Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 56 - Chánh Tà

/96


♥Edit: Yurii

Tố Yên nhìn Mặc Ngân hôn mê bất tỉnh trên giường, hai đầu chân mày chau lại dính sát vào nhau. Có tổn thương nhưng không bị bỏng, nhưng lại có nội thương. Hắn động thủ với ai? Chẳng lẽ là thủ hạ của biến thái vương? Thường thì người quyền quý nào mà không có thủ hạ võ công cao cường bảo hộ. Hắn quả nhiên là đi tìm biến thái vương. Nhưng trận nổ này thật ra là vì sao? Thời đại này đã biết dùng hỏa dược sao?

“Liễu cô nương ~~” Thủy Hiệp Phong đứng ngoài cửa nhẹ giọng gọi. Tố Yên đẩy cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thủy Hiệp Phong hướng vào phòng nhìn: “Thương thế sư đệ nàng còn đáng lo ngại không?” “Hiện tại thì không có việc gì.” Tố Yên khách khí trả lời.“Đa tạ sư đệ nàng đã cứu tiểu muội ta. Nếu không có hắn ~~ tiểu muội ta sợ là ~~” Tố Yên trầm mặc: “Không, Thủy trang chủ, thật ra đều là lỗi của ta, là do ta kéo nàng đến tửu lâu ~”

“Liễu cô nương không cần nói vậy, nàng cũng không biết nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì. Chuyện này và nàng không liên quan, không cần tự trách mình.” Thủy Hiệp Phong ôn nhu an ủi. Lòng Tố Yên càng cảm thấy khó chịu. Thủy Hiệp Phong nhìn thấy bộ dạng khó xử của nàng, liền đổi đề tài: “Giờ chúng ta đã phái người điều tra chuyện này. Bắt được một kẻ khả nghi, có hắn sẽ tìm ra manh mối nhanh thôi.” Tố Yên vừa nghe, ngẩng đầu lên nói: “Ai đã làm vậy? Có mục đích gì?”

“Chúng ta đoán đó là dư nghiệt của ma giáo.” Thủy Hiệp Mai nghiêm túc nói, “Nhưng đại hội võ lâm sẽ không dời lại, ngày mai sẽ tiến hành như cũ.”

Lại là ma giáo? Tố Yên càng tò mò: “Đám người tự xưng là ma giáo này thật ra là người ở đâu?” “Bọn chúng làm việc không từ thủ đoạn, nuôi cổ, dùng độc, ~~~” Thủy Hiệp Phong vừa nhắc đến ma giáo đã nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi cũng không phải nuôi cổ đó thôi?” Tố Yên nhìn vẻ mặt giận dữ của Thủy Hiệp Phong, tò mò hỏi. Thủy Hiệp Phong xấu hổ, lập tức nói: “Si tình cổ khác với tà cổ của ma giáo, hơn nữa ta chưa bao giờ dùng lên người nào.” Tố Yên ‘nga’ một tiếng, gật gật đầu, thầm nhủ, ma giáo này dường như cũng không làm đến việc ác to lớn nào.

Đêm, Tố Yên vẫn tận tâm chăm sóc cho Mặc Ngân. Đột nhiên, có tiếng đập cửa dồn dập, Tố Yên nghi hoặc đứng dậy mở cửa, chỉ thấy sắc mặt nghiêm trọng của Thủy Hiệp Phong. “Thủy trang chủ, đã trễ như vậy, còn có chuyện gì sao?” Tố Yên mơ hồ cảm thấy có chuyện. “Kẻ khả nghi chúng ta bắt được đã bị cứu đi, hiện tại đã xác định là người của ma giáo, Liễu cô nương chờ ở trong phòng, đừng tùy ý ra ngoài.” Tố Yên cảm động, thì ra Thủy Hiệp Phong vì muốn nhắc nhở nàng. Thấy Tố Yên gật đầu Thủy Hiệp Phong mới yên tâm rời đi.

Tố Yên đóng cửa lại, nhìn sắc mặt tái nhợt Mặc Ngân, đột nhiên trong đầu xuất hiện ý niệm, biến thái vương lúc ấy cũng ở tửu lâu, hắn có bị sao không? Lại lập tức lắc đầu, hắn có bị gì hay không cũng đâu liên quan mình. Đi đến bên giường, ngắm gương mặt yêu nghiệt của Mặc Ngân, Tố Yên cảm thán, một nam nhân trưởng thành như vậy cũng quá đả kích người.

Đột nhiên Tố Yên cảm thấy có chút khác thường, vừa nhấc đầu nhìn lên thì thấy gương mặt của hắc y nam tử lộ ra. Tố Yên bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi có biết người dọa người có thể làm chết người không?” Hắc y nam tử vẫn không động đậy, không chút thay đổi nói: “Thì ra ngươi chính là người có thể giải độc, Liễu Tố Yên.” “Ta là Liễu Tố Yên, có điều nửa phần đầu ngươi nói gì thì ta không biết.” Tố Yên bất mãn nhìn nam nhân thần kinh đối diện. “Đi theo ta.” Hắc y nam tử luôn nói chuyện từ tốn.

“Vì sao muốn ta theo ngươi?” Tố Yên tức giận, “Đêm hôm khuya khoắt, chạy tới phòng người khác, ngươi có vấn đề à?” Nghĩ đến dù sao nam nhân kỳ quái này cũng từng cứu mình, Tố Yên nén giận.

“Không cần lý do.” Mặt hắc y nam tử vĩnh viễn cũng chỉ có một biểu tình.

“Đồ thần kinh, đi đi, bằng không ta sẽ gọi người đến.” Tố Yên thầm phiền não. Chuyện ầm ĩ cả ngày hôm nay vẫn còn dư âm, ta còn chưa hồi phục lại tinh thần.

“Giúp ta cứu người.” Khẩu khí trầm lặng của hắc y nam tử làm Tố Yên muốn phát điên.

Sau một lúc lâu, Tố Yên mới có phản ứng lại: “Cứu người?”

“Đúng, cứu người.” Hắc y nam tử không nói lời vô nghĩa, đột ngột ôm chằm Tố Yên, đợi Tố Yên phục hồi tinh thần, người đã rời khỏi phòng.

“Ta còn chưa nói đồng ý giúp ngươi cứu người ~~” Tố Yên vùng vẩy kháng nghị.

“Ngươi cũng chưa nói không muốn.” Một câu đã khiến Tố Yên cứng họng.

Vào một gian phòng u tối, đâu đâu cũng tản ra mùi hương khó chịu. Tố Yên phát hiện trong góc sáng của phòng có một người toàn thân đầy máu, ngực hơi phập phồng. Tố Yên bước lại gần nhìn, chấn động, là ai ra tay ác độc như vậy?

Y phục trên người gần như rách tung tóe, vết roi phủ kín toàn thân, da tay như muốn tróc ra. Ngực chằn chịt miệng vết thương đã ngừng chảy máu. Khớp tay khớp chân bị bẻ cong đến độ khiến người vừa nhìn đã biết do ngoại lực mạnh tay vặn gãy

Tố yên chau mày, không nói lời nào, trực tiếp đến xem xét thương thế.

“Thế nào?” Sau lưng vẫn là âm điệu vĩnh viễn không thay đổi.

“Thật khó giải quyết, nhưng sau một thời gian sẽ có thể khôi phục. Chỉ là, sau này không còn có thể luyện võ.” Tố Yên nghiêm túc nói. Nàng biết, đối với người luyện võ mà nói, nếu không thể tiếp tục luyện võ là việc tàn nhẫn cỡ nào.

“Có thể sống là được rồi.” Hắc y nam tử lấy ra một cái rương.

“Ơ, hòm thuốc của ta, ngươi lấy đến khi nào thế?” Tố Yên ngạc nhiên.

“Lúc đến đây tiện tay đem theo.” Hắc y nam tử trả lời ngắn gọn.

Tố Yên trợn tròn mắt, nam nhân đang chết này, nói thêm một câu sẽ chết sao?

Không nhiều lời, Tố Yên nhanh chóng bắt tay vào chữa trị cho người nằm đó.


/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status