“Được rồi, anh mau ra ngoài đi.” Hạ Từ Viện khoát khoát tay, hạ lệnh đuổi khách: “Anh cứ lảng vảng trong đây sẽ ảnh hưởng đến trù nghệ của em.” “Không được, một mình em làm thì quá nguy hiểm.” Mộ Dung Phẩm không dừng bước, “Còn nữa, tài nấu ăn của em có bị ảnh hưởng hay không thì cũng chẳng khác nhau là mấy đâu.”
Hạ Từ Viện lại lấy tay xoa bụng, thở dài một tiếng: “Cục cưng, con nghe thấy rồi chứ, người đàn ông này chính là như vậy, không phân biệt ngày hay đêm chỉ thích vũ nhục mẹ thôi.” (trời đất em bé còn chưa ra đời bả đã tuyên truyền văn hoá phẩm đồi truỵ rồi… thế này lúc nó ra đời thế gian lại chào đón thêm một quái nhân nữa )
Mộ Dung Phẩm giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh đi.”
Cho nên, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bếp, đứng ngồi không yên chú ý mọi động tĩnh bên trong.
Một lúc sau, Hạ Từ Viện bưng một nồi ô tô to ra ngoài, đặt lên bàn, đưa tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, thở phào một cái: “May quá, cuối cùng cũng xong.”
“Đây là cái gì?” Mộ Dung Phẩm mở cái vung ra hỏi.
“Súp chim bồ câu.” Hạ Từ Viện lấy một cái bát nhỏ ra múc.
Mộ Dung Phẩm mở to hai mắt, nhìn thứ dính dính đen đen này, trong nháy mắt cứng họng không nói được từ nào.
“Món súp chim bồ câu cực kì trừu tượng.” Hạ Hư Nguyên nín cười dùng từ hình dung về món cháo thích hợp nhất.
“Em không có món nào khác à mà lại làm cái món cháo này?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Bác sĩ đã dặn, súp chim bồ câu giúp chữa lành vết thương, A Khoan uống vào sẽ nhanh chóng bình phục.” Hạ Từ Viện thở dài: “Nói thế nào đi nữa thì A Khoan bị trọng thương như vậy cũng là do em gián tiếp hại, dù sao cũng nên làm việc gì đó gọi là chuộc tội chứ.”
“Em xác định A Khoan uống vào sẽ khỏi lại nhanh chóng hay là chết nhanh chóng vậy?” Mộ Dung Phẩm cau mày.
“Ngươi xác định đây là chuộc tội hay tăng thêm tội thế?” Hạ Hư Nguyên lấy tay bịt chặt hai mũi.
Hạ Từ Viện đã sớm quen với việc bị châm chọc như thế nên đối với lần này không chút bận tâm, chỉ lẳng lặng đem bát cháo nhỏ đưa tới trước mặt hai người kia: “Uống đi.”
“Tại sao lại bắt bọn anh uống?” Hai người đồng thời lùi một bước về phía sau.
“Có thể mang thai chính là lý do,em cảm thấy món súp này có mùi rất buồn nôn, cho nên chỉ có thể nhờ cậy vào hai người nếm thử mùi vị chứ sao.” Hạ Từ Viện cầm bát súp nhích thêm một bước về phía trước.
“Ngươi có mang thai hay không mang thai chẳng liên quan gì đến chuyện này cả, mn súp này thực sự rất khó ngửi.” Hạ Hư Nguyên bình tĩnh chỉ ra sự thật.
“Vậy là hai người các ngươi nhất định không uống đúng không?” Hạ Từ Viện đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp mấy cái.
“Không sai.” Hai người kia ý chí kiên định.
“Vậy, không còn cách nào khác em uống vậy.” Hạ Từ Viện bi thương tủi thân nói: “Nhưng mà, em uống vào rồi, nói không chừng chẳng may ba ngày không ăn uống được gì, đến lúc đó, cục cưng trong bụng nhất định là chết đói mất thôi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Phẩm nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, sau đó hắn mở mắt ra, vì nghĩ diệt thân, vì nhân dân quên mình: “Được rồi, anh uống!”
Tiếp theo, hắn bưng cái bát gọi là súp chim bồ câu thực tế so với hồ dán còn bốc mùi hôi thối lổn nhổn những vật thể không xác định kia lên, lẩm bẩm lẩm bẩm một ngụm nuốt nó xuống.
Hạ Hư Nguyên vỗ tay, cười thất thanh: “Tình thương của cha thật là vĩ đại như núi a!”
“Như thế nào? Như thế nào?” Hạ Từ Viện vội vã hỏi.
Mộ Dung Phẩm trầm mặc, mặt từ trắng bệch chuyển sang tím đen rồi lại thành xanh xao, một lúc sau, hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Không ngon lắm!”
“Sao có thể như thế được? Em đã rất chuyên tâm vào làm, mặc dù màu sắc không được giống cho lắm, nhưng mùi vị không thể nào sai được.” Hạ Từ Viện khẽ chau mày: “Có phải do khẩu vị của anh quá đặc biệt không hả?”
Mộ Dung Phẩm hai mắt chợt loé sáng: “Rất có thể, thế cho nên, em cần càng nhiều người giúp nếm thử càng tốt.”
Nghe vậy, Hạ Từ Viện quay đầu, nhìn về phía Hạ Hư Nguyên.
“Ta nhưng là Hạ Hư Nguyên.” Hạ Hư Nguyên tỉnh rụi ung dung thản nhiên cười một tiếng: “Ta đời nào chịu sự uy hiếp của ngươi.”
“Ta không nghĩ uy hiếp ngươi.” Hạ Từ Viện đôi mắt trở nên tinh quái gian trá cười: “Ta là muốn ép buộc ngươi.”
Vừa dứt lời, Hạ Hư Nguyên phía sau gáy bị Mộ Dung Phẩm giữ thật chặt.
“Ta khuyên các ngươi không nên làm trò xằng bậy a!” Hạ Hư Nguyên lẳng lặng cảnh cáo.
“Đệ đệ cưng của ta ơi, ngươi đừng phí công phản kháng thêm nữa!”
Hạ Từ Viện vừa nói vừa bưng bát súp, cười rất gian trá tiến tới chỗ Hạ Hư Nguyên, dùng vũ lực mở miệng hắn ra, đang chuẩn bị rót thứ chất lỏng kinh dị kia vào thì bị Mộ Dung Phẩm ngăn lại: “Chờ một chút, Từ Viện, em làm vậy là không đúng chút nào hết.”
“Mộ Dung Phẩm, sao tự dưng anh lại có nhân tính thế?” Hạ Từ Viện kinh ngạc.
Mộ Dung Phẩm rất chậm rất chậm hạ tầm mắt xuống, “Chẳng lẽ em đã quên rồi sao, buổi Prom ở trường năm đó, Hư Nguyên đã làm thanh danh của chúng ta mất sạch như thế nào?”
“Đúng rồi, thế thì em phải thật chu đáo cảm ơn nó mới phải.” Hạ Từ Viện quay lại phòng bếp, đổi thành cái bát đặc biệt có giá trị, đầy sánh súp tràn cả ra ngoài, bưng đến trước mặt Hạ Hư Nguyên, cười đến vô cùng quỷ dị: “Ta nghĩ, từ hôm nay trở đi, ngươi hẳn là có thể khắc sâu cảm nhận ý nghĩ của câu nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” phải không?”
Nói xong, cô đem toàn bộ súp trong bát chút sạch sành sanh không chừa một giọt nào vào miệng Hạ Hư Nguyên.
Hạ Hư Nguyên cũng trầm mặc, trên mặt theo thứ tự hiện ra các màu trắng hồng xanh tím, rất phong phú, hồi lâu, hắn bình tĩnh nói: “Hai người các ngươi, nhất định sẽ bị báo ứng.”
Hạ Từ Viện ý chí vẫn chưa bị đả kích hết hoàn toàn: “Khẩu vị của hai người thật chẳng ra làm sao cả, tìm một người nữa thử xem sao.”
“Trong nhà còn ai nữa?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
Hạ Từ Viện quay đầu, nhìn về phía ghế sofa, mắt lộ ra một tia tàn nhẫn vô tình.
Đang ngủ rất ngon lành, Khổ đại cừu thâm đột nhiên rung mình một cái.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc vết thương khỏi hẳn, có thể đứng dậy, Diệp Tây Hi liền nổi ngay ý nghĩ muốn trở về nhà ngay lập tức.
Nhưng Nhất Giới luôn một mực ngăn cản cô.
“Tại sao không để cho tôi đi?” Diệp Tây Hi khó hiểu hỏi.
“Tôi không yên tâm để cô ra ngoài một mình.” Nhất Giới vuốt tóc cô, giống như đang vuốt ve thú cưng của mình vậy: “Ngoài kia sài lang hổ báo nhiều lắm.”
“Vậy thì phiền anh đưa tôi ra ngoài có được không?” Diệp Tây Hi cầu khẩn.
“Không được.” Nhất Giới lắc đầu.
“Tại sao?” Diệp Tây Hi trợn mắt lên nhìn hắn.
“Tôi lười đi.”
“…”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn đi!” Diệp Tây Hi kiên quyết: “Tôi nhất định phải trở về càng sớm càng tốt!”
“Tại sao cô cứ nằng nặc đòi về thế?” Nhất Giới nhích tới gần cô, ánh mắt cuốn hút, đầy mỵ lực: “Chẳng lẽ nơi đó có người nào đang đợi cô?”
“Rất nhiều người đang đợi tôi.” Diệp Tây Hi tránh né vấn đề nhạy cảm này.
“Nhưng dù sao vẫn có một người cô quan tâm nhất chứ.” Nhất Giới cười khẽ, bộ dạng như thể hiểu thấu hết thảy: “Là một nam nhân chăng?”
“Đúng vậy.” Diệp Tây Hi thẳng thắn thừa nhận.
“Cô rất thương hắn?” Nhất Giới nhíu mày.
“Chính xác.” Diệp Tây Hi ho nhẹ một tiếng.
“Hai người kết hôn rồi?” Nhất Giới tiếp tục hỏi.
“Không có.” Diệp Tây Hi suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Nhưng cũng không lâu nữa đâu.”
“Chưa kết hôn thì còn có nhiều khả năng xảy ra.” Nhất Giới vừa diễn giải vừa cười rất quỷ dị: “Cô còn có những cơ hội lựa chọn khác.”
“Anh có ý gì?” Diệp Tây Hi hoài nghi.
“Người đó, có đẹp trai hơn tôi không?” Nhất Giới hỏi câu này mặt không đỏ, tim không đập thình thịch, bất quá kể ra hắn cũng có tư cách hỏi câu này.
“Không có.” Diệp Tây Hi thành thực trả lời.
“Hắn có ôn nhu hơn tôi không?”
“…. Không có.” Diệp Tây Hi giọng nói bắt đầu nhỏ dần.
“Hắn có lịch lãm hơn tôi không?”
“… Không có.” Diệp Tây Hi đấm ngực dậm chân, Hạ Phùng Tuyền chết tiệt, tại sao không biểu hiện khá hơn một chút, hại cô ngay cả khoe khoang tý tố chất cũng không có.
“Đã như vậy, cô có nghĩ… nên vứt bỏ hắn mà chọn tôi hay không?” Nhất Giới lại nhẹ nhàng cầm trong tay đuôi tóc của cô, tiếp tục vuốt ve, từng cử chỉ biểu lộ cảm xúc đều mị hoặc mê người.
Hạ Từ Viện lại lấy tay xoa bụng, thở dài một tiếng: “Cục cưng, con nghe thấy rồi chứ, người đàn ông này chính là như vậy, không phân biệt ngày hay đêm chỉ thích vũ nhục mẹ thôi.” (trời đất em bé còn chưa ra đời bả đã tuyên truyền văn hoá phẩm đồi truỵ rồi… thế này lúc nó ra đời thế gian lại chào đón thêm một quái nhân nữa )
Mộ Dung Phẩm giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh đi.”
Cho nên, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bếp, đứng ngồi không yên chú ý mọi động tĩnh bên trong.
Một lúc sau, Hạ Từ Viện bưng một nồi ô tô to ra ngoài, đặt lên bàn, đưa tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, thở phào một cái: “May quá, cuối cùng cũng xong.”
“Đây là cái gì?” Mộ Dung Phẩm mở cái vung ra hỏi.
“Súp chim bồ câu.” Hạ Từ Viện lấy một cái bát nhỏ ra múc.
Mộ Dung Phẩm mở to hai mắt, nhìn thứ dính dính đen đen này, trong nháy mắt cứng họng không nói được từ nào.
“Món súp chim bồ câu cực kì trừu tượng.” Hạ Hư Nguyên nín cười dùng từ hình dung về món cháo thích hợp nhất.
“Em không có món nào khác à mà lại làm cái món cháo này?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Bác sĩ đã dặn, súp chim bồ câu giúp chữa lành vết thương, A Khoan uống vào sẽ nhanh chóng bình phục.” Hạ Từ Viện thở dài: “Nói thế nào đi nữa thì A Khoan bị trọng thương như vậy cũng là do em gián tiếp hại, dù sao cũng nên làm việc gì đó gọi là chuộc tội chứ.”
“Em xác định A Khoan uống vào sẽ khỏi lại nhanh chóng hay là chết nhanh chóng vậy?” Mộ Dung Phẩm cau mày.
“Ngươi xác định đây là chuộc tội hay tăng thêm tội thế?” Hạ Hư Nguyên lấy tay bịt chặt hai mũi.
Hạ Từ Viện đã sớm quen với việc bị châm chọc như thế nên đối với lần này không chút bận tâm, chỉ lẳng lặng đem bát cháo nhỏ đưa tới trước mặt hai người kia: “Uống đi.”
“Tại sao lại bắt bọn anh uống?” Hai người đồng thời lùi một bước về phía sau.
“Có thể mang thai chính là lý do,em cảm thấy món súp này có mùi rất buồn nôn, cho nên chỉ có thể nhờ cậy vào hai người nếm thử mùi vị chứ sao.” Hạ Từ Viện cầm bát súp nhích thêm một bước về phía trước.
“Ngươi có mang thai hay không mang thai chẳng liên quan gì đến chuyện này cả, mn súp này thực sự rất khó ngửi.” Hạ Hư Nguyên bình tĩnh chỉ ra sự thật.
“Vậy là hai người các ngươi nhất định không uống đúng không?” Hạ Từ Viện đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp mấy cái.
“Không sai.” Hai người kia ý chí kiên định.
“Vậy, không còn cách nào khác em uống vậy.” Hạ Từ Viện bi thương tủi thân nói: “Nhưng mà, em uống vào rồi, nói không chừng chẳng may ba ngày không ăn uống được gì, đến lúc đó, cục cưng trong bụng nhất định là chết đói mất thôi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Phẩm nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, sau đó hắn mở mắt ra, vì nghĩ diệt thân, vì nhân dân quên mình: “Được rồi, anh uống!”
Tiếp theo, hắn bưng cái bát gọi là súp chim bồ câu thực tế so với hồ dán còn bốc mùi hôi thối lổn nhổn những vật thể không xác định kia lên, lẩm bẩm lẩm bẩm một ngụm nuốt nó xuống.
Hạ Hư Nguyên vỗ tay, cười thất thanh: “Tình thương của cha thật là vĩ đại như núi a!”
“Như thế nào? Như thế nào?” Hạ Từ Viện vội vã hỏi.
Mộ Dung Phẩm trầm mặc, mặt từ trắng bệch chuyển sang tím đen rồi lại thành xanh xao, một lúc sau, hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Không ngon lắm!”
“Sao có thể như thế được? Em đã rất chuyên tâm vào làm, mặc dù màu sắc không được giống cho lắm, nhưng mùi vị không thể nào sai được.” Hạ Từ Viện khẽ chau mày: “Có phải do khẩu vị của anh quá đặc biệt không hả?”
Mộ Dung Phẩm hai mắt chợt loé sáng: “Rất có thể, thế cho nên, em cần càng nhiều người giúp nếm thử càng tốt.”
Nghe vậy, Hạ Từ Viện quay đầu, nhìn về phía Hạ Hư Nguyên.
“Ta nhưng là Hạ Hư Nguyên.” Hạ Hư Nguyên tỉnh rụi ung dung thản nhiên cười một tiếng: “Ta đời nào chịu sự uy hiếp của ngươi.”
“Ta không nghĩ uy hiếp ngươi.” Hạ Từ Viện đôi mắt trở nên tinh quái gian trá cười: “Ta là muốn ép buộc ngươi.”
Vừa dứt lời, Hạ Hư Nguyên phía sau gáy bị Mộ Dung Phẩm giữ thật chặt.
“Ta khuyên các ngươi không nên làm trò xằng bậy a!” Hạ Hư Nguyên lẳng lặng cảnh cáo.
“Đệ đệ cưng của ta ơi, ngươi đừng phí công phản kháng thêm nữa!”
Hạ Từ Viện vừa nói vừa bưng bát súp, cười rất gian trá tiến tới chỗ Hạ Hư Nguyên, dùng vũ lực mở miệng hắn ra, đang chuẩn bị rót thứ chất lỏng kinh dị kia vào thì bị Mộ Dung Phẩm ngăn lại: “Chờ một chút, Từ Viện, em làm vậy là không đúng chút nào hết.”
“Mộ Dung Phẩm, sao tự dưng anh lại có nhân tính thế?” Hạ Từ Viện kinh ngạc.
Mộ Dung Phẩm rất chậm rất chậm hạ tầm mắt xuống, “Chẳng lẽ em đã quên rồi sao, buổi Prom ở trường năm đó, Hư Nguyên đã làm thanh danh của chúng ta mất sạch như thế nào?”
“Đúng rồi, thế thì em phải thật chu đáo cảm ơn nó mới phải.” Hạ Từ Viện quay lại phòng bếp, đổi thành cái bát đặc biệt có giá trị, đầy sánh súp tràn cả ra ngoài, bưng đến trước mặt Hạ Hư Nguyên, cười đến vô cùng quỷ dị: “Ta nghĩ, từ hôm nay trở đi, ngươi hẳn là có thể khắc sâu cảm nhận ý nghĩ của câu nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” phải không?”
Nói xong, cô đem toàn bộ súp trong bát chút sạch sành sanh không chừa một giọt nào vào miệng Hạ Hư Nguyên.
Hạ Hư Nguyên cũng trầm mặc, trên mặt theo thứ tự hiện ra các màu trắng hồng xanh tím, rất phong phú, hồi lâu, hắn bình tĩnh nói: “Hai người các ngươi, nhất định sẽ bị báo ứng.”
Hạ Từ Viện ý chí vẫn chưa bị đả kích hết hoàn toàn: “Khẩu vị của hai người thật chẳng ra làm sao cả, tìm một người nữa thử xem sao.”
“Trong nhà còn ai nữa?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
Hạ Từ Viện quay đầu, nhìn về phía ghế sofa, mắt lộ ra một tia tàn nhẫn vô tình.
Đang ngủ rất ngon lành, Khổ đại cừu thâm đột nhiên rung mình một cái.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc vết thương khỏi hẳn, có thể đứng dậy, Diệp Tây Hi liền nổi ngay ý nghĩ muốn trở về nhà ngay lập tức.
Nhưng Nhất Giới luôn một mực ngăn cản cô.
“Tại sao không để cho tôi đi?” Diệp Tây Hi khó hiểu hỏi.
“Tôi không yên tâm để cô ra ngoài một mình.” Nhất Giới vuốt tóc cô, giống như đang vuốt ve thú cưng của mình vậy: “Ngoài kia sài lang hổ báo nhiều lắm.”
“Vậy thì phiền anh đưa tôi ra ngoài có được không?” Diệp Tây Hi cầu khẩn.
“Không được.” Nhất Giới lắc đầu.
“Tại sao?” Diệp Tây Hi trợn mắt lên nhìn hắn.
“Tôi lười đi.”
“…”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn đi!” Diệp Tây Hi kiên quyết: “Tôi nhất định phải trở về càng sớm càng tốt!”
“Tại sao cô cứ nằng nặc đòi về thế?” Nhất Giới nhích tới gần cô, ánh mắt cuốn hút, đầy mỵ lực: “Chẳng lẽ nơi đó có người nào đang đợi cô?”
“Rất nhiều người đang đợi tôi.” Diệp Tây Hi tránh né vấn đề nhạy cảm này.
“Nhưng dù sao vẫn có một người cô quan tâm nhất chứ.” Nhất Giới cười khẽ, bộ dạng như thể hiểu thấu hết thảy: “Là một nam nhân chăng?”
“Đúng vậy.” Diệp Tây Hi thẳng thắn thừa nhận.
“Cô rất thương hắn?” Nhất Giới nhíu mày.
“Chính xác.” Diệp Tây Hi ho nhẹ một tiếng.
“Hai người kết hôn rồi?” Nhất Giới tiếp tục hỏi.
“Không có.” Diệp Tây Hi suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Nhưng cũng không lâu nữa đâu.”
“Chưa kết hôn thì còn có nhiều khả năng xảy ra.” Nhất Giới vừa diễn giải vừa cười rất quỷ dị: “Cô còn có những cơ hội lựa chọn khác.”
“Anh có ý gì?” Diệp Tây Hi hoài nghi.
“Người đó, có đẹp trai hơn tôi không?” Nhất Giới hỏi câu này mặt không đỏ, tim không đập thình thịch, bất quá kể ra hắn cũng có tư cách hỏi câu này.
“Không có.” Diệp Tây Hi thành thực trả lời.
“Hắn có ôn nhu hơn tôi không?”
“…. Không có.” Diệp Tây Hi giọng nói bắt đầu nhỏ dần.
“Hắn có lịch lãm hơn tôi không?”
“… Không có.” Diệp Tây Hi đấm ngực dậm chân, Hạ Phùng Tuyền chết tiệt, tại sao không biểu hiện khá hơn một chút, hại cô ngay cả khoe khoang tý tố chất cũng không có.
“Đã như vậy, cô có nghĩ… nên vứt bỏ hắn mà chọn tôi hay không?” Nhất Giới lại nhẹ nhàng cầm trong tay đuôi tóc của cô, tiếp tục vuốt ve, từng cử chỉ biểu lộ cảm xúc đều mị hoặc mê người.
/123
|