Thân trên Tát Phân bay lên, thân hình hắn không ngừng run lên. So với Tà Nguyệt thì hắn càng tin Hắc Vũ Hoàng hơn. Năm đó, nếu không có Hắc Vũ Hoàng, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Ít nhất hắn có thể khẳng định, Hắc Vũ Hoàng khẳng định sẽ không hại mình, lợi dụng mình. Nói một cách nào đó, Hắc Vũ Hoàng không giống như người Hắc ám. Hắn mặc dù rất bá đạo, nhưng trong cuộc đời lại chưa từng nói một câu lừa dối nào. Bất kể là kẻ thù hay là huynh đệ của hắn, đều không hề nghi ngờ mỗi một chữ mà hắn nói ra.
Tát Phân nhìn Tà Nguyệt với ánh mắt nghi hoặc, vội vàng nói:
- Tà Chủ Đại nhân, đại ca ta không sai. Mặc dù hắn không phải là thật thể, nhưng hơi thở của hắn vĩnh viễn ta cũng không thể quên được. Chỉ có đại ca của ta mới có hơi thở như vậy. Đại ca, ngươi sao lại sống sót được. Năm đó, ta còn tưởng rằng người đã sớm chết đi. Ngươi giờ đã trở lại, ta rất nhớ người. Tám huynh đệ chúng ta lúc trước, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta. Đại ca, lần này ngươi không được bỏ ta lại
Cùng với chịu sự khống chế của Tà Chủ, sao có thể so sánh được với việc đi theo đại ca luôn trân trọng mình chứ?
Hắc Vũ Hoàng lạnh nhạt nói:
- Thần Phạt năm đó ta quả thật không thể ngăn cản, cho nên thân thể của ta bị hủy đi. Nhưng trong nháy mắt khi thân thể bị hủy diệt, ta đã đưa Tinh thần lực và Linh hồn của mình tiến vào trong Phệ Ma Đao. Tên ngốc nhà ngươi, thực ra ta vẫn ở trong người ngươi. Nhưng ngươi từ đầu đến cuối lại chỉ chăm chú vào tu luyện. May là Niệm Băng đã nhặt được ta, dũng khí của hắn đã chiếm được sự thừa nhận của ta. Dưới tác dụng của Khí Tiên thiên của hắn, ta mới từ từ thức tỉnh, lại hấp thu được một ít năng lượng Hắc ám, nên dần khôi phục lại. Bây giờ ta cũng giống như ngươi, đều là thể năng lượng.
Tà Nguyệt nhìn của Tát Phân và Hắc Vũ Hoàng, mắt lóe lên. Hắn rất rõ ràng, sự xuất hiện của Hắc Vũ Hoàng khiến cho mình đã rất khó tiếp tục khống chế Tát Phân. Hơn nữa tình hình trước mặt đã không phải mình có thể khống chế. Bởi vì Tát Phân có Ma Chú hạn chế nên trong Vong Linh Đại quân gọi về ở Huyết Nguyệt Đại điển lần này, thì ngoại trừ Hấp Huyết quỷ do Ti Na khống chế ra thì, hầu hết đều do Tát Phân khống chế. Mà với tình hình xảy ra trước mắt, Tát Phân sẽ không bị mình khống chế nữa. Hắn nhất định sẽ đứng về phía Hắc Vũ Hoàng. Mà Hắc Vũ Hoàng lại vừa gọi Niệm Băng là Chủ nhân, vậy mình đã không còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, trong các ghi chép về Hắc Vũ Hoàng, hắn quả thật chưa từng có một câu nói dối. Nếu Niệm Băng thật sự muốn hợp tác với mình, vậy mình cần gì phải trở mặt với bọn chúng?
Nghĩ đến đây, Tà Nguyệt lập tức có quyết định, nụ cười xuất hiện trên mặt, nói:
- Chúc mừng Hắc Vũ Hoàng đã sống lại một lần nữa. Đã được ngươi khẳng định, thì ta sẽ nguyện ý hợp tác với Niệm Băng huynh đệ
Khi Niệm Băng hạ quyết tâm thì đã thương lượng với Hắc Vũ Hoàng về chuyện của Tát Phân. Cho nên mới có cảnh trước mắt này. Nhìn ánh hàn quang lóe lên trong mắt Tà Nguyệt, hắn biết, mặc dù bề ngoài Tà Nguyệt thỏa hiệp. Nhưng thật ra hắn cũng không chính thức muốn hợp tác với mình. Bây giờ Tát Phân đã bị Hắc Vũ Hoàng khống chế, chẳng khác nào khống chế một bộ phận Vong Linh. Nếu cùng với sáu trăm thủ hạ của mình và hai trăm cây Tru Thần Nỗ, Niệm Băng tự tin hủy diệt hoàn toàn Tà Nguyệt và Vong Linh Đại quân của hắn. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể trở mặt với hắn. Bởi vì chỉ có Tà Nguyệt mới biết được phương pháp gọi về Di Thất Đại Lục. Cho nên, phải lợi dụng hắn mới có thể đạt được mục đích của mình.
Vỗ vỗ vai Tích Lỗ, Niệm Băng nói:
- đại ca, chúng ta nên để cho Tà Chủ thấy được thành ý của chúng ta. Tà Chủ Đại nhân, đây là Tích Lỗ đại ca của ta. Hắn lúc trước đã cùng ta từ Thần Chi đại lục trở về. Trận đại chiến vạn năm trước, tổ tiên của Tích Lỗ đại ca cũng đã từng tham dự. Hơn nữa, tổ tiên hắn từng ở Di Thất Đại Lục. Cho nên hành động lần này, có một nguyên nhân là ta muốn quê quán của đại ca mình có thể trở lại. Có Tích Lỗ đại ca, ta nghĩ, ngươi có thể tin tưởng chúng ta. Sự chấp nhất của tộc Ải Nhân, ta nghĩ ngươi cũng từng nghe nói qua
- Tộc Ải Nhân?
Tà Nguyệt còn đang nghi hoặc, chỉ thấy một vầng hào quang màu vàng bắn ra khỏi người Tích Lỗ bay đến trong tay Niệm Băng biến thành một thanh trường đao.
Chân thân của Tích Lỗ, đang mặc trong một bộ áo giáp màu đen, cầm thanh Chiến phủ màu đen trong tay xuất hiện trước mặt hắn.
- không sai, ta là người Ải nhân cuối cùng trên Thần Chi đại lục. Giúp tổ quốc trở về, là tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời ta. Về điều này, chúng ta không có lý do gì phải lừa ngươi. Không phải ta coi thường ngươi, đừng nói là cao thủ Thần Cấp, mà cho dù là bảy vị Long Vương toàn lực phát động Long Ngữ Ma pháp tấn công thì đám Vong Linh Đại quân này của ngươi sẽ ngăn cản được bao lâu? Nếu chúng ta và bảy vị Long Vương cùng một phía, thì căn bản không cần phải chạy đến đây làm chuyện vô nghĩa này
Vừa nói, Diệt Thần Phủ trong tay hắn chém vào không trung, một đạo ánh sáng màu đen rộng mười trượng, bắn thẳng lên trời cao trăm trượng. Không khí rét lạnh như là bị một bá này chém bay, cơn lốc băng bị Phủ quang bao phủ trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa. Gió bay, tuyết tan, phảng phất như là bị ngăn cách ở hai thế giới vậy.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tà Nguyệt không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đấu khí ở diện tích lớn đến thế còn có thể bắn lên cao mấy trăm trượng, thì chỉ riêng tên Ải nhân này đã đủ để chống lại mình. Huống hồ còn có Niệm Băng sâu không lường được và Hắc Vũ Hoàng nữa. Nếu hợp sức với ba người này, thì khả năng thành công của mình sẽ tăng lên rất nhiều. Đúng như lời Tích Lỗ nói, nếu bọn họ cùng phía với bảy vị Long Vương thì căn bản không cần chạy đến đây bàn bạc với mình. Bọn họ mà phối hợp với bảy vị Long Vương thì Vong Linh Đại quân thật sự không thể nào ngăn cản được. Nghĩ đến đây, tia hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn đã biến mất.
- Tốt, các ngươi đã có thành ý như vậy, chúng ta sẽ hợp tác với nhau đến khi hoàn thành việc triệu hồi Di Thất Đại Lục. Tuy nhiên, nếu theo như lời Niệm Băng nói, thì có ít nhất mười tên cao thủ Thần Cấp đã đi tới Ngưỡng Quang Đại lục. Hơn nữa còn có bảy vị Long Vương, sợ là chúng ta liên thủ cũng không chắc đã có thể ngăn cản bọn họ phá hỏng kế hoạch. Các ngươi có biện pháp gì không?
Niệm Băng nói:
- Ta đã có một ít kế hoạch. Tuy nhiên, ta hy vọng có thể biết được phương pháp cụ thể mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư của ngươi. Chỉ có thể như thế, thì phối hợp giữa ta và ngươi mới có thể tốt hơn
Tà Nguyệt trong lòng vừa động, nhìn thấy trong ánh mắt Niệm Băng như có thêm gì đó. Hắn không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết phải thể hiện thành ý cho đối phương. Nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, hào quang màu đỏ sậm một lần nữa lại trở lại thành màu xanh biếc:
- Phương pháp mở phong ấn thật ra không khó khăn. Quan trọng là cần có thời gian. Ta cần ít nhất nửa canh giờ mới có thể hoàn cành Ma Chú mở phong ấn. Còn tình huống cụ thể khi mở phong ấn, ta cũng không hiểu rõ lắm. Trong điển tịch ta tìm được, chỉ đơn giản nói về phương pháp mở ra mà thôi. Cho nên, vụ hợp tác đầu tiên của chúng ta chính là kéo dài thời gian
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tà Nguyệt, Niệm Băng tự nhiên hiểu được hắn sẽ không nói ra chân tướng cho mình. Nửa canh giờ mà hắn nói nên là thật, có lẽ còn ngắn hơn một chút. Nghĩ đến đây, Niệm Băng mỉm cười nói:
- Được, chúng ta sẽ đánh bạc với nửa canh giờ này. Đến lúc đó, Tà Chủ Đại nhân cứ phát động chú ngữ mở phong ấn. Còn nhiệm vụ ngăn cản bảy vị Long Vương và đám Thần Nhân thì giao cho ta và Vong Linh Đại quân của ngươi hoàn thành. Chúng ta sẽ phối hợp với nhau, chỉ cần kéo dài nửa canh giờ thì Di Thất Đại Lục có thể trở về. Khi đó, tất cả sẽ thuận lợi hơn nhiều
Tà Nguyệt mong Niệm Băng nói thế còn không được, vội vàng nói xen vào:
- Như vậy là tốt nhất, vậy do vợ của ta là Ti Na cùng với Tát Phân phụ trách Vong Linh Đại quân phối hợp hành động với các ngươi.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Đã như thế, chúng ta về trước, tối ngày mai, ta sẽ dẫn người của ta đến bên trong Sơn cốc, phụ trách phòng ngự bên ngoài. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho người của ta tiến vào trong. Trước đó, ta hy vọng ngươi để cho đám thủ hạ Vong Linh của ngươi đào hai trăm huyệt động đường kính một trượng trên sườn băng bích, đủ cho người của ta ẩn trong đó
Tà Nguyệt nói:
- Chuyện này rất đơn giản. Tát Phân, chuyện này do ngươi tự mình làm đi, thuận tiện đưa tiễn bọn họ
Tà Nguyệt tự nhiên có kế hoạch của mình, Niệm Băng đã đến, khiến cho hắn hiểu được phải thay đổi kế hoạch. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tát Phân biết, Ma Chú của mình sau khi bị Hắc Vũ Hoàng giải trừ, thì đã không còn được Tà Nguyệt tín nhiệm. Không nói thêm gì, dẫn ba người Niệm Băng bay ra phía ngoài Sơn cốc. Đến đỉnh băng xuyên mới dừng lại:
- đại ca, cám ơn ngươi
Trong giọng nói Tát Phân tràn ngập tình cảm, nếu nói trên thế giới này còn có ai để hắn thật tâm đối đãi, thì có lẽ chỉ có mình Hắc Vũ Hoàng.
Hắc Vũ Hoàng phất phất tay áo, nói:
- Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Niệm Băng đi. Ta sẽ không liên lạc với ngươi nữa. Chỉ cần sau này ngươi làm theo lời ta nói thì chúng ta vẫn là huynh đệ. Ta vẫn còn là đại ca của ngươi. Ít nhất, đi theo ta và Niệm Băng, thì bất kể việc lần này giải quyết thế nào, chúng ta đều hết sức bảo đảm sự an toàn cho ngươi. Ngươi đi đi, không cần ở lại nữa, khỏi làm Tà Nguyệt nghi ngờ
Tát Phân cười khổ nói:
- đại ca giúp ta giải trừ nguyền rủa, thì đã bị hắn nghi ngờ. Tên Tà Nguyệt này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Đại ca, các ngươi thật sự muốn hợp tác với hắn, thì nhất định phải có đề phòng. Cho đến bây giờ, kể cả vợ hắn, cũng không ai biết bí mật chính thức để mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư. Ta chỉ nghe thoáng qua, mở phong ấn có quan hệ với con gái của hắn. Các ngươi yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thật tốt
Niệm Băng nói:
- Tát Phân, chuyện trước kia, chúng ta không cần phải so đo nữa. Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Mặc dù ta cũng không thích ngươi. Nhưng Hắc Vũ Hoàng nói cho ta biết, trong Tám đại Thiên vương của thế giới Hắc Ám, thì ngươi là người nhiễm máu ít nhất. Vì vậy, ta nghĩ chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác. Ngươi không thể không nói cho ta biết, thực lực của Vong Linh Đại quân rốt cuộc mạnh thế nào?
Thân thể của Tát Phân được tạo thành đám sương mù màu xám hơi nhúc nhích, thở dài một tiếng nói:
- Ta cũng không thích ngươi, thậm chí rất ghét ngươi. Nhưng mà, ta không thể không thừa nhận, ngươi mạnh hơn ta. Thấy được thực lực của ngươi, ta cho rằng thời gian trước kia của mình thật vô ích. Một vạn Vong Linh trong Băng cốc đều đã trải qua sự chọn lựa rồi cho dung hợp với nhau mà thành, thực lực rất mạnh. Ta nghĩ, bất cứ quân đội của quốc gia nào muốn đối đầu với Vong Linh Đại quân này đều phải trả giá rất đắt. Từ bề ngoài thì thấy, trong ba bộ phận của Vong Linh Đại quân, thì Vong Linh ta khống chế là Cương Thi. Mà vợ của Tà Nguyệt là Ti Na lại khống chế Hấp Huyết quỷ. Nhưng trong một vạn Vong Linh, trăm gã Cương Thi Vương, Vong Linh thuật sĩ và Hấp Huyết quỷ vương có thực lực mạnh nhất đều lại là do Tà Nguyệt tự mình khống chế. Những tên đó mới là pháp bảo để hắn chống lại bảy Long Vương. Các ngươi tuyệt đối không được xem thường đám Vương giả của Vong Linh Đại quân này. Bọn nó chẳng những tự có trí tuệ, hơn nữa khi còn sống đều là cao thủ. Cho dù là ta, nhiều nhất cũng chỉ tương đương ba bốn tên như thế mà thôi. Nếu chúng nó liên thủ công kích, thì Long Ngữ Ma pháp của bảy Long Vương chưa chắc đã có tác dụng quá lớn. Tà Nguyệt là một người rất cẩn thận, nếu không phải tự tin thì hắn đã không dễ dàng đến đây. Thực ra các ngươi bị hắn lừa một chút. Hắn đã sớm nghĩ đến việc Thần Chi đại lục có thể phái người đến đây. Nhưng hắn vẫn kiên trì đến đây, tất nhiên là có chỗ ỷ trượng. Theo ta biết, Tà Nguyệt là Vu Yêu xuất sắc nhất từ khi có Vong Linh Ma pháp đến nay. Hắn ẩn dấu rất sâu, các ngươi phải cẩn thận, đừng để bị hắn lợi dụng
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Ta biết. Được rồi, chúng ta đi trước, ngày mai chúng ta sẽ đến đây bố trí. Ta nghĩ đám Thần Nhân và bảy Long Vương có thể đã đến gần đây. Sở dĩ bọn họ còn chưa ra tay, là vì sợ Tà Nguyệt mang theo Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư chạy mất. Cho nên, bọn họ sẽ đợi đến khi Tà Nguyệt bắt đầu mở ra phong ấn mới xuất hiện
Nhắc nhở Tát Phân một câu, Hắc Vũ Hoàng một lần nữa nhập vào trong cơ thể Niệm Băng. Niệm Băng liền cùng Tích Lỗ cùng bay tới lên, dưới sự hỗ trợ của cơn bão tuyết bay đi. Nhìn bóng lưng bọn họ, Tát Phân thầm than một tiếng. Sau hai ngày, đại loạn đã bắt đầu, kết thúc như thế nào có lẽ cũng không ai có thể đoán trước. Từ hai phương đối lập đã biến thành ba phương. Không biết liên thủ giữa Niệm Băng và Tà Nguyệt có thể ngăn cản được công kích của các vị Long Vương và đám Thần Nhân hay không?
Thực ra, phán đoán của Tát Phân hơi sai lầm một chút. Quan hệ giữa Long Tộc và Thần Nhân không tốt cho lắm. Cho nên tình hình bây giờ là bốn phương chứ không phải ba phương.
Sáng sớm hôm sau, Địa Long dẫn theo thủ hạ đi đến băng xuyên. Mặc dù tinh anh của Huyết Sư giáo đã được huấn luyện hơn hai tháng ở Tuyết Sơn, nhưng nơi này lạnh hơn Tuyết Sơn rất nhiều. May là bọn họ đã uống rất nhiều gan của Thiết Tuyến Xà, làm cho thể chất mạnh hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa trước khi đến đây Niệm Băng đã chuẩn bị áo chống lạnh cho bọn họ, nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Sáu trăm người chia nhau tiến vào hai trăm huyệt động. Cứ ba người một tổ, Tru Thần Nỗ của bọn họ gác ở cửa động. Dựa vào hình thái công kích cần có của Tru Thần Nỗ, liền cải tạo sơ qua băng động. Sau đó bọn họ nghỉ ngơi trong đó. Niệm Băng đã chuẩn bị đá giữ ấm phát cho mỗi người trong Băng động, còn chuẩn bị đầy đủ thực vật, hắn đã cố gắng hết mức. Lúc này, chỉ có duy nhất Miêu Miêu là chưa đến Băng cốc. Cả Tích Lỗ cũng không biết Niệm Băng để Miêu Miêu đi đâu.
Tà Nguyệt cũng chưa xuất hiện, cũng không đi xem Niệm Băng và thủ hạ của hắn đang làm gì. Nhưng Niệm Băng biết, Tà Nguyệt nhất định biết mình phải làm gì, Niệm Băng cũng có suy nghĩ của mình. Bất kể là Tà Nguyệt có lưu lại hậu thủ thì quan trọng nhất đối với mình là có thể ngăn cản công kích của đám Thần Nhân và bảy Long Vương. Cho nên mọi chuyện phát sinh khi Tà Nguyệt triệu hồi thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Có Tru Thần Nỗ phối hợp với Đại quân Cương Thi, mình cũng không phải lo lắng quá nhiều. Việc hai trăm cây Tru Thần Nỗ cần làm là làm chậm thời gian công kích của đám Thần Nhân. Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với Niệm Băng chính là nắm bắt được thời gian mà Tà Nguyệt sẽ tiến hành Triệu hồi. Chỉ có thể như thế, mới có thể đạt được mục đích của mình. Hắn và Tích Lỗ là lực lượng có quyết định cuối cùng. Bây giờ còn có thêm Tát Phân, ở thời khắc mấu chốt, do tác dụng của Hắc Vũ Hoàng, hắn sẽ phải giúp phía mình.
Hạp cốc lạnh buốt, bầu trời âm u, từng cơn hàn khí xuất hiện khiến cho Niệm Băng có chút không thích ứng được. Hắn và Tích Lỗ ngồi trong một Băng động tĩnh tu. Giây phút quyết định đã đến. Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong Băng cốc liên tục giảm xuống, hơn nữa tốc độ giảm xuống rất nhanh. Nếu không phải Niệm Băng đã sớm có chuẩn bị cho thủ hạ của mình, thì có lẽ đã không thể chống đỡ nổi cái rét buốt như thế.
Không khí trong Băng cốc rất ngưng trọng, thời gian không ngừng trôi đi. Mà Vong Linh Đại quân không hề sợ rét cũng đã bắt đầu hành động. Trên đỉnh Băng cốc, khắp nơi đều có đám Cương thi cầm trường mâu đi tuần tra. Đám Vong Linh U hồn phụ trách tuần tra trên không trung, còn Hấp Huyết quỷ thì phụ trách trinh sát xung quanh. Máu bọn chúng đều là máu lạnh. Băng cốc che kín trong hơi thở khủng bố, lúc này, Băng cốc hoàn toàn có thể gọi là Tử Vong Chi cốc.
U U mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc gọn gàng sau lưng, trên cổ đeo một chuỗi hạt trân châu màu đen, nhìn qua càng thêm xinh xắn. Nhưng ánh mắt trong đôi mắt to đẹp của nàng lại như chết lặng. Nàng cùng với cha mình đang đứng ở giữa Băng cốc, bên cạnh Băng động đang không ngừng toát ra khí lạnh thấu xương. Khí âm tà càng lúc càng mạnh, hào quang màu xanh biếc quanh người Tà Nguyệt bao phủ mình và con gái vào bên trong. Khí chí âm càng mạnh, thì đối với hắn càng tốt hơn.
Màn u quang màu xanh biếc không ngừng tản ra, mỗi lần ba động là có thể xua tan hàn khí ở xung quanh, cùng với việc có thể hấp thu một ít khí âm tà bổ sung cho bản thân: -- U U, chú ngữ mà cha nói với con, con đã nhớ hết rồi chứ?
Tà Nguyệt nhỏ giọng hỏi. U U không hề mở miệng, chỉ yên lặng gật gật đầu. Tà Nguyệt thở dài một tiếng nói:
- Con gái, không nên trách trái tim cha tàn nhẫn. Nếu có biện pháp khác, ta nhất định sẽ không lựa chọn như vậy. Cha đáp ứng con, nếu sau khi hoàn thành chú ngữ mà con vẫn an toàn, thì bất kể con muốn làm gì cũng được. Cha sẽ không ngăn cản. Cho dù con muốn ở cùng một chỗ với Bình Triều, cha cũng thành toàn cho các ngươi
U U lạnh nhạt nói:
- Ý nghĩa của hai từ Tế Điển ta hiểu được. Ta là tế phẩm. Cha, ngươi không cần nói nữa, ta cái gì cũng hiểu. Tính mạng của ta là do ngươi ban cho, bây giờ trả lại ngươi cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, chai phải nhớ đã đáp ưng với ta. Bất kể thế nào cũng phải bảo đảm tính mạng của Bình Triều ca ca. Đợi sau khi chuyện lần này chấm dứt, thì hãy thả hắn đi
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Con yên tâm, ta mặc dù không phải người chân thành, nhưng mà Chú ngữ của thế giới Hắc ám ta phải tuân thủ. Chỉ cần khí Chí âm hiện lên sẽ là lúc chúng ta hành động
U U không nói gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy ra. Mặc dù có năng lượng của Tà Nguyệt bảo vệ, nhưng nước mắt chảy xuống vẫn đóng băng thành hai giọt băng tinh khiết, rơi xuống mặt đất liền vỡ ra.
Bất kể là Niệm Băng hay là Tà Nguyệt giờ phút này bọn họ đều đang đợi, đợi thời khắc cuối cùng sẽ đến. Sắc trời từ âm u trở nên sáng ngời. Những đám mây đen phía trên Băng cốc khiến mọi người không thể thấy được ánh mặt trời. nhưng cơn bão táp vẫn xuất hiện. Trong nháy mắt cả Băng cốc như biến thành một thế giới màu xám.
Người hành động đầu tiên không phải là Tà Nguyệt đang bảo vệ Chí Âm chi nhãn mà lại là Niệm Băng. Niệm Băng không ngờ rằng khí Chí âm lại bá đạo đến như thế. Trong nháy mắt khi hắn cảm giác có biến hóa liền không hề do dự mở ra Thiên nhãn lĩnh vực của mình. Thất thải quang mang bao phủ tất cả băng động mà thuộc hạ đang ở mới miễn cưỡng cách ly Tà khí. Niệm Băng hít một ngụm Lãnh khí, hắn biết, chỉ cần động tác của mình chậm một chút thì có lẽ những thuộc hạ dưới cảnh giới Vũ Thánh sẽ mất đi một bộ phận lực chiến đấu. Hơn nữa một khi bị khí Âm Tà nhiễm vào, chắc chắn sẽ tạo thành vết thương cả đời không thể chữa trị khỏi đối với bọn họ.
Cùng lúc khi Niệm Băng phát động Thiên nhãn lĩnh vực, thì đồng thời Tà Nguyệt cũng đã di chuyển. Niệm Băng dùng Tinh thần lực chăm chú quan sát, tay áo hắn vung lên, bảy đạo hào quang màu đen xuất hiện, vững vàng dừng ở xung quanh động khẩu. Đúng là bảy đơn vị của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư. Cái bình màu đen vừa mới xuất hiện đã nhiễm khí Chí âm chí tà, một tầng kim quang nhàn nhạt từ trong miệng bình phát ra. Tà Nguyệt khẽ quát lên một tiếng, hai mắt lập tức biến thành màu đỏ. Cắn ngón giữa tay phải, bắn ra bảy giọt máu màu xanh biếc, dán vào chính giữa bảy cái bình.
Lập tức, hào quang màu vàng lập tức bốc lên, đầu tiên là ngưng kết lại một chỗ ở trên không trung, ngay sau đó, đám kim quang này nhanh chóng mở rộng ra, một cột sáng màu vàng đường kính khoảng một trượng phóng lên cao. Tiếng "Vù Vù" như tiếng ngâm xướng vang lên, mỗi một dây thần kinh của Tà Nguyệt lúc này đều rất khẩn trương. Thời khắc mấu chốt rốt cuộc sắp đến.
U U đứng thẳng người, lúc này trên mi tâm nàng không biết từ lúc nào có thêm một ký hiệu kỳ dị màu máu, tản ra ánh sáng đỏ sậm. Không đợi Tà Nguyệt phân phó, nàng đã cất bước tiến vào vầng Kim quang, đồng thời cũng bước về Chí tà Chi nhãn.
- không, U U không được
Một giọng nói thê lương vang lên, một bóng người lao đến như tia chớp.
Huyết quang lóe lên trong mắt Tà Nguyệt, hắn nâng tay phải lên phát ra một đạo Tà khí, nhất thời đánh bay bóng người đó ra ngoài. U U chấn động cả người, chân phải vừa bước tới liền thu hồi lại. Đôi mắt lúc này tràn ngập tình cảm, nhìn về phía người bị đánh bay đi.
Tà Nguyệt khẩn trương nói:
- Nhanh, không được chậm trễ thời gian. Yên tâm, nàng không có việc gì, ta đảm bảo với con
U U nhìn thoáng qua cha mình, lại nhìn về phía người bị đánh bay. Nàng biết, ở phía sau, Tà Nguyệt sẽ không lừa mình. Nàng không hề do dự nữa, bước tới từng bước. Khi nàng tiến vào màn Kim quang mờ ảo thì không những không rơi xuống Băng Nhãn, mà ngược lại lại lơ lửng trong vầng Kim quang, lơ lửng ở giữa bảy chiếc bình của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư, lơ lửng cách mặt đất chừng nửa trượng.
Hai tay nắm lại, đưa lên một chút, ngang với ngực mình. Nước mắt lại một lần nữa chảy ra từ hai bên khóe mắt. Đây không phải là giọt lệ bi thương, mà là giọt lệ tuyệt vọng. Khi U U vừa mới tiến vào vầng Kim quang thì dị biến mà Tà Nguyệt lo lắng rốt cuộc đã xảy ra. Hai luồng khí một Lục một Hoàng từ bên trái Băng cốc bắn ra. Đấu khí tạo thành nhiều điểm sáng trên không trung trống rỗng rơi xuống, hơn mười bóng người xuất hiện ở giữa không trung. Một loại uy áp vô hình khiến cho âm khí chí tà cũng không thể đến gần.
Mấy trăm cây trường mâu được đám Cương Thi ném ra, Trường mâu bám theo hào quang màu xanh biếc, những điểm sáng màu xanh biếc từ không trung hạ xuống cùng lúc trường mâu ném ra liền bộc phát ra một vầng sáng nhàn nhạt. nhìn qua giống như một lớp lụa mỏng màu xanh biếc, trong nháy mắt tràn ngập bên dưới hơn mười bóng người. Nhưng đúng là vầng hào quang nhàn nhạt này lại ngăn chặn được những cây trường mâu ném tới. Không, chính xác mà nói, chính là đập nát.
Trường mâu vừa tiếp xúc với màn hào quang màu xanh biếc không lưu lại một dấu vết nào, mà tự động biến mất. Uy áp khổng lồ càng thêm mở rộng, khiến cho đám Vong Linh U hồn vốn đang chuẩn bị xông đến bị ngăn cản ở bên ngoài. Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tà Ác vĩnh viễn không thể chiến thắng được chính nghĩa. Vi phạm ý chỉ của Thần, cái chết sẽ hiện ra trước mặt ngươi. Vong Linh của bóng đêm, còn không dừng lại cái suy nghĩ ấu trĩ của ngươi đi? Chẳng lẽ, chỉ có chết không chỗ chôn mới biết đến hối cải sao?
Niệm Băng mặc dù ở cách những tên đột nhiên xuất hiện rất xa. Nhưng khi hắn nghe thấy giọng nói đó, thì hắn không khỏi chấn động, bởi vì giọng nói này đúng là của Thánh Sư. Giữa không trung, hào quang trắng tinh bao phủ lấy thân hình cao lớn của Thánh Sư. Tính cả Thánh Sư ở bên trong, tổng cộng có mười một người. Mặc dù hào quang xung quanh thân thể Thánh Sư không phải là cường đại nhất, nhưng vị trí của hắn lại ở chính giữa. Mỗi một lời mà hắn nói ra đều mang theo một cỗ hơi thở thuần khiết. Khiến cho đám Vong Linh U hồn xung quanh không ngừng lùi lại.
Khí Thần thánh của Thánh Sư đúng là khắc tinh của Vong Linh Đại quân. Thần Nhân rốt cuộc đã xuất hiện, còn nhiều hơn một người so với dự đoán của Niệm Băng. Theo năng lượng phát ra từ người bọn họ, vẫn đang nằm trong dự kiến của Niệm Băng. Nếu như Tây Luân không phải chết ở trong tay mình, thì cũng có thể tính là cường giả. Tổng cộng mười một người thì ít nhất cũng có bảy người đạt đến trình độ cấp 13. Đội ngũ cường đại như vậy, bảo sao bọn họ có dũng khi đối mặt với một vạn Vong Linh Đại quân.
Tà Nguyệt như là không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không có động tác gì. Hai tay không ngừng biến hóa các loại thủ ấn, từng đạo hào quang màu đỏ sậm được đưa vào bên trong mỗi một đơn vị của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư khiến cho vầng hào quang màu vàng mà Phong ấn chi bình phát ra từ từ dung nhập một ít màu đỏ sậm.
U U dường như cũng không phát hiện những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng rốt cuộc đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Ngẩng đầu nhìn trời, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, một quang cầu đỏ như máu xuất hiện ở giữa hai màu của nàng. Nàng ngâm xướng rất là trầm thấp nhưng cũng rất bình tĩnh, rất là thong thả. Mỗi một chữ từ miệng phun ra đều rất rõ ràng:
- Chí Cao Thần Viêm Cương, người khống chế Tam Giác chi trận, xin lắng nghe lời cầu nguyện của ta
Mặc dù mỗi một chữ nàng niệm rất chậm, nhưng mỗi khi nàng niệm được một chữ, thì sắc mặt lại trắng thêm một chút. Mà quang cầu đỏ như máu ở giữa hai tay lại càng mạnh lên. Một tầng sương mù màu đen mờ nhạt bao phủ quanh người nàng. Ký hiệu đỏ như máu trên trán nàng càng thêm rõ ràng.
Được khí Chí Âm bao phủ, lúc này nàng như một Nữ Vương, Nữ Vương hắc ám. U U ngâm chú ngữ rõ ràng như thế nên Tà Nguyệt nghe được, Niệm Băng nghe được, và mười một tên Thần Nhân do Thánh Sư cầm đầu cũng nghe được. Lúc nàng mới ngâm đến chữ thứ năm thì Thánh Sư nâng tay phải của mình lên. Tất cả mười một gã Thần Nhân đồng thời tấn công. Bọn họ sử dụng không có gì khác đều là Đấu khí.
Hồng, lam, hoàng, lục, ngân, bạch, hắc,, mỗi một loại thuộc tính Đấu khí thì đều tồn tại trong một ít Thần Nhân ở đây. Động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Niệm Băng cũng cảm thấy giật mình. Hào quang của Đấu khí có diện tích không lớn, nhưng mỗi một Đấu khí công kích đều mang theo một khe rãnh rất dài. Đấu khí tung hoành khắp bầu trời.
Đám Vong Linh U hồn khí tức thần thánh của Thánh Sư xua tan, mà đám Cương thi đang điên cuồng lao về phía bọn họ lại không có cơ hội ngã xuống đất, lập tức bị Đấu khí biến thành phấn bụi.
Khi đám Thần Nhân phát động đợt công kích đầu tiên, thì Niệm Băng cũng phát ra tín hiệu. Lúc này hắn mặc dù tôn kính Thánh Sư, nhưng cũng không hề do dự. Đám Thần Nhân mặc dù cường đại như hắn đoán trước. Nhưng mười một gã cao thủ cấp 12, 13 cùng phát động công kích lại khiến hắn rất rung động. Huống hồ, bảy vị Long Vương còn chưa xuất hiện. Nếu một khi để cho mấy tên Thần Nhân này nhảy được vào trong Băng cốc thì lúc nào cũng có thể phá ngang nghi thức U U đang tiến hành.
Khi U U bắt đầu ngâm chú ngữ, lơ lửng trong đám hào quang màu vàng thì Niệm Băng mới phát hiện, đây là cô gái mà mình đã gặp trước kia. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng Niệm Băng dấy lên một cảm giác bất an. Nhưng đến lúc này, hắn đã không có thời gian mà do dự. Đám Thần Nhân trong không trung chẳng những mang đến cho Tà Nguyệt áp lực rất lớn, thì hắn sao lại không bị chứ?
Niệm Băng phất tay, khi đợt công kích đầu tiên của đám Thần Nhân đủ để quét sạch tất cả Cương Thi ở một phía thì đồng thời một trăm đạo ảo ảnh màu đỏ yên lặng phóng ra. Khi mười một gã Thần Nhân đồng thời phát động một kích, lực cũ vừa mới tiêu tan, lực mới chưa kịp sinh ra, thì một trăm đạo ảo ảnh xuất hiện, phạm vi không lớn, hoàn toàn bắn về phía một trăm gã Thần Nhân trên không trung.
Kích thứ nhất này, trong kế hoạch của Niệm Băng không dùng bất cứ kỹ xảo gì. Bởi vì hắn biết đám Thần Nhân rất là kiêu ngạo, khi đối mặt với kẻ địch, bọn họ sẽ không dễ dàng tránh né. Vì vậy đợt tấn công đầu tiên này, cũng là đòn công kích hiệu quả nhất.
Một trăm mũi Tru Thần Tiễn hỏa hệ lặng lẽ xuất hiện. Ảo ảnh màu đỏ sậm không cho đám Thần Nhân quá nhiều thời gian mà phản ứng. Cả mười một gã Thần Nhân, cho dù là Thánh Sư cũng không đề phòng mấy. Trong đó có bảy người không để ý đến mấy đạo hào quang màu đỏ này, mà đang ngưng tụ Đấu khí chuẩn bị phát ra đòn tấn công tiếp theo. Chỉ có bốn người mơ hồ cảm giác không đúng, toàn lực mở ra năng lượng mới sinh ra.
Tát Phân nhìn Tà Nguyệt với ánh mắt nghi hoặc, vội vàng nói:
- Tà Chủ Đại nhân, đại ca ta không sai. Mặc dù hắn không phải là thật thể, nhưng hơi thở của hắn vĩnh viễn ta cũng không thể quên được. Chỉ có đại ca của ta mới có hơi thở như vậy. Đại ca, ngươi sao lại sống sót được. Năm đó, ta còn tưởng rằng người đã sớm chết đi. Ngươi giờ đã trở lại, ta rất nhớ người. Tám huynh đệ chúng ta lúc trước, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta. Đại ca, lần này ngươi không được bỏ ta lại
Cùng với chịu sự khống chế của Tà Chủ, sao có thể so sánh được với việc đi theo đại ca luôn trân trọng mình chứ?
Hắc Vũ Hoàng lạnh nhạt nói:
- Thần Phạt năm đó ta quả thật không thể ngăn cản, cho nên thân thể của ta bị hủy đi. Nhưng trong nháy mắt khi thân thể bị hủy diệt, ta đã đưa Tinh thần lực và Linh hồn của mình tiến vào trong Phệ Ma Đao. Tên ngốc nhà ngươi, thực ra ta vẫn ở trong người ngươi. Nhưng ngươi từ đầu đến cuối lại chỉ chăm chú vào tu luyện. May là Niệm Băng đã nhặt được ta, dũng khí của hắn đã chiếm được sự thừa nhận của ta. Dưới tác dụng của Khí Tiên thiên của hắn, ta mới từ từ thức tỉnh, lại hấp thu được một ít năng lượng Hắc ám, nên dần khôi phục lại. Bây giờ ta cũng giống như ngươi, đều là thể năng lượng.
Tà Nguyệt nhìn của Tát Phân và Hắc Vũ Hoàng, mắt lóe lên. Hắn rất rõ ràng, sự xuất hiện của Hắc Vũ Hoàng khiến cho mình đã rất khó tiếp tục khống chế Tát Phân. Hơn nữa tình hình trước mặt đã không phải mình có thể khống chế. Bởi vì Tát Phân có Ma Chú hạn chế nên trong Vong Linh Đại quân gọi về ở Huyết Nguyệt Đại điển lần này, thì ngoại trừ Hấp Huyết quỷ do Ti Na khống chế ra thì, hầu hết đều do Tát Phân khống chế. Mà với tình hình xảy ra trước mắt, Tát Phân sẽ không bị mình khống chế nữa. Hắn nhất định sẽ đứng về phía Hắc Vũ Hoàng. Mà Hắc Vũ Hoàng lại vừa gọi Niệm Băng là Chủ nhân, vậy mình đã không còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, trong các ghi chép về Hắc Vũ Hoàng, hắn quả thật chưa từng có một câu nói dối. Nếu Niệm Băng thật sự muốn hợp tác với mình, vậy mình cần gì phải trở mặt với bọn chúng?
Nghĩ đến đây, Tà Nguyệt lập tức có quyết định, nụ cười xuất hiện trên mặt, nói:
- Chúc mừng Hắc Vũ Hoàng đã sống lại một lần nữa. Đã được ngươi khẳng định, thì ta sẽ nguyện ý hợp tác với Niệm Băng huynh đệ
Khi Niệm Băng hạ quyết tâm thì đã thương lượng với Hắc Vũ Hoàng về chuyện của Tát Phân. Cho nên mới có cảnh trước mắt này. Nhìn ánh hàn quang lóe lên trong mắt Tà Nguyệt, hắn biết, mặc dù bề ngoài Tà Nguyệt thỏa hiệp. Nhưng thật ra hắn cũng không chính thức muốn hợp tác với mình. Bây giờ Tát Phân đã bị Hắc Vũ Hoàng khống chế, chẳng khác nào khống chế một bộ phận Vong Linh. Nếu cùng với sáu trăm thủ hạ của mình và hai trăm cây Tru Thần Nỗ, Niệm Băng tự tin hủy diệt hoàn toàn Tà Nguyệt và Vong Linh Đại quân của hắn. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể trở mặt với hắn. Bởi vì chỉ có Tà Nguyệt mới biết được phương pháp gọi về Di Thất Đại Lục. Cho nên, phải lợi dụng hắn mới có thể đạt được mục đích của mình.
Vỗ vỗ vai Tích Lỗ, Niệm Băng nói:
- đại ca, chúng ta nên để cho Tà Chủ thấy được thành ý của chúng ta. Tà Chủ Đại nhân, đây là Tích Lỗ đại ca của ta. Hắn lúc trước đã cùng ta từ Thần Chi đại lục trở về. Trận đại chiến vạn năm trước, tổ tiên của Tích Lỗ đại ca cũng đã từng tham dự. Hơn nữa, tổ tiên hắn từng ở Di Thất Đại Lục. Cho nên hành động lần này, có một nguyên nhân là ta muốn quê quán của đại ca mình có thể trở lại. Có Tích Lỗ đại ca, ta nghĩ, ngươi có thể tin tưởng chúng ta. Sự chấp nhất của tộc Ải Nhân, ta nghĩ ngươi cũng từng nghe nói qua
- Tộc Ải Nhân?
Tà Nguyệt còn đang nghi hoặc, chỉ thấy một vầng hào quang màu vàng bắn ra khỏi người Tích Lỗ bay đến trong tay Niệm Băng biến thành một thanh trường đao.
Chân thân của Tích Lỗ, đang mặc trong một bộ áo giáp màu đen, cầm thanh Chiến phủ màu đen trong tay xuất hiện trước mặt hắn.
- không sai, ta là người Ải nhân cuối cùng trên Thần Chi đại lục. Giúp tổ quốc trở về, là tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời ta. Về điều này, chúng ta không có lý do gì phải lừa ngươi. Không phải ta coi thường ngươi, đừng nói là cao thủ Thần Cấp, mà cho dù là bảy vị Long Vương toàn lực phát động Long Ngữ Ma pháp tấn công thì đám Vong Linh Đại quân này của ngươi sẽ ngăn cản được bao lâu? Nếu chúng ta và bảy vị Long Vương cùng một phía, thì căn bản không cần phải chạy đến đây làm chuyện vô nghĩa này
Vừa nói, Diệt Thần Phủ trong tay hắn chém vào không trung, một đạo ánh sáng màu đen rộng mười trượng, bắn thẳng lên trời cao trăm trượng. Không khí rét lạnh như là bị một bá này chém bay, cơn lốc băng bị Phủ quang bao phủ trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa. Gió bay, tuyết tan, phảng phất như là bị ngăn cách ở hai thế giới vậy.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tà Nguyệt không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đấu khí ở diện tích lớn đến thế còn có thể bắn lên cao mấy trăm trượng, thì chỉ riêng tên Ải nhân này đã đủ để chống lại mình. Huống hồ còn có Niệm Băng sâu không lường được và Hắc Vũ Hoàng nữa. Nếu hợp sức với ba người này, thì khả năng thành công của mình sẽ tăng lên rất nhiều. Đúng như lời Tích Lỗ nói, nếu bọn họ cùng phía với bảy vị Long Vương thì căn bản không cần chạy đến đây bàn bạc với mình. Bọn họ mà phối hợp với bảy vị Long Vương thì Vong Linh Đại quân thật sự không thể nào ngăn cản được. Nghĩ đến đây, tia hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn đã biến mất.
- Tốt, các ngươi đã có thành ý như vậy, chúng ta sẽ hợp tác với nhau đến khi hoàn thành việc triệu hồi Di Thất Đại Lục. Tuy nhiên, nếu theo như lời Niệm Băng nói, thì có ít nhất mười tên cao thủ Thần Cấp đã đi tới Ngưỡng Quang Đại lục. Hơn nữa còn có bảy vị Long Vương, sợ là chúng ta liên thủ cũng không chắc đã có thể ngăn cản bọn họ phá hỏng kế hoạch. Các ngươi có biện pháp gì không?
Niệm Băng nói:
- Ta đã có một ít kế hoạch. Tuy nhiên, ta hy vọng có thể biết được phương pháp cụ thể mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư của ngươi. Chỉ có thể như thế, thì phối hợp giữa ta và ngươi mới có thể tốt hơn
Tà Nguyệt trong lòng vừa động, nhìn thấy trong ánh mắt Niệm Băng như có thêm gì đó. Hắn không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết phải thể hiện thành ý cho đối phương. Nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, hào quang màu đỏ sậm một lần nữa lại trở lại thành màu xanh biếc:
- Phương pháp mở phong ấn thật ra không khó khăn. Quan trọng là cần có thời gian. Ta cần ít nhất nửa canh giờ mới có thể hoàn cành Ma Chú mở phong ấn. Còn tình huống cụ thể khi mở phong ấn, ta cũng không hiểu rõ lắm. Trong điển tịch ta tìm được, chỉ đơn giản nói về phương pháp mở ra mà thôi. Cho nên, vụ hợp tác đầu tiên của chúng ta chính là kéo dài thời gian
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tà Nguyệt, Niệm Băng tự nhiên hiểu được hắn sẽ không nói ra chân tướng cho mình. Nửa canh giờ mà hắn nói nên là thật, có lẽ còn ngắn hơn một chút. Nghĩ đến đây, Niệm Băng mỉm cười nói:
- Được, chúng ta sẽ đánh bạc với nửa canh giờ này. Đến lúc đó, Tà Chủ Đại nhân cứ phát động chú ngữ mở phong ấn. Còn nhiệm vụ ngăn cản bảy vị Long Vương và đám Thần Nhân thì giao cho ta và Vong Linh Đại quân của ngươi hoàn thành. Chúng ta sẽ phối hợp với nhau, chỉ cần kéo dài nửa canh giờ thì Di Thất Đại Lục có thể trở về. Khi đó, tất cả sẽ thuận lợi hơn nhiều
Tà Nguyệt mong Niệm Băng nói thế còn không được, vội vàng nói xen vào:
- Như vậy là tốt nhất, vậy do vợ của ta là Ti Na cùng với Tát Phân phụ trách Vong Linh Đại quân phối hợp hành động với các ngươi.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Đã như thế, chúng ta về trước, tối ngày mai, ta sẽ dẫn người của ta đến bên trong Sơn cốc, phụ trách phòng ngự bên ngoài. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho người của ta tiến vào trong. Trước đó, ta hy vọng ngươi để cho đám thủ hạ Vong Linh của ngươi đào hai trăm huyệt động đường kính một trượng trên sườn băng bích, đủ cho người của ta ẩn trong đó
Tà Nguyệt nói:
- Chuyện này rất đơn giản. Tát Phân, chuyện này do ngươi tự mình làm đi, thuận tiện đưa tiễn bọn họ
Tà Nguyệt tự nhiên có kế hoạch của mình, Niệm Băng đã đến, khiến cho hắn hiểu được phải thay đổi kế hoạch. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tát Phân biết, Ma Chú của mình sau khi bị Hắc Vũ Hoàng giải trừ, thì đã không còn được Tà Nguyệt tín nhiệm. Không nói thêm gì, dẫn ba người Niệm Băng bay ra phía ngoài Sơn cốc. Đến đỉnh băng xuyên mới dừng lại:
- đại ca, cám ơn ngươi
Trong giọng nói Tát Phân tràn ngập tình cảm, nếu nói trên thế giới này còn có ai để hắn thật tâm đối đãi, thì có lẽ chỉ có mình Hắc Vũ Hoàng.
Hắc Vũ Hoàng phất phất tay áo, nói:
- Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Niệm Băng đi. Ta sẽ không liên lạc với ngươi nữa. Chỉ cần sau này ngươi làm theo lời ta nói thì chúng ta vẫn là huynh đệ. Ta vẫn còn là đại ca của ngươi. Ít nhất, đi theo ta và Niệm Băng, thì bất kể việc lần này giải quyết thế nào, chúng ta đều hết sức bảo đảm sự an toàn cho ngươi. Ngươi đi đi, không cần ở lại nữa, khỏi làm Tà Nguyệt nghi ngờ
Tát Phân cười khổ nói:
- đại ca giúp ta giải trừ nguyền rủa, thì đã bị hắn nghi ngờ. Tên Tà Nguyệt này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Đại ca, các ngươi thật sự muốn hợp tác với hắn, thì nhất định phải có đề phòng. Cho đến bây giờ, kể cả vợ hắn, cũng không ai biết bí mật chính thức để mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư. Ta chỉ nghe thoáng qua, mở phong ấn có quan hệ với con gái của hắn. Các ngươi yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thật tốt
Niệm Băng nói:
- Tát Phân, chuyện trước kia, chúng ta không cần phải so đo nữa. Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Mặc dù ta cũng không thích ngươi. Nhưng Hắc Vũ Hoàng nói cho ta biết, trong Tám đại Thiên vương của thế giới Hắc Ám, thì ngươi là người nhiễm máu ít nhất. Vì vậy, ta nghĩ chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác. Ngươi không thể không nói cho ta biết, thực lực của Vong Linh Đại quân rốt cuộc mạnh thế nào?
Thân thể của Tát Phân được tạo thành đám sương mù màu xám hơi nhúc nhích, thở dài một tiếng nói:
- Ta cũng không thích ngươi, thậm chí rất ghét ngươi. Nhưng mà, ta không thể không thừa nhận, ngươi mạnh hơn ta. Thấy được thực lực của ngươi, ta cho rằng thời gian trước kia của mình thật vô ích. Một vạn Vong Linh trong Băng cốc đều đã trải qua sự chọn lựa rồi cho dung hợp với nhau mà thành, thực lực rất mạnh. Ta nghĩ, bất cứ quân đội của quốc gia nào muốn đối đầu với Vong Linh Đại quân này đều phải trả giá rất đắt. Từ bề ngoài thì thấy, trong ba bộ phận của Vong Linh Đại quân, thì Vong Linh ta khống chế là Cương Thi. Mà vợ của Tà Nguyệt là Ti Na lại khống chế Hấp Huyết quỷ. Nhưng trong một vạn Vong Linh, trăm gã Cương Thi Vương, Vong Linh thuật sĩ và Hấp Huyết quỷ vương có thực lực mạnh nhất đều lại là do Tà Nguyệt tự mình khống chế. Những tên đó mới là pháp bảo để hắn chống lại bảy Long Vương. Các ngươi tuyệt đối không được xem thường đám Vương giả của Vong Linh Đại quân này. Bọn nó chẳng những tự có trí tuệ, hơn nữa khi còn sống đều là cao thủ. Cho dù là ta, nhiều nhất cũng chỉ tương đương ba bốn tên như thế mà thôi. Nếu chúng nó liên thủ công kích, thì Long Ngữ Ma pháp của bảy Long Vương chưa chắc đã có tác dụng quá lớn. Tà Nguyệt là một người rất cẩn thận, nếu không phải tự tin thì hắn đã không dễ dàng đến đây. Thực ra các ngươi bị hắn lừa một chút. Hắn đã sớm nghĩ đến việc Thần Chi đại lục có thể phái người đến đây. Nhưng hắn vẫn kiên trì đến đây, tất nhiên là có chỗ ỷ trượng. Theo ta biết, Tà Nguyệt là Vu Yêu xuất sắc nhất từ khi có Vong Linh Ma pháp đến nay. Hắn ẩn dấu rất sâu, các ngươi phải cẩn thận, đừng để bị hắn lợi dụng
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Ta biết. Được rồi, chúng ta đi trước, ngày mai chúng ta sẽ đến đây bố trí. Ta nghĩ đám Thần Nhân và bảy Long Vương có thể đã đến gần đây. Sở dĩ bọn họ còn chưa ra tay, là vì sợ Tà Nguyệt mang theo Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư chạy mất. Cho nên, bọn họ sẽ đợi đến khi Tà Nguyệt bắt đầu mở ra phong ấn mới xuất hiện
Nhắc nhở Tát Phân một câu, Hắc Vũ Hoàng một lần nữa nhập vào trong cơ thể Niệm Băng. Niệm Băng liền cùng Tích Lỗ cùng bay tới lên, dưới sự hỗ trợ của cơn bão tuyết bay đi. Nhìn bóng lưng bọn họ, Tát Phân thầm than một tiếng. Sau hai ngày, đại loạn đã bắt đầu, kết thúc như thế nào có lẽ cũng không ai có thể đoán trước. Từ hai phương đối lập đã biến thành ba phương. Không biết liên thủ giữa Niệm Băng và Tà Nguyệt có thể ngăn cản được công kích của các vị Long Vương và đám Thần Nhân hay không?
Thực ra, phán đoán của Tát Phân hơi sai lầm một chút. Quan hệ giữa Long Tộc và Thần Nhân không tốt cho lắm. Cho nên tình hình bây giờ là bốn phương chứ không phải ba phương.
Sáng sớm hôm sau, Địa Long dẫn theo thủ hạ đi đến băng xuyên. Mặc dù tinh anh của Huyết Sư giáo đã được huấn luyện hơn hai tháng ở Tuyết Sơn, nhưng nơi này lạnh hơn Tuyết Sơn rất nhiều. May là bọn họ đã uống rất nhiều gan của Thiết Tuyến Xà, làm cho thể chất mạnh hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa trước khi đến đây Niệm Băng đã chuẩn bị áo chống lạnh cho bọn họ, nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Sáu trăm người chia nhau tiến vào hai trăm huyệt động. Cứ ba người một tổ, Tru Thần Nỗ của bọn họ gác ở cửa động. Dựa vào hình thái công kích cần có của Tru Thần Nỗ, liền cải tạo sơ qua băng động. Sau đó bọn họ nghỉ ngơi trong đó. Niệm Băng đã chuẩn bị đá giữ ấm phát cho mỗi người trong Băng động, còn chuẩn bị đầy đủ thực vật, hắn đã cố gắng hết mức. Lúc này, chỉ có duy nhất Miêu Miêu là chưa đến Băng cốc. Cả Tích Lỗ cũng không biết Niệm Băng để Miêu Miêu đi đâu.
Tà Nguyệt cũng chưa xuất hiện, cũng không đi xem Niệm Băng và thủ hạ của hắn đang làm gì. Nhưng Niệm Băng biết, Tà Nguyệt nhất định biết mình phải làm gì, Niệm Băng cũng có suy nghĩ của mình. Bất kể là Tà Nguyệt có lưu lại hậu thủ thì quan trọng nhất đối với mình là có thể ngăn cản công kích của đám Thần Nhân và bảy Long Vương. Cho nên mọi chuyện phát sinh khi Tà Nguyệt triệu hồi thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Có Tru Thần Nỗ phối hợp với Đại quân Cương Thi, mình cũng không phải lo lắng quá nhiều. Việc hai trăm cây Tru Thần Nỗ cần làm là làm chậm thời gian công kích của đám Thần Nhân. Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với Niệm Băng chính là nắm bắt được thời gian mà Tà Nguyệt sẽ tiến hành Triệu hồi. Chỉ có thể như thế, mới có thể đạt được mục đích của mình. Hắn và Tích Lỗ là lực lượng có quyết định cuối cùng. Bây giờ còn có thêm Tát Phân, ở thời khắc mấu chốt, do tác dụng của Hắc Vũ Hoàng, hắn sẽ phải giúp phía mình.
Hạp cốc lạnh buốt, bầu trời âm u, từng cơn hàn khí xuất hiện khiến cho Niệm Băng có chút không thích ứng được. Hắn và Tích Lỗ ngồi trong một Băng động tĩnh tu. Giây phút quyết định đã đến. Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong Băng cốc liên tục giảm xuống, hơn nữa tốc độ giảm xuống rất nhanh. Nếu không phải Niệm Băng đã sớm có chuẩn bị cho thủ hạ của mình, thì có lẽ đã không thể chống đỡ nổi cái rét buốt như thế.
Không khí trong Băng cốc rất ngưng trọng, thời gian không ngừng trôi đi. Mà Vong Linh Đại quân không hề sợ rét cũng đã bắt đầu hành động. Trên đỉnh Băng cốc, khắp nơi đều có đám Cương thi cầm trường mâu đi tuần tra. Đám Vong Linh U hồn phụ trách tuần tra trên không trung, còn Hấp Huyết quỷ thì phụ trách trinh sát xung quanh. Máu bọn chúng đều là máu lạnh. Băng cốc che kín trong hơi thở khủng bố, lúc này, Băng cốc hoàn toàn có thể gọi là Tử Vong Chi cốc.
U U mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc gọn gàng sau lưng, trên cổ đeo một chuỗi hạt trân châu màu đen, nhìn qua càng thêm xinh xắn. Nhưng ánh mắt trong đôi mắt to đẹp của nàng lại như chết lặng. Nàng cùng với cha mình đang đứng ở giữa Băng cốc, bên cạnh Băng động đang không ngừng toát ra khí lạnh thấu xương. Khí âm tà càng lúc càng mạnh, hào quang màu xanh biếc quanh người Tà Nguyệt bao phủ mình và con gái vào bên trong. Khí chí âm càng mạnh, thì đối với hắn càng tốt hơn.
Màn u quang màu xanh biếc không ngừng tản ra, mỗi lần ba động là có thể xua tan hàn khí ở xung quanh, cùng với việc có thể hấp thu một ít khí âm tà bổ sung cho bản thân: -- U U, chú ngữ mà cha nói với con, con đã nhớ hết rồi chứ?
Tà Nguyệt nhỏ giọng hỏi. U U không hề mở miệng, chỉ yên lặng gật gật đầu. Tà Nguyệt thở dài một tiếng nói:
- Con gái, không nên trách trái tim cha tàn nhẫn. Nếu có biện pháp khác, ta nhất định sẽ không lựa chọn như vậy. Cha đáp ứng con, nếu sau khi hoàn thành chú ngữ mà con vẫn an toàn, thì bất kể con muốn làm gì cũng được. Cha sẽ không ngăn cản. Cho dù con muốn ở cùng một chỗ với Bình Triều, cha cũng thành toàn cho các ngươi
U U lạnh nhạt nói:
- Ý nghĩa của hai từ Tế Điển ta hiểu được. Ta là tế phẩm. Cha, ngươi không cần nói nữa, ta cái gì cũng hiểu. Tính mạng của ta là do ngươi ban cho, bây giờ trả lại ngươi cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, chai phải nhớ đã đáp ưng với ta. Bất kể thế nào cũng phải bảo đảm tính mạng của Bình Triều ca ca. Đợi sau khi chuyện lần này chấm dứt, thì hãy thả hắn đi
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Con yên tâm, ta mặc dù không phải người chân thành, nhưng mà Chú ngữ của thế giới Hắc ám ta phải tuân thủ. Chỉ cần khí Chí âm hiện lên sẽ là lúc chúng ta hành động
U U không nói gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy ra. Mặc dù có năng lượng của Tà Nguyệt bảo vệ, nhưng nước mắt chảy xuống vẫn đóng băng thành hai giọt băng tinh khiết, rơi xuống mặt đất liền vỡ ra.
Bất kể là Niệm Băng hay là Tà Nguyệt giờ phút này bọn họ đều đang đợi, đợi thời khắc cuối cùng sẽ đến. Sắc trời từ âm u trở nên sáng ngời. Những đám mây đen phía trên Băng cốc khiến mọi người không thể thấy được ánh mặt trời. nhưng cơn bão táp vẫn xuất hiện. Trong nháy mắt cả Băng cốc như biến thành một thế giới màu xám.
Người hành động đầu tiên không phải là Tà Nguyệt đang bảo vệ Chí Âm chi nhãn mà lại là Niệm Băng. Niệm Băng không ngờ rằng khí Chí âm lại bá đạo đến như thế. Trong nháy mắt khi hắn cảm giác có biến hóa liền không hề do dự mở ra Thiên nhãn lĩnh vực của mình. Thất thải quang mang bao phủ tất cả băng động mà thuộc hạ đang ở mới miễn cưỡng cách ly Tà khí. Niệm Băng hít một ngụm Lãnh khí, hắn biết, chỉ cần động tác của mình chậm một chút thì có lẽ những thuộc hạ dưới cảnh giới Vũ Thánh sẽ mất đi một bộ phận lực chiến đấu. Hơn nữa một khi bị khí Âm Tà nhiễm vào, chắc chắn sẽ tạo thành vết thương cả đời không thể chữa trị khỏi đối với bọn họ.
Cùng lúc khi Niệm Băng phát động Thiên nhãn lĩnh vực, thì đồng thời Tà Nguyệt cũng đã di chuyển. Niệm Băng dùng Tinh thần lực chăm chú quan sát, tay áo hắn vung lên, bảy đạo hào quang màu đen xuất hiện, vững vàng dừng ở xung quanh động khẩu. Đúng là bảy đơn vị của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư. Cái bình màu đen vừa mới xuất hiện đã nhiễm khí Chí âm chí tà, một tầng kim quang nhàn nhạt từ trong miệng bình phát ra. Tà Nguyệt khẽ quát lên một tiếng, hai mắt lập tức biến thành màu đỏ. Cắn ngón giữa tay phải, bắn ra bảy giọt máu màu xanh biếc, dán vào chính giữa bảy cái bình.
Lập tức, hào quang màu vàng lập tức bốc lên, đầu tiên là ngưng kết lại một chỗ ở trên không trung, ngay sau đó, đám kim quang này nhanh chóng mở rộng ra, một cột sáng màu vàng đường kính khoảng một trượng phóng lên cao. Tiếng "Vù Vù" như tiếng ngâm xướng vang lên, mỗi một dây thần kinh của Tà Nguyệt lúc này đều rất khẩn trương. Thời khắc mấu chốt rốt cuộc sắp đến.
U U đứng thẳng người, lúc này trên mi tâm nàng không biết từ lúc nào có thêm một ký hiệu kỳ dị màu máu, tản ra ánh sáng đỏ sậm. Không đợi Tà Nguyệt phân phó, nàng đã cất bước tiến vào vầng Kim quang, đồng thời cũng bước về Chí tà Chi nhãn.
- không, U U không được
Một giọng nói thê lương vang lên, một bóng người lao đến như tia chớp.
Huyết quang lóe lên trong mắt Tà Nguyệt, hắn nâng tay phải lên phát ra một đạo Tà khí, nhất thời đánh bay bóng người đó ra ngoài. U U chấn động cả người, chân phải vừa bước tới liền thu hồi lại. Đôi mắt lúc này tràn ngập tình cảm, nhìn về phía người bị đánh bay đi.
Tà Nguyệt khẩn trương nói:
- Nhanh, không được chậm trễ thời gian. Yên tâm, nàng không có việc gì, ta đảm bảo với con
U U nhìn thoáng qua cha mình, lại nhìn về phía người bị đánh bay. Nàng biết, ở phía sau, Tà Nguyệt sẽ không lừa mình. Nàng không hề do dự nữa, bước tới từng bước. Khi nàng tiến vào màn Kim quang mờ ảo thì không những không rơi xuống Băng Nhãn, mà ngược lại lại lơ lửng trong vầng Kim quang, lơ lửng ở giữa bảy chiếc bình của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư, lơ lửng cách mặt đất chừng nửa trượng.
Hai tay nắm lại, đưa lên một chút, ngang với ngực mình. Nước mắt lại một lần nữa chảy ra từ hai bên khóe mắt. Đây không phải là giọt lệ bi thương, mà là giọt lệ tuyệt vọng. Khi U U vừa mới tiến vào vầng Kim quang thì dị biến mà Tà Nguyệt lo lắng rốt cuộc đã xảy ra. Hai luồng khí một Lục một Hoàng từ bên trái Băng cốc bắn ra. Đấu khí tạo thành nhiều điểm sáng trên không trung trống rỗng rơi xuống, hơn mười bóng người xuất hiện ở giữa không trung. Một loại uy áp vô hình khiến cho âm khí chí tà cũng không thể đến gần.
Mấy trăm cây trường mâu được đám Cương Thi ném ra, Trường mâu bám theo hào quang màu xanh biếc, những điểm sáng màu xanh biếc từ không trung hạ xuống cùng lúc trường mâu ném ra liền bộc phát ra một vầng sáng nhàn nhạt. nhìn qua giống như một lớp lụa mỏng màu xanh biếc, trong nháy mắt tràn ngập bên dưới hơn mười bóng người. Nhưng đúng là vầng hào quang nhàn nhạt này lại ngăn chặn được những cây trường mâu ném tới. Không, chính xác mà nói, chính là đập nát.
Trường mâu vừa tiếp xúc với màn hào quang màu xanh biếc không lưu lại một dấu vết nào, mà tự động biến mất. Uy áp khổng lồ càng thêm mở rộng, khiến cho đám Vong Linh U hồn vốn đang chuẩn bị xông đến bị ngăn cản ở bên ngoài. Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tà Ác vĩnh viễn không thể chiến thắng được chính nghĩa. Vi phạm ý chỉ của Thần, cái chết sẽ hiện ra trước mặt ngươi. Vong Linh của bóng đêm, còn không dừng lại cái suy nghĩ ấu trĩ của ngươi đi? Chẳng lẽ, chỉ có chết không chỗ chôn mới biết đến hối cải sao?
Niệm Băng mặc dù ở cách những tên đột nhiên xuất hiện rất xa. Nhưng khi hắn nghe thấy giọng nói đó, thì hắn không khỏi chấn động, bởi vì giọng nói này đúng là của Thánh Sư. Giữa không trung, hào quang trắng tinh bao phủ lấy thân hình cao lớn của Thánh Sư. Tính cả Thánh Sư ở bên trong, tổng cộng có mười một người. Mặc dù hào quang xung quanh thân thể Thánh Sư không phải là cường đại nhất, nhưng vị trí của hắn lại ở chính giữa. Mỗi một lời mà hắn nói ra đều mang theo một cỗ hơi thở thuần khiết. Khiến cho đám Vong Linh U hồn xung quanh không ngừng lùi lại.
Khí Thần thánh của Thánh Sư đúng là khắc tinh của Vong Linh Đại quân. Thần Nhân rốt cuộc đã xuất hiện, còn nhiều hơn một người so với dự đoán của Niệm Băng. Theo năng lượng phát ra từ người bọn họ, vẫn đang nằm trong dự kiến của Niệm Băng. Nếu như Tây Luân không phải chết ở trong tay mình, thì cũng có thể tính là cường giả. Tổng cộng mười một người thì ít nhất cũng có bảy người đạt đến trình độ cấp 13. Đội ngũ cường đại như vậy, bảo sao bọn họ có dũng khi đối mặt với một vạn Vong Linh Đại quân.
Tà Nguyệt như là không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không có động tác gì. Hai tay không ngừng biến hóa các loại thủ ấn, từng đạo hào quang màu đỏ sậm được đưa vào bên trong mỗi một đơn vị của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư khiến cho vầng hào quang màu vàng mà Phong ấn chi bình phát ra từ từ dung nhập một ít màu đỏ sậm.
U U dường như cũng không phát hiện những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng rốt cuộc đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Ngẩng đầu nhìn trời, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, một quang cầu đỏ như máu xuất hiện ở giữa hai màu của nàng. Nàng ngâm xướng rất là trầm thấp nhưng cũng rất bình tĩnh, rất là thong thả. Mỗi một chữ từ miệng phun ra đều rất rõ ràng:
- Chí Cao Thần Viêm Cương, người khống chế Tam Giác chi trận, xin lắng nghe lời cầu nguyện của ta
Mặc dù mỗi một chữ nàng niệm rất chậm, nhưng mỗi khi nàng niệm được một chữ, thì sắc mặt lại trắng thêm một chút. Mà quang cầu đỏ như máu ở giữa hai tay lại càng mạnh lên. Một tầng sương mù màu đen mờ nhạt bao phủ quanh người nàng. Ký hiệu đỏ như máu trên trán nàng càng thêm rõ ràng.
Được khí Chí Âm bao phủ, lúc này nàng như một Nữ Vương, Nữ Vương hắc ám. U U ngâm chú ngữ rõ ràng như thế nên Tà Nguyệt nghe được, Niệm Băng nghe được, và mười một tên Thần Nhân do Thánh Sư cầm đầu cũng nghe được. Lúc nàng mới ngâm đến chữ thứ năm thì Thánh Sư nâng tay phải của mình lên. Tất cả mười một gã Thần Nhân đồng thời tấn công. Bọn họ sử dụng không có gì khác đều là Đấu khí.
Hồng, lam, hoàng, lục, ngân, bạch, hắc,, mỗi một loại thuộc tính Đấu khí thì đều tồn tại trong một ít Thần Nhân ở đây. Động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Niệm Băng cũng cảm thấy giật mình. Hào quang của Đấu khí có diện tích không lớn, nhưng mỗi một Đấu khí công kích đều mang theo một khe rãnh rất dài. Đấu khí tung hoành khắp bầu trời.
Đám Vong Linh U hồn khí tức thần thánh của Thánh Sư xua tan, mà đám Cương thi đang điên cuồng lao về phía bọn họ lại không có cơ hội ngã xuống đất, lập tức bị Đấu khí biến thành phấn bụi.
Khi đám Thần Nhân phát động đợt công kích đầu tiên, thì Niệm Băng cũng phát ra tín hiệu. Lúc này hắn mặc dù tôn kính Thánh Sư, nhưng cũng không hề do dự. Đám Thần Nhân mặc dù cường đại như hắn đoán trước. Nhưng mười một gã cao thủ cấp 12, 13 cùng phát động công kích lại khiến hắn rất rung động. Huống hồ, bảy vị Long Vương còn chưa xuất hiện. Nếu một khi để cho mấy tên Thần Nhân này nhảy được vào trong Băng cốc thì lúc nào cũng có thể phá ngang nghi thức U U đang tiến hành.
Khi U U bắt đầu ngâm chú ngữ, lơ lửng trong đám hào quang màu vàng thì Niệm Băng mới phát hiện, đây là cô gái mà mình đã gặp trước kia. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng Niệm Băng dấy lên một cảm giác bất an. Nhưng đến lúc này, hắn đã không có thời gian mà do dự. Đám Thần Nhân trong không trung chẳng những mang đến cho Tà Nguyệt áp lực rất lớn, thì hắn sao lại không bị chứ?
Niệm Băng phất tay, khi đợt công kích đầu tiên của đám Thần Nhân đủ để quét sạch tất cả Cương Thi ở một phía thì đồng thời một trăm đạo ảo ảnh màu đỏ yên lặng phóng ra. Khi mười một gã Thần Nhân đồng thời phát động một kích, lực cũ vừa mới tiêu tan, lực mới chưa kịp sinh ra, thì một trăm đạo ảo ảnh xuất hiện, phạm vi không lớn, hoàn toàn bắn về phía một trăm gã Thần Nhân trên không trung.
Kích thứ nhất này, trong kế hoạch của Niệm Băng không dùng bất cứ kỹ xảo gì. Bởi vì hắn biết đám Thần Nhân rất là kiêu ngạo, khi đối mặt với kẻ địch, bọn họ sẽ không dễ dàng tránh né. Vì vậy đợt tấn công đầu tiên này, cũng là đòn công kích hiệu quả nhất.
Một trăm mũi Tru Thần Tiễn hỏa hệ lặng lẽ xuất hiện. Ảo ảnh màu đỏ sậm không cho đám Thần Nhân quá nhiều thời gian mà phản ứng. Cả mười một gã Thần Nhân, cho dù là Thánh Sư cũng không đề phòng mấy. Trong đó có bảy người không để ý đến mấy đạo hào quang màu đỏ này, mà đang ngưng tụ Đấu khí chuẩn bị phát ra đòn tấn công tiếp theo. Chỉ có bốn người mơ hồ cảm giác không đúng, toàn lực mở ra năng lượng mới sinh ra.
/461
|