Editor: Tiên
Beta – er: Ngọc + Linh
Ngày đầu tiên đi học Đào Nhạc đã bị một nam sinh trong lớp thu hút. Anh hát bài “Sore Zore Ni”* của Atari Kousuke** ngay trong lớp học. Sự quen thuộc khi anh cất tiếng hát tựa hồ như một mũi tên đâm xuyên vào tâm trí cô. Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu lên người khiến anh có cảm giác vô cùng ấm áp.
*Sore Zore Ni: là một bài hát trong album Sorezoreni của ca sĩ Atari Kousoke.
**Atari Kousoke: một ca sĩ người Nhật.
Mấy nam sinh trong lớp bảo anh tên là Tô Mặc.
Trong mấy tiết tiếp theo trong đầu cô bắt đầu sinh ra những ý nghĩ kỳ lạ, Tô Mặc là Tô Thanh?
Nhưng hai người chỉ giống nhau ở mỗi giọng nói, còn lại chẳng giống nhau cái gì nữa. Tô Thanh thường ở nhà livestream nói chuyện với mọi người, chia sẻ những chuyện thú vị trong cuộc sống, nói đến khi hứng khởi sẽ cười ù ù cạc cạc như vịt đực.
Cái này thì khác hẳn với Tô Mặc.
Bởi vì giọng ca và diện mạo của anh, xung quanh anh luôn vây quanh nhiều nữ sinh.
Anh ngại ngùng lại an tĩnh, tựa hồ không nói lời nào. Anh luôn mang theo một quyển vở để ghi chép và việc đó không bao giờ bị quên.
Kể từ khi tham gia lớp học tiếng Nhật, cô luôn mong chờ Tô Thanh sẽ nói tiếng Nhật trên Weibo hoặc trong vòng bạn bè. Nhưng một lần cũng không có, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng không biết Tô Thanh có biết tiếng Nhật thật hay không nữa.
Ở trong lớp học tiếng Nhật, những điều muốn nói đã đến bên miệng cô nhưng cô vẫn nuốt xuống.
Cô không biết mở miệng như thế nào, hỏi anh có phải là Tô Thanh hay không ư? Sau khi hỏi, nếu hai người là thật, thì cô không biết là mình thích Tô Thanh hay chỉ là giọng nói của anh.
Khi Đào Nhạc vẫn cho rằng mình và Tô Mặc sẽ không tiếp xúc gì thì cô lại vô tình có số điện thoại của anh.
Hôm ấy khi Đào Nhạc vừa mới đi ra khởi chỗ học, thì trời bỗng mưa to. Cũng may cho cô trước khi ra cửa, bạn cùng phòng đã nhét dù vào cặp cho cô. Lúc đó cô nhìn trời còn chắc chắn rằng trời sẽ không mưa, ai ngờ…
Cô cầm dù đi ở trên đường. Những người không mang theo dù thì lấy tay che đầu, vội vàng lướt qua người cô.
Đào Nhạc phát hiện phía trước có bóng dáng quen thuộc đang ôm một cô gái. Hai người đứng sát nhau, che trên đầu là một chiếc dù nhỏ.
Người đó không phải ai khác, chính là bạn trai cũ của cô. Tuy rằng đã chia tay, sau khi chia tay cô cũng hồi phục khá nhanh. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này mà không thể nào không để bụng.
Hai người họ dùng một chiếc dù không quá lớn, nên vai bên trái của hắn đã bị ướt một mảng.
“Hừ, mưa to thì ân ái làm cái gì, ướt hết người cho đáng đời.” Cô thầm mắng ở trong lòng.
Cô cũng không biết mình đã suy nghĩ gì mà đến lúc cô sực tỉnh thì cô đã đi theo bọn họ đến một tiệm trà sữa, ngồi đối diện với cô còn là Tô Mặc nữa chứ.
“Nghĩ cái gì vậy? Vừa tan học liền thấy cô ngơ ngác đi dưới mưa.”
“Không có gì.”
Đào Nhạc cúi đầu hút một ngụm trà sữa, ánh mắt lặng lẽ nhìn đến bàn bạn trai cũ cách đó không xa. Có lẽ vì tâm tư đặt ở trên hai người kia, nên khi uống trà sữa thì lập tức bị sặc trân châu.
Cô kìm nén cơn ho, sợ kinh động đến chỗ bạn trai cũ, cô không muốn bị nghĩ là còn lưu luyến tình cũ.
Tô Mộc nhìn bộ dáng buồn cười của cô, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Sao thế, bạn trai cũ à?”
“Đồ lắm chuyện!”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.”
Thấy cô trầm mặc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn bên kia, như thể là không cam lòng. Tô Mộc lặng lẽ ngồi sát lại, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Không cam lòng sao? Có muốn ông anh này giúp cô một phen không?”
Đào Nhạc cho anh một cái nhìn xem thường, bộ dáng anh nhìn cong mắt trông rất giống một người.
Nói là người, nhưng thực ra đó chỉ là một thực thể mà cô phác họa trong đầu ra mà thôi.
Tô Mộc thấy cô đang nhìn chằm chằm mình đến phát ngốc, cho rằng đây là cô đã đồng ý biện pháp của mình, đang muốn mở miệng thì cô lại nói: “Không cần.”
Sau đó cô đứng dậy muốn rời đi, Tô Mặc giơ tay kéo cô trở lại, cô lảo đảo rồi ngồi xuống ghế, anh móc điện thoại ra nói: “Tôi trả cô tiền trà sữa.”
“Không cần đâu. Cứ coi như tôi là một nữ sinh thất tình đi.” Cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi phản bác lại. Tô Mặc rút điện thoại trong tay cô ra, gõ nhanh. Chỉ chốc lát sau, anh đem điện thoại trả lại cho cô, nói: “Này, đây là số điện thoại của tôi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ như vậy mà anh đã cho cô số điện thoại? Người trước mặt có thật sự là Tô Mặc không vậy? Là Tô Mặc ít nói ở lớp ư? Nếu chuyện này bị những cô gái muốn số điện thoại của anh biết được thì cô chết chắc.
Đào Nhạc cầm điện thoại mãi mà không phản ứng, Tô Mặc đem điện thoại của mình nhét vào tay cô, cô cũng để lại số điện thoại của mình cho anh. Mãi đến khi cô bấm xong số, cô mới phản ứng lại, cô làm gì muốn trao đổi số điện thoại với anh cơ chứ.
Nhưng Tô Mặc đã lưu số rồi, nên dù cô có muốn đổi ý cũng không kịp.
“Được rồi, sau này có việc muốn tìm tôi thì có thể gọi cho tôi, bất kể là việc gì tôi cũng giải quyết được.” Nói xong, anh cầm cốc trà sữa đi, để lại Đào Nhạc đang ngồi ngây ngốc ở đấy.
Việc đầu tiên sau khi Đào Nhạc lấy được số điện thoại của anh là tra Wechat, cô tra số điện thoại trên ở khung bạn tốt, và kết quả chính là hai người chưa kết bạn.
Cô thở dài một hơi, Tô Mặc thật sự không phải Tô Thanh sao, cô có thất vọng không? Kết quả là không hề…
Ngoại trừ nhạc đệm nhỏ ở tiệm trà sữa, Tô Mặc và Tô Thanh rất giống nhau, đều ở trong danh sách những người cô không bao giờ liên hệ, giống như những người bạn luôn có avatar màu xám trên QQ, giống như những người hâm mộ zombie trong danh sách Weibo.
Thực ra mà nói, Tô Mặc còn trầm tĩnh hơn cả Tô Thanh.
Ít nhất ngẫu nhiên Tô Thanhcòn có thể cho một số dấu.
Mỗi ngày dường như có chút thay đổi vì bài học ở lớp tiếng Nhật ngày càng dày thêm. Điều không thay đổi đó là cô vẫn ngày đêm làm thí nghiệm, và thích nghe các bài hát của Tô Thanh như cũ, như thể anh ấy đang ở bên cô vậy.
Beta – er: Ngọc + Linh
Ngày đầu tiên đi học Đào Nhạc đã bị một nam sinh trong lớp thu hút. Anh hát bài “Sore Zore Ni”* của Atari Kousuke** ngay trong lớp học. Sự quen thuộc khi anh cất tiếng hát tựa hồ như một mũi tên đâm xuyên vào tâm trí cô. Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu lên người khiến anh có cảm giác vô cùng ấm áp.
*Sore Zore Ni: là một bài hát trong album Sorezoreni của ca sĩ Atari Kousoke.
**Atari Kousoke: một ca sĩ người Nhật.
Mấy nam sinh trong lớp bảo anh tên là Tô Mặc.
Trong mấy tiết tiếp theo trong đầu cô bắt đầu sinh ra những ý nghĩ kỳ lạ, Tô Mặc là Tô Thanh?
Nhưng hai người chỉ giống nhau ở mỗi giọng nói, còn lại chẳng giống nhau cái gì nữa. Tô Thanh thường ở nhà livestream nói chuyện với mọi người, chia sẻ những chuyện thú vị trong cuộc sống, nói đến khi hứng khởi sẽ cười ù ù cạc cạc như vịt đực.
Cái này thì khác hẳn với Tô Mặc.
Bởi vì giọng ca và diện mạo của anh, xung quanh anh luôn vây quanh nhiều nữ sinh.
Anh ngại ngùng lại an tĩnh, tựa hồ không nói lời nào. Anh luôn mang theo một quyển vở để ghi chép và việc đó không bao giờ bị quên.
Kể từ khi tham gia lớp học tiếng Nhật, cô luôn mong chờ Tô Thanh sẽ nói tiếng Nhật trên Weibo hoặc trong vòng bạn bè. Nhưng một lần cũng không có, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng không biết Tô Thanh có biết tiếng Nhật thật hay không nữa.
Ở trong lớp học tiếng Nhật, những điều muốn nói đã đến bên miệng cô nhưng cô vẫn nuốt xuống.
Cô không biết mở miệng như thế nào, hỏi anh có phải là Tô Thanh hay không ư? Sau khi hỏi, nếu hai người là thật, thì cô không biết là mình thích Tô Thanh hay chỉ là giọng nói của anh.
Khi Đào Nhạc vẫn cho rằng mình và Tô Mặc sẽ không tiếp xúc gì thì cô lại vô tình có số điện thoại của anh.
Hôm ấy khi Đào Nhạc vừa mới đi ra khởi chỗ học, thì trời bỗng mưa to. Cũng may cho cô trước khi ra cửa, bạn cùng phòng đã nhét dù vào cặp cho cô. Lúc đó cô nhìn trời còn chắc chắn rằng trời sẽ không mưa, ai ngờ…
Cô cầm dù đi ở trên đường. Những người không mang theo dù thì lấy tay che đầu, vội vàng lướt qua người cô.
Đào Nhạc phát hiện phía trước có bóng dáng quen thuộc đang ôm một cô gái. Hai người đứng sát nhau, che trên đầu là một chiếc dù nhỏ.
Người đó không phải ai khác, chính là bạn trai cũ của cô. Tuy rằng đã chia tay, sau khi chia tay cô cũng hồi phục khá nhanh. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này mà không thể nào không để bụng.
Hai người họ dùng một chiếc dù không quá lớn, nên vai bên trái của hắn đã bị ướt một mảng.
“Hừ, mưa to thì ân ái làm cái gì, ướt hết người cho đáng đời.” Cô thầm mắng ở trong lòng.
Cô cũng không biết mình đã suy nghĩ gì mà đến lúc cô sực tỉnh thì cô đã đi theo bọn họ đến một tiệm trà sữa, ngồi đối diện với cô còn là Tô Mặc nữa chứ.
“Nghĩ cái gì vậy? Vừa tan học liền thấy cô ngơ ngác đi dưới mưa.”
“Không có gì.”
Đào Nhạc cúi đầu hút một ngụm trà sữa, ánh mắt lặng lẽ nhìn đến bàn bạn trai cũ cách đó không xa. Có lẽ vì tâm tư đặt ở trên hai người kia, nên khi uống trà sữa thì lập tức bị sặc trân châu.
Cô kìm nén cơn ho, sợ kinh động đến chỗ bạn trai cũ, cô không muốn bị nghĩ là còn lưu luyến tình cũ.
Tô Mộc nhìn bộ dáng buồn cười của cô, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Sao thế, bạn trai cũ à?”
“Đồ lắm chuyện!”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.”
Thấy cô trầm mặc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn bên kia, như thể là không cam lòng. Tô Mộc lặng lẽ ngồi sát lại, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Không cam lòng sao? Có muốn ông anh này giúp cô một phen không?”
Đào Nhạc cho anh một cái nhìn xem thường, bộ dáng anh nhìn cong mắt trông rất giống một người.
Nói là người, nhưng thực ra đó chỉ là một thực thể mà cô phác họa trong đầu ra mà thôi.
Tô Mộc thấy cô đang nhìn chằm chằm mình đến phát ngốc, cho rằng đây là cô đã đồng ý biện pháp của mình, đang muốn mở miệng thì cô lại nói: “Không cần.”
Sau đó cô đứng dậy muốn rời đi, Tô Mặc giơ tay kéo cô trở lại, cô lảo đảo rồi ngồi xuống ghế, anh móc điện thoại ra nói: “Tôi trả cô tiền trà sữa.”
“Không cần đâu. Cứ coi như tôi là một nữ sinh thất tình đi.” Cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi phản bác lại. Tô Mặc rút điện thoại trong tay cô ra, gõ nhanh. Chỉ chốc lát sau, anh đem điện thoại trả lại cho cô, nói: “Này, đây là số điện thoại của tôi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ như vậy mà anh đã cho cô số điện thoại? Người trước mặt có thật sự là Tô Mặc không vậy? Là Tô Mặc ít nói ở lớp ư? Nếu chuyện này bị những cô gái muốn số điện thoại của anh biết được thì cô chết chắc.
Đào Nhạc cầm điện thoại mãi mà không phản ứng, Tô Mặc đem điện thoại của mình nhét vào tay cô, cô cũng để lại số điện thoại của mình cho anh. Mãi đến khi cô bấm xong số, cô mới phản ứng lại, cô làm gì muốn trao đổi số điện thoại với anh cơ chứ.
Nhưng Tô Mặc đã lưu số rồi, nên dù cô có muốn đổi ý cũng không kịp.
“Được rồi, sau này có việc muốn tìm tôi thì có thể gọi cho tôi, bất kể là việc gì tôi cũng giải quyết được.” Nói xong, anh cầm cốc trà sữa đi, để lại Đào Nhạc đang ngồi ngây ngốc ở đấy.
Việc đầu tiên sau khi Đào Nhạc lấy được số điện thoại của anh là tra Wechat, cô tra số điện thoại trên ở khung bạn tốt, và kết quả chính là hai người chưa kết bạn.
Cô thở dài một hơi, Tô Mặc thật sự không phải Tô Thanh sao, cô có thất vọng không? Kết quả là không hề…
Ngoại trừ nhạc đệm nhỏ ở tiệm trà sữa, Tô Mặc và Tô Thanh rất giống nhau, đều ở trong danh sách những người cô không bao giờ liên hệ, giống như những người bạn luôn có avatar màu xám trên QQ, giống như những người hâm mộ zombie trong danh sách Weibo.
Thực ra mà nói, Tô Mặc còn trầm tĩnh hơn cả Tô Thanh.
Ít nhất ngẫu nhiên Tô Thanhcòn có thể cho một số dấu.
Mỗi ngày dường như có chút thay đổi vì bài học ở lớp tiếng Nhật ngày càng dày thêm. Điều không thay đổi đó là cô vẫn ngày đêm làm thí nghiệm, và thích nghe các bài hát của Tô Thanh như cũ, như thể anh ấy đang ở bên cô vậy.
/14
|