Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 59 - Giờ Phải Làm Sao?

/96


♥Edit: Yurii

Tố Yên thấy Mặc Ngân dừng lại, ngập ngừng nói: “Người kia đã cứu ta, nên ta mới giúp trị thương cho bằng hữu của hắn. Ban ngày bằng hữu của hắn có việc không tiện.” Vừa rồi dường như trong mắt sư đệ có gì đó ảm đạm, đau đớn.

“Thật ra ~~ ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Nói xong, Mặc Ngân cứ như trốn chạy rời đi.

Sáng hôm sau, lúc Mặc Ngân tìm thấy Tố Yên, nàng đang ngồi cố viết thứ gì đó. Mặc Ngân tò mò, nhướn người nhìn qua, trên giấy tất cả đều là những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Mà Tố Yên vẫn tiếp tục có gắng viết không ngừng.

“Sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?” Mặc Ngân tò mò hỏi.

“Sư đệ, ngươi thành thật nói cho ta biết, chữ của ta có phải xấu thật hay không?” Tố Yên muốn biết sự thật, nhưng vẫn đoán là sẽ được an ủi.

“Không đâu, chữ của sư tỷ là rất dễ nhìn.” Mặc Ngân chột dạ nói.

“Ta biết là tiểu Mặc Ngân nhà ta là đáng yêu nhất mà.” Tố Yên vui mừng nhảy dựng lên, nắm lấy tay Mặc Ngân.

Mặt Mặc Ngân tự nhiên ửng đỏ lên. Tay sư tỷ thật ấm, thật mềm. (Yu: oa oa, dễ xương quá ih nhoa)

“À ~~ thương thế của người dường như cũng không còn gì đáng ngại, dược sư phụ cho quả là lợi hại.” Tố Yên thuận tay bắt mạch cho Mặc Ngân.

“Ừm ~ ừm ~~” Mặc Ngân trả lời quanh co, “Sư tỷ không phải muốn xem đại hội võ lâm sao? Một lát nữa sẽ bắt đầu đó.”

Tố Yên bĩu môi nói: “Giờ không có hứng, không bằng ngồi đây luyện chữ. Mai xem cũng được.” Từ khi biết chuyện từ Giang Nghịch Phong, ấn tượng của Tố Yên về Phi Lâm sơn trang cũng giảm xuống.

Mặc Ngân gãi gãi đầu, không hiểu vị sư tỷ thích nào nhiệt này sao lại tình nguyện ngồi trong phòng luyện chữ như vậy.

Tố Yên thấy sắc trời còn sớm, lại hi vọng trời mau tối đi. Cái tên ăn nói khiến người ta bực mình Giang Ngược Phong, ngươi chờ đi, ta sẽ tự tay viết một hàng chữ thật đẹp cho ngươi xem. (Yu: cái này nên nói là tỷ háo thắng hay là tỷ bị lời ng ta nói làm động lòng đây, Tố Yên tỷ tỷ.)

Đêm cuối cùng cũng từ từ mà đến. Tố Yên trừng mắt nhìn ra cửa sổ, cái tên chết bầm Giang Ngược Phong, ta không tin hôm nay ngươi lại có thể ‘thần không biết, quỷ không hay’ mà đứng sau lưng ta. Vừa nghĩ đến đó, bên tai lại vang lên giọng nói rầu rĩ: “Ngươi đang nhìn cái gì?” Tố Yên thiếu chút nữa là phóng lên ghế đứng.

“Ngươi ~~ ngươi lúc nào … vào đây bằng đường nào?” Tố Yên run run chỉ tay vào Giang Nghịch Phong.

“Cửa.” Giang Nghịch Phong chỉ tay vào cửa, nói thêm hai chữ, “Vừa rồi.”

Tố Yên cười ngất, cái này ai không biết.

Lại đến căn nhà phòng tối kia, Tố Yên thay băng, gật đầu nói: “Ừ, cũng không tệ lắm, giờ đã không còn gì đáng ngại nữa. Không lẽ người luyện võ ai cũng là tiểu Cường*, bị đánh bầm dập như vậy, lại có thể khôi phục nhanh như thế. Người này, rồi sư đệ, cả Hiệp Mai cũng thế.” (*: Theo bạn Yu đoán thì tiểu Cường có xuất xứ từ bài hát chú gián tiểu Cường, cơ mà, đoán chỉ là đoán.)

“Tiểu Cường là gì?” Giang Nghịch Phong là loại người có vấn đề không hiểu sẽ không ngại học hỏi.

“Chính là một loài động vật nhỏ rất giống ngươi.” Tố Yên xoay người, thành thật nói.

“Ngươi chưa tùng thấy qua mặt ta.” Giang Nghịch Phong nắm bắt được vấn đề mấu chốt.

“Ta nói giống tính cách của ngươi, hiểu chưa?” Tố Yên khi dễ nói.

“Nga.” Giang Nghịch Phong đột nhiên đứng thẳng người, bất động.

“Bị sao vậy?” Tố Yên tò mò.

“Có nhiều người.” Giang Nghịch Phong trả lời ngắn gọn, tay đặt lên một bình hoa đặt ở góc phòng, xoay nhẹ, “Đem hắn đặt vào trong, chúng ta đi.”

Tố Yên ngạc nhiên nhìn mật thất nhỏ vừa xuất hiện: “Chúng ta cùng nhau vào đó không phải được rồi sao?”

“Người khác sẽ phát hiện. Bọn họ không phải kẻ ngốc mà không tìm thấy mật thất đơn giản như vậy.” Giang Nghịch Phong phá lệ giải thích, rồi điểm huyệt người bị thương, dấu vào mật thất. Tố Yên nhìn mà run rẩy toàn thân.

“Đi.” Giang Nghịch Phong trong giọng nói có điểm nghiêm trọng. Những người này phát hiện ra ta từ khi nào? Lúc nào thì biết được nơi này?

“Các ngươi thế nào cũng không thể đi.” Một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

Tố Yên ngẩng đầu mới phát hiện cả hai hiện giờ đã bị vây lại, xung quanh đều mà những ngọn đuốc rọi sáng.

“Thủy trang chủ, ta đã sớm nói trước đây là yêu nữ của ma giáo, cho dù là không phải, cũng là người cấu kết với ma giáo. Ngươi lại không tin, giờ tận mắt chứng kiến, ngươi còn gì để nói không?” Trong giọng nói kia mang theo tia độc ác.

Tố Yên chăm chăm nhìn đám người vây quanh, mơ mơ hồ hồ. Người trẻ tuổi dẫn đầu là trang chủ Phi Lâm sơn trang sao? Tướng tá cao lớn, nhưng bởi khuôn mặt gian tà mà hoàn toàn phá vỡ khí thế bản thân. Cạnh bên là khuôn mặt đau lòng và ngạc nhiên của Thủy Hiệp Phong. Bọn họ sao tìm ra được đến đây? Giang Nghịch Phong không phải đeo mặt nạ sao? Bọn họ sao lại biết hắn là người của ma giáo? Lòng Tố Yên tràn ngập nghi vấn, nhưng lại không tìm thấy đápán.

“Yêu nữ! Ma đầu, nộp mạng đi.”

“Giết, giết sạch chúng đi!”

“Vì các huynh đệ đã chết mà báo thù!”

……

Tiếp theo là một tiếng thét thất thanh, Tố Yên mờ mịt. Vì sao ta lại có hân hạnh trở thành đại nhân vật phản diện vậy. Nhưng nhìn gươm đao sáng lóa cùng đám người đầy căm phẫn hò hét, Tố Yên nuốt nuốt nước miệng, thì ra, làm đại nhân vật phản diện, áp lực cũng rất lớn nha.

Hiện tại, phải đối đầu với một vấn đề ác liệt, Tố Yên nhích người lại gần Giang Nghịch Phong, thấp giọng nói: “Giờ phải làm sao đây?”


/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status