Chương 12. Tôi cần báo án
Giang Phàm phán đoán, nhưng thực ra lại không đúng.
Bởi vì anh ta không biết, nhân vật mà Nhan Tiểu Ngư gặp là người như thế nào.
Khi ăn cơm, Nhan Tiểu Ngư cố gắng thế nào cũng không quên được vụ nổ mạnh chấn động lòng người, nguy hiểm suýt nữa thì bỏ mạng và vị thiếu gia xã hội đen thần bí uy vũ kia…
“Tiểu Ngư, em…”
Giang Phàm thấy cô mất hồn mất vía, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra miệng: “Có phải em gặp người đàn ông nào hay không, chiếc áo khoác tây trang này…”
Bịch…!
Chiếc đũa run lên, một miếng sườn lợn tiên sinh to đùng rơi xuống áo khoác, nó còn mang theo nhiều tương, sau khi lăn nhiều vòng mới rơi xuống đất…
Bỗng nhiên Nhan Tiểu Ngư ngây người, nhìn tây trang bị mình làm bẩn, vẻ mặt đau khổ.
Một lúc lâu sau, cô nói: “Lão đại, em ăn no rồi.”
Giang Phàm buồn bực: “Em mới ăn có hai miếng?”
“Heo đáng thương như vậy, không thể ăn nó!”
Nhan Tiểu Ngư kiếm cớ, Giang Phàm cũng không nói gì thêm, đành phải tính tiền rồi đưa cô về nhà trọ.
Với Nhan Tiểu Ngư mà nói, đây chính là lần đầu tiên kể từ khi cô sinh ra tới giờ, ăn sườn heo mà cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô vị, lại còn luôn thất thần.
Sau khi về nhà, cũng là lần đầu tiên Nhan Tiểu Ngư mất ngủ.
Khó khăn lắm cô mới ngủ được một giờ, lại có cảm giác giống như ngoài cửa sổ có người, dùng ánh mắt khủng bố đen như mực nhìn cô…
Đợi cô tỉnh khỏi cơn ác mộng, lập tức nhảy đến trước cửa sổ nhìn, lại phát hiện trước nhà trọ trống không, đến một cây nhỏ cũng không có.
Cô sợ hãi cho rằng mình gặp phải quỷ, bèn cầm lấy Phật châu niệm Đại bi chú hơn nửa giờ mới cảm giác vong hồn lui tán, sau đó nằm úp sấp trên giường an tâm đi vào giấc mộng.
Hôm sau, hai mắt Nhan Tiểu Ngư thâm quầng, cô thay đồng phục cảnh sát, giống như quả dưa chuột héo đi xe điện chạy đến cục làm việc.
Trước cửa đại sảnh, hai ba đồng chí nhân viên cảnh sát đang túm tụm lại nói chuyện phiếm, giọng điệu hùng hồn, vẻ mặt sùng bái giống như đang nói đến chuyệntiểu sử một gia tộc nào đó bỗngnổi lên rồi phát triển.
Tinh thần trạng thái của Tiểu Ngư không tốt, không rảnh hỏi thăm, khi biết Giang Phàm đã đến thành phố Lâm lấy tài liệu, lại thấy buồn bực chán nản, ngáp một cái đi thẳng về phía phòng làm việc…
Lúc cô mở cửa văn phòng ra, lập tức hóa đá.
Bởi vì trước cửa văn phòng hẹp mà đơn sơ, một người nào đó tác phong mạnh mẽ đang ngồi, một người đàn ông có lực áp bách rất mạnh.
Người đàn ông này, ngồi ở bàn ghế làm việc của cô, tay cầm báo cáo cô viết về tội phạm, lật xem từng tờ một, dường như rất có hứng thú.
“Anh…Anh…”
Tiểu Ngư kinh ngạc khó có thể hoàn hồn, cảm giác giống như đây là lần thứ hai người đàn ông này bay đến thế giới hiện thực, cô lắp bắp nói: “Anh… làm sao…”
“Đồng chí cảnh sát, tôi cần báo án.”
Để báo cáo xuống, Nam Cung Thấu ngẩng mặt lên, vẻ mặt bình thản, giọng nói thong thả: “Về chuyện chiếc áo tây trang mới chuẩn bị ra mắt vào quý tiếp theo của công ty Nam Cung tôi và nhãn hiệu Milan Royal-Sainbolo cùng hợp tác thiết kế, đã bị trộm mất.”
Đầu Nhan Tiểu Ngư oanh một tiếng nổ tung…
Không biết vì sao, trong lòng còn dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
/987
|