Băng Hỏa Ma Trù

Chương 182: Thân thế của Phượng nữ (tiếp theo)

/461


Không riêng gì ma pháp lực có biến hóa, tinh thần lực cũng không giống với bình thường. Đặc biệt hắn bây giờ đối với việc quan sát ma pháp nguyên tố, trong tình huống tập trung toàn bộ tinh thần, hoàn toàn có thể rõ ràng nhìn thấy trong mỗi một ma pháp nguyên tố có sự biến hóa rất nhỏ, điều này có thể chứng minh một thứ, tinh thần lực đã tiến bộ.
Hít một hơi dài, trong lúc mừng rỡ Niệm Băng chậm rãi mở mắt, vừa định đứng lên, đột nhiên lại thấy một mảng lớn hào quang màu lam lao đến. Trước khi kịp ý thức, hắn vung tay phát ra một cái nhị giai băng hỏa dung hợp ma pháp, nhưng mà không đợi công kích phát huy uy lực, đã bị hào quang màu lam kia cắn nuốt rồi. Toàn thân mát lạnh, Niệm Băng cả người bị nhấc lên. Cái gì mà lam quang, rõ ràng là nước, một luồng sóng nước mạnh mẽ đánh vào thân thể Niệm Băng, sóng nước hết đánh vào bên trái lại đánh vào bên phải, Niệm Băng rõ ràng nhìn thấy trên người mình không ngừng bay ra những mảnh vụn nhỏ màu đen, lộ ra da thịt vốn trắng trẻo. Trong nước không cách nào hít thở được, cảm giác ngột ngạt làm Niệm Băng toàn thân dị thường khó chịu. Hắn đột nhiên cảm giác được trong cơ thể lúc này đang tản mát từng gợn ma pháp lực là do hai cái quang cầu phát ra tốc độ chợt tăng nhanh. Thêm vào đó băng ma pháp nguyên tố cùng hỏa ma pháp nguyên tố trong lúc trao đổi đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, băng ma pháp lực gặp hỏa ma pháp lực lại sinh ra cảm giác thiêu đốt. Niệm Băng nghĩ đến lúc này mình bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng cảm giác ngột ngạt lại biến mất, không cần há mồm hít thở, hắn như trước vẫn có thể sinh tồn bình thường trong nước, sao lại thế được? Niệm Băng thực sự kinh ngạc nhưng hắn phát hiện ngay, băng ma pháp lực trong cơ thể mình bị thiêu đốt sau đó sẽ thải ra bọt khí nhàn nhạt, bọt khí dung nhập trong cơ thể mình, tự nhiên không còn cảm giác ngột ngạt nữa.
Lam sắc của sóng nước rốt cuộc biến mất, Niệm Băng trần trùi trụi đứng trên mặt đất, may mắn vẫn còn đôi hài, lớp đen đúa trên người đã hoàn toàn bị rửa sạch, trên làn da trắng nõn tản ra một tầng hồng sắc sáng rọi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nương theo sảng khoái mà đến. Hỏa nguyên tố tự nhiên lưu chuyển trên làn da tẩy hết hơi lạnh còn sót.
"Di, Niệm Băng tiểu tử, ngươi không uống nước sao?" thanh âm kinh ngạc của Gia Lạp Mạn Địch Tư vang lên, chỉ thấy hắn một thân hồng y bước ra.
Niệm Băng từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra một cái áo vải thô, trong lòng thầm than, thật sự là đáng tiếc quần áo Tuyết Tĩnh tặng mình, dù sao cũng toàn đồ tốt lại mất như vậy. Tức giận nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Ngươi cố ý dùng trấn nước ta đúng hay không?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư hắc hắc cười, ngang nhiên nói: "Ngươi bẩn như vậy, cùng ta ở một chỗ quả thật là khiếp đảm. Ngươi đã tỉnh dậy tự nhiên phải vệ sinh thân thể một chút, tiểu tử nhà ngươi minh tưởng đúng một ngày một đêm. Ân, xem ra có tiến bộ không nhỏ, mặc dù nhân loại các ngươi tiên thiên không thể cùng long tộc chúng ta so sánh, nhưng ngộ tính của ngươi quả thật cũng tạm được"
Niệm Băng trong lòng đối với Gia Lạp Man Địch Tư quả thật cảm kích. Lúc này tinh thần lực hoàn toàn khôi phục, hắn đã suy nghĩ cẩn thận hết thảy những điều phát sinh trước kia, Gia Lạp Man Địch Tư đi theo bên mình, nếu chính mình có gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ ra tay. Mà hắn nhìn thấy mình chống lại Phượng Hương cùng Phượng Không, đơn giản là muốn rèn luyện nhiều ma pháp mình thường dùng, khiến cho bản thân trong thực chiến có đột phá. Sau khi làm mình thành công giấu giếm được Phượng Không khôi phục an toàn, hắn lại trợ giúp mình tiến hành minh tưởng, khiến cho ma pháp chính mình có tiến bộ mới. Trong lòng muốn nói vài lời cảm kích, nhưng không biết vì cái gì, nhìn thấy nụ cười trêu tức kia của Gia Lạp Man Địch Tư lại không nói nên lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Niệm Băng, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngày đó tại thời điểm ngươi cùng cái gì trưởng lão kia đối kháng, cuối cùng hoàn toàn có thời gian phát ra cực mạnh dung hợp ma pháp băng hỏa đồng nguyên, vì cái gì lại lựa chọn quang minh cùng hỏa dung hợp mà không phải là băng hỏa dung hợp? Dù sao, dùng Mô phỏng thuật phóng xuất ma pháp thuần thục nhất của bản thân sẽ ít sai lầm nhất mà."
Niệm Băng nói: "Lúc đó ta quả thật do dự, mấy ngày nay, ta đã cơ bản có thể khống chế hai loại ma pháp, băng, hỏa hai hệ ma pháp đã miễn cưỡng có thể dùng đến bát cấp ma pháp đơn thể công kích. Sỡ dĩ lựa chọn bát cấp ma pháp hỏa hệ cùng thất giai ma pháp quang minh hệ dung hợp, chủ yếu là bởi vì bản thân quang minh ma pháp có năng lực trị liệu, như vậy có thể bảo vệ tốt hơn. Hơn nữa, băng, hỏa hai loại ma pháp quả thật cực đoan, chúng sau khi dung hợp sẽ sinh ra vụ nổ đầy uy lực là chính, bát cấp ma pháp là cực hạn khống chế của ta, nếu dùng để phát ra cực mạnh ma pháp dung hợp, lúc khống chế muốn yếu đi hơn, có khả năng sẽ bị phản phệ. Chẳng thà lui một bước để thấy trời cao đất rộng, mặc dù khiến cho uy lực công kích giảm xuống một ít, nhưng ta lại có thể khống chế xảo diệu hơn.
Gia Lạp Mạn Địch tự giật mình nói: "Nguyên lai là như vậy, ân, ngươi đối với ma pháp giải thích thực thấu triệt. Bất quá, cái loại tình huống này, ma pháp lực trong cơ thể ngươi sợ rằng cũng không đủ dùng lại hai cái bát cấp ma pháp tiến hành dung hợp cho ngươi." Vung tay lên, bốn đạo hào quang đồng thời tỏa sáng, Thần Lộ đao, Chánh Dương đao, Thánh Diệu đao, Ngạo Thiên đao đồng thời dừng ở trước mặt Niệm Băng, "Đem mấy cái bảo bối này cất đi, không có chúng, ngươi thấp nhất chỉ là ma đạo sĩ, nhưng có chúng ngươi lại có thể phát huy ma pháp tiếp cận ma đạo sư. Có chuyện ta phải nói cho ngươi, Mô phỏng ma pháp mặc dù hữu dụng, hơn nữa có thể sinh ra hiệu quả dung hợp ma pháp, nhưng nếu ngươi phụ thuộc vào Mô phỏng quá, tất nhiên tương lai việc đề thăng ma pháp sẽ gặp trở ngại lớn, ma pháp lực mới là căn nguyên của việc đề thăng ma pháp, ngươi hiểu chưa? Bất quá, ta bây giờ cũng đặt kỳ vọng đối với ngươi lại tăng thêm một ít, băng hỏa đồng nguyên tốc độ hấp thu ma pháp nguyên tố so với người thường cũng nhanh hơn. Nói không chừng, trong vòng mười năm ngươi thật sự có thể đạt tới thần hàng sư.
Niệm Băng trong lòng mừng rỡ "Thật vậy chăng? Nếu là như vậy, ta có thể tìm Băng tuyết nữ thần tế tự báo thù."
Gia Lạp Mạn Địch Tư khinh thường hừ một tiếng: "Ta chỉ nói là có thể, ma pháp đề thăng chẳng những phải khắc khổ cố gắng, đồng thời, vận khí cùng ngộ tính thiếu một thứ cũng không được,không thể nào có được, chỉ có thể tự dựa vào bản thân ngươi thôi. Hơn nữa, cho dù thực lực đạt tới thần hàng sư, ngươi cũng không phải là đối thủ của Băng tuyết nữ thần tế tự kia, hắn đạt tới thần hàng sư cấp bậc đã nhiều năm, khả năng sử dụng ma pháp không phải ngươi có khả năng tưởng tượng."
Niệm Băng kiên định nói: "Bất luận như thế nào, ta cũng không bỏ cuộc, phụ mẫu chi cừu bất cộng đái thiên, hơn nữa, nếu ta đạt tới thần hàng sư, không phải đơn hệ thần hàng sư. Nêu dùng dung hợp ma pháp, cho dù thời gian hắn tu luyện dài hơn ta, ta cũng không nhất định là không có cơ hội."
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngây người một chút: "Điều ngươi nói thật ra cũng có vài phần đạo lý. Nói cho cùng những thần hàng sư khác dùng dung hợp ma pháp ta còn chưa thấy qua."
Niệm Băng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Ngươi chưa bao giờ dùng sao? Ma pháp của ngươi cũng là thần hàng sư cấp bậc rồi, vì cái gì lại không thử dùng dung hợp ma pháp?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư lắc lắc đầu, nói: "Không, chúng ta long tộc cùng nhân loại các ngươi bất đồng, Mô phỏng ma pháp bất quá chỉ là một trong những kỹ năng đặc biệt mà chúng ta am hiểu. Ta từng nói với ngươi, các hệ ma pháp khác nhau ta đều chỉ có thể dùng đến cửu cấp, mà chúng ta long tộc chính thức am hiểu là bổn hệ long ngữ ma pháp, là ma pháp đặc biệt của Long tộc hơn nữa cửu cấp ma pháp bình thường căn bản không có tác dụng gì. Ngươi bây giờ còn quá yếu, khi ngươi đạt đến trình độ này, tự nhiên sẽ minh bạch hàm ý của ta. Tốt lắm, chúng ta đi thôi, còn phải đi cả ngày nữa đó. Ta chỉ e ngươi ý thức được như vậy lại trở nên dễ lo lắng hoảng sợ mà thôi."
Niệm Băng lại càng hoảng sợ không nói thêm cái gì nữa, vội vàng thi triển trên người mình một cái bạo phong tuyết, đi theo Gia Lạp Mạn Địch Tư trở về Áo Lan thành. Trải qua lần chiến đấu này, hắn đối với ma pháp của mình tham vọng cũng tăng nhiều. Ngay cả cảnh giới vũ thánh của võ sĩ cũng có thể chống lại một chút, không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh sự cường hãn của dung hợp ma pháp. Dù khi đó Phượng Không trên người có thương tích, lại là dưới đủ loại tình thế, nhưng Niệm Băng niềm tin so với trước kia đã tăng lên. Hắn tin tưởng, nếu chính mình đạt đến cảnh giới ma đạo sĩ cao cấp, nhất định có thể chiến thắng vũ thánh cao hơn mình một bậc.
"Niệm Băng, các người đi đâu vậy, như thế nào cũng không gọi ta." Vừa thấy Niệm Băng xuất hiện, Ngọc Như Yên nhất thời lộ ra vẻ mặt bất mãn. Ngày hôm qua sau khi Niệm Băng biến mất làm nàng rất lo lắng, phái người ở trong thành tìm kiếm, nhưng không có phát hiện chút tung tích nào. Điều này khiến nàng nghĩ đến bọn người Phượng trưởng lão, may mắn là nàng đã phát hiện Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng đã biến mất. Lúc này mới yên tâm một chút.
Cảm thụ được sự quan tâm của Ngọc Như Yên, Niệm Băng trong lòng một mảnh ấm áp, cúi đầu đem chuyện phát sinh ngày hôm qua ra kể lại một lần. Chỉ có điều khi đối diện với Lam Vũ, hắn đưa đai bộ phận công lao khiến mình có thể còn sống đều quy về trên người Gia Lạp Mạn Địch Tư. Bây giờ hắn không muốn cho quá nhiều người biết thực lực chính mình.
Sau khi nghe xong Niệm Băng nói, Ngọc Như Yến cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Vũ công tước đang ngồi sau bàn đọc sách, trầm giọng: "Vũ ca, chúng ta nên hay không nên hành động đây."
Lam Vũ liếc mắt nhìn Niệm Băng, khẽ thở dài: "Chẳng lẽ muội muốn mấy vị trưởng lão trở lại sao? Muội nên biết tính tình bọn họ. Bỏ đi, Niệm Băng có Cự long tiên sinh đi theo rồi. Sau thất bại lần này, tin rằng người của Phượng tộc cũng sẽ không dễ dàng hành động nữa. Niệm Băng, ngươi ở trong phủ mấy ngày này đi. Các phượng tộc trưởng lão khi biết sự tình không ổn, tự nhiên sẽ rời Áo Lan đế quốc.
Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "
Nghĩa phụ, ngài yên tâm, có lần giáo huấn này, sau này có hành động gì con đều sẽ cẩn thận hơn, sẽ không phát sinh nguy hiểm nữa đâu. Nghĩa mẫu, hôm nay con đột nhiên nghĩ đến một sự kiện làm cho con cảm thấy rất kỳ quái." Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa trở về phòng ngủ, hắn nói chuyện không chút cố kỵ, hơn nữa hắn bây giờ đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư càng ngày càng không có cảnh giác.
Ngọc Như Yên kéo Niệm Băng ngồi xuống, giúp hắn chải lại mái tóc vàng tán loạn, động tác của nàng nhu hòa mà tự nhiên. Bàn tay ấm áp không ngừng xoa trên đầu Niệm Băng , khiến cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái, "
Chuyện gì ngươi nói đi, là về phượng tộc phải không?"
Niệm Băng nói: "
Ta trên đường trở về cẩn thận hồi tưởng một chút, ta phát hiện, trên người ngài có một loại cảm giác thập phần đặc thù, mà loại cảm giác này trên người Phượng nữ cũng có
Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "Có lẽ bởi vì chúng ta cũng từng là Hy vọng của phượng tộc, ngươi mới có cảm giác như vậy, điều này cũng không có cái gì. Bất quá, nha đầu kia quả thật xuất sắc, có thể nhanh như vậy đạt tới trình độ vương tộc chi vũ, có thể thấy được ngộ tính của nàng rất cao, tuyệt đối không dưới ta năm đó, chỉ cần nó cố gắng, tương lai có thể trở thành niềm kiêu ngạo của phượng tộc.
Niệm Băng lắc đầu nói: "
Không, nghĩa mẫu, không phải hơi thở của phượng tộc, mà là một loại cảm giác không thể hiểu được. Người cũng biết, con là một ma pháp, cảm giác của ma pháp sư đều cực kỳ nhạy cảm. Nghĩ lại thời điểm cùng Phượng nữ ở cùng một chỗ trước kia, con phát hiện nàng ta với người có chút thần thái tương tự. Thậm chí ngay cả dung mạo cũng có vài phần giống nhau. Thêm vào đó ánh mắt của nàng cùng cái mũi rất giống với nghĩa phụ, như thể cả người là dung hợp giữa người và nghĩa phụ, chẳng lẻ người không chú ý tới điểm ấy sao?"
Ngọc Như Yến chấn động nhất thời bần thần tự hỏi lại bản thân. Ngày đó bởi vì các trưởng lão Phượng tộc xuất hiện làm lòng nàng đại loạn, cũng không có quan sát cẩn thận, lúc này nhớ lại hình dáng của Phượng nữ, lại nghĩ tới điều Niệm Băng nói. Một loại cảm giác mãnh liệt bùng lên, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía trượng phu Lam Vũ, phát hiện Lam Vũ cũng đồng dạng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chuyển hướng nhìn Niệm Băng, Lam Vũ nói: "Niệm Băng, ý của con là….?"
Niệm Băng mỉm cười: "
Con chỉ là lớn mật phán đoán mà thôi. Lúc trước nghĩa phụ và nghĩa mẫu bị Phượng tộc đuổi giết cũng không có chết, nghĩa mẫu có nói qua, khi đó không rõ vì cái gì mà buông tha hai người. Lúc đó ta nghĩ, Phượng tộc trưởng lão vị tất một chút nhân tình cũng đều không có, dù sao, nghĩa mẫu cũng là bọn hắn nuôi dưỡng lớn lên! Ta nghĩ bọn họ nhất định coi người như nữ nhi của họ. Nếu đã như thế, bọn họ như thế nào nhẫn tâm thật sự thương tổn người? Cho nên mới thả cho người cùng nghĩa phụ. Suy đoán tiếp thì, lúc ấy nữ nhi của các người, vị tất thật sự đã chết. Cho dù thân thể trong ngọn lửa, lấy việc Phượng tộc đối với sự am hiểu hỏa hệ, hoàn toàn có thể làm ra một ít chướng nhãn pháp che dấu chân tướng. Đương nhiên, con chỉ là đoán mà thôi, còn cần phải cẩn thận chứng thực."
Ngọc Như Yên trong mắt toát ra một tầng hào quang mông lung, thân thể có chút run rẩy, "
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, nữ nhi của chúng ta chưa chết sao? Nó không có chết. Phượng nữ, Phượng nữ, có phải Hy vọng của phượng tộc là nữ nhi của ta không? Nhiều năm như vậy, mối hận trong lòng ta không phải uổng phí hết sao? Không được, ta phải đi tìm hỏi cho ra lẽ." Nói đoạn, chợt chuyển thân muốn đi ra cửa, một thân ảnh màu lam chặn đường Ngọc Như Yên lại, Lam Vũ đem thê tử ôm vào trong lòng, " Không cần đi, Như Yên, nàng trước tiên tỉnh táo một chút."

/461

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status