Chỉ cần cha mẹ bước ra khỏi lối vào đi vào trong phòng khách nhìn hướng phòng của con gái, có thể thấy toàn thân con gái cưng đang trần trụi, hạ thể giao hợp cùng một chỗ với một chàng trai 16 tuổi.
Thư Đồng hoàn toàn rối bời, cố gắng đứng dậy khỏi vòng tay của Đường Hân, côn thịt nhét vào tiểu huyệt bị tuột ra, khi rút ra vẫn còn dính dính đầy chất lỏng của cô.
Giữa hai chân không khép lại là huyệt mềm bị đâm đến sưng đỏ, phun ra hỗn hợp chất lỏng màu trắng đục, màu sắc thật dâm đãng.
Lúc này, mẹ Thư chuyển chiếc vali của mình đến cạnh ghế sofa, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của con gái. Trên giường phủ lớp chăn cao ló ra một người, tủ cạnh giường còn treo quần lót.
"Hmm..." Thư Đồng vươn người, ló đầu khỏi chăn, dụi dụi mắt nhìn về phía mẹ Thư, ngay lập tức mỉm cười: "Mẹ, cha mẹ đã về.”
Mẹ Thư liếc cô: "Ba mẹ không có nhà, con lại lười biếng ngủ nướng."
Thư Đồng ngáp một cái: "Hôm qua con thức khuya, gần đây chơi game trên di động."
Mẹ Thư đột nhiên hỏi: "Đôi giày thể thao trên tủ của ai vậy?"
Thư Đồng Tâm hồi hộp một phen, cười khúc khích nói: "A..., đó là giày của Tĩnh Hiền, lần trước nó với dì đến thăm con, nó mua đôi giày mới nên để quên đôi giày cũ ơ đây.”
Lời nói dối vụng về, dù mẹ cô có tin hay không, Thư Đồng chỉ có thể nói như vậy.
Mẹ Thư liếc nhìn phòng ngủ, lại nhìn khuôn mặt cô: "Đi ngủ đi, nhớ dậy sớm.”
Trước khi rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thư Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhặt đồ lót lên mặc vào, vỗ nhẹ tấm ván dưới giường, thì thầm: "Mau ra ngoài.”
Tấm drap trải gường màu xanh rủ xuống giường, mái tóc màu nâu sẫm chui ra, tiếp theo là tấm lưng bóng loáng mịn màng, anh đang cầm quần áo trên tay, cái mông đầy đặn và săn chắc, một cây côn thịt thẳng tắp, cứng rắn.
Đôi môi trái tim của Đường Hân mím chặt, phức tạp nhìn về phía Thư Đồng, giống như vừa nén giận, lại giống như vừa thèm khát.
Thư Đồng mím môi, nhịn xuống không cười.
Ở dưới gầm giường kìm nén rất khó chịu đi, trách ai được chứ?
"Mặc quần áo tử tế vào rồi mau chuồn đi." Thư Đồng mặc áo len rồi đứng dậy khỏi giường, nhận ra Đường Hân vẫn đứng thẳng, không che giấu côn thịt nam tính của mình.
Vào lúc này, Thư Đồng chỉ mặc một chiếc áo len, vạt áo không dài không ngắn, miễn cưỡng che được quần lót nhưng đường viền ren vẫn bị lộ ra bên ngoài.
Cặp đùi ngó sen trắng mịn như tuyết hơi hơi mở ra, giữa hai chân còn dính chất lỏng lấp lánh rất đẹp, không biết có bao nhiêu hấp dẫn.
Đường Hân bước tới, vòng tay quanh eo cô, và ép chặt phần thân dưới của cô: "Anh sẽ nhét nó vào một lúc."
Thư Đồng sững sờ, đẩy anh ra: "Đừng đùa giỡn, cha mẹ em đang ở bên ngoài."
"Bọn họ không thể nhìn thấy." Tay Đường Hân cắm vào giữa hai chân cô, móng tay gãi nhẹ hoa môi nhạy cảm, "Nó vẫn còn cứng, làm sao anh có thể quay về?”
Thư Đồng cúi đầu nhìn côn thịt cương cứng của anh, mơ hồ nhớ rõ Đặng Chi từng nói với cô, nếu đàn ông không thể giải tỏa trong một thời gian dài, về sau có khả năng bị bất lực.
Vì sức khỏe của anh, cô có nên hy sinh một phen, nhưng tạm thời cha mẹ không thể vào được.
Khả năng cách âm rất tốt, khi cửa đóng lại không có sự lưu thông âm thanh bên trong và bên ngoài, chính cô cũng không thể nghe thấy cha mẹ đang làm gì.
Thư Đồng khóa cửa, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cho anh năm phút, trở lại giường tiếp tục sao?”
Đường Hân không thể không ấn cô vào phía sau cửa, vùi đầu tiến vào cổ cô, một tay kéo chiếc quần lót ren của cô: "Làm ở đây."
Thư Đồng cảm thấy bên dưới của mình mát mẻ, đôi chân bị tách ra, mềm nhũn tựa vào trong lòng anh: "Ưm... Nói nhỏ chút..."
/32
|