Còn đang đấu khẩu cùng Du Nhất Giới, Diệp Tây Hi bỗng liếc thấy một chiếc xe khác đang chầm chậm tới gần, rồi dừng lại ở trước đài phun nước.
Lòng cô thoáng chốc đã bắt đầu nôn nóng, khẩn trương rồi.
Hạ Phùng Tuyền sao?
Thật là hắn sao?
Diệp Tây Hi vô thức nắm chặt hai tay, móng tay đã bấm sâu cứa vào da thịt rồi mà cô vẫn không hề có cảm giác đau đớn gì.
Không gian tĩnh lặng, thời gian chờ đợi như kéo dài hàng thế kỉ, cuối cùng cửa xe cũng mở ra.
Một nam nhân mặc sơ mi đen bước xuống.
Hạ Phùng Tuyền.
Hàng khuya áo trước ngực vẫn như trước đây, cài hờ hờ để lộ ra cơ ngực rắn chắc, còn đôi chân được bao bọc trong cái quần jeans hoang dã kia nữa chứ, thon dài, đầy nam tính, ây ây còn có hê hê cái mông ngạo nghễ kia nữa… [sặc, lúc này mà chị ý còn nghĩ được mấy thứ vớ vẩn này nữa ư?]
Dừng lại! Dừng lại!
Diệp Tây Hi che mặt lại, đây là lúc nào rồi mà cô còn thong dong suy nghĩ những thứ đó cớ chứ?
“Hắn tới rồi.” Du Nhất Giới xuống xe, kéo Diệp Tây Hi dắt ra ngoài.
Phía đối diện Hạ Phùng Tuyền cũng mở cửa xe, để cho Hồ Yên phu nhân từ từ đứng dậy bước ra.
Hai đội quân cách nhau chừng 10 mét, hai bên đều yên lặng âm thầm quan sát nhau.
Đây là lần đầu tiên hai nam nhân này gặp mặt, bọn họ đều quan sát đối phương rất kỹ lưỡng, trong đầu cả hai vẫn không ngừng suy nghĩ, phỏng đoán, suy tư không ai nói lời nào.
Dưới bầu trời đêm ở quảng trường Navona hoa lệ, khung cảnh càng trở nên đặc biệt tĩnh lặng lạ thường.
Bầu trời xám xịt, u tĩnh, mang theo cảm giác lành lạnh sởn gai ốc khiến người ta rất buồn bực khó chịu.
Tất cả mọi người đều yên lặng quan sát.
Trừ… Diệp Tây Hi, cô vẫn đang di chuyển cước bộ, chậm rãi nhè nhẹ, từ từ từng bước, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, Du Nhất Giới nhất định là không nhìn thấy!
Tiếp tục trừng, tiếp tục trừng mắt đi, hai bên trừng nhau đến toé lửa thì mới tốt!
Thật tốt quá, thật tốt quá, căn bản không ai phát hiện ra mình! Ha ha ha…
Nhưng lúc đó, ý nghĩ của mọi người là như vầy——————–
Du Nhất Giới: Thật đáng yêu, cô ấy thật cho là mình không nhìn thấy ư?
Hồ Yên phu nhân: Cô ta, cô ta đang làm cái quái gì vậy! Dám mang ta đến để trao đổi người như thế? Khốn khiếp, thật là sỉ nhục người như ta mà!
Bọn thủ hạ hai bên: Hai đại boss đang tranh đoạt nữ nhân này á? Nữ nhân này???!!! Có lầm không vậy trời?
Hạ Phùng Tuyền: … Ngu ngốc.
Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ thích hợp, Diệp Tây Hi vội vã cất bước hướng về phía Hạ Phùng Tuyền mà phóng đi.
Nhưng vừa mới chạy được hai ba bước đã bị Du Nhất Giới kéo lại ngay, hắn kẹp chặt hông cô, thấp giọng cười nói: “Sao thế? Ngay cả chút xíu thời gian nữa thôi cũng không đợi thêm được nữa sao?”
Thấy tình hình có chút biến đổi, Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại âm trầm.
Du Nhất Giới lại nhướn mày lên, tà tà liếc nhìn Hạ Phùng Tuyền một cái: “Hạ tiên sinh đây sắc mặt làm sao mà lại kém như vậy nhỉ?”
“Ta cho rằng chúng ta đã sớm thoả thuận rõ ràng, không giờ trò chứ.” Hạ Phùng Tuyền nhíu chặt đôi lông mày.
“Ta chỉ đơn giản là muốn nói lời từ biệt với Tây Hi thôi mà.” Du Nhất Giới cười cười đầy nham hiểm: “Dù sao thì ta cùng Tây Hi cũng sống chung với nhau lâu như vậy mà.”
Dứt lời, hắn cúi người xuống, định hôn Diệp Tây Hi, làm trò trước mặt Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi tự nhiên không để hắn thực hiện ý đồ đó, lập tức giãy dụa tránh sang bên trái rồi trái tránh sang bên phải.
Ánh mắt của Hạ Phùng Tuyền đã dần lạnh lẽo đến kết thành băng rồi.
Diệp Tây Hi cực kì e sợ hắn núi lửa phun trào, vội vàng lớn tiếng hét lên đề nghị: “Hạ Phùng Tuyền, anh cũng mau đi hôn mẹ của Du Nhất Giới một cái đi, mau lên một chút, không sao, em sẽ không để ý đâu, nhanh đi…Nếu không anh bị thiệt rồi! Nhanh lên một chút a!”
Hồ Yên phu nhân, Du Nhất Giới, Hạ Phùng Tuyền đồng thanh: “Ngươi/Em/Em câm miệng lại cho ta/tôi/anh!”
Vất vả lắm mới khiến cho Diệp Tây Hi ngậm miệng lại, Hạ Phùng Tuyền tiếp tục đàm phán: “Ta không muốn lãng phí thời gian, chúng ta tiến hành trao đổi nhanh lên một chút!”
“Được.” Du Nhất Giới đồng ý.
Cho nên, hai người mang hai con tin đi tới khu vực giữa quảng trường, giữa hai bên chiến tuyến rồi đồng thời buông tay.
Diệp Tây Hi cuống cuồng chạy tới chỗ Hạ Phùng Tuyền.
Du Nhất Giới phất tay ra lệnh cho bọn thủ hạ đưa mẹ mình an toàn vào trong xe, sau đó quay lại nhìn hai người kia, ánh nhìn âm u xảo trá: “Hạ Phùng Tuyền, nếu ngươi không muốn làm Tây Hi bị thương thì bây giờ lập tức giao lại cho ta.”
“Có ý gì?” Diệp Tây Hi hỏi lại.
Du Nhất Giới vỗ tay ba phát, âm thanh lanh lảnh vang vọng giữa không gian im ắng của quảng trường báo hiệu điều không tốt lành.
Từ toà nhà bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn chục kẻ cầm súng tập kích, nòng chăm chăm chĩa về phía bọn họ.
“Nếu như ngươi không muốn bị bắn thành tổ ong thì giao Tây Hi cho ta ngay lập tức.” Du Nhất Giới nhẹ nhàng cười nó, nhẹ nhàng nhưng uy hiếp.
Diệp Tây Hi trợn mắt lên nhìn hắn: “Du Nhất Giới, ngươi nói không giữ lời!”
“Hi, em nói sai rồi, tôi vẫn tuân thủ thoả thuận đôi bên, đem em giao cho hắn rồi đấy chứ.” Du Nhất Giới hai mắt sáng quắc, nhàn nhạt cười nói tiếp: “Nhưng tôi chưa có nói sẽ không bắt em trở lại một lần nữa.”
“Ngươi!!!” Diệp Tây Hi tức giận vô cùng, nhưng không thể làm gì hắn.
Nhưng vẻ dương dương tự đắc thong thả ung dung của Du Nhất Giới nhanh chóng bị vẻ mặt vân đạm phong kinh của Hạ Phùng Tuyền đập vỡ hoàn toàn.
“Thế ư?” Hạ Phùng Tuyền nói: “Ngươi xác định kia là thủ hạ của người?”
Du Nhất Giới trong lòng cả kinh, ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy hàng chục nòng súng hung hãn kia đều đồng loạt chuyển hướng về phía hắn.
Hắn trong nháy mắt liền hiểu, Hạ Phùng Tuyền đã ra tay trước một bước, tiêu diệt đám thủ hạ hắn bày bố ở đây rồi thay bằng người của Hạ Phùng Tuyền.
“Nếu như ngươi không muốn bị bắn thành tổ ong thì nên biết điều một chút, không được manh động.” Lại là một câu uy hiếp, bất quá vị trí uy hiếp và bị uy hiếp đã đổi.
Du Nhất Giới chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo.
Hạ Phùng Tuyền kéo Diệp Tây Hi lên xe, tài xế nhấn ga phóng vọt đi, nhanh chóng biến mất.
Du Nhất Giới đứng giữa quảng trường, nhìn cái xe đang dần biến mất vào bóng tối kia, khe khẽ nói: “Hạ Phùng Tuyền, ngươi đừng tưởng mình đã thắng!”
Cho đến khi xác định chắc chắn không còn thấy bóng Du Nhất Giới nữa, Diệp Tây Hi mới thở dài nhẹ nhõm một cái, tê liệt khịu hai chân ngồi xuống ghế.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, Du Nhất Giới quả là con cáo già nham hiểm, nhưng may mắn rằng Hạ Phùng Tuyền cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu.
Nhìn Hạ Phùng Tuyền gương mặt điển trai ngồi bên cạnh mình, Diệp Tây Hi trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Rời hắn đi mấy ngày, cô càng ngày càng cảm thấy hắn là tốt nhất rồi.
Mặc dù cô oán thán trời đất vì sự bá đạo của Hạ Phùng Tuyền nhưng cẩn thận nhớ lại, hắn có đôi khi cũng rất ôn nhu, dịu dàng.
Hơn nữa, từ ngày hai người biết nhau đến giờ, mỗi lần cô gặp nguy hiểm đều là Hạ Phùng Tuyền xông pha đầu tiên cứu cô, không nửa câu oán thán.
Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi không kìm được, nhào vào lòng Hạ Phùng Tuyền, định nói những lời ngọt ngào yêu thương nhưng còn chưa mở miệng, đỉnh đầu đã truyền tới một tràng trách móc của Hạ Phùng Tuyền: “Đừng tưởng rằng em tự động nhảy vào ôm anh là anh sẽ quên nhé, Diệp Tây Hi, lần này không có nhẹ như vậy đâu! Đã nói với em không biết bao nhiêu lần rồi, không được ra ngoài, tại sao cứ không nghe?! Lần này về đến nhà, anh nhất định sẽ trói thật chặt cho em hết cực quậy ở trong nhà luôn, một năm cũng không cho ra ngoài nữa!”
Diệp Tây Hi đột nhiên bị giáo huấn thì cực kì sửng sốt, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nổi giận lôi đình theo: “Hạ Phùng Tuyền, anh hung dữ như thế để làm gì? Em vất vả lắm mới thoát khỏi tay của tên khốn Du Nhất Giới, hồn vía lên mây giờ mới định thần được, anh không thể an ui em một hai câu được sao?”
“An ủi? Rõ ràng đã hứa với anh không có anh thì không bước chân ra ngoài, thế mà thoắt một cái đã xoay người chạy biến ra ngoài rồi! Diệp Tây Hi, em lá gan ngày càng lớn đây!”
“Em cũng chỉ vì tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp a! Còn nữa, anh mất hứng có thể không tới đây cứu em cũng được !”
“Anh không tới sớm thì em đã bị Du Nhất Giới ăn sạch sẽ rồi!”
“Em ở nhà cũng bị anh ăn sạch sẽ thôi! Anh và Du Nhất Giới kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì khác biệt!”
“Diệp Tây Hi, em có gan nói lại một lần nữa xem.”
“Anh đừng có thách em, nói thì nói, càng nói ra càng mất mặt nha!”
Có hai con gà đấu nhau trong xe dữ dội, chiếc xe đáng thương vẫn bon bon hướng về phía phi trường.
Tài xế liều chết cắt đứt cuộc cãi vã của hai người: “Này… Hạ tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi.”
Thời gian cấp bách, Hạ Phùng Tuyền ngưng cãi vã, một tay kéo tuột Diệp Tây Hi ra khỏi xe, hướng chuyên cơ bước tới.
Lòng cô thoáng chốc đã bắt đầu nôn nóng, khẩn trương rồi.
Hạ Phùng Tuyền sao?
Thật là hắn sao?
Diệp Tây Hi vô thức nắm chặt hai tay, móng tay đã bấm sâu cứa vào da thịt rồi mà cô vẫn không hề có cảm giác đau đớn gì.
Không gian tĩnh lặng, thời gian chờ đợi như kéo dài hàng thế kỉ, cuối cùng cửa xe cũng mở ra.
Một nam nhân mặc sơ mi đen bước xuống.
Hạ Phùng Tuyền.
Hàng khuya áo trước ngực vẫn như trước đây, cài hờ hờ để lộ ra cơ ngực rắn chắc, còn đôi chân được bao bọc trong cái quần jeans hoang dã kia nữa chứ, thon dài, đầy nam tính, ây ây còn có hê hê cái mông ngạo nghễ kia nữa… [sặc, lúc này mà chị ý còn nghĩ được mấy thứ vớ vẩn này nữa ư?]
Dừng lại! Dừng lại!
Diệp Tây Hi che mặt lại, đây là lúc nào rồi mà cô còn thong dong suy nghĩ những thứ đó cớ chứ?
“Hắn tới rồi.” Du Nhất Giới xuống xe, kéo Diệp Tây Hi dắt ra ngoài.
Phía đối diện Hạ Phùng Tuyền cũng mở cửa xe, để cho Hồ Yên phu nhân từ từ đứng dậy bước ra.
Hai đội quân cách nhau chừng 10 mét, hai bên đều yên lặng âm thầm quan sát nhau.
Đây là lần đầu tiên hai nam nhân này gặp mặt, bọn họ đều quan sát đối phương rất kỹ lưỡng, trong đầu cả hai vẫn không ngừng suy nghĩ, phỏng đoán, suy tư không ai nói lời nào.
Dưới bầu trời đêm ở quảng trường Navona hoa lệ, khung cảnh càng trở nên đặc biệt tĩnh lặng lạ thường.
Bầu trời xám xịt, u tĩnh, mang theo cảm giác lành lạnh sởn gai ốc khiến người ta rất buồn bực khó chịu.
Tất cả mọi người đều yên lặng quan sát.
Trừ… Diệp Tây Hi, cô vẫn đang di chuyển cước bộ, chậm rãi nhè nhẹ, từ từ từng bước, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, Du Nhất Giới nhất định là không nhìn thấy!
Tiếp tục trừng, tiếp tục trừng mắt đi, hai bên trừng nhau đến toé lửa thì mới tốt!
Thật tốt quá, thật tốt quá, căn bản không ai phát hiện ra mình! Ha ha ha…
Nhưng lúc đó, ý nghĩ của mọi người là như vầy——————–
Du Nhất Giới: Thật đáng yêu, cô ấy thật cho là mình không nhìn thấy ư?
Hồ Yên phu nhân: Cô ta, cô ta đang làm cái quái gì vậy! Dám mang ta đến để trao đổi người như thế? Khốn khiếp, thật là sỉ nhục người như ta mà!
Bọn thủ hạ hai bên: Hai đại boss đang tranh đoạt nữ nhân này á? Nữ nhân này???!!! Có lầm không vậy trời?
Hạ Phùng Tuyền: … Ngu ngốc.
Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ thích hợp, Diệp Tây Hi vội vã cất bước hướng về phía Hạ Phùng Tuyền mà phóng đi.
Nhưng vừa mới chạy được hai ba bước đã bị Du Nhất Giới kéo lại ngay, hắn kẹp chặt hông cô, thấp giọng cười nói: “Sao thế? Ngay cả chút xíu thời gian nữa thôi cũng không đợi thêm được nữa sao?”
Thấy tình hình có chút biến đổi, Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại âm trầm.
Du Nhất Giới lại nhướn mày lên, tà tà liếc nhìn Hạ Phùng Tuyền một cái: “Hạ tiên sinh đây sắc mặt làm sao mà lại kém như vậy nhỉ?”
“Ta cho rằng chúng ta đã sớm thoả thuận rõ ràng, không giờ trò chứ.” Hạ Phùng Tuyền nhíu chặt đôi lông mày.
“Ta chỉ đơn giản là muốn nói lời từ biệt với Tây Hi thôi mà.” Du Nhất Giới cười cười đầy nham hiểm: “Dù sao thì ta cùng Tây Hi cũng sống chung với nhau lâu như vậy mà.”
Dứt lời, hắn cúi người xuống, định hôn Diệp Tây Hi, làm trò trước mặt Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi tự nhiên không để hắn thực hiện ý đồ đó, lập tức giãy dụa tránh sang bên trái rồi trái tránh sang bên phải.
Ánh mắt của Hạ Phùng Tuyền đã dần lạnh lẽo đến kết thành băng rồi.
Diệp Tây Hi cực kì e sợ hắn núi lửa phun trào, vội vàng lớn tiếng hét lên đề nghị: “Hạ Phùng Tuyền, anh cũng mau đi hôn mẹ của Du Nhất Giới một cái đi, mau lên một chút, không sao, em sẽ không để ý đâu, nhanh đi…Nếu không anh bị thiệt rồi! Nhanh lên một chút a!”
Hồ Yên phu nhân, Du Nhất Giới, Hạ Phùng Tuyền đồng thanh: “Ngươi/Em/Em câm miệng lại cho ta/tôi/anh!”
Vất vả lắm mới khiến cho Diệp Tây Hi ngậm miệng lại, Hạ Phùng Tuyền tiếp tục đàm phán: “Ta không muốn lãng phí thời gian, chúng ta tiến hành trao đổi nhanh lên một chút!”
“Được.” Du Nhất Giới đồng ý.
Cho nên, hai người mang hai con tin đi tới khu vực giữa quảng trường, giữa hai bên chiến tuyến rồi đồng thời buông tay.
Diệp Tây Hi cuống cuồng chạy tới chỗ Hạ Phùng Tuyền.
Du Nhất Giới phất tay ra lệnh cho bọn thủ hạ đưa mẹ mình an toàn vào trong xe, sau đó quay lại nhìn hai người kia, ánh nhìn âm u xảo trá: “Hạ Phùng Tuyền, nếu ngươi không muốn làm Tây Hi bị thương thì bây giờ lập tức giao lại cho ta.”
“Có ý gì?” Diệp Tây Hi hỏi lại.
Du Nhất Giới vỗ tay ba phát, âm thanh lanh lảnh vang vọng giữa không gian im ắng của quảng trường báo hiệu điều không tốt lành.
Từ toà nhà bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn chục kẻ cầm súng tập kích, nòng chăm chăm chĩa về phía bọn họ.
“Nếu như ngươi không muốn bị bắn thành tổ ong thì giao Tây Hi cho ta ngay lập tức.” Du Nhất Giới nhẹ nhàng cười nó, nhẹ nhàng nhưng uy hiếp.
Diệp Tây Hi trợn mắt lên nhìn hắn: “Du Nhất Giới, ngươi nói không giữ lời!”
“Hi, em nói sai rồi, tôi vẫn tuân thủ thoả thuận đôi bên, đem em giao cho hắn rồi đấy chứ.” Du Nhất Giới hai mắt sáng quắc, nhàn nhạt cười nói tiếp: “Nhưng tôi chưa có nói sẽ không bắt em trở lại một lần nữa.”
“Ngươi!!!” Diệp Tây Hi tức giận vô cùng, nhưng không thể làm gì hắn.
Nhưng vẻ dương dương tự đắc thong thả ung dung của Du Nhất Giới nhanh chóng bị vẻ mặt vân đạm phong kinh của Hạ Phùng Tuyền đập vỡ hoàn toàn.
“Thế ư?” Hạ Phùng Tuyền nói: “Ngươi xác định kia là thủ hạ của người?”
Du Nhất Giới trong lòng cả kinh, ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy hàng chục nòng súng hung hãn kia đều đồng loạt chuyển hướng về phía hắn.
Hắn trong nháy mắt liền hiểu, Hạ Phùng Tuyền đã ra tay trước một bước, tiêu diệt đám thủ hạ hắn bày bố ở đây rồi thay bằng người của Hạ Phùng Tuyền.
“Nếu như ngươi không muốn bị bắn thành tổ ong thì nên biết điều một chút, không được manh động.” Lại là một câu uy hiếp, bất quá vị trí uy hiếp và bị uy hiếp đã đổi.
Du Nhất Giới chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo.
Hạ Phùng Tuyền kéo Diệp Tây Hi lên xe, tài xế nhấn ga phóng vọt đi, nhanh chóng biến mất.
Du Nhất Giới đứng giữa quảng trường, nhìn cái xe đang dần biến mất vào bóng tối kia, khe khẽ nói: “Hạ Phùng Tuyền, ngươi đừng tưởng mình đã thắng!”
Cho đến khi xác định chắc chắn không còn thấy bóng Du Nhất Giới nữa, Diệp Tây Hi mới thở dài nhẹ nhõm một cái, tê liệt khịu hai chân ngồi xuống ghế.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, Du Nhất Giới quả là con cáo già nham hiểm, nhưng may mắn rằng Hạ Phùng Tuyền cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu.
Nhìn Hạ Phùng Tuyền gương mặt điển trai ngồi bên cạnh mình, Diệp Tây Hi trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Rời hắn đi mấy ngày, cô càng ngày càng cảm thấy hắn là tốt nhất rồi.
Mặc dù cô oán thán trời đất vì sự bá đạo của Hạ Phùng Tuyền nhưng cẩn thận nhớ lại, hắn có đôi khi cũng rất ôn nhu, dịu dàng.
Hơn nữa, từ ngày hai người biết nhau đến giờ, mỗi lần cô gặp nguy hiểm đều là Hạ Phùng Tuyền xông pha đầu tiên cứu cô, không nửa câu oán thán.
Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi không kìm được, nhào vào lòng Hạ Phùng Tuyền, định nói những lời ngọt ngào yêu thương nhưng còn chưa mở miệng, đỉnh đầu đã truyền tới một tràng trách móc của Hạ Phùng Tuyền: “Đừng tưởng rằng em tự động nhảy vào ôm anh là anh sẽ quên nhé, Diệp Tây Hi, lần này không có nhẹ như vậy đâu! Đã nói với em không biết bao nhiêu lần rồi, không được ra ngoài, tại sao cứ không nghe?! Lần này về đến nhà, anh nhất định sẽ trói thật chặt cho em hết cực quậy ở trong nhà luôn, một năm cũng không cho ra ngoài nữa!”
Diệp Tây Hi đột nhiên bị giáo huấn thì cực kì sửng sốt, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nổi giận lôi đình theo: “Hạ Phùng Tuyền, anh hung dữ như thế để làm gì? Em vất vả lắm mới thoát khỏi tay của tên khốn Du Nhất Giới, hồn vía lên mây giờ mới định thần được, anh không thể an ui em một hai câu được sao?”
“An ủi? Rõ ràng đã hứa với anh không có anh thì không bước chân ra ngoài, thế mà thoắt một cái đã xoay người chạy biến ra ngoài rồi! Diệp Tây Hi, em lá gan ngày càng lớn đây!”
“Em cũng chỉ vì tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp a! Còn nữa, anh mất hứng có thể không tới đây cứu em cũng được !”
“Anh không tới sớm thì em đã bị Du Nhất Giới ăn sạch sẽ rồi!”
“Em ở nhà cũng bị anh ăn sạch sẽ thôi! Anh và Du Nhất Giới kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì khác biệt!”
“Diệp Tây Hi, em có gan nói lại một lần nữa xem.”
“Anh đừng có thách em, nói thì nói, càng nói ra càng mất mặt nha!”
Có hai con gà đấu nhau trong xe dữ dội, chiếc xe đáng thương vẫn bon bon hướng về phía phi trường.
Tài xế liều chết cắt đứt cuộc cãi vã của hai người: “Này… Hạ tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi.”
Thời gian cấp bách, Hạ Phùng Tuyền ngưng cãi vã, một tay kéo tuột Diệp Tây Hi ra khỏi xe, hướng chuyên cơ bước tới.
/123
|