Trong Phượng điện, Phong Vô Uyên ôm thân mình nho nhỏ mềm mềm của Đoan Mộc Ngưng, sắc mặt âm trầm, hồng mâu không có lấy một tia cảm xúc, làm cho người ta không thể biết hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thỉnh Phượng Quân thứ tội.”
Bốn gã minh vệ cùng ám vệ quỳ gối, sắc mặt ngưng trọng.
Thân là hộ vệ có năng lực tối cao tại Phượng lâu, lại bị Mộc Thương Lãng vô thanh vô tức tiến nhập vào Phượng điện, hơn nữa tám người cư nhiên lại không phát hiện được Đoan Mộc Ngưng đã đi ra khỏi Phượng điện, tội càng thêm tội.
Trong Phượng tộc, thậm chí là các quan chức cấp thấp tại Phượng lâu có lẽ sẽ không biết thân phận của Đoan Mộc Ngưng, nhưng đối với hộ vệ cấp cao và sứ giả trưởng lão đều biết rõ tiểu tử này được Phượng Quân của bọn họ đau sủng đến mức nào, hơn nữa đứa nhỏ còn có loại lực lượng không giống như thường nhân khiến Phượng Quân có thể tới gần.
Hơn nữa trong cuộc trò chuyện với thần quan, mọi người lại càng rõ ràng thân phận của Đoan Mộc Ngưng hơn.
Phượng hoàng con, chưa từng có trường hợp lời tiên đoán vừa mới dứt liền xuất hiện kết quả như thế, không hề nhìn ra, đứa nhỏ này chính là Phượng Tử mà thần quan Hổ tộc nhắc tới.
Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng Phượng Quân của bọn họ lại không có ý công khai thân phận của đứa nhỏ, vì vậy bọn họ cũng làm bộ như cái gì cũng không biết.
Hiện tại, lại để cho bọn họ gặp phải một chuyện như vậy.
“Chủ tử, Mộc Thương Lãng là thám tử ‘Tuyệt’ cuối cùng, có thể vô thanh vô thức xâm nhập vào trong tộc, này cũng không thể trách các ám vệ!” Điện Vũ ở bên cạnh mở miệng cầu tình.
Tuyệt, không phải là một bộ tộc, đó là một tổ chức mật thám ở đại lục Thiên Vực khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, chỉ cần là người có tiền, có đủ khả năng chi trả, ‘Tuyệt’ sẽ đi tra xét tốt chuyện tình ngươi muốn, xác xuất thất bại cực nhỏ.
Mà Mộc Thương Lãng là mật thám đứng đầu ‘Tuyệt’, đến vô ảnh đi vô tung, tính cách lại hay thay đổi làm cho người ta đối hắn mơ mơ hồ hồ, cho dù là hộ vệ cấp cao nhất cũng không hẳn là đối thủ của hắn.
Tứ minh tứ ám hộ vệ của Phượng tộc năng lực hiển nhiên là thấp hơn Mộc Thương Lãng, bị Mộc Thương Lãng đột phá thủ cũng là điều không thể tránh được.
“Tội không đáng chết, tự đi lĩnh phạt đi.” Không nói thêm gì nữa, nam nhân ôm Đoan Mộc Ngưng thản nhiên mở miệng, chậm rãi nâng tay áo lau má mềm mềm nộn nộn của Đoan Mộc Ngưng.
“Tạ Phượng chủ.”
Tám người lập tức lĩnh mệnh, bóng dáng dần dần biến mất với tốc độ cực nhanh.
Đoan Mộc Ngưng nhìn bóng dáng dần biến mất của tám người kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Phượng Quân cũng không có trách phạt, chỉ cho bọn họ tự giác đến Hình phạt các, như vậy sẽ khiến cho bọn họ vì chuyện này mà tự giác đề cao năng lực của mình hơn.
Ánh mắt xoay chuyển, vừa lúc dừng lại cảnh Phong Vô Uyên dùng tay áo lau mặt Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ hiện tại mới nhớ ra trước khi Mộc Thương Lãng đi đã hôn vật nhỏ một cái.
Khó trách Phượng Quân bình tĩnh như vậy, hóa ra vì Đoan Mộc Ngưng bị người ta hôn, cho nên ăn vị (aka ghen)
“Phượng Quân, ta sai người chuẩn bị nước ấm, tiểu công tử chạy loạn khắp nơi hiện tại chắc đã rất bẩn rồi.” Miệng hỏi nhưng nghe như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy thập phần khẳng định.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Hung hăng trừng cận vệ đang mỉm cười, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng hướng ra sau điện.
Nội đường Phượng điện có một dục trì thật to, bên trong còn thả một vài hồng tinh thạch, cho nên chỉ cần cho nước mát vào là có thể tắm.
Sau khi để Điện Vũ phái người chuẩn bị nước ấm, sa mỏng xung quanh dục trì được hạ xuống, nam nhân thân hình thon dài cũng bắt đầu cởi trường bào hỏa diễm trên người xuống.
Quần áo trên người Phong Vô Uyên dần dần được cởi bỏ, thân hình mỹ cảm tràn ngập lực lượng dần dần hiện ra trước mắt, khiến cho Đoan Mộc Ngưng ngồi ở một bên xém chút chảy nước miếng.
Dáng người thật làm cho người ta ghen tị mà, không biết lúc y mười tám tuổi có thể giống hắn hay không? [Hiện tại mới mười lăm tuổi, vẫn còn là đứa nhỏ đáng yêu.]
Màu da của Phong Vô Uyên vốn trắng nõn, không có vẻ âm nhu, ngược lại có rất nhiều anh khí mà nam tử nên có, hiện tại trút bỏ hết quần áo, cơ bắp luân cốc hoàn mỹ dung hợp với thân hình thon dài, loại hình cường tráng này nếu bị hồng sam che phủ đúng là nhìn không ra.
“Vật nhỏ, mắt sắp rớt ra rồi!” Hoàn toàn không để ý chính mình hoàn toàn trần trụi trước mặt Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên bước vào dục trì, ôm lấy Đoan Mộc Ngưng.
Nghe thấy lời trêu cợt hiếm hoi của Phong Vô Uyên, gương mặt Đoan Mộc Ngưng bắt đầu ửng đỏ.
Đưa tay cởi áo bông trên người đứa nhỏ, Phong Vô Uyên đem thân hình ôn nhuyễn lại trắng nõn nà ôm vào lòng, cẩn thận tắm rửa cho y.
Để mặc cho nam nhân tắm rửa cho mình, Đoan Mộc Ngưng thoải mái nheo mắt lại, cặp môi đỏ mọng gợi lên độ cong xinh đẹp.
Y thích ở cùng một chỗ với Phong Vô Uyên, luôn làm cho y cảm thấy ấm áp, tuy y không biết đây là cảm giác gì, nhưng y biết chỉ có Phong Vô Uyên mới có thể cho hắn cảm giác đó.
Đột nhiên, hai má nộn nộn truyền đến cảm giác chà xát nhẹ nhàng, Đoan Mộc Ngưng hơi sửng sốt, phát hiện nam nhân đang đang dùng nước rửa mặt cho mình.
Đây là……
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nhớ tới màn cái người tên 莯 莯 Thương Lãng hôn lên mặt y một cái.
Chẳng lẽ Phong Vô Uyên nhìn thấy y bị người ta hôn, cho nên vừa rồi mới có điểm kỳ quái?
Má cảm nhận được cái vuốt ve ôn nhu, con ngươi đen láy ngập nước của Đoan Mộc Ngưng nhìn thẳng vào đôi hồng mâu của Phong Vô Uyên, liền thấy được một tia sáng khó hiểu.
Loại tia sáng này lúc trước y đã từng thấy qua, đó là lúc ba ba y nhìn phụ hoàng, trong mắt cũng sẽ lóe ra tia sáng như vậy.
Tay nhỏ bé vươn ra đặt lên vai Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy tim mình đập gia tốc, đối phương chỉ đơn giản trao cho y một ánh mắt nhìn không hiểu.
“Vô…… Uyên……” Kìm lòng không đậu mở miệng.
Chỉ là tiếng trẻ con, giọng nói nhu nhu hài đồng không được rõ ràng, nhưng thanh âm kia lại khiến cho nam nhân tâm động vô cùng.
“Ngưng Nhi ngươi……” Tiểu tử kia cư nhiên có thể nói chuyện .
Hơn nữa, câu đầu tiên, lại là tên của mình.
Ngư Ngư: Nghẹn thật lâu a, để Tiểu Ngưng Nhi không thể nói chuyện thật là có lỗi, phun lệ, rốt cuộc có thể nói rồi, ngọt ngào bắt đầu thăng cấp nha!!
“Thỉnh Phượng Quân thứ tội.”
Bốn gã minh vệ cùng ám vệ quỳ gối, sắc mặt ngưng trọng.
Thân là hộ vệ có năng lực tối cao tại Phượng lâu, lại bị Mộc Thương Lãng vô thanh vô tức tiến nhập vào Phượng điện, hơn nữa tám người cư nhiên lại không phát hiện được Đoan Mộc Ngưng đã đi ra khỏi Phượng điện, tội càng thêm tội.
Trong Phượng tộc, thậm chí là các quan chức cấp thấp tại Phượng lâu có lẽ sẽ không biết thân phận của Đoan Mộc Ngưng, nhưng đối với hộ vệ cấp cao và sứ giả trưởng lão đều biết rõ tiểu tử này được Phượng Quân của bọn họ đau sủng đến mức nào, hơn nữa đứa nhỏ còn có loại lực lượng không giống như thường nhân khiến Phượng Quân có thể tới gần.
Hơn nữa trong cuộc trò chuyện với thần quan, mọi người lại càng rõ ràng thân phận của Đoan Mộc Ngưng hơn.
Phượng hoàng con, chưa từng có trường hợp lời tiên đoán vừa mới dứt liền xuất hiện kết quả như thế, không hề nhìn ra, đứa nhỏ này chính là Phượng Tử mà thần quan Hổ tộc nhắc tới.
Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng Phượng Quân của bọn họ lại không có ý công khai thân phận của đứa nhỏ, vì vậy bọn họ cũng làm bộ như cái gì cũng không biết.
Hiện tại, lại để cho bọn họ gặp phải một chuyện như vậy.
“Chủ tử, Mộc Thương Lãng là thám tử ‘Tuyệt’ cuối cùng, có thể vô thanh vô thức xâm nhập vào trong tộc, này cũng không thể trách các ám vệ!” Điện Vũ ở bên cạnh mở miệng cầu tình.
Tuyệt, không phải là một bộ tộc, đó là một tổ chức mật thám ở đại lục Thiên Vực khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, chỉ cần là người có tiền, có đủ khả năng chi trả, ‘Tuyệt’ sẽ đi tra xét tốt chuyện tình ngươi muốn, xác xuất thất bại cực nhỏ.
Mà Mộc Thương Lãng là mật thám đứng đầu ‘Tuyệt’, đến vô ảnh đi vô tung, tính cách lại hay thay đổi làm cho người ta đối hắn mơ mơ hồ hồ, cho dù là hộ vệ cấp cao nhất cũng không hẳn là đối thủ của hắn.
Tứ minh tứ ám hộ vệ của Phượng tộc năng lực hiển nhiên là thấp hơn Mộc Thương Lãng, bị Mộc Thương Lãng đột phá thủ cũng là điều không thể tránh được.
“Tội không đáng chết, tự đi lĩnh phạt đi.” Không nói thêm gì nữa, nam nhân ôm Đoan Mộc Ngưng thản nhiên mở miệng, chậm rãi nâng tay áo lau má mềm mềm nộn nộn của Đoan Mộc Ngưng.
“Tạ Phượng chủ.”
Tám người lập tức lĩnh mệnh, bóng dáng dần dần biến mất với tốc độ cực nhanh.
Đoan Mộc Ngưng nhìn bóng dáng dần biến mất của tám người kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Phượng Quân cũng không có trách phạt, chỉ cho bọn họ tự giác đến Hình phạt các, như vậy sẽ khiến cho bọn họ vì chuyện này mà tự giác đề cao năng lực của mình hơn.
Ánh mắt xoay chuyển, vừa lúc dừng lại cảnh Phong Vô Uyên dùng tay áo lau mặt Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ hiện tại mới nhớ ra trước khi Mộc Thương Lãng đi đã hôn vật nhỏ một cái.
Khó trách Phượng Quân bình tĩnh như vậy, hóa ra vì Đoan Mộc Ngưng bị người ta hôn, cho nên ăn vị (aka ghen)
“Phượng Quân, ta sai người chuẩn bị nước ấm, tiểu công tử chạy loạn khắp nơi hiện tại chắc đã rất bẩn rồi.” Miệng hỏi nhưng nghe như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy thập phần khẳng định.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Hung hăng trừng cận vệ đang mỉm cười, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng hướng ra sau điện.
Nội đường Phượng điện có một dục trì thật to, bên trong còn thả một vài hồng tinh thạch, cho nên chỉ cần cho nước mát vào là có thể tắm.
Sau khi để Điện Vũ phái người chuẩn bị nước ấm, sa mỏng xung quanh dục trì được hạ xuống, nam nhân thân hình thon dài cũng bắt đầu cởi trường bào hỏa diễm trên người xuống.
Quần áo trên người Phong Vô Uyên dần dần được cởi bỏ, thân hình mỹ cảm tràn ngập lực lượng dần dần hiện ra trước mắt, khiến cho Đoan Mộc Ngưng ngồi ở một bên xém chút chảy nước miếng.
Dáng người thật làm cho người ta ghen tị mà, không biết lúc y mười tám tuổi có thể giống hắn hay không? [Hiện tại mới mười lăm tuổi, vẫn còn là đứa nhỏ đáng yêu.]
Màu da của Phong Vô Uyên vốn trắng nõn, không có vẻ âm nhu, ngược lại có rất nhiều anh khí mà nam tử nên có, hiện tại trút bỏ hết quần áo, cơ bắp luân cốc hoàn mỹ dung hợp với thân hình thon dài, loại hình cường tráng này nếu bị hồng sam che phủ đúng là nhìn không ra.
“Vật nhỏ, mắt sắp rớt ra rồi!” Hoàn toàn không để ý chính mình hoàn toàn trần trụi trước mặt Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên bước vào dục trì, ôm lấy Đoan Mộc Ngưng.
Nghe thấy lời trêu cợt hiếm hoi của Phong Vô Uyên, gương mặt Đoan Mộc Ngưng bắt đầu ửng đỏ.
Đưa tay cởi áo bông trên người đứa nhỏ, Phong Vô Uyên đem thân hình ôn nhuyễn lại trắng nõn nà ôm vào lòng, cẩn thận tắm rửa cho y.
Để mặc cho nam nhân tắm rửa cho mình, Đoan Mộc Ngưng thoải mái nheo mắt lại, cặp môi đỏ mọng gợi lên độ cong xinh đẹp.
Y thích ở cùng một chỗ với Phong Vô Uyên, luôn làm cho y cảm thấy ấm áp, tuy y không biết đây là cảm giác gì, nhưng y biết chỉ có Phong Vô Uyên mới có thể cho hắn cảm giác đó.
Đột nhiên, hai má nộn nộn truyền đến cảm giác chà xát nhẹ nhàng, Đoan Mộc Ngưng hơi sửng sốt, phát hiện nam nhân đang đang dùng nước rửa mặt cho mình.
Đây là……
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nhớ tới màn cái người tên 莯 莯 Thương Lãng hôn lên mặt y một cái.
Chẳng lẽ Phong Vô Uyên nhìn thấy y bị người ta hôn, cho nên vừa rồi mới có điểm kỳ quái?
Má cảm nhận được cái vuốt ve ôn nhu, con ngươi đen láy ngập nước của Đoan Mộc Ngưng nhìn thẳng vào đôi hồng mâu của Phong Vô Uyên, liền thấy được một tia sáng khó hiểu.
Loại tia sáng này lúc trước y đã từng thấy qua, đó là lúc ba ba y nhìn phụ hoàng, trong mắt cũng sẽ lóe ra tia sáng như vậy.
Tay nhỏ bé vươn ra đặt lên vai Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy tim mình đập gia tốc, đối phương chỉ đơn giản trao cho y một ánh mắt nhìn không hiểu.
“Vô…… Uyên……” Kìm lòng không đậu mở miệng.
Chỉ là tiếng trẻ con, giọng nói nhu nhu hài đồng không được rõ ràng, nhưng thanh âm kia lại khiến cho nam nhân tâm động vô cùng.
“Ngưng Nhi ngươi……” Tiểu tử kia cư nhiên có thể nói chuyện .
Hơn nữa, câu đầu tiên, lại là tên của mình.
Ngư Ngư: Nghẹn thật lâu a, để Tiểu Ngưng Nhi không thể nói chuyện thật là có lỗi, phun lệ, rốt cuộc có thể nói rồi, ngọt ngào bắt đầu thăng cấp nha!!
/100
|