Hai ngày sau, vào ngày Chủ nhật. Tình hình công ty đã dần được phục hồi và ổn định trở lại nên Chủ nhật này cũng chính là Chủ nhật đầu tiên mà cô có thể thoải mái nghỉ ngơi từ hôm về nước tới nay. Chính vì thế, hôm nay cô lập ra kế hoạch sẽ đưa Yến Nhi đi chơi.
Từ tối hôm qua cô đã nói với con về chuyện đi chơi hôm nay nên Yến Nhi sáng nay dậy rất sớm, thậm chí là còn dậy sớm hơn cô. Cô bé bộc lộ rõ vẻ mặt háo hức khi lần đầu tiên được mẹ dẫn đi chơi, tham thú một thành phố đối với nó mà nói còn là một thành phố mới mẻ và có chút xa lạ.
- "Mami! Mami! Đến giờ rồi, dậy thôi!"
Yến Nhi ngồi trên giường cô cứ liên tục lay người cô và gọi.
- "Joyce à, sao còn dậy sớm vậy? Hử? Ngủ thêm chút đi."
Cô mơ màng mở mắt, tay vuốt ve mái tóc con gái rồi nói. Thế nhưng Yến Nhi lại gạt tay cô ra rồi bảo:
- "Mami đang làm rối tóc con rồi đó. Mami nói hôm nay sẽ đưa Yến Nhi đi chơi mà. Mami mau dậy đi!"
Tóc này ban nãy thay váy xong, là bà quản gia giúp cô bé tết thành hai bím rất xinh xắn, lại còn gắn cả một chiếc nơ rất đẹp.
- "Được rồi. Mami dậy ngay đây. Con đợi mẹ một chút nhé."
Bị sự thúc giục của con gái làm cho tỉnh giấc, Tĩnh Anh đành phải chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh rồi thay đồ đưa Yến Nhi đi chơi.
Ngay sau đó, bọn họ cùng nhau đến một nhà hàng nhà hàng chuyên bán các loại sandwiches và hambuger nổi tiếng trong thành phố.
Tĩnh Anh chọn một góc bàn có view nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ổn định chỗ ngồi cho Yến Nhi, sau đó cô nói:
- "Yến Nhi ngồi ngoan ở đây, để mẹ đi ra gọi thêm đồ uống nhé!?"
- "Dạ."_________Yến Nhi đáp.
Cô vừa rời đi thì Yến Nhi liền chạy vội đi đâu đó. Thì ra là cô bé đi vệ sinh. Quả thật mà nói, so với bạn bè đồng trang lứa thì Yến Nhi thông minh và lanh lợi rất nhiều. Cô bé không hề sợ nơi đông người, rất mạnh dạn và dù còn nhỏ nhưng đã biết tự mặc quần áo và đi vệ sinh, v...v...
Đến lúc đi ra, vì không để ý nên Yến Nhi đã va trúng một người khiến bản thân lập tức ngã xuống đất.
- "Cô bé! Cháu có sao không?"
Người đàn ông này vội cúi người xuống, nâng Yến Nhi dậy rồi hỏi han.
- "Dạ, cháu không sao. Cháu xin lỗi chú."
Vì sàn nhà bằng gỗ nên hơi trơn nhưng so với sàn gạch thì không cứng nên Yến Nhi không cảm thấy quá đau mà thậm chí cô bé còn xin lỗi người kia vì cô bé đã không chú ý rồi va vào người ta.
Người đàn ông này không ai khác chính là Vương Phong Thần. Khoảnh khắc Yến Nhi ngước mắt lên nhìn anh, bốn con mắt chạm nhau, Vương Phong Thần lại cảm thấy cô bé này tại sao lại có nhiều nét giống mình như vậy.
- "Cháu...cháu phải đi rồi. Tạm biệt chú."
Yến Nhi thấy chú này rất đẹp trai nhưng lại cứ nhìn mình chằm chằm nên cô bé hơi sợ, vội đứng dậy chào hỏi rồi chạy đi.
- "Yến Nhi! Con vừa chạy đi đâu thế? Mẹ đang định đi tìm con đây."
Tĩnh Anh vừa quay lại thì thấy đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn nhưng lại không thấy Yến Nhi đâu khiến cô rất hoảng hốt.
- "Con vừa đi vệ sinh."
- "Yến Nhi! Chân con làm sao thế này?"
Tĩnh Anh tinh mắt nhận ra đầu gối công chúa nhỏ hơi đỏ, liền hỏi.
- "Nãy con không để ý rồi va vào một chú nên con bị ngã. Chú ấy rất đẹp trai nhưng cứ nhìn con mãi làm con sợ lắm."
Yến Nhi chu môi lên đáp lại.
- "Chú đẹp trai sao? Chắc tại Yến Nhi của mẹ xinh đẹp quá nên chú mới nhìn thôi."
- "Người đó là anh."
Cô vừa nói xong thì Vương Phong Thần từ đâu xuất hiện trước mặt cô và Yến Nhi. Nhìn thấy anh, Yến Nhi lại nói ngay:
- "Mami! Chính là chú này. Nhưng mà mami và chú đẹp trai quen nhau sao ạ?"
- "Cô bé! Chú và mẹ cháu không chỉ quen nhau thôi đâu mà thậm chí còn hơn thế nữa kìa."
- "Vậy có nghĩa là sao? Sao Joyce lại chưa từng nhìn thấy chú này bao giờ vậy mami?!"
Yến Nhi nghe Vương Phong Thần nói vậy thì rất khó hiểu cùng tò mò.
- "Yến Nhi ngoan. Con ngồi đây ăn đi. Mẹ và chú ra kia nói chuyện một chút nhé."
Cô liếc mắt nhìn anh rồi quay sang nhẹ nhàng nói với con gái. Sau đó cô cùng Vương Phong Thần ra một cái bàn cách xa đó ngồi nói chuyện để tránh kinh động đến Yến Nhi.
- "Rốt cuộc là anh muốn gì? Tại sao anh lại nói với con bé như vậy?"
- "Con bé là con ai? Có phải con bé là..."
- "Nó là con của tôi."
Cô hiểu được Vương Phong Thần sắp nói gì, vội trả lời.
- "Ba đứa bé là ai?". ngôn tình hay
- "Là ai cũng đâu liên quan tới anh. Anh hỏi làm gì chứ?"
- "Có phải người đó chính là anh không?"
- "Không phải. Ba đứa bé...ba đứa bé...là Hàn Tử Hân...".
Bất quá cô đành nói dối Vương Phong Thần bởi cô không còn muốn liên quan gì đến anh nữa. Cô đã chịu tổn thương quá nhiều rồi. Dứt lời, cô liền nhìn đi chỗ khác vì cô sợ Vương Phong Thần sẽ phát hiện ra cô nói dối.
Thế nhưng Vương Phong Thần lại đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô giật mình:
- "Anh làm trò gì vậy? Bỏ ra!!"
- "Anh không tin con bé là con của Hàn Tử Hân. Em nói dối đúng không? Em nhìn xem! Rõ ràng con bé nhìn giống anh như vậy..."
- "Tôi biết mà. Cho dù tôi có nói dối hay nói thật thì đã sao? Anh có bao giờ tin tôi đâu."
Những tổn thương trong quá khứ đã khiến cô không bao giờ còn hi vọng về sự tin tưởng của anh đối với cô nữa.
Lập tức, cô đi tới chỗ Yến Nhi đang ngồi ăn rồi bế cô bé lên, cô nói:
- "Yến Nhi! Chúng ta đi thôi. Đột nhiên hôm nay mẹ cảm thấy hơi mệt."
- "Tĩnh Anh! Em định mang con bé đi đâu? Chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện đã chứ?"
Vương Phong Thần càng nhìn Yến Nhi càng thấy cô bé giống mình hồi nhỏ. Anh có một linh cảm mãnh liệt rằng năm đó cô đã mang thai con của anh rồi sinh ra đứa bé ra. Đứa trẻ này chính là con của anh.
- "Tĩnh Anh! Em dừng lại chúng ta nói chuyện rõ ràng đã."
Thấy cô vẫn cứ khăng khăng bế con rời đi không đáp, Vương Phong Thần lại nói tiếp, vừa nói tay vừa níu kéo cô lại.
- "Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần rồi đây? Không phải mẹ tôi cũng nói tôi và Tử Hân sắp kết hôn rồi hay sao? Chuyện Yến Nhi là con của anh ấy thì đâu có gì khó tin?"
Cô cũng mạnh mẽ, bình tĩnh đáp lại.
- "Chú là người xấu. Chú làm mami buồn. Chú đừng bám theo mami nữa...huhu..."
Yến Nhi thấy anh và cô nói to tiếng thì bắt đầu sợ hãi, bèn lép vào người cô mà khóc.
- Yến Nhi ngoan, con đừng khóc nữa."___Cô vội vàng dỗ dành con bé đồng thời quay sang trách móc anh:
- "Con bé sợ rồi đấy. Anh đã hài lòng chưa? Tất cả là tại anh đấy."
Khiến cho Yến Nhi khóc lại thêm bị cô trách móc, Vương Phong Thần đành miễn cưỡng phải áp chế lại chính mình, anh không dám bước theo từng bước chân của cô nữa nhưng anh chắc chắn sẽ tìm ra sự thật về cô bé kia.
Từ tối hôm qua cô đã nói với con về chuyện đi chơi hôm nay nên Yến Nhi sáng nay dậy rất sớm, thậm chí là còn dậy sớm hơn cô. Cô bé bộc lộ rõ vẻ mặt háo hức khi lần đầu tiên được mẹ dẫn đi chơi, tham thú một thành phố đối với nó mà nói còn là một thành phố mới mẻ và có chút xa lạ.
- "Mami! Mami! Đến giờ rồi, dậy thôi!"
Yến Nhi ngồi trên giường cô cứ liên tục lay người cô và gọi.
- "Joyce à, sao còn dậy sớm vậy? Hử? Ngủ thêm chút đi."
Cô mơ màng mở mắt, tay vuốt ve mái tóc con gái rồi nói. Thế nhưng Yến Nhi lại gạt tay cô ra rồi bảo:
- "Mami đang làm rối tóc con rồi đó. Mami nói hôm nay sẽ đưa Yến Nhi đi chơi mà. Mami mau dậy đi!"
Tóc này ban nãy thay váy xong, là bà quản gia giúp cô bé tết thành hai bím rất xinh xắn, lại còn gắn cả một chiếc nơ rất đẹp.
- "Được rồi. Mami dậy ngay đây. Con đợi mẹ một chút nhé."
Bị sự thúc giục của con gái làm cho tỉnh giấc, Tĩnh Anh đành phải chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh rồi thay đồ đưa Yến Nhi đi chơi.
Ngay sau đó, bọn họ cùng nhau đến một nhà hàng nhà hàng chuyên bán các loại sandwiches và hambuger nổi tiếng trong thành phố.
Tĩnh Anh chọn một góc bàn có view nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ổn định chỗ ngồi cho Yến Nhi, sau đó cô nói:
- "Yến Nhi ngồi ngoan ở đây, để mẹ đi ra gọi thêm đồ uống nhé!?"
- "Dạ."_________Yến Nhi đáp.
Cô vừa rời đi thì Yến Nhi liền chạy vội đi đâu đó. Thì ra là cô bé đi vệ sinh. Quả thật mà nói, so với bạn bè đồng trang lứa thì Yến Nhi thông minh và lanh lợi rất nhiều. Cô bé không hề sợ nơi đông người, rất mạnh dạn và dù còn nhỏ nhưng đã biết tự mặc quần áo và đi vệ sinh, v...v...
Đến lúc đi ra, vì không để ý nên Yến Nhi đã va trúng một người khiến bản thân lập tức ngã xuống đất.
- "Cô bé! Cháu có sao không?"
Người đàn ông này vội cúi người xuống, nâng Yến Nhi dậy rồi hỏi han.
- "Dạ, cháu không sao. Cháu xin lỗi chú."
Vì sàn nhà bằng gỗ nên hơi trơn nhưng so với sàn gạch thì không cứng nên Yến Nhi không cảm thấy quá đau mà thậm chí cô bé còn xin lỗi người kia vì cô bé đã không chú ý rồi va vào người ta.
Người đàn ông này không ai khác chính là Vương Phong Thần. Khoảnh khắc Yến Nhi ngước mắt lên nhìn anh, bốn con mắt chạm nhau, Vương Phong Thần lại cảm thấy cô bé này tại sao lại có nhiều nét giống mình như vậy.
- "Cháu...cháu phải đi rồi. Tạm biệt chú."
Yến Nhi thấy chú này rất đẹp trai nhưng lại cứ nhìn mình chằm chằm nên cô bé hơi sợ, vội đứng dậy chào hỏi rồi chạy đi.
- "Yến Nhi! Con vừa chạy đi đâu thế? Mẹ đang định đi tìm con đây."
Tĩnh Anh vừa quay lại thì thấy đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn nhưng lại không thấy Yến Nhi đâu khiến cô rất hoảng hốt.
- "Con vừa đi vệ sinh."
- "Yến Nhi! Chân con làm sao thế này?"
Tĩnh Anh tinh mắt nhận ra đầu gối công chúa nhỏ hơi đỏ, liền hỏi.
- "Nãy con không để ý rồi va vào một chú nên con bị ngã. Chú ấy rất đẹp trai nhưng cứ nhìn con mãi làm con sợ lắm."
Yến Nhi chu môi lên đáp lại.
- "Chú đẹp trai sao? Chắc tại Yến Nhi của mẹ xinh đẹp quá nên chú mới nhìn thôi."
- "Người đó là anh."
Cô vừa nói xong thì Vương Phong Thần từ đâu xuất hiện trước mặt cô và Yến Nhi. Nhìn thấy anh, Yến Nhi lại nói ngay:
- "Mami! Chính là chú này. Nhưng mà mami và chú đẹp trai quen nhau sao ạ?"
- "Cô bé! Chú và mẹ cháu không chỉ quen nhau thôi đâu mà thậm chí còn hơn thế nữa kìa."
- "Vậy có nghĩa là sao? Sao Joyce lại chưa từng nhìn thấy chú này bao giờ vậy mami?!"
Yến Nhi nghe Vương Phong Thần nói vậy thì rất khó hiểu cùng tò mò.
- "Yến Nhi ngoan. Con ngồi đây ăn đi. Mẹ và chú ra kia nói chuyện một chút nhé."
Cô liếc mắt nhìn anh rồi quay sang nhẹ nhàng nói với con gái. Sau đó cô cùng Vương Phong Thần ra một cái bàn cách xa đó ngồi nói chuyện để tránh kinh động đến Yến Nhi.
- "Rốt cuộc là anh muốn gì? Tại sao anh lại nói với con bé như vậy?"
- "Con bé là con ai? Có phải con bé là..."
- "Nó là con của tôi."
Cô hiểu được Vương Phong Thần sắp nói gì, vội trả lời.
- "Ba đứa bé là ai?". ngôn tình hay
- "Là ai cũng đâu liên quan tới anh. Anh hỏi làm gì chứ?"
- "Có phải người đó chính là anh không?"
- "Không phải. Ba đứa bé...ba đứa bé...là Hàn Tử Hân...".
Bất quá cô đành nói dối Vương Phong Thần bởi cô không còn muốn liên quan gì đến anh nữa. Cô đã chịu tổn thương quá nhiều rồi. Dứt lời, cô liền nhìn đi chỗ khác vì cô sợ Vương Phong Thần sẽ phát hiện ra cô nói dối.
Thế nhưng Vương Phong Thần lại đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô giật mình:
- "Anh làm trò gì vậy? Bỏ ra!!"
- "Anh không tin con bé là con của Hàn Tử Hân. Em nói dối đúng không? Em nhìn xem! Rõ ràng con bé nhìn giống anh như vậy..."
- "Tôi biết mà. Cho dù tôi có nói dối hay nói thật thì đã sao? Anh có bao giờ tin tôi đâu."
Những tổn thương trong quá khứ đã khiến cô không bao giờ còn hi vọng về sự tin tưởng của anh đối với cô nữa.
Lập tức, cô đi tới chỗ Yến Nhi đang ngồi ăn rồi bế cô bé lên, cô nói:
- "Yến Nhi! Chúng ta đi thôi. Đột nhiên hôm nay mẹ cảm thấy hơi mệt."
- "Tĩnh Anh! Em định mang con bé đi đâu? Chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện đã chứ?"
Vương Phong Thần càng nhìn Yến Nhi càng thấy cô bé giống mình hồi nhỏ. Anh có một linh cảm mãnh liệt rằng năm đó cô đã mang thai con của anh rồi sinh ra đứa bé ra. Đứa trẻ này chính là con của anh.
- "Tĩnh Anh! Em dừng lại chúng ta nói chuyện rõ ràng đã."
Thấy cô vẫn cứ khăng khăng bế con rời đi không đáp, Vương Phong Thần lại nói tiếp, vừa nói tay vừa níu kéo cô lại.
- "Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần rồi đây? Không phải mẹ tôi cũng nói tôi và Tử Hân sắp kết hôn rồi hay sao? Chuyện Yến Nhi là con của anh ấy thì đâu có gì khó tin?"
Cô cũng mạnh mẽ, bình tĩnh đáp lại.
- "Chú là người xấu. Chú làm mami buồn. Chú đừng bám theo mami nữa...huhu..."
Yến Nhi thấy anh và cô nói to tiếng thì bắt đầu sợ hãi, bèn lép vào người cô mà khóc.
- Yến Nhi ngoan, con đừng khóc nữa."___Cô vội vàng dỗ dành con bé đồng thời quay sang trách móc anh:
- "Con bé sợ rồi đấy. Anh đã hài lòng chưa? Tất cả là tại anh đấy."
Khiến cho Yến Nhi khóc lại thêm bị cô trách móc, Vương Phong Thần đành miễn cưỡng phải áp chế lại chính mình, anh không dám bước theo từng bước chân của cô nữa nhưng anh chắc chắn sẽ tìm ra sự thật về cô bé kia.
/123
|