Từ Khả Vi nghe được âm thanh của cô, run rẩy mí mắt, mở mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự, miệng bà giật giật, muốn kêu Uyển Tình, lại không thể lên tiếng.
Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết thấy, vội vàng nhắc Uyển Tình, Uyển Tình nhìn lại, cầm tay của Từ Khả Vi: “Mẹ... con là Uyển Tình!”
Từ Khả Vi chậm rãi nhìn về phía cô, lại mơ hồ thấy Mục Thiên Dương ở sau lưng cô, nhớ tới mấy ngày trước nằm viện, anh đến bệnh viện thăm bà. Bà đưa ánh mắt chuyển qua trên người Uyển Tình, nhép nhép miệng, thật sự không có hơi sức nói được nên lời, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
Bà không yên lòng về Uyển Tình! Đáng tiếc hiện tại, muốn dặn dò cô mấy tiếng, cũng không được. Bà đau quá, toàn thân đều thống khổ, có phải cả đời này, bà đã sắp hết hay không?
Uyển Tình! Uyển Tình! Uyển Tình mà bà yêu thương nhất trên đời, cốt nhục của bà... bà nhìn Uyển Tình, mang theo lo lắng vô cùng, liền như vậy mất đi hơi thở.
“Mẹ!” Uyển Tình hét lớn một tiếng, không thể tin được.
Bác sĩ đi qua, kiểm tra một chút, nhắc nhở mọi người: “Đã đi rồi.” Đồng thời báo thời gian.
Uyển Tình không thể tin được, ngu ngơ vài giây, nằm úp sấp trên thi thể của mẹ khóc lớn lên, một tiếng hô “Mẹ”, ruột gan như đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Đỗ Viễn Minh ngồi xổm ở bên kia, nắm lấy một cánh tay của Từ Khả Vi, yên lặng rơi lệ.
Thiên Tuyết và Mục Thiên Dương thấy, trong lòng cũng không chịu nổi, cổ họng hai người vô cùng khó chịu, Thiên Tuyết nghe Uyển Tình khóc lên, chính mình cũng không nhịn được mà khóc.
Trong phòng bi thương thảm thiết, Mục Thiên Thành và A Thành lén lút đi tới, biết người đã quy về trời, hai người cũng có chút hoảng hốt, sửng sốt giây lát, muốn nói chuyện với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương khoát tay đẩy bọn họ ra ngoài, muốn đi đến bên cạnh Uyển Tình an ủi cô. Nhưng vươn tay ra, thấy cả người cô run rẩy, nghe được tiếng khóc của cô, lại dâng lên một cảm giác không nói thành lời.
Mục Thiên Thành có phần gấp gáp, còn chưa kịp nói gì, cảnh sát đã đến.
Từ xa cảnh sát đã nghe thấy tiếng khóc, liền đoán được người bị thương đã chết. đi tới cửa vừa thấy vẻ mặt bi thương của tất cả mọi người, lời chuẩn bị nói bị dừng giây lát, âm thanh nói ra cũng rất nhẹ: “Xin hỏi, ai là Mục Thiên Dương?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu nói: “Vâng.”
Cả người cảnh sát toát mồ hôi, biết lai lịch của anh và chồng của người chết, âm thanh có phần run rẩy: “Chúng ta phát hiện chiếc xe của anh ở trên bờ sông, đoán chừng là bị thương tổn do va chạm... Ách, xem đâm chết bà Từ, mời, mời anh theo chúng tôi về điều tra.”
Mục Thiên Dương không thể tin trừng to mắt, Thiên Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu lên, UYển Tình ngừng khóc, đột nhiên ưỡn thẳng lưng.
Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, thấy lưng cô thẳng lên, lên tiếng nói: “Uyển Tình, anh...”
Uyển Tình mạnh mẽ nhào vào trên thi thể của Từ Khả Vi hô to: “Mẹ...”
Mục Thiên Dương nhìn chiếc nhẫn lam bảo thạch trên tay cô, dưới chân lảo đảo, bị cảnh sát đưa đi rồi. Đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Mục Thiên Thành và A Thành, anh còn nói: “Chăm sóc UYển Tình.”
Thiên Tuyết bất giác không phản ứng kịp, muốn đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Thiên Thành, vội vàng hỏi: “Có phải sai ở đâu rồi không?”
Mục Thiên Thành xoa bóp tay cô: “Trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Uyển Tình, hai người bọn em, cô ấy cần em, bên anh ấy đã có anh.”
Thiên Tuyết quay đầu nhìn UYển Tình, phát hiện tiếng khóc của cô hiện giờ và trước đó đã có chút khác biệt rồi, vừa rồi chỉ là thương tâm, hiện giờ... khác rồi...
Uyển Tình khóc thật lâu, ôm lấy thi thể của Từ Khả Vi không muốn buông ra, sau cùng vẫn là Đỗ Viễn Minh khuyên cô: “Người đã chết, nên sớm nhập thổ vi an một chút, cháu như vậy, ngược lại sẽ không để mẹ được thanh thản đâu.”
Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể thả người ra.
Đến lúc này, thư ký của Đỗ Viễn Minh cũng đã đến, bố trí nơi nghỉ ngơi cho Uyển Tình, thi thể tạm thời nhập vào nhà xác, quyết định đợi đến ngày mai khi Uyển Tình bình tĩnh rồi lại nói.
Uyển Tình mơ mơ màng màng đi vào khách sạn, nằm trên giường, phát hiện Thiên Tuyết đang đỡ mình, nhớ tới lúc ở bệnh viện nghe được câu nói kia, đột nhiên liền đẩy cô ra.
Thiên Tuyết sửng sốt, đắp kín chăn cho cô, chắc chắn nói: “Trước kia anh mình có chút vô liêm sỉ, nhưng đến giờ này phút này, anh ấy chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu dù chỉ một chút!” Dừng một lát, nghĩ đến xe của anh mình xuất hiện ở nơi hẻo lánh này, chắc chắn không phải trùng hợp: “Cậu phải tin tưởng anh ấy.”
Uyển Tình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, hai tay ôm đầu gối, lam bảo thạch phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Thiên Tuyết nhìn thấy nhẫn, sửng sốt một lát, thầm nghĩ đây là ý gì? Tự nhiên cô nhìn ra được đây là đồ tốt, chỉ sợ là anh ấy đưa...
Uyển Tình khó ngủ cả đêm, không ngủ nổi, cũng không tỉnh, vẫn nằm mơ, vừa thực vừa ảo, quấy đến cô không thể an giấc. Trời còn chưa sáng, cô liền đứng lên, khoảnh khắc sợ sệt, đi ra cửa. Bên ngoài rất im ắng, chỉ có chút ánh đèn, cô lung tung đi tới, tìm được cầu thang, tiếp tục đi xuống.
Người ở trước khách sạn đã ngủ thiếp đi, cô đi ra cửa lớn, nhìn đường phố im ắng, sợ run đứng bên cạnh cửa.
Cửa phòng cô là hai gian, Thiên Tuyết ngủ bên cạnh cô, tinh thần hoảng hốt, ra ngoài lúc đó mà lại không phát hiện. Tối hôm qua tâm tình của Thiên Tuyết cũng rất loạn, đã lâu mới ngủ, vừa ngủ được một chút, thêm động tác của cô lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không bị đánh thức.
Mãi đến khi gió lạnh ở ngoài cửa thổi qua, Thiên Tuyết bỗng bừng tỉnh, phát hiện cửa phòng để mở, Uyển Tình không ở trên giường, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa gọi Uyển Tình, mãi đến khi nhìn thấy người mới yên lại.
Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết thấy, vội vàng nhắc Uyển Tình, Uyển Tình nhìn lại, cầm tay của Từ Khả Vi: “Mẹ... con là Uyển Tình!”
Từ Khả Vi chậm rãi nhìn về phía cô, lại mơ hồ thấy Mục Thiên Dương ở sau lưng cô, nhớ tới mấy ngày trước nằm viện, anh đến bệnh viện thăm bà. Bà đưa ánh mắt chuyển qua trên người Uyển Tình, nhép nhép miệng, thật sự không có hơi sức nói được nên lời, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
Bà không yên lòng về Uyển Tình! Đáng tiếc hiện tại, muốn dặn dò cô mấy tiếng, cũng không được. Bà đau quá, toàn thân đều thống khổ, có phải cả đời này, bà đã sắp hết hay không?
Uyển Tình! Uyển Tình! Uyển Tình mà bà yêu thương nhất trên đời, cốt nhục của bà... bà nhìn Uyển Tình, mang theo lo lắng vô cùng, liền như vậy mất đi hơi thở.
“Mẹ!” Uyển Tình hét lớn một tiếng, không thể tin được.
Bác sĩ đi qua, kiểm tra một chút, nhắc nhở mọi người: “Đã đi rồi.” Đồng thời báo thời gian.
Uyển Tình không thể tin được, ngu ngơ vài giây, nằm úp sấp trên thi thể của mẹ khóc lớn lên, một tiếng hô “Mẹ”, ruột gan như đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Đỗ Viễn Minh ngồi xổm ở bên kia, nắm lấy một cánh tay của Từ Khả Vi, yên lặng rơi lệ.
Thiên Tuyết và Mục Thiên Dương thấy, trong lòng cũng không chịu nổi, cổ họng hai người vô cùng khó chịu, Thiên Tuyết nghe Uyển Tình khóc lên, chính mình cũng không nhịn được mà khóc.
Trong phòng bi thương thảm thiết, Mục Thiên Thành và A Thành lén lút đi tới, biết người đã quy về trời, hai người cũng có chút hoảng hốt, sửng sốt giây lát, muốn nói chuyện với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương khoát tay đẩy bọn họ ra ngoài, muốn đi đến bên cạnh Uyển Tình an ủi cô. Nhưng vươn tay ra, thấy cả người cô run rẩy, nghe được tiếng khóc của cô, lại dâng lên một cảm giác không nói thành lời.
Mục Thiên Thành có phần gấp gáp, còn chưa kịp nói gì, cảnh sát đã đến.
Từ xa cảnh sát đã nghe thấy tiếng khóc, liền đoán được người bị thương đã chết. đi tới cửa vừa thấy vẻ mặt bi thương của tất cả mọi người, lời chuẩn bị nói bị dừng giây lát, âm thanh nói ra cũng rất nhẹ: “Xin hỏi, ai là Mục Thiên Dương?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu nói: “Vâng.”
Cả người cảnh sát toát mồ hôi, biết lai lịch của anh và chồng của người chết, âm thanh có phần run rẩy: “Chúng ta phát hiện chiếc xe của anh ở trên bờ sông, đoán chừng là bị thương tổn do va chạm... Ách, xem đâm chết bà Từ, mời, mời anh theo chúng tôi về điều tra.”
Mục Thiên Dương không thể tin trừng to mắt, Thiên Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu lên, UYển Tình ngừng khóc, đột nhiên ưỡn thẳng lưng.
Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, thấy lưng cô thẳng lên, lên tiếng nói: “Uyển Tình, anh...”
Uyển Tình mạnh mẽ nhào vào trên thi thể của Từ Khả Vi hô to: “Mẹ...”
Mục Thiên Dương nhìn chiếc nhẫn lam bảo thạch trên tay cô, dưới chân lảo đảo, bị cảnh sát đưa đi rồi. Đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Mục Thiên Thành và A Thành, anh còn nói: “Chăm sóc UYển Tình.”
Thiên Tuyết bất giác không phản ứng kịp, muốn đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Thiên Thành, vội vàng hỏi: “Có phải sai ở đâu rồi không?”
Mục Thiên Thành xoa bóp tay cô: “Trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Uyển Tình, hai người bọn em, cô ấy cần em, bên anh ấy đã có anh.”
Thiên Tuyết quay đầu nhìn UYển Tình, phát hiện tiếng khóc của cô hiện giờ và trước đó đã có chút khác biệt rồi, vừa rồi chỉ là thương tâm, hiện giờ... khác rồi...
Uyển Tình khóc thật lâu, ôm lấy thi thể của Từ Khả Vi không muốn buông ra, sau cùng vẫn là Đỗ Viễn Minh khuyên cô: “Người đã chết, nên sớm nhập thổ vi an một chút, cháu như vậy, ngược lại sẽ không để mẹ được thanh thản đâu.”
Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể thả người ra.
Đến lúc này, thư ký của Đỗ Viễn Minh cũng đã đến, bố trí nơi nghỉ ngơi cho Uyển Tình, thi thể tạm thời nhập vào nhà xác, quyết định đợi đến ngày mai khi Uyển Tình bình tĩnh rồi lại nói.
Uyển Tình mơ mơ màng màng đi vào khách sạn, nằm trên giường, phát hiện Thiên Tuyết đang đỡ mình, nhớ tới lúc ở bệnh viện nghe được câu nói kia, đột nhiên liền đẩy cô ra.
Thiên Tuyết sửng sốt, đắp kín chăn cho cô, chắc chắn nói: “Trước kia anh mình có chút vô liêm sỉ, nhưng đến giờ này phút này, anh ấy chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu dù chỉ một chút!” Dừng một lát, nghĩ đến xe của anh mình xuất hiện ở nơi hẻo lánh này, chắc chắn không phải trùng hợp: “Cậu phải tin tưởng anh ấy.”
Uyển Tình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, hai tay ôm đầu gối, lam bảo thạch phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Thiên Tuyết nhìn thấy nhẫn, sửng sốt một lát, thầm nghĩ đây là ý gì? Tự nhiên cô nhìn ra được đây là đồ tốt, chỉ sợ là anh ấy đưa...
Uyển Tình khó ngủ cả đêm, không ngủ nổi, cũng không tỉnh, vẫn nằm mơ, vừa thực vừa ảo, quấy đến cô không thể an giấc. Trời còn chưa sáng, cô liền đứng lên, khoảnh khắc sợ sệt, đi ra cửa. Bên ngoài rất im ắng, chỉ có chút ánh đèn, cô lung tung đi tới, tìm được cầu thang, tiếp tục đi xuống.
Người ở trước khách sạn đã ngủ thiếp đi, cô đi ra cửa lớn, nhìn đường phố im ắng, sợ run đứng bên cạnh cửa.
Cửa phòng cô là hai gian, Thiên Tuyết ngủ bên cạnh cô, tinh thần hoảng hốt, ra ngoài lúc đó mà lại không phát hiện. Tối hôm qua tâm tình của Thiên Tuyết cũng rất loạn, đã lâu mới ngủ, vừa ngủ được một chút, thêm động tác của cô lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không bị đánh thức.
Mãi đến khi gió lạnh ở ngoài cửa thổi qua, Thiên Tuyết bỗng bừng tỉnh, phát hiện cửa phòng để mở, Uyển Tình không ở trên giường, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa gọi Uyển Tình, mãi đến khi nhìn thấy người mới yên lại.
/643
|