Hai tai Thư Đồng đỏ lên, không cần sờ thử cũng biết nóng thế nào.
Ngụy Tĩnh Hiền cười nham hiểm: "Nói tới bạn trai mặt chị đã đỏ lên rồi, chứng tỏ chị thích anh ta rất nhiều.”
Em họ cô không phải người trong nhà sao? Đương sự đang ở bên cạnh, còn muốn vạn tiễn xuyên tim cô sao?
Thư Đồng giả vờ dùng tay quạt mát: "Nóng quá, sao ở đây nóng vậy?”
Ngụy Tĩnh Hiền lớn giọng nói, anh chàng áo xanh nghe được bèn cởi xuống khăn quàng cổ, toét ra răng khểnh cười: "Chị gái nhỏ, chị gái nhỏ, em sẽ đeo khăn cho chị..., thích kiểu nào có kiểu đó."
Đường Hân nhấc chân dài lên ngáng chân cậu bạn áo xanh: "Ồ, nhìn đường chứ."
Cậu mặc áo xanh bị vấp ngã lảo đảo đứng dậy, gãi gãi đầu, không hiểu vì sao mình lại ngã.
"Thích khăn quàng cổ như vậy là đủ rồi." Đường Hân hơi nâng người dậy, thở ra hơi nóng lướt qua viền tai đỏ của cô, "Đúng không?"
Thư Đồng rụt cổ, phút chốc đứng bật dậy: "Tôi sẽ hát một bài, đơn ca 《 Má lúm đồng tiền nhỏ 》, cám ơn."
Ngay khi tiếng nhạc vang lên, chàng trai lúng túng nhận lỗi: "Em xin lỗi chị gái nhỏ, chỉ có bản song ca dành cho cặp đôi."
Thư Đồng lập tức nói: "Vậy bỏ đi."
"Không cần." Đường Hân cầm micro, nhướng mày nhìn cô, "Mình cùng hát chung."
Xung quanh ồn ào: "Wow, song ca."
Thư Đồng nhíu mày, hơi chậm nửa nhịp bắt đầu, cảm thấy mình hát hơi lạc nhịp, chàng trai mặc áo xanh vỗ tay hào hứng: "Hát rất hay.”
Trong đoạn tiếp theo, Đường Hân hát, tiếng hát thuần khiết của tuổi trẻ, giống như nước suối chảy róc rách trên núi, mềm mại trôi chảy, đi vào lòng người.
Nhưng mà toàn bộ đều lạc nhịp.
Thư Đồng ngây người vài giây, thiếu chút nữa phụt cười, hà hà chả trách, nếu không hát sẽ chẳng có gì vui.
Nam sinh khác chưa từng nghe đại ca của mình hát, không biết anh hát lạc nhịp. Lại thêm Đường Hân quá giảo hoạt, lạc nhịp cũng cực kỳ đúng chuẩn.
Sau khi Đường Hân hát xong một đoạn, khẽ nhún vai với cô như không có gì.
Thư Đồng che miệng cười, thầm nghĩ chị đây sẽ dạy cưng thế nào là ca hát, tiếp tục hát tiếp phần còn lại của bài.
Sau điệp khúc lại quay về đoạn đầu, Thư Đồng hát qua một lần, Đường Hân nhanh chóng học được cách hát thế nào, cơ bản không lạc nhịp nữa nhưng vẫn dễ nghe.
Phía sau các nam sinh đang chơi xúc xắc và uống rượu, cãi nhau, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra.
Thư Đồng nhìn chằm chằm phụ đề trên màn hình hát đoạn tiếp theo, bỗng cảm thấy ánh mắt của anh rơi trên gương mặt cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Cô liếc mắt nhìn anh hơi sững sờ, đầu óc bị khuấy động bởi ánh mắt của anh, lâng lâng thoáng qua. Xung quanh tiếng tranh cãi ầm ĩ như lặng xuống, chỉ còn hai người bọn họ đối diện nhìn nhau đắm đuối.
Đường Hân vén tóc đen cô dài ngang eo của cô, luồn ngón tay vào một lọn tóc, hát lên một đoạn: "Anh sẽ mãi mãi yêu em đến khi răng long đầu bạc.”
Ngâm nga câu hát không dứt như vô tận, không biết đã ngấm vào tim người nào.
"Anh Hân mau tới uống rượu." Ngụy Tĩnh Hiền nâng chai rượu, rót đầy ly cho Đường Hân.
Thư Đồng lấy lại tinh thần, nhìn rượu trào lên, có chút lo lắng: "Uống ít thôi, sẽ say đấy."
Đường Hân nhận ly rượu, khẽ nhếch môi: "Không sao, tửu lượng rất tốt."
"Chị họ, em là em của chị, chị lại không quan tâm em trước!" Ngụy Tĩnh Hiền uống vào hai ly nhanh chóng bị rượu mạnh áp đảo, "Ah, buồn quá..."
Thư Đồng xấu hổ cười: "Biết em không nghe chị nói, đương nhiên không thèm khuyên rồi.”
Kế tiếp, Ngụy Tĩnh Hiền như ghen tuông vậy, cố ý cạn ly liên tục với Đường Hân, kết quả Đường Hân chỉ uống hai ly, còn cậu ta uống vào ít nhất tám chín ly, đã thua thảm như vậy nên say khướt nằm ở trên ghế sofa, không thể dậy nổi nữa rồi.
Thư Đồng nhìn thời gian đã 10 giờ, xách túi đứng dậy: "Có hơi trễ rồi, tôi phải trở về."
Đường Hân khiêng một người bạn thân say khướt đặt lên ghế sofa, ngước mắt nhìn cô vội vàng rời đi.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Thư Đồng một tay cầm túi, tay đông lạnh có hơi cứng đơ, cô đang đi sát bên đường, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.
Là anh đang đi đến sao?
Trong lòng Thư Đồng tràn ngập sự chờ đợi quay đầu lại, nhưng cô lại va vào một người đàn ông trung niên đang luống cuống lướt qua.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười cay đắng, cô đang suy nghĩ gì vậy, rõ ràng chính mình muốn giữ khoảng cách, sao lại trở nên dây dưa như thế, thật không giống mình chút nào.
Cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bước vài bước, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Dưới cột đèn loang lổ, ánh đèn vàng ảm đạm kéo ra một bóng dáng sạch sẽ đến gần, đối diện thẳng tắp với cô.
Từ trước đến nay đôi mắt này nhìn người luôn kiêu ngạo, chỉ riêng trước mặt cô, con ngươi hổ phách chăm chú nhìn cô, mỏi mắt chờ mong.
Đường Hân tiến lên vài bước, cực kỳ tự nhiên cầm túi, vẫn là câu nói kia: "Anh đưa em về."
Thư Đồng ngoan ngoãn đi theo anh, vai kề vai đi, cúi đầu nhìn bóng hai người bị kéo dài.
Bóng dáng một cao một thấp, ngăn cách vài bước, lại giữa lúc vô thức chậm rãi di chuyển lại gần nhau.
Tay Đường Hân thoáng đưa tới, bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, mười ngón tay đan lại đút vào túi áo của mình.
Thư Đồng cảm nhận sự ấm áp của bàn tay anh, đoạn đường này dường như rất ngắn nhưng lại hy vọng không có kết thúc.
Trên taxi, tài xế nhìn thấy hai người nắm tay, cười hỏi: "Hai vợ chồng son mới cùng đi hát Karaoke à?"
Bề ngoài giống như tài xế nói, Đường Hân không để ý cười to, cùng ông đùa giỡn: "Vâng, chú đoán đúng rồi."
Thư Đồng cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn thay lúc cô ở cùng một chỗ với Đường Hân, người ngoài không nhìn ra tuổi tác chênh lệch.
Lúc đến tầng dưới, tâm tình Thư Đồng sâu xa, không ngăn anh tự lên lầu cùng mình, bước đến cửa nhà, rút tay ra khỏi tay anh sờ tìm chìa khóa trong túi.
Khuỷu tay Đường Hân chống cạnh cửa, cười nhìn cô: "Anh biết nhà em ở đâu rồi, lần này trốn không thoát đâu."
Thư Đồng trừng anh: "Cẩn thận tôi báo cáo cậu quấy rối."
Đường Hân nhún vai: "Anh còn chưa quấy rối, nếu không tự trải nghiệm một phen.”
"Cậu dám!" Thư Đồng mở cửa, cởi giày bước vào nhà, mặt đối mặt nhìn anh.
Đường Hân buông cằm, đôi mắt màu hổ phách khóa chặt cô cô, lông mi dài đen sẫm như muốn vây lấy cô trong đó.
Tay Thư Đồng nắm chặt tay nắm cửa, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Có một chút sợ hãi, lại có chút chờ đợi, hai cảm xúc mâu thuẫn với nhau.
Rời xa anh, mau đóng cửa lại, quá nguy hiểm rồi.
Thư Đồng đẩy cánh cửa, muốn đóng lại: "Mau trở về đi, ngày mai còn đi học.”
Ngay lúc cửa đang sắp đóng lại, cánh cửa lại bị mắc kẹt, đó là tay anh duỗi ra dễ dàng đẩy cửa mở.
Chân dài anh bước một bước, tiến vào nhà cô, cổ họng anh thắt lại, tiếng có tiếng không, giống như dục vọng tích trữ đáng sợ, cuối cùng bùng phát tới cực điểm.
"Anh không thể nhịn được nữa rồi."
Anh vòng tay giữ chặt cô vào trong ngực, nâng cằm nhọn hôn thật sâu.
/32
|