Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 30: Yêu quái?

/54


Đêm khuya yên tĩnh, Bạch Tố Trinh lẳng lặng hộ pháp cho Hứa Tiên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng khá thường của người trên giường kia, đáy mắt hắn hiện lên ý cười ôn nhu. Cúi đầu nhìn tay mình, rồi vươn ra nắm thật chặt. Cả đời này, có lẽ cũng sẽ không buông tay.

Mãi cho đến khi hừng sáng, Hứa Tiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy Bạch Tố Trinh đang đợi bên người.

“Tiểu Bạch.” Hứa Tiên mỉm cười, cảm giác vừa tỉnh dậy liền thấy Tiểu Bạch thật tốt.

“Cảm thấy thế nào?” Bạch Tố Trinh đỡ Hứa Tiên ngồi dậy hỏi.

“Ừm. . . . . .” Hứa Tiên cảm nhận thân thể của mình, so sánh, có chút kinh ngạc mở miệng, “Cảm giác thân thể thật giống như so với trước kia nhẹ hơn rất nhiều, có thể nghe được âm thanh rất xa bên ngoài, còn nhạy bén hơn trước kia nữa.”

“Ừ, thế thì tốt.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu, “Kế tiếp ta sẽ từ từ dạy nàng một chút pháp thuật.”

“Sau này ta cũng có thể bay sao?” Hứa Tiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi.

“Dĩ nhiên có thể.” Bạch Tố Trinh gật đầu. Nhìn bộ dạng kích động của Hứa Tiên, trong lòng không khỏi buồn cười.

Hứa Tiên kích động xong, lúc này mới nhớ tới tình cảnh bây giờ. Lương vương phủ kia chắc là không thể trở lại rồi, như vậy trở về trấn Giang đi.

“Ta nhớ tiểu Thanh, con cua nhỏ cùng mấy người nhà tỷ tỷ quá.” Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng nói.

“Ừ, vậy thì đi Trấn Giang.” Bạch Tố Trinh đồng ý.

“Vậy Lương vương phủ bên kia. . . . . .” Hứa Tiên tới tới cái văn thư điều phái kia.

“Cái này không cần lo lắng, ta đi một chuyến là được.” Bạch Tố Trinh đã sớm có tính toán, đem văn thư điều phải sửa lại là xong. Chuyện của thế tục không thể nhúng tay quá nhiều, nếu không sẽ có ảnh hưởng.

“Ừ.” Hứa Tiên cao hứng gật đầu, có Tiểu Bạch ở đây, hình như tất cả đều không phải là vấn đề khó khăn nữa.

“Đi Cô Tô trước.” Bạch Tố Trinh ôm chầm lấy Hứa Tiên, trực tiếp bay lên trời.

Đi tới căn nhà ở Cô Tô, Tiểu Thanh cùng Tiểu Chính Thái chấn động, chạy ra nghênh đón bọn họ. Tiểu Chính Thái vừa nhìn thấy Hứa Tiên, liền kích động muốn nhào vào trong ngực nàng. Mà Hứa Tiên cũng cười chuẩn bị ôm nó. Ai dè Tiểu Chính Thái nhào tới trước mặt, chỉ còn cách mấy tấc, thì làm sao cũng không bổ nhào được tới ngực Hứa Tiên nữa. Tiểu Chính Thái ủy khuất ngẩng đầu, liền thấy Bạch Tố Trinh mặt lạnh, đang túm cổ áo nó lên, không cho nó tiến thêm nửa bước.

“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Chính Thái mở to đôi mắt đen lóng lánh rưng rưng, đầy ủy khuất nhìn Bạch Tố Trinh, kháng nghị hành động của hắn.

“Tiểu hài tử mà huynh cũng ghen à.” Hứa Tiên đẩy tay Bạch Tố Trinh ra, một tay ôm lấy Tiểu Chính Thái đang lã chã chực khóc vào trong ngực. Tiểu Chính Thái nheo mắt lại, cũng thật chặc ôm cổ Hứa Tiên.

“Tu luyện thế nào rồi?” Giọng Bạch Tố Trinh giờ phút này âm lãnh vô cùng.

“Dạ . . . . .” Tiểu Chính Thái có chút bối rối, cắn cắn đầu ngón tay, mới yếu ớt nói, “Con rất cố gắng.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Tố Trinh xem xét tu vi Tiểu Chính Thái, thấy so với trước kia tinh tiến hơn một chút rồi, lúc này mới bỏ qua cho nó.

“Hứa Tiên, ngươi có linh căn rồi?” Tiểu Thanh vẫn không nói gì lúc này bỗng nhiên kinh ngạc mở miệng, mới vừa rồi hắn vẫn đang quan sát Hứa Tiên, cảm thấy Hứa Tiên có cái gì đó khang khác. Hiện tại rốt cục hiểu được là do đâu.

“Ừ, Tiểu Bạch đã tìm đan thảo cho ta ăn đó.” Hứa Tiên cao hứng nói.

“Cái gì? Chỗ nguy hiểm như vậy, đại ca huynh. . . . . .” Tiểu Thanh kinh ngạc thấp giọng hô lên, nhìn về phía Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh lại lạnh lùng lườm lại, đem câu nói kế tiếp của Tiểu Thanh ép trở về.

Hứa Tiên ngơ ngác, nhìn về phía vẻ mặt không đổi của Bạch Tố Trinh, cau mày lo lắng hỏi: “Nơi đan thảo sinh trưởng, rất nguy hiểm có phải hay không?”

Bạch Tố Trinh không nói gì.

Hứa Tiên cắn cắn môi, nhìn Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng vô cùng phức tạp. Tiểu Bạch vì mình lại mạo hiểm như vậy . . . . . . Có cảm động, lo lắng, còn có sợ hãi.

“Ha hả, ha ha, vậy, vậy Hứa Tiên ngươi phải chăm chỉ tu luyện đó, đừng lãng phí khổ tâm của đại ca ta.” Tiểu Thanh biết mình nói sai nói rồi, ngượng ngùng cười cười, vội đánh trống lảng.

“Ừ.” Hứa Tiên nặng nề gật đầu, đáp ứng.

“Nàng đi nghỉ ngơi trước đi. Ta đi xử lý chuyện văn thư.” Bạch Tố Trinh nói xong không đợi Hứa Tiên trả lời, người đã biến mất ngay tại chỗ.

“Ngươi có đói bụng không? Ta chuẩn bị điểm tâm cho ngươi nha.” Tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên sững sờ đứng ở tại chỗ, mở miệng hỏi.

“Nga, đúng là có chút đói bụng, ta muốn ăn sữa đậu nành bánh quẩy.” Hứa Tiên sờ sờ bụng, lúc này mới cảm thấy có chút đói.

“Một lát nữa ta ra ngoài mua.” Tiểu Thanh tức giận nói.

“Thỏ ta nuôi thế nào rồi, có mập hay không?” Hứa Tiên ôm Tiểu Chính Thái hướng hậu viện đi tới, “Còn có, cây rụng tiền của ta đâu, lớn lên chút nào chưa?” (TNN: Quan Âm mà nghe thấy nhất định sẽ xiên chết tỷ =)))) hahaha)

Tiểu Thanh khóe miệng co quắp: “Cây rụng tiền?”

“Chính là cây Linh Âm mà ta cùng Tiểu Bạch đi Phổ Đà sơn lấy về đó.” Hứa Tiên khẩu khí rất khinh bỉ.

Cây Linh Âm = cây rụng tiền. . . . . .

Tiểu Thanh cảm thấy rất vô lực.

Chưa tới giữa trưa, Bạch Tố Trinh đã trở lại.

Hứa Tiên nghênh đón: “Chuyện đều giải quyết xong rồi?”

Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.” Chuyện đã giải quyết, nhưng là không phải hắn giải quyết. Khi hắn tới phát hiện Lương Liên đã đem chuyện của Hứa Tiên làm xong hết rồi, đã gửi văn thư cho nàng trở về trấn Giang. Tinh thần Lương Liên không được tốt cho lắm, vẫn sắc mặt tái nhợt ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn văn thư điều phái kia không nói gì. Bất quá, những thứ này, Bạch Tố Trinh đương nhiên sẽ không để cho Hứa Tiên biết.

“Vậy chúng ta có thể trở về Trấn Giang rồi?” Hứa Tiên cao hứng hỏi, “Phải mang theo thỏ của ta, còn có cây rụng tiền của ta nữa. Về đến nhà tỷ tỷ nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ rất cao hứng.”

Bạch Tố Trinh vừa nghe cây rụng tiền cũng biết Hứa Tiên ám chỉ cái gì, gật đầu đồng ý.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đi trước, Tiểu Thanh cùng Tiểu Chính Thái chờ dàn xếp xong đâu đấy sẽ đem thỏ cùng cây Linh Âm mang về sau.

Đứng ở cửa, Hứa Tiên gõ thật lâu, mới nghe được tiếng bước chân vang lên bên trong.

“Tới liền, tới liền, gõ cái gì mà gõ a, cửa cũng sắp bị gõ thủng rồi.” Bên trong là giọng nói quen thuộc của Hứa Kiều Dung.

Vừa mở cửa ra, thấy Hứa Tiên, Hứa Kiều Dung mừng tới nước mắt liền tí tách chảy xuống.

“Hán Văn, Hán Văn, thật sự là muội sao.” Hứa Kiều Dung kéo tay Hứa Tiên không buông, sợ là mình đang nằm mơ.

“Là muội, tỷ tỷ.” Hứa Tiên cũng nắm tay Hứa Kiều Dung, cao hứng không thôi. Chợt thấy bụng Hứa Kiều Dung kia khẽ nhô ra, kinh ngạc hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ, tỷ mang thai?”

Trên mặt Hứa Kiều Dung hiện lên nụ cười hạnh phúc, lôi kéo Hứa Tiên: “Mau, mau vào rồi hãy nói.” Bỗng nhiên lại cảm thấy có điểm gì là lạ, lúc này mới nhìn về phía những người bên cạnh Hứa Tiên, chợt nói, “Ai nha, đệ muội, ta lại không có chú ý tới muội, thật là, mau, đều mau đi vào đi đã.”

Ba người vào phòng, Hứa Kiều Dung bận rộn đi pha trà, Hứa Tiên vội vàng kéo nàng lại: “Tỷ, tỷ đang mang thai, đừng vội, muội pha là được.”

Hứa Kiều Dung ngồi xuống, sờ sờ bụng của mình, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Hứa Tiên cùng Hứa Kiều Dung đại khái nói tình trạng gần đây của mình, Hứa Kiều Dung nghe Hứa Tiên nói được điều về, không cần phải tha hương chịu tội nữa, liền vui mừng muốn đi dâng hương cho Quan Âm Đại sĩ, nói rằng đều nhờ Quan Âm Đại sĩ phù hộ mới được như vậy. Bạch Tố Trinh nghe được lời này, ánh mắt tản ra khí lạnh. Bên trên Quan Âm Đại sĩ hắt hơi một cái, sờ sờ cái mũi của mình. Đồng tử bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái. Thần tiên còn có thể cảm cúm sao?

Hứa Tiên nhìn chung quanh, phát hiện đồ dùng trong nhà đã đổi mới. Mà khuôn mặt Hứa Kiều Dung tỏa sáng rạng ngời cũng chứng minh Lý Công Phủ chăm sóc nàng vô cùng tốt.

Hứa Kiều Dung cố chấp dù thế nào cũng muốn Hứa Tiên ở chung cùng bọn họ, Hứa Tiên từ chối không được đành phải đáp ứng. Buổi tối Lý Công Phủ trở về, người một nhà tụ lại với nhau. Lý Công Phủ hỏi Hứa Tiên có tính toán gì không, Hứa Tiên còn chưa trả lời, Bạch Tố Trinh đã mở miệng, nói chuẩn mở tiệm thuốc. Lý Công Phủ đồng ý lia lịa.

Buổi tối, Hứa Tiên hỏi Bạch Tố Trinh chuyện này, Bạch Tố Trinh thản nhiên nói: “Tiệm thuốc tế thế cứu nhân, lại tích góp từng chút công đức, có lợi cho việc tu hành của nàng.”

Hứa Tiên lúc này mới chợt hiểu, dĩ nhiên không có ý kiến nữa.

Qua hai ngày sau, Tiểu Thanh cùng Tiểu Chính Thái cũng tới. Còn mang theo cây rụng tiền cùng thỏ của Hứa Tiên trở về, Hứa Tiên vây quanh cây rụng tiền vui mừng tới mức ánh mắt đều híp thành một đường thẳng rồi.

Cứ như vậy, Hứa Tiên mở một gian tiệm thuốc. Hứa Kiều Dung đặt tên là Bảo An đường, làm cho mặt Hứa Tiên sung huyết. Bảo An đường, nghĩ cả nửa ngày trời kết quả vẫn lấy cái tên này.

Những ngày tiếp theo trôi qua nhàn nhã mà thư thái. Các ca bệnh phổ biến thì do Hứa Tiên ra tay xử lý, còn các tạp chứng nan y không xử lý được, thì Bạch Tố Trinh sẽ ra tay. Dần dà, danh tiếng của Bảo An đường liền lan xa. Đặc biệt là chuyện Bảo An đường có một loại thuốc bí chế, có thể giúp thuận sinh. Giá tiền tuy hơi cao, nhưng mọi người vẫn đều chấp nhận. Bởi vì sinh con chính là đi dạo Quỷ Môn quan, tốn chút tiền có thể bảo vệ mẫu tử bình an, thấy thế nào cũng là chuyện vô cùng có lời. Bởi vì tiệm thuốc, Hứa Tiên nếu như thân là nữ tử ra mặt cũng không ổn, cho nên nàng cũng chưa lập tức khôi phục thân phận của mình. Tạm thời cứ như vậy tiếp tục.

“Oa nha nha, Tiểu Bạch, rất nhiều bạc đó.” Hứa Tiên nhìn đống bạc trắng lóa trên bàn, khóe miệng thiếu chút nữa chảy nước miếng. Nàng đang tính lấy thêm chút bạc đưa cho Hứa Kiều Dung, để Hứa Kiều Dung mua thêm vài thứ. Chi tiêu ngày thường cũng tốn không ít.

“Như ngươi vậy, còn muốn tu tiên?” Tiểu Thanh ở bên cạnh khinh bỉ.

“Cũng không thể nói như vậy a, có tiền có thể sui ma khiến quỷ mà không phải sao? Thần tiên chẳng lẽ không cần hương khói cung phụng chắc? Quỷ sai không cần tiền âm phủ à?” Hứa Tiên thuận miệng phản bác.

Tiểu Thanh cứng họng, hắn không thể không thừa nhận lời này Hứa Tiên nói đúng rồi. . . . . . (TNN: *oạch* và thế là ta đã hoa hoa lệ lệ té xuống đất =.=)

Hứa Tiên nhìn sắc mặt Tiểu Thanh, hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ ta nói đúng rồi?” Thật ra thì Hứa Tiên chỉ là nói mò thôi, bởi vì sự kiện Pháp Hải kia cho nên nàng mới nói ra một phen vừa rồi.

Bạch Tố Trinh lúc này mở miệng: “Phải”

Tiểu Bạch mở miệng, vậy còn có thể giả sao?

Oanh —— Hứa Tiên chợt cảm thấy thiên lôi (sấm sét) cuồn cuộn, không nghĩ tới mình lại nói trúng rồi.

Cho nên, ngày thứ hai, Hứa Tiên mua rất nhiều trái cây tươi, nhang đèn thượng hạng, về đến nhà, chạy thẳng tới trước bức họa Quan Âm Đại sĩ. Xếp toàn bộ trái cây ra, sau đó đốt nhang đèn, rồi hành lễ. Trong miệng lẩm bẩm: “Quan Thế Âm Bồ Tát, sau này ta mỗi ngày đều mua cho ngài trái cây tươi ngon, nhang đèn thượng hạng. Cho nên, về sau xin chiếu cố nhiều hơn nha.”

Hứa Kiều Dung vừa lúc đi vào, nghe được lời cầu nguyện cò kè mặc cả của Hứa Tiên, vừa sợ vừa giận, đưa tay gõ một cái lên đầu Hứa Tiên: “Muội đứa nhỏ đáng chết này, nói cái gì thế hả. Quan Âm Bồ Tát há lại để yên cho muội khinh nhờn như vậy?”

Hứa Tiên ôm đầu, không phục nói: “Nói suông thì có ích gì chứ, chúng ta cần phải nói thực tế, thực tế a.”

“Muội đứa nhỏ đáng chết này, lại còn cố cãi. . . . . .”

Trên.

“Không tệ, rất có chí hướng.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Thiền Tử hiện lên nụ cười.

Quan Âm Đại sĩ vừa lòng gật đầu: “Không uổng ta giúp nàng nhiều như thế.”

“Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, tại sao chỉ cung phụng ngươi, không có phần của ta?” Kim Thiền Tử trong lòng bất bình.

“Ai bảo ngươi không chịu hiển linh.” Quan Âm Đại sĩ khinh thường vạch rõ.

Kim Thiền tử ngẩng đầu đảo cặp mắt trắng dã, sau đó trong lòng nổi lên tính toán. Xem ra khi nào đó mình cũng phải hiển linh một chút mới được.

Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, Hứa Tiên mỗi ngày ở Bảo An đường khám bệnh, Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh dạy Tiểu Chính Thái pháp thuật, đốc thúc nó tu luyện. Buổi tối Hứa Tiên trở về, Bạch Tố Trinh sẽ dạy nàng một chút pháp thuật nền tảng. Còn thuật phi hành mà Hứa Tiên tâm tâm niệm niệm, vẫn còn rất xa.

Hôm nay, Hứa Tiên vừa về tới nhà, Hứa Kiều Dung liền lôi kéo tay nàng, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hán Văn, trong thời gian này muội đừng đi ra ngoài vào buổi tối.”

“Tại sao vậy?” Hứa Tiên nghi hoặc hỏi.

“Đã xảy ra chuyện rồi. Tỷ phu của muội nói gần đây có vài nữ tử bị mất tích, lại không co bất kì đầu mối nào” Hứa Kiều Dung khuôn mặt đầy u sầu.

“Muội không có nghe tỷ phu nói chuyện này mà.” Hứa Tiên nhìn bộ dạng rầu rĩ của Hứa Kiều Dung, càng nghi hoặc.

“Tỷ phu muội sợ chúng ta lo lắng, nên không nói. Hôm qua bị đánh được nâng trở về tỷ mới biết chuyện đó.” Hứa Kiều Dung vừa nói nước mắt liền chảy xuống, lau đi rồi nói, “Tỷ phu muội nói, nửa tháng gần đây liên tục mất tích không ít nữ tử, tra thế nào cũng tra không được tung tích. Ban đầu cho là bọn lừa đảo (*) làm, nhưng canh chặt cửa thành, cũng không thấy có ai khả nghi ra vào. Nếu không được phá án, tỷ phu muội sợ là sẽ bị cách chức mất.”

(*) nguyên văn là quải tử: nghĩa là bọn lừa đảo, bắt cóc, mẹ mìn. Ta định để mẹ mìn mà thấy nó hiện đại quá nên lại thôi.

Hứa Tiên sửng sốt, chuyện này nghe tựa hồ rất không tầm thường.

“Tóm lại, buổi tối muội đừng ra ngoài.” Hứa Kiều Dung lại tiếp tục dặn dò.

“Muội biết rồi.” Hứa Tiên gật đầu, “Tỷ phu đã tìm đại phu xem qua chưa?”

“Rồi, cũng đã bôi thuốc rồi.” Tâm tình Hứa Kiều Dung vẫn không tốt lắm.

“Không có chuyện gì đâu, tỷ phu trẻ tuổi, rất mau sẽ khôi phục thôi. Tỷ đang mang hài tử, đừng thương tâm, đối với hài tử trong bụng không tốt đâu.” Hứa Tiên khuyên giải, nhưng trong lòng thầm suy tư chuyện này. Nghĩ lát nữa đi tìm Tiểu Bạch thương lượng một chút mới được.

“Ừ, tỷ biết rồi. Tỷ đi phòng bếp xem một chút Tiểu Thanh làm cơm xong chưa.” Hứa Kiều Dung gật đầu, lau khô nước mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đi xuống bếp.

Buổi tối, Hứa Tiên đem chuyện này nói cho Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh trầm tư rồi nói: “Hẳn là yêu quái làm.”

“Ta cũng vậy cảm thấy là yêu quái.” Hứa Tiên gật đầu, “Tỷ phu bây giờ còn đang nằm ở trên giường đây, hay là chúng ta giúp tỷ phu diệt trừ tên yêu quái này đi. Đây cũng là công đức đó?”

“Được” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu.

“Hắc hắc, có thể thử một chút pháp thuật huynh dạy ta rồi.” Hứa Tiên hưng phấn reo lên.

Bạch Tố Trinh nhìn bộ dạng hưng phấn của Hứa Tiên, trong mắt nổi lên vẻ sủng nịch, nhẹ nhàng nói: “Ừ.” Bất kể phát sinh cái gì, hắn cũng sẽ đứng ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng bị một tia thương tổn nào.


/54

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status