tính hiền lành và khiêm nhường vốn có của em. Nhưng không vì thế mà Thu giận Trung, ngược lại, cô bé rất trân trọng tình cảm của cậu. Mỗi khi gặp nhau ở cổng trường, hay trong sân nhà thể chất, trong căn tin, phòng y tế, Thu đều nở một nụ cười chào trìu mến với Trung, một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Và những buổi chiều hẹn nhau ở quán trà sữa gần trường đã trở nên những kỷ niệm đáng nhớ đầu đời của hai cô cậu học sinh trẻ. Đó thực sự là quãng thời gian gặp gỡ, tâm sự riêng tư hiếm hoi: có thể là một buổi tan học sớm, hoặc giờ giải lao tự do của tiết thể dục...
“Chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.” Ngôn gõ bàn phím.
“Nghĩa là sao anh?” Huế Anh hỏi. “Có chuyện gì xảy ra sau đó ạ?”
“Ừ. Sự tình đã đến tai mẹ bé Thu.”
“Và em ấy bị cấm phải không anh?”
“Còn triệt để hơn nữa em ạ. Ngay khi vừa biết những chuyện giữa cô con gái mình và cậu trai kia, bố mẹ Thu đã chuyển cô bé đến học trường khác luôn.”
“Ôi, vậy ạ...?”
“Uhm. Mặc dù giữa hai em ấy là một tình cảm rất trong sáng và hài hòa.”
“Liệu có phải do Thu học sút đi không anh?”
“Không. Thu vẫn học tốt các môn em ạ, chỉ trừ môn Toán là còn chưa nhanh nhạy thôi.”
“Nếu chơi với cậu con trai kia thì chắc hai đứa sẽ giúp nhau học rất tốt anh nhỉ.”
“Ừ. Nhưng mà...” Ngôn ngập ngừng khi định viết tiếp những lời kể. “Hai đứa không còn cơ hội nào nữa rồi em ạ.”
“Dù khác trường nhưng chắc thỉnh thoảng vẫn qua nhà nhau được chứ anh?”
“Bố mẹ Thu rất khó tính, kiểm soát chặt chẽ lịch học, lịch chơi của con gái. Nhưng lý do chính mà anh định nói là... người yêu của bé Thu đã không còn, sau một tai nạn...”
“Sao ạ? Cậu kia đã qua đời rồi à anh?”
“Ừ. Anh được nghe nhiều người kể lại như vậy. Và chính Thu cũng đã kể lại với anh về buổi học cuối cùng của cô bé ở trường cũ. Sau khi nghe cô bé nói lời chia tay, cậu kia đã không còn đủ vững vàng để đạp xe về nhà sau giờ tan trường. Và đã bị một chiếc ôtô tông phải...”
Cả Ngôn và Huế Anh đều lặng người đi một lúc lâu.
“Ôi... Em không ngờ đấy ạ.”
“Ừm. Anh còn bàng hoàng hơn nữa khi đến thăm Thu. Cô bé đã rất đau buồn. Đã khóc rất nhiều em ạ.”
Phải chịu đựng một cú sốc lớn lao đầu đời là thử thách không hề nhỏ đối với một cô bé non nớt như Thu. Từ khi Trung ra đi, Thu ngày càng ít nói, ít ăn và thường nhốt mình trong phòng. Dần dần, em đã gầy yếu đi rất nhiều, chân tay không còn sức lực để có thể sinh hoạt bình thường, thậm chí nếu thấy Thu bước ra khỏi phòng thì đó cũng là một điều kì diệu lớn lao với gia đình em. Cô Phương, mẹ của Thu đã phải thường xuyên vào phòng chăm sóc, động viên em nhưng tình trạng của Thu vẫn không khá hơn. Bác sĩ đến khám bảo rằng Thu không đau bệnh gì cả, nhưng cơn khủng hoảng tâm lý đã lấy đi ở em nhiều phần sức mạnh tinh thần và chính điều đó đã khiến thể trạng em bị ảnh hưởng trầm trọng. Nhìn khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nỗi đau đớn của em, ai cũng nhận ra rằng em đã khóc rất nhiều. Em thường khóc hàng giờ khi ở một mình. Em đọc lại bức thư tình đầu tiên của Mạnh Trung và nhớ lại những giây phút đẹp đẽ đã từng có giữa hai người. Nụ cười dễ mến... Đôi lông mày đen đậm... Chiếc áo thể thao mà Trung hay mặc mỗi khi chơi bóng... Tất cả những kỷ niệm vẫn còn tươi mới, không ngừng hiện lên trong tâm tưởng Thu. Ký ức của em thật đẹp đẽ với hình ảnh Trung những lần trò chuyện thân thương trong quán trà sữa, những khi tình cờ gặp gỡ trong căn tin,... Thu ôm mười hai bông hoa hồng giấy vào lòng mà đôi hàng mi không ngừng chan chứa những dòng nước mắt...
Có tiếng gõ cửa.
“Thu ơi. Anh Ngôn đến thăm này.”
Sau khi nghe tiếng mẹ, Thu yếu ớt đáp: “Vâng.”
Ngôn nhẹ nhàng bước vào phòng. Dù hôm nay không dạy học nhưng anh vẫn đeo chiếc cặp màu nâu dây chéo trên lưng. Anh vừa trở về từ trường và đến nhà Thu luôn, sau khi nhận được cuộc điện thoại của cô Phương.
“Thu khỏe lại chưa em?” Ngôn nói.
Thu ngồi trên giường bên cạnh bàn học, lưng tựa vào thành. Trên nền chiếc chăn màu trắng mà Thu đang đắp nửa người là những bông hoa hồng giấy. Có những bông hoa đã ướt mềm nước mắt.
“Em chào anh.” Thu ngước lên nhìn Ngôn trong một thoáng, xong lại khẽ cúi xuống vì muốn giấu đi thần sắc hốc hác của mình, bâng khuâng nhìn vô định. “Em cũng đỡ hơn hôm qua rồi ạ.”
“Ừm. Anh đã nghe chuyện về Trung rồi...”
Khóe mắt Thu lại rưng rưng. Nghe Ngôn nhắc đến tên Trung, Thu không cầm lòng được, úp mặt vào hai lòng bàn tay, nức nở khóc. Ngôn cũng cảm thấy xao xuyến. Nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, sợ Thu sẽ nhiễm lạnh đang lúc thể trạng không tốt nên Ngôn bước đến gần cửa sổ, khép hai cánh cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Thu.
“Cố gắng lên em. Mọi chuyện sẽ lắng dịu thôi mà.”
“Em... buồn lắm... anh Ngôn ơi!” Thu ngước lên nói, đầu ngón tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên má. “Anh ấy... là một người... rất tốt...”
Giọng nói Thu nghẹn lại, không thành lời liền mạch và xen lẫn tiếng nấc. Ngôn lắng nghe cô bé thổn thức, nghẹn ngào nói từng lời từ đôi môi mềm thơ ngây. Anh ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao tiều tụy, đôi mắt đen láy long lanh và những ngón tay nhỏ nhắn liên tục gạt nước mắt của em.
“... Anh ấy đã từng nói sẽ đón Giáng sinh cùng em, sẽ giúp em gấp hình ông già Noel tặng các bạn trong lớp... Vậy mà chưa đến tháng mười hai...” Cô bé lại nghẹn lời, không thể nói thêm được nữa.
“Anh biết... Anh hiểu tất cả...” Ngôn lên tiếng, bằng những lời thiết tha nhất, từ tốn nhất. “Thu ơi, nghe lời anh nhé. Cố gắng mạnh mẽ lên em. Em nhìn những bông hoa hồng này đi. Hẳn anh ấy đã từng ấp ủ ước muốn được làm em vui, được thấy nụ cười của em mà, phải không? Chắc chắn điều anh ấy đã kỳ vọng nhất khi xếp nên những bông hồng là được thấy em hạnh phúc, đúng không nào? Anh đã từng nghe có ai đó nói rằng: Hạnh phúc là khi làm cho người khác được hạnh phúc. Và chắc chắn khi đã qua thế giới bên kia rồi, anh ấy vẫn sẽ luôn muốn em được hạnh phúc, tiếp tục vui sống đấy. Cố gắng lên em. Nỗi đau là khó tránh khỏi, nhưng nó không được phép tồn tại mãi mãi. Em sẽ không làm anh ấy thất vọng. Em sẽ hồi phục mà, phải không?”
Ngôn dừng nói. Anh cố gắng dùng những lời tốt nhất có thể để an ủi, động viên Thu. Và cũng cần cho em ấy những khoảnh khắc lặng yên suy ngẫm.
“Anh ơi... Nhưng... tất cả... tại em mà anh ấy...”
“Không. Em không có lỗi gì đâu. Đừng tự trách mình như thế. Anh ấy ở bên kia sẽ không muốn em nghĩ như vậy đâu.” Ngôn điềm tĩnh nói, bàn tay anh nắm lấy tay Thu. “Em biết không, trong cuộc đời có rất nhiều con đường. Bao nhiêu sinh linh sẽ có bấy nhiêu con đường. Nhiều lắm. Nhưng tất cả mọi người, cho dù đi trên đường dài hay đường ngắn, chông gai hay bằng phẳng, cuối cùng đều sẽ phải kết thúc tất cả vui buồn mình đã trải qua. Đó là định mệnh em ạ. Chúng ta đừng đổ lỗi cho em, cho anh ấy hay cho bố mẹ em... Định mệnh là một nhiệm mầu mà tạo hóa muốn chúng ta hãy chấp nhận. Định mệnh không hẳn là điều tồi tệ nhất, xấu xa nhất, cho dù nó khiến chúng ta đau đớn tột cùng. Nhưng sẽ dễ thở hơn và hài hòa hơn nếu chúng ta biết chấp nhận sự thật ấy. Chúng ta chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ. Người yêu mến em sẽ muốn em nhìn về phía trước, tiếp tục những gì em đang cần phải làm. Em nhìn xem này, những bông hồng của em đang bị thẫm nước mắt đấy. Nhưng rồi chúng sẽ khô, sẽ đẹp như trước phải không em?...”
Thu và Trung chưa từng chụp với nhau một bức ảnh nào. Cô bé chỉ có thể lưu giữ trong ký ức mình đường nét thân thương của đôi lông mày đen đậm trên khuôn mặt đầy nét cương trực của Trung lần cuối cùng trước khi thi hài anh trở về với cát bụi vĩnh viễn. Một tang lễ nhiều nước mắt và hoa tiễn đưa người trai trẻ có lẽ sẽ được mọi người thương tiếc nhớ mãi. Nhưng Thu sẽ ghi nhớ lời dạy của Ngôn: “Can đảm chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ.”
“Chốc nữa chú Ngôn vào quầy thu ngân thanh toán mười nghìn tiền hơ và mười nghìn tiền hít nhá.” Anh Hải nói với Ngôn sau khi vừa nâng quả tạ hai mươi cân.
“Hô hô. Anh cứ đùa...” Ngôn cười.
“Chú nghĩ bọn anh đùa á? Làm gì có chuyện hít gà nướng miễn phí?” Anh Sáng phụ họa theo.
“Thôi được rồi. Để em khịt mũi ra trả lại vậy.”
“Ấy ấy. Ông Phúc thấy được thì có mà cả bọn vỡ mồm!”
“Ha ha ha!”
Cửa sau nhà Ngôn thông với vườn rau của nhà hàng Quán Lá của ông chủ Phúc. Đó cũng là phòng tập thể hình ngoài trời của các anh đầu bếp, nhân viên nhà hàng với một giàn tạ cũ kỹ, những thanh xà đơn, xà kép bằng thép cứng. Thỉnh thoảng, Ngôn qua chơi thì gặp họ đang nâng những quả tạ hơn chục cân hoặc đang lên xà. Gần đó, “pháp trường” của những con lợn mán, gà đồi mỗi ngày vẫn diễn ra đều đặn ở một góc vườn. Một phát chọc tiết, một nhúm rơm rạ, một đám khói lửa ngùn ngụt, quá trình sơ chế lợn thui đã hoàn thành. Cũng có những buổi tối được đứng sưởi bên lò nướng gà quay thơm lừng, Ngôn có cảm giác như mình đang dự một bữa tiệc thịnh soạn, ấm áp trong những ngày gió lạnh của tháng mười một vậy. Nhưng đương nhiên không phải trí tưởng tượng từ ánh lửa diêm của cô bé trong truyện An-đéc-xen, trước mặt Ngôn là những con gà thực sự.
“Chú Ngôn cũng lại đây làm mấy cân đi!” Anh Sáng nói.
“Hê hê. Người em tong teo thế này, lấy đâu ra sức mà nhấc tạ?” Ngôn cười.
“Thế thì lại càng phải tập tành cho nó khỏe ra chứ!”
“Hì hì... Vâng, nghe lời anh, em thử mấy phát cho có tinh thần. Nhưng các anh ở đây phải sẵn sàng cứu thương đấy nhá.”
“Chú cứ yên tâm. Nhỡ tim mạch phèo phổi có vấn đề gì, anh sẽ gọi cô Hiền xinh tươi trên nhà xuống cho chú lại sức. Ha ha ha.”
“Để rồi em đi viện luôn vì tim rớt ra đằng lỗ mũi.”
Anh chàng cũng được năm phát kéo hai quả tạ ba cân. Chợt có tiếng “ếch kêu” trong túi quần, Ngôn móc điện thoại ra, rời khỏi giàn kéo tạ, ngồi xuống cái ghế đẩu. Tin nhắn của Huế Anh: “Anh Ngôn ơi, anh có đang bận gì không? Em nhờ chút việc.”
Thấy Ngôn cười tủm tỉm, anh Hải chộp ngay:
“Chắc lại có con bé nào nhớ chú đấy hả?”
“Mắt sáng lên thế kia cơ mà!” Anh Sáng nói.
Sau khi đọc lại lần thứ ba tin nhắn của Huế Anh, Ngôn ngẩng lên nhìn mấy thanh niên cơ bắp đang nâng tạ:
“Hì hì. Con em gái của thằng bạn thân cô giáo chị họ em đấy ạ.” Ngôn liến thoắng, xong lại cắm cúi bấm bấm điện thoại.
“Lằng nhằng thế! Cơ mà... gái gú đến với chú là xác định rồi. Ha ha ha!”
“Thôi em về đây ạ. Con bé nó hẹn lên mạng ngay bây giờ luôn.” Câu này Ngôn nói thật.
“Gớm, lại còn thế nữa. Cho anh gửi lời chào thương mến đến chị họ con ông bác nó nhá.”
“Vâng. Vô cùng thương mến. He he.”
Ngồi vào bàn học, bật laptop lên, Ngôn cứ cười tủm tỉm, sướng sướng, đọc đi đọc lại tin nhắn của Huế Anh.
“2 em!” Những dòng chữ hiện lên trong ô trò chuyện của Ngôn và Huế Anh trên Facebook.
“3 anh! Anh ‘online’ rồi đấy ạ? Anh có đang làm gì không?”
“Không. Anh chỉ đang xem phim thôi. Hì hì”
“Hì. Chắc em làm anh cụt hứng?”
“Hô hô. Ai chứ Thỏ của anh thì dù đang bảo vệ luận án anh cũng dừng. Có gì cần anh giúp nào?”
“Hi hi. Anh Ngôn thật là tốt bụng. Em đang có bài toán của nhóc học gia sư mà nghĩ mãi không ra. Em viết đề nhé.”
“Oka.”
“Tìm số thập phân a,b biết a,b x 3,4 = b,a. Có dấu gạch ngang trên đầu bọn nó nhé anh. Help me!”
“Ừ. Đợi anh chút nhé.”
“Vâng.”
“Chắc em phải đợi lâu lâu đấy. ^^”
“Không sao đâu anh. Hi. Em cũng đang ngồi chép bài cho nhóc ấy thôi mà.”
Ngôn lấy giấy bút ra, viết viết vài dòng rồi quay lại bàn phím laptop.
“1,5 em ạ.”
“Anh làm thế nào vậy?”
“Đầu tiên nhân cả hai vế với 10. Được ab x 3,4 = ba.”
“Vâng ạ.”
“Thấy rằng chỉ có b=5 thì khi nhân 4 mới được kết quả phẩy 0. Chắc chắn không chơi b=0 nhỉ? ^^”
“À, vâng ạ.”
“Từ đó tìm tiếp a.”
“Ồ, sao em không nghĩ ra được nhỉ?”
“Hì hì. May mà bài này có nghiệm. ^^” Ngôn khiêm tốn.
“Em phân tích tùm lum lên ấy. Cám ơn anh nhiều nhé. Em giải quyết nốt mấy con tương tự.” Và một icon mặt cười rạng rỡ hiện lên từ bên Huế Anh.
“Em sắp đi dạy à?”
“Vâng ạ. Năm phút nữa em đi.”
“Ừm, vậy chào em nhé.” Dù tiếc ngẩn ngơ vì cuộc trò chuyện diễn ra nhanh quá nhưng Ngôn cũng không muốn trì hoãn công việc của Huế Anh. “Cẩn thận kẻo lạnh nhé. Gió mùa đông bắc về rồi đấy.”
“Vâng ạ. Bye anh.”
“Bonne nuit em! À bien tôt!” (Tạm biệt em! Hẹn gặp lại!)
“Merci so much.” (Cám ơn rất nhiều.) Huế Anh cũng đùa lại với câu nửa tiếng Pháp, nửa tiếng Anh.
Dấu báo “online” của Huế Anh trong mục trò chuyện đã tắt. Ngôn kéo thanh cuộn lên trên để “gặm nhấm” lại những gì cô bé đã nói với anh. Một cảm giác tự hào, một chút hãnh diện vì đã giúp được người thương mến phập phồng, xôn xao trong lòng Ngôn.
Em ấy chú ý đến mình! Một chiến công thật dễ thương làm sao!
Và Ngôn cứ cười tủm tỉm mãi. Nhấp chuột, dạo quanh các bức ảnh của cô trên trang cá nhân, anh không ngớt trầm trồ trước đôi mắt bồ câu khi buồn hiền dịu, khi rạng rỡ tinh anh...
Ôi chao!... Thỏ xinh quá. Lại ngoan hiền, đứng đắn nữa... May mà dáng người bé bé lùn lùn, rất hợp đôi với mình... Hi hi...
Từ ngày cô Thùy phải chuyển nhà qua Long Biên, lớp của Ngôn và Huế Anh không còn ai theo học nữa. Cũng đã hơn một tháng chưa được gặp lại, nhưng trong tâm trí Ngôn, hình ảnh Huế Anh luôn sống động và thật tuyệt diệu. Cho dù nếu không có Facebook thì chắc chắn đôi mắt bồ câu hiền dịu xa xăm ấy đêm ngày vẫn long lanh trong trí nhớ anh. Anh vẫn giữ liên lạc với cô bằng Facebook và điện thoại. Chỉ nhắn tin, không gọi điện trực tiếp. Với Ngôn, những lời lẽ, câu chữ mà anh gửi đến Huế Anh phải được... kiểm duyệt thật sự chi li và cực kỳ cẩn thận. Anh không giỏi “chém gió” bằng miệng lưỡi, mà chỉ có thể dùng ngôn từ hài hước, độc đáo để gõ cửa trái tim và nụ cười của nàng.
Dù vậy, giọng nói trầm trầm và có chút gì đó tha thiết của Huế Anh không vì thế mà tan biến trong tâm tưởng Ngôn. Anh vẫn nhớ như in chất giọng buồn man mác, bình thản, hiền hòa của cô. Huế Anh không nói năng lanh lảnh, cao giọng, không điệu đà, đanh đá như các cô nàng mười tám đôi mươi khác. Trong hầu hết các cung bậc của lời nói mà Ngôn từng nghe được từ cô, có một sự hài hòa, sâu lắng nào đó luôn xen lẫn, quyện lấy các câu từ. Có một sự bình yên, nhẹ nhàng bộc lộ nét đứng đắn từ trong tâm hồn Huế Anh. Ngôn yêu đôi mắt cô, yêu làn tóc lượn sóng của cô, và cũng yêu những gì nghe được từ môi miệng cô nữa.
“Anh vẫn ‘online’ từ chiều đến giờ à?” Huế Anh chợt xuất hiện trong khung trò chuyện.
“Uầy, Thỏ làm anh giật cả mình! ^^” Ngôn viết.
“Anh đang làm gì mờ ám hay sao mà lại giật mình thế? Hi hi.”
“Hô hô. Cũng hơi mờ một chút, nhưng không đến nỗi ám.”
“He he.”
“Mấy giờ rồi em nhỉ?”
“10 giờ 40 ạ. Bên anh không có đồng hồ hay sao mà lại hỏi thế?”
“Không. Anh nhìn ô báo giờ ở góc màn hình mà không tin nổi. Cắm rễ ở ghế hơn bốn tiếng rồi. Hik!”
“Vậy chắc là có tiến bộ hơn các hôm khác? Hi hi.”
“Hê. Đôi bàn tọa anh đang ê ẩm rồi đây. Em đi dạy về lâu chưa? Đã ăn cơm chưa?”
“Em mới về. Em chưa ăn cơm ạ.”
“Ô, muộn rồi đấy. Em ăn đi rồi nghỉ ngơi sớm cho khỏe.” Thực sự Ngôn không bao giờ muốn cuộc trò chuyện giữa anh và Huế Anh phải kết thúc.
“Hi hi. Em ăn bánh mỳ trước khi đi dạy rồi.”
“À vậy à. Nhưng chỉ có bánh mỳ thế thì làm sao đảm bảo sức khỏe?”
“Không sao đâu anh. Em quen rồi mà. Hi.”
“Thảo nào không lớn nổi.”
“Em được mệnh danh là ‘người mẩu’ đấy anh.”
“Phải rồi. Mo-đồ thời đại mới. Bao người phải chới với. He he.”
“Là sao anh?”
“À ừm... Dù bé nhưng xinh. ^^” Ngôn vừa gõ phím vừa cười tủm tỉm.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật mà. Tăm phần tăm!” Miệng Ngôn căng ra hết cỡ.
“Hí hí. Thực ra em biết là em xinh rồi. Anh không cần phải nói lên sự thật ấy đâu.” Những lời của Huế Anh dần dần khiến Ngôn cảm thấy thú vị khi anh được thưởng thức sự hài hước đính kèm óc thông minh nơi cô.
“Oạch. Hóa ra em cũng biết tự sướng.”
“Đó là bản năng của con gái đấy anh. Hi hi... Thôi chào anh nhé. Em đi nhúng nước đây.”
“Tắm muộn thế em? Cẩn thận kẻo cảm đấy.”
“Vâng ạ. Chào anh nhé.”
“Ừm. Bonne nuit em!”
“À quên, cám ơn anh một lần nữa về bài toán hồi chiều nhé. Bé nhóc ngưỡng mộ em lắm. Hi hi.”
“Anh bắt đầu cảm thấy hãnh diện lây. He he.”
“Merci lần nữa. Bonne nuit anh.”
“Au revoir em!”
Những ngày tháng được đọc tin nhắn của Huế Anh, được trò chuyện thâu đêm trên mạng cùng cô là những quãng thời gian hạnh phúc nhất đối với Ngôn. Anh luôn bừng nở nụ cười khi nhìn vào màn hình máy tính có những dòng chữ của Huế Anh. Và anh cũng cảm nhận thấy niềm vui của cô mỗi lần đọc thấy chuỗi câu bông đùa, “chém gió” đầy hài hước và độc đáo mà anh đã chắt lọc trong vốn ngôn ngữ của mình để có thể đem lại cho “người thương mến” những giờ phút thư giãn vui tươi sau một ngày học tập căng thẳng. Nhưng có một điều anh không ngờ rằng ẩn sau sự trầm lặng xa xăm từ những ngày đầu học cùng lớp tiếng Pháp của Huế Anh là một bộ óc thông minh cũng không kém phần khôi hài, điều mà anh đã khám phá ra trong mỗi lần trò chuyện “online”...
“Chiều nay em đang ở nhà à? Mưa thế này chắc không đến trường?” Ngôn bắt đầu cuộc trò chuyện trên mạng vào một buổi chiều thứ năm, ngay khi vừa nhìn thấy dấu báo “online” của Huế Anh sáng lên.
“Có chứ anh. Chiều em học thể dục, mưa chỉ điểm danh thôi. Em sinh viên nghiêm túc mà. Hi hi. ^^”
“Chẳng bù cho anh sinh viên đổ đốn... ^^” Ngôn nói về việc mình bùng học bốn tiết Hóa Sinh đằng đẵng.
“Được đổ đốn như anh thì em đã mừng.”
“He he. Dạo này anh có tư tưởng nổi loạn quá. Muốn làm cái gì đó to tát! ^^”
“Chẳng hạn như... lấy vợ? He he.” Huế Anh vô tình viết một câu vừa chợt nảy đến trong đầu.
“Cái đó xa vời quá... Trước mắt phải tìm người iu đã. Mà anh kén chọn lắm. Phải hiền thì mới ok! ^^”
“Hiền như em thì thiếu gì anh.” Huế Anh không ngờ câu nói của mình đánh trúng quả tim của anh chàng Ngôn đang dần dần từng bước tìm đến cánh cửa tâm hồn cô. “Xinh như em mới khó. He he. ^^”
“Hiền + xinh như em. Vui tính như em nữa chứ! ^^” Ngôn được thể bồi thêm.
“Oai oai! Mưa to thế này anh cho em lên mây thì em ướt hết mất.” Hà Nội đang những ngày mưa bão. “Mà... anh toàn nói thật nhỉ. Hí hí.”
“Anh nói thật mà.”
“Cũng chỉ nói thật với sự thật ạ? Hì hì. À, bản nhạc ‘La òu je t'emmènerai’ mà anh gửi em hôm qua ấy, em nghe rồi. Hay lắm ạ. Thank anh nhiều quá... Í nhầm, thank anh nhiều lắm! ^^”
“Hì, merci chứ! ^^”
“Em mới học ‘tiếng em’. Hi. Mà anh chuẩn bị ăn tối chưa?”
“Anh sắp. Còn em?”
“Chưa, em mới cắm cơm thôi. Hai tay hai súng sao được? Hi.”
“Đa zì năng mà. ^^”
“Nhỡ cho thêm gia vị hay nước vào máy tính thì toi hả anh? Không nghe anh Ngôn xúi dại đâu.”
“Cẩn thận có món laptop hầm. ^^”
“Hi hi. Em đi nấu cơm đây.”
“Uhm. Ngon miệng nhé em.”
Những cuộc trò chuyện thường đến lúc mười một, mười hai giờ đêm là nhiều hơn cả. Hỏi han xoay quanh việc trường lớp, hoặc tán gẫu về một câu “status” hay ho vừa mới đăng, hoặc về cậu em lớp một của Huế Anh... Chuyện này nối tiếp chuyện kia. Rồi những chuyện khác nữa cứ trải dài luôn mãi trong đêm. Có những lúc Huế Anh dừng “chat” để quay sang làm bài tập, Ngôn lần mò hết ảnh này đến ảnh khác của cô trong tập album trên trang cá nhân Huế Anh. Ngôn mến mộ cô đến mức hàng loạt những bức ảnh đi chơi cùng bạn học hay gia đình của Huế Anh đều được Ngôn tải về máy tính mình, lưu lại vào một thư mục riêng: Thỏ yêu dấu. Anh mỉm cười sung sướng và từng ngày, từng ngày đều mở ra xem cho đỡ nhớ...
* * *
...
“Thế rồi cô bé có nhận lời cậu lớp 9 kia không anh?”
“Ừm, có. Bé Thu đã biết đến niềm vui mới mẻ đầu đời. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.”
“Nghĩa là sao anh?”
Mạnh Trung là một cậu thiếu niên dáng người khỏe mạnh, cao ráo. Với đôi lông mày đậm trên khuôn mặt vuông vắn đặc trưng, Trung luôn nổi bật trước bất kỳ đám đông nào. Không chỉ khối 9, mà hầu như tất cả các cô nàng học sinh trường trung học Thịnh Bằng đều rất mến mộ Trung bởi cậu vừa là một tay ghi-ta cừ khôi, một cầu thủ bóng rổ uy lực, và cũng là một học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường trong cả ba năm học lớp 6, lớp 7, lớp 8. Từ ngày Trung bày tỏ tình cảm ngay tại lớp, Thu cũng đã trở nên nổi tiếng và hai người đã được xếp vào danh sách những cặp đôi đình đám nhất ở trường. Bị chú ý quá nhiều, với cô bé, đó thực sự là một điều phiền toái, một thử thách cho bản tính hiền lành và khiêm nhường vốn có của em. Nhưng không vì thế mà Thu giận Trung, ngược lại, cô bé rất trân trọng tình cảm của cậu. Mỗi khi gặp nhau ở cổng trường, hay trong sân nhà thể chất, trong căn tin, phòng y tế, Thu đều nở một nụ cười chào trìu mến với Trung, một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Và những buổi chiều hẹn nhau ở quán trà sữa gần trường đã trở nên những kỷ niệm đáng nhớ đầu đời của hai cô cậu học sinh trẻ. Đó thực sự là quãng thời gian gặp gỡ, tâm sự riêng tư hiếm hoi: có thể là một buổi tan học sớm, hoặc giờ giải lao tự do của tiết thể dục...
“Chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.” Ngôn gõ bàn phím.
“Nghĩa là sao anh?” Huế Anh hỏi. “Có chuyện gì xảy ra sau đó ạ?”
“Ừ. Sự tình đã đến tai mẹ bé Thu.”
“Và em ấy bị cấm phải không anh?”
“Còn triệt để hơn nữa em ạ. Ngay khi vừa biết những chuyện giữa cô con gái mình và cậu trai kia, bố mẹ Thu đã chuyển cô bé đến học trường khác luôn.”
“Ôi, vậy ạ...?”
“Uhm. Mặc dù giữa hai em ấy là một tình cảm rất trong sáng và hài hòa.”
“Liệu có phải do Thu học sút đi không anh?”
“Không. Thu vẫn học tốt các môn em ạ, chỉ trừ môn Toán là còn chưa nhanh nhạy thôi.”
“Nếu chơi với cậu con trai kia thì chắc hai đứa sẽ giúp nhau học rất tốt anh nhỉ.”
“Ừ. Nhưng mà...” Ngôn ngập ngừng khi định viết tiếp những lời kể. “Hai đứa không còn cơ hội nào nữa rồi em ạ.”
“Dù khác trường nhưng chắc thỉnh thoảng vẫn qua nhà nhau được chứ anh?”
“Bố mẹ Thu rất khó tính, kiểm soát chặt chẽ lịch học, lịch chơi của con gái. Nhưng lý do chính mà anh định nói là... người yêu của bé Thu đã không còn, sau một tai nạn...”
“Sao ạ? Cậu kia đã qua đời rồi à anh?”
“Ừ. Anh được nghe nhiều người kể lại như vậy. Và chính Thu cũng đã kể lại với anh về buổi học cuối cùng của cô bé ở trường cũ. Sau khi nghe cô bé nói lời chia tay, cậu kia đã không còn đủ vững vàng để đạp xe về nhà sau giờ tan trường. Và đã bị một chiếc ôtô tông phải...”
Cả Ngôn và Huế Anh đều lặng người đi một lúc lâu.
“Ôi... Em không ngờ đấy ạ.”
“Ừm. Anh còn bàng hoàng hơn nữa khi đến thăm Thu. Cô bé đã rất đau buồn. Đã khóc rất nhiều em ạ.”
Phải chịu đựng một cú sốc lớn lao đầu đời là thử thách không hề nhỏ đối với một cô bé non nớt như Thu. Từ khi Trung ra đi, Thu ngày càng ít nói, ít ăn và thường nhốt mình trong phòng. Dần dần, em đã gầy yếu đi rất nhiều, chân tay không còn sức lực để có thể sinh hoạt bình thường, thậm chí nếu thấy Thu bước ra khỏi phòng thì đó cũng là một điều kì diệu lớn lao với gia đình em. Cô Phương, mẹ của Thu đã phải thường xuyên vào phòng chăm sóc, động viên em nhưng tình trạng của Thu vẫn không khá hơn. Bác sĩ đến khám bảo rằng Thu không đau bệnh gì cả, nhưng cơn khủng hoảng tâm lý đã lấy đi ở em nhiều phần sức mạnh tinh thần và chính điều đó đã khiến thể trạng em bị ảnh hưởng trầm trọng. Nhìn khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nỗi đau đớn của em, ai cũng nhận ra rằng em đã khóc rất nhiều. Em thường khóc hàng giờ khi ở một mình. Em đọc lại bức thư tình đầu tiên của Mạnh Trung và nhớ lại những giây phút đẹp đẽ đã từng có giữa hai người. Nụ cười dễ mến... Đôi lông mày đen đậm... Chiếc áo thể thao mà Trung hay mặc mỗi khi chơi bóng... Tất cả những kỷ niệm vẫn còn tươi mới, không ngừng hiện lên trong tâm tưởng Thu. Ký ức của em thật đẹp đẽ với hình ảnh Trung những lần trò chuyện thân thương trong quán trà sữa, những khi tình cờ gặp gỡ trong căn tin,... Thu ôm mười hai bông hoa hồng giấy vào lòng mà đôi hàng mi không ngừng chan chứa những dòng nước mắt...
Có tiếng gõ cửa.
“Thu ơi. Anh Ngôn đến thăm này.”
Sau khi nghe tiếng mẹ, Thu yếu ớt đáp: “Vâng.”
Ngôn nhẹ nhàng bước vào phòng. Dù hôm nay không dạy học nhưng anh vẫn đeo chiếc cặp màu nâu dây chéo trên lưng. Anh vừa trở về từ trường và đến nhà Thu luôn, sau khi nhận được cuộc điện thoại của cô Phương.
“Thu khỏe lại chưa em?” Ngôn nói.
Thu ngồi trên giường bên cạnh bàn học, lưng tựa vào thành. Trên nền chiếc chăn màu trắng mà Thu đang đắp nửa người là những bông hoa hồng giấy. Có những bông hoa đã ướt mềm nước mắt.
“Em chào anh.” Thu ngước lên nhìn Ngôn trong một thoáng, xong lại khẽ cúi xuống vì muốn giấu đi thần sắc hốc hác của mình, bâng khuâng nhìn vô định. “Em cũng đỡ hơn hôm qua rồi ạ.”
“Ừm. Anh đã nghe chuyện về Trung rồi...”
Khóe mắt Thu lại rưng rưng. Nghe Ngôn nhắc đến tên Trung, Thu không cầm lòng được, úp mặt vào hai lòng bàn tay, nức nở khóc. Ngôn cũng cảm thấy xao xuyến. Nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, sợ Thu sẽ nhiễm lạnh đang lúc thể trạng không tốt nên Ngôn bước đến gần cửa sổ, khép hai cánh cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Thu.
“Cố gắng lên em. Mọi chuyện sẽ lắng dịu thôi mà.”
“Em... buồn lắm... anh Ngôn ơi!” Thu ngước lên nói, đầu ngón tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên má. “Anh ấy... là một người... rất tốt...”
Giọng nói Thu nghẹn lại, không thành lời liền mạch và xen lẫn tiếng nấc. Ngôn lắng nghe cô bé thổn thức, nghẹn ngào nói từng lời từ đôi môi mềm thơ ngây. Anh ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao tiều tụy, đôi mắt đen láy long lanh và những ngón tay nhỏ nhắn liên tục gạt nước mắt của em.
“... Anh ấy đã từng nói sẽ đón Giáng sinh cùng em, sẽ giúp em gấp hình ông già Noel tặng các bạn trong lớp... Vậy mà chưa đến tháng mười hai...” Cô bé lại nghẹn lời, không thể nói thêm được nữa.
“Anh biết... Anh hiểu tất cả...” Ngôn lên tiếng, bằng những lời thiết tha nhất, từ tốn nhất. “Thu ơi, nghe lời anh nhé. Cố gắng mạnh mẽ lên em. Em nhìn những bông hoa hồng này đi. Hẳn anh ấy đã từng ấp ủ ước muốn được làm em vui, được thấy nụ cười của em mà, phải không? Chắc chắn điều anh ấy đã kỳ vọng nhất khi xếp nên những bông hồng là được thấy em hạnh phúc, đúng không nào? Anh đã từng nghe có ai đó nói rằng: Hạnh phúc là khi làm cho người khác được hạnh phúc. Và chắc chắn khi đã qua thế giới bên kia rồi, anh ấy vẫn sẽ luôn muốn em được hạnh phúc, tiếp tục vui sống đấy. Cố gắng lên em. Nỗi đau là khó tránh khỏi, nhưng nó không được phép tồn tại mãi mãi. Em sẽ không làm anh ấy thất vọng. Em sẽ hồi phục mà, phải không?”
Ngôn dừng nói. Anh cố gắng dùng những lời tốt nhất có thể để an ủi, động viên Thu. Và cũng cần cho em ấy những khoảnh khắc lặng yên suy ngẫm.
“Anh ơi... Nhưng... tất cả... tại em mà anh ấy...”
“Không. Em không có lỗi gì đâu. Đừng tự trách mình như thế. Anh ấy ở bên kia sẽ không muốn em nghĩ như vậy đâu.” Ngôn điềm tĩnh nói, bàn tay anh nắm lấy tay Thu. “Em biết không, trong cuộc đời có rất nhiều con đường. Bao nhiêu sinh linh sẽ có bấy nhiêu con đường. Nhiều lắm. Nhưng tất cả mọi người, cho dù đi trên đường dài hay đường ngắn, chông gai hay bằng phẳng, cuối cùng đều sẽ phải kết thúc tất cả vui buồn mình đã trải qua. Đó là định mệnh em ạ. Chúng ta đừng đổ lỗi cho em, cho anh ấy hay cho bố mẹ em... Định mệnh là một nhiệm mầu mà tạo hóa muốn chúng ta hãy chấp nhận. Định mệnh không hẳn là điều tồi tệ nhất, xấu xa nhất, cho dù nó khiến chúng ta đau đớn tột cùng. Nhưng sẽ dễ thở hơn và hài hòa hơn nếu chúng ta biết chấp nhận sự thật ấy. Chúng ta chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ. Người yêu mến em sẽ muốn em nhìn về phía trước, tiếp tục những gì em đang cần phải làm. Em nhìn xem này, những bông hồng của em đang bị thẫm nước mắt đấy. Nhưng rồi chúng sẽ khô, sẽ đẹp như trước phải không em?...”
Thu và Trung chưa từng chụp với nhau một bức ảnh nào. Cô bé chỉ có thể lưu giữ trong ký ức mình đường nét thân thương của đôi lông mày đen đậm trên khuôn mặt đầy nét cương trực của Trung lần cuối cùng trước khi thi hài anh trở về với cát bụi vĩnh viễn. Một tang lễ nhiều nước mắt và hoa tiễn đưa người trai trẻ có lẽ sẽ được mọi người thương tiếc nhớ mãi. Nhưng Thu sẽ ghi nhớ lời dạy của Ngôn: “Can đảm chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ.”
/13
|