Diệp Tây Hi vừa thấy bực mình vừa buồn cười, không biết làm sao lại thốt ra câu: “Tôi có chết cũng không gả cho anh.” Sau khi nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn, thẳng thắn quá mức, hơn nữa còn chút nguy hiểm—như mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí ấy, những lời này của nữ chính 10 phần thì 8,9 phần chắc chắn sẽ bị gả cho nam nhân mà nữ chính ghét nhất có chết cũng không muốn lấy. Cho nên, cô vội sửa lại nói: “Hay là nói như vậy đi, tôi cảm giác cơ hội mình gả cho Du Giang Nam so với gả cho anh hơn… một chút xíu.”
Vốn dĩ, Diệp Tây Hi định nói “lớn hơn” đằng sau cộng thêm phó từ “rất nhiều” nhưng suy đi tính lại thì dù sao hai người cũng đã ở một nhà với nhau khá lâu rồi, không thể lấy oán báo ân, quá mức đả kích tự ái của anh ta vì thế rất hảo tâm đổi lại thành cụm từ “một chút xíu” này. (hơ hơ chị khôn dữ =”=)
Thật không nghĩ đến hậu hoạ sau này, chọc ngay vào tổ kiến lửa, tên sói hỉ nộ không lường được bên cạnh.
Vừa dứt lời, Hạ Phùng Tuyền liền nắm chặt lấy cổ tay của cô, một phen kéo lại, thuận đà kéo cả người Diệp Tây Hi ngồi lên đùi anh.
Diệp Tây Hi tất nhiên là liều mạng giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì, ngày thường vốn tức giận đến cực điểm, tức đến xì khói đối với anh cũng vô dụng rồi.
Hạ Phùng Tuyền một tay khoá chặt hai tay của Diệp Tây Hi, một tay giữ chặt gáy cô, hung hăng mà hôn.
Cảm giác lưỡi Hạ Phùng Tuyền đang dần dần xâm nhập vào trong miệng mình, Diệp Tây Hi toàn thân tê dại, cố gắng hết sức ngậm chặt miệng lại, kiên cường phòng thủ đến cùng.
Hạ Phùng Tuyền mỉm cười nháy mắt một cái, bỏ một tay ra, từ bên ngoài đống lễ phục bùng nhùng, bàn tay anh nhanh nhẹn luồn vào trong người Diệp Tây Hi, nhẹ nhàng sờ…
“Á!!!!” Diệp Tây Hi hét lên, Hạ Phùng Tuyền nhân cơ hội đó tiến vào, bá đạo hôn cô không ngừng, hai bên dây dưa.
Cả người nóng rực, anh “chiến đấu” rất mạnh mẽ, làm cho Diệp Tây Hi không cách nào hô hấp.
Trong tình thế cấp bách đó,cô trên dưới kết hợp, cắn vào môi hắn, liền cảm thấy vị máu tươi ngọt ngào tràn ra.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngay lập tức buông mình ra, nhưng không, Hạ Phùng Tuyền hừ cũng không hừ một tiếng lại ăn miếng trả miếng, cũng chơi chiêu ấy cắn lại môi cô một phát.
Diệp Tây Hi đau đến ứa nước mắt, chờ Hạ Phùng Tuyền vừa buông mình ra đã vội vàng lui về một góc xe cách xa anh, rút cái gương ra xem chút, môi dưới bị cắn đang rươm rướm máu rồi. (
“Hạ Phùng Tuyền, anh làm cái quái gì thế!” Diệp Tây Hi nộ khí xung thiên.
“Cô cắn tôi tất nhiên tôi phải đáp lễ thôi!” Hạ Phùng Tuyền hơi nhíu mày.
“Anh…anh đồ biến thái! A!”
Diệp Tây Hi còn chưa có mắng xong, lại bị người nào đó một phen kéo tiếp, tiếp tục cưỡng ép.
Hạ Phùng Tuyền tiến quân thần tốc, không để cho cô có bất kì cơ hội nào để thở nữa, giống như có lửa đốt cháy cô vậy.
Diệp Tây Hi cũng không thể nhẫn nhịn chịu thua thêm nữa, oán hận dùng hết sức bình sinh cắn vào cái lưỡi bá đạo kia một cái.
Bởi vì tức giận nên lực cắn rất mạnh, chỉ giải hận được lúc ấy nhưng chỉ một giây sau, Diệp Tây Hi môi trên lại cảm thấy vô cùng đau nhức—lại bị trả thù nữa!!!!!
Hạ Phùng Tuyền buông cô ra, nhìn Diệp Tây Hi co cả hai chân lên lùi về một góc xe vừa giận vừa sợ nhìn mình chằm chằm, anh nhẹ giọng nói: “Còn muốn thử nữa không?”
Diệp Tây Hi che môi rướm máu của mình, liều mạng lắc đầu.
Hạ Phùng Tuyền tiến lại gần cô, lôi cái tay đang che miệng của cô ra, khẽ nghiêng đầu, tiếp tục hôn nữa.
Diệp Tây Hi bị vây hãm trong một góc nhỏ, không có đường nào để thoát, nụ hôn của anh bá đạo mà cuồng nhiệt, thật sự muốn làm Diệp Tây Hi nghẹt thở mà chết nhưng cô không còn dám phản kháng nữa, chỉ có thể biết điều một chút để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Không biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền bá đạo hôn dần nhẹ nhàng ôn nhu, từng chút từng chút một liếm đôi môi bị thương của cô, vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
“Tối nay, Du Giang Nam còn chưa hôn cô, mà tôi, lại hôn cô đến ba lần.” Hạ Phùng Tuyền cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khó hiểu nói: “Căn cứ theo tình huống hiện tại thì cơ hội cô gả cho tôi so sánh với gả cho hắn hình như là hơn…một chút xíu.”
Nhưng Diệp Tây Hi căn bản là không có nghe Hạ Phùng Tuyền nói chuyện, còn đang bận rộn tìm cách thoát khỏi ngực anh, liều mạng cầm khăn giấy chùi môi, lại còn không ngừng “Phi,phi,phi”
“Anh là tên háo sắc thấp kém! Tại sao lại không có chút lịch sự nào, chưa được sự đồng ý của người khác đã cưỡng hôn!” Diệp Tây Hi bất ngờ, hung hăng mắng anh: “Đồ thần kinh!”
“Không sao, sau này cô sẽ quen thôi.” Hạ Phùng Tuyền trở lại vị trí ngồi của anh, hai chân đung đưa, vừa cười vừa nhàn nhã trả lời.
Nếu có thể, Diệp Tây Hi thực muốn phun máu trên miệng mình vào mặt anh ta. Cô tức giận đến mức cả người đều rung lên bần bật, đang thở, lại phát hiện ra cái nhẫn đính hôn mình vừa tháo ra lúc nãy chẳng biết từ lúc nào đã chiễm chệ vững vàng nằm trên ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn bạch kim với ba viên đá được cắt gọt tinh xảo, thiết kế mới mẻ. Nhưng đối với Diệp Tây Hi thì nó chẳng khác gì một cái khoá sắt, buộc thật chặt cô lại.
Diệp Tây Hi đang định tháo ra lần nữa, Hạ Phùng Tuyền lại dùng giọng nói bình tĩnh không gợn sóng chặn lại: “Nếu như cô dám làm thế, tôi sẽ lập tức lập lại những chuyện vừa rồi đã làm với cô đấy.”
Diệp Tây Hi tay lập tức cứng đờ.
“Sau này, bất luận là đi tắm hay đi ngủ, cô đều phải đeo nó ở trên tay.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh.
“Xin hỏi, vì sao tôi phải nghe lời anh?” Diệp Tây Hi không phục.
“Nếu không tin, cô có thể thử một chút xem sao.” Hạ Phùng Tuyền gõ gõ ngón tay trên đầu gối theo tiết tấu, mỗi một nhịp gõ như đánh vào lòng Diệp Tây Hi: “Tin tôi đi, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ đoán trước được tôi sẽ làm những gì đâu.”
Khi hai người trở về nhà, A Khoan phát hiện môi Diệp Tây Hi sưng phồng lên, vẻ mặt vô cùng khó chịu cho nên liền ân cần hỏi thăm: “Nha đầu, kẻ nào chọc giận muội, làm sao mà mặt như bị táo bón thế này?”
Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội bị Hạ Phùng Tuyền ép buộc!”
“Ngay tại bữa tiệc á?” A Khoan hít một hơi, bối rối: “Xong rồi, xong rồi, nhất định là vội vàng quá, Phùng Tuyền chưa kịp sử dụng biện pháp an toàn đúng không, nói không chừng muội mang thai rồi, không được, không được, huynh phải nhanh chóng đi nấu canh tổ yến, để muội bồi bổ thân thể mới được!”
“Muội .không .có. ý .này!” Diệp Tây Hi thái dương gân xanh nổi lên, giơ tay lên, nhìn rõ chiếc nhẫn đính hôn sáng chói kia: “Muội muốn nói là Hạ Phùng Tuyền ép muội đeo cái này!”
A Khoan nghi ngờ: “Chẳng lẽ muội không thích kiểu dáng này sao?”
“Không phải, kiểu dáng rất đẹp, nhưng mà…”
“Nhưng mà muội không thích đá nhỏ chứ gì?”
“Không, viên đá kích thước rất phù hợp, nhưng mà…”
“Nhưng mà muội thích chiếc nhẫn khác đắt tiền hơn hả?”
“Hãy nghe muội nói hết có được không!” Gân xanh nổi lên ngày càng rõ, tai xì khói: “Chiếc nhẫn này chẳng có vấn đề gì cả, muội chỉ là không muốn kết hôn cùng anh ta thôi!”
“À!!” A Khoan gật gù, bắt đầu cúi xuống tiếp tục làm việc của mình.
“Huynh tại sao không có phản ứng gì vậy?” Diệp Tây Hi không khỏi thắc mắc.
“Muội muốn huynh phản ứng gì đây?” A Khoan cũng chẳng hiểu nổi hỏi lại.
“Muội vừa mới nói là muội không muốn kết hôn cùng Hạ Phùng Tuyền đấy.”
“Huynh không muốn mình chết già mà chưa có cháu đâu.”
“Thế là sao chứ?” Diệp Tây Hi cự nự.
“Ý của huynh chính là, không giống như tình yêu của hai đứa muội sẽ nảy nở mỗi mùa xuân qua, còn cái thân già huynh đây càng ngày càng già đi, ai da” A Khoan vừa nói vừa múc cháo nào tôm nào sò từ trong nồi ra, đưa cho cô: “Đây, muội ăn chút đồ ăn khuya nha, bớt nóng nào!”
Diệp Tây Hi hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn cách biến nỗi oán hận này thành ý chí mà vùi đầu vào thức ăn, vừa mới đón lấy bát cháo thì một bóng áo trắng đã “lướt” tới bên cạnh cô, đưa tay giật phắt bát cháo trong tay cô ra.
“Hư Nguyên à, chân anh lắp ván trượt hay sao thế?” Diệp Tây Hi bất đắc dĩ nhìn Hạ Hư Nguyên.
Hạ Hư Nguyên không để ý tới sự tưởng tượng của Diệp Tây Hi, chỉ nói: “Cô tốt hơn hết là nên đi xem bạn của cô một chút đi.” sau khi nói xong lại một lần nữa biến mất.
“Hả?” Diệp Tây Hi vội vàng chạy lên lầu.
Vốn dĩ, Diệp Tây Hi định nói “lớn hơn” đằng sau cộng thêm phó từ “rất nhiều” nhưng suy đi tính lại thì dù sao hai người cũng đã ở một nhà với nhau khá lâu rồi, không thể lấy oán báo ân, quá mức đả kích tự ái của anh ta vì thế rất hảo tâm đổi lại thành cụm từ “một chút xíu” này. (hơ hơ chị khôn dữ =”=)
Thật không nghĩ đến hậu hoạ sau này, chọc ngay vào tổ kiến lửa, tên sói hỉ nộ không lường được bên cạnh.
Vừa dứt lời, Hạ Phùng Tuyền liền nắm chặt lấy cổ tay của cô, một phen kéo lại, thuận đà kéo cả người Diệp Tây Hi ngồi lên đùi anh.
Diệp Tây Hi tất nhiên là liều mạng giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì, ngày thường vốn tức giận đến cực điểm, tức đến xì khói đối với anh cũng vô dụng rồi.
Hạ Phùng Tuyền một tay khoá chặt hai tay của Diệp Tây Hi, một tay giữ chặt gáy cô, hung hăng mà hôn.
Cảm giác lưỡi Hạ Phùng Tuyền đang dần dần xâm nhập vào trong miệng mình, Diệp Tây Hi toàn thân tê dại, cố gắng hết sức ngậm chặt miệng lại, kiên cường phòng thủ đến cùng.
Hạ Phùng Tuyền mỉm cười nháy mắt một cái, bỏ một tay ra, từ bên ngoài đống lễ phục bùng nhùng, bàn tay anh nhanh nhẹn luồn vào trong người Diệp Tây Hi, nhẹ nhàng sờ…
“Á!!!!” Diệp Tây Hi hét lên, Hạ Phùng Tuyền nhân cơ hội đó tiến vào, bá đạo hôn cô không ngừng, hai bên dây dưa.
Cả người nóng rực, anh “chiến đấu” rất mạnh mẽ, làm cho Diệp Tây Hi không cách nào hô hấp.
Trong tình thế cấp bách đó,cô trên dưới kết hợp, cắn vào môi hắn, liền cảm thấy vị máu tươi ngọt ngào tràn ra.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngay lập tức buông mình ra, nhưng không, Hạ Phùng Tuyền hừ cũng không hừ một tiếng lại ăn miếng trả miếng, cũng chơi chiêu ấy cắn lại môi cô một phát.
Diệp Tây Hi đau đến ứa nước mắt, chờ Hạ Phùng Tuyền vừa buông mình ra đã vội vàng lui về một góc xe cách xa anh, rút cái gương ra xem chút, môi dưới bị cắn đang rươm rướm máu rồi. (
“Hạ Phùng Tuyền, anh làm cái quái gì thế!” Diệp Tây Hi nộ khí xung thiên.
“Cô cắn tôi tất nhiên tôi phải đáp lễ thôi!” Hạ Phùng Tuyền hơi nhíu mày.
“Anh…anh đồ biến thái! A!”
Diệp Tây Hi còn chưa có mắng xong, lại bị người nào đó một phen kéo tiếp, tiếp tục cưỡng ép.
Hạ Phùng Tuyền tiến quân thần tốc, không để cho cô có bất kì cơ hội nào để thở nữa, giống như có lửa đốt cháy cô vậy.
Diệp Tây Hi cũng không thể nhẫn nhịn chịu thua thêm nữa, oán hận dùng hết sức bình sinh cắn vào cái lưỡi bá đạo kia một cái.
Bởi vì tức giận nên lực cắn rất mạnh, chỉ giải hận được lúc ấy nhưng chỉ một giây sau, Diệp Tây Hi môi trên lại cảm thấy vô cùng đau nhức—lại bị trả thù nữa!!!!!
Hạ Phùng Tuyền buông cô ra, nhìn Diệp Tây Hi co cả hai chân lên lùi về một góc xe vừa giận vừa sợ nhìn mình chằm chằm, anh nhẹ giọng nói: “Còn muốn thử nữa không?”
Diệp Tây Hi che môi rướm máu của mình, liều mạng lắc đầu.
Hạ Phùng Tuyền tiến lại gần cô, lôi cái tay đang che miệng của cô ra, khẽ nghiêng đầu, tiếp tục hôn nữa.
Diệp Tây Hi bị vây hãm trong một góc nhỏ, không có đường nào để thoát, nụ hôn của anh bá đạo mà cuồng nhiệt, thật sự muốn làm Diệp Tây Hi nghẹt thở mà chết nhưng cô không còn dám phản kháng nữa, chỉ có thể biết điều một chút để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Không biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền bá đạo hôn dần nhẹ nhàng ôn nhu, từng chút từng chút một liếm đôi môi bị thương của cô, vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
“Tối nay, Du Giang Nam còn chưa hôn cô, mà tôi, lại hôn cô đến ba lần.” Hạ Phùng Tuyền cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khó hiểu nói: “Căn cứ theo tình huống hiện tại thì cơ hội cô gả cho tôi so sánh với gả cho hắn hình như là hơn…một chút xíu.”
Nhưng Diệp Tây Hi căn bản là không có nghe Hạ Phùng Tuyền nói chuyện, còn đang bận rộn tìm cách thoát khỏi ngực anh, liều mạng cầm khăn giấy chùi môi, lại còn không ngừng “Phi,phi,phi”
“Anh là tên háo sắc thấp kém! Tại sao lại không có chút lịch sự nào, chưa được sự đồng ý của người khác đã cưỡng hôn!” Diệp Tây Hi bất ngờ, hung hăng mắng anh: “Đồ thần kinh!”
“Không sao, sau này cô sẽ quen thôi.” Hạ Phùng Tuyền trở lại vị trí ngồi của anh, hai chân đung đưa, vừa cười vừa nhàn nhã trả lời.
Nếu có thể, Diệp Tây Hi thực muốn phun máu trên miệng mình vào mặt anh ta. Cô tức giận đến mức cả người đều rung lên bần bật, đang thở, lại phát hiện ra cái nhẫn đính hôn mình vừa tháo ra lúc nãy chẳng biết từ lúc nào đã chiễm chệ vững vàng nằm trên ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn bạch kim với ba viên đá được cắt gọt tinh xảo, thiết kế mới mẻ. Nhưng đối với Diệp Tây Hi thì nó chẳng khác gì một cái khoá sắt, buộc thật chặt cô lại.
Diệp Tây Hi đang định tháo ra lần nữa, Hạ Phùng Tuyền lại dùng giọng nói bình tĩnh không gợn sóng chặn lại: “Nếu như cô dám làm thế, tôi sẽ lập tức lập lại những chuyện vừa rồi đã làm với cô đấy.”
Diệp Tây Hi tay lập tức cứng đờ.
“Sau này, bất luận là đi tắm hay đi ngủ, cô đều phải đeo nó ở trên tay.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh.
“Xin hỏi, vì sao tôi phải nghe lời anh?” Diệp Tây Hi không phục.
“Nếu không tin, cô có thể thử một chút xem sao.” Hạ Phùng Tuyền gõ gõ ngón tay trên đầu gối theo tiết tấu, mỗi một nhịp gõ như đánh vào lòng Diệp Tây Hi: “Tin tôi đi, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ đoán trước được tôi sẽ làm những gì đâu.”
Khi hai người trở về nhà, A Khoan phát hiện môi Diệp Tây Hi sưng phồng lên, vẻ mặt vô cùng khó chịu cho nên liền ân cần hỏi thăm: “Nha đầu, kẻ nào chọc giận muội, làm sao mà mặt như bị táo bón thế này?”
Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội bị Hạ Phùng Tuyền ép buộc!”
“Ngay tại bữa tiệc á?” A Khoan hít một hơi, bối rối: “Xong rồi, xong rồi, nhất định là vội vàng quá, Phùng Tuyền chưa kịp sử dụng biện pháp an toàn đúng không, nói không chừng muội mang thai rồi, không được, không được, huynh phải nhanh chóng đi nấu canh tổ yến, để muội bồi bổ thân thể mới được!”
“Muội .không .có. ý .này!” Diệp Tây Hi thái dương gân xanh nổi lên, giơ tay lên, nhìn rõ chiếc nhẫn đính hôn sáng chói kia: “Muội muốn nói là Hạ Phùng Tuyền ép muội đeo cái này!”
A Khoan nghi ngờ: “Chẳng lẽ muội không thích kiểu dáng này sao?”
“Không phải, kiểu dáng rất đẹp, nhưng mà…”
“Nhưng mà muội không thích đá nhỏ chứ gì?”
“Không, viên đá kích thước rất phù hợp, nhưng mà…”
“Nhưng mà muội thích chiếc nhẫn khác đắt tiền hơn hả?”
“Hãy nghe muội nói hết có được không!” Gân xanh nổi lên ngày càng rõ, tai xì khói: “Chiếc nhẫn này chẳng có vấn đề gì cả, muội chỉ là không muốn kết hôn cùng anh ta thôi!”
“À!!” A Khoan gật gù, bắt đầu cúi xuống tiếp tục làm việc của mình.
“Huynh tại sao không có phản ứng gì vậy?” Diệp Tây Hi không khỏi thắc mắc.
“Muội muốn huynh phản ứng gì đây?” A Khoan cũng chẳng hiểu nổi hỏi lại.
“Muội vừa mới nói là muội không muốn kết hôn cùng Hạ Phùng Tuyền đấy.”
“Huynh không muốn mình chết già mà chưa có cháu đâu.”
“Thế là sao chứ?” Diệp Tây Hi cự nự.
“Ý của huynh chính là, không giống như tình yêu của hai đứa muội sẽ nảy nở mỗi mùa xuân qua, còn cái thân già huynh đây càng ngày càng già đi, ai da” A Khoan vừa nói vừa múc cháo nào tôm nào sò từ trong nồi ra, đưa cho cô: “Đây, muội ăn chút đồ ăn khuya nha, bớt nóng nào!”
Diệp Tây Hi hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn cách biến nỗi oán hận này thành ý chí mà vùi đầu vào thức ăn, vừa mới đón lấy bát cháo thì một bóng áo trắng đã “lướt” tới bên cạnh cô, đưa tay giật phắt bát cháo trong tay cô ra.
“Hư Nguyên à, chân anh lắp ván trượt hay sao thế?” Diệp Tây Hi bất đắc dĩ nhìn Hạ Hư Nguyên.
Hạ Hư Nguyên không để ý tới sự tưởng tượng của Diệp Tây Hi, chỉ nói: “Cô tốt hơn hết là nên đi xem bạn của cô một chút đi.” sau khi nói xong lại một lần nữa biến mất.
“Hả?” Diệp Tây Hi vội vàng chạy lên lầu.
/123
|