Editor: Quân
Beta-er: My
Ngày có điểm thi đại học, Diệp Sơ Dương nhắn hỏi cô điểm ổn không. Qua rất lâu, Hạ Vi Vũ không trả lời. Diệp Sơ Dương có chút sốt ruột, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Ngón tay dừng ở nút gọi rất lâu, nhưng lại không nhấn xuống. Hắn không biết tình huống bên Hạ Vi Vũ như thế nào.
Đến một tuần sau, Hạ Vi Vũ mới trả lời hắn, nội dung rất đơn giản, cũng rất kỳ quái.
Chỉ có một câu.
“Motor của anh có bao nhiêu người ngồi qua?”
Hắn cười, trả lời: “Chỉ có em.”
Lấy được câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Hạ Vi Vũ mới tình nguyện nhấn gửi đơn xác nhận.
Một tháng sau, cô nhận được thông báo trúng tuyển đại học yêu thích, việc đầu tiên cô làm là chụp ảnh khoe Diệp Sơ Dương.
Hắn vẫn đáp ngắn gọn như cũ: “Khai giảng anh đến đón em.”
Bởi vì kết quả thi rất tốt, nghỉ hè của Hạ Vi Vũ thập phần thoải mái, cùng bạn một đường ra bắc, đi qua hơn phân nửa Trung Quốc.
Tháng 9 làm lễ khai giảng. Bởi vì đi học gần, Hạ Vi Vũ từ chối yêu cầu đưa đón của bố mẹ, tự mình xách vali xuất hiện trước cửa đại học. Diệp Sơ Dương đã sớm chờ ở cửa. Hắn tự nhiên tiếp vali của cô, nhìn thoáng qua đơn trúng tuyển của cô, dẫn cô đến kí túc của đại học.
Trên đường còn gặp bạn cùng phòng của Diệp Sơ Dương, bạn cùng phòng của hắn thấy hắn giúp học muội kéo hành lý, chạy nhanh tới, vẻ mặt giống như mới phát hiện vùng đất mới. Trong đó, còn có người trêu chọc hắn: “Nhìn không ra nha, thằng khốn nhà cậu có ý với học muội chứ gì”
Hạ Vi Vũ đứng phía sau hắn, hơi cúi đầu. Diệp Sơ Dương đột nhiên dắt lấy tay cô, cao giọng nói: “Tôi thay bạn gái xách hành lý có gì kì quái à?”
Hai từ “bạn gái” này làm âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía, đầu Hạ Vi Vũ càng thấp. Diệp Sơ Dương lôi kéo cô bước nhanh rời đi.
Tránh khỏi bạn cùng phòng nhiều chuyện, Hạ Vi Vũ thấp giọng lẩm bẩm: “Ai đồng ý với anh…”
“Vậy em hôn anh, em không định phụ trách anh à?”. Diệp Sơ Dương thêm chút lực đạo nắm lấy tay cố, đem cô kéo gần lại với mình.
“Hừ.” Hạ Vi Vũ nghẹn nửa ngày, hừ nhẹ một tiếng, tuy không nói gì thêm nữa, nhưng khóe miệng bất giác cong lên.
Beta-er: My
Ngày có điểm thi đại học, Diệp Sơ Dương nhắn hỏi cô điểm ổn không. Qua rất lâu, Hạ Vi Vũ không trả lời. Diệp Sơ Dương có chút sốt ruột, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Ngón tay dừng ở nút gọi rất lâu, nhưng lại không nhấn xuống. Hắn không biết tình huống bên Hạ Vi Vũ như thế nào.
Đến một tuần sau, Hạ Vi Vũ mới trả lời hắn, nội dung rất đơn giản, cũng rất kỳ quái.
Chỉ có một câu.
“Motor của anh có bao nhiêu người ngồi qua?”
Hắn cười, trả lời: “Chỉ có em.”
Lấy được câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Hạ Vi Vũ mới tình nguyện nhấn gửi đơn xác nhận.
Một tháng sau, cô nhận được thông báo trúng tuyển đại học yêu thích, việc đầu tiên cô làm là chụp ảnh khoe Diệp Sơ Dương.
Hắn vẫn đáp ngắn gọn như cũ: “Khai giảng anh đến đón em.”
Bởi vì kết quả thi rất tốt, nghỉ hè của Hạ Vi Vũ thập phần thoải mái, cùng bạn một đường ra bắc, đi qua hơn phân nửa Trung Quốc.
Tháng 9 làm lễ khai giảng. Bởi vì đi học gần, Hạ Vi Vũ từ chối yêu cầu đưa đón của bố mẹ, tự mình xách vali xuất hiện trước cửa đại học. Diệp Sơ Dương đã sớm chờ ở cửa. Hắn tự nhiên tiếp vali của cô, nhìn thoáng qua đơn trúng tuyển của cô, dẫn cô đến kí túc của đại học.
Trên đường còn gặp bạn cùng phòng của Diệp Sơ Dương, bạn cùng phòng của hắn thấy hắn giúp học muội kéo hành lý, chạy nhanh tới, vẻ mặt giống như mới phát hiện vùng đất mới. Trong đó, còn có người trêu chọc hắn: “Nhìn không ra nha, thằng khốn nhà cậu có ý với học muội chứ gì”
Hạ Vi Vũ đứng phía sau hắn, hơi cúi đầu. Diệp Sơ Dương đột nhiên dắt lấy tay cô, cao giọng nói: “Tôi thay bạn gái xách hành lý có gì kì quái à?”
Hai từ “bạn gái” này làm âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía, đầu Hạ Vi Vũ càng thấp. Diệp Sơ Dương lôi kéo cô bước nhanh rời đi.
Tránh khỏi bạn cùng phòng nhiều chuyện, Hạ Vi Vũ thấp giọng lẩm bẩm: “Ai đồng ý với anh…”
“Vậy em hôn anh, em không định phụ trách anh à?”. Diệp Sơ Dương thêm chút lực đạo nắm lấy tay cố, đem cô kéo gần lại với mình.
“Hừ.” Hạ Vi Vũ nghẹn nửa ngày, hừ nhẹ một tiếng, tuy không nói gì thêm nữa, nhưng khóe miệng bất giác cong lên.
/14
|