Thoắt cái một năm trời đã trôi qua như gió, tôi lại thêm một tuổi nữa, haizzz, 19 tuổi rồi! Là già, già rồi đó!
Khoa tôi kỉ niệm một năm vào trường, thực ra là mượn cớ để được nghỉ ngơi ăn uống đập phá, xin nhà trường cho nghỉ 3 ngày. Đi chơi cùng khoa chỉ mất một buổi sáng, tôi được chơi dài thời gian còn lại. Tự dưng thấy muốn tới công ty hắn phá phách một phen, về nhà để sau đi!
Vào nhà trọ, tôi làm chút cơm với đồ ăn mặn, rau rồi đi xe bus tới công ty. Công ty hắn có 14 tầng, tình cả khuôn viên là 300 mét vuông nên không tính là quá rộng.
Tôi tiến đến hỏi tiếp tân: Cho tôi hỏi, phòng của giám đốc Vũ Nhật Nam ở đâu vậy?
Cô tiếp tân ngần ngại nhìn tôi, miễn cưỡng trả lời, thái độ rõ ràng chút lịch sự đều không có: Phòng số 5, tầng 13
Tôi coi như không thấy gì, cười tươi rói cảm ơn.
Tôi đang định đi thì thấy một cô gái trẻ người Trung Quốc, nói tiếng Việt khá thành thạo, trọng điểm là, cô ấy cũng hỏi văn phòng của hắn.
Cô ấy trạc tuổi tôi, mặc chiếc váy liền ngắn chưa tới đầu gối màu tím violet. Khuôn mặt thuần thục chững chạc hơn tuổi, mái tóc vàng quăn nhẹ tôn lên làn da trắng nõn.
Tôi liếc xuống nhìn lại mình: quần bò áo phông trắng giày thể thao. Tự dưng thấy tự ti quá! Cùng tầm tuổi mà người ta già dặn thế kia, mình thì như trẻ mới lớn T.T
Là con gái với nhau mà mình chẳng thấy chút nữ tính nào...
Ngẩn người ra một lúc, tôi rảo bước đi trước.
Đến đúng phòng, tôi gõ cửa. Giọng nói trầm trầm vang lên: Vào đi
Tôi đẩy cửa bước vào, lướt nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Nhạt toẹt! Chẳng có tí sức sống nào cả. Này nhé, tường trắng, rèm trắng, bàn ghế tủ giá sách vân vân đều trắng. Chỉ có duy nhất một màu.
Hắn đang ngồi trước màn hình máy tính, tay gỗ loạn xạ, chú ý tới mức không thèm quan tâm ai vào phòng.
Tôi ngồi ra ghế sofa, bày thức ăn la liệt. Chạy đến chỗ hắn ngồi, vỗ vai: Nghỉ ăn trưa được rồi đấy!
Hắn quay ra nhìn, cười toe toét, lập tức bỏ bê công việc đang dang dở, cầm lấy đôi đũa tôi đang cầm: Đến lâu chưa?
Tôi đến ạ luôn! Mở miệng ra bảo người ra vào đi, giờ hỏi đến từ bao giờ >.<
- Vừa kịp chuẩn bị
Tôi gắp miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi: Thấy mày chăm chú ghê lắm, nhiều việc quá à?
Hắn xoa đầu tôi, ra vẻ không có gì: Thỉnh thoảng mới thế này thôi. Công ty mới kí được một hợp đồng với công ty game lớn.
Tôi hơi lo lo nhìn hắn, không hề đề cập đến cô gái kia.
À, thực ra chẳng cần thiết đâu, bởi vì...
'Cạch' - cửa tự động mở ra.
- Anh Nam!!!~
Là cô gái lúc nãy, đi vào tự tiện mà không gõ cửa.
Mặt tôi không có biểu tình gì, thẳng tưng nhìn hắn nói: Mai tuyển thư kí khác đi
Ai kia ngoan ngoãn đáp lời: Vâng .
Chúng tôi hoàn toàn ném cô ta sang một bên!
- Anh Nam, em tới đây thăm anh!
Chết chết, cái giọng muốn vắt ra nước thế này...
Lúc nãy tôi còn thấy bình thường, giờ thì muốn đạp chết cô ả từ tầng 13 xuống!!!
Cmn!
Tôi liếc qua hắn, thấy hắn cũng có vẻ khó chịu, lên tiếng: Ừ
Cái kiểu mà Tôi cần biết cô tới Việt Nam để làm gì chắc?
Mắt cô ta đảo đảo, chả hiểu phát điên gì mà tiến tới chỗ tôi, giơ tay ra: Chào chị a, em là Tiểu Yến, BẠN của anh Nam khi ở bên Đức
Kệ mẹ cô! Liên quan tới tôi à?
Một câu anh Nam, hai câu anh Nam, nghe buồn nôn muốn chết à!
Tôi cười lạnh, không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình: Chào em, chị là bạn gái của Nam.
- A! Ngại quá, tay chị bẩn, không thể bắt tay em rồi!
Tiểu Yến ngượng ngùng rút tay lại: Em qua chào anh Nam chút thôi, em về đây ạ
Mẹ kiếp! Lại anh Nam !
Con bà nó!
Đi qua tôi, cô ta nói nhỏ vào tai tôi một câu...
Khoa tôi kỉ niệm một năm vào trường, thực ra là mượn cớ để được nghỉ ngơi ăn uống đập phá, xin nhà trường cho nghỉ 3 ngày. Đi chơi cùng khoa chỉ mất một buổi sáng, tôi được chơi dài thời gian còn lại. Tự dưng thấy muốn tới công ty hắn phá phách một phen, về nhà để sau đi!
Vào nhà trọ, tôi làm chút cơm với đồ ăn mặn, rau rồi đi xe bus tới công ty. Công ty hắn có 14 tầng, tình cả khuôn viên là 300 mét vuông nên không tính là quá rộng.
Tôi tiến đến hỏi tiếp tân: Cho tôi hỏi, phòng của giám đốc Vũ Nhật Nam ở đâu vậy?
Cô tiếp tân ngần ngại nhìn tôi, miễn cưỡng trả lời, thái độ rõ ràng chút lịch sự đều không có: Phòng số 5, tầng 13
Tôi coi như không thấy gì, cười tươi rói cảm ơn.
Tôi đang định đi thì thấy một cô gái trẻ người Trung Quốc, nói tiếng Việt khá thành thạo, trọng điểm là, cô ấy cũng hỏi văn phòng của hắn.
Cô ấy trạc tuổi tôi, mặc chiếc váy liền ngắn chưa tới đầu gối màu tím violet. Khuôn mặt thuần thục chững chạc hơn tuổi, mái tóc vàng quăn nhẹ tôn lên làn da trắng nõn.
Tôi liếc xuống nhìn lại mình: quần bò áo phông trắng giày thể thao. Tự dưng thấy tự ti quá! Cùng tầm tuổi mà người ta già dặn thế kia, mình thì như trẻ mới lớn T.T
Là con gái với nhau mà mình chẳng thấy chút nữ tính nào...
Ngẩn người ra một lúc, tôi rảo bước đi trước.
Đến đúng phòng, tôi gõ cửa. Giọng nói trầm trầm vang lên: Vào đi
Tôi đẩy cửa bước vào, lướt nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Nhạt toẹt! Chẳng có tí sức sống nào cả. Này nhé, tường trắng, rèm trắng, bàn ghế tủ giá sách vân vân đều trắng. Chỉ có duy nhất một màu.
Hắn đang ngồi trước màn hình máy tính, tay gỗ loạn xạ, chú ý tới mức không thèm quan tâm ai vào phòng.
Tôi ngồi ra ghế sofa, bày thức ăn la liệt. Chạy đến chỗ hắn ngồi, vỗ vai: Nghỉ ăn trưa được rồi đấy!
Hắn quay ra nhìn, cười toe toét, lập tức bỏ bê công việc đang dang dở, cầm lấy đôi đũa tôi đang cầm: Đến lâu chưa?
Tôi đến ạ luôn! Mở miệng ra bảo người ra vào đi, giờ hỏi đến từ bao giờ >.<
- Vừa kịp chuẩn bị
Tôi gắp miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi: Thấy mày chăm chú ghê lắm, nhiều việc quá à?
Hắn xoa đầu tôi, ra vẻ không có gì: Thỉnh thoảng mới thế này thôi. Công ty mới kí được một hợp đồng với công ty game lớn.
Tôi hơi lo lo nhìn hắn, không hề đề cập đến cô gái kia.
À, thực ra chẳng cần thiết đâu, bởi vì...
'Cạch' - cửa tự động mở ra.
- Anh Nam!!!~
Là cô gái lúc nãy, đi vào tự tiện mà không gõ cửa.
Mặt tôi không có biểu tình gì, thẳng tưng nhìn hắn nói: Mai tuyển thư kí khác đi
Ai kia ngoan ngoãn đáp lời: Vâng .
Chúng tôi hoàn toàn ném cô ta sang một bên!
- Anh Nam, em tới đây thăm anh!
Chết chết, cái giọng muốn vắt ra nước thế này...
Lúc nãy tôi còn thấy bình thường, giờ thì muốn đạp chết cô ả từ tầng 13 xuống!!!
Cmn!
Tôi liếc qua hắn, thấy hắn cũng có vẻ khó chịu, lên tiếng: Ừ
Cái kiểu mà Tôi cần biết cô tới Việt Nam để làm gì chắc?
Mắt cô ta đảo đảo, chả hiểu phát điên gì mà tiến tới chỗ tôi, giơ tay ra: Chào chị a, em là Tiểu Yến, BẠN của anh Nam khi ở bên Đức
Kệ mẹ cô! Liên quan tới tôi à?
Một câu anh Nam, hai câu anh Nam, nghe buồn nôn muốn chết à!
Tôi cười lạnh, không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình: Chào em, chị là bạn gái của Nam.
- A! Ngại quá, tay chị bẩn, không thể bắt tay em rồi!
Tiểu Yến ngượng ngùng rút tay lại: Em qua chào anh Nam chút thôi, em về đây ạ
Mẹ kiếp! Lại anh Nam !
Con bà nó!
Đi qua tôi, cô ta nói nhỏ vào tai tôi một câu...
/31
|