.
Trong thâm tâm tôi trào lên một nỗi khổ sở vô cùng dễ hình dung. Không gặp được Sakura, cả buổi lục tìm địa chỉ dưới cái nắng gắt của tôi sẽ công cốc hết cả.
“SAKURA!!!” Để phóng ánh mắt tới tầng hai của toà nhà, tôi bắt buộc phải đứng giữa lòng đường của con hẻm. Sau khi tìm được một vị trí nhìn rõ cánh cửa sổ màu trắng phía trên kia, tôi hét thật to và vẫy tay nhảy cẫng cẫng.
Thế nhưng một vài ánh mắt lại nhìn tôi như nhìn một tên bệnh hoạn.
Tôi không quan tâm.
“SAKURA!!! TỚ KHÔNG CÓ Ý PHẢN BỘI GÌ CẬU CẢ! LÀ BẤT ĐẮC DĨ NÊN TỚ PHẢI LÀM NHƯ VẬY, DÙ GÌ SHIRIN CŨNG LÀ CHỊ TỚ! CẬU ĐỪNG NHƯ THẾ VỚI TỚ NỮA, ĐƯỢC KHÔNG?"
Im lặng.
“CẬU RẤT HIỂU TỚ MÀ! TẠI SAO LẦN NÀY LẠI KHÔNG CHỊU HIỂU TỚ CƠ CHỨ?! HÃY CHO TỚ MỘT CƠ HỘI, TỚ SẼ CHO CẬU THẤY...TỚ LÀ MỘT NGƯỜI BẠN TỐT!"
Vẫn không có động tĩnh gì.
“GHÉT TỚ ĐẾN ĐỘ CẬU PHẢI NGHỈ HỌC LUÔN Ư??”
Tôi cảm thấy như tiếng hét đang dội lại chính mình. Thất bại rồi sao? Tôi đã hét muốn đứt dây thần kinh nói, thế nhưng cô vẫn không chịu hồi âm.
“TỚ SẼ ĐỨNG ĐÂY ĐỢI, CHO ĐẾN KHI CẬU CHỊU GẶP MẶT TỚ!" Có thể là Sakura đang hướng mắt theo dõi tôi ở một nơi nào đó trong căn nhà. Như vậy, tôi càng phải chứng minh cho cô thấy được tấm lòng của mình hoàn toàn là thật.
Tôi tiến lại phía cột cổng, rồi ngồi thụp xuống chờ đợi. Tôi không nghĩ cách làm này của mình có thể giải quyết được vấn đề gì. Nhưng nếu không làm như vậy, tôi còn con đường nào khác? Thôi thì chịu khó ngồi đây đợi một chốc.
Liệu có khi nào trời sẽ đổ mưa như mấy cảnh sướt mướt trong phim tình cảm dài tập - khi mà nam chính đứng dưới cổng nhà nữ chính để bày tỏ sự thành khẩn của mình? Tiết trời tháng 7 này thất thường vô cùng, nhất là dạo gần đây có nhiều cơn mưa lớt phớt, và đài báo cũng bảo nên đem ô khi ra ngoài...
Chắc không đâu, tôi bật cười một mình.
...
12:00pm
[Kobayashi Sakura’s focus]
Sakura vặn nhẹ nắm đấm cửa để bước ra khỏi phòng. Vì cảm thấy khát, Sakura liền xuống nhà dưới uống nước. Lúc với tay bật đèn cũng là lúc cô nhận ra không phải chỉ có mình bản thân ở phòng bếp, mà còn một người khác nữa.
“Quản gia Kyuuma?” Sakura nhướn mày ngạc nhiên nhìn người quản gia già đang nằm gục trên bàn bếp.
“Tiểu thư...” Bị đánh thức bởi tiếng gọi của cô, ông ngồi nhổm dậy, thều thào giọng. “Tiểu thư cần gì?”
Sakura lạnh lùng chép chép miệng, tay khoanh tròn. “Cái tôi cần là lý do tại sao ông ngồi ở đây vào lúc này.” Tất nhiên là việc này không phải bình thường cho một người xuất hiện trên ở bếp vào lúc 12h khuya như thế.
“Tôi ngồi một chốc rồi ngủ lúc nào không hay” Cười trừ, ông giải thích. Ông không có lý do gì phải ngồi đó để rồi ngủ gục thế kia. Cô thắc mắc, trầm giọng hỏi lại. “Vì gì?”
“Tôi...cảm thấy lo cho cậu nhóc. Lúc nãy tôi vẫn thấy cậu ta còn ngoài đó...” Quản gia Kyuuma e dè, mặt lo lắng thấy rõ. Ông luôn quan tâm đến người khác như vậy. Đặc biệt là với Sakura, dù cô thường nói những từ ngữ không mấy thiện cảm với ông đi chăng nữa. “...Mà giờ này không phải là ‘giờ lành’ của phố Devil.”
Sakura im lặng một lúc. Đã không còn sớm để Kuro có thể đứng chờ đợi ngoài cổng, cậu có vẻ khá ngoan cố.
“Rồi cậu ta cũng sẽ về thôi.” Sakura nói, trong khi tay mở tủ lạnh và với lấy một chai sữa hương dâu, sữa là thức uống phù hợp nhất bây giờ, hương vị ngọt ngọt, ngậy ngậy của nó sẽ khiến cô cảm thấy thư thả hơn. Cô ngửa cổ tu một ngụm, cho dù nó khiến cô phải vệ sinh răng miệng một lần nữa. “Không phải về vì nản thì là về vì sợ.”
Sakura chách lưỡi. Sợ thì có nhiều thứ để sợ. Nhất là giờ này không phải là “giờ lành” như quản gia Kyuuma đã nói. Phố Devil về đêm chính là nơi tụ tập cho những đám cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, ném tiền qua cửa sổ bằng cách tụ tập, tổ chức đua xe trái phép, tìm gái bán hoa, đặc biệt là chích hút nghiện ngập... Ở con hẻm số 13 vắng vẻ này còn đầy rẫy nguy hiểm hơn cả.
Tuy ngoài mặt như thế, nhưng nếu nói cô không lo thì là nói dối. Cô nghĩ, cậu đã chán nản về từ lúc nào rồi kia.
Thực tâm, cô cũng mong cậu đừng về.
“Tôi đã từng gặp cậu ấy ở bệnh viện...” Ông ôn tồn “...nên tôi thấy được, cậu ấy là một con người rất tốt.”
“...” Sakura biết rằng ông đang cố thuyết phục mình tha thứ cho cậu, nhưng cô vẫn để ông tiếp tục nói.
“Tôi tin tưởng cậu ấy...sẽ làm cho tiểu thư trở lại như trước...”
“Tôi không muốn trở lại như trước kia.” Sakura ngắt lời, dù thanh âm vẫn đều, nhưng ngữ khí đã pha lẫn chút cảm xúc bức bối.
“Sakura à~” Đã lâu lắm rồi ông chưa được gọi tên cô như thế. Trong khi làm việc thì ông luôn một tiếng “tiểu thư”, hai tiếng “tiểu thư”. Nhưng khi đường hoàng nói chuyện về một vấn đề nào đó, tình thân với cô trong ông được bộc bạch. “Mẹ cháu sẽ không vui khi thấy cháu sống như thế này đâu...”
“Ông thì biết gì mà nói!” Sakura tức giận gắt gỏng.
Cũng đã lâu rồi, ông chưa thấy được thái độ này của cô - thái độ mất bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ ông không nên nhắc đến chuyện phu nhân trước mặt cô...
“Bác...chỉ là lo cho cháu...” Quản gia Kyuuma cất giọng khản đặc, nhỏ xíu. Ông rất quan tâm đến Sakura. Vì thực chất, ông luôn coi cô như cháu ruột của mình. Không ai có thể đứng ngoài chứng kiến được quá trình lớn lên của cô, không ai có thể thấu hiểu được cảm xúc của cô bằng ông đâu.
“Ổn thôi. Những việc tiếp theo cậu ta sẽ xử lí được.” Sakura nhún vai hạ giọng. Có lẽ cô đã nhận ra, vừa rồi bản thân đã hơi quá. “Ông cũng nên nghỉ sớm.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Ông mỉm cười hiền hậu, nhìn theo bóng dáng tiểu thư của mình chậm rãi bước lên lầu. Hơn ai hết, ông hiểu Sakura đang lo cho ông, từ trước tới giờ vẫn thế.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dù cô có thể hiện rằng mình đã trở thành con người khác hoàn toàn như thế nào, tính cách của cô cũng không dễ gì mà thay đổi - cô thực sự rất quan tâm đến người khác. Chẳng qua là cách quan tâm của cô có khác biệt so với trước kia một chút thôi. Nếu không phải người có mối quan hệ đặc biệt với cô, họ sẽ nhìn nhận và đánh giá cô là một con người vô tâm.
Sakura một lần nữa đứng bên bậu cửa sổ. Suốt từ sáng đến giờ, cô đã đứng ở đây rất nhiều lần để ngó xuống phía dưới - nơi lòng đường, cánh cổng. Ban sáng Sakura đã nghe hết những gì cậu nói, nhưng đừng tưởng chỉ có vậy là cô đã siêu lòng. Nếu có thể, chỉ là trong quá khứ.
Cái con người mang tên Yosuke Kuro kia chính là kẻ đã khiến cô để tâm nhiều nhất từ khi chuyển địa bàn đến nước Nhật Bản này. Giờ cậu ta còn lăn ra ăn vạ trước cửa nhà, đòi gặp cô kì được. Hoàng tử ư? Cô trông cậu giống một tên đại ngốc thì đúng hơn. Học thì cũng có chút kha khá, nhưng chỉ số EQ cực thấp, ngay cả cách giao tiếp ứng xử thông thường còn khó khăn, huống chi là có thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác. Tên ngốc ấy nhất định sẽ phải chịu khổ dài dài nếu thật sự muốn cùng cô kết bạn.
Sakura có thể biết được việc làm trước đó của Kuro không hoàn toàn là cố ý. Nhưng việc cậu đã không vượt qua thử thách ban đầu của cô là thực. Và bây giờ cậu phải nhận lấy một hậu quả tương xứng.
“Mẹ, con đã làm đúng... phải không?”
Sakura ngước mặt lên trời, cũng như độc thoại với chính mình. Mỉm cười thật nhẹ, cô hướng mắt xuống phía dưới thêm một lần nữa.
Nhưng...gì kia?
“Kuro~ đừng trách tôi, tôi muốn cậu phải nhận lấy hậu quả về lỗi lầm mà cậu đã gây ra đối với tôi...” Phe phẩy vài lọn tóc, cô cười nửa miệng.
[End Kobayashi Sakura focus]
----END CHAP 13----
Trong thâm tâm tôi trào lên một nỗi khổ sở vô cùng dễ hình dung. Không gặp được Sakura, cả buổi lục tìm địa chỉ dưới cái nắng gắt của tôi sẽ công cốc hết cả.
“SAKURA!!!” Để phóng ánh mắt tới tầng hai của toà nhà, tôi bắt buộc phải đứng giữa lòng đường của con hẻm. Sau khi tìm được một vị trí nhìn rõ cánh cửa sổ màu trắng phía trên kia, tôi hét thật to và vẫy tay nhảy cẫng cẫng.
Thế nhưng một vài ánh mắt lại nhìn tôi như nhìn một tên bệnh hoạn.
Tôi không quan tâm.
“SAKURA!!! TỚ KHÔNG CÓ Ý PHẢN BỘI GÌ CẬU CẢ! LÀ BẤT ĐẮC DĨ NÊN TỚ PHẢI LÀM NHƯ VẬY, DÙ GÌ SHIRIN CŨNG LÀ CHỊ TỚ! CẬU ĐỪNG NHƯ THẾ VỚI TỚ NỮA, ĐƯỢC KHÔNG?"
Im lặng.
“CẬU RẤT HIỂU TỚ MÀ! TẠI SAO LẦN NÀY LẠI KHÔNG CHỊU HIỂU TỚ CƠ CHỨ?! HÃY CHO TỚ MỘT CƠ HỘI, TỚ SẼ CHO CẬU THẤY...TỚ LÀ MỘT NGƯỜI BẠN TỐT!"
Vẫn không có động tĩnh gì.
“GHÉT TỚ ĐẾN ĐỘ CẬU PHẢI NGHỈ HỌC LUÔN Ư??”
Tôi cảm thấy như tiếng hét đang dội lại chính mình. Thất bại rồi sao? Tôi đã hét muốn đứt dây thần kinh nói, thế nhưng cô vẫn không chịu hồi âm.
“TỚ SẼ ĐỨNG ĐÂY ĐỢI, CHO ĐẾN KHI CẬU CHỊU GẶP MẶT TỚ!" Có thể là Sakura đang hướng mắt theo dõi tôi ở một nơi nào đó trong căn nhà. Như vậy, tôi càng phải chứng minh cho cô thấy được tấm lòng của mình hoàn toàn là thật.
Tôi tiến lại phía cột cổng, rồi ngồi thụp xuống chờ đợi. Tôi không nghĩ cách làm này của mình có thể giải quyết được vấn đề gì. Nhưng nếu không làm như vậy, tôi còn con đường nào khác? Thôi thì chịu khó ngồi đây đợi một chốc.
Liệu có khi nào trời sẽ đổ mưa như mấy cảnh sướt mướt trong phim tình cảm dài tập - khi mà nam chính đứng dưới cổng nhà nữ chính để bày tỏ sự thành khẩn của mình? Tiết trời tháng 7 này thất thường vô cùng, nhất là dạo gần đây có nhiều cơn mưa lớt phớt, và đài báo cũng bảo nên đem ô khi ra ngoài...
Chắc không đâu, tôi bật cười một mình.
...
12:00pm
[Kobayashi Sakura’s focus]
Sakura vặn nhẹ nắm đấm cửa để bước ra khỏi phòng. Vì cảm thấy khát, Sakura liền xuống nhà dưới uống nước. Lúc với tay bật đèn cũng là lúc cô nhận ra không phải chỉ có mình bản thân ở phòng bếp, mà còn một người khác nữa.
“Quản gia Kyuuma?” Sakura nhướn mày ngạc nhiên nhìn người quản gia già đang nằm gục trên bàn bếp.
“Tiểu thư...” Bị đánh thức bởi tiếng gọi của cô, ông ngồi nhổm dậy, thều thào giọng. “Tiểu thư cần gì?”
Sakura lạnh lùng chép chép miệng, tay khoanh tròn. “Cái tôi cần là lý do tại sao ông ngồi ở đây vào lúc này.” Tất nhiên là việc này không phải bình thường cho một người xuất hiện trên ở bếp vào lúc 12h khuya như thế.
“Tôi ngồi một chốc rồi ngủ lúc nào không hay” Cười trừ, ông giải thích. Ông không có lý do gì phải ngồi đó để rồi ngủ gục thế kia. Cô thắc mắc, trầm giọng hỏi lại. “Vì gì?”
“Tôi...cảm thấy lo cho cậu nhóc. Lúc nãy tôi vẫn thấy cậu ta còn ngoài đó...” Quản gia Kyuuma e dè, mặt lo lắng thấy rõ. Ông luôn quan tâm đến người khác như vậy. Đặc biệt là với Sakura, dù cô thường nói những từ ngữ không mấy thiện cảm với ông đi chăng nữa. “...Mà giờ này không phải là ‘giờ lành’ của phố Devil.”
Sakura im lặng một lúc. Đã không còn sớm để Kuro có thể đứng chờ đợi ngoài cổng, cậu có vẻ khá ngoan cố.
“Rồi cậu ta cũng sẽ về thôi.” Sakura nói, trong khi tay mở tủ lạnh và với lấy một chai sữa hương dâu, sữa là thức uống phù hợp nhất bây giờ, hương vị ngọt ngọt, ngậy ngậy của nó sẽ khiến cô cảm thấy thư thả hơn. Cô ngửa cổ tu một ngụm, cho dù nó khiến cô phải vệ sinh răng miệng một lần nữa. “Không phải về vì nản thì là về vì sợ.”
Sakura chách lưỡi. Sợ thì có nhiều thứ để sợ. Nhất là giờ này không phải là “giờ lành” như quản gia Kyuuma đã nói. Phố Devil về đêm chính là nơi tụ tập cho những đám cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, ném tiền qua cửa sổ bằng cách tụ tập, tổ chức đua xe trái phép, tìm gái bán hoa, đặc biệt là chích hút nghiện ngập... Ở con hẻm số 13 vắng vẻ này còn đầy rẫy nguy hiểm hơn cả.
Tuy ngoài mặt như thế, nhưng nếu nói cô không lo thì là nói dối. Cô nghĩ, cậu đã chán nản về từ lúc nào rồi kia.
Thực tâm, cô cũng mong cậu đừng về.
“Tôi đã từng gặp cậu ấy ở bệnh viện...” Ông ôn tồn “...nên tôi thấy được, cậu ấy là một con người rất tốt.”
“...” Sakura biết rằng ông đang cố thuyết phục mình tha thứ cho cậu, nhưng cô vẫn để ông tiếp tục nói.
“Tôi tin tưởng cậu ấy...sẽ làm cho tiểu thư trở lại như trước...”
“Tôi không muốn trở lại như trước kia.” Sakura ngắt lời, dù thanh âm vẫn đều, nhưng ngữ khí đã pha lẫn chút cảm xúc bức bối.
“Sakura à~” Đã lâu lắm rồi ông chưa được gọi tên cô như thế. Trong khi làm việc thì ông luôn một tiếng “tiểu thư”, hai tiếng “tiểu thư”. Nhưng khi đường hoàng nói chuyện về một vấn đề nào đó, tình thân với cô trong ông được bộc bạch. “Mẹ cháu sẽ không vui khi thấy cháu sống như thế này đâu...”
“Ông thì biết gì mà nói!” Sakura tức giận gắt gỏng.
Cũng đã lâu rồi, ông chưa thấy được thái độ này của cô - thái độ mất bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ ông không nên nhắc đến chuyện phu nhân trước mặt cô...
“Bác...chỉ là lo cho cháu...” Quản gia Kyuuma cất giọng khản đặc, nhỏ xíu. Ông rất quan tâm đến Sakura. Vì thực chất, ông luôn coi cô như cháu ruột của mình. Không ai có thể đứng ngoài chứng kiến được quá trình lớn lên của cô, không ai có thể thấu hiểu được cảm xúc của cô bằng ông đâu.
“Ổn thôi. Những việc tiếp theo cậu ta sẽ xử lí được.” Sakura nhún vai hạ giọng. Có lẽ cô đã nhận ra, vừa rồi bản thân đã hơi quá. “Ông cũng nên nghỉ sớm.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Ông mỉm cười hiền hậu, nhìn theo bóng dáng tiểu thư của mình chậm rãi bước lên lầu. Hơn ai hết, ông hiểu Sakura đang lo cho ông, từ trước tới giờ vẫn thế.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dù cô có thể hiện rằng mình đã trở thành con người khác hoàn toàn như thế nào, tính cách của cô cũng không dễ gì mà thay đổi - cô thực sự rất quan tâm đến người khác. Chẳng qua là cách quan tâm của cô có khác biệt so với trước kia một chút thôi. Nếu không phải người có mối quan hệ đặc biệt với cô, họ sẽ nhìn nhận và đánh giá cô là một con người vô tâm.
Sakura một lần nữa đứng bên bậu cửa sổ. Suốt từ sáng đến giờ, cô đã đứng ở đây rất nhiều lần để ngó xuống phía dưới - nơi lòng đường, cánh cổng. Ban sáng Sakura đã nghe hết những gì cậu nói, nhưng đừng tưởng chỉ có vậy là cô đã siêu lòng. Nếu có thể, chỉ là trong quá khứ.
Cái con người mang tên Yosuke Kuro kia chính là kẻ đã khiến cô để tâm nhiều nhất từ khi chuyển địa bàn đến nước Nhật Bản này. Giờ cậu ta còn lăn ra ăn vạ trước cửa nhà, đòi gặp cô kì được. Hoàng tử ư? Cô trông cậu giống một tên đại ngốc thì đúng hơn. Học thì cũng có chút kha khá, nhưng chỉ số EQ cực thấp, ngay cả cách giao tiếp ứng xử thông thường còn khó khăn, huống chi là có thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác. Tên ngốc ấy nhất định sẽ phải chịu khổ dài dài nếu thật sự muốn cùng cô kết bạn.
Sakura có thể biết được việc làm trước đó của Kuro không hoàn toàn là cố ý. Nhưng việc cậu đã không vượt qua thử thách ban đầu của cô là thực. Và bây giờ cậu phải nhận lấy một hậu quả tương xứng.
“Mẹ, con đã làm đúng... phải không?”
Sakura ngước mặt lên trời, cũng như độc thoại với chính mình. Mỉm cười thật nhẹ, cô hướng mắt xuống phía dưới thêm một lần nữa.
Nhưng...gì kia?
“Kuro~ đừng trách tôi, tôi muốn cậu phải nhận lấy hậu quả về lỗi lầm mà cậu đã gây ra đối với tôi...” Phe phẩy vài lọn tóc, cô cười nửa miệng.
[End Kobayashi Sakura focus]
----END CHAP 13----
/173
|