Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nghi ngờ: “Anh mà hôn mạnh đến vậy sao?”
“Anh làm rành rành ra đấy còn gì nữa!” Diệp Tây Hi tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, chối đây đẩy đây đẩy “Hạ Phùng Tuyền, anh đừng nghĩ có thể trốn tránh trách nhiệm được nhé!”
“Ban nãy lúc hôn lên ngực em, anh mới phát hiện ra … mấy cái dấu vết này.” Trong giọng nói của Hạ Phùng Tuyền gió lạnh bắt đầu nổi lên: “Diệp Tây Hi, em vẫn còn ngoan cố sạo sự nữa ư?”
“Nhưng mà chúng ta nằm trong chăn cơ mà làm sao anh có thể phát hiện ra cơ chứ?” Diệp Tây Hi vẫn không thể tin được.
“Đồ của mình bị kẻ khác sờ mó vào thì làm sao lại không biết cho được.” Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh một tiếng đáp.
Diệp Tây Hi bất đắc dĩ nói tiếp: “Đừng có tự tiện coi em là đồ vật này nọ của anh chứ.”
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng ngó chằm chằm vào cô: “Nói, có phải là do Du Nhất Giới làm không?”
Diệp Tây Hi cắn môi dưới, ngập ngừng hỏi: “Nếu như em nói là vì bản thân quá buồn chán mà chơi đùa vẽ lên thì anh có tin hay không?”
“Diệp ! Tây ! Hi !” Hạ Phùng Tuyền xem ra núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi.
Diệp Tây Hi chỉ còn một con đường duy nhất là thẳng thắn thành khẩn khai báo: “Là Du Nhất Giới ép buộc em! Em xin thề là lúc ấy em có liều mạng phản kháng!”
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Tên khốn đó đối với em còn làm cái gì nữa?”
Diệp Tây Hi từ từ cuộn mình lăn đến đầu giường, sợ hãi dò hỏi: “Nếu như hắn thật sự làm việc kia đối với em thì anh có phải là muốn chém chết em không?”
“Không bao giờ.” Hạ Phùng Tuyền trả lời dứt khoát như đinh chém sắt.
Diệp Tây Hi nghe thấy vậy thì vỗ vỗ ngực, tạm thời yên tâm một chút những chưa được bao lâu lại nghe thấy Hạ Phùng Tuyền tiếp tục nói: “Anh chỉ còn cách lôi em lên giường, càng không ngừng làm làm làm, cho đến khi em nói kỹ thuật của anh so với tên khốn đó tốt hơn nhiều lần thì mới dừng lại.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi lông mao toàn thân dựng đứng hết cả lên trong nháy mắt.
Thế thì chi bằng trực tiếp một đao chém chết cô đi còn hơn!
Vì sự nghiệp không bị áp giải lên giường, Diệp Tây Hi vội vàng đáp lời hắn: “Không có, trừ những dấu hôn này ra thì một chút tiện nghi nào hắn cũng không chiếm được mà!”
Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt ấy dưới ánh trắng phảng phất hiện ra màu xanh biếc.
Diệp Tây Hi trong lòng bắt đầu tê dại, đang định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền một phen kéo vào lòng.
Hắn im lặng ngắm nhìn Diệp Tây Hi đang cuộn tròn nằm trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này, bất cứ chuyện gì cũng không được giấu diếm anh nghe chưa?”
Diệp Tây Hi kinh ngạc gật đầu như gà mổ thóc.
Tiếp đó thì, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên bùng nổ, bắt đầu đặt những nụ hôn nặng nề tới tấp cuồng dã lên ngực cô.
Diệp Tây Hi nhất thời há hốc mồm, nhất thời á khẩu nghẹn ngào không nói được lời nào.
Không biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền mới ngẩng đầu lên, xoa xoa miệng một chút, tỉnh bơ như không có chuyện gì mà thốt ra những lời “vàng ngọc kinh người”: “Được rồi, thế là phủ kín hết rồi a!”
Diệp Tây Hi đẩy hắn ra, vọt tới trước gương nhìn xem, ngay khi vừa nhìn thấy hai hàng nước mắt liền tuôn rơi.
Thật là đáng sợ, quả thực là biến thành một mảng màu đỏ, giống như bị sói đói gặm quá đi mất!
Diệp Tây Hi cả giận gào lên: “Hạ Phùng Tuyền, anh đây là ngược đãi người a!”
Hạ Phùng Tuyền chẳng biết đã chạy đến bên cạnh Diệp Tây Hi từ lúc nào, nhìn cô trong gương, sâu trong đáy mắt lửa dục vọng lại một lần nữa bùng lên: “Em nói sai rồi, việc kế tiếp anh cần phải làm mới gọi là ngược đãi.”
Lời nói còn chưa dứt, hắn liền ôm lấy cô, kéo lên giường, không hề có ý định tạm dừng, hắn cúi người xuống…
Dưới ánh trăng, trong căn phòng nhỏ, thế giới trong chiếc chăn kia lại không ngừng quay cuồng xoay vần.
“Hạ Phùng Tuyền, anh nhẹ một chút!”
“Em buông tay ra thì anh sẽ nhẹ tay ngay lập tức.”
Một phút sau—-
“Em rõ ràng đã buông tay ra rồi, sao anh vẫn xuống tay không nhẹ tý nào vậy?”
“Em không nói lời nào nữa thì anh liền nhẹ tay ngay.”
Lại một phút nữa qua đi—
“Nói chuyện em cũng không nói nữa rồi sao anh vẫn cứ như vậy là sao? Là sao hả?”
“Diệp Tây Hi, lời của bọn đàn ông trên giường, 99,9% đều là giả đấy.”
“…”
——–
Ngày hôm sau, gió khẽ lay động tấm rèm cửa trắng tinh, ánh mắt trời ấm áp tinh nghịch lẻn vào trong phòng, nhảy nhót trên sàn nhà, khung cảnh mỹ lệ không gì sánh được. Nơi nơi truyền tới tiếng đập cánh của chim bồ câu, tinh thần tràn ngập phấn chấn sảng khoái.
Diệp Tây Hi nằm sấp úp mặt trên giường, tấm chăn màu trắng đắp hờ hờ nửa người cô, sống lưng mềm mại quyến rũ lộ ra ngoài không khí.
Tóc của cô thì tuỳ ý phiêu tán trên cái gối mềm mại làm tôn lên vẻ đẹp gương mặt của cô, có một loại bí ẩn khiến kẻ khác khó mà cưỡng lại được.
Hạ Phùng Tuyền dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng trần của cô, sau đó hơi cúi người xuống dịu dàng nói: “Dậy ăn cơm nào.”
Diệp Tây Hi bất mãn cau mày, đem cả mặt chôn sâu vào trong cái gối, lầm bà lầm bầm nói: “Không ăn.”
Cô thực sự nghĩ không ra, thể lực của Hạ Phùng Tuyền sao lại sung mãn thế cơ chứ? Cả đêm qua hầu như không ngủ chút nào mà bây giờ xem hắn kìa, vẫn khoẻ như vâm, sinh khí dồi dào, như thể chẳng có vấn đề nào hết vậy.
“Em định giảm cân sao?” Hạ Phùng Tuyền khẽ cười, “Nhưng mà anh nhớ đêm qua mình “hoạt động thể thao” như vậy hẳn là đủ rồi chứ?”
Không phải là đủ đâu mà rõ ràng là quá đủ đến mức dư thừa thì có.
Diệp Tây Hi nhớ lại một vòng luẩn quẩn cực hình tàn khốc kia mà khóc không ra nước mắt.
Vỗn dĩ bình thường Hạ Phùng Tuyền cũng đã đủ quá đáng rồi thế mà đêm qua thú tính tự dưng nổi lên, so với ác lang còn dã man tàn bạo hơn gấp nhiều lần.
“Hạ Phùng Tuyền, dù sao tinh thần anh bây giờ cũng tốt như vậy thì mau đi ra ngoài mua chút gì đó rồi quay lại đi.” Diệp Tây Hi miễn cưỡng nói.
“Để một mình em ở lại nhà trọ này á?” Hạ Phùng Tuyền kiên quyết gạt bỏ ý kiến của cô: “Không đời nào.”
“Vậy chúng ta sẽ không ăn gì sao?” Diệp Tây Hi ngáp một cái, “haiz, dù sao em cũng không đói.”
Bây giờ, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật đã đời —- không bị người nào đó quấy nhiễu làm mất trật tự an ninh.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền cho tới bây giờ vẫn luôn luôn là khắc tinh duy nhất và khó chơi nhất của Diệp Tây Hi, chỉ nghe hắn nhẹ giọng uy hiếp: “Nhưng mà anh đói, nếu như không ăn thức ăn thì tạm thời chỉ có thể bắt em điền đầy bụng cho đỡ đói mà thôi.”
Vừa nói hắn liền bắt đầu hôn lên lưng cô.
Diệp Tây Hi cuối cùng đành đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, em với anh cùng đi là được chứ gì.”
Thật vất vả, rửa mặt xong, Diệp Tây Hi vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng tuỳ ý để Hạ Phùng Tuyền dắt tay dẫn đi, hai người bước vào quán cà phê bên cạnh phòng trọ để ăn bữa sáng.
Liên tiếp nốc xong hai cốc cà phê đen cỡ đại, Diệp Tây Hi mới hết buồn ngủ lại chút xíu.
Lúc này lại phát hiện, Hạ Phùng Tuyền vẫn đang nhìn cô trong mắt tràn đầy ý cười.
“Sao thế anh?” Diệp Tây Hi hồ nghi hỏi.
“Không có gì.” Hạ Phùng Tuyền nhấp một ngụm cà phê, chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng khoé miệng nụ cười vẫn chưa biến mất.
Diệp Tây Hi vội vã rút ra một cái gương nhỏ, nheo mắt nhìn, vài giây sau thì nổi trận lôi đình.
Môi của cô, vừa hồng lại vừa sưng to.
Chắc chắn đây là kiệt tác của Hạ Phùng Tuyền đêm qua đây mà!
Diệp Tây Hi tức giận trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hung thủ ngồi đối diện mình.
Hạ Phùng Tuyền hắng giọng: “Không sao, rất khêu gợi mà.”
Khêu gợi cái quỷ ấy! giống như treo hai cặp xúc xích lên miệng thì có!
Khó trách Hạ Phùng Tuyền lúc nãy kêu đói ầm ĩ, thì ra là cặp môi “vĩ đại” này của cô chọc cười hắn.
“Hạ Phùng Tuyền, em đã bảo anh nhẹ một chút rồi cơ mà, nhưng mà anh vẫn lì lợm không vâng lời.” Diệp Tây Hi oán giận.
Hạ Phùng Tuyền bày ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, rất chi là hùng hồn tuyên bố: “Diệp Tây Hi, em nên biết đàn ông ở trên giường thì không bao giờ có lý trí.”
Đây là lý luận nguỵ biện kiểu quái gì hả!!!! Diệp Tây Hi tức đầy một bụng, đành cúi đầu, để tránh con mắt tò mò xăm soi của những người xung quanh.
“Đúng rồi, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Anh đã báo cho Mộ Dung Phẩm rồi, bảo hắn cho người tới đón chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền đáp, “Phỏng chừng một tuần nữa bọn họ sẽ đến đây.”
“Vậy… nếu như trong một tuần này, Du Nhất Giới tìm được chúng ta thì sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
Lúc này, Hạ Phùng Tuyền đang ngồi vắt vẻo, tựa lưng vào ghế nhàn rỗi nhàn rỗi thưởng thức bữa sáng, một cơn gió nhẹ thổi tới khẽ lật tấm áo khoác ngoài của hắn lên lộ ra những bắp thịt săn chắc tuyệt đẹp.
Đôi lông mày lưỡi mác của hắn mang theo sự tự tin, ngổ ngáo, ngang tàng không chịu trói buộc.
Đôi mắt của hắn rất sâu, thu hút ánh nhìn của kẻ khác.
Sống mũi của hắn mang theo sự nam tính đầy bản lĩnh phái mạnh.
Bờ môi của hắn ẩn chứa một sự gợi cảm đầy nguy hiểm.
Gợi cảm, một loại gợi cảm vừa chính vừa tà.
Tại khoảnh khắc này, Diệp Tây Hi chợt cảm thấy có thể bị Hạ Phùng Tuyền ooxx cũng là một loại may mắn.
Nhưng đúng vào lúc đó, Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi thốt ra lời vàng ý ngọc: “Nếu như Du Nhất Giới tìm được hai chúng ta, anh sẽ ngay lập tức ăn em từ da đến xương sạch sẽ như chùi, thề không để cho hắn sơ múi được tẹo nào.”
Diệp Tây Hi rung mình một cái: “Hạ Phùng Tuyền, đã có ai nói với anh rằng anh rất biến thái chưa?”
“Anh làm rành rành ra đấy còn gì nữa!” Diệp Tây Hi tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, chối đây đẩy đây đẩy “Hạ Phùng Tuyền, anh đừng nghĩ có thể trốn tránh trách nhiệm được nhé!”
“Ban nãy lúc hôn lên ngực em, anh mới phát hiện ra … mấy cái dấu vết này.” Trong giọng nói của Hạ Phùng Tuyền gió lạnh bắt đầu nổi lên: “Diệp Tây Hi, em vẫn còn ngoan cố sạo sự nữa ư?”
“Nhưng mà chúng ta nằm trong chăn cơ mà làm sao anh có thể phát hiện ra cơ chứ?” Diệp Tây Hi vẫn không thể tin được.
“Đồ của mình bị kẻ khác sờ mó vào thì làm sao lại không biết cho được.” Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh một tiếng đáp.
Diệp Tây Hi bất đắc dĩ nói tiếp: “Đừng có tự tiện coi em là đồ vật này nọ của anh chứ.”
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng ngó chằm chằm vào cô: “Nói, có phải là do Du Nhất Giới làm không?”
Diệp Tây Hi cắn môi dưới, ngập ngừng hỏi: “Nếu như em nói là vì bản thân quá buồn chán mà chơi đùa vẽ lên thì anh có tin hay không?”
“Diệp ! Tây ! Hi !” Hạ Phùng Tuyền xem ra núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi.
Diệp Tây Hi chỉ còn một con đường duy nhất là thẳng thắn thành khẩn khai báo: “Là Du Nhất Giới ép buộc em! Em xin thề là lúc ấy em có liều mạng phản kháng!”
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Tên khốn đó đối với em còn làm cái gì nữa?”
Diệp Tây Hi từ từ cuộn mình lăn đến đầu giường, sợ hãi dò hỏi: “Nếu như hắn thật sự làm việc kia đối với em thì anh có phải là muốn chém chết em không?”
“Không bao giờ.” Hạ Phùng Tuyền trả lời dứt khoát như đinh chém sắt.
Diệp Tây Hi nghe thấy vậy thì vỗ vỗ ngực, tạm thời yên tâm một chút những chưa được bao lâu lại nghe thấy Hạ Phùng Tuyền tiếp tục nói: “Anh chỉ còn cách lôi em lên giường, càng không ngừng làm làm làm, cho đến khi em nói kỹ thuật của anh so với tên khốn đó tốt hơn nhiều lần thì mới dừng lại.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi lông mao toàn thân dựng đứng hết cả lên trong nháy mắt.
Thế thì chi bằng trực tiếp một đao chém chết cô đi còn hơn!
Vì sự nghiệp không bị áp giải lên giường, Diệp Tây Hi vội vàng đáp lời hắn: “Không có, trừ những dấu hôn này ra thì một chút tiện nghi nào hắn cũng không chiếm được mà!”
Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt ấy dưới ánh trắng phảng phất hiện ra màu xanh biếc.
Diệp Tây Hi trong lòng bắt đầu tê dại, đang định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền một phen kéo vào lòng.
Hắn im lặng ngắm nhìn Diệp Tây Hi đang cuộn tròn nằm trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này, bất cứ chuyện gì cũng không được giấu diếm anh nghe chưa?”
Diệp Tây Hi kinh ngạc gật đầu như gà mổ thóc.
Tiếp đó thì, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên bùng nổ, bắt đầu đặt những nụ hôn nặng nề tới tấp cuồng dã lên ngực cô.
Diệp Tây Hi nhất thời há hốc mồm, nhất thời á khẩu nghẹn ngào không nói được lời nào.
Không biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền mới ngẩng đầu lên, xoa xoa miệng một chút, tỉnh bơ như không có chuyện gì mà thốt ra những lời “vàng ngọc kinh người”: “Được rồi, thế là phủ kín hết rồi a!”
Diệp Tây Hi đẩy hắn ra, vọt tới trước gương nhìn xem, ngay khi vừa nhìn thấy hai hàng nước mắt liền tuôn rơi.
Thật là đáng sợ, quả thực là biến thành một mảng màu đỏ, giống như bị sói đói gặm quá đi mất!
Diệp Tây Hi cả giận gào lên: “Hạ Phùng Tuyền, anh đây là ngược đãi người a!”
Hạ Phùng Tuyền chẳng biết đã chạy đến bên cạnh Diệp Tây Hi từ lúc nào, nhìn cô trong gương, sâu trong đáy mắt lửa dục vọng lại một lần nữa bùng lên: “Em nói sai rồi, việc kế tiếp anh cần phải làm mới gọi là ngược đãi.”
Lời nói còn chưa dứt, hắn liền ôm lấy cô, kéo lên giường, không hề có ý định tạm dừng, hắn cúi người xuống…
Dưới ánh trăng, trong căn phòng nhỏ, thế giới trong chiếc chăn kia lại không ngừng quay cuồng xoay vần.
“Hạ Phùng Tuyền, anh nhẹ một chút!”
“Em buông tay ra thì anh sẽ nhẹ tay ngay lập tức.”
Một phút sau—-
“Em rõ ràng đã buông tay ra rồi, sao anh vẫn xuống tay không nhẹ tý nào vậy?”
“Em không nói lời nào nữa thì anh liền nhẹ tay ngay.”
Lại một phút nữa qua đi—
“Nói chuyện em cũng không nói nữa rồi sao anh vẫn cứ như vậy là sao? Là sao hả?”
“Diệp Tây Hi, lời của bọn đàn ông trên giường, 99,9% đều là giả đấy.”
“…”
——–
Ngày hôm sau, gió khẽ lay động tấm rèm cửa trắng tinh, ánh mắt trời ấm áp tinh nghịch lẻn vào trong phòng, nhảy nhót trên sàn nhà, khung cảnh mỹ lệ không gì sánh được. Nơi nơi truyền tới tiếng đập cánh của chim bồ câu, tinh thần tràn ngập phấn chấn sảng khoái.
Diệp Tây Hi nằm sấp úp mặt trên giường, tấm chăn màu trắng đắp hờ hờ nửa người cô, sống lưng mềm mại quyến rũ lộ ra ngoài không khí.
Tóc của cô thì tuỳ ý phiêu tán trên cái gối mềm mại làm tôn lên vẻ đẹp gương mặt của cô, có một loại bí ẩn khiến kẻ khác khó mà cưỡng lại được.
Hạ Phùng Tuyền dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng trần của cô, sau đó hơi cúi người xuống dịu dàng nói: “Dậy ăn cơm nào.”
Diệp Tây Hi bất mãn cau mày, đem cả mặt chôn sâu vào trong cái gối, lầm bà lầm bầm nói: “Không ăn.”
Cô thực sự nghĩ không ra, thể lực của Hạ Phùng Tuyền sao lại sung mãn thế cơ chứ? Cả đêm qua hầu như không ngủ chút nào mà bây giờ xem hắn kìa, vẫn khoẻ như vâm, sinh khí dồi dào, như thể chẳng có vấn đề nào hết vậy.
“Em định giảm cân sao?” Hạ Phùng Tuyền khẽ cười, “Nhưng mà anh nhớ đêm qua mình “hoạt động thể thao” như vậy hẳn là đủ rồi chứ?”
Không phải là đủ đâu mà rõ ràng là quá đủ đến mức dư thừa thì có.
Diệp Tây Hi nhớ lại một vòng luẩn quẩn cực hình tàn khốc kia mà khóc không ra nước mắt.
Vỗn dĩ bình thường Hạ Phùng Tuyền cũng đã đủ quá đáng rồi thế mà đêm qua thú tính tự dưng nổi lên, so với ác lang còn dã man tàn bạo hơn gấp nhiều lần.
“Hạ Phùng Tuyền, dù sao tinh thần anh bây giờ cũng tốt như vậy thì mau đi ra ngoài mua chút gì đó rồi quay lại đi.” Diệp Tây Hi miễn cưỡng nói.
“Để một mình em ở lại nhà trọ này á?” Hạ Phùng Tuyền kiên quyết gạt bỏ ý kiến của cô: “Không đời nào.”
“Vậy chúng ta sẽ không ăn gì sao?” Diệp Tây Hi ngáp một cái, “haiz, dù sao em cũng không đói.”
Bây giờ, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật đã đời —- không bị người nào đó quấy nhiễu làm mất trật tự an ninh.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền cho tới bây giờ vẫn luôn luôn là khắc tinh duy nhất và khó chơi nhất của Diệp Tây Hi, chỉ nghe hắn nhẹ giọng uy hiếp: “Nhưng mà anh đói, nếu như không ăn thức ăn thì tạm thời chỉ có thể bắt em điền đầy bụng cho đỡ đói mà thôi.”
Vừa nói hắn liền bắt đầu hôn lên lưng cô.
Diệp Tây Hi cuối cùng đành đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, em với anh cùng đi là được chứ gì.”
Thật vất vả, rửa mặt xong, Diệp Tây Hi vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng tuỳ ý để Hạ Phùng Tuyền dắt tay dẫn đi, hai người bước vào quán cà phê bên cạnh phòng trọ để ăn bữa sáng.
Liên tiếp nốc xong hai cốc cà phê đen cỡ đại, Diệp Tây Hi mới hết buồn ngủ lại chút xíu.
Lúc này lại phát hiện, Hạ Phùng Tuyền vẫn đang nhìn cô trong mắt tràn đầy ý cười.
“Sao thế anh?” Diệp Tây Hi hồ nghi hỏi.
“Không có gì.” Hạ Phùng Tuyền nhấp một ngụm cà phê, chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng khoé miệng nụ cười vẫn chưa biến mất.
Diệp Tây Hi vội vã rút ra một cái gương nhỏ, nheo mắt nhìn, vài giây sau thì nổi trận lôi đình.
Môi của cô, vừa hồng lại vừa sưng to.
Chắc chắn đây là kiệt tác của Hạ Phùng Tuyền đêm qua đây mà!
Diệp Tây Hi tức giận trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hung thủ ngồi đối diện mình.
Hạ Phùng Tuyền hắng giọng: “Không sao, rất khêu gợi mà.”
Khêu gợi cái quỷ ấy! giống như treo hai cặp xúc xích lên miệng thì có!
Khó trách Hạ Phùng Tuyền lúc nãy kêu đói ầm ĩ, thì ra là cặp môi “vĩ đại” này của cô chọc cười hắn.
“Hạ Phùng Tuyền, em đã bảo anh nhẹ một chút rồi cơ mà, nhưng mà anh vẫn lì lợm không vâng lời.” Diệp Tây Hi oán giận.
Hạ Phùng Tuyền bày ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, rất chi là hùng hồn tuyên bố: “Diệp Tây Hi, em nên biết đàn ông ở trên giường thì không bao giờ có lý trí.”
Đây là lý luận nguỵ biện kiểu quái gì hả!!!! Diệp Tây Hi tức đầy một bụng, đành cúi đầu, để tránh con mắt tò mò xăm soi của những người xung quanh.
“Đúng rồi, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Anh đã báo cho Mộ Dung Phẩm rồi, bảo hắn cho người tới đón chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền đáp, “Phỏng chừng một tuần nữa bọn họ sẽ đến đây.”
“Vậy… nếu như trong một tuần này, Du Nhất Giới tìm được chúng ta thì sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
Lúc này, Hạ Phùng Tuyền đang ngồi vắt vẻo, tựa lưng vào ghế nhàn rỗi nhàn rỗi thưởng thức bữa sáng, một cơn gió nhẹ thổi tới khẽ lật tấm áo khoác ngoài của hắn lên lộ ra những bắp thịt săn chắc tuyệt đẹp.
Đôi lông mày lưỡi mác của hắn mang theo sự tự tin, ngổ ngáo, ngang tàng không chịu trói buộc.
Đôi mắt của hắn rất sâu, thu hút ánh nhìn của kẻ khác.
Sống mũi của hắn mang theo sự nam tính đầy bản lĩnh phái mạnh.
Bờ môi của hắn ẩn chứa một sự gợi cảm đầy nguy hiểm.
Gợi cảm, một loại gợi cảm vừa chính vừa tà.
Tại khoảnh khắc này, Diệp Tây Hi chợt cảm thấy có thể bị Hạ Phùng Tuyền ooxx cũng là một loại may mắn.
Nhưng đúng vào lúc đó, Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi thốt ra lời vàng ý ngọc: “Nếu như Du Nhất Giới tìm được hai chúng ta, anh sẽ ngay lập tức ăn em từ da đến xương sạch sẽ như chùi, thề không để cho hắn sơ múi được tẹo nào.”
Diệp Tây Hi rung mình một cái: “Hạ Phùng Tuyền, đã có ai nói với anh rằng anh rất biến thái chưa?”
/123
|