Không lâu sau đó cỡ một năm, đám cưới của Vũ Phong và Trân Trân cũng đã đến, mọi người ai cũng đến chung vui, hôm đó, ba cô nàng họ Nguyệt cũng được mời và tất nhiên ai cũng ngạc nhêin là họ đã biết hối lỗi những gì đã làm nên Vũ Phong đã cho họ quay về công ty làm lại từ đầu.
Tiệc cưới tổ chức không lớn lắm vì Trân Trân không muốn tốn kém, chiều lòng vợ nhưng mấy ông bà hai nhà đều thấy không tốt vì đây là đám cưới của con trai trưởng dòng họ Thiên mà sao mà nhỏ được, thế là đành phải tổ chức linh đình. Tổ chức tại khách sạn nổi tiếng của dòng họ. Tiếng nhạc vang lên, cũng là lúc, một chàng trai khôi ngô tuấn tú khoác trên mình một bộ đồ vest trắng nhìn oai phong lắm, dnằg xa xa có một cô gái một bộ váy cưới đang tiến lại gần, bên cạnh là người cha đáng mến đang dắt con gái lên bục:
_….. Tiết Trân Trân, con có đồng ý lấy Thiên Vũ Phong làm chồng suốt đời không, dù ốm đau….-cha nhà thờ nói.
_Con đồng ý- cô vui vẻ nói.
_….Thiên Vũ Phong con có đồng ý lấy Tiết Trân Trân làm vợ suốt đời không…-cha nhà thờ hỏi tiếp.
_Con…không đồng ý- Vũ Phong bình thản nói, làm cho tất cả mọi người ở đây ai cũng ngạc nhiên và đang không biết có chuỵện gì xảy ra, cả Trân Trân nữa cô gần như sắp khóc:
_Anh..
_Trân Trân..trước tiên anh muốn cho em xem cái này…rồi lúc đó em hãy đồng ý nha- Vũ Phong nói rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền, đưa lên trước mặt cô.
_Đây…là- Cô ngạc nhiên về sợi dây chuyền đánh mất từ hồi đại học.
_Đúng..nó là của..em…em có nhớ đã đánh rơi đâu không?- Vũ Phong dịu dnàg nhìn vào Trân Trân.
_Nhớ đó là lần em đi săn trộm hình ở KTX nam..- cô ngu ngơ kể làm cho mọi người xung quanh phải bật cười duy chỉ có bố mẹ cô là đỏ mặt xấu hổi thôi.
_Em đnáh rơi ở tại một căn phòng trong đó..nhưng sao anh lại có vậy- Trân Trân klhờ klhạo hỏi.
_Vì người con trai đó là anh- Vũ Phong nói tiếp.
_Hả? Cái kẻ cướp đi nụ hôn đầu đời của em đó hả?- Cô ngạc nhiên nói lớn.
_Đúng cái kẻ mà em hôn xong bỏ chạy đó- Vũ Phong nở nụ cười nham hiểm nói.
_Sax…sao anh không nói cho em biết sớm hả?- Trân Trân đỏ mặt xấu hổ nói.
_Vì anh muốn em tự nhận ra nhưng ai ngờ em ngốc quá, làm anh phải đnế giờ này mới nói – Vũ Phong bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Thế là anh chàng không nói gì thêm nữa đeo lại sợi dây chuỳên cho cô rồi bắt đầu lại hôn lễ. Đến màn trao nụ hôn thì ôi không:
_Hôn…đi..hôn đi- ai ở đó cũng hô to như thế làm cho cô dâu chú rể ngượng ngùng.
Vũ Phong bất ngờ kéo cô nàng té để chọc cô nhưng ” người tính không bằng trời tính” anh dẫm phải váy áo cưới té theo cô, và…chut…nụ hôn đền trả lại cái cô đã làm anh ấm ức suốt mấy năm.
Tiệc cưới tổ chức không lớn lắm vì Trân Trân không muốn tốn kém, chiều lòng vợ nhưng mấy ông bà hai nhà đều thấy không tốt vì đây là đám cưới của con trai trưởng dòng họ Thiên mà sao mà nhỏ được, thế là đành phải tổ chức linh đình. Tổ chức tại khách sạn nổi tiếng của dòng họ. Tiếng nhạc vang lên, cũng là lúc, một chàng trai khôi ngô tuấn tú khoác trên mình một bộ đồ vest trắng nhìn oai phong lắm, dnằg xa xa có một cô gái một bộ váy cưới đang tiến lại gần, bên cạnh là người cha đáng mến đang dắt con gái lên bục:
_….. Tiết Trân Trân, con có đồng ý lấy Thiên Vũ Phong làm chồng suốt đời không, dù ốm đau….-cha nhà thờ nói.
_Con đồng ý- cô vui vẻ nói.
_….Thiên Vũ Phong con có đồng ý lấy Tiết Trân Trân làm vợ suốt đời không…-cha nhà thờ hỏi tiếp.
_Con…không đồng ý- Vũ Phong bình thản nói, làm cho tất cả mọi người ở đây ai cũng ngạc nhiên và đang không biết có chuỵện gì xảy ra, cả Trân Trân nữa cô gần như sắp khóc:
_Anh..
_Trân Trân..trước tiên anh muốn cho em xem cái này…rồi lúc đó em hãy đồng ý nha- Vũ Phong nói rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền, đưa lên trước mặt cô.
_Đây…là- Cô ngạc nhiên về sợi dây chuyền đánh mất từ hồi đại học.
_Đúng..nó là của..em…em có nhớ đã đánh rơi đâu không?- Vũ Phong dịu dnàg nhìn vào Trân Trân.
_Nhớ đó là lần em đi săn trộm hình ở KTX nam..- cô ngu ngơ kể làm cho mọi người xung quanh phải bật cười duy chỉ có bố mẹ cô là đỏ mặt xấu hổi thôi.
_Em đnáh rơi ở tại một căn phòng trong đó..nhưng sao anh lại có vậy- Trân Trân klhờ klhạo hỏi.
_Vì người con trai đó là anh- Vũ Phong nói tiếp.
_Hả? Cái kẻ cướp đi nụ hôn đầu đời của em đó hả?- Cô ngạc nhiên nói lớn.
_Đúng cái kẻ mà em hôn xong bỏ chạy đó- Vũ Phong nở nụ cười nham hiểm nói.
_Sax…sao anh không nói cho em biết sớm hả?- Trân Trân đỏ mặt xấu hổ nói.
_Vì anh muốn em tự nhận ra nhưng ai ngờ em ngốc quá, làm anh phải đnế giờ này mới nói – Vũ Phong bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Thế là anh chàng không nói gì thêm nữa đeo lại sợi dây chuỳên cho cô rồi bắt đầu lại hôn lễ. Đến màn trao nụ hôn thì ôi không:
_Hôn…đi..hôn đi- ai ở đó cũng hô to như thế làm cho cô dâu chú rể ngượng ngùng.
Vũ Phong bất ngờ kéo cô nàng té để chọc cô nhưng ” người tính không bằng trời tính” anh dẫm phải váy áo cưới té theo cô, và…chut…nụ hôn đền trả lại cái cô đã làm anh ấm ức suốt mấy năm.
/45
|