Cả buổi sáng trên lớp Khang Bất Dịch buồn chán ngã đầu lên bàn nằm ngủ, Lý Vũ Hàn ngồi cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn liền lắc đầu bất đắc dĩ, quả nhiên không có Du Uyên Nhi thì Khang Bất Dịch dường như chẳng hứng thú với những chuyện xung quanh nữa.
Nếu Khang Bất Dịch bỗng nhiên ngồi dậy mở điện thoại cũng chỉ đợi tin nhắn của Du Uyên Nhi, còn lại Lý Vũ Hàn nói gì anh cũng để ngoài tai.
Đồng hồ đúng mười một giờ rưỡi, chuông vừa reng học sinh đồng loạt ùa ra ngoài, nữ sinh trong lớp bỗng thốt lên đầy kinh ngạc, Du Uyên Nhi bước vào lớp, theo sau là Du Hiên Hạo đang mang cặp và xách túi đồ cho cô.
Học sinh hiếu kỳ về sự xuất hiện của Du Hiên Hạo liền vây quanh trước lớp, Du Uyên Nhi đến chổ liền bảo anh đặt đồ xuống.
Ái Ái ngồi bên cạnh dõi theo từng bước của Du Hiên Hạo, lúc anh đến gần vô tình chạm mắt nhau, anh cũng chỉ cong môi nhẹ như một phép chào lịch sự.
Đưa Du Uyên Nhi đến lớp xong Du Hiên Hạo nhanh chóng ra về.
Đợi Du Hiên Hạo đi khỏi, Trư Mỹ Nhân ngồi ở phía trên quay xuống với vẻ mặt bừng sáng, mong chờ hỏi: “Ai vậy?”
“Anh trai mình” Du Uyên Nhi vừa nói vừa lấy trong túi lớn ra một cặp lồng bốn tầng giữ nhiệt màu trắng.
“Anh trai ruột à?” Trư Mỹ Nhân nghi hoặc hỏi.
“Không phải đâu, bố mẹ anh ấy sinh ra mình đấy” Du Uyên Nhi nhịn cười đáp.
“Hả?” Trư Mỹ Nhân nghệch mặt khó hiểu, đang tập trung suy nghĩ bỗng bị một bạn nữ chơi chung kéo đi xuống nhà ăn.
Khang Bất Dịch kéo ghế trống của bàn kế bên cách một lối đi qua gần Du Uyên Nhi ngồi xuống, Lý Vũ Hàn đến ngồi chổ của Trư Mỹ Nhân.
Du Uyên Nhi đặt hai ngăn cơm chiên dương châu trên cùng ra, tiếp đó là gà chiên cùng canh súp.
Lúc từ bệnh viện trở về vẫn còn sớm nên đã nấu mang đến, không tiện mang nhiều đồ nên Du Uyên Nhi chỉ mang hai phần cơm đầy chia bốn người ăn.
Bắt đầu bữa trưa, Du Uyên Nhi đã nói ngay vào vấn đề chính, chủ yếu là với Khang Bất Dịch: "Chuyện của Vương Kiến Thông anh mình đã quyết định không truy cứu, riêng Kiều An sẽ để chị ta tự quyết định"
"Dễ dàng như vậy sao?" Khang Bất Dịch dùng giọng điệu không mấy hài lòng hỏi.
"Dù sao cũng là chổ thân thiết từ nhỏ, Vương Kiến Thông có thể làm ra những việc xấu xa, nhưng anh mình không thể nghĩ đến việc trả thù, vả lại trong chuyện này nguyên nhân cũng liên quan đến anh mình mà"
Du Uyên Nhi phân tích cho Khang Bất Dịch hiểu, sau đó liền quay qua thông báo với Ái Ái một tin không hề vui: "Tối qua...!mình với anh mình có nói chuyện, anh ấy nói từ khi trở về nước đã gây ra quá nhiều chuyện rắc rối, anh ấy muốn trở lại Pháp, sau này sẽ kết hôn và định cư luôn bên đó"
Mi mắt Ái Ái giật giật, những ngón tay đang cầm muỗng vô thức siết chặt, cảm giác trong lòng mất mát một khoảng lớn.
Cả nửa ngày còn lại của Ái Ái chìm trong rối loạn, tự nhủ phải mạnh mẽ thôi nghĩ về mối tình đơn phương không có kết quả với Du Hiên Hạo nhưng trái tim lại không ngừng thúc giục cô giữ lấy anh.
Trong lòng mãi không yên, liếc nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, Ái Ái bật dậy xuống giường lấy thêm áo khoác mặc vào rồi nhanh chóng đến nhà Du Uyên Nhi.
Mẹ Du ra mở cửa thấy Ái Ái liền hào hứng ra mặt, nhiệt tình hối cô vào nhà, không quên trách móc: "Càng ngày càng ít ghé đấy nhé"
"Dạ" Ái Ái cười ngại ngùng.
"Con lên lầu đi.
À khoan, mang cái này lên giúp dì luôn nhé" Mẹ Du lấy chai thuốc rượu trên bàn ở phòng khách đưa cho Ái Ái.
"Uyên Nhi lại bị thương sao dì?" Ái Ái theo thói quen cứ thấy thuốc rượu liền suy ra ngay Du Uyên Nhi đi đứng không cẩn thận.
"Không phải, Hiên Hạo lúc chiều ở công ty khiêng đồ nặng nên bị trật cổ tay"
Ái Ái mở to mắt ngạc nhiên, dạ dạ vâng vâng rồi vội chạy lên lầu.
Phòng Du Hiên Hạo đối diện ngay cầu thang nhưng Ái Ái không có dũng khí trực tiếp tìm anh.
Vừa mở cửa vào phòng Du Uyên Nhi, Ái Ái nhất thời bất động khi nhìn thấy Du Hiên Hạo, anh cởi trần ngồi trên giường, đang để Du Uyên Nhi giúp anh sấy tóc ướt, dáng vẻ quyến rũ của anh như cơn sóng lớn đánh ập khiến Ái Ái đánh mắt hoàn toàn lý trí, tầm mắt bất giác dừng trên da thịt anh.
Anh em Du Uyên Nhi ngạc nhiên nhìn Ái Ái, Du Uyên Nhi khẽ cau mày khó hiểu: “Ái Ái, sao cậu đến tối vậy? Với lại...!mình đâu có nói, sao cậu biết anh mình bị thương mà đem thuốc rượu đến?”
Ái Ái hơi giật mình nhìn chai thuốc rượu còn mới chưa khui vỏ bọc bên ngoài, vừa định lên tiếng giải thích thì Du Uyên Nhi bỗng giành nói trước: “Mau vào đây đi”
Ái Ái từng bước cứng nhắc bước đến gần, tiếng bố Du gọi Du Uyên Nhi bỗng vang lên, Ái Ái bất ngờ bị Du Uyên Nhi nhét máy sấy vào trong tay nhờ sấy tóc cho Du Hiên Hạo.
Nhìn theo Du Uyên Nhi vội vàng chạy ra khỏi phòng, Ái Ái hít sâu một hơi giữ bình tĩnh đặt thuốc rượu sang một bên, căng thẳng sấy tóc cho Du Hiên Hạo.
Du Hiên Hạo vẫn ngồi yên một chổ, dáng vẻ trầm lặng không nói không rằng.
Qua một lúc trong phòng chỉ có mỗi tiếng máy sấy kêu, còn lại đều yên tĩnh đến ngột ngạt, mục đích Ái Ái đường đột đến đây chỉ có một, nếu cô cứ mãi giữ trong lòng thì một ngày nào đó nó sẽ trở thành điều tiếc nuối nhất thanh xuân của cô.
Ái Ái tự cổ vũ bản thân, cẩn trọng cất tiếng bộc bạch: “Anh đừng qua Pháp nữa được không?”
“Hả?” Du Hiên Hạo có chút ngạc nhiên xoay đầu nhìn Ái Ái, anh vươn tay giành lấy máy sấy trong tay cô tắt đi để ngăn tiếng ồn bên tai tránh nghe nhầm: “Em nói cái gì?”
“Em...” Ái Ái cúi đầu, dũng khí bay sạch sành sanh khi Du Hiên Hạo nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt dò xét, đành lảng qua chuyện khác: “Em nói...!anh qua Pháp định cư, nếu có đưa chú và dì theo thì hãy để Uyên Nhi ở lại, có em với Bất Dịch chăm sóc cậu ấy rồi”
“Lúc nãy em đâu có nói nhiều như vậy?” Du Hiên Hạo nghiêm túc bắt bẻ.
Hai bàn tay Ái Ái vô thức bấu chặt lại, cảm xúc dâng trào trong lòng khiến đôi mắt ứa lệ, giọng nói chợt nghẹn ngào: “Anh đừng đi”
Du Hiên Hạo cong môi cười nhạt, giở giọng trách mắng: “Em đang lạt mềm buộc chặt à? Chẳng phải em cũng đang mong anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của em nữa sao?”
Ái Ái cảm giác lòng mình hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng là rất thích Du Hiên Hạo nhưng lại không có dũng khí theo đuổi đến cùng như Du Uyên Nhi.
Cô lần nữa chấp nhận buông bỏ, duyên phận này xem như không dành cho cô.
“Em về trước đây”
Vừa lướt qua khỏi Du Hiên Hạo, sau lưng Ái Ái liền truyền đến tiếng anh, giọng nói truyền cảm chân tình lại có sức tác động lớn vào tim cô.
“Anh không thể thay đổi được quá khứ, nhưng anh thay đổi được tương lai của chúng ta, và anh cần sự đồng ý của em”
/92
|