Bầu trời dày đặc mây đen, thỉnh thoảng còn truyền ra từ trận sấm rền, trong đám mây đen đó không ngừng lóe ra điện quan sáng chói.
Con gà con vàng óng đứng trên đầu Đoan Mộc Ngưng chiêm chiếp kêu, quắc mắt nhìn trừng trừng bốn phía.
Đoan Mộc Ngưng bẹt miệng mếu máo, hai tay bị dây thừng cột đằng sau lưng.
“Tiểu quỷ, đi nhanh đi!!” Hộ vệ lúc nãy bị con gà con điện giật cháy đen thui gắt gỏng.
Tên hộ vệ buồn bực a buồn bực, gã như vậy mà bị con gà con này giật điện đến mất hết hình tượng.
“Ngươi kêu réo làm cái gì, chân ngắn đi chậm!!” Đoan Mộc Ngưng khẽ hừ một tiếng.
“Thối tiểu quỷ, muốn chết!!”
Bởi vì Đoan Mộc Ngưng hiện tại bị trói, cho nên tay hộ vệ mới dám ra oai, nhưng gã đã quên mất còn có con gà con trên đầu Đoan Mộc Ngưng.
Ngay lúc gã muốn tọng cho Đoan Mộc Ngưng một cú, con gà con liền phác tới.
“Chiêm chiếp –”
“A—” Điện quang nháy mắt lóe lên bốn phía, đem gã hộ vệ kiêu ngạo kia giật bay lên trời, sau đó rớt cái ầm xuống đất.
Đoan Mộc Ngưng chậm rãi đi đến nhìn thấy gà con của mình giật cho gã hộ vệ thành người nướng trui tập hai, khóe miệng gợi lên chút cười khẽ.
“Ha ha ha –” Nhóc con vui vẻ cười to ra tiếng.
Nơi nhóc con đi qua, toàn bộ đều không dám tới gần, giống như là thấy quái vật.
Mộ Niệm Hựu nhìn nhóc con phía trước càn rỡ cười, khóe miệng cũng gợi lên tia cười nhợt nhạt.
Thật là, bị người ta bắt còn thoải mái như vậy sao.
Tiểu Ngưng quả nhiên rất kỳ quái…..
Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu bị mang vào một địa lao.
Hiện tại địa lao đầy nhóc người, những người này đều có ngoại hình kỳ quái, nhưng Đoan Mộc Ngưng đối với ngoại hình của bọn họ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ cũng không được cao lắm, thậm chí còn có người lùn lùn, dáng vẻ giống như huynh đệ Khải Liêm.
Người Địa Tinh.
Âm thầm lên tiếng, Đoan Mộc Ngưng hai mắt hơi lóe sáng, bởi vì trong địa lao không có đủ ánh sáng, cho nên đám hộ vệ đi song song bên người không có phát hiện.
Dựa vào cảm giác thần thú mẫn cảm của mình, y cảm nhận được những người Địa Tinh này đều rất suy yếu, bởi vì hơi thở của bọn họ rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng, oán hận cùng không cam lòng cực mãnh liệt.
Thực hiển nhiên bọn họ đều biết mình đang ở nơi nào, đã phát sinh chuyện gì.
“Đi qua đi!!” Đến trước một cái buồng giam, gã hộ vệ mở cửa, một cước đá Đoan Mộc Ngưng vào buồng.
“Ai nha……”
“Tiểu Ngưng, a……”
Tới lượt ngay sau đó chính là Mộ Niệm Hựu, bất quá may mắn có một Địa Tinh vươn tay đỡ lấy y, cho nên mới không bị ăn đau.
“Các ngươi đứng mục ở trong này đi, thối tiểu quỷ!!” Tên giám ngục hung hăng nói.
Đoan Mộc Ngưng bị một cước đá vào nghe đối phương khinh miệt mình, đôi mắt phát hỏa, thân mình nho nhỏ phác qua một cái, túm lấy chấn song buồng giam.
“Đáng giận a….. Cái đồ hỗn đản nhà ngươi, bé ngoan, giật hắn cho ta!!!”
Được chủ nhân ra lệnh, con gà con đứng trên đầu Đoan Mộc Ngưng lập tức vẫy vẫy cánh, hai mắt biết thành tứ giác màu đỏ.
“Chiêm chiếp –” Gà con vàng óng nhảy ra ngoài, phát ra bốn cây điện quang chói lòa.
“Oa a a –”
Nhà tù bỗng chốc vang lên tiếng kêu cực kỳ thê lương ầm ĩ.
Áp lực cả một ngày trời, nhóc con hiếu động đã sớm mệt mỏi, tìm một cái góc ngồi xuống, Đoan Mộc Ngưng cuộn mình thành một đoàn.
“Tiểu Ngưng, ngươi không sao chứ?” Mộ Niệm Hựu nhìn nhóc con cuộn thành một đống kia, trong lòng nổi lên một tia lo lắng.
Bọn họ bị bắt vào địa lao, Mộc Thương Lãng bị Lôi Khiêm Chi mang đi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ…..
“Đứa nhỏ này không có việc gì đâu, đại khái là bị mệt mỏi thôi, để y nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Một thanh âm hiền lành vang lên, là của một trong năm phụ nhân.
Mộ Niệm Hựu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp được nụ cười ôn nhu của đối phương.
“Ân.” Mộ Niệm Hựu gật gật đầu, sau đó ngồi xuống đống rơm khô trong buồng giam, đánh giá mấy người Địa Tinh ngồi trong buồng: “Khải Liêm và Khải Nhi đang tìm các ngươi.”
“A…. Ngươi…. Ngươi biết Khải Liêm, bọn nó…. Bọn nó không có việc gì đi?” Nữ nhân Địa Tinh nguyên bản còn ôn nhu cười khẽ nghe Mộ Niệm Hựu nói, khuôn mặt tươi cười ôn nhu liền biến mất, trở nên kích động ngập tràn lo lắng.
“Bọn nó tốt lắm, không có chuyện gì hết.” Mộ Niệm Hựu nhẹ nhàng cười. “Bất quá trong này không phải là nơi tốt để nói chuyện.”
Nói xong, ánh mắt dừng ở trên người nhóc con không biết đã ngủ hay chưa nằm ở một góc.
Chuyện của Khải Liêm và Khải Nhi, vẫn là nên chờ Đoan Mộc Ngưng hồi phục lại rồi mới nói đi.
Đoan Mộc Ngưng nằm một góc nghỉ ngơi, ngủ liền cả một ngày, bởi vì hiện tại ở trong địa lao, y không biết bên ngoài rốt cục là sắp hừng đông hay vẫn là đêm tối, chỉ cảm thấy cái bụng rất đói mà thôi.
Mộ Niệm Hựu thấy y đã tỉnh, liền đến bên người y: “Tiểu Ngưng, tỉnh rồi?”
“Ân….” Dựa vào đầu gối, Đoan Mộc Ngưng miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Tiểu Niệm Niệm…..” Thanh âm khàn khàn, nghe không giống như giọng nói thanh thúy thường ngày, nhưng vẫn dễ nghe như trước.
“Ở đây, làm sao vậy?” Tuy bị nhốt trong địa lao, nhưng Mộ Niệm Hựu cảm thấy có Đoan Mộc Ngưng bên người, cho nên cũng không sợ hãi.
Y tin, bọn họ nhất định có thể an toàn rời khỏi chỗ này.
“Ta đói bụng…..” Nhóc con trầm lặng.
Giống như xác minh Đoan Mộc Ngưng không phải nói dối, cái bụng nhỏ lập tức phát ra âm thanh rột rột.
Nháy mắt, buồng giam của Đoan Mộc Ngưng lâm vào tình trạng yên tĩnh hiếm có.
“Ha ha ha…. Các ngươi thật sự đáng yêu quá đi, thật sự là không thể tưởng tượng được đứa nhỏ nhân loại cư nhiên lại thú vị như vậy!!” Một nam tử trung niên Địa Tinh nhìn qua có chút uy nghiêm cười ha ha ra tiếng.
“Đứa nhỏ, đói bụng thì ăn một chút đi.” Giống như dùng ma pháp biến ra, nữ nhân trung niên Địa Tinh lấy một cái gói to cùng mấy khối tinh thể trong suốt như nước đưa cho Đoan Mộc Ngưng.
“Đây là?” Đoan Mộc Ngưng tuy đã đói bụng đến không chịu nổi, nhưng bản tỉnh hiếu kỳ của y vẫn còn cố chấp không buông.
“Đây là dùng nước sơn quả tinh luyện thành quả tinh, có thể bổ sung thể lực và đói khát.” Nam nhân Địa Tinh chậm rãi nói.
“Tiểu Ngưng, ăn đi.” Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng nói. “Người Lôi tộc hạ dược vào trong thức ăn, có thể làm tâm trí người ta trở nên hỗn loạn, Địa Tinh bộ tộc lúc bị bắt tới đây ăn phải trở nên cực kỳ suy yếu, sau đó không thèm ăn đồ của bọn họ đưa tới nữa, quả tinh này là do Địa Tinh chuẩn bị trong trường hợp cấp bách, vì vậy bọn họ mới có thể chống chọi được tới ngày hôm nay.”
“Thì ra là thế.” Đoan Mộc Ngưng khẽ gật đầu, lấy quả tinh trong tay nữ nhân Địa Tinh, sau đó cho vào miệng.
Vừa bỏ vào miệng, một cỗ hương chanh thơm ngát lập tức lan tỏa khắp vòm miệng, mang theo vị chua trong trẻo, so với ăn kẹo còn muốn ngon hơn.
Đoan Mộc Ngưng chớp mắt một cái, liền thích món này, ăn hết hai khối quả tinh, quả nhiên bụng không còn kháng nghị nữa, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy sức sống toàn thân đã được khôi phục.
“Tiểu công tử, ngươi còn muốn ăn sao?” Nữ nhân Địa Tinh thập phần hào phóng lại xuất ra một gói quả tinh to.
“Cám ơn di di, đủ rồi a.” Đoan Mộc Ngưng đã khôi phục tinh thần và sức sống, đôi mắt khi nãy còn buồn ngủ mông lung hiện lại lưu chuyển không ngừng. “Chờ sau khi ta mang mọi người rời khỏi đây, di di cho ta quả tinh này nha, ta thích cái mùi vị kia.”
“Quả tinh là lương thực của Địa Tinh tộc chúng ta, nếu thật sự có cơ hội trở về Địa Tinh tộc, ngươi muốn bao nhiêu cũng được!!!” Nữ nhân Địa Tinh vung cái gói trong tay, nháy mắt lại biến thành cái bao nho nhỏ, sau đó cột lên cổ.
“Ta cam đoan, sẽ mang các ngươi rời đi không thiếu một người, sau đó lại làm cho bọn Vô Uyên và Khải Liêm một cái kinh hỉ lớn.” Đoan Mộc Ngưng vui vẻ cam đoan. “Đúng rồi, cái bao kia di di làm thế nào vậy?”
Công năng giống như các thùng dụng của của y nha.
“Cái bao vải này là được làm từ một loại rễ cây đan thành, có công dụng thu nhỏ lại được, cũng bởi vì nó mà chúng ta ở trong này mới không đói chết.” Nữ nhân Địa Tinh khẽ nói.
Lúc bị ngoại tâm xâm lược, vũ khí cùng thạch tinh chế của bọn họ đều đã bị cướp sạch, may mắn vẫn còn có cái bao vải nhỏ có công năng kỳ lạ này.
“Nga, bộ tộc Địa Tinh quả nhiên là có nhiều bảo vật a!!” Đoan Mộc Ngưng sáng lạn cười, sau đó đứng dậy duỗi người: “Mọi người ráng chịu thêm một ít thời gian nữa, ta trước thăm dò tình huống, rồi mới có thể lập kế hoạch rời đi.”
Tính toán thời gian, Vô Uyên hẳn là đã mang huynh đệ Khải Liêm đến tụ họp với Vô Cực ca ca rồi, như vậy bọn họ nhất định sẽ đến đây do thám một vòng….
Nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên, có đôi khi phượng hoàng con đơn thuần thiện lương lại rất tà ác nha….. Hơn nữa cái con phượng hoàng con này không phải là cũng không phải là cái loại thuần chủng.
Con gà con vàng óng đứng trên đầu Đoan Mộc Ngưng chiêm chiếp kêu, quắc mắt nhìn trừng trừng bốn phía.
Đoan Mộc Ngưng bẹt miệng mếu máo, hai tay bị dây thừng cột đằng sau lưng.
“Tiểu quỷ, đi nhanh đi!!” Hộ vệ lúc nãy bị con gà con điện giật cháy đen thui gắt gỏng.
Tên hộ vệ buồn bực a buồn bực, gã như vậy mà bị con gà con này giật điện đến mất hết hình tượng.
“Ngươi kêu réo làm cái gì, chân ngắn đi chậm!!” Đoan Mộc Ngưng khẽ hừ một tiếng.
“Thối tiểu quỷ, muốn chết!!”
Bởi vì Đoan Mộc Ngưng hiện tại bị trói, cho nên tay hộ vệ mới dám ra oai, nhưng gã đã quên mất còn có con gà con trên đầu Đoan Mộc Ngưng.
Ngay lúc gã muốn tọng cho Đoan Mộc Ngưng một cú, con gà con liền phác tới.
“Chiêm chiếp –”
“A—” Điện quang nháy mắt lóe lên bốn phía, đem gã hộ vệ kiêu ngạo kia giật bay lên trời, sau đó rớt cái ầm xuống đất.
Đoan Mộc Ngưng chậm rãi đi đến nhìn thấy gà con của mình giật cho gã hộ vệ thành người nướng trui tập hai, khóe miệng gợi lên chút cười khẽ.
“Ha ha ha –” Nhóc con vui vẻ cười to ra tiếng.
Nơi nhóc con đi qua, toàn bộ đều không dám tới gần, giống như là thấy quái vật.
Mộ Niệm Hựu nhìn nhóc con phía trước càn rỡ cười, khóe miệng cũng gợi lên tia cười nhợt nhạt.
Thật là, bị người ta bắt còn thoải mái như vậy sao.
Tiểu Ngưng quả nhiên rất kỳ quái…..
Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu bị mang vào một địa lao.
Hiện tại địa lao đầy nhóc người, những người này đều có ngoại hình kỳ quái, nhưng Đoan Mộc Ngưng đối với ngoại hình của bọn họ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ cũng không được cao lắm, thậm chí còn có người lùn lùn, dáng vẻ giống như huynh đệ Khải Liêm.
Người Địa Tinh.
Âm thầm lên tiếng, Đoan Mộc Ngưng hai mắt hơi lóe sáng, bởi vì trong địa lao không có đủ ánh sáng, cho nên đám hộ vệ đi song song bên người không có phát hiện.
Dựa vào cảm giác thần thú mẫn cảm của mình, y cảm nhận được những người Địa Tinh này đều rất suy yếu, bởi vì hơi thở của bọn họ rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng, oán hận cùng không cam lòng cực mãnh liệt.
Thực hiển nhiên bọn họ đều biết mình đang ở nơi nào, đã phát sinh chuyện gì.
“Đi qua đi!!” Đến trước một cái buồng giam, gã hộ vệ mở cửa, một cước đá Đoan Mộc Ngưng vào buồng.
“Ai nha……”
“Tiểu Ngưng, a……”
Tới lượt ngay sau đó chính là Mộ Niệm Hựu, bất quá may mắn có một Địa Tinh vươn tay đỡ lấy y, cho nên mới không bị ăn đau.
“Các ngươi đứng mục ở trong này đi, thối tiểu quỷ!!” Tên giám ngục hung hăng nói.
Đoan Mộc Ngưng bị một cước đá vào nghe đối phương khinh miệt mình, đôi mắt phát hỏa, thân mình nho nhỏ phác qua một cái, túm lấy chấn song buồng giam.
“Đáng giận a….. Cái đồ hỗn đản nhà ngươi, bé ngoan, giật hắn cho ta!!!”
Được chủ nhân ra lệnh, con gà con đứng trên đầu Đoan Mộc Ngưng lập tức vẫy vẫy cánh, hai mắt biết thành tứ giác màu đỏ.
“Chiêm chiếp –” Gà con vàng óng nhảy ra ngoài, phát ra bốn cây điện quang chói lòa.
“Oa a a –”
Nhà tù bỗng chốc vang lên tiếng kêu cực kỳ thê lương ầm ĩ.
Áp lực cả một ngày trời, nhóc con hiếu động đã sớm mệt mỏi, tìm một cái góc ngồi xuống, Đoan Mộc Ngưng cuộn mình thành một đoàn.
“Tiểu Ngưng, ngươi không sao chứ?” Mộ Niệm Hựu nhìn nhóc con cuộn thành một đống kia, trong lòng nổi lên một tia lo lắng.
Bọn họ bị bắt vào địa lao, Mộc Thương Lãng bị Lôi Khiêm Chi mang đi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ…..
“Đứa nhỏ này không có việc gì đâu, đại khái là bị mệt mỏi thôi, để y nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Một thanh âm hiền lành vang lên, là của một trong năm phụ nhân.
Mộ Niệm Hựu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp được nụ cười ôn nhu của đối phương.
“Ân.” Mộ Niệm Hựu gật gật đầu, sau đó ngồi xuống đống rơm khô trong buồng giam, đánh giá mấy người Địa Tinh ngồi trong buồng: “Khải Liêm và Khải Nhi đang tìm các ngươi.”
“A…. Ngươi…. Ngươi biết Khải Liêm, bọn nó…. Bọn nó không có việc gì đi?” Nữ nhân Địa Tinh nguyên bản còn ôn nhu cười khẽ nghe Mộ Niệm Hựu nói, khuôn mặt tươi cười ôn nhu liền biến mất, trở nên kích động ngập tràn lo lắng.
“Bọn nó tốt lắm, không có chuyện gì hết.” Mộ Niệm Hựu nhẹ nhàng cười. “Bất quá trong này không phải là nơi tốt để nói chuyện.”
Nói xong, ánh mắt dừng ở trên người nhóc con không biết đã ngủ hay chưa nằm ở một góc.
Chuyện của Khải Liêm và Khải Nhi, vẫn là nên chờ Đoan Mộc Ngưng hồi phục lại rồi mới nói đi.
Đoan Mộc Ngưng nằm một góc nghỉ ngơi, ngủ liền cả một ngày, bởi vì hiện tại ở trong địa lao, y không biết bên ngoài rốt cục là sắp hừng đông hay vẫn là đêm tối, chỉ cảm thấy cái bụng rất đói mà thôi.
Mộ Niệm Hựu thấy y đã tỉnh, liền đến bên người y: “Tiểu Ngưng, tỉnh rồi?”
“Ân….” Dựa vào đầu gối, Đoan Mộc Ngưng miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Tiểu Niệm Niệm…..” Thanh âm khàn khàn, nghe không giống như giọng nói thanh thúy thường ngày, nhưng vẫn dễ nghe như trước.
“Ở đây, làm sao vậy?” Tuy bị nhốt trong địa lao, nhưng Mộ Niệm Hựu cảm thấy có Đoan Mộc Ngưng bên người, cho nên cũng không sợ hãi.
Y tin, bọn họ nhất định có thể an toàn rời khỏi chỗ này.
“Ta đói bụng…..” Nhóc con trầm lặng.
Giống như xác minh Đoan Mộc Ngưng không phải nói dối, cái bụng nhỏ lập tức phát ra âm thanh rột rột.
Nháy mắt, buồng giam của Đoan Mộc Ngưng lâm vào tình trạng yên tĩnh hiếm có.
“Ha ha ha…. Các ngươi thật sự đáng yêu quá đi, thật sự là không thể tưởng tượng được đứa nhỏ nhân loại cư nhiên lại thú vị như vậy!!” Một nam tử trung niên Địa Tinh nhìn qua có chút uy nghiêm cười ha ha ra tiếng.
“Đứa nhỏ, đói bụng thì ăn một chút đi.” Giống như dùng ma pháp biến ra, nữ nhân trung niên Địa Tinh lấy một cái gói to cùng mấy khối tinh thể trong suốt như nước đưa cho Đoan Mộc Ngưng.
“Đây là?” Đoan Mộc Ngưng tuy đã đói bụng đến không chịu nổi, nhưng bản tỉnh hiếu kỳ của y vẫn còn cố chấp không buông.
“Đây là dùng nước sơn quả tinh luyện thành quả tinh, có thể bổ sung thể lực và đói khát.” Nam nhân Địa Tinh chậm rãi nói.
“Tiểu Ngưng, ăn đi.” Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng nói. “Người Lôi tộc hạ dược vào trong thức ăn, có thể làm tâm trí người ta trở nên hỗn loạn, Địa Tinh bộ tộc lúc bị bắt tới đây ăn phải trở nên cực kỳ suy yếu, sau đó không thèm ăn đồ của bọn họ đưa tới nữa, quả tinh này là do Địa Tinh chuẩn bị trong trường hợp cấp bách, vì vậy bọn họ mới có thể chống chọi được tới ngày hôm nay.”
“Thì ra là thế.” Đoan Mộc Ngưng khẽ gật đầu, lấy quả tinh trong tay nữ nhân Địa Tinh, sau đó cho vào miệng.
Vừa bỏ vào miệng, một cỗ hương chanh thơm ngát lập tức lan tỏa khắp vòm miệng, mang theo vị chua trong trẻo, so với ăn kẹo còn muốn ngon hơn.
Đoan Mộc Ngưng chớp mắt một cái, liền thích món này, ăn hết hai khối quả tinh, quả nhiên bụng không còn kháng nghị nữa, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy sức sống toàn thân đã được khôi phục.
“Tiểu công tử, ngươi còn muốn ăn sao?” Nữ nhân Địa Tinh thập phần hào phóng lại xuất ra một gói quả tinh to.
“Cám ơn di di, đủ rồi a.” Đoan Mộc Ngưng đã khôi phục tinh thần và sức sống, đôi mắt khi nãy còn buồn ngủ mông lung hiện lại lưu chuyển không ngừng. “Chờ sau khi ta mang mọi người rời khỏi đây, di di cho ta quả tinh này nha, ta thích cái mùi vị kia.”
“Quả tinh là lương thực của Địa Tinh tộc chúng ta, nếu thật sự có cơ hội trở về Địa Tinh tộc, ngươi muốn bao nhiêu cũng được!!!” Nữ nhân Địa Tinh vung cái gói trong tay, nháy mắt lại biến thành cái bao nho nhỏ, sau đó cột lên cổ.
“Ta cam đoan, sẽ mang các ngươi rời đi không thiếu một người, sau đó lại làm cho bọn Vô Uyên và Khải Liêm một cái kinh hỉ lớn.” Đoan Mộc Ngưng vui vẻ cam đoan. “Đúng rồi, cái bao kia di di làm thế nào vậy?”
Công năng giống như các thùng dụng của của y nha.
“Cái bao vải này là được làm từ một loại rễ cây đan thành, có công dụng thu nhỏ lại được, cũng bởi vì nó mà chúng ta ở trong này mới không đói chết.” Nữ nhân Địa Tinh khẽ nói.
Lúc bị ngoại tâm xâm lược, vũ khí cùng thạch tinh chế của bọn họ đều đã bị cướp sạch, may mắn vẫn còn có cái bao vải nhỏ có công năng kỳ lạ này.
“Nga, bộ tộc Địa Tinh quả nhiên là có nhiều bảo vật a!!” Đoan Mộc Ngưng sáng lạn cười, sau đó đứng dậy duỗi người: “Mọi người ráng chịu thêm một ít thời gian nữa, ta trước thăm dò tình huống, rồi mới có thể lập kế hoạch rời đi.”
Tính toán thời gian, Vô Uyên hẳn là đã mang huynh đệ Khải Liêm đến tụ họp với Vô Cực ca ca rồi, như vậy bọn họ nhất định sẽ đến đây do thám một vòng….
Nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên, có đôi khi phượng hoàng con đơn thuần thiện lương lại rất tà ác nha….. Hơn nữa cái con phượng hoàng con này không phải là cũng không phải là cái loại thuần chủng.
/100
|