Edit: Bạch Lan Tửu
Tháng chạp tuyết rơi, bao phủ toàn bộ bờ ruộng của thôn Linh Khê và sơn cốc, chìm trong khung cảnh trắng xóa mênh mông của tuyết và sương, thanh nhã mà yên tĩnh, thỉnh thoảng ở chân trời có một con chim bay qua trở thành nét điểm xuyến cuối cùng trong bức tranh cảnh tuyết mùa đông.
Lâm Kiến Thâm từ ngoài phòng đi vào, đặt một sọt cải trắng mới cắt trong phòng bếp, lúc này mới nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên vai, đổi giày bông đi vào phòng khách. Phòng khách đốt lò sưởi, Hạ Ngữ Băng dùng một cây bút chì làm cây trâm mà búi cao tóc lên, lúc này đang vùi vào một đống sách vừa tiếng Trung vừa tiếng Anh mà tìm kiếm tư liệu đề cương luận văn.
Nhìn thấy Lâm Kiến Thâm đi qua, cô ngẩng đầu thở dài một tiếng, ném bút đi, vặn eo mỏi: "Mệt chết em, tốt nghiệp khiến em trọc cả đầu."
Mèo già nghỉ ngơi trên cửa sổ, bên ngoài cửa kính kết sương, tuyết yên tĩnh nằm trên bờ ruộng và dãy núi tuyết chạy dài đến vài dặm. Lâm Kiến Thâm rót cho cô một chén trà nóng, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô, thò lại gần hôn hôn khóe môi cô.
"Em cắm cây bút chì trên đầu làm gì?" Lâm Kiến Thâm gỡ cây bút chì trên búi tóc cô xuống, cuộn tóc dài màu đen lấp tức trút xuống như thác, mềm mại mà lướt qua lòng bàn tay anh, mang theo một trận hương thơm và hơi lạnh.
"Đừng làm loạn." Hạ Ngữ Băng cướp lại bút chì, một lần nữa búi gọn tóc: "Chun cột tóc đứt rồi, nhất thời không tìm được đồ gì có thể buộc tóc, đành phải dùng bút chì thay thế tạm một chút."
Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt xoay nghiêng của cô một lát, đột nhiên nói: "Tiểu Ngữ, em có lạnh hay không?"
Cái người này rất có ý tứ, ngày thường đều gọi cả tên lẫn họ của cô, nhưng một khi muốn lấy lòng hoặc có việc muốn nhờ thì sẽ gọi tên thân mật "Tiểu Ngữ" của cô. Hạ Ngữ Băng đã nhìn thấu chiêu trò của anh, cố ý trêu anh: "Không lạnh mà, sao vậy?"
"Nếu mà em lạnh ấy," Lâm Kiến Thâm không chút đổi sắc mà nhích nhích người qua, thấp giọng nói: "Có thể ôm tôi, tối rất ấm."
"Không cần, ôm anh còn không bằng ôm chậu than." Hạ Ngữ Băng duỗi tay đẩy anh ra: "Đồ đại dâm trùng nhà anh, cách em xa một chút."
Kẻ bị ghét bỏ - Lâm Kiến Thâm mím môi, nhìn cô chằm chằm. Hạ Ngữ Băng bị ánh mắt của anh chọc cho không thể tĩnh tâm được, dứt khoát đóng sách lại, nhào qua đè anh xuống sô pha, oán hận nói: "Không được dùng loại ánh mắt này nhìn em!"
Cuối cùng cô cũng biết vì sao giáo viên không tán thành yêu sớm, có một người ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy thì sao còn tâm trí học tập?
Lâm Kiến Thâm thuận thế ôm lấy cô, tuy rằng sắc mặt không có chút biến đổi nào, nhưng đáy mắt lại tản ra một loại giảo hoạt mang tên âm mưu đã thực hiện được. Mèo già trên cửa sổ nhấc mí một con mắt lên, nhìn thấy hai người như thế thì "meo" một tiếng khinh thường, đơn giản nhảy xuống cửa sổ, cho cái nhắm mắt làm ngơ.
Mười giờ tối, thôn Linh Khê đã chìm vào giấc ngủ say. Không biết Lâm Kiến Thâm ở trong phòng đang loay hoay làm gì mà cả buổi tối chưa nhìn thấy bóng dáng anh, trong lòng Hạ Ngữ Băng thật tò mò nhưng lại không hỏi câu nào, mãi đến khi cô rửa mặt xong rồi đi ngang qua phòng ngủ của Lâm Kiến Thâm thì bị anh kéo vào trong phòng, đè lên cửa mà ôm ghì lấy.
Hạ Ngữ Băng ngẩn người, hơi ý thức được tư thế hai người thế này có chút nguy hiểm, vội giãy giụa: "Anh lại muốn làm cái gì? Đã nói từ trước rồi mà, thành thật một chút, chớ có xằng bậy..."
Vốn tưởng rằng thú tính của Lâm Kiến Thâm quá độ, lại muốn nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng mà "cái kia, cái kia" một phen, ai ngờ đã hiểu lầm anh. Lâm Kiến Thâm ngay cả một tia buồn ngủ cũng không có, hứng thú bừng bừng mà mời Hạ Ngữ Băng vào núi ngắm trăng.
"Lúc tuyết rơi, ánh trăng rất đẹp." Lâm Kiến Thâm cười nói: "Trước kia khi chỉ sống một mình, hằng năm đều sẽ nhân ngày tuyết rơi mà đi ra ngoài ngắm trăng, vừa ngắm là ngắm đến mấy buổi tối liền. Sau lại trở thành cháu trai của bà, có mấy lần tôi rất muốn dẫn bà đi xem cảnh tuyết ở trong núi nhưng tuổi bà đã quá lớn, thân thể hôm sau không bằng hôm trước, mãi đến tận ngày cuối cùng tôi cũng không thực hiện được nguyện vọng này."
Anh đã nói như vậy, Hạ Ngữ Băng nào còn nhẫn tâm để cự tuyệt đây? Cô cười nắm lấy tay Lâm Kiến Thâm, nói: "Được rồi, được rồi, em đi xem cùng anh là được, làm gì phải lừa tình như vậy?"
Ánh mắt Lâm Kiến Thâm sáng lên, đột nhiên đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.
"Ôi ôi, anh từ từ đã." Hạ Ngữ Băng vừa thấy cơ bắp săn chắc của anh liền không nhịn được nóng mũi, vội duỗi tay đè lại tay đang cởi quần áo của anh: "Cởi quần áo làm gì?"
Lâm Kiến Thâm chỉ hơi nhếch khóe miệng, cởi bỏ áo ngoài và áo thun, để thân trên trần trụi mà đứng trong phòng ấm áp. Mà sau lưng anh một đôi cánh màu đen thật lớn chậm rãi xòe ra, bao vây cô hoàn toàn dưới cánh, anh đè thấp giọng nói với cô: "Tôi bay mang em đi."
Vì thế lần đầu tiên Hạ Ngữ Băng được thể nghiệm cảm giác bay --- trong ngực Lâm Kiến Thâm.
Dưới ánh trăng, đôi cánh lướt qua núi rừng, đáp xuống một nơi sâu thẳm an tĩnh. Gió trong sơn cốc vừa lạnh vừa mạnh, đem từng cọng lông trên cánh thổi xì xào, mặc dù Hạ Ngữ Băng mặc áo lông và quàng khăn nhưng vẫn bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, chỉ có thể áp mặt vào vòm ngực cơ bắp cuồn cuộn của Lâm Kiến Thâm mà tránh gió.
Trước sau cũng đã qua hai mươi phút, Lâm Kiến Thâm ôm Hạ Ngữ Băng đáp xuống ngọn của cây đa lớn. Cánh thật lớn đập dồn dập mấy cái giữ thăng bằng, rồi sau đó từ từ thu lại, Lâm Kiến Thâm đặt cô ngồi vững trên một cành cây to rắn chắc, lúc này mới nhẹ vỗ vai cô, nói: "Có thể mở mắt."
Hạ Ngữ Băng run run rẩy rẩy mà mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là ánh trăng màu trắng nhạt, ngay sau đó là thung lũng phủ đầy tuyết chạy dài trong núi. Nhớ lại lúc mùa hè cô đến đây tìm Lâm Kiến Thâm, sơn cốc này vẫn là phồn hoa như gấm, hiện tại lại trở thành một vùng trắng bạc mênh mông, thuần tịnh đến không có một tia tạp sắc, dưới ánh trăng tựa như quỳnh lâm tiên cảnh.
Trên những chiếc lá xanh biếc của cây đa lớn kết một tầng băng mỏng, ánh trăng xuyên thấu qua những phiến băng mỏng này tựa như ánh sáng huỳnh quang, dưới nắng thì tắt mà trong tối thì sáng, giữa khoảng rộng tuyết trắng và bầu trời đêm, như là một bức tranh thủy mặc ướt sương. Hạ Ngữ Băng ngồi trên chạc cây, kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Trời đất mênh mông, cảm khái kiếp phù du chỉ như con kiến nhỏ bé.
Lâm Kiến Thâm ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngữ Băng, ép cho cành cây trầm xuống. Tiếp theo anh nhẹ kéo lấy cổ tay cô, mở bàn tay cô ra, sau đó lấy từ trong túi ra thứ gì đó đặt vào trong tay cô, sau đó lại khép tay cô lại, khẽ nói: "Tặng cho em."
Hạ Ngữ Băng vừa mở tay ra nhìn thì thấy trong tay là một cây trâm gỗ bóng loáng như nước.
Trâm gỗ được mài thật bóng loáng, đường cong thân trâm tuyệt đẹp, đầu trên khắc hai đóa sen tịnh đế, điểm xuyết một hạt châu hơi đỏ, nhìn qua đơn giản lại không mất nét cổ. Hạ Ngữ Băng vô cùng thích, trong ánh mắt phảng phất như cất giấu ngàn ngôi sao, ngồi dưới trời cao mà tủm tỉm cười, nhìn anh: "Từ chiều đến giờ anh đều đóng cửa không ra chính là vì loay hoay cái này?"
Lâm Kiến Thâm không trả lời, chỉ nghiêng đầu, hơi mất tự nhiên: "Dùng cái này búi tóc tốt hơn so với dùng bút chì."
Anh dùng mu bàn tay đặt bên môi, ánh mắt dừng tại một nơi phương xa không biết tên, tựa như không muốn để cô thấy sự ngượng ngùng và khẩn trương hiện tại của mình, nhưng vành tai ửng đỏ kia vẫn bán đứng anh.
Hạ Ngữ Băng duỗi tay sờ sờ lỗ tai đỏ như nhỏ máu của anh, quả nhiên rất nóng. Trong lòng cô dào dạt ấm áp, dựa thân mình lên vai anh, thấp giọng cười nói: "Thẹn thùng cái gì đây? Em còn chưa nói cảm ơn với anh đâu, em rất thích cây trâm này, vô cùng thích."
Vừa nói, cô vừa làm trò trước mặt Lâm Kiến Thâm, túm từng lọn tóc lại với nhau, sau đó dùng cây trâm một vòng lại một vòng búi lên, còn bổ sung: ""Bởi vì đây là anh tặng đó!"
Những lời này rõ ràng đã lấy được lòng Lâm Kiến Thâm, anh xòe cánh, bọc Hạ Ngữ Băng trong một mảnh ấm áp màu đen. Trong sơn cốc phủ tuyết, dưới ánh trăng, đôi cánh này khép lại như vỏ trai, bao bọc cô gái mà anh yêu bên trong, sau đó anh hơi cúi đầu chuẩn xác bắt lấy đôi môi vừa mềm mại vừa ướt át của cô, cùng cô trao nhau một nụ hôn dài ướt át.
Hạ Ngữ Băng dường như bị anh đè xuống cành cây, nhìn thấy đôi mắt anh trong bóng đêm bởi vì động tình mà biến thành màu vàng nhạt, lòng bàn tay hạ xuống cơ ngực đột ngột căng chặt, có tiếng tim đập trầm ổn truyền đến... Thế giới yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng bị đôi cánh cực lớn ngăn lại, chỉ có thể nghe rõ tiếng môi lưỡi hai người triền miên.
Không biết qua bao lâu, Hạ Ngữ Băng thật sự chịu không nổi mới tách khỏi anh, che đôi môi tê mỏi lại, hàm hồ nói: "Ngừng một chút, miệng em thật đau."
Lâm Kiến Thâm chưa đã thèm nhưng vẫn ngoan ngoãn ngừng lại, thu cánh lại, lộ ra một mảnh ánh trăng sáng tỏ.
"Tôi muốn cùng em dùng áo mưa." Lâm Kiến Thâm bỗng nhiên nói.
Không khí kiều diễm cứ như vậy mà ngừng lại trong hai giây, tiếp theo Hạ Ngữ Băng cho một cái tát lên mặt anh, căm giận nói: "Anh lại dám phá hủy không khí? Dùng áo mưa thổi khí cầu chơi được không?"
Cái tát kia không nặng, chỉ nhẹ nhàng cào qua mặt Lâm Kiến Thâm, như là tán tỉnh. Lâm Kiến Thâm lật tay bắt được cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mà ôm chặt, hai người đối diện trong chốc lát, sau đó lâm kiến Thâm bỗng nhiên nghiêng người một cái, kéo Hạ Ngữ Băng từ trên cành cây cao mấy chục mét mà lao thẳng xuống.
Cuồng phong gào thét bên tai, trái tim vì cảm giác không trọng lực mà sợ hãi, tiếng hét chói tai của Hạ Ngữ Băng vang vọng trong sơn cốc, kinh động đến mấy con chim đang bay dưới ánh trăng.
Cô cho rằng bản thân sẽ bị ngã tan xương nát thịt, nhưng khi chỉ còn cách mặt đất có mấy mét, Lâm Kiên Thâm lại xòe cánh mà lao xuống, mang theo cô một lần nữa bay về phía chân trời.
Lúc lần nữa chạm chân xuống mặt đất, Hạ Ngữ Băng đạp lên tuyết trong sơn cốc như là đạp lên cục bông mềm mại, không có chút sức lực, hai chân sợ tới mức run bần bật, giống như mì sợi nấu chín. Lâm Kiến Thâm đỡ lấy cô lại bị cô đẩy ra, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: "Anh tránh ra!"
Tức giận đến giọng cũng đổi luôn rồi.
Hạ Ngữ Băng chưa bao giờ dám chơi tàu lượn siêu tốc, hôm nay lại bị buộc trải qua một phen. Thật kích thích, thật muốn giết người.
Lâm Kiến Thâm lại không cảm thấy làm vậy có gì không ổn, bởi vì là việc mà bản thân anh thích, Lâm Kiến Thâm hy vọng Hạ Ngữ Băng cũng có thể trải nghiệm một phen. Anh đứng một bên cười, hai cái cánh run run, nhếch khóe miệng nói: "Trước kia tôi rất thích chơi như vậy."
"Chia tay! Ông đây không chơi với anh!" Hạ Ngữ Băng ôm lấy trái tim đang đập loạn, có chút không thở nổi, chỉ vào Lâm Kiến Thâm cả giận nói.
Vừa nghe đến hai chữ "chia tay", Lâm kiến Thâm hơi ngẩn ra, sau đó hoàn toàn luống cuống, cẩn thận tiến đến trước mặt Hạ Ngữ Băng, như lấy lòng mà ngoéo lấy ngón út của cô: "Tiểu Ngữ, em nói đùa thôi phải không?"
Hạ Ngữ Băng ôm cánh tay, cô trừng mắt như con cá nóc. Thật ra cô cũng từng tức giận, nhưng chỉ là muốn nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lâm kiến Thâm một chút mà thôi, thoải mái trong lòng.
Ai bảo anh trêu cợt cô? Đàn ông ấy à, chính là không thể nuông chiều.
Thấy cô thật sự không để ý đến bản thân nữa, Lâm Kiến Thâm vội lui về sau hai bước, ngồi xổm xuống nền tuyết, mò tìm cái gì đó.
Hạ Ngữ Băng khẽ nheo mắt, quan sát nhất cử nhất động của anh, không biết qua bao lâu, ánh mắt Lâm Kiến Thâm rốt cuộc sáng lên, bắt được thứ gì từ trong nền tuyết, dùng tay nắm lại rồi đưa đến trước mặt Hạ Ngữ Băng, ho khan một tiếng, nhẹ giọng: "Tặng cho em, đừng nóng giận."
Mở bàn tay ra, bên trong là một con tuyết yêu nhỏ lông xù xù, toàn thân tản ra khí lạnh.
/70
|