Sáng sớm đầu mùa xuân luôn mang theo cái lạnh làm mọi người đang say ngủ không muốn thức dậy.
Clark nhìn Amy ngủ say một hồi lâu, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bời trên trán cô, hôn lên vầng trán trơn mịn đó.
Cẩn thận xuống giường, Clark cầm lấy áo khoác ra ngoài phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Sớm như vậy đã ra ngoài?” Martha đứng ở cửa phòng bếp, nhìn con trai đi ra cửa, “Dùng bữa sáng rồi hãy đi.”
Jonathan đang ngồi trong phòng khách đọc báo sáng cũng ngẩng đầu nhìn con trai.
Clark mặc áo khoác vào, “Không cần đâu ạ. Con còn phải đến tòa soạn giải quyết vài chuyện, mẹ đừng gọi Amy dậy, cô ấy mãi đến sáng sớm mới ngủ.”
Không ai hiểu những lời này thành ý nghĩa ám muội nào cả, bởi vì bọn họ cũng đều không ngủ được, con trai/chồng của mình phải đi phá hủy một thiên thạch, làm sao bọn họ lại không lo lắng cho được?
“Mẹ biết rồi, con đi sớm về sớm.” Martha tiến lên ôm con trai, “Mọi người chờ con về cùng ăn trưa.”
“Vâng.”
Jonathan cũng tiến lến ôm lấy anh, “Chúc con may mắn.”
“Vâng, con rất nhanh sẽ trở lại.” Clark nở nụ cười trấn an bố mẹ, rời khỏi nhà.
“Ôi, Jonathan….” Nhìn thấy Clark rời đi, Martha rốt cục nhịn không được nhào vào ngực chồng, lần đầu tiên bà hy vọng con trai mình giống như người bình thường, mà không vì có siêu năng lực nên phải đi gách vác trách nhiệm vốn không thuộc về nó.
“Đừng lo lắng, nó sẽ không sao đâu.” Jonathan thấp giọng an ủi vợ, nhưng đôi mắt đang đỏ lên lại không có chút sức thuyết phục nào.
Ai cũng không chú ý tới cửa phòng ngủ bị mở hé ra, Amy mặc áo ngủ, mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, nhìn cửa ra vào đóng lại, mắt đỏ lên.
***
Mười giờ sáng, thành phố Metropolis vốn luôn luôn bận rộn lần đầu tiên trở nên im lặng đến thế, phố xá không bóng người qua lại, những con đường không một chiếc xe, tất cả mọi người ngồi trước TV, yên lặng cùng đợi siêu nhân quyết định số phận của họ.
Trên TV đang truyền hình trực tiếp sự việc, thời đại này khoa học kỹ thuật vẫn còn chưa phát triển như ở trong tương lai, camera không thể quay được những hình ảnh tận ngoài vũ trụ, hình ảnh dừng ở một khối thiên thạch bay về phía địa cầu, trong TV vang lên cuộc đối thoại giữa siêu nhân và đài quan sát.
“Bán kính thiên thạch rộng khoảng 27km, theo chuyên gia nghiên cứu ước tính, nó đang bay với vận tốc 48000 km/giờ. Nếu lần này siêu nhân không thể giải quyết nó, thì đúng giờ này ngày mai, Metropolis sẽ không còn tồn tại, bầu trời thật sự sụp đổ.” Người dẫn chương trình nhân lúc thời gian trống, giải thích tư liệu cơ bản về khối thiên thạch này, “Nguy hiểm hơn chính là, nếu thiên thạch này va chạm với Trái Đất, nó sẽ khiến Trái Đất văng ra ngoài quỹ đạo, thậm chí có thể đẩy chúng ta ra khỏi Hệ Mặt Trời…. Thiên thạch này còn lớn hơn cả khối thiên thạch đã khiến loài khủng long tuyệt chủng…. Nó sẽ làm cho không khí bị phủ đầy bụi, giống như Kỷ Băng Hà….” Người dẫn chương trình dường như cũng bị hậu quả đáng sợ dọa đến sợ hãi, giọng nói tràn ngập khủng hoảng.
Cảm xúc này ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần là người nghe được tin tức, dù có là bạn bè hay kẻ thù của siêu nhân, lần đầu tiên đồng lòng hy vọng anh có thể thành công.
Mặc dù có những người lại càng hy vọng tốt nhất là đồng quy vu tận.
“Clark bảo con bị mất ngủ, hay là con đi ngủ thêm một chút nữa?” Martha nhìn Amy ngồi trên sô pha ngẩn người nhìn TV, dưới cặp mắt là quầng thâm đen kịt đáng sợ, không thể không lo lắng cho cô.
“Con không sao mẹ ạ. Con muốn ở đây chờ Clark quay về.” Amy nở một nụ cười chẳng chút vui vẻ với Martha, mờ mịt trong đáy mắt càng khiến cho hai vợ chồng già cảm thấy đau lòng.
Amy biết Clark sẽ thành công, nhưng cô vẫn sợ hãi như trước, không chỉ là vì anh có thể sẽ quên mất cô, quan trọng hơn là sự an toàn của Clark.
Ai cũng không thể cam đoan nội dung bộ phim sẽ không bị biến đổi, sự tồn tại của cô chính là bằng chứng lớn nhất.
Martha lo lắng nhìn con dâu, định nói thêm cái gì, nhưng Jonathan đã ngăn bà, “Để con bé ngồi ở đấy đi, bây giờ có bắt nó đi ngủ cũng cũng sẽ không ngủ được.”
Clark ở bay trong vũ trụ mấy giờ đồng hồ, anh có thể nín thở nhiều nhất là 20 phút, nhưng để giúp chuyến bay của anh được thuận lợi, chính phủ đã cung cấp cho anh loại bình dưỡng khí một người bình thường đủ dùng trong 6 tiếng.
Nhìn thấy khối thiên thạch khổng lồ, Clark dựa theo phương pháp mà nhóm nghiên cứu thiên thạch đã nói cho anh, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng vào trung tâm khối thiên thạch.
Trên TV có thể nhìn thấy khối thiên thạch nổ tung trong chớp mắt, mọi người cùng hoan hô nhảy nhót, bọn họ biết mình đã được cứu.
Amy lại không thể vui mừng nổi, TV cho biết liên hệ giữa đài quan sát và siêu nhân bị cắt đứt.
Amy mím môi, cầm lấy điện thoại: “Bernie.”
“Vâng, thưa tiểu thư?”
“Đến khu ổ chuột phía cuối vịnh Perth. Nếu phát hiện thấy dấu hiệu của sao băng, đuổi theo, mang cái kẻ rơi xuống đó về đây.” Giọng nói của Amy rất lạnh, giống như vẻ mặt hiện tại của cô.
“Vâng, thưa tiểu thư!” — Là một trong những thuộc hạ được Gloucester tin tưởng nhất, Bernie biết không ít bí mật, nhưng anh ta chưa bao giờ để lộ điều gì, đây cũng là một trong những lí do mà Gloucester đặc biệt tin tưởng Bernie, anh ta biết cái gì nên nói và cái gì vĩnh viễn không được tiết lộ.
“Amy?” Martha nhìn Amy như vậy lại càng thêm lo lắng, tuy bà cũng rất lo cho Clark, nhưng bà tin anh sẽ bình an vô sự.
“Con không sao ạ.” Amy im lặng nở nụ cười, giống như con người lạnh lùng vừa rồi không hề tồn tại, cô đứng dậy khỏi sô pha, ngáp một cái, “Con nghĩ con nên đi ngủ một chút, bố mẹ, cơm trưa không cần gọi con đâu.”
“Được rồi…” Martha cùng Jonathan nhìn theo cô đi vào phòng ngủ, “Ông nói xem con bé làm sao vậy?”
“Thương tâm quá độ?”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
***
Đến tối, Bernie mang theo Clark trở về từ khu ổ chuột cuối vịnh Perth, trông anh rất tệ, tuy không có vết thương, nhưng quần áo cả người không chỗ nào lành lặn, sóng xung kích của thiên thạch đã phá hỏng hẳn bộ đồ siêu nhân làm từ vải thường.
Vì Amy ngủ rất sâu, thậm chí Martha gọi dậy ăn tối cô cũng không tỉnh lại. Lo lắng tình trạng của Clark không được tốt lắm, Martha cũng không bắt buộc cô phải tỉnh dậy.
Cho nên Amy thoải mái ngủ thẳng cho đến khi tỉnh lại.
“Chào buổi tối bố mẹ. Có gì ăn không ạ? Con đói bụng quá.” Amy dụi mắt, ngủ quá nhiều rồi, bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt tự nhiên làm nũng Martha đòi đồ ăn.
“Vậy à, để mẹ hâm nóng canh lại cho con uống tạm trước rồi làm cho con vài món.”
“Cám ơn mẹ, mẹ là tốt nhất.”
Nhìn cô rất bình thường, đáng yêu giống như mọi ngày, nhưng trong mắt những người khác lại không hề bình thường.
Từ ngay lúc đầu, bọn họ không hề thấy cô liếc mắt sang Clark đang đứng bên cạnh lấy một cái.
Clark đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai xinh đẹp đột nhiên xuất hiện không chuyển mắt, hiện giờ anh không nhớ được bất cứ điều gì về mình, kể cả tên, nhưng người phụ nữ mang thai này lại làm cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi cô vừa xuất hiện, thân thể anh theo bản năng đứng dậy bước tới bên cạnh cô, lại bị đối phương lờ đi coi như không nhìn thấy.
Bất an cùng lo lắng trong lòng dâng trào mãnh liệt, nhưng chết tiệt, anh không thể nhớ nổi mình đang sợ hãi cái gì.
Amy uống canh, thức ăn ấm áp làm cho dạ dày của cô trở nên thoải mái, độ ấm lan ra khắp toàn thân, “Tay nghề của mẹ vẫn tuyệt vời như vậy.”
“Thích thì uống nhiều một chút, lại ăn một phần bò bít tết chín hoàn toàn nhé?”
“Chín 7 phần có được không ạ?” Amy không thích thịt bò chín hoàn toàn, thật sự rất khó ăn.
“Không được, chín 7 phần dễ có vi khuẩn gây bệnh, không tốt cho em và con.”
Nói lời này cũng không phải là Martha mà là Clark. Lời nói vừa thốt ra, không chỉ bản thân anh mà tất cả mọi người đều sửng sốt.
Amy đang uống canh khựng lại, sau đó coi như không có việc gì hỏi Martha: “Chín 7 phần được không ạ?”
“Đừng giận dỗi nữa Amy, con cũng biết hiện giờ con không thể ăn như vậy mà.” Martha xem Amy dường như quyết tâm không để ý đến Clark, bất đắc dĩ thở dài.
“Chính là chín hoàn toàn thật không thể ăn.” Amy thấp giọng than phiền, nhưng cũng không cự tuyệt đĩa thịt bò Martha bưng đến.
Khi Amy giơ tay định lấy dao cắt thịt, thì một đôi bàn tay to trước cô một bước cướp lấy dao nĩa, sau đó cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ vừa miệng.
Clark nhớ lại những lời bố mẹ đã nói trước đó, càng thêm tin tưởng việc người phụ nữ mang thai xinh đẹp trước mặt này là vợ mới cưới của mình.
Cho dù trong trí nhớ có lỗ hổng, nhưng thân thể lại nhớ kỹ cô.
Amy mặt không chút biểu cảm nhìn đôi tay đang cẩn thận cắt thịt bò kia, có chút mơ hồ không rõ Clark có thật là mất trí nhớ không, lại chẳng muốn để ý đến anh, bởi vì anh không ở bên cạnh cô khi cô vừa tỉnh lại.
Trước đây, mỗi ngày khi cô mở mắt ra đều sẽ luôn nhìn thấy anh, nhưng hôm nay chỉ có căn phòng trống rỗng, nếu còn trí nhớ, tại sao anh lại như vậy?
Nhưng nếu không nhớ rõ , tại sao hành động của anh lại tự nhiên đến thế?
Trong lòng ê ẩm, Amy không thích loại cảm giác này. Từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô ngày càng trở nên thay đổi thất thường, nỗi uất ức muộn phiền khi tỉnh lại không nhìn thấy anh đâu khiến cô hiện tại rất muốn khóc, nhưng nếu người này đã không nhớ rõ mình, cô việc gì phải khóc cho anh xem?!
Clark cắt xong thịt bò, đặt đĩa lại trước mặt cô, lại phát hiện mắt Amy đỏ ửng, khiến anh tay chân luống cuống, “Amy, em khó chịu ở đâu? Có cần gặp bác sĩ không?”
Clark vừa nói xong, nước mắt Amy liền rơi xuống, cô đẩy anh ra, hung hăng hét lên: “Không cần anh lo.”
Clark làm sao có thể bị sức lực yếu đuối của cô đẩy ra, thuận theo bản năng, anh thành thạo trấn an cô vợ đang tâm tình không tốt, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước nơi khóe mắt cô, giống như những lần trước đây: “Được, được, được, anh không lo. Ngoan, đừng khóc nhé, nếu không con cũng sẽ cười em đấy.”
Phụ nữ có thai luôn không phân rõ phải trái, Amy vẫn tiếp tục khóc không ngừng, Clark càng dỗ cô càng khóc dữ dội hơn, khiến cho Clark luống cuống tay chân, lại chỉ có thể tiếp tục dỗ – nếu anh không làm như vậy, Amy rất có thể sẽ không cẩn thận làm chính mình bị thương.
Martha cùng Jonathan cũng không có tiến lên giúp đỡ, ngược lại ở một bên cười nhìn trò khôi hài này.
“Xem ra chúng ta cũng nên đi nghỉ ngơi, có Clark ở bên, Amy sẽ không sao cả.”
“Phải nói là có Amy ở bên, Clark cho dù bị mất trí nhớ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Ha ha.”
________________________
Clark nhìn Amy ngủ say một hồi lâu, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bời trên trán cô, hôn lên vầng trán trơn mịn đó.
Cẩn thận xuống giường, Clark cầm lấy áo khoác ra ngoài phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Sớm như vậy đã ra ngoài?” Martha đứng ở cửa phòng bếp, nhìn con trai đi ra cửa, “Dùng bữa sáng rồi hãy đi.”
Jonathan đang ngồi trong phòng khách đọc báo sáng cũng ngẩng đầu nhìn con trai.
Clark mặc áo khoác vào, “Không cần đâu ạ. Con còn phải đến tòa soạn giải quyết vài chuyện, mẹ đừng gọi Amy dậy, cô ấy mãi đến sáng sớm mới ngủ.”
Không ai hiểu những lời này thành ý nghĩa ám muội nào cả, bởi vì bọn họ cũng đều không ngủ được, con trai/chồng của mình phải đi phá hủy một thiên thạch, làm sao bọn họ lại không lo lắng cho được?
“Mẹ biết rồi, con đi sớm về sớm.” Martha tiến lên ôm con trai, “Mọi người chờ con về cùng ăn trưa.”
“Vâng.”
Jonathan cũng tiến lến ôm lấy anh, “Chúc con may mắn.”
“Vâng, con rất nhanh sẽ trở lại.” Clark nở nụ cười trấn an bố mẹ, rời khỏi nhà.
“Ôi, Jonathan….” Nhìn thấy Clark rời đi, Martha rốt cục nhịn không được nhào vào ngực chồng, lần đầu tiên bà hy vọng con trai mình giống như người bình thường, mà không vì có siêu năng lực nên phải đi gách vác trách nhiệm vốn không thuộc về nó.
“Đừng lo lắng, nó sẽ không sao đâu.” Jonathan thấp giọng an ủi vợ, nhưng đôi mắt đang đỏ lên lại không có chút sức thuyết phục nào.
Ai cũng không chú ý tới cửa phòng ngủ bị mở hé ra, Amy mặc áo ngủ, mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, nhìn cửa ra vào đóng lại, mắt đỏ lên.
***
Mười giờ sáng, thành phố Metropolis vốn luôn luôn bận rộn lần đầu tiên trở nên im lặng đến thế, phố xá không bóng người qua lại, những con đường không một chiếc xe, tất cả mọi người ngồi trước TV, yên lặng cùng đợi siêu nhân quyết định số phận của họ.
Trên TV đang truyền hình trực tiếp sự việc, thời đại này khoa học kỹ thuật vẫn còn chưa phát triển như ở trong tương lai, camera không thể quay được những hình ảnh tận ngoài vũ trụ, hình ảnh dừng ở một khối thiên thạch bay về phía địa cầu, trong TV vang lên cuộc đối thoại giữa siêu nhân và đài quan sát.
“Bán kính thiên thạch rộng khoảng 27km, theo chuyên gia nghiên cứu ước tính, nó đang bay với vận tốc 48000 km/giờ. Nếu lần này siêu nhân không thể giải quyết nó, thì đúng giờ này ngày mai, Metropolis sẽ không còn tồn tại, bầu trời thật sự sụp đổ.” Người dẫn chương trình nhân lúc thời gian trống, giải thích tư liệu cơ bản về khối thiên thạch này, “Nguy hiểm hơn chính là, nếu thiên thạch này va chạm với Trái Đất, nó sẽ khiến Trái Đất văng ra ngoài quỹ đạo, thậm chí có thể đẩy chúng ta ra khỏi Hệ Mặt Trời…. Thiên thạch này còn lớn hơn cả khối thiên thạch đã khiến loài khủng long tuyệt chủng…. Nó sẽ làm cho không khí bị phủ đầy bụi, giống như Kỷ Băng Hà….” Người dẫn chương trình dường như cũng bị hậu quả đáng sợ dọa đến sợ hãi, giọng nói tràn ngập khủng hoảng.
Cảm xúc này ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần là người nghe được tin tức, dù có là bạn bè hay kẻ thù của siêu nhân, lần đầu tiên đồng lòng hy vọng anh có thể thành công.
Mặc dù có những người lại càng hy vọng tốt nhất là đồng quy vu tận.
“Clark bảo con bị mất ngủ, hay là con đi ngủ thêm một chút nữa?” Martha nhìn Amy ngồi trên sô pha ngẩn người nhìn TV, dưới cặp mắt là quầng thâm đen kịt đáng sợ, không thể không lo lắng cho cô.
“Con không sao mẹ ạ. Con muốn ở đây chờ Clark quay về.” Amy nở một nụ cười chẳng chút vui vẻ với Martha, mờ mịt trong đáy mắt càng khiến cho hai vợ chồng già cảm thấy đau lòng.
Amy biết Clark sẽ thành công, nhưng cô vẫn sợ hãi như trước, không chỉ là vì anh có thể sẽ quên mất cô, quan trọng hơn là sự an toàn của Clark.
Ai cũng không thể cam đoan nội dung bộ phim sẽ không bị biến đổi, sự tồn tại của cô chính là bằng chứng lớn nhất.
Martha lo lắng nhìn con dâu, định nói thêm cái gì, nhưng Jonathan đã ngăn bà, “Để con bé ngồi ở đấy đi, bây giờ có bắt nó đi ngủ cũng cũng sẽ không ngủ được.”
Clark ở bay trong vũ trụ mấy giờ đồng hồ, anh có thể nín thở nhiều nhất là 20 phút, nhưng để giúp chuyến bay của anh được thuận lợi, chính phủ đã cung cấp cho anh loại bình dưỡng khí một người bình thường đủ dùng trong 6 tiếng.
Nhìn thấy khối thiên thạch khổng lồ, Clark dựa theo phương pháp mà nhóm nghiên cứu thiên thạch đã nói cho anh, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng vào trung tâm khối thiên thạch.
Trên TV có thể nhìn thấy khối thiên thạch nổ tung trong chớp mắt, mọi người cùng hoan hô nhảy nhót, bọn họ biết mình đã được cứu.
Amy lại không thể vui mừng nổi, TV cho biết liên hệ giữa đài quan sát và siêu nhân bị cắt đứt.
Amy mím môi, cầm lấy điện thoại: “Bernie.”
“Vâng, thưa tiểu thư?”
“Đến khu ổ chuột phía cuối vịnh Perth. Nếu phát hiện thấy dấu hiệu của sao băng, đuổi theo, mang cái kẻ rơi xuống đó về đây.” Giọng nói của Amy rất lạnh, giống như vẻ mặt hiện tại của cô.
“Vâng, thưa tiểu thư!” — Là một trong những thuộc hạ được Gloucester tin tưởng nhất, Bernie biết không ít bí mật, nhưng anh ta chưa bao giờ để lộ điều gì, đây cũng là một trong những lí do mà Gloucester đặc biệt tin tưởng Bernie, anh ta biết cái gì nên nói và cái gì vĩnh viễn không được tiết lộ.
“Amy?” Martha nhìn Amy như vậy lại càng thêm lo lắng, tuy bà cũng rất lo cho Clark, nhưng bà tin anh sẽ bình an vô sự.
“Con không sao ạ.” Amy im lặng nở nụ cười, giống như con người lạnh lùng vừa rồi không hề tồn tại, cô đứng dậy khỏi sô pha, ngáp một cái, “Con nghĩ con nên đi ngủ một chút, bố mẹ, cơm trưa không cần gọi con đâu.”
“Được rồi…” Martha cùng Jonathan nhìn theo cô đi vào phòng ngủ, “Ông nói xem con bé làm sao vậy?”
“Thương tâm quá độ?”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
***
Đến tối, Bernie mang theo Clark trở về từ khu ổ chuột cuối vịnh Perth, trông anh rất tệ, tuy không có vết thương, nhưng quần áo cả người không chỗ nào lành lặn, sóng xung kích của thiên thạch đã phá hỏng hẳn bộ đồ siêu nhân làm từ vải thường.
Vì Amy ngủ rất sâu, thậm chí Martha gọi dậy ăn tối cô cũng không tỉnh lại. Lo lắng tình trạng của Clark không được tốt lắm, Martha cũng không bắt buộc cô phải tỉnh dậy.
Cho nên Amy thoải mái ngủ thẳng cho đến khi tỉnh lại.
“Chào buổi tối bố mẹ. Có gì ăn không ạ? Con đói bụng quá.” Amy dụi mắt, ngủ quá nhiều rồi, bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt tự nhiên làm nũng Martha đòi đồ ăn.
“Vậy à, để mẹ hâm nóng canh lại cho con uống tạm trước rồi làm cho con vài món.”
“Cám ơn mẹ, mẹ là tốt nhất.”
Nhìn cô rất bình thường, đáng yêu giống như mọi ngày, nhưng trong mắt những người khác lại không hề bình thường.
Từ ngay lúc đầu, bọn họ không hề thấy cô liếc mắt sang Clark đang đứng bên cạnh lấy một cái.
Clark đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai xinh đẹp đột nhiên xuất hiện không chuyển mắt, hiện giờ anh không nhớ được bất cứ điều gì về mình, kể cả tên, nhưng người phụ nữ mang thai này lại làm cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi cô vừa xuất hiện, thân thể anh theo bản năng đứng dậy bước tới bên cạnh cô, lại bị đối phương lờ đi coi như không nhìn thấy.
Bất an cùng lo lắng trong lòng dâng trào mãnh liệt, nhưng chết tiệt, anh không thể nhớ nổi mình đang sợ hãi cái gì.
Amy uống canh, thức ăn ấm áp làm cho dạ dày của cô trở nên thoải mái, độ ấm lan ra khắp toàn thân, “Tay nghề của mẹ vẫn tuyệt vời như vậy.”
“Thích thì uống nhiều một chút, lại ăn một phần bò bít tết chín hoàn toàn nhé?”
“Chín 7 phần có được không ạ?” Amy không thích thịt bò chín hoàn toàn, thật sự rất khó ăn.
“Không được, chín 7 phần dễ có vi khuẩn gây bệnh, không tốt cho em và con.”
Nói lời này cũng không phải là Martha mà là Clark. Lời nói vừa thốt ra, không chỉ bản thân anh mà tất cả mọi người đều sửng sốt.
Amy đang uống canh khựng lại, sau đó coi như không có việc gì hỏi Martha: “Chín 7 phần được không ạ?”
“Đừng giận dỗi nữa Amy, con cũng biết hiện giờ con không thể ăn như vậy mà.” Martha xem Amy dường như quyết tâm không để ý đến Clark, bất đắc dĩ thở dài.
“Chính là chín hoàn toàn thật không thể ăn.” Amy thấp giọng than phiền, nhưng cũng không cự tuyệt đĩa thịt bò Martha bưng đến.
Khi Amy giơ tay định lấy dao cắt thịt, thì một đôi bàn tay to trước cô một bước cướp lấy dao nĩa, sau đó cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ vừa miệng.
Clark nhớ lại những lời bố mẹ đã nói trước đó, càng thêm tin tưởng việc người phụ nữ mang thai xinh đẹp trước mặt này là vợ mới cưới của mình.
Cho dù trong trí nhớ có lỗ hổng, nhưng thân thể lại nhớ kỹ cô.
Amy mặt không chút biểu cảm nhìn đôi tay đang cẩn thận cắt thịt bò kia, có chút mơ hồ không rõ Clark có thật là mất trí nhớ không, lại chẳng muốn để ý đến anh, bởi vì anh không ở bên cạnh cô khi cô vừa tỉnh lại.
Trước đây, mỗi ngày khi cô mở mắt ra đều sẽ luôn nhìn thấy anh, nhưng hôm nay chỉ có căn phòng trống rỗng, nếu còn trí nhớ, tại sao anh lại như vậy?
Nhưng nếu không nhớ rõ , tại sao hành động của anh lại tự nhiên đến thế?
Trong lòng ê ẩm, Amy không thích loại cảm giác này. Từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô ngày càng trở nên thay đổi thất thường, nỗi uất ức muộn phiền khi tỉnh lại không nhìn thấy anh đâu khiến cô hiện tại rất muốn khóc, nhưng nếu người này đã không nhớ rõ mình, cô việc gì phải khóc cho anh xem?!
Clark cắt xong thịt bò, đặt đĩa lại trước mặt cô, lại phát hiện mắt Amy đỏ ửng, khiến anh tay chân luống cuống, “Amy, em khó chịu ở đâu? Có cần gặp bác sĩ không?”
Clark vừa nói xong, nước mắt Amy liền rơi xuống, cô đẩy anh ra, hung hăng hét lên: “Không cần anh lo.”
Clark làm sao có thể bị sức lực yếu đuối của cô đẩy ra, thuận theo bản năng, anh thành thạo trấn an cô vợ đang tâm tình không tốt, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước nơi khóe mắt cô, giống như những lần trước đây: “Được, được, được, anh không lo. Ngoan, đừng khóc nhé, nếu không con cũng sẽ cười em đấy.”
Phụ nữ có thai luôn không phân rõ phải trái, Amy vẫn tiếp tục khóc không ngừng, Clark càng dỗ cô càng khóc dữ dội hơn, khiến cho Clark luống cuống tay chân, lại chỉ có thể tiếp tục dỗ – nếu anh không làm như vậy, Amy rất có thể sẽ không cẩn thận làm chính mình bị thương.
Martha cùng Jonathan cũng không có tiến lên giúp đỡ, ngược lại ở một bên cười nhìn trò khôi hài này.
“Xem ra chúng ta cũng nên đi nghỉ ngơi, có Clark ở bên, Amy sẽ không sao cả.”
“Phải nói là có Amy ở bên, Clark cho dù bị mất trí nhớ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Ha ha.”
________________________
/64
|