Hạ Tử Di đứng ở ban công đã hơn 2 tiếng. Thực sự không hiểu sao lúc này cô cảm thấy hơi lo lắng! Là vì chuyện gì đây... Đã hơn 12h sao Lăng Thiên vẫn không về! Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Cô có nên gọi cho anh không?
Đấu tranh tư tưởng nhiều lần, cuối cùng Hạ Tử Di quyết gọi cho Lăng Thiên. Mặc dù sống chung đã hơn 5 năm, nhưng số lần mà cô chủ động gọi cho anh không nhiều.
Alo... Một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Alo... Lăng Thiên đâu rồi? Hạ Tử Di sau khi nghe giọng nữ kia liền ngạc nhiên. Là mình gọi nhầm số sao?
Cô là ai? Tìm anh ấy làm gì? Cô gái kia trong lời nói mang vẻ không hài lòng
Tôi... Tôi muốn gặp Lăng Thiên! Cô là ai...sao lại giữ điện thoại anh ấy?
Bây giờ anh ấy không rảnh... Có chuyện gì thì ngày mai nói! cô ta định tắt điện thoại thì...
Là ai gọi? Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông. Hạ Tử Di liền nhận ra đó là Lăng Thiên!
Chiếc điện thoại trên tay Tử Di rơi xuống đất, thật sự người đó là Lăng Thiên! Chuyện mà cô không mong muốn đã xảy ra... Anh không về nhà là vì phải ở cùng người phụ nữ khác!
Hạ Tử Di đến đứng cũng không vững nữa... Cô ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh buốt, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống! Trong ngực cảm thấy đau nhói... Sao lại như vậy? Sao lại cảm thấy đau như vậy? Đau vì cái gì đây?
Mẹ...sao mẹ không đi ngủ? Là tiếng của bạn nhỏ Lăng Vũ Phong.
Bảo bối... Sao con lại ra đây! Ngoài trời lạnh lắm! Mau vào nhà đi! Hạ Tử Di vội vàng lau nước mắt, ngước lên nhìn con trai.
Mẹ....là mẹ đang đợi ba sao? Nhưng sao mắt mẹ lại ướt... Lăng Vũ Phong thắc mắc nhìn mẹ. Chẳng lẽ mẹ khóc?
Bảo bối... Là bụi bay vào mắt mẹ thôi! Con ngoan...về phòng ngủ đi, được không?
Dạ...vậy con đi ngủ! Mẹ ngủ ngon..
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của con trai, lòng cô càng đau hơn! Rốt cuộc phải làm cái gì đây?
......
Hai ngày sau đó...
Hạ Tử Di từ trên lầu cùng con trai đi xuống đã thấy anh ngồi trên ghế sofa. Trên gương mặt vô cùng bình tĩnh.
Bảo bối... Chú A Nhất sẽ đưa con đi học! Mẹ phải giải quyết một số chuyện! Hạ Tử Di xoa đầu Lăng Vũ Phong nói nhỏ.
Dạ!
Sau khi con trai đã đi khỏi, Hạ Tử Di mới đi tới trước mặt anh. Sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy chứ? Sao không có nói với cô một lời nào?
Ngồi xuống đi... Tôi có chuyện muốn nói với em! Lăng Thiên không muốn làm cho mình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho Hạ Tử Di.
Vẻ mặt của anh ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, anh đều bày ra bộ mặt này. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, một động tác nho nhỏ hay một mệnh lệnh có thể khiến người khác không tự chủ nghe lời anh nói, bất mãn trong lòng cô cũng dần tan biến, cô nuốt nước miếng ngồi xuống.
Ký cái này đi rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình tái hợp!
Giọng nói anh vô cùng bình tĩnh, đem Giấy thỏa thuận li hôn đẩy tới trước mặt cô.
Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt Hạ Tử Di trừng lớn! Cô không thể tin được chuyện anh muốn nói là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện cô nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do cô đã từng khát vọng đang ở trước mắt thì cô lại trở nên hoang mang không biết làm sao!
Đây chính là nguyên nhân anh luôn đi sớm về muộn... Còn ở cùng người phụ nữ khác sao? Thì ra là anh đã sớm muốn hất cô ra! Nhưng cô lại khờ dại lo lắng cho anh, khờ dại nghĩ khi nào anh sẽ về nhà, nhưng lại không nghĩ đến cô lại chờ được kết cục như thế.
Có phải vui đến không nói ra lời không? Lăng Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng một hồi cười lạnh. Hai người bạn tốt của anh lại đoán sai rồi! Cái gì mà khi thấy nó cô sẽ buồn chứ?
Bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: Chỉ cần một chữ ký, về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đi đâu thì đi đó, yêu ai, ở bên ai đều không liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*].
Về phần căn nhà đang ở, tôi đã bảo luật sự chuyển sang tên em...còn về phần con trai, đương nhiên phải đi theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, một nửa tương lai của em sẽ để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em vẫn có quyền thăm con, nếu em đồng ý! Lăng Thiên nói một hơi xong, cũng không quan tâm người phụ nữ đối diện như đi vào cõi thần tiên có nghe được hay không.
[*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng.
Nói nhiều như vậy, anh quan tâm nhất chính là anh không thể nào để cho con trai của anh gọi người khác là ba. Con, năm đó là anh ép buộc cô có, đương nhiên anh sẽ phụ trách đến cùng! Huống chi, cô nhất định sẽ không muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ.
Nếu như em còn có gì không hiểu hay có yêu cầu khác thì bây giờ có thể nói ra. Lăng Thiên thu tay lại, Hình như nghe không hiểu anh đang nói gì.
Anh nói là...muốn ly hôn với tôi sao? Lần này, như kỳ tích, Tử Di cảm giác mình có sự kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp không thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi nói ra lại bình tĩnh đến thế.
Ly hôn? Cuối cùng anh ta đang nói cài gì? Cô cho là đời này anh sẽ không nói với cô câu đó! Nhưng ngay hôm nay anh đã nói ra...
Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây không phải là điều em vẫn muốn sao?
Tự do? Tử Di vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh đã chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần cô sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy? Cô còn chưa hỏi anh chuyện tối qua.
Thì ra tối qua cô lo lắng cho anh chính là tình yêu! Cô yêu anh sao? Cô cho là sẽ không có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn.
Nhưng đợi khi cô hiểu, vậy mà anh lại để cô tự do. Anh không quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn nói lời làm tổn thương; anh muốn ném đơn li hôn cho cô sao? Vậy cô là gì? Cô là gì chứ?
Là đồ chơi anh bảo tới thì tới, vứt thì đi sao? Hay là trò chơi tình yêu để anh đùa, khi trò chơi kết thúc thì cũng là lúc hạ màn?
Không, anh ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này không phải Lăng Thiên anh không cần là có thể không cần.
Lăng Thiên... anh cho rằng anh là Thượng Đế sao? Muốn thế nào thì như thế ấy sao? Hạ Tử Di tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía anh.
Đây vẫn là cô gái ở trước mặt anh bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra anh đã làm cho mặt sâu nhất trong cô nổi dậy. Thì ra là ly hôn lại có thể biến cô thành một người khác.
Tôi không phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế....Hạ Tử Di, em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau. Lăng Thiên nhắm mắt lại.
Hay cho câu “nam cưới vợ nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau”! Anh có quá đáng quá không? Ở trong lòng anh, Hạ Tử Di là người dễ bị ức hiếp như vậy sao? Tùy tiện để cho anh nhào qua nhào lại cũng không lên tiếng đúng không? Anh nằm mơ rồi!
Anh cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn thì không để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung một chỗ với tôi, không muốn thì tùy thích ném đơn ly hôn là có thể không cần sao?
Có ký hay không tùy em. Từ nay về sau tôi sẽ không trở lại quấy rầy em. Lăng Thiên mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Anh đã không còn muốn biết cô chợt thay đổi là vì cái gì. Lúc này anh chỉ muốn lẳng lặng một mình. Anh sợ mình sẽ không khống chế được cố chấp giữ cô bên cạnh. Anh không muốn tiếp tục ép buộc cô nữa...
Khoan đã... Vậy người trong điện thoại hôm qua là tình nhân của anh sao?
Có phải hay không đều không quan trọng... Bây giờ chúng ta không cần xen vào cuộc sống của đối phương nữa! Lăng Thiên đi thẳng một mạch ra ngoài, không hề quay lại nhìn cô. Anh không muốn quay lại nhìn cô để mình mềm lòng.
Hạ Tử Di như người mất hồn ngồi thụp xuống đất. Tất cả như vậy là kết thúc rồi sao? Bây giờ họ không cần xen vào cuộc sống của đối phương nữa... Không cần quan tâm người kia đang làm gì nữa sao?
Hạ Tử Di, mày là con ngốc... Sao không nhận ra tình cảm này sớm hơn? Có phải nếu nhận ra sớm hơn thì anh sẽ không đưa cho cô giấy ly hôn không? Có phải nhận ra sớm hơn thì hai người có thể sống hạnh phúc không? Liệu anh có còn yêu cô không?
--------------------------------
Hello mọi người! Lâu rồi Quỳnh ko có đăng truyện...là vì nhiều lý do
Hôm nay Quỳnh đăng luôn 2 chương! Ủng hộ nha...sắp end rồi!
15h 32
15/4/2018
Đấu tranh tư tưởng nhiều lần, cuối cùng Hạ Tử Di quyết gọi cho Lăng Thiên. Mặc dù sống chung đã hơn 5 năm, nhưng số lần mà cô chủ động gọi cho anh không nhiều.
Alo... Một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Alo... Lăng Thiên đâu rồi? Hạ Tử Di sau khi nghe giọng nữ kia liền ngạc nhiên. Là mình gọi nhầm số sao?
Cô là ai? Tìm anh ấy làm gì? Cô gái kia trong lời nói mang vẻ không hài lòng
Tôi... Tôi muốn gặp Lăng Thiên! Cô là ai...sao lại giữ điện thoại anh ấy?
Bây giờ anh ấy không rảnh... Có chuyện gì thì ngày mai nói! cô ta định tắt điện thoại thì...
Là ai gọi? Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông. Hạ Tử Di liền nhận ra đó là Lăng Thiên!
Chiếc điện thoại trên tay Tử Di rơi xuống đất, thật sự người đó là Lăng Thiên! Chuyện mà cô không mong muốn đã xảy ra... Anh không về nhà là vì phải ở cùng người phụ nữ khác!
Hạ Tử Di đến đứng cũng không vững nữa... Cô ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh buốt, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống! Trong ngực cảm thấy đau nhói... Sao lại như vậy? Sao lại cảm thấy đau như vậy? Đau vì cái gì đây?
Mẹ...sao mẹ không đi ngủ? Là tiếng của bạn nhỏ Lăng Vũ Phong.
Bảo bối... Sao con lại ra đây! Ngoài trời lạnh lắm! Mau vào nhà đi! Hạ Tử Di vội vàng lau nước mắt, ngước lên nhìn con trai.
Mẹ....là mẹ đang đợi ba sao? Nhưng sao mắt mẹ lại ướt... Lăng Vũ Phong thắc mắc nhìn mẹ. Chẳng lẽ mẹ khóc?
Bảo bối... Là bụi bay vào mắt mẹ thôi! Con ngoan...về phòng ngủ đi, được không?
Dạ...vậy con đi ngủ! Mẹ ngủ ngon..
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của con trai, lòng cô càng đau hơn! Rốt cuộc phải làm cái gì đây?
......
Hai ngày sau đó...
Hạ Tử Di từ trên lầu cùng con trai đi xuống đã thấy anh ngồi trên ghế sofa. Trên gương mặt vô cùng bình tĩnh.
Bảo bối... Chú A Nhất sẽ đưa con đi học! Mẹ phải giải quyết một số chuyện! Hạ Tử Di xoa đầu Lăng Vũ Phong nói nhỏ.
Dạ!
Sau khi con trai đã đi khỏi, Hạ Tử Di mới đi tới trước mặt anh. Sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy chứ? Sao không có nói với cô một lời nào?
Ngồi xuống đi... Tôi có chuyện muốn nói với em! Lăng Thiên không muốn làm cho mình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho Hạ Tử Di.
Vẻ mặt của anh ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, anh đều bày ra bộ mặt này. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, một động tác nho nhỏ hay một mệnh lệnh có thể khiến người khác không tự chủ nghe lời anh nói, bất mãn trong lòng cô cũng dần tan biến, cô nuốt nước miếng ngồi xuống.
Ký cái này đi rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình tái hợp!
Giọng nói anh vô cùng bình tĩnh, đem Giấy thỏa thuận li hôn đẩy tới trước mặt cô.
Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt Hạ Tử Di trừng lớn! Cô không thể tin được chuyện anh muốn nói là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện cô nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do cô đã từng khát vọng đang ở trước mắt thì cô lại trở nên hoang mang không biết làm sao!
Đây chính là nguyên nhân anh luôn đi sớm về muộn... Còn ở cùng người phụ nữ khác sao? Thì ra là anh đã sớm muốn hất cô ra! Nhưng cô lại khờ dại lo lắng cho anh, khờ dại nghĩ khi nào anh sẽ về nhà, nhưng lại không nghĩ đến cô lại chờ được kết cục như thế.
Có phải vui đến không nói ra lời không? Lăng Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng một hồi cười lạnh. Hai người bạn tốt của anh lại đoán sai rồi! Cái gì mà khi thấy nó cô sẽ buồn chứ?
Bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: Chỉ cần một chữ ký, về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đi đâu thì đi đó, yêu ai, ở bên ai đều không liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*].
Về phần căn nhà đang ở, tôi đã bảo luật sự chuyển sang tên em...còn về phần con trai, đương nhiên phải đi theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, một nửa tương lai của em sẽ để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em vẫn có quyền thăm con, nếu em đồng ý! Lăng Thiên nói một hơi xong, cũng không quan tâm người phụ nữ đối diện như đi vào cõi thần tiên có nghe được hay không.
[*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng.
Nói nhiều như vậy, anh quan tâm nhất chính là anh không thể nào để cho con trai của anh gọi người khác là ba. Con, năm đó là anh ép buộc cô có, đương nhiên anh sẽ phụ trách đến cùng! Huống chi, cô nhất định sẽ không muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ.
Nếu như em còn có gì không hiểu hay có yêu cầu khác thì bây giờ có thể nói ra. Lăng Thiên thu tay lại, Hình như nghe không hiểu anh đang nói gì.
Anh nói là...muốn ly hôn với tôi sao? Lần này, như kỳ tích, Tử Di cảm giác mình có sự kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp không thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi nói ra lại bình tĩnh đến thế.
Ly hôn? Cuối cùng anh ta đang nói cài gì? Cô cho là đời này anh sẽ không nói với cô câu đó! Nhưng ngay hôm nay anh đã nói ra...
Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây không phải là điều em vẫn muốn sao?
Tự do? Tử Di vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh đã chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần cô sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy? Cô còn chưa hỏi anh chuyện tối qua.
Thì ra tối qua cô lo lắng cho anh chính là tình yêu! Cô yêu anh sao? Cô cho là sẽ không có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn.
Nhưng đợi khi cô hiểu, vậy mà anh lại để cô tự do. Anh không quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn nói lời làm tổn thương; anh muốn ném đơn li hôn cho cô sao? Vậy cô là gì? Cô là gì chứ?
Là đồ chơi anh bảo tới thì tới, vứt thì đi sao? Hay là trò chơi tình yêu để anh đùa, khi trò chơi kết thúc thì cũng là lúc hạ màn?
Không, anh ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này không phải Lăng Thiên anh không cần là có thể không cần.
Lăng Thiên... anh cho rằng anh là Thượng Đế sao? Muốn thế nào thì như thế ấy sao? Hạ Tử Di tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía anh.
Đây vẫn là cô gái ở trước mặt anh bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra anh đã làm cho mặt sâu nhất trong cô nổi dậy. Thì ra là ly hôn lại có thể biến cô thành một người khác.
Tôi không phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế....Hạ Tử Di, em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau. Lăng Thiên nhắm mắt lại.
Hay cho câu “nam cưới vợ nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau”! Anh có quá đáng quá không? Ở trong lòng anh, Hạ Tử Di là người dễ bị ức hiếp như vậy sao? Tùy tiện để cho anh nhào qua nhào lại cũng không lên tiếng đúng không? Anh nằm mơ rồi!
Anh cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn thì không để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung một chỗ với tôi, không muốn thì tùy thích ném đơn ly hôn là có thể không cần sao?
Có ký hay không tùy em. Từ nay về sau tôi sẽ không trở lại quấy rầy em. Lăng Thiên mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Anh đã không còn muốn biết cô chợt thay đổi là vì cái gì. Lúc này anh chỉ muốn lẳng lặng một mình. Anh sợ mình sẽ không khống chế được cố chấp giữ cô bên cạnh. Anh không muốn tiếp tục ép buộc cô nữa...
Khoan đã... Vậy người trong điện thoại hôm qua là tình nhân của anh sao?
Có phải hay không đều không quan trọng... Bây giờ chúng ta không cần xen vào cuộc sống của đối phương nữa! Lăng Thiên đi thẳng một mạch ra ngoài, không hề quay lại nhìn cô. Anh không muốn quay lại nhìn cô để mình mềm lòng.
Hạ Tử Di như người mất hồn ngồi thụp xuống đất. Tất cả như vậy là kết thúc rồi sao? Bây giờ họ không cần xen vào cuộc sống của đối phương nữa... Không cần quan tâm người kia đang làm gì nữa sao?
Hạ Tử Di, mày là con ngốc... Sao không nhận ra tình cảm này sớm hơn? Có phải nếu nhận ra sớm hơn thì anh sẽ không đưa cho cô giấy ly hôn không? Có phải nhận ra sớm hơn thì hai người có thể sống hạnh phúc không? Liệu anh có còn yêu cô không?
--------------------------------
Hello mọi người! Lâu rồi Quỳnh ko có đăng truyện...là vì nhiều lý do
Hôm nay Quỳnh đăng luôn 2 chương! Ủng hộ nha...sắp end rồi!
15h 32
15/4/2018
/83
|