Nhìn thẳng vào hai mắt Niệm Băng, Dung Băng bình tĩnh nói "Niệm Băng, từ khi ngươi rời khỏi trước đây về sau, ta đã chuyển sang mặc áo trắng vì ta nhớ rõ ngươi thích mặc áo trắng. Hôm nay ngươi tới đây lại mặc áo đỏ, mặc dù là để giả trang thành ta vào được phủ nhưng ta biết ngươi cũng không quên ca ca này. Chuyện khác ta không muốn nhiều lời, ta muốn nói với ngươi, lời hứa từ khi còn bé ta vẫn còn nhớ rõ."
Niệm Băng chấn động toàn thân, nước mắt lại không kiềm được, mạnh mẽ ôm lấy ca ca của mình, lời Dung Băng đã sưởi ấm trái tim hắn, hắn biết, hết thảy từ khi còn bé dều không thay đổi, đều là chân thật. Rất lâu sau, Dung Băng mới đẩy đệ đệ của mình ra. "Đệ đệ, ngươi phải nhớ kỹ, muốn vì Thiên thúc và thẩm thẩm báo thù, nhất đinh phải kiên cường lên, chỉ cần ngươi cần ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, trên mặt nở một nụ cười. "Ca, ta sẽ nhớ kỹ lời của ngươi, ngươi vĩnh viễn đều là ca ca tốt của ta. Ta phải đi rồi, nếu có người đến Đồ Thư quán nữa ta muốn rời khỏi cũng không được."
"Chờ một chút." Dung Băng gọi Niệm Băng đang muốn rời khỏi lại, nhanh chóng đi tới phía sau giá sách, lấy một quyển sách dầy đưa tới cho Niệm Băng: "Đây là bản bút ký ta nhiều năm nghiên cứu ma pháp ghi chép lại, có lẽ đối với ngươi sẽ có chút tác dụng. Niệm Băng, ngươi lần này trở về muốn xem dạng sách gì?"
Niệm Băng ngây ra một chút, nhưng hắn vẫn tiếp nhận hảo ý của ca ca, từ trong Không Gian chi giới lấy ra quyển sách đưa cho Dung Băng, nói: "Ta vốn muốn tìm một chút cao giai ma pháp chú ngữ và sách cổ về ma pháp trận.
Dung Băng gật gật đầu nói: "Ngươi đã không muốn bại lộ thân phận, vậy ngươi cứ đi trước đi, nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, qua vài ngày nữa ta tới tìm ngươi."
Niệm Băng nói ra địa chỉ của mình, đem tập ma pháp bút ký dày cộp kia thu lấy, dưới ánh mắt Dung Băng hộ tống ly khai Đồ Thư quán.
Đi ra khỏi thư phòng, hít thở không khỉ ban đêm, Niệm Băng đột nhiên cảm thấy thấm thía toàn thân, cảm tình kiềm chế bấy lâu tựa hồ đã tiêu thất khi ôm ca ca. Lời của Dung Băng khiến cho trái tim hắn trở nên ấm áp, cho hắn biết, trên thế giới này còn có thân nhân quan tâm tới hắn.
Chậm rãi đi ra phái ngoài, cảm thụ cỗ hơi ấm trong ngực, trái tim băng lãnh mà Niệm Băng cất dấu đang dần bị hòa tan.
"A! Tiểu vương gia ngài đây rồi! Ta đã đoán là ngài ở thư phòng mà. Thật tốt quá, Vương gia đang tìm ngài đấy, ngài mau theo ta đi thôi."
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn, chi thấy một gã hồng sư vũ sĩ đang đứng trước mặt vừa cười vừa nhìn mình, sẽ không xảo diệu như vậy chứ, đây tính là vận khí tốt hay xấu đây?
Hồng sư võ sĩ nyaf nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, dường như cùng Dung Băng rất quen thuộc, không đợi Niệm Băng trả lời, lôi hắn vào sâu bên trong phủ, Dung thân vương gọi về, nếu là ca ca, căn bản không có lý do gì để khước từ. Dung thân vương là đại gia trưởng của cả Dung gia, không ai có dũng khí vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Niệm Băng trong lỏng vốn đã buông lỏng lại trở nên khẩn trương, vừa đi tới, trong lòng vừa tính toán nên làm thế nào để ứng phó với Dung thân vương. Bây giờ hắn chỉ hy vọng Dung thân vương đã già mắt mờ, nhìn không ra mình không phải Dung Băng.
Rất nhanh, hồng sư võ sĩ đem Niệm Băng tới trước một căn phòng lớn. Niệm Băng nhận ra đây là căn nhà chủ của cả thân vương phủ, cũng chính là thư phòng của Dung thân vương, càng là trọng địa quân sự tối cao của Hoa Dung đế quốc, không biết có bao nhiêu quyết sách chiến lược được quyết định ở chỗ này.
"Tốt rồi, tiểu vương gia người tự vào đi thôi, ta đi trước đây. Thân vương đại nhân hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt lắm, người nên cẩn thận một chút." Nói xong, hồng sư võ sĩ liếc mắt nhìn Niệm BĂng một cái rồi quay người đi khỏi.
Đứng trước thư phòng Dung thân vương, Niệm Băng nhất thời ngây ngốc, đi vào hay không đây? Mười mấy năm chưa từng thấy hắn, thật sự phải vào sao? Giờ khắc này hắn đã quên đi an nguy của chính mình, sauy nghĩ trong lòng đều là về thân tình và cừu hận,
Đang lúc Niệm Băng do dự không quyết, một thanh âm cứng cáp hùng hậu từ trong phòng truyền tới. "Là Băng nhi sao? Tới cửa sao còn không vào? Chẳng lẽ muốn gia gia mời ngươi hay sao. Làm một ma pháp sư vĩ đại, tâm trí cứng cỏi là phi thường trong yếu, mà ngươi tựa hồ không yên, chẳng lẽ gần đây phạm sai lầm gì hay sao?"
Là hắn, thanh âm đã lâu rồi không nghe thấy khiến Niệm Băng trong lòng không khỏi kích động, thanh âm Dung thân vương không nghiêm khắc như trong trí nhớ của hắn, thanh âm hắn tựa như tiến nhập vào thế giới tinh thần của mình, mỗi một chữ đều mang tới cảm giác rung động.
Đẩy cửa vào, trong phòng đèn đuốc sáng choang, căn phòng rộng bên trong bố trí rất đơn giản, ngoại trừ mấy bồn cây màu xanh biếc ra cũng chỉ có bàn và ghế dựa, phía sau bàn đọc sách lớn là một lão nhân mặc ma pháp bào màu hỏa hồng, râu tóc hắn đã bạc trắng, mặc dù ngồi ở nơi đó, nhưng vẫn có thể cảm giác được trên thân thể cao lớn của hắn tỏa ra một khí tức bất phàm, trong đôi mắt màu đen tràn ngập quang mang thâm thúy, không hề có chút ảm đạm của tuổi già.
Cảm thụ được mục quang lạnh lẽo, Niệm Băng không tự giác cúi đầu, hơi do dự một chút rồi mới cung kính nói: "Gia gia, người tìm con có chuyện gì vậy?"
Dung thân vương nhìn đứa cháu đang đứng trước thư án, ánh mắt đảo qua vài lần, đột nhiên hắn phảng phất nhận ra được điều già đó, trong mắt lộ ra một tia khác thường, nhưng sự khác thường đó chỉ duy trì trong nháy mắt rồi lập tức tiêu thất, lạnh nhạt nói: "Băng nhi, ngươi ngồi xuống trước đã."
"Vâng thưa gia gia." Niệm Băng không chút tình cảm gọi hai chữ gia gia, đi tới một cái ghế cạnh bàn đọc sách ngồi xuống.
Dung thân vương nói: "Băng nhi, ngươi bình thường đều thích mặc bạch y, sao hôm nay lại chuyển sang mặc hồng y?"
Niệm Băng tim đã bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng hắn hiểu, ở trước mặt cường giả như Dung thân vương, một khi trong lòng mình có sơ hở sẽ rất dễ bị nhận ra, vội vàng điều động tinh thần lực, tận lực làm cho thân thể buônglongr hơn một chút, lúc này mới hồi đáp: "Lâu nay mặc quần áo màu trắng quả thưc rất đơn điệu cho nên hôm nay mới đổi sang màu đỏ. Con nhớ người thích nhất là màu đỏ mà?"
Dung thân vương trên mặt nở một nụ cười khỏ có thể thấy được, ma pháp bào màu đỏ mạ vàng trên người có chút run run, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia thương cảm nhàn nhạt. "Màu đỏ quả thật rất đẹp, màu đỏ tượng trưng cho hỏa diễm mà chúng ta có được, đồng thời cũng tượng trưng cho nhiệt tình và tràn trề sức sống. Băng nhi, ngươi là người xuất sắc nhất trong giới trẻ của Dung gia, chưa tới hai mươi tuổi đã đạt cảnh giới ma đạo sĩ, đây cố nhiên là có quan hệ với sự trợ giúp của gia đình, nhưng sự cố gắng của ngươi cũng rất quan trọng. Hôm nay ta tìm ngươi tới là có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Niệm Băng gật đầu nói: "Gia gia, người cứ hỏi."
Dung thân vương lạnh nhạt nói: "Ta có được tin tức, lần này ma pháp sư Băng Thần tháp phái tới tham gia Tân Duệ Ma Pháp Sư đại tái phi thường xuất sắc, đối với việc này ngươi thấy sao?"
Trong phút chốc, trong mắt Niệm Băng cháy lên tinh tưởng mãnh liệt. "Bất luận bọn chúng cường đại cỡ nào, đối với con mà nói, không có lý do thất bại."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Dung thân vương trong mắt toát ra một tia uy nghiêm.
Niệm Băng không trả lời, chỉ kiên định gật đầu, quả thật, trong lòng hắn không có ý nghĩ thất bại.
"Được, không hổ danh là cháu ta." Dung thân vương ánh mắt thâm ý gật đầu.
Niệm Băng lúc này tâm thần đã dần dần khôi phục ổn định, ngẩng đầu nhìn Dung thân vương, lúc này hắn mới nhìn rõ vị gia gia đã hai mươi năm không gặp. Cảm giác đầu tiên, chính là hắn đã gài đi, mười hai năm không gặp, mái tóc vốn hoa râm nay đã trắng xóa, mặc dù ánh mắt Dung thân vương vẫn lợi hại như trước nhưng nếp nhăn trên mặt lại khó giấu được dấu vết năm tháng. Gia gia đã già.
"Ân, Băng nhi, ta thích ánh mắt của ngươi bây giờ. Vài ngày không gặp, tinh thần lực của ngươi tựa hồ tiến bộ không nhỏ."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Đây đều là gia gia có phương pháp dạy dỗ."
Dung thân vương nói: "Hôm nay ta tìm ngươi tới không chỉ muốn xem thái độc ủa ngươi đối với trận đấu, đồng thời còn muốn truyền cho ngươi một thứ, ta hy vọng ngươi có thể mặc nó tới tham gia ma pháp sư đại tái lần này. Bất quá, muốn có được nó, ngươi phải qua được khảo nghiệm của ta."
Niệm Băng ngây ra một chút, nói: "Khảo nghiệm, chẳng lẽ người còn không rõ thực lực của ta sao? Không cần khảo nghiệm đâu." Mặc dù Niệm Băng tự tin mình cũng có thực lực ma đạo sĩ nhưng hắn dù sao cũng không phải đơn thuần là hỏa hệ ma pháp sư, nếu thực sự cùng ma đạo sư cường đại đối kháng sẽ rất dễ bị bại lộ.
Dung thân vương lắc đầu nói: "Không, muốn lấy được thứ này đương nhiên phải khảo nghiệm. Từ nhỏ ta đã dạy ngươi, trên thế giới này không có chuyện không làm mà hưởng. Đi theo ta." Nói xong, không biết hắn ấn nhẹ vào nơi nào trên bàn đọc sách, tiếng yết yết vang lên, trước bàn đọc sách, nơi Niệm Băng đứng tách ra một khe hở rộng chừng nửa trượng, bậc thang bằng đá đi thẳng xuống dưới.
Thấy đường hầm bí mật này, Niệm Băng trong lòng thầm than, nếu không phải mình giả trang thành hình dáng ca ca, có lẽ cả đời này cũng vô pháp biết được bí mật trong Dung thân vương phủ.
Dung thân vương từ sau bàn đọc sách đi ra, thân hình hắn so với Niệm Băng thấp hơn một chút, nhưng khi hắn đi qua trước mặt Niệm băng lại tựa như một ngọn núi nguy nga, tạo ra cho Niệm băng một áp lực cường đại. Sauk hi giao thủ cùng phượng tộc trưởng lão Phượng Không, Niệm Băng đối với ma đạo sư cũng không e ngại, hắn cũng không lo thực lắng về thực lực Dung thân vương mạnh cỡ nào, nhưng ngay lúc đó, hắn sợ nhất là thân phận của mình đã bại lộ.
Dung thân vương thuận theo bậc thang đi xuống, Niệm Băng cũng đành kiên trì đi theo, đoạn thang đá rất dài, Dung thân vương đi qua chỗ nào, hai bên vách tường cứ cách một trượng đều có hai ngọn đèn được thắp sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dung thân vương không nói gì, Niệm Băng càng không nói, đó gọi là nói nhiều tất lộ, thanh âm của hắn mặc dù giống Dung Băng nhưng vẫn còn có chênh lệch rất nhỏ.
Đi được khoảng trăm thước, không còn bậc thang nữa, Dung thân vương dẫn Niệm Băng đi vào trong một hành lang hẹp và dài, Niệm băng khống chế khí tức bản thân, kiềm chế tâm tình kích động, không ngừng tự hỏi phải làm sao để ứng phó với kục diện kế tiếp.
Rốt cuộc cũng tới cuối hành lang, đây là một đại sảnh rộng lớn. Đại sảnh hình vuông cao chừng năm trượng dài khoảng trăm trượng, cả đại sảnh đều làm bằng đá vô cùng cứng rắn. Niệm Băng hít một hơi thật sâu, đại sảnh lớn như vậy ở dưới đất, phải bao nhiêu người mới có thể làm ra, huống chi trong đại sảnh hắn cảm giác được ma pháp khí tức, nơi này chắc chắn có ma pháp phong ấn rất mạnh, đó là phong ấn tràn ngập áp bách, trong đại sảnh này, ma pháp nguyên tố đều trở nên rất trì hoãn, không khí mặc dù không khó chịu nhưng thân là ma pháp sư, Niệm Băng lại cảm giác được một tia áp lực.
"Tình huống nơi này ngươi nên hiểu rõ, từ khi ngươi bắt đầu tu luyện ma pháp từng ở đây hơn ba năm, đúng là ba năm đó đã tạo trụ cột rất tốt cho ngươi. Nơi này ma pháp nguyên tố mặc dù hi bạc, nhưng dưới tác dụng của ma pháp trận, ma pháp nguyên tố lại phu thường tinh thuần, không bị khí tức tạp chất ảnh hưởng. Tới đây đi, cho ta xem thực lực của ngươi." Dung thân vương đi tới giữa đại sảnh, dưới chân hắn là một hồng sắc ma pháp lục mang tinh đường kính ba trượng.
Niệm Băng nhìn Dung thân vương, hắn căn bản không biết nên xuất thủ công kích ra sa, thực sự phải đánh sao? Hắn có chút hoài nghi mình đang nghĩ gì. "Gia gia, con là vãn bối, sao lại có thể công kích người đây?"
Dung thân vương mỉm cười nói: "Bây giờ ngươi là đệ tử còn ta là khảo quan của ngươi, không có gì là không thể công kích. Ra tay đi, nếu ngươi không thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta chẳng những sẽ hủy bỏ tư cách đại biểu Hoa Dung đế quốc tham gia thi đấu của ngươi, đồng thời bắt ngươi ở đây bế quan tu luyện ba tháng. Vì tự do của mình, ngươi phải cố lên, ngươi nên biết, dưới bất cứ tình huống nào, ta đêif tuyệt đối không nương tay." Hỏa diễm từ thân thể Dung thân vương bốc lên, hồng sắc hỏa diễm quang mang mang tới nhiệt lượng cực đại, nhiệt độ cả đại sảnh dần dần tăng lên, hỏa nguyên tố trong đại sảnh rất nhanh hướng tới Dung thân vương ngưng kết, mỗi lần ngưng kết, hỏa diễm chung quanh Dung thân vương lại cường thịnh thêm một chút.
Thầm than một tiếng, Niệm băng biết mình không thể không động thủ, bây giờ chuyện mình có thể làm chính là dưới điều kiện tiên quyết là không bị Dung thân vương phát hiện, hoàn thành khảo nghiệm của hắn. Nghĩ tới đây, sắc mặt Niệm Băng bình tĩnh trở lại, làm một ma pháp sư xuất sắc, tỉnh táo tuyệt đối là chuyện mấu chốt nhất.
Hỏa diễm đồng dạng tỏa ra chung quanh thân thể NIệm băng, mặc dù không có khí thế bức nhân như Dung thân vương nhưng ngọn lửa nóng rực này lại có tốc độ cướp hỏa nguyên tố không chậm, chung quanh thân thể Niệm Băng dần dần biến thành một phiến hỏa hồng, tay phải duỗi ra, một hỏa cầu xuất hiện trên lòng bàn tay, hỏa cầu trong quá trình ngưng kết hỏa nguyên tố không ngừng biến hóa, thể tích tăng trưởng khiến cho khí tức của nó không ngừng tăng cường.
Dung thân vương gật đầu nói: "Hay, làm đơn giản cái phức tạp, không sai đúng là một biện pháp hay. Ta muốn xem xem hỏa cầu của ngươi có thể biến thành cái gì."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Vậy người cứ đợi xem, con tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng." Hắn hiểu rõ, Dung thân vương đã để cho mình công kích, vậy sẽ cho mình thời gian ngưng kết ma pháp lực, đã như vậy, hết thảy đều trở nên dễ dàng xử lý, mặc dù chỉ có hỏa hệ ma pháp, vị tất đã có thể đạt tới trình độ ma đạo sĩ, nhưng bản thân mình lại có ưu thế ở tinh thần lực.
Niệm Băng chấn động toàn thân, nước mắt lại không kiềm được, mạnh mẽ ôm lấy ca ca của mình, lời Dung Băng đã sưởi ấm trái tim hắn, hắn biết, hết thảy từ khi còn bé dều không thay đổi, đều là chân thật. Rất lâu sau, Dung Băng mới đẩy đệ đệ của mình ra. "Đệ đệ, ngươi phải nhớ kỹ, muốn vì Thiên thúc và thẩm thẩm báo thù, nhất đinh phải kiên cường lên, chỉ cần ngươi cần ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, trên mặt nở một nụ cười. "Ca, ta sẽ nhớ kỹ lời của ngươi, ngươi vĩnh viễn đều là ca ca tốt của ta. Ta phải đi rồi, nếu có người đến Đồ Thư quán nữa ta muốn rời khỏi cũng không được."
"Chờ một chút." Dung Băng gọi Niệm Băng đang muốn rời khỏi lại, nhanh chóng đi tới phía sau giá sách, lấy một quyển sách dầy đưa tới cho Niệm Băng: "Đây là bản bút ký ta nhiều năm nghiên cứu ma pháp ghi chép lại, có lẽ đối với ngươi sẽ có chút tác dụng. Niệm Băng, ngươi lần này trở về muốn xem dạng sách gì?"
Niệm Băng ngây ra một chút, nhưng hắn vẫn tiếp nhận hảo ý của ca ca, từ trong Không Gian chi giới lấy ra quyển sách đưa cho Dung Băng, nói: "Ta vốn muốn tìm một chút cao giai ma pháp chú ngữ và sách cổ về ma pháp trận.
Dung Băng gật gật đầu nói: "Ngươi đã không muốn bại lộ thân phận, vậy ngươi cứ đi trước đi, nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, qua vài ngày nữa ta tới tìm ngươi."
Niệm Băng nói ra địa chỉ của mình, đem tập ma pháp bút ký dày cộp kia thu lấy, dưới ánh mắt Dung Băng hộ tống ly khai Đồ Thư quán.
Đi ra khỏi thư phòng, hít thở không khỉ ban đêm, Niệm Băng đột nhiên cảm thấy thấm thía toàn thân, cảm tình kiềm chế bấy lâu tựa hồ đã tiêu thất khi ôm ca ca. Lời của Dung Băng khiến cho trái tim hắn trở nên ấm áp, cho hắn biết, trên thế giới này còn có thân nhân quan tâm tới hắn.
Chậm rãi đi ra phái ngoài, cảm thụ cỗ hơi ấm trong ngực, trái tim băng lãnh mà Niệm Băng cất dấu đang dần bị hòa tan.
"A! Tiểu vương gia ngài đây rồi! Ta đã đoán là ngài ở thư phòng mà. Thật tốt quá, Vương gia đang tìm ngài đấy, ngài mau theo ta đi thôi."
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn, chi thấy một gã hồng sư vũ sĩ đang đứng trước mặt vừa cười vừa nhìn mình, sẽ không xảo diệu như vậy chứ, đây tính là vận khí tốt hay xấu đây?
Hồng sư võ sĩ nyaf nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, dường như cùng Dung Băng rất quen thuộc, không đợi Niệm Băng trả lời, lôi hắn vào sâu bên trong phủ, Dung thân vương gọi về, nếu là ca ca, căn bản không có lý do gì để khước từ. Dung thân vương là đại gia trưởng của cả Dung gia, không ai có dũng khí vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Niệm Băng trong lỏng vốn đã buông lỏng lại trở nên khẩn trương, vừa đi tới, trong lòng vừa tính toán nên làm thế nào để ứng phó với Dung thân vương. Bây giờ hắn chỉ hy vọng Dung thân vương đã già mắt mờ, nhìn không ra mình không phải Dung Băng.
Rất nhanh, hồng sư võ sĩ đem Niệm Băng tới trước một căn phòng lớn. Niệm Băng nhận ra đây là căn nhà chủ của cả thân vương phủ, cũng chính là thư phòng của Dung thân vương, càng là trọng địa quân sự tối cao của Hoa Dung đế quốc, không biết có bao nhiêu quyết sách chiến lược được quyết định ở chỗ này.
"Tốt rồi, tiểu vương gia người tự vào đi thôi, ta đi trước đây. Thân vương đại nhân hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt lắm, người nên cẩn thận một chút." Nói xong, hồng sư võ sĩ liếc mắt nhìn Niệm BĂng một cái rồi quay người đi khỏi.
Đứng trước thư phòng Dung thân vương, Niệm Băng nhất thời ngây ngốc, đi vào hay không đây? Mười mấy năm chưa từng thấy hắn, thật sự phải vào sao? Giờ khắc này hắn đã quên đi an nguy của chính mình, sauy nghĩ trong lòng đều là về thân tình và cừu hận,
Đang lúc Niệm Băng do dự không quyết, một thanh âm cứng cáp hùng hậu từ trong phòng truyền tới. "Là Băng nhi sao? Tới cửa sao còn không vào? Chẳng lẽ muốn gia gia mời ngươi hay sao. Làm một ma pháp sư vĩ đại, tâm trí cứng cỏi là phi thường trong yếu, mà ngươi tựa hồ không yên, chẳng lẽ gần đây phạm sai lầm gì hay sao?"
Là hắn, thanh âm đã lâu rồi không nghe thấy khiến Niệm Băng trong lòng không khỏi kích động, thanh âm Dung thân vương không nghiêm khắc như trong trí nhớ của hắn, thanh âm hắn tựa như tiến nhập vào thế giới tinh thần của mình, mỗi một chữ đều mang tới cảm giác rung động.
Đẩy cửa vào, trong phòng đèn đuốc sáng choang, căn phòng rộng bên trong bố trí rất đơn giản, ngoại trừ mấy bồn cây màu xanh biếc ra cũng chỉ có bàn và ghế dựa, phía sau bàn đọc sách lớn là một lão nhân mặc ma pháp bào màu hỏa hồng, râu tóc hắn đã bạc trắng, mặc dù ngồi ở nơi đó, nhưng vẫn có thể cảm giác được trên thân thể cao lớn của hắn tỏa ra một khí tức bất phàm, trong đôi mắt màu đen tràn ngập quang mang thâm thúy, không hề có chút ảm đạm của tuổi già.
Cảm thụ được mục quang lạnh lẽo, Niệm Băng không tự giác cúi đầu, hơi do dự một chút rồi mới cung kính nói: "Gia gia, người tìm con có chuyện gì vậy?"
Dung thân vương nhìn đứa cháu đang đứng trước thư án, ánh mắt đảo qua vài lần, đột nhiên hắn phảng phất nhận ra được điều già đó, trong mắt lộ ra một tia khác thường, nhưng sự khác thường đó chỉ duy trì trong nháy mắt rồi lập tức tiêu thất, lạnh nhạt nói: "Băng nhi, ngươi ngồi xuống trước đã."
"Vâng thưa gia gia." Niệm Băng không chút tình cảm gọi hai chữ gia gia, đi tới một cái ghế cạnh bàn đọc sách ngồi xuống.
Dung thân vương nói: "Băng nhi, ngươi bình thường đều thích mặc bạch y, sao hôm nay lại chuyển sang mặc hồng y?"
Niệm Băng tim đã bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng hắn hiểu, ở trước mặt cường giả như Dung thân vương, một khi trong lòng mình có sơ hở sẽ rất dễ bị nhận ra, vội vàng điều động tinh thần lực, tận lực làm cho thân thể buônglongr hơn một chút, lúc này mới hồi đáp: "Lâu nay mặc quần áo màu trắng quả thưc rất đơn điệu cho nên hôm nay mới đổi sang màu đỏ. Con nhớ người thích nhất là màu đỏ mà?"
Dung thân vương trên mặt nở một nụ cười khỏ có thể thấy được, ma pháp bào màu đỏ mạ vàng trên người có chút run run, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia thương cảm nhàn nhạt. "Màu đỏ quả thật rất đẹp, màu đỏ tượng trưng cho hỏa diễm mà chúng ta có được, đồng thời cũng tượng trưng cho nhiệt tình và tràn trề sức sống. Băng nhi, ngươi là người xuất sắc nhất trong giới trẻ của Dung gia, chưa tới hai mươi tuổi đã đạt cảnh giới ma đạo sĩ, đây cố nhiên là có quan hệ với sự trợ giúp của gia đình, nhưng sự cố gắng của ngươi cũng rất quan trọng. Hôm nay ta tìm ngươi tới là có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Niệm Băng gật đầu nói: "Gia gia, người cứ hỏi."
Dung thân vương lạnh nhạt nói: "Ta có được tin tức, lần này ma pháp sư Băng Thần tháp phái tới tham gia Tân Duệ Ma Pháp Sư đại tái phi thường xuất sắc, đối với việc này ngươi thấy sao?"
Trong phút chốc, trong mắt Niệm Băng cháy lên tinh tưởng mãnh liệt. "Bất luận bọn chúng cường đại cỡ nào, đối với con mà nói, không có lý do thất bại."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Dung thân vương trong mắt toát ra một tia uy nghiêm.
Niệm Băng không trả lời, chỉ kiên định gật đầu, quả thật, trong lòng hắn không có ý nghĩ thất bại.
"Được, không hổ danh là cháu ta." Dung thân vương ánh mắt thâm ý gật đầu.
Niệm Băng lúc này tâm thần đã dần dần khôi phục ổn định, ngẩng đầu nhìn Dung thân vương, lúc này hắn mới nhìn rõ vị gia gia đã hai mươi năm không gặp. Cảm giác đầu tiên, chính là hắn đã gài đi, mười hai năm không gặp, mái tóc vốn hoa râm nay đã trắng xóa, mặc dù ánh mắt Dung thân vương vẫn lợi hại như trước nhưng nếp nhăn trên mặt lại khó giấu được dấu vết năm tháng. Gia gia đã già.
"Ân, Băng nhi, ta thích ánh mắt của ngươi bây giờ. Vài ngày không gặp, tinh thần lực của ngươi tựa hồ tiến bộ không nhỏ."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Đây đều là gia gia có phương pháp dạy dỗ."
Dung thân vương nói: "Hôm nay ta tìm ngươi tới không chỉ muốn xem thái độc ủa ngươi đối với trận đấu, đồng thời còn muốn truyền cho ngươi một thứ, ta hy vọng ngươi có thể mặc nó tới tham gia ma pháp sư đại tái lần này. Bất quá, muốn có được nó, ngươi phải qua được khảo nghiệm của ta."
Niệm Băng ngây ra một chút, nói: "Khảo nghiệm, chẳng lẽ người còn không rõ thực lực của ta sao? Không cần khảo nghiệm đâu." Mặc dù Niệm Băng tự tin mình cũng có thực lực ma đạo sĩ nhưng hắn dù sao cũng không phải đơn thuần là hỏa hệ ma pháp sư, nếu thực sự cùng ma đạo sư cường đại đối kháng sẽ rất dễ bị bại lộ.
Dung thân vương lắc đầu nói: "Không, muốn lấy được thứ này đương nhiên phải khảo nghiệm. Từ nhỏ ta đã dạy ngươi, trên thế giới này không có chuyện không làm mà hưởng. Đi theo ta." Nói xong, không biết hắn ấn nhẹ vào nơi nào trên bàn đọc sách, tiếng yết yết vang lên, trước bàn đọc sách, nơi Niệm Băng đứng tách ra một khe hở rộng chừng nửa trượng, bậc thang bằng đá đi thẳng xuống dưới.
Thấy đường hầm bí mật này, Niệm Băng trong lòng thầm than, nếu không phải mình giả trang thành hình dáng ca ca, có lẽ cả đời này cũng vô pháp biết được bí mật trong Dung thân vương phủ.
Dung thân vương từ sau bàn đọc sách đi ra, thân hình hắn so với Niệm Băng thấp hơn một chút, nhưng khi hắn đi qua trước mặt Niệm băng lại tựa như một ngọn núi nguy nga, tạo ra cho Niệm băng một áp lực cường đại. Sauk hi giao thủ cùng phượng tộc trưởng lão Phượng Không, Niệm Băng đối với ma đạo sư cũng không e ngại, hắn cũng không lo thực lắng về thực lực Dung thân vương mạnh cỡ nào, nhưng ngay lúc đó, hắn sợ nhất là thân phận của mình đã bại lộ.
Dung thân vương thuận theo bậc thang đi xuống, Niệm Băng cũng đành kiên trì đi theo, đoạn thang đá rất dài, Dung thân vương đi qua chỗ nào, hai bên vách tường cứ cách một trượng đều có hai ngọn đèn được thắp sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dung thân vương không nói gì, Niệm Băng càng không nói, đó gọi là nói nhiều tất lộ, thanh âm của hắn mặc dù giống Dung Băng nhưng vẫn còn có chênh lệch rất nhỏ.
Đi được khoảng trăm thước, không còn bậc thang nữa, Dung thân vương dẫn Niệm Băng đi vào trong một hành lang hẹp và dài, Niệm băng khống chế khí tức bản thân, kiềm chế tâm tình kích động, không ngừng tự hỏi phải làm sao để ứng phó với kục diện kế tiếp.
Rốt cuộc cũng tới cuối hành lang, đây là một đại sảnh rộng lớn. Đại sảnh hình vuông cao chừng năm trượng dài khoảng trăm trượng, cả đại sảnh đều làm bằng đá vô cùng cứng rắn. Niệm Băng hít một hơi thật sâu, đại sảnh lớn như vậy ở dưới đất, phải bao nhiêu người mới có thể làm ra, huống chi trong đại sảnh hắn cảm giác được ma pháp khí tức, nơi này chắc chắn có ma pháp phong ấn rất mạnh, đó là phong ấn tràn ngập áp bách, trong đại sảnh này, ma pháp nguyên tố đều trở nên rất trì hoãn, không khí mặc dù không khó chịu nhưng thân là ma pháp sư, Niệm Băng lại cảm giác được một tia áp lực.
"Tình huống nơi này ngươi nên hiểu rõ, từ khi ngươi bắt đầu tu luyện ma pháp từng ở đây hơn ba năm, đúng là ba năm đó đã tạo trụ cột rất tốt cho ngươi. Nơi này ma pháp nguyên tố mặc dù hi bạc, nhưng dưới tác dụng của ma pháp trận, ma pháp nguyên tố lại phu thường tinh thuần, không bị khí tức tạp chất ảnh hưởng. Tới đây đi, cho ta xem thực lực của ngươi." Dung thân vương đi tới giữa đại sảnh, dưới chân hắn là một hồng sắc ma pháp lục mang tinh đường kính ba trượng.
Niệm Băng nhìn Dung thân vương, hắn căn bản không biết nên xuất thủ công kích ra sa, thực sự phải đánh sao? Hắn có chút hoài nghi mình đang nghĩ gì. "Gia gia, con là vãn bối, sao lại có thể công kích người đây?"
Dung thân vương mỉm cười nói: "Bây giờ ngươi là đệ tử còn ta là khảo quan của ngươi, không có gì là không thể công kích. Ra tay đi, nếu ngươi không thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta chẳng những sẽ hủy bỏ tư cách đại biểu Hoa Dung đế quốc tham gia thi đấu của ngươi, đồng thời bắt ngươi ở đây bế quan tu luyện ba tháng. Vì tự do của mình, ngươi phải cố lên, ngươi nên biết, dưới bất cứ tình huống nào, ta đêif tuyệt đối không nương tay." Hỏa diễm từ thân thể Dung thân vương bốc lên, hồng sắc hỏa diễm quang mang mang tới nhiệt lượng cực đại, nhiệt độ cả đại sảnh dần dần tăng lên, hỏa nguyên tố trong đại sảnh rất nhanh hướng tới Dung thân vương ngưng kết, mỗi lần ngưng kết, hỏa diễm chung quanh Dung thân vương lại cường thịnh thêm một chút.
Thầm than một tiếng, Niệm băng biết mình không thể không động thủ, bây giờ chuyện mình có thể làm chính là dưới điều kiện tiên quyết là không bị Dung thân vương phát hiện, hoàn thành khảo nghiệm của hắn. Nghĩ tới đây, sắc mặt Niệm Băng bình tĩnh trở lại, làm một ma pháp sư xuất sắc, tỉnh táo tuyệt đối là chuyện mấu chốt nhất.
Hỏa diễm đồng dạng tỏa ra chung quanh thân thể NIệm băng, mặc dù không có khí thế bức nhân như Dung thân vương nhưng ngọn lửa nóng rực này lại có tốc độ cướp hỏa nguyên tố không chậm, chung quanh thân thể Niệm Băng dần dần biến thành một phiến hỏa hồng, tay phải duỗi ra, một hỏa cầu xuất hiện trên lòng bàn tay, hỏa cầu trong quá trình ngưng kết hỏa nguyên tố không ngừng biến hóa, thể tích tăng trưởng khiến cho khí tức của nó không ngừng tăng cường.
Dung thân vương gật đầu nói: "Hay, làm đơn giản cái phức tạp, không sai đúng là một biện pháp hay. Ta muốn xem xem hỏa cầu của ngươi có thể biến thành cái gì."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Vậy người cứ đợi xem, con tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng." Hắn hiểu rõ, Dung thân vương đã để cho mình công kích, vậy sẽ cho mình thời gian ngưng kết ma pháp lực, đã như vậy, hết thảy đều trở nên dễ dàng xử lý, mặc dù chỉ có hỏa hệ ma pháp, vị tất đã có thể đạt tới trình độ ma đạo sĩ, nhưng bản thân mình lại có ưu thế ở tinh thần lực.
/461
|