Đông Hải long cung.
“Ngao Thanh! ! !” Tiếng gầm giận dữ truyền khắp các góc Đông Hải long cung. Đó là Đông Hải long vương tru lên.
“Tiểu muội, muội hôm nay lại làm gì rồi?” Lục thái tử Ngao Minh nhìn Ngao Thanh đang trốn trong phòng của mình, có chút đau đầu hỏi.
“Không, không làm gì mà.” Ngao Thanh than thở, ánh mắt né tránh.
“Thật sự không làm gì sao? Thế sao phụ vương lại gào lên?” Ngao Minh nhíu mày nói, “Không nói ta liền quẳng muội cho phụ vương đó.”
“Muội cũng không làm gì a. Chỉ lấy ngọc trai của mấy ca cơ keo kiệt chỗ phụ vương thôi mà.” Ngao Thanh bĩu môi nói.
Ngao Minh hết nói nổi rồi. Những ca cơ kia đều là Ngọc trai tinh, trong thân đều có hạt ngọc trai rất lớn. Trong đầu Ngao Minh hiện ra cảnh Ngao Thanh đem toàn bộ ca cơ đè trên mặt đất, sau đó sờ tới sờ lui trên người các nàng, cuối cùng lấy hết ngọc trai, khiến một đám ca cơ khóc lóc, nhất thời trên trán đều là hắc tuyến.
“Ngao Thanh, nha đầu chết tiệt kia, đi ra cho ta!” Đông Hải long vương vẫn còn tru tréo.
“Còn chuyện gì nữa?” Ngao Minh nghe thấy giọng nói tức giận của phụ vương nhà mình liền biết sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Ngao Thanh chớp chớp mắt, bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn san hô ngũ sắc trong phòng Ngao Minh.
“Không nói ta liền quẳng muội cho phụ vương.” Ngao Minh uy hiếp.
“Cũng không có gì, muội chỉ là đem Quy thừa tướng, ưm, cái kia…” Ngao Thanh nhăn nhó không chịu nói.
“Muội lại đem Quy thừa tướng lật lại? Lần này là bao lâu?” Ngao Minh vô cùng đau đầu. Nhớ tới Quy thừa tướng thường xuyên lệ nóng lưng tròng tìm phụ vương nhà mình khóc lóc kể lể cáo trạng hành vi phạm tội của Ngao Thanh, Ngao Minh rối rắm vô cùng.
*Quy thừa tướng là con rùa nhé ^.^
“Cũng không lâu lắm, lần này chỉ nửa canh giờ thôi.” Ngao Thanh chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, yếu ớt trả lời.
Vừa dứt lời bên ngoài lại truyền đến thanh âm tru tréo của Đông Hải long vương.
Ngao Minh cảm thấy không thích hợp: “Tiểu muội, muội thành thật nói cho ta biết, lần này rốt cuộc gây họa gì? Muội không nói, ta làm sao giúp muội?”
“Muội, muội làm gãy mất một bên sừng của phụ vương…” Ngao Thanh ấp a ấp úng, nói xong còn lôi từ phía sau ra một mảnh sừng rồng. (TNN: ha ha ha ha bái phục sát đất đẳng cấp phá hoại của bé này =]])
Ngao Minh thiếu chút nữa sặc nước miếng. Sừng rồng nhất thời sẽ không dài ra được, bình thường thì không sao, nhưng vấn đề là sắp tới, phụ vương phải lên Thiên Đình dự tiệc. Bây giờ trên đầu có hai sừng, một bên mất một bên còn. Nếu chúng thần tiên trên Thiên Đình nhìn thấy không biết sẽ chê cười phụ vương như nào nữa. Khó trách phụ vương phát điên…
“Lục ca, mặc kệ, muội phải trốn trước đã.” Ngao Thanh nói xong, liền trèo cửa sổ ra ngoài.
“Ai, đợi chút!” Ngao Minh gọi Ngao Thanh lại, “Muội muốn đi đâu?”
“Muội tới nhân gian đi xem một chút, không phải nói huynh nói nhân gian đẹp lắm sao?” Ngao Thanh khi nói chuyện đã đi ra ngoài cửa sổ.
“Không cho phép đi. Nhân gian rất nguy hiểm.” Ngao Minh vừa nghe liền khẩn trương ngăn cản Ngao Thanh.
“Lục ca lừa đảo, lúc trước thì nói đẹp, giờ lại nói nguy hiểm, không để ý tới huynh nữa.” Ngao Thanh bỗng nhiên lấy ra cái gì đó, ném về phía Ngao Minh.
Nháy mắt, phòng Ngao Minh tràn ngập khói đen. Chờ Ngao Minh phục hồi tinh thần bóng dáng Ngao Thanh đã chẳng còn. Ngao Minh thở dài, thôi, tự mình len lén chú ý là được. Để cho Ngao Thanh ra ngoài trải nghiệm một chút cũng tốt.
Ngao Thanh hưng trí bừng bừng đi lên bờ, thuật đằng vân (cưỡi mây) của nàng còn chưa luyện thành thạo, cho nên thường bay bay rồi lại ngừng ngừng. Mọi việc trên nhân gian nàng đều rất ngạc nhiên, đồ ăn của loài ngươi còn khiến nàng tò mò hơn. Nhưng muốn ăn thì phải có bạc, mà nàng thì lại không có!
Làm sao bây giờ đây? Ngao Thanh ngồi trên tảng đá, suy tư. Trân châu đáng giá như thế chắc là mang đi đổi bạc được. Nhưng mà không biết giá thị trường, bị lỗ thì làm sao bây giờ? Ngao Thanh cũng không phải là đứa ngốc, nàng nghe được khối chuyện về nhân gian từ các ca ca. Nàng không muốn chịu thiệt.
Ngay tại lúc nàng suy tư xong, muốn đứng lên, lại phát hiện đuôi của mình bị kẹt trong tảng đá. Dùng sức kéo kéo cái đuôi, thì thấy thế nào cũng kéo không được. Bởi vì chưa thể biến thân hoàn toàn, đuôi và sừng của Ngao Thanh chỉ có thể dùng thuật ẩn thân mà giấu đi, tuy phàm nhân không nhìn thấy nhưng chúng vẫn tồn tại chân thật, không thể thu lại được.
Ngao Thanh đang muốn thi triển pháp thuật phá vỡ tảng đá, thì bên tai lại truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Này, muốn ta giúp không? Để ta giúp ngươi.”
Ngao Thanh quay đầu, liền nhìn thấy một thiếu niên áo đen tuấn tú đang nhìn mình. Rết tinh? Người này là một con sâu nha.
“Được rồi, vậy ngươi giúp ta đi.” Ngao Thanh một bộ thực miễn cưỡng, để ngươi giúp ta là cho ngươi mặt mũi rồi đấy.
Nhưng thiếu niên áo đen kia lại vui mừng hớn hở tiến lên, tóm lấy cái đuôi của Ngao Thanh ra sức kéo kéo.
“A —— đau chết ta rồi, ngu ngốc, ngươi nhẹ một chút a.” Ngao Thanh đau kêu rống lên.
“À, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiểu rết vội vàng xin lỗi, sau khi kéo được đuôi ra, tiểu rết cùng Ngao Thanh đều bất ngờ bị ngã văng ra ngoài. Tiểu rết không hề nghĩ ngợi, phi thân làm đệm lót cho Ngao Thanh. Ngao Thanh vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt trong suốt của tiểu rết đang nhìn mình.
“Uy, tránh ra.” Ngao Thanh mặt hơi hơi đỏ lên, quên mất là mình đang ở trên, phải tránh ra cũng là nàng trước.
Tiểu rết nhìn Ngao Thanh, bất động.
“Làm gì?” Ngao Thanh trừng mắt hỏi.
“Nàng thật xinh đẹp, làm nương tử của ta được không?” Tiểu rết trực tiếp nói một câu. (TNN: *oạch* thực trực tiếp nha =’=)
Ngao Thanh nhất thời nghẹn lời, chưa có ai khen nàng xinh đẹp, nghìn người như một đều chỉ khen nàng đáng yêu. Ngao Thanh đứng lên, đánh giá Tiểu rết từ đầu đến chân, sau đó híp mắt hỏi: “Làm nương tử của ngươi có gì hay?”
“Chuyện gì ta cũng nghe lời nương tử, toàn bộ tiền bạc cũng do nương tử quản. Tất cả lời nương tử nói đều là chân lí, ta sẽ đấm bóp phục vụ nương tử, bóc hoa quả cho nương tử ăn, trải giường chiếu cho nương tử ngủ…” Tiểu rết nhỏ giơ tay đếm, thực sự tính toán. (TNN: chài =’= thê nô số 1 nha haha)
Ngao Thanh càng nghe càng cảm thấy được.
“Nếu ta gặp nguy hiểm?” Ngao Thanh hỏi.
“Ta sẽ che chở cho nàng.” Tiểu rết ưỡn ngực nói.
Ngao Thanh nghĩ nghĩ, còn thành thật nói: “Nếu ngươi không làm nổi phu quân của ta, ta liền mang ngươi đi ngâm rượu.”
“Được.” Tiểu rết hai mắt sáng lên, nhìn Ngao Thanh. Rốt cục ta cũng có vợ rồi! Cứ thế Tiểu rết mang Ngao Thanh trở về nhà Hứa Tiên.
…
Sau đó, trải qua một loạt chuyện, Ngao Thanh cảm thấy có thể mang Tiểu rết về nhà gặp tộc trưởng được rồi.
Vì thế, nàng cùng Tiểu rết đi theo Ngao Minh quay trở lại Đông Hải long cung.
“Ta không đồng ý!”
“Ta cũng không đồng ý!”
“Ta càng không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
“Giống như trên…”
Đông Hải long vương, đại thái tử, nhị thái tử, tứ thái tử, ngũ thái tử toàn bộ đều nhất tề mở miệng phản đối (Lục thái tử Ngao Minh một bộ “ta là người qua đường Giáp”). Đùa nhau à? Long tộc là chủng tộc cao quý nhường nào, sao có thể thông gia cùng đám sâu đê tiện kia chứ? Còn Long hậu không nói chuyện nên mấy vị phu nhân thái tử khác cũng không dám nói gì.
“Thế phụ vương người đồng ý ai?” Ngao Thanh nhíu mi, sắp có xu hướng phát hỏa.
“À, ta cảm thấy, ta cảm thấy…” Đông Hải long vương ừ hử nửa ngày, rất muốn nói Ngao Thương, nhưng những việc Ngao Thương làm khiến hắn muốn nói cũng ngượng ngùng.
“Dù thế nào đi chăng nữa, muội vẫn phải gả cho người Long tộc.” Đại thái tử ra tiếng.
“Vì sao nhất định phải gả cho long tộc?” Ngao Thanh lạnh lùng hừ một tiếng hỏi.
“Bởi vì…” Đại thái tử nhìn phu nhân nhà mình, không dám nói ra câu kế tiếp “Bởi vì Long tộc huyết thống cao quý, không thể lẫn lộn”. Những lời này hắn không có gan nói bởi vì phu nhân nhà hắn là một con thuồng luồng. Hắn cũng không muốn buổi tối ngủ trên mặt đất đâu…
“Bởi vì … tiểu tử này thoạt nhìn không tốt, nhất định sẽ đối xử tệ với muội.” Nhị thái tử thấy đại thái tử không hé răng, bèn mở miệng cứu viện.
“Sao huynh biết hắn đối với muội không tốt?” Ngao Thanh âm u nói, trừng mắt nhìn nhị thái tử. Bỗng nhiên quay đầu nói với tiểu rết vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh mình, “Phu quân, những điều kiện chàng đã từng hứa, nói lại lần nữa.”
Tiểu rết hắng giọng, lưu loát nói: “Chuyện gì ta cũng nghe lời nương tử, toàn bộ tiền bạc cũng do nương tử quản. Tất cả lời nương tử nói đều là chân lí, ta sẽ đấm bóp phục vụ nương tử, bóc hoa quả cho nương tử ăn, trải giường chiếu cho nương tử ngủ…”
Vài vị thái tử càng nghe sắc mặt càng kém, còn vài vị phu nhân thái tử càng nghe ánh mắt càng sáng. (TNN: =))))) haha xong rồi xong rồi)
“Nương tử muốn ăn cái gì, ta đều đi mua, mua không được thì ta tự làm.” Tiểu rết cuối cùng còn bổ sung một câu.
“Nghe thấy chưa?” Đại phu nhân nhéo lỗ tai đại thái tử, lôi xềnh xệch vào bên trong, “Đi, chúng ta đi vào tâm sự.”
Cứ như vậy, đại phu nhân kéo phu quân nhà mình, luyện tập một chút giải võ lực đơn nữ. Đại thái tử đáng thương hề hề chớp chớp mắt cầu cứu phụ vương, Đông Hải long vương nuốt nuốt nước miếng, trộm liếc sắc mặt không hề tốt của phu nhân nhà mình, cái gì cũng không dám nói.
Ngao Thanh đặt mông ngồi xuống, tiểu rết ngoan ngoãn đứng phía sau đấm vai cho nàng. Ngao Thanh vẻ mặt thích ý, híp mắt nhìn vài vị huynh trưởng. Bỗng nhiên dời sự chú ý nói với mấy vị đại tẩu: “Các đại tẩu ạ, nữ nhân ấy mà, tìm phu quân không cần quá anh tuấn, cũng không cần quá lợi hại. Chỉ cần phu quân đối tốt với mình là đủ rồi. Cuộc sống nha, bình thản mới là có phúc. Nam nhân anh tuấn thì sao? Có mài ra cơm ăn được không? Vừa anh tuấn vừa giỏi giang nhưng lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì lấy làm cái gì? Đúng không, phu quân?”
“Đúng, lời của nương tử tất cả đều đúng.” Tiểu rết ở phía sau mãnh liệt gật đầu.
Các vị thái tử nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt nhìn Ngao Thanh. Lý luận này là ai là kẻ nào đã dạy cho nó? (Chính là Hứa Tiên làm!) Đông Hải long vương cũng hoa mắt chóng mặt, nữ nhi đi ra ngoài có vài ngày sao lại thành thế này?
“Ngao Thương kia sao có thể so với phu quân ta chứ. Với tiểu rết nhà ta, là nhất vợ nhì trời. Các vị đại tẩu, các ca ca có bao giờ đặt các vị ở vị trí đầu tiên chưa? Phu quân chàng nói xem.” Ngao Thanh cười tủm tỉm hỏi.
“Nương tử nói rất đúng, trong lòng ta, nương tử là số một.” Tiểu rết lập tức phụ họa.
Các vị thái tử bỗng run rẩy, cảm thấy nhiệt độ không khí quanh mình đột nhiên giảm xuống.
“Phu quân, chúng ta vào nhà tâm sự riêng đi.” Tứ phu nhân cười đến thiên kiều bá mị. Tứ thái tử càng thêm run rẩy, không muốn rời đi. Cuối cùng tứ phu nhân một phen cưỡng chế, tha trở về. Giải đơn nữ thành giải đôi nữ…
“Con, con học cái này của ai? Quả thực, quả thực…” Đông Hải long vương tức đến phát run, vươn tay chỉ vào Ngao Thanh.
“Quả thực cái gì?” Đông Hải Long Hậu cười tới hòa ái dễ gần, ôn nhu hỏi.
“Quả thực rất tốt, chính là chân lý a.” Đông Hải long vương vỗ vỗ đùi, nịnh nọt ha ha cười rộ lên. Nhìn thấy sắc mặc phu nhân nhà mình khá hơn, mới thầm thở phào, nguy hiểm, quá nguy hiểm!
Vài vị thái tử còn may mắn ngồi lại thì vô cùng sáng suốt gật đầu phụ họa phụ vương nhà mình, “Đúng, đúng, muội muội nói đúng, phụ vương nói cũng đúng.” Sau đó các vị thái tử lại trách mắng hành vi bất lương của đại thái tử và tứ thái tử, làm cho phu nhân nhà mình đều phi thường hài lòng.
Ngao Thanh cười tủm tỉm nhìn nhìn, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang bóp bóp bả vai của nàng. Không cần quay lại, nàng cũng biết con rết kia giờ phút này đang cười sáng lạn vô cùng. Cứ như vậy, Ngao Thanh không đánh mà thắng, giải quyết tất cả vấn đề.
Sau đó, con rết nhỏ kể hết tình huống lúc đó cho sư phụ vô lương Hứa Tiên biết, khiến Hứa Tiên vô cùng kinh ngạc, cảm thán, Đông Hải Long tộc hóa ra lại là người người sợ vợ như thế này nha. Có lẽ đây chính là điểm đặc sắc của Đông Hải Long tộc đi?
“Ngao Thanh! ! !” Tiếng gầm giận dữ truyền khắp các góc Đông Hải long cung. Đó là Đông Hải long vương tru lên.
“Tiểu muội, muội hôm nay lại làm gì rồi?” Lục thái tử Ngao Minh nhìn Ngao Thanh đang trốn trong phòng của mình, có chút đau đầu hỏi.
“Không, không làm gì mà.” Ngao Thanh than thở, ánh mắt né tránh.
“Thật sự không làm gì sao? Thế sao phụ vương lại gào lên?” Ngao Minh nhíu mày nói, “Không nói ta liền quẳng muội cho phụ vương đó.”
“Muội cũng không làm gì a. Chỉ lấy ngọc trai của mấy ca cơ keo kiệt chỗ phụ vương thôi mà.” Ngao Thanh bĩu môi nói.
Ngao Minh hết nói nổi rồi. Những ca cơ kia đều là Ngọc trai tinh, trong thân đều có hạt ngọc trai rất lớn. Trong đầu Ngao Minh hiện ra cảnh Ngao Thanh đem toàn bộ ca cơ đè trên mặt đất, sau đó sờ tới sờ lui trên người các nàng, cuối cùng lấy hết ngọc trai, khiến một đám ca cơ khóc lóc, nhất thời trên trán đều là hắc tuyến.
“Ngao Thanh, nha đầu chết tiệt kia, đi ra cho ta!” Đông Hải long vương vẫn còn tru tréo.
“Còn chuyện gì nữa?” Ngao Minh nghe thấy giọng nói tức giận của phụ vương nhà mình liền biết sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Ngao Thanh chớp chớp mắt, bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn san hô ngũ sắc trong phòng Ngao Minh.
“Không nói ta liền quẳng muội cho phụ vương.” Ngao Minh uy hiếp.
“Cũng không có gì, muội chỉ là đem Quy thừa tướng, ưm, cái kia…” Ngao Thanh nhăn nhó không chịu nói.
“Muội lại đem Quy thừa tướng lật lại? Lần này là bao lâu?” Ngao Minh vô cùng đau đầu. Nhớ tới Quy thừa tướng thường xuyên lệ nóng lưng tròng tìm phụ vương nhà mình khóc lóc kể lể cáo trạng hành vi phạm tội của Ngao Thanh, Ngao Minh rối rắm vô cùng.
*Quy thừa tướng là con rùa nhé ^.^
“Cũng không lâu lắm, lần này chỉ nửa canh giờ thôi.” Ngao Thanh chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, yếu ớt trả lời.
Vừa dứt lời bên ngoài lại truyền đến thanh âm tru tréo của Đông Hải long vương.
Ngao Minh cảm thấy không thích hợp: “Tiểu muội, muội thành thật nói cho ta biết, lần này rốt cuộc gây họa gì? Muội không nói, ta làm sao giúp muội?”
“Muội, muội làm gãy mất một bên sừng của phụ vương…” Ngao Thanh ấp a ấp úng, nói xong còn lôi từ phía sau ra một mảnh sừng rồng. (TNN: ha ha ha ha bái phục sát đất đẳng cấp phá hoại của bé này =]])
Ngao Minh thiếu chút nữa sặc nước miếng. Sừng rồng nhất thời sẽ không dài ra được, bình thường thì không sao, nhưng vấn đề là sắp tới, phụ vương phải lên Thiên Đình dự tiệc. Bây giờ trên đầu có hai sừng, một bên mất một bên còn. Nếu chúng thần tiên trên Thiên Đình nhìn thấy không biết sẽ chê cười phụ vương như nào nữa. Khó trách phụ vương phát điên…
“Lục ca, mặc kệ, muội phải trốn trước đã.” Ngao Thanh nói xong, liền trèo cửa sổ ra ngoài.
“Ai, đợi chút!” Ngao Minh gọi Ngao Thanh lại, “Muội muốn đi đâu?”
“Muội tới nhân gian đi xem một chút, không phải nói huynh nói nhân gian đẹp lắm sao?” Ngao Thanh khi nói chuyện đã đi ra ngoài cửa sổ.
“Không cho phép đi. Nhân gian rất nguy hiểm.” Ngao Minh vừa nghe liền khẩn trương ngăn cản Ngao Thanh.
“Lục ca lừa đảo, lúc trước thì nói đẹp, giờ lại nói nguy hiểm, không để ý tới huynh nữa.” Ngao Thanh bỗng nhiên lấy ra cái gì đó, ném về phía Ngao Minh.
Nháy mắt, phòng Ngao Minh tràn ngập khói đen. Chờ Ngao Minh phục hồi tinh thần bóng dáng Ngao Thanh đã chẳng còn. Ngao Minh thở dài, thôi, tự mình len lén chú ý là được. Để cho Ngao Thanh ra ngoài trải nghiệm một chút cũng tốt.
Ngao Thanh hưng trí bừng bừng đi lên bờ, thuật đằng vân (cưỡi mây) của nàng còn chưa luyện thành thạo, cho nên thường bay bay rồi lại ngừng ngừng. Mọi việc trên nhân gian nàng đều rất ngạc nhiên, đồ ăn của loài ngươi còn khiến nàng tò mò hơn. Nhưng muốn ăn thì phải có bạc, mà nàng thì lại không có!
Làm sao bây giờ đây? Ngao Thanh ngồi trên tảng đá, suy tư. Trân châu đáng giá như thế chắc là mang đi đổi bạc được. Nhưng mà không biết giá thị trường, bị lỗ thì làm sao bây giờ? Ngao Thanh cũng không phải là đứa ngốc, nàng nghe được khối chuyện về nhân gian từ các ca ca. Nàng không muốn chịu thiệt.
Ngay tại lúc nàng suy tư xong, muốn đứng lên, lại phát hiện đuôi của mình bị kẹt trong tảng đá. Dùng sức kéo kéo cái đuôi, thì thấy thế nào cũng kéo không được. Bởi vì chưa thể biến thân hoàn toàn, đuôi và sừng của Ngao Thanh chỉ có thể dùng thuật ẩn thân mà giấu đi, tuy phàm nhân không nhìn thấy nhưng chúng vẫn tồn tại chân thật, không thể thu lại được.
Ngao Thanh đang muốn thi triển pháp thuật phá vỡ tảng đá, thì bên tai lại truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Này, muốn ta giúp không? Để ta giúp ngươi.”
Ngao Thanh quay đầu, liền nhìn thấy một thiếu niên áo đen tuấn tú đang nhìn mình. Rết tinh? Người này là một con sâu nha.
“Được rồi, vậy ngươi giúp ta đi.” Ngao Thanh một bộ thực miễn cưỡng, để ngươi giúp ta là cho ngươi mặt mũi rồi đấy.
Nhưng thiếu niên áo đen kia lại vui mừng hớn hở tiến lên, tóm lấy cái đuôi của Ngao Thanh ra sức kéo kéo.
“A —— đau chết ta rồi, ngu ngốc, ngươi nhẹ một chút a.” Ngao Thanh đau kêu rống lên.
“À, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiểu rết vội vàng xin lỗi, sau khi kéo được đuôi ra, tiểu rết cùng Ngao Thanh đều bất ngờ bị ngã văng ra ngoài. Tiểu rết không hề nghĩ ngợi, phi thân làm đệm lót cho Ngao Thanh. Ngao Thanh vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt trong suốt của tiểu rết đang nhìn mình.
“Uy, tránh ra.” Ngao Thanh mặt hơi hơi đỏ lên, quên mất là mình đang ở trên, phải tránh ra cũng là nàng trước.
Tiểu rết nhìn Ngao Thanh, bất động.
“Làm gì?” Ngao Thanh trừng mắt hỏi.
“Nàng thật xinh đẹp, làm nương tử của ta được không?” Tiểu rết trực tiếp nói một câu. (TNN: *oạch* thực trực tiếp nha =’=)
Ngao Thanh nhất thời nghẹn lời, chưa có ai khen nàng xinh đẹp, nghìn người như một đều chỉ khen nàng đáng yêu. Ngao Thanh đứng lên, đánh giá Tiểu rết từ đầu đến chân, sau đó híp mắt hỏi: “Làm nương tử của ngươi có gì hay?”
“Chuyện gì ta cũng nghe lời nương tử, toàn bộ tiền bạc cũng do nương tử quản. Tất cả lời nương tử nói đều là chân lí, ta sẽ đấm bóp phục vụ nương tử, bóc hoa quả cho nương tử ăn, trải giường chiếu cho nương tử ngủ…” Tiểu rết nhỏ giơ tay đếm, thực sự tính toán. (TNN: chài =’= thê nô số 1 nha haha)
Ngao Thanh càng nghe càng cảm thấy được.
“Nếu ta gặp nguy hiểm?” Ngao Thanh hỏi.
“Ta sẽ che chở cho nàng.” Tiểu rết ưỡn ngực nói.
Ngao Thanh nghĩ nghĩ, còn thành thật nói: “Nếu ngươi không làm nổi phu quân của ta, ta liền mang ngươi đi ngâm rượu.”
“Được.” Tiểu rết hai mắt sáng lên, nhìn Ngao Thanh. Rốt cục ta cũng có vợ rồi! Cứ thế Tiểu rết mang Ngao Thanh trở về nhà Hứa Tiên.
…
Sau đó, trải qua một loạt chuyện, Ngao Thanh cảm thấy có thể mang Tiểu rết về nhà gặp tộc trưởng được rồi.
Vì thế, nàng cùng Tiểu rết đi theo Ngao Minh quay trở lại Đông Hải long cung.
“Ta không đồng ý!”
“Ta cũng không đồng ý!”
“Ta càng không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
“Giống như trên…”
Đông Hải long vương, đại thái tử, nhị thái tử, tứ thái tử, ngũ thái tử toàn bộ đều nhất tề mở miệng phản đối (Lục thái tử Ngao Minh một bộ “ta là người qua đường Giáp”). Đùa nhau à? Long tộc là chủng tộc cao quý nhường nào, sao có thể thông gia cùng đám sâu đê tiện kia chứ? Còn Long hậu không nói chuyện nên mấy vị phu nhân thái tử khác cũng không dám nói gì.
“Thế phụ vương người đồng ý ai?” Ngao Thanh nhíu mi, sắp có xu hướng phát hỏa.
“À, ta cảm thấy, ta cảm thấy…” Đông Hải long vương ừ hử nửa ngày, rất muốn nói Ngao Thương, nhưng những việc Ngao Thương làm khiến hắn muốn nói cũng ngượng ngùng.
“Dù thế nào đi chăng nữa, muội vẫn phải gả cho người Long tộc.” Đại thái tử ra tiếng.
“Vì sao nhất định phải gả cho long tộc?” Ngao Thanh lạnh lùng hừ một tiếng hỏi.
“Bởi vì…” Đại thái tử nhìn phu nhân nhà mình, không dám nói ra câu kế tiếp “Bởi vì Long tộc huyết thống cao quý, không thể lẫn lộn”. Những lời này hắn không có gan nói bởi vì phu nhân nhà hắn là một con thuồng luồng. Hắn cũng không muốn buổi tối ngủ trên mặt đất đâu…
“Bởi vì … tiểu tử này thoạt nhìn không tốt, nhất định sẽ đối xử tệ với muội.” Nhị thái tử thấy đại thái tử không hé răng, bèn mở miệng cứu viện.
“Sao huynh biết hắn đối với muội không tốt?” Ngao Thanh âm u nói, trừng mắt nhìn nhị thái tử. Bỗng nhiên quay đầu nói với tiểu rết vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh mình, “Phu quân, những điều kiện chàng đã từng hứa, nói lại lần nữa.”
Tiểu rết hắng giọng, lưu loát nói: “Chuyện gì ta cũng nghe lời nương tử, toàn bộ tiền bạc cũng do nương tử quản. Tất cả lời nương tử nói đều là chân lí, ta sẽ đấm bóp phục vụ nương tử, bóc hoa quả cho nương tử ăn, trải giường chiếu cho nương tử ngủ…”
Vài vị thái tử càng nghe sắc mặt càng kém, còn vài vị phu nhân thái tử càng nghe ánh mắt càng sáng. (TNN: =))))) haha xong rồi xong rồi)
“Nương tử muốn ăn cái gì, ta đều đi mua, mua không được thì ta tự làm.” Tiểu rết cuối cùng còn bổ sung một câu.
“Nghe thấy chưa?” Đại phu nhân nhéo lỗ tai đại thái tử, lôi xềnh xệch vào bên trong, “Đi, chúng ta đi vào tâm sự.”
Cứ như vậy, đại phu nhân kéo phu quân nhà mình, luyện tập một chút giải võ lực đơn nữ. Đại thái tử đáng thương hề hề chớp chớp mắt cầu cứu phụ vương, Đông Hải long vương nuốt nuốt nước miếng, trộm liếc sắc mặt không hề tốt của phu nhân nhà mình, cái gì cũng không dám nói.
Ngao Thanh đặt mông ngồi xuống, tiểu rết ngoan ngoãn đứng phía sau đấm vai cho nàng. Ngao Thanh vẻ mặt thích ý, híp mắt nhìn vài vị huynh trưởng. Bỗng nhiên dời sự chú ý nói với mấy vị đại tẩu: “Các đại tẩu ạ, nữ nhân ấy mà, tìm phu quân không cần quá anh tuấn, cũng không cần quá lợi hại. Chỉ cần phu quân đối tốt với mình là đủ rồi. Cuộc sống nha, bình thản mới là có phúc. Nam nhân anh tuấn thì sao? Có mài ra cơm ăn được không? Vừa anh tuấn vừa giỏi giang nhưng lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì lấy làm cái gì? Đúng không, phu quân?”
“Đúng, lời của nương tử tất cả đều đúng.” Tiểu rết ở phía sau mãnh liệt gật đầu.
Các vị thái tử nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt nhìn Ngao Thanh. Lý luận này là ai là kẻ nào đã dạy cho nó? (Chính là Hứa Tiên làm!) Đông Hải long vương cũng hoa mắt chóng mặt, nữ nhi đi ra ngoài có vài ngày sao lại thành thế này?
“Ngao Thương kia sao có thể so với phu quân ta chứ. Với tiểu rết nhà ta, là nhất vợ nhì trời. Các vị đại tẩu, các ca ca có bao giờ đặt các vị ở vị trí đầu tiên chưa? Phu quân chàng nói xem.” Ngao Thanh cười tủm tỉm hỏi.
“Nương tử nói rất đúng, trong lòng ta, nương tử là số một.” Tiểu rết lập tức phụ họa.
Các vị thái tử bỗng run rẩy, cảm thấy nhiệt độ không khí quanh mình đột nhiên giảm xuống.
“Phu quân, chúng ta vào nhà tâm sự riêng đi.” Tứ phu nhân cười đến thiên kiều bá mị. Tứ thái tử càng thêm run rẩy, không muốn rời đi. Cuối cùng tứ phu nhân một phen cưỡng chế, tha trở về. Giải đơn nữ thành giải đôi nữ…
“Con, con học cái này của ai? Quả thực, quả thực…” Đông Hải long vương tức đến phát run, vươn tay chỉ vào Ngao Thanh.
“Quả thực cái gì?” Đông Hải Long Hậu cười tới hòa ái dễ gần, ôn nhu hỏi.
“Quả thực rất tốt, chính là chân lý a.” Đông Hải long vương vỗ vỗ đùi, nịnh nọt ha ha cười rộ lên. Nhìn thấy sắc mặc phu nhân nhà mình khá hơn, mới thầm thở phào, nguy hiểm, quá nguy hiểm!
Vài vị thái tử còn may mắn ngồi lại thì vô cùng sáng suốt gật đầu phụ họa phụ vương nhà mình, “Đúng, đúng, muội muội nói đúng, phụ vương nói cũng đúng.” Sau đó các vị thái tử lại trách mắng hành vi bất lương của đại thái tử và tứ thái tử, làm cho phu nhân nhà mình đều phi thường hài lòng.
Ngao Thanh cười tủm tỉm nhìn nhìn, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang bóp bóp bả vai của nàng. Không cần quay lại, nàng cũng biết con rết kia giờ phút này đang cười sáng lạn vô cùng. Cứ như vậy, Ngao Thanh không đánh mà thắng, giải quyết tất cả vấn đề.
Sau đó, con rết nhỏ kể hết tình huống lúc đó cho sư phụ vô lương Hứa Tiên biết, khiến Hứa Tiên vô cùng kinh ngạc, cảm thán, Đông Hải Long tộc hóa ra lại là người người sợ vợ như thế này nha. Có lẽ đây chính là điểm đặc sắc của Đông Hải Long tộc đi?
/54
|