Editor: Mùn
Beta – er: Ngọc
“Đào Nhạc, số liệu thực nghiệm của cậu không đúng này.”
“Hả, không đúng?”
“Còn có, giáo sư của cậu nhắn chốc lát cậu đi tìm thầy ấy, luận văn gặp chút vấn đề.”
“Mình biết rồi.”
Đào Nhạc cắn một miếng bánh mì, bút trong tay vẫn liên tục chỉnh sửa bản nháp. Vì sắp đến lúc bảo vệ luận văn nên cô đã ở phòng thí nghiệm chuẩn bị cả đêm. Hôm nay nhìn một dãy số liệu được phân tích rồi in ra, cô vừa cầm bảng phân tích vừa xoa xoa bả vai rồi thở phào một hơi. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật sâu rồi.
Cô mang gương mặt như gấu trúc về kí túc xá, thế mà ngồi còn chưa nóng ghế, bạn cùng phòng đã hớt hải chạy lại báo tin bảng số liệu bị sai.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm giấy nháp đầy các phép toán, các con số chằng chịt trên đó gần như đang nhảy múa. Cô bĩu môi liếc điện thoại một chút thì phát hiện ra tin nhắn của bạn trai. Không, phải nói là bạn trai cũ, bảo cô mau dọn đồ đạc trong nhà đi.
Ngón tay khẽ chạm màn hình ẩn tin nhắn đi. Màn hình điện thoại hiện ra một nam nhân đang nhướn mày ngạo khí ngất trời, trông như muốn nói: “Em xem. Không có tôi bên cạnh em liền khiến bản thân thảm tới mức này?”
Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve màn hình, phác họa hình dáng nam nhân nọ. Đây cũng không phải bạn trai cũ của cô, mà là một nhân vật trong game.
Người này là vương gia của quốc gia bên địch, lần đầu gặp nhau đã đánh phủ đầu cô. Lúc đó tâm trạng của cô không tốt, bị cốt truyện kiểu này làm cho tức tới hộc máu.
Vừa muốn cãi lại, thì phát hiện ra các lựa chọn khả dụng đều không hợp ý cô. Ngay sau đó người nam nhân này ném cho cô một túi đồng vàng, tâm tình khó chịu của cô lập tức biến mất.
Hừ, nghĩ cô là loại người dễ bị mua chuộc vậy sao? Đúng vậy nha!
Đào Nhạc nhìn nhìn một túi tiền tệ, mặt nở hoa. Về sau tình tiết đều là Vương gia vì cô mà vung tiền như rác, mua này mua kia, cũng chỉ sủng mình cô.
Trò chơi không phải là thật, nhưng cảm giác luyến ái lại rất chân thật.
Cô bị trò chơi cuốn hút rất nhanh. Kể cũng rất kì quái, bình thường cô không dễ bị trò chơi thu hút. Vậy nhưng lần này lại bị lôi cuốn tới kì lạ, tâm niệm đều hướng về Vương gia.
Có lẽ là mấy ngày này phải chịu áp lực quá mức, thực nghiệm không thành công, luận văn gặp vấn đề, lại chia tay bạn trai. Tất cả kéo tới đả kích cùng một lúc, làm cô thở cũng không kịp nữa.
Các dược phẩm được nung nóng giữa đêm khuya. Cô nhìn chằm chằm máy tính thực hiện rất nhiều thao tác, di động đặt trên bàn mở một đoạn nhạc do nam hát. Đêm khuya chỉ có bài hát này làm bạn với cô.
Sau này, Đào Nhạc không thỏa mãn với vai quần chúng. Cô tham gia các loại fanclubs của Vương gia.
Viết văn, vẽ tranh, cắt nối biên tập cô đều thử qua, cùng các chị em trên mạng xây dựng cốt truyện, cùng nhau tám nhảm thật sự rất vui vẻ. Tuy họ chưa từng gặp mặt nhưng vì có chung một tình yêu mà thành chị em tốt, cảm giác thật tuyệt vời.
Trong tác phẩm của mình, cô không hề bị cốt truyện trò chơi trói buộc, không cần suy nghĩ về sự lựa chọn hợp lý. Vai chính là cô cùng Vương gia, hai người toàn tâm toàn ý bên nhau, quả thực ngọt tới không thể tả.
Lúc ban đầu cô đọc các loại văn có chút cảnh này nọ đều sẽ không tự giác mặt đỏ tim đập. Cho tới bây giờ, mỗi lần thực nghiệm thất bại, cô đều về kí túc xá, mở notebook, gõ gõ đánh đánh một hồi, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Tiểu Vương gia cuồng ngạo đến không ai bì nổi dưới ngòi bút của cô đã yêu say đắm một cô gái đẹp tựa thiên tiên.
Qua trò chơi trong điện thoại và các trang của fans, cô chú ý tới cái tên Tô Thanh, từ tên đến giọng nói đều rất ôn nhu.
Cô đã dành một đêm lục lọi khắp Weibo của anh và thấy rằng hóa ra anh ta rất dễ thương. Anh theo đuổi bộ phim như mọi người, và là một người châu Phi không thể vẽ một ssr hàng trăm đô la. Anh sử dụng gói biểu tượng cảm xúc để trò chuyện với mọi người.
“Nói vậy thì ngoài đời anh ấy hẳn là đáng yêu lắm”, Đào Nhạc tưởng tượng.
Tốc độ cập nhật của các trò chơi di động thực sự rất chậm, sau khi hoàn thành hết cốt truyện, Đào Nhạc liền đi tìm các tuyến ẩn.
Đầu tiên cô chơi trò này cũng chỉ vì yêu quý Vương gia, nhưng sau đó dần nhận ra cô có thể dựa vào tranh hoạt họa mà thích thêm rất nhiều người.
Nhìn CV của họ, cô có thể tường tượng ra được hình ảnh họ ngoài đời thực.
Ví dụ, vào ngày hôm đó, Tô Thanh nói trên Weibo rằng quần áo anh ta mua trên Taobao đã điền sai mã, nhưng khi anh ta nhận được hàng không ngờ lại thấy rất vừa mắt nên đã chụp hình rồi đăng lên. Người hâm mộ đang chờ ảnh liền bùng nổ, anh ta thả lại một biểu cảm đáng yêu.
Đào Nhạc dùng bút chì màu quệt quệt trên trang vở, vẽ một người con trai đáng yêu đang mặc áo khoác màu cà phê sữa, đây hẳn là Tô Thanh nhỉ?
Cô biết Tô Thanh ở cùng một thành phố với cô, vì vậy không khỏi mong chờ một ngày nào đó họ có thể lướt qua nhau.
Ngày hôm sau, cô choáng váng vì phải cố bắt kịp tàu điện ngầm trong giờ cao điểm. Sau một vài điểm dừng lớn, số người trong tàu giảm xuống nhiều, cuối cùng cũng có chỗ mà ngồi.
Cô tiến lại, ngồi xuống ghế rồi ôm cặp đi học ở trước ngực. Ngay khi cô vừa ngồi xuống, điện thoại của cô reo lên, là bài đăng đặc biệt của Weibo. Tô Thanh đăng hình một kiểu tóc mới khiến cô tròn mắt.
Anh đăng thêm một dòng cảm xúc: “Đang trên đường về nhà, chen chúc tàu điện ngầm vào giờ cao điểm. May mà cuối cùng cũng có chỗ ngồi, may quá.”
Đào Nhạc theo bản năng nhìn quanh, cảm thấy ai cũng giống anh ấy nhưng lại không giống lắm. Cô tắt điện thoại, cắm tai nghe rồi nghe vài bản nhạc, mỉm cười mắng bản thân, dù sao trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Beta – er: Ngọc
“Đào Nhạc, số liệu thực nghiệm của cậu không đúng này.”
“Hả, không đúng?”
“Còn có, giáo sư của cậu nhắn chốc lát cậu đi tìm thầy ấy, luận văn gặp chút vấn đề.”
“Mình biết rồi.”
Đào Nhạc cắn một miếng bánh mì, bút trong tay vẫn liên tục chỉnh sửa bản nháp. Vì sắp đến lúc bảo vệ luận văn nên cô đã ở phòng thí nghiệm chuẩn bị cả đêm. Hôm nay nhìn một dãy số liệu được phân tích rồi in ra, cô vừa cầm bảng phân tích vừa xoa xoa bả vai rồi thở phào một hơi. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật sâu rồi.
Cô mang gương mặt như gấu trúc về kí túc xá, thế mà ngồi còn chưa nóng ghế, bạn cùng phòng đã hớt hải chạy lại báo tin bảng số liệu bị sai.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm giấy nháp đầy các phép toán, các con số chằng chịt trên đó gần như đang nhảy múa. Cô bĩu môi liếc điện thoại một chút thì phát hiện ra tin nhắn của bạn trai. Không, phải nói là bạn trai cũ, bảo cô mau dọn đồ đạc trong nhà đi.
Ngón tay khẽ chạm màn hình ẩn tin nhắn đi. Màn hình điện thoại hiện ra một nam nhân đang nhướn mày ngạo khí ngất trời, trông như muốn nói: “Em xem. Không có tôi bên cạnh em liền khiến bản thân thảm tới mức này?”
Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve màn hình, phác họa hình dáng nam nhân nọ. Đây cũng không phải bạn trai cũ của cô, mà là một nhân vật trong game.
Người này là vương gia của quốc gia bên địch, lần đầu gặp nhau đã đánh phủ đầu cô. Lúc đó tâm trạng của cô không tốt, bị cốt truyện kiểu này làm cho tức tới hộc máu.
Vừa muốn cãi lại, thì phát hiện ra các lựa chọn khả dụng đều không hợp ý cô. Ngay sau đó người nam nhân này ném cho cô một túi đồng vàng, tâm tình khó chịu của cô lập tức biến mất.
Hừ, nghĩ cô là loại người dễ bị mua chuộc vậy sao? Đúng vậy nha!
Đào Nhạc nhìn nhìn một túi tiền tệ, mặt nở hoa. Về sau tình tiết đều là Vương gia vì cô mà vung tiền như rác, mua này mua kia, cũng chỉ sủng mình cô.
Trò chơi không phải là thật, nhưng cảm giác luyến ái lại rất chân thật.
Cô bị trò chơi cuốn hút rất nhanh. Kể cũng rất kì quái, bình thường cô không dễ bị trò chơi thu hút. Vậy nhưng lần này lại bị lôi cuốn tới kì lạ, tâm niệm đều hướng về Vương gia.
Có lẽ là mấy ngày này phải chịu áp lực quá mức, thực nghiệm không thành công, luận văn gặp vấn đề, lại chia tay bạn trai. Tất cả kéo tới đả kích cùng một lúc, làm cô thở cũng không kịp nữa.
Các dược phẩm được nung nóng giữa đêm khuya. Cô nhìn chằm chằm máy tính thực hiện rất nhiều thao tác, di động đặt trên bàn mở một đoạn nhạc do nam hát. Đêm khuya chỉ có bài hát này làm bạn với cô.
Sau này, Đào Nhạc không thỏa mãn với vai quần chúng. Cô tham gia các loại fanclubs của Vương gia.
Viết văn, vẽ tranh, cắt nối biên tập cô đều thử qua, cùng các chị em trên mạng xây dựng cốt truyện, cùng nhau tám nhảm thật sự rất vui vẻ. Tuy họ chưa từng gặp mặt nhưng vì có chung một tình yêu mà thành chị em tốt, cảm giác thật tuyệt vời.
Trong tác phẩm của mình, cô không hề bị cốt truyện trò chơi trói buộc, không cần suy nghĩ về sự lựa chọn hợp lý. Vai chính là cô cùng Vương gia, hai người toàn tâm toàn ý bên nhau, quả thực ngọt tới không thể tả.
Lúc ban đầu cô đọc các loại văn có chút cảnh này nọ đều sẽ không tự giác mặt đỏ tim đập. Cho tới bây giờ, mỗi lần thực nghiệm thất bại, cô đều về kí túc xá, mở notebook, gõ gõ đánh đánh một hồi, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Tiểu Vương gia cuồng ngạo đến không ai bì nổi dưới ngòi bút của cô đã yêu say đắm một cô gái đẹp tựa thiên tiên.
Qua trò chơi trong điện thoại và các trang của fans, cô chú ý tới cái tên Tô Thanh, từ tên đến giọng nói đều rất ôn nhu.
Cô đã dành một đêm lục lọi khắp Weibo của anh và thấy rằng hóa ra anh ta rất dễ thương. Anh theo đuổi bộ phim như mọi người, và là một người châu Phi không thể vẽ một ssr hàng trăm đô la. Anh sử dụng gói biểu tượng cảm xúc để trò chuyện với mọi người.
“Nói vậy thì ngoài đời anh ấy hẳn là đáng yêu lắm”, Đào Nhạc tưởng tượng.
Tốc độ cập nhật của các trò chơi di động thực sự rất chậm, sau khi hoàn thành hết cốt truyện, Đào Nhạc liền đi tìm các tuyến ẩn.
Đầu tiên cô chơi trò này cũng chỉ vì yêu quý Vương gia, nhưng sau đó dần nhận ra cô có thể dựa vào tranh hoạt họa mà thích thêm rất nhiều người.
Nhìn CV của họ, cô có thể tường tượng ra được hình ảnh họ ngoài đời thực.
Ví dụ, vào ngày hôm đó, Tô Thanh nói trên Weibo rằng quần áo anh ta mua trên Taobao đã điền sai mã, nhưng khi anh ta nhận được hàng không ngờ lại thấy rất vừa mắt nên đã chụp hình rồi đăng lên. Người hâm mộ đang chờ ảnh liền bùng nổ, anh ta thả lại một biểu cảm đáng yêu.
Đào Nhạc dùng bút chì màu quệt quệt trên trang vở, vẽ một người con trai đáng yêu đang mặc áo khoác màu cà phê sữa, đây hẳn là Tô Thanh nhỉ?
Cô biết Tô Thanh ở cùng một thành phố với cô, vì vậy không khỏi mong chờ một ngày nào đó họ có thể lướt qua nhau.
Ngày hôm sau, cô choáng váng vì phải cố bắt kịp tàu điện ngầm trong giờ cao điểm. Sau một vài điểm dừng lớn, số người trong tàu giảm xuống nhiều, cuối cùng cũng có chỗ mà ngồi.
Cô tiến lại, ngồi xuống ghế rồi ôm cặp đi học ở trước ngực. Ngay khi cô vừa ngồi xuống, điện thoại của cô reo lên, là bài đăng đặc biệt của Weibo. Tô Thanh đăng hình một kiểu tóc mới khiến cô tròn mắt.
Anh đăng thêm một dòng cảm xúc: “Đang trên đường về nhà, chen chúc tàu điện ngầm vào giờ cao điểm. May mà cuối cùng cũng có chỗ ngồi, may quá.”
Đào Nhạc theo bản năng nhìn quanh, cảm thấy ai cũng giống anh ấy nhưng lại không giống lắm. Cô tắt điện thoại, cắm tai nghe rồi nghe vài bản nhạc, mỉm cười mắng bản thân, dù sao trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
/14
|