Trung tâm thương mại vào cuối tuần thường khá đông, rất nhiều cửa hàng bày ra các chiêu trò quảng cáo để đẩy mạnh tiêu thụ.
Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài lên tầng ba của một siêu thị lớn.
“Đẩy nó và đi theo tôi.” Ninh Mật Đường lấy một chiếc xe đẩy tới.
“Xe này có tác dụng gì?” Mạc Hoài không biết nên hỏi.
“Bỏ những gì anh muốn mua vào đây.” Ninh Mật Đường chỉ cho anh làm thế nào để đẩy: “Nơi này gọi là siêu thị, anh muốn mua thứ gì đều có thể bỏ vào xe đẩy, sau đó đem tới quầy thu ngân ở bên kia tính tiền, đi theo tôi.”
Ninh Mật Đường cùng anh mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Tuy rằng người ta là xác ướp, có thể không ăn không uống, nhưng nếu đã sống lại rồi thì cũng phải tận lực mà sống như người bình thường, chí ít cũng phải làm tốt vệ sinh cá nhân.
Bên trong siêu thị phân loại khu vực đồ đạc rõ ràng, Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài vào khu bán đồ dùng sinh hoạt, cô quen tay chọn những thứ mình hay dùng, đưa cho người đằng sau: “Này, bỏ vào đó đi.”
“Đây là gì thế?” Mạc Hoài nhìn hai bình có hình dáng kỳ quái trêи tay, vẻ mặt khó hiểu, bộ dạng tò mò y hệt một đứa trẻ.
“Khi tắm thì dùng cái này, kia là lọ dầu gội đầu.” Sợ anh không dùng, cô thuận miệng nói thêm: “Chờ về nhà, tôi dạy anh dùng.”
Mạc Hoài vừa nghe đến tắm rửa gội đầu sẽ dùng đến, chớp mắt hiểu ra, lại nghe được câu sau, hai mắt phát sáng, nhanh chóng gật đầu: “Được, về nhớ dạy tôi.”
Cô lại chọn bàn chải cùng kem đánh răng.
“Lại cái gì nữa?” Mạc Hoài lại biến thành đứa bé tò mò.
“Súc miệng cần dùng đến, trở về sẽ dạy anh.” Ninh Mật Đường đến đầu cũng không buồn ngó, nói một câu.
Mạc Hoài nghe được câu trả lời, đôi mắt lại tỏa sáng, khóe môi xuất hiện một ý cười hiếm lạ.
“Đây là gì?”
Mạc Hoài cầm một chiếc khăn siêu lớn in hình hoa văn màu sắc sặc sỡ hệt tắc kè hoa, nhưng lại cảm thấy hơi xấu.
“Khăn tắm, sau khi tắm xong thì dùng nó lau khô người.”
Mạc Hoài hiểu, anh đặt vào bên trong xe đẩy, giúp Ninh Mật Đường bổ sung vế sau: “Lúc về nhớ dạy tôi dùng.”
Ninh Mật Đường phản ứng tự nhiên gật gật đầu, hoàn toàn không phát hiện ra chút láu cá trong đôi mắt đen thẳm của Mạc Hoài.
“Anh đi thử đôi dép này đi.” Cô cầm một đôi dép màu xanh đi ở nhà đưa cho anh.
Mạc Hoài nhận lấy, xỏ chân vào, giọng nói đầy ghét bỏ: “Xấu.”
Ninh Mật Đường liếc nhìn anh, xác ướp cũng theo đuổi cái đẹp? “Dép lê đều như vậy, chỉ đi ở trong nhà thôi, có đi ra ngoài đâu mà. Hình như hơi nhỏ, anh thử đôi này xem sao.”
Mạc Hoài nhìn nó, kháng nghị: “Loại này quá xấu.”
Ninh Mật Đường nhìn đôi dép màu xanh trêи chân anh, không biết có phải bởi vì bị bọc trong băng vải ngàn năm hay không mà chân Mạc Hoài nhìn rất tái, chỉ là chân hơi lớn thôi mà cũng trắng đến mức phản quang, lại đi dép màu xanh biển, cảm giác như món hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo bị vứt trong bọc rác.
“Xấu chỗ nào chứ?” Ninh Mật Đường khẩu thị tâm phi (*) nói.
(*) Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Quá xấu.” Mạc Hoài không nghĩ nhiều nữa, anh cảm thấy đó là đôi dép xấu nhất anh từng thấy. “Đôi này khác này.”
Ninh Mật Đường nhìn thử, tầng trêи cùng của giá bên kia là đôi dép lê màu hồng nhạt. “Đúng vậy, đôi màu hồng nhạt này dành cho nữ, anh thích màu này hả?”
Mạc Hoài cầm đôi dép màu hồng nhạt đưa cho cô, hai mắt đen nhìn cô, giọng nói chắc nịch: “Đi giống nhau đi.”
“Tôi có dép rồi.” Ninh Mật Đường lắc đầu.
“Đi giống nhau.” Mạc Hoài kiên trì cầm đôi dép kia.
Ninh Mật Đường hít sâu, bình tĩnh nhận lấy dép: “Vậy anh thử kϊƈɦ cỡ đi đã.”
Lúc này Mạc Hoài mới ngoan ngoãn đổi một đôi có kϊƈɦ cỡ khác: “Đôi này đi rất vừa chân.” Anh vừa lòng gật đầu: “Lấy đôi này đi, chính là nó.”
Sau đó, Mạc Hoài tự giác bỏ hai đôi dép, một nam, một nữ để vào xe đẩy.
Đi một vòng, Ninh Mật Đường mua rất nhiều đồ, xe đẩy trước sau đều đầy cả, cô kéo Mạc Hoài đến quầy thu ngân xếp hàng.
“Bây giờ phải đợi tính tiền sao?”
“Đúng, đến chúng ta rồi này.”
Mạc Hoài đi theo Ninh Mật Đường, đẩy xe lên phía trước.
“Xin hỏi bạn có thẻ hội viên không?” Nhân viên thu ngân hỏi.
“Không có.”
Đợi nhân viên thu ngân quét mã hàng xong, Mạc Hoài lại tò mò cầm lấy một cái hộp nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, thắc mắc: “Đây là gì thế?”
Ninh Mật Đường quay đầu nhìn anh, thấy trong tay anh cầm cái hộp nhỏ màu đỏ kia, mặt cô trong nháy mắt đỏ ửng.
Không nhận được hồi đáp, Mạc Hoài lại hỏi lại.
Nhân viên thu ngân nhìn qua, lịch sự trả lời: “Tiên sinh, đây là Cương Bổn 001 (*), loại mỏng nhất.”
(*) Cương Bổn 001: Vâng chính là ba con sói đó ạ =))))))))))))))))
“Trở về lại dạy tôi dùng nhé?” Mạc Hoài hỏi Ninh Mật Đường.
Khuôn mặt trắng nõn của Ninh Mật Đường đã bị nhuộm một tầng hồng nhạt, đè giọng thấp nhất có thể, cắn răng: “Chúng ta không cần mua cái này.”
“Không cần à?” Mạc Hoài lại ngoan ngoãn đem món đồ nhỏ đó trả về chỗ cũ.
Ninh Mật Đường thở phào nhẹ nhõm, lại sợ anh nói gì không đúng, cô thanh toán tiền xong cũng không dám nhìn mặt nhân viên thu ngân đang nghẹn cười, giục Mạc Hoài cầm túi đồ.
Xuống tầng hai, đi qua cửa hàng quần áo nam, Ninh Mật Đường nhìn Mạc Hoài một cái, chiếc áo màu xanh mặc trêи người anh đã nhăn nhúm không nhìn ra hình dạng nữa.
“Vào đây.”
“Hm?”
“Mua quần áo cho anh.” Ninh Mật đi vào.
Nhân viên trong cửa hàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
Vừa thấy rõ nhan sắc Ninh Mật Đường, nữ nhân viên bán hàng hai mắt sáng ngời, cô gái này thật xinh đẹp. Ninh Mật Đường chỉ ăn mặc quần áo đơn giản, mặt mũi sạch sẽ sáng sủa, khuôn mặt thanh tú không trang điểm, đôi chân thon dài thẳng tắp, cực kỳ bắt mắt.
Sau đó lại dời tầm mắt nhìn người phía sau Ninh Mật Đường, người đàn ông cũng ăn mặc tùy tiện, hai tay còn bận cầm mấy chiếc túi in logo siêu thị, nhưng điểm quan trọng không ở đó mà là ở khuôn mặt tuấn tú kia, vô cùng hấp dẫn, người đàn ông đẹp trai ngời ngời, thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải 1m87 trở lên.
Nỗ lực kiềm chế kϊƈɦ động trong lòng, cô nhân viên bán hàng nở nụ cười với Mạc Hoài: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Mạc Hoài hai mắt đen lạnh nhạt nhìn qua một cái, không đáp lại.
Nữ nhân viên bán hàng cũng không ngượng ngập, nam thần đều lạnh lùng như thế mà.
“Giúp tôi chọn mấy bộ phù hợp với thân hình cao lớn này với.” Ninh Mật Đường nói.
“Được, mời qua bên này.” Nhân viên bán hàng đưa hai người vào bên trong: “Đây đều là những mẫu mới nhất, đầy đủ size số.”
Ninh Mật Đường tiện tay chọn một bộ đưa cho Mạc Hoài: “Thử xem sao, không hợp thì đổi bộ khác.”
Mạc Hoài đem đống đồ trêи tay đặt xuống, nhận quần áo, nhìn qua, thành thật nói: “Quần áo sao lại xấu như vậy.”
Ninh Mật Đường liếc nhìn nhân viên bán hàng một chút, chỉ thấy nụ cười của đối phương cứng lại. Cô lạnh giọng: “Khụ, nhiều lời thế làm gì, thử trước đã.”
Mạc Hoài thấy Ninh Mật Đường không vui, ngoan ngoãn nghe lời cô nói, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Không bao lâu, cửa phòng thay đồ lần nữa mở ra, Mạc Hoài ngó đầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo chút ngượng ngùng: “Cô có thể dạy tôi mặc chúng không?”
“Cài cúc áo vào là được rồi.” Ninh Mật Đường nói.
“Dạy tôi đi.” Mạc Hoài kiên trì.
Đầu Ninh Mật Đường phát đau, cô thở dài, sau đó bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng mà đi vào phòng thử đồ.
Chân trước Ninh Mật Đường vừa bước vào, chân sau Mạc Hoài đã đem cửa đóng lại.
Bên trong phòng thử đồ rất nhỏ, đặc biệt là Mạc Hoài lại có thân hình cao lớn, chiếm hơn phân nửa không gian khiến bên trong càng thêm ngột ngạt.
Mạc Hoài đã mặc bộ đồ mà Ninh Mật Đường chọn, áo sơ mi trắng có đường kẻ tối màu, chất liệu mềm mại. Bởi vì không biết cài cúc áo nên chiếc áo vẫn đang được phanh ra, khuôn ngực rắn chắc lồ lộ mang theo cám dỗ khó nói thành lời.
“Quần áo cài cúc mặc đơn giản như vậy cũng không làm được, kiếp trước anh là Hoàng đế phải không?
Không phải ở thời cổ đại Hoàng đế mặc quần áo đều dùng người hầu hạ có chuyên môn làm hay sao. Ninh Mật Đường giúp anh cài áo, đột nhiên nghĩ đến cổ mộ, tay dừng lại, nói không chừng kiếp trước anh thật sự là Hoàng đế ấy chứ.
Mạc Hoài lắc đầu: “Không nhớ.”
“Nhìn nhé, nhìn tôi giúp anh cài đây này.”
Cô cài từng cúc áo trêи chiếc áo mà Mạc Hoài mặc, cúc áo pha lê tinh xảo dưới bàn tay trắng nõn của cô linh hoạt xuyên qua lỗ khuyết.
Phòng thử đồ quá yên tĩnh mà khoảng cách giữa hai người lại quá gần, Ninh Mật Đường cũng không nhận ra không khí ái muội ở đây, đối với cô, Mạc Hoài cũng chỉ là một xác ướp, không phải người bình thường.
“Chậm một chút, tôi không nhìn rõ.” Mạc Hoài nhìn Ninh Mật Đường cài xong cúc áo mới nói.
“Còn chưa rõ?” Ninh Mật Đường nghi hoặc nhìn anh.
Mạc Hoài gật gật đầu: “Có lẽ cô cài lại lần nữa tôi sẽ học được.” Trong đôi mắt sâu thẳm toàn bộ đều là chân thành.
Ninh Mật Đường lại đành cởi hết cúc áo.
Dưới ánh mắt mong chờ của Mạc Hoài, cuối cùng Ninh Mật Đường cũng đem chiếc cúc cuối cùng cởi xong, bỏ lại một câu: “Đem quần áo cởi ra đi.” Sau đó mở cửa ra ngoài.
Lúc Mạc Hoài ra ngoài, Ninh Mật Đường đã dựa theo số áo trước đó để chọn mấy bộ quần áo khác, toàn bộ đều không có cúc.
“Đi thôi.”
Thanh toán xong, Ninh Mật Đường đem toàn bộ túi đồ đưa cho Mạc Hoài.
Hai tay Mạc Hoài cầm không ít túi đồ, tuy nhiên với anh mà nói không có gì nặng nhọc cả, nhẹ nhàng nhàn hạ đi bên cạnh Ninh Mật Đường.
Nhìn bóng lưng xứng đôi vừa lứa của hai người, nhân viên bán hàng không nhịn được lấy di động ra chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo. Weibo của cô ấy không có nhiều người theo dõi lắm, chỉ có mấy trăm người, bình thường cũng rất ít đăng.
[Mỹ nhan khống: Hôm nay gặp một cặp đôi có giá trị nhan sắc siêu cao. Phiên bản đời thực của bạn trai đẹp trai + kết hợp với bạn gái siêu mềm mại, đúng là cặp đôi tuyệt vời. Điều quan trọng là cả hai đều đẹp tự nhiên. Nhan sắc siêu cấp.] [Đính kèm hình ảnh]
Trong ảnh, thân hình cao lớn thẳng tắp hai tay xách đầy đồ, sức mạnh bạn trai bùng nổ, đầu anh hơi nghiêng, chụp được một nửa sườn mặt. Còn bạn gái, dáng người tinh tế yểu điệu, tóc dài thướt tha. Cho dù không nhìn chính diện cũng cảm thấy hai người xứng đôi vô cùng.
Weibo bình thường không có gì nổi bật của nhân viên bán hàng nhanh chóng bùng nổ.
Yêu nhất nam thần: “Nhìn sườn mặt thôi cũng thấy đẹp trai, quá đẹp trai, đẹp trai aaa.”
Chỉ thích ăn đào mật: “Quá xứng đôi, ủng hộ mười phần.”
Công viên giải trí rất vui nhộn: “Hai người này có bóng dáng giống sát thủ đúng không?”
Thích ăn kê kê gà: “Chỉ với bóng lưng kia thôi cũng biết là đẹp trai rồi, có Weibo không? Muốn nhìn thêm ghê.”
100 điểm yêu: “Không nhìn chính diện không phân biệt được, cầu hình chính diện.”
…..
Nhân viên bán hàng trả lời từng bình luận của cư dân mạng, cô ấy chưa từng nghĩ mình tùy tiện chụp một tấm hình lại nhận được nhiều ý kiến cùng tin nhắn của mọi người đến thế.
Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài lên tầng ba của một siêu thị lớn.
“Đẩy nó và đi theo tôi.” Ninh Mật Đường lấy một chiếc xe đẩy tới.
“Xe này có tác dụng gì?” Mạc Hoài không biết nên hỏi.
“Bỏ những gì anh muốn mua vào đây.” Ninh Mật Đường chỉ cho anh làm thế nào để đẩy: “Nơi này gọi là siêu thị, anh muốn mua thứ gì đều có thể bỏ vào xe đẩy, sau đó đem tới quầy thu ngân ở bên kia tính tiền, đi theo tôi.”
Ninh Mật Đường cùng anh mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Tuy rằng người ta là xác ướp, có thể không ăn không uống, nhưng nếu đã sống lại rồi thì cũng phải tận lực mà sống như người bình thường, chí ít cũng phải làm tốt vệ sinh cá nhân.
Bên trong siêu thị phân loại khu vực đồ đạc rõ ràng, Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài vào khu bán đồ dùng sinh hoạt, cô quen tay chọn những thứ mình hay dùng, đưa cho người đằng sau: “Này, bỏ vào đó đi.”
“Đây là gì thế?” Mạc Hoài nhìn hai bình có hình dáng kỳ quái trêи tay, vẻ mặt khó hiểu, bộ dạng tò mò y hệt một đứa trẻ.
“Khi tắm thì dùng cái này, kia là lọ dầu gội đầu.” Sợ anh không dùng, cô thuận miệng nói thêm: “Chờ về nhà, tôi dạy anh dùng.”
Mạc Hoài vừa nghe đến tắm rửa gội đầu sẽ dùng đến, chớp mắt hiểu ra, lại nghe được câu sau, hai mắt phát sáng, nhanh chóng gật đầu: “Được, về nhớ dạy tôi.”
Cô lại chọn bàn chải cùng kem đánh răng.
“Lại cái gì nữa?” Mạc Hoài lại biến thành đứa bé tò mò.
“Súc miệng cần dùng đến, trở về sẽ dạy anh.” Ninh Mật Đường đến đầu cũng không buồn ngó, nói một câu.
Mạc Hoài nghe được câu trả lời, đôi mắt lại tỏa sáng, khóe môi xuất hiện một ý cười hiếm lạ.
“Đây là gì?”
Mạc Hoài cầm một chiếc khăn siêu lớn in hình hoa văn màu sắc sặc sỡ hệt tắc kè hoa, nhưng lại cảm thấy hơi xấu.
“Khăn tắm, sau khi tắm xong thì dùng nó lau khô người.”
Mạc Hoài hiểu, anh đặt vào bên trong xe đẩy, giúp Ninh Mật Đường bổ sung vế sau: “Lúc về nhớ dạy tôi dùng.”
Ninh Mật Đường phản ứng tự nhiên gật gật đầu, hoàn toàn không phát hiện ra chút láu cá trong đôi mắt đen thẳm của Mạc Hoài.
“Anh đi thử đôi dép này đi.” Cô cầm một đôi dép màu xanh đi ở nhà đưa cho anh.
Mạc Hoài nhận lấy, xỏ chân vào, giọng nói đầy ghét bỏ: “Xấu.”
Ninh Mật Đường liếc nhìn anh, xác ướp cũng theo đuổi cái đẹp? “Dép lê đều như vậy, chỉ đi ở trong nhà thôi, có đi ra ngoài đâu mà. Hình như hơi nhỏ, anh thử đôi này xem sao.”
Mạc Hoài nhìn nó, kháng nghị: “Loại này quá xấu.”
Ninh Mật Đường nhìn đôi dép màu xanh trêи chân anh, không biết có phải bởi vì bị bọc trong băng vải ngàn năm hay không mà chân Mạc Hoài nhìn rất tái, chỉ là chân hơi lớn thôi mà cũng trắng đến mức phản quang, lại đi dép màu xanh biển, cảm giác như món hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo bị vứt trong bọc rác.
“Xấu chỗ nào chứ?” Ninh Mật Đường khẩu thị tâm phi (*) nói.
(*) Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Quá xấu.” Mạc Hoài không nghĩ nhiều nữa, anh cảm thấy đó là đôi dép xấu nhất anh từng thấy. “Đôi này khác này.”
Ninh Mật Đường nhìn thử, tầng trêи cùng của giá bên kia là đôi dép lê màu hồng nhạt. “Đúng vậy, đôi màu hồng nhạt này dành cho nữ, anh thích màu này hả?”
Mạc Hoài cầm đôi dép màu hồng nhạt đưa cho cô, hai mắt đen nhìn cô, giọng nói chắc nịch: “Đi giống nhau đi.”
“Tôi có dép rồi.” Ninh Mật Đường lắc đầu.
“Đi giống nhau.” Mạc Hoài kiên trì cầm đôi dép kia.
Ninh Mật Đường hít sâu, bình tĩnh nhận lấy dép: “Vậy anh thử kϊƈɦ cỡ đi đã.”
Lúc này Mạc Hoài mới ngoan ngoãn đổi một đôi có kϊƈɦ cỡ khác: “Đôi này đi rất vừa chân.” Anh vừa lòng gật đầu: “Lấy đôi này đi, chính là nó.”
Sau đó, Mạc Hoài tự giác bỏ hai đôi dép, một nam, một nữ để vào xe đẩy.
Đi một vòng, Ninh Mật Đường mua rất nhiều đồ, xe đẩy trước sau đều đầy cả, cô kéo Mạc Hoài đến quầy thu ngân xếp hàng.
“Bây giờ phải đợi tính tiền sao?”
“Đúng, đến chúng ta rồi này.”
Mạc Hoài đi theo Ninh Mật Đường, đẩy xe lên phía trước.
“Xin hỏi bạn có thẻ hội viên không?” Nhân viên thu ngân hỏi.
“Không có.”
Đợi nhân viên thu ngân quét mã hàng xong, Mạc Hoài lại tò mò cầm lấy một cái hộp nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, thắc mắc: “Đây là gì thế?”
Ninh Mật Đường quay đầu nhìn anh, thấy trong tay anh cầm cái hộp nhỏ màu đỏ kia, mặt cô trong nháy mắt đỏ ửng.
Không nhận được hồi đáp, Mạc Hoài lại hỏi lại.
Nhân viên thu ngân nhìn qua, lịch sự trả lời: “Tiên sinh, đây là Cương Bổn 001 (*), loại mỏng nhất.”
(*) Cương Bổn 001: Vâng chính là ba con sói đó ạ =))))))))))))))))
“Trở về lại dạy tôi dùng nhé?” Mạc Hoài hỏi Ninh Mật Đường.
Khuôn mặt trắng nõn của Ninh Mật Đường đã bị nhuộm một tầng hồng nhạt, đè giọng thấp nhất có thể, cắn răng: “Chúng ta không cần mua cái này.”
“Không cần à?” Mạc Hoài lại ngoan ngoãn đem món đồ nhỏ đó trả về chỗ cũ.
Ninh Mật Đường thở phào nhẹ nhõm, lại sợ anh nói gì không đúng, cô thanh toán tiền xong cũng không dám nhìn mặt nhân viên thu ngân đang nghẹn cười, giục Mạc Hoài cầm túi đồ.
Xuống tầng hai, đi qua cửa hàng quần áo nam, Ninh Mật Đường nhìn Mạc Hoài một cái, chiếc áo màu xanh mặc trêи người anh đã nhăn nhúm không nhìn ra hình dạng nữa.
“Vào đây.”
“Hm?”
“Mua quần áo cho anh.” Ninh Mật đi vào.
Nhân viên trong cửa hàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
Vừa thấy rõ nhan sắc Ninh Mật Đường, nữ nhân viên bán hàng hai mắt sáng ngời, cô gái này thật xinh đẹp. Ninh Mật Đường chỉ ăn mặc quần áo đơn giản, mặt mũi sạch sẽ sáng sủa, khuôn mặt thanh tú không trang điểm, đôi chân thon dài thẳng tắp, cực kỳ bắt mắt.
Sau đó lại dời tầm mắt nhìn người phía sau Ninh Mật Đường, người đàn ông cũng ăn mặc tùy tiện, hai tay còn bận cầm mấy chiếc túi in logo siêu thị, nhưng điểm quan trọng không ở đó mà là ở khuôn mặt tuấn tú kia, vô cùng hấp dẫn, người đàn ông đẹp trai ngời ngời, thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải 1m87 trở lên.
Nỗ lực kiềm chế kϊƈɦ động trong lòng, cô nhân viên bán hàng nở nụ cười với Mạc Hoài: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Mạc Hoài hai mắt đen lạnh nhạt nhìn qua một cái, không đáp lại.
Nữ nhân viên bán hàng cũng không ngượng ngập, nam thần đều lạnh lùng như thế mà.
“Giúp tôi chọn mấy bộ phù hợp với thân hình cao lớn này với.” Ninh Mật Đường nói.
“Được, mời qua bên này.” Nhân viên bán hàng đưa hai người vào bên trong: “Đây đều là những mẫu mới nhất, đầy đủ size số.”
Ninh Mật Đường tiện tay chọn một bộ đưa cho Mạc Hoài: “Thử xem sao, không hợp thì đổi bộ khác.”
Mạc Hoài đem đống đồ trêи tay đặt xuống, nhận quần áo, nhìn qua, thành thật nói: “Quần áo sao lại xấu như vậy.”
Ninh Mật Đường liếc nhìn nhân viên bán hàng một chút, chỉ thấy nụ cười của đối phương cứng lại. Cô lạnh giọng: “Khụ, nhiều lời thế làm gì, thử trước đã.”
Mạc Hoài thấy Ninh Mật Đường không vui, ngoan ngoãn nghe lời cô nói, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Không bao lâu, cửa phòng thay đồ lần nữa mở ra, Mạc Hoài ngó đầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo chút ngượng ngùng: “Cô có thể dạy tôi mặc chúng không?”
“Cài cúc áo vào là được rồi.” Ninh Mật Đường nói.
“Dạy tôi đi.” Mạc Hoài kiên trì.
Đầu Ninh Mật Đường phát đau, cô thở dài, sau đó bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng mà đi vào phòng thử đồ.
Chân trước Ninh Mật Đường vừa bước vào, chân sau Mạc Hoài đã đem cửa đóng lại.
Bên trong phòng thử đồ rất nhỏ, đặc biệt là Mạc Hoài lại có thân hình cao lớn, chiếm hơn phân nửa không gian khiến bên trong càng thêm ngột ngạt.
Mạc Hoài đã mặc bộ đồ mà Ninh Mật Đường chọn, áo sơ mi trắng có đường kẻ tối màu, chất liệu mềm mại. Bởi vì không biết cài cúc áo nên chiếc áo vẫn đang được phanh ra, khuôn ngực rắn chắc lồ lộ mang theo cám dỗ khó nói thành lời.
“Quần áo cài cúc mặc đơn giản như vậy cũng không làm được, kiếp trước anh là Hoàng đế phải không?
Không phải ở thời cổ đại Hoàng đế mặc quần áo đều dùng người hầu hạ có chuyên môn làm hay sao. Ninh Mật Đường giúp anh cài áo, đột nhiên nghĩ đến cổ mộ, tay dừng lại, nói không chừng kiếp trước anh thật sự là Hoàng đế ấy chứ.
Mạc Hoài lắc đầu: “Không nhớ.”
“Nhìn nhé, nhìn tôi giúp anh cài đây này.”
Cô cài từng cúc áo trêи chiếc áo mà Mạc Hoài mặc, cúc áo pha lê tinh xảo dưới bàn tay trắng nõn của cô linh hoạt xuyên qua lỗ khuyết.
Phòng thử đồ quá yên tĩnh mà khoảng cách giữa hai người lại quá gần, Ninh Mật Đường cũng không nhận ra không khí ái muội ở đây, đối với cô, Mạc Hoài cũng chỉ là một xác ướp, không phải người bình thường.
“Chậm một chút, tôi không nhìn rõ.” Mạc Hoài nhìn Ninh Mật Đường cài xong cúc áo mới nói.
“Còn chưa rõ?” Ninh Mật Đường nghi hoặc nhìn anh.
Mạc Hoài gật gật đầu: “Có lẽ cô cài lại lần nữa tôi sẽ học được.” Trong đôi mắt sâu thẳm toàn bộ đều là chân thành.
Ninh Mật Đường lại đành cởi hết cúc áo.
Dưới ánh mắt mong chờ của Mạc Hoài, cuối cùng Ninh Mật Đường cũng đem chiếc cúc cuối cùng cởi xong, bỏ lại một câu: “Đem quần áo cởi ra đi.” Sau đó mở cửa ra ngoài.
Lúc Mạc Hoài ra ngoài, Ninh Mật Đường đã dựa theo số áo trước đó để chọn mấy bộ quần áo khác, toàn bộ đều không có cúc.
“Đi thôi.”
Thanh toán xong, Ninh Mật Đường đem toàn bộ túi đồ đưa cho Mạc Hoài.
Hai tay Mạc Hoài cầm không ít túi đồ, tuy nhiên với anh mà nói không có gì nặng nhọc cả, nhẹ nhàng nhàn hạ đi bên cạnh Ninh Mật Đường.
Nhìn bóng lưng xứng đôi vừa lứa của hai người, nhân viên bán hàng không nhịn được lấy di động ra chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo. Weibo của cô ấy không có nhiều người theo dõi lắm, chỉ có mấy trăm người, bình thường cũng rất ít đăng.
[Mỹ nhan khống: Hôm nay gặp một cặp đôi có giá trị nhan sắc siêu cao. Phiên bản đời thực của bạn trai đẹp trai + kết hợp với bạn gái siêu mềm mại, đúng là cặp đôi tuyệt vời. Điều quan trọng là cả hai đều đẹp tự nhiên. Nhan sắc siêu cấp.] [Đính kèm hình ảnh]
Trong ảnh, thân hình cao lớn thẳng tắp hai tay xách đầy đồ, sức mạnh bạn trai bùng nổ, đầu anh hơi nghiêng, chụp được một nửa sườn mặt. Còn bạn gái, dáng người tinh tế yểu điệu, tóc dài thướt tha. Cho dù không nhìn chính diện cũng cảm thấy hai người xứng đôi vô cùng.
Weibo bình thường không có gì nổi bật của nhân viên bán hàng nhanh chóng bùng nổ.
Yêu nhất nam thần: “Nhìn sườn mặt thôi cũng thấy đẹp trai, quá đẹp trai, đẹp trai aaa.”
Chỉ thích ăn đào mật: “Quá xứng đôi, ủng hộ mười phần.”
Công viên giải trí rất vui nhộn: “Hai người này có bóng dáng giống sát thủ đúng không?”
Thích ăn kê kê gà: “Chỉ với bóng lưng kia thôi cũng biết là đẹp trai rồi, có Weibo không? Muốn nhìn thêm ghê.”
100 điểm yêu: “Không nhìn chính diện không phân biệt được, cầu hình chính diện.”
…..
Nhân viên bán hàng trả lời từng bình luận của cư dân mạng, cô ấy chưa từng nghĩ mình tùy tiện chụp một tấm hình lại nhận được nhiều ý kiến cùng tin nhắn của mọi người đến thế.
/69
|