Tiểu khu Nam Thành này có kiến trúc tương đối cũ kĩ, từng hẻm nhỏ uốn lượn, mặt đất mấp mô. Ở nơi này phần lớn là khách thuê trọ, người vật hỗn tạp, hoàn cảnh loạn lạc không thôi.
Ninh Mật Đường vẫn luôn thong thả đi đằng sau bà cụ, xe đẩy trêи đường xóc nảy phát ra những tiếng vang không nhỏ. Cô nhìn xung quanh, bên trong hẻm nhỏ hôi hám, vách tường u u ám ám, còn có nước trêи mặt đất cực bẩn, quần áo được phơi nắng lung tung, đây đều là những sinh hoạt hằng ngày ở nơi này.
Không lâu sau, chiếc xe đẩy của bà cụ dừng trước cửa một căn phòng dưới tầng thấp nhất, có lẽ phòng này ở đã lâu, sơn trêи cửa đều đã tróc, tàn tích trêи đó chỉ còn lại rỉ sắt.
Cửa chậm rãi mở ra, bà cụ gian nan đẩy xe vào bên trong.
Khuất dạng, Ninh Mật Đường đứng lặng đó, cô nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, không muốn rời đi.
Trong ngõ nhỏ người lui tới không ít, những người đi qua đều nhịn không được mà để ý tới Ninh Mật Đường. Ai bảo cô gái lớn lên xinh đẹp xuất sắc như vậy. Cả người cô mặc một thân màu trắng, áo khoác gió, quần jean, đôi chân cân xứng, đi một đôi bốt màu nâu nhạt, sạch sẽ thanh thuần, cùng xung quanh nơi này đối lập hoàn toàn.
Người khác đều biểu lộ ánh mắt kì dị, Ninh Mật Đường bị nhìn chăm chú thì mười phần không thoải mái, cô chuẩn bị rời đi thôi.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong căn nhà đó truyền đến một trận kinh khủng, giọng quát đầy tức giận.
“Bà già, tiền bà giấu ở đâu?”
“Già thế rồi còn không chết đi?”
“Tôi nói cho bà biết, hôm nay không đưa tiền cho tối, xem tôi đối phó với bà thế nào!”
Ninh Mật Đường chết lặng, tiếng người đàn ông bên trong căn phòng rất lớn, ngay cả người qua lại ngoài đường cũng nghe rõ. Cô quay đầu lại, thấy nhà bên có người phụ nữ, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể đã nghe nhiều thành quen.
“Đưa tiền cho tôi, nghe thấy không?”
Tiếp theo là một loạt tiếng đập, quăng đổ đồ vật truyền tới.
Tay Ninh Mật Đường nắm chặt quai túi xách, cô chắc mẩm mình đoán ra được có chuyện gì xảy ra.
Ngay tời điểm cô rối rắm không biết nên đi hay không, trong phòng phát ra một tiếng vang lớn, nghe được tiếng này, Ninh Mật Đường run sợ.
Cô sửng sốt vài giây, lập tức hướng cửa phòng, cửa sắt cũ nát đột nhiên bị người mở ra, người phía trong lộ ra thần sắc hoảng loạn, mặt mày hỗn độn, người đàn ông kinh ngạc nhìn Ninh Mật Đường, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Ninh Mật Đường mở cửa, nhìn bên trong, đã tối tăm lại nhỏ hẹp, còn là một đống hỗn độn, đồ vật rách nát phủ kín mặt đất. Ánh mắt cô lỡ đãng đánh giá, dừng ở bàn dài trêи đất, hai mắt đen nhánh co rút lại, cô thấy bà cụ nhắm mắt nằm trêи vũng máu.
Bước nhanh vào phòng, Ninh Mật Đường duỗi tay xem hơi thở của bà cụ, phát hiện còn thở, cô lấy di động ra, gọi cấp cứu.
Sau đó cô lại chạy ra ngoài hô lớn: “Cứu mạng, nơi này có người bị thương, nhanh gọi người tới giúp đỡ một chút…”
Không biết xe cứu thương khi nào mới tới, Ninh Mật Đường sốt ruột. Cô lo lắng cho bà cụ, trừ vết thương trêи đầu thì mặt mũi cũng bị thương, cô không dám động gì cả. Không bao lâu, cảm giác hơi thở của bà cụ yếu dần, hương vị tử vong trêи người càng nồng đậm, cô lại chạy ra cửa kêu cứu.
Người qua lại tò mò nhìn thoáng qua, vội vàng bỏ đi, ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng không có ý định giúp đỡ.
Lòng Ninh Mật Đường lạnh toát, cô tuyệt vọng,
“Cô kêu cứu?”
Ngay lúc này, giọng nói lạnh băng của đàn ông truyền tới.
Trước mặt bỗng xuất hiện bóng người cao lớn, Ninh Mật Đường ngẩn ngơ gật đầu, hơi kinh ngạc: “Cảnh sát Kiều.” Cô không nghĩ lại gặp được Kiều Tử Nham ở chỗ này.
“Trong này, bà cụ bị thương chảy rất nhiều máu, cần đưa đi bệnh viện gấp.” Ninh Mật Đường nói thẳng.
Kiều Tử Nham rảo bước vào phòng, xem thương thế của bà cụ, anh ấy lập tức bế người lên: “Tôi có xe, có thể đưa người tới bệnh viện.”
Ninh Mật Đường an tâm một chút, cô giúp Kiều Tử Nham đưa cụ bà lên xe, cùng tới bệnh viện.
Ngoài phòng cấp cứu, Kiều Tử Nham bảo Ninh Mật Đường lấy lời khai.
“Tôi sẽ điều tra rõ.” Kiều Tử Nham đóng nắp bút, cắm vào túi, lạnh lùng nói.
“Cảnh sát Kiều vất vả rồi.” Ninh Mật Đường gật đầu đáp.
Nhìn thấy đèn phòng cấp cứu đã tắt, Ninh Mật Đường lập tức đứng dậy, cô chạy lên trước, đón bác sĩ. Kiều Tử Nham cũng đứng lên, cùng đi qua, mặt anh ấy vô tình, góc cạnh khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Bác sĩ, bà cụ thế nào rồi?”
“Người bệnh bị đâm, miệng vết thương trêи đầu khá lớn, may là đưa tới kịp lúc mói có thể giữ lại cái mạng. Người bệnh cao tuổi quá, sau này có thể xuất hiện di chứng, còn phải đợi bà cụ tỉnh lại, quan sát thêm một thời gian mới nói được.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Ninh Mật Đường tràn ngập vui sướиɠ.
Kiều Tử Nham nhìn Ninh Mật Đường, trêи chiếc áo khoác loang lổ vài vết máu đỏ tươi, hẳn là lúc nãy giúp đỡ bà cụ, màu đỏ nổi bật trêи nền trắng áo khoác, nhìn đặc biệt rõ ràng.
Sắc trời sẩm tối, trêи lành lang đèn vẫn chưa bật, sáng tối lập lòe.
Ánh mắt anh ấy dừng lại ở khuôn mặt cô, trắng nõn trơn bóng tràn ngập vui sướиɠ, ý cười bên môi xinh đẹp động lòng người, đôi mắt thanh sạch không chứa mục rữa, rực rỡ lấp lánh. Dừng trêи đó vài giây thôi rồi dời đi.
Ngoài cửa bệnh viện.
“Tôi đưa cô về?” Giọng Kiều Tử Nham hơi lạnh, có chút trúc trắc mở miệng, như thể đây là lần đầu tiên anh ấy đề nghị vấn đề này.
Ninh Mật Đường vừa định mở miệng cự tuyệt, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm trêи người mình, lúc này cô mới nhớ quần áo mình dính không ít vệt máu. Không nói thêm gì cả, cô hơi mỉm cười: “Phiền anh rồi, cảnh sát Kiều.” Cô cũng không hy vọng người trêи đường hiểu nhầm cô giết người.
Xe di chuyển trêи đường, trong xe cực yên tĩnh, có chút xấu hổ.
Kỳ thật, Ninh Mật Đường cũng không hy vọng tiếp xúc nhiều với Kiều Tử Nham, bởi mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy đều là những lúc phát sinh nguy hiểm, đặc biệt là án mạng. Tựa như lúc này, anh ấy đã cùng cô lấy khẩu cung ba lần rồi, thật sự không phải tốt đẹp gì mà.
Vừa vặn đèn đỏ, xe dừng lại.
Giọng nói lạnh băng của Kiều Tử Nham vang lên phá vỡ trầm tĩnh: “Vì sao lúc đó cô lại xuất hiện ở đó.”
Lòng cô nảy lên.
Qua vài giây, Ninh Mật Đường mới trấn định chính mình, mở miệng: “Trùng hợp đi qua.”
Kiều Tử Nham nghiêng người nhìn cô một cái, tay đặt ở cần gạt, xe tiếp tục di chuyển.
“Cảnh sát Kiều, lúc xảy ra án ở suối nước nóng, hung thủ là Hàn Văn Tịnh thật sao?” Ninh Mật Đường nhịn không được mở miệng hỏi.
Mặt trời dần lặn về phía tây, dư quang màu cam hồng còn sót lại trong sạch như pha lê, chiếu vào trong xe, không khí cũng có vài phần nhu hòa.
“Cảnh sát chúng tôi phát hiện trong móng tay người chết phát hiện có da của hung thủ…” Kiều Tử Nham ung dung, nề nếp đem sự tình tường thuật lại, giọng nói vẫn lạnh như cũ nhưng cũng hòa hoãn rất nhiều, nếu Phương Dương ở đây, khẳng định sẽ chấn động, Kiều đội thế mà có kiên nhẫn đem sự tình vụ án thuật lại một lần.
Ninh Mật Đường không nghĩ sự tình lại phát triển như thế. Nghe lời Kiều Tử Nham thuật lại, cô mới biết được mọi chuyện.
Sự thật là buổi tối đó, người chết Trần Quân Hạo thấy sắc nảy lòng tham, đem người chết Phùng Cam giết hại, đang làm những hành vi đáng khinh trêи thi thể, không nghĩ tới Hàn Văn Tịnh lại vô tình thấy được.
Lúc ấy ánh trăng đang sáng, ánh nước dịu nhẹ, Hàn Văn Tịnh thấy Trần Quân Hạo chui đầu vào một cái, trán chảy đầy máu xuống người cô gái, cô ta sợ tới mức rơi cả di động, kinh động tới Trần Quân Hạo.
Vài giây qua đi, Trần Quân Hạo đứng lên, thần sắc lộ ra nhâm hiểm cùng hung ác, Hàn Văn Tịnh nhấc chân muốn chạy, lại bị hắn từ phía sau túm lấy tóc.
“Cứu mạng!”
Trần Quân Hạo lập tức lấy tay che miệng cô ta lại, đem cô ta áp xuống bên cạnh thi thể Phùng Cam. Hàn Văn Tịnh ở khoảng cách gần, thấy hai mắt Phùng Cam mở lớn, bên trong đều là hoảng sợ, khuôn mặt vặn vẹo, trêи mặt đầy vết máu chảy, cô ta sợ tới mức tim đập như muốn bắn ra ngoài, liều mạng giãy giụa: “Ô…ô…”
“Hừ!”
Trần quân Hạo lấy tay gắt gao bịt miệng cô ta lại, toàn thân nặng nề đè lên thân thể cô ta, gương mặt lộ ra thâm trầm khủng bố, cười cười: “Cô, hôm nay lúc leo núi không phải còn mắng tôi vô dụng sao? Đợi lát nữa liền biết tôi có dùng được hay không dùng được.”
“Ô…ô…ô….”
Hàn Văn tịnh sợ tới run rẩy, cô ta điên cuồng giãy giụa, sợ cả người sống lẫn bộ dáng của thi thể bên cạnh.
Trần Quân Hạo cầm một cục đá lớn, một tay giơ lên, trong mắt lập lòe nước mắt: “Đừng cử động, tôi sẽ nhẹ nhàng, đau chút thôi là kết thúc rồi, đừng sợ nhé.”
Hàn Văn Tịnh nhìn trêи cục đá kia đều là màu đỏ tươi, rõ ràng là dính máu của thi thể bên cạnh. Cô ta sợ hãi, hai mắt co rút, tay ở bên giãy giụa lung tung.
“Bịch!” Cục đá dừng ở xương cốt, âm thanh vang lên.
Nước mắt rơi như mưa, hai mắt vì sợ mà trừng lớn, Hàn Văn Tịnh thấy Trần Quân Hạo bị mình đập đến đau đớn dừng động tác, mặt mày đều là không thể tin được, cô ta nhân cơ hội đem người đẩy ngã, phản công, đập thẳng xuống đầu anh ta, cô ta liều mạng dùng hết sức, điên cuồng đập.
Cho đến khi đối phương không hề nhúc nhích, cô ta mới hoàn hồn thu tay lại.
Nhìn máu tươi dính đầy đôi tay mình, Hàn Văn Tịnh sợ tới mức đem cục đá ném xuống dòng nước nóng. Ý thức được chính mình giết người, cô ta cố bình tĩnh, chịu đựng sợ hãi, mang hai thi thể kéo xuống suối nước nóng, cục đá có vết máu bị ném xuống dưới đáy suối khác.
Ninh Mật Đường nghe xong rùng mình, không nghĩ Hàn Văn Tịnh lại là người bị hại, lại bởi vì phòng vệ mà phải giết người, gặp phải chuyện như vậy không thể chỉ dùng xui xẻo để hình dung được. Đến nỗi cô ta có tội hay không có tội, phán xét như nào, muốn nghe quyết định của thẩm phán quá.
Mà Ninh Mật Đường không biết chính là, ngày đó, đêm tối muộn như thế, Hàn Văn Tịnh còn lang thang bên ngoài, bởi vì cô ta muốn đi khu đông tìm Mạc Hoài, mà muốn qua đó nhất định phải đi qua suối nước nóng.
Ninh Mật Đường nhìn Kiều Tử Nham, bộ dáng tinh xảo hơi kém Mạc Hoài một chút, một người đàn ông lạnh lùng tính cách thô kệch nhưng được cái anh tuấn, tuy nhiên cô vô tâm với nam sắc, nghĩ đến nghi ngờ của mình, cô hỏi: “Cảnh sát Kiều, án mạng của Lương Diễm Đình, bắt được hung thủ chưa vậy?”
Đôi tay mạnh mẽ có lực, đánh tay lái, xe rẽ vào, Lục Loan Uyển nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Thần sắc Kiều Tử Nham không rõ, liếc nhìn Ninh Mật Đường một cái, không nghĩ rằng cô đối với mấy vụ án đó lại có hứng thú, nhưng ngay sau đó nhớ đến hai án đó nhiều ít đều có liên quan hoặc liên lụy đến cô, quan tâm chút cũng là điều bình thường. “Chưa bắt được, manh mối bị chặt đứt.”
Bên pháp y kiểm tra trong cơ thể người chết có thuốc mê, bọn họ tính toán từ manh mối này điều tra ra, không nghĩ tới lại tra ra được là thuốc mê đó tự Lương Diễm Đình mua, đối chiếu xem, người chết này có khả năng tự sát rất lớn, nhưng anh ấy cũng không hề dừng việc điều tra này lại.
Xe vào cổng Lục Loan Uyển, ngừng ở trước chung cư.
Không nghe được đáp án mong muốn là điều dự đoán trước, Ninh Mật Đường chỉ là hơi xấu hổ.
“Là thuốc mê.”
“Hả?”
Cửa xe đóng lại, đứng ở bên ngoài Ninh Mật Đường chỉ nghe được âm thanh lạnh băng, đến khi xe đã đi xa cô mới hoàn hồn, đối phương nói cho cô biết.
Thuốc mê?
Cho nên ngày đó, ở chết người Lương Diễm Đình cô ngửi được chính là mùi thuốc mê.
Như vậy, lúc ở thư viện gặp được cô gái kia, trêи người cũng là mùi thuốc mê!
Vừa nghĩ, Ninh Mật Đường vừa móc chìa khóa.
“Đường Đường.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, bên trong là khuôn mặt vui sướиɠ của Mạc Hoài. “Em về rồi, anh chờ em lâu lắm đó.” Mặt mày đẹp trai có chút ủy khuất.
“Xin lỗi anh, trêи đường về xảy ra chút chuyện.” Ninh Mật Đường đi vào.
“Đường Đường…”
Hai mắt đen như mực co rút, hoảng sợ nhìn vết máu trêи người Ninh Mật Đường, cả người Mạc Hoài cứng đờ, trêи mặt, trong mắt, tất cả đều là khủng hoảng, lo lắng, âm thanh run rẩy trầm thấp đến cùng tận: “Đường Đường, em… Em làm sao vậy?” Âm cuối cùng thế mà lại mang theo khóc nức nở.
Trêи áo khoác trắng, màu đỏ tươi khiến Mạc Hoài nháy mắt đỏ mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người đều hỗn độn.
Anh muốn tiến thêm một chút, chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đường Đường, làm sao thế này…
Ninh Mật Đường vẫn luôn thong thả đi đằng sau bà cụ, xe đẩy trêи đường xóc nảy phát ra những tiếng vang không nhỏ. Cô nhìn xung quanh, bên trong hẻm nhỏ hôi hám, vách tường u u ám ám, còn có nước trêи mặt đất cực bẩn, quần áo được phơi nắng lung tung, đây đều là những sinh hoạt hằng ngày ở nơi này.
Không lâu sau, chiếc xe đẩy của bà cụ dừng trước cửa một căn phòng dưới tầng thấp nhất, có lẽ phòng này ở đã lâu, sơn trêи cửa đều đã tróc, tàn tích trêи đó chỉ còn lại rỉ sắt.
Cửa chậm rãi mở ra, bà cụ gian nan đẩy xe vào bên trong.
Khuất dạng, Ninh Mật Đường đứng lặng đó, cô nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, không muốn rời đi.
Trong ngõ nhỏ người lui tới không ít, những người đi qua đều nhịn không được mà để ý tới Ninh Mật Đường. Ai bảo cô gái lớn lên xinh đẹp xuất sắc như vậy. Cả người cô mặc một thân màu trắng, áo khoác gió, quần jean, đôi chân cân xứng, đi một đôi bốt màu nâu nhạt, sạch sẽ thanh thuần, cùng xung quanh nơi này đối lập hoàn toàn.
Người khác đều biểu lộ ánh mắt kì dị, Ninh Mật Đường bị nhìn chăm chú thì mười phần không thoải mái, cô chuẩn bị rời đi thôi.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong căn nhà đó truyền đến một trận kinh khủng, giọng quát đầy tức giận.
“Bà già, tiền bà giấu ở đâu?”
“Già thế rồi còn không chết đi?”
“Tôi nói cho bà biết, hôm nay không đưa tiền cho tối, xem tôi đối phó với bà thế nào!”
Ninh Mật Đường chết lặng, tiếng người đàn ông bên trong căn phòng rất lớn, ngay cả người qua lại ngoài đường cũng nghe rõ. Cô quay đầu lại, thấy nhà bên có người phụ nữ, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể đã nghe nhiều thành quen.
“Đưa tiền cho tôi, nghe thấy không?”
Tiếp theo là một loạt tiếng đập, quăng đổ đồ vật truyền tới.
Tay Ninh Mật Đường nắm chặt quai túi xách, cô chắc mẩm mình đoán ra được có chuyện gì xảy ra.
Ngay tời điểm cô rối rắm không biết nên đi hay không, trong phòng phát ra một tiếng vang lớn, nghe được tiếng này, Ninh Mật Đường run sợ.
Cô sửng sốt vài giây, lập tức hướng cửa phòng, cửa sắt cũ nát đột nhiên bị người mở ra, người phía trong lộ ra thần sắc hoảng loạn, mặt mày hỗn độn, người đàn ông kinh ngạc nhìn Ninh Mật Đường, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Ninh Mật Đường mở cửa, nhìn bên trong, đã tối tăm lại nhỏ hẹp, còn là một đống hỗn độn, đồ vật rách nát phủ kín mặt đất. Ánh mắt cô lỡ đãng đánh giá, dừng ở bàn dài trêи đất, hai mắt đen nhánh co rút lại, cô thấy bà cụ nhắm mắt nằm trêи vũng máu.
Bước nhanh vào phòng, Ninh Mật Đường duỗi tay xem hơi thở của bà cụ, phát hiện còn thở, cô lấy di động ra, gọi cấp cứu.
Sau đó cô lại chạy ra ngoài hô lớn: “Cứu mạng, nơi này có người bị thương, nhanh gọi người tới giúp đỡ một chút…”
Không biết xe cứu thương khi nào mới tới, Ninh Mật Đường sốt ruột. Cô lo lắng cho bà cụ, trừ vết thương trêи đầu thì mặt mũi cũng bị thương, cô không dám động gì cả. Không bao lâu, cảm giác hơi thở của bà cụ yếu dần, hương vị tử vong trêи người càng nồng đậm, cô lại chạy ra cửa kêu cứu.
Người qua lại tò mò nhìn thoáng qua, vội vàng bỏ đi, ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng không có ý định giúp đỡ.
Lòng Ninh Mật Đường lạnh toát, cô tuyệt vọng,
“Cô kêu cứu?”
Ngay lúc này, giọng nói lạnh băng của đàn ông truyền tới.
Trước mặt bỗng xuất hiện bóng người cao lớn, Ninh Mật Đường ngẩn ngơ gật đầu, hơi kinh ngạc: “Cảnh sát Kiều.” Cô không nghĩ lại gặp được Kiều Tử Nham ở chỗ này.
“Trong này, bà cụ bị thương chảy rất nhiều máu, cần đưa đi bệnh viện gấp.” Ninh Mật Đường nói thẳng.
Kiều Tử Nham rảo bước vào phòng, xem thương thế của bà cụ, anh ấy lập tức bế người lên: “Tôi có xe, có thể đưa người tới bệnh viện.”
Ninh Mật Đường an tâm một chút, cô giúp Kiều Tử Nham đưa cụ bà lên xe, cùng tới bệnh viện.
Ngoài phòng cấp cứu, Kiều Tử Nham bảo Ninh Mật Đường lấy lời khai.
“Tôi sẽ điều tra rõ.” Kiều Tử Nham đóng nắp bút, cắm vào túi, lạnh lùng nói.
“Cảnh sát Kiều vất vả rồi.” Ninh Mật Đường gật đầu đáp.
Nhìn thấy đèn phòng cấp cứu đã tắt, Ninh Mật Đường lập tức đứng dậy, cô chạy lên trước, đón bác sĩ. Kiều Tử Nham cũng đứng lên, cùng đi qua, mặt anh ấy vô tình, góc cạnh khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Bác sĩ, bà cụ thế nào rồi?”
“Người bệnh bị đâm, miệng vết thương trêи đầu khá lớn, may là đưa tới kịp lúc mói có thể giữ lại cái mạng. Người bệnh cao tuổi quá, sau này có thể xuất hiện di chứng, còn phải đợi bà cụ tỉnh lại, quan sát thêm một thời gian mới nói được.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Ninh Mật Đường tràn ngập vui sướиɠ.
Kiều Tử Nham nhìn Ninh Mật Đường, trêи chiếc áo khoác loang lổ vài vết máu đỏ tươi, hẳn là lúc nãy giúp đỡ bà cụ, màu đỏ nổi bật trêи nền trắng áo khoác, nhìn đặc biệt rõ ràng.
Sắc trời sẩm tối, trêи lành lang đèn vẫn chưa bật, sáng tối lập lòe.
Ánh mắt anh ấy dừng lại ở khuôn mặt cô, trắng nõn trơn bóng tràn ngập vui sướиɠ, ý cười bên môi xinh đẹp động lòng người, đôi mắt thanh sạch không chứa mục rữa, rực rỡ lấp lánh. Dừng trêи đó vài giây thôi rồi dời đi.
Ngoài cửa bệnh viện.
“Tôi đưa cô về?” Giọng Kiều Tử Nham hơi lạnh, có chút trúc trắc mở miệng, như thể đây là lần đầu tiên anh ấy đề nghị vấn đề này.
Ninh Mật Đường vừa định mở miệng cự tuyệt, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm trêи người mình, lúc này cô mới nhớ quần áo mình dính không ít vệt máu. Không nói thêm gì cả, cô hơi mỉm cười: “Phiền anh rồi, cảnh sát Kiều.” Cô cũng không hy vọng người trêи đường hiểu nhầm cô giết người.
Xe di chuyển trêи đường, trong xe cực yên tĩnh, có chút xấu hổ.
Kỳ thật, Ninh Mật Đường cũng không hy vọng tiếp xúc nhiều với Kiều Tử Nham, bởi mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy đều là những lúc phát sinh nguy hiểm, đặc biệt là án mạng. Tựa như lúc này, anh ấy đã cùng cô lấy khẩu cung ba lần rồi, thật sự không phải tốt đẹp gì mà.
Vừa vặn đèn đỏ, xe dừng lại.
Giọng nói lạnh băng của Kiều Tử Nham vang lên phá vỡ trầm tĩnh: “Vì sao lúc đó cô lại xuất hiện ở đó.”
Lòng cô nảy lên.
Qua vài giây, Ninh Mật Đường mới trấn định chính mình, mở miệng: “Trùng hợp đi qua.”
Kiều Tử Nham nghiêng người nhìn cô một cái, tay đặt ở cần gạt, xe tiếp tục di chuyển.
“Cảnh sát Kiều, lúc xảy ra án ở suối nước nóng, hung thủ là Hàn Văn Tịnh thật sao?” Ninh Mật Đường nhịn không được mở miệng hỏi.
Mặt trời dần lặn về phía tây, dư quang màu cam hồng còn sót lại trong sạch như pha lê, chiếu vào trong xe, không khí cũng có vài phần nhu hòa.
“Cảnh sát chúng tôi phát hiện trong móng tay người chết phát hiện có da của hung thủ…” Kiều Tử Nham ung dung, nề nếp đem sự tình tường thuật lại, giọng nói vẫn lạnh như cũ nhưng cũng hòa hoãn rất nhiều, nếu Phương Dương ở đây, khẳng định sẽ chấn động, Kiều đội thế mà có kiên nhẫn đem sự tình vụ án thuật lại một lần.
Ninh Mật Đường không nghĩ sự tình lại phát triển như thế. Nghe lời Kiều Tử Nham thuật lại, cô mới biết được mọi chuyện.
Sự thật là buổi tối đó, người chết Trần Quân Hạo thấy sắc nảy lòng tham, đem người chết Phùng Cam giết hại, đang làm những hành vi đáng khinh trêи thi thể, không nghĩ tới Hàn Văn Tịnh lại vô tình thấy được.
Lúc ấy ánh trăng đang sáng, ánh nước dịu nhẹ, Hàn Văn Tịnh thấy Trần Quân Hạo chui đầu vào một cái, trán chảy đầy máu xuống người cô gái, cô ta sợ tới mức rơi cả di động, kinh động tới Trần Quân Hạo.
Vài giây qua đi, Trần Quân Hạo đứng lên, thần sắc lộ ra nhâm hiểm cùng hung ác, Hàn Văn Tịnh nhấc chân muốn chạy, lại bị hắn từ phía sau túm lấy tóc.
“Cứu mạng!”
Trần Quân Hạo lập tức lấy tay che miệng cô ta lại, đem cô ta áp xuống bên cạnh thi thể Phùng Cam. Hàn Văn Tịnh ở khoảng cách gần, thấy hai mắt Phùng Cam mở lớn, bên trong đều là hoảng sợ, khuôn mặt vặn vẹo, trêи mặt đầy vết máu chảy, cô ta sợ tới mức tim đập như muốn bắn ra ngoài, liều mạng giãy giụa: “Ô…ô…”
“Hừ!”
Trần quân Hạo lấy tay gắt gao bịt miệng cô ta lại, toàn thân nặng nề đè lên thân thể cô ta, gương mặt lộ ra thâm trầm khủng bố, cười cười: “Cô, hôm nay lúc leo núi không phải còn mắng tôi vô dụng sao? Đợi lát nữa liền biết tôi có dùng được hay không dùng được.”
“Ô…ô…ô….”
Hàn Văn tịnh sợ tới run rẩy, cô ta điên cuồng giãy giụa, sợ cả người sống lẫn bộ dáng của thi thể bên cạnh.
Trần Quân Hạo cầm một cục đá lớn, một tay giơ lên, trong mắt lập lòe nước mắt: “Đừng cử động, tôi sẽ nhẹ nhàng, đau chút thôi là kết thúc rồi, đừng sợ nhé.”
Hàn Văn Tịnh nhìn trêи cục đá kia đều là màu đỏ tươi, rõ ràng là dính máu của thi thể bên cạnh. Cô ta sợ hãi, hai mắt co rút, tay ở bên giãy giụa lung tung.
“Bịch!” Cục đá dừng ở xương cốt, âm thanh vang lên.
Nước mắt rơi như mưa, hai mắt vì sợ mà trừng lớn, Hàn Văn Tịnh thấy Trần Quân Hạo bị mình đập đến đau đớn dừng động tác, mặt mày đều là không thể tin được, cô ta nhân cơ hội đem người đẩy ngã, phản công, đập thẳng xuống đầu anh ta, cô ta liều mạng dùng hết sức, điên cuồng đập.
Cho đến khi đối phương không hề nhúc nhích, cô ta mới hoàn hồn thu tay lại.
Nhìn máu tươi dính đầy đôi tay mình, Hàn Văn Tịnh sợ tới mức đem cục đá ném xuống dòng nước nóng. Ý thức được chính mình giết người, cô ta cố bình tĩnh, chịu đựng sợ hãi, mang hai thi thể kéo xuống suối nước nóng, cục đá có vết máu bị ném xuống dưới đáy suối khác.
Ninh Mật Đường nghe xong rùng mình, không nghĩ Hàn Văn Tịnh lại là người bị hại, lại bởi vì phòng vệ mà phải giết người, gặp phải chuyện như vậy không thể chỉ dùng xui xẻo để hình dung được. Đến nỗi cô ta có tội hay không có tội, phán xét như nào, muốn nghe quyết định của thẩm phán quá.
Mà Ninh Mật Đường không biết chính là, ngày đó, đêm tối muộn như thế, Hàn Văn Tịnh còn lang thang bên ngoài, bởi vì cô ta muốn đi khu đông tìm Mạc Hoài, mà muốn qua đó nhất định phải đi qua suối nước nóng.
Ninh Mật Đường nhìn Kiều Tử Nham, bộ dáng tinh xảo hơi kém Mạc Hoài một chút, một người đàn ông lạnh lùng tính cách thô kệch nhưng được cái anh tuấn, tuy nhiên cô vô tâm với nam sắc, nghĩ đến nghi ngờ của mình, cô hỏi: “Cảnh sát Kiều, án mạng của Lương Diễm Đình, bắt được hung thủ chưa vậy?”
Đôi tay mạnh mẽ có lực, đánh tay lái, xe rẽ vào, Lục Loan Uyển nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Thần sắc Kiều Tử Nham không rõ, liếc nhìn Ninh Mật Đường một cái, không nghĩ rằng cô đối với mấy vụ án đó lại có hứng thú, nhưng ngay sau đó nhớ đến hai án đó nhiều ít đều có liên quan hoặc liên lụy đến cô, quan tâm chút cũng là điều bình thường. “Chưa bắt được, manh mối bị chặt đứt.”
Bên pháp y kiểm tra trong cơ thể người chết có thuốc mê, bọn họ tính toán từ manh mối này điều tra ra, không nghĩ tới lại tra ra được là thuốc mê đó tự Lương Diễm Đình mua, đối chiếu xem, người chết này có khả năng tự sát rất lớn, nhưng anh ấy cũng không hề dừng việc điều tra này lại.
Xe vào cổng Lục Loan Uyển, ngừng ở trước chung cư.
Không nghe được đáp án mong muốn là điều dự đoán trước, Ninh Mật Đường chỉ là hơi xấu hổ.
“Là thuốc mê.”
“Hả?”
Cửa xe đóng lại, đứng ở bên ngoài Ninh Mật Đường chỉ nghe được âm thanh lạnh băng, đến khi xe đã đi xa cô mới hoàn hồn, đối phương nói cho cô biết.
Thuốc mê?
Cho nên ngày đó, ở chết người Lương Diễm Đình cô ngửi được chính là mùi thuốc mê.
Như vậy, lúc ở thư viện gặp được cô gái kia, trêи người cũng là mùi thuốc mê!
Vừa nghĩ, Ninh Mật Đường vừa móc chìa khóa.
“Đường Đường.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, bên trong là khuôn mặt vui sướиɠ của Mạc Hoài. “Em về rồi, anh chờ em lâu lắm đó.” Mặt mày đẹp trai có chút ủy khuất.
“Xin lỗi anh, trêи đường về xảy ra chút chuyện.” Ninh Mật Đường đi vào.
“Đường Đường…”
Hai mắt đen như mực co rút, hoảng sợ nhìn vết máu trêи người Ninh Mật Đường, cả người Mạc Hoài cứng đờ, trêи mặt, trong mắt, tất cả đều là khủng hoảng, lo lắng, âm thanh run rẩy trầm thấp đến cùng tận: “Đường Đường, em… Em làm sao vậy?” Âm cuối cùng thế mà lại mang theo khóc nức nở.
Trêи áo khoác trắng, màu đỏ tươi khiến Mạc Hoài nháy mắt đỏ mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người đều hỗn độn.
Anh muốn tiến thêm một chút, chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đường Đường, làm sao thế này…
/69
|