Hứa Nhan cảm thấy lòng tự tôn của bản thân giống như đang bị đối phương chà đạp, cô dùng sức đẩy mạnh Phỉ Ngạo ra, đáng tiếc nam nữ chênh lệch, làm cách nào cũng không tách ra được. Ở khoảng cách cực gần, cô có thể ngửi được mùi hương nam tính cùng hơi thở có chút rối loạn của anh, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Dừng lại! Phỉ Ngạo, tên khốn kiếp này!”
Thấy cô ra sức giãy dụa, Phỉ Ngạo nheo lại cặp mắt nguy hiểm, đột nhiên nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào trên cửa, sau đó chen vào giữa hai chân cô. Hứa Nhan theo bản năng sợ ngã liền vòng hai chân qua hông anh, tay cũng bám lên trên bờ vai rộng, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Từ mấy ngày trước bọn họ đã không còn ngủ chung nữa, chẳng lẽ anh ta chịu đựng lâu quá nên hóa hồ đồ rồi sao?
“Thế nào? Miệng thì bảo dừng, nhưng thân thể lại không thành thật đây!”
Phỉ Ngạo tà ác cười, một tay ôm eo cô, một tay đã trượt vào trong nơi bí mật dò tìm.
“Anh, anh có biết mình đang làm gì không?” Hứa Nhan xấu hổ giãy dụa.
“Biết!”
Anh trầm giọng trả lời, ngửi được mùi hương quen thuộc dìu dịu trên người cô, vật ngủ say giữa chân cũng dần dần có phản ứng. Ngón tay tìm được lối vào nhẹ nhàng vuốt ve, Hứa Nhan khó chịu hừ khẽ một tiếng, sau đó như nhận ra cơ thể mình bắt đầu động tình, cô đỏ mặt muốn đẩy anh ra. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến cho cô sợ đến mức không dám động đậy.
“Ngạo? Anh có trong đó không?”
Phỉ Ngạo cũng dừng động tác, cúi đầu, phát hiện vẻ mặt hoảng loạn của Hứa Nhan thì lại cười khẩy một tiếng, đem hai ngón tay đè ép hoa huyệt của cô, đồng thời nói:
“Anh đang bận, có chuyện gì?”
“A…” Hứa Nhan bị kích thích kêu khẽ một tiếng, có điều nhớ ra cách một cánh cửa còn có người đang đứng, cô cắn môi không dám phát ra âm thanh. Người yêu cũ của anh ta đứng bên ngoài cửa, vậy mà anh ta vẫn còn hứng làm chuyện đồi bại này sao? May mắn là nơi này cách âm tốt, cho nên trừ phi nói thật to, nếu không người bên kia chắc chắn không nghe được.
Cảm nhận bên trong hoa huyệt có hai ngón tay đang không ngừng ra vào, tim cô đập càng lúc càng nhanh, sợ bị người phát hiện nên có chút căng thẳng, vách tường nhẹ nhàng mấp máy hút lấy dị vật, dịch thủy ẩm ướt cũng bắt đầu chảy xuống.
Phỉ Ngạo thật hài lòng, động tác càng ngày càng nhanh, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong, đè lên điểm nhạy cảm của cô khiến đầu óc cô tê dại.
“Dừng lại… xin anh…” Cô nhỏ giọng cầu xin, cả người hư nhược ôm lấy Phỉ Ngạo.
“Em có chuyện muốn nói với anh, có thể cho em vào phòng không?”
Giai Kỳ đúng lúc lên tiếng, càng dọa Hứa Nhan thít chặt lại, mật dịch theo ngón tay anh rời đi chảy xuống quần lót. Phỉ Ngạo đem váy của cô kéo lên trên bụng, bình tĩnh đáp lời:
“Anh đang làm việc.”
Quần lót cũng bị kéo xuống đến đùi, Hứa Nhan thở gấp mấy hơi, âm hạch chợt bị đỉnh đầu của “thứ kia” trêu đùa qua lại mang đến từng trận ngứa ngáy. Cô cắn lên áo sơ mi trên người anh, hơi nhúc nhích thân mình lui ra sau, đáng tiếc cơ thể bị kẹp giữa Phỉ Ngạo và cửa gỗ, không cách nào di chuyển được, bầu ngực mềm mại cũng theo động tác đó cọ lên cơ ngực rắn chắc.
“Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu!”
Giai Kỳ vẫn còn chưa chịu rời đi, báo hại Hứa Nhan muốn phản kháng cũng không được, Phỉ Ngạo nhếch môi, ở bên tai cô phả khí nóng:
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không, Giai Kỳ sẽ nghe được.”
Người này thế nhưng đe dọa cô? Hứa Nhan hung hăng cắn lên bờ vai anh. Phỉ Ngạo cũng không để ý chút đau đớn nho nhỏ này, một tay đem hai cánh hoa tách ra, nam tính thô to bắt đầu chen vào trong từng chút một.
“Ư…”
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng của cô, có phần xấu hổ, cực kì đáng yêu. Vừa mới đút vào một phần ba, hoa huyệt đã cấp tốc co lại, giống như có linh tính vuốt ve thân dưới của anh. Phỉ Ngạo thở mạnh một hơi, đúng lúc này chợt thả lỏng eo Hứa Nhan ra, trọng lực kéo xuống khiến thân thể cô càng dán sát vào người anh, nơi hai người kết hợp cũng vì vậy mà càng chặt chẽ. Nháy mắt đó, toàn bộ nam tính nóng rực đều cắm vào bên trong.
Hoa huyệt bị cự vật mạnh mẽ chen vào, có chút đau đớn, Hứa Nhan cắn vai anh càng mạnh. Phỉ Ngạo cảm thụ tư vị ấm áp dưới thân, chợt ép mạnh cô lên trên cửa, bắt đầu chầm chậm ra vào.
Không thấy anh trả lời, Giai Kỳ cuối cùng cũng bỏ cuộc, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, ngày mai gặp. Anh ngủ ngon.”
Tiếng bước chân vang lên rất khẽ, nhưng đúng là cô ta đã rời đi, Hứa Nhan thấy vậy lại nhúc nhích thân mình muốn thoát ra, kết quả là Phỉ Ngạo lần thứ hai buông eo cô ra, khiến cho thân thể cô trượt xuống.
“A…”
Hứa Nhan cảm giác được thứ kia đỉnh sâu vào trong hoa tâm, không khỏi run lên, bám chặt lấy cổ anh, hơi thở có chút rối loạn.
“Đến lúc này rồi, cô đừng hòng trốn!”
Tiếng nói vừa dứt, Phỉ Ngạo chợt tăng nhanh tốc độ, phân thân thô to cắm vào rút ra liên tục, âm thanh thân thể va chạm khe khẽ vang lên bên trong căn phòng. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đẹp của Hứa Nhan trở nên mơ màng, nhưng thủy chung vẫn cắn chặt môi không kêu ra tiếng.
“Kêu to một chút!”
Anh rút nam tính ra, sau đó hung hăng cắm mạnh vào, muốn chọc cho cô phát ra âm thanh đáng yêu như vừa rồi.
“A, ưm… đừng làm vậy…”
Cả người cô vô lực bị anh ôm ở trong ngực, đùi mở rộng vòng lấy phần eo anh. Phỉ Ngạo đem hai tay ôm chặt eo cô, nghe được tiếng rên câu hồn kia càng thêm hưng phấn, mạnh mẽ đâm sâu vào trong.
Hoa huyệt run lên từng hồi, mật dịch theo khe hở nhỏ chảy ra thấm ướt cả nửa phần quần tây của anh, vậy mà anh không chút để ý, càng bắt ép cô thừa nhận từng đợt khoái cảm mãnh liệt.
“Kêu tên tôi!”
Phỉ Ngạo không ngừng động tác, bởi vì cô đã đủ ướt nên ra vào cực kì thuận lợi, hai bên vách tường mềm mại bị anh cọ đến cọ lui, ngứa ngáy khó chịu. Hứa Nhan hung hăng trừng anh, ai ngờ đâu càng chọc anh không vui, hai tay bắt lấy đùi cô giơ lên cao, sau đó nhanh chóng ép người tới trước, đem nam tính thô dài đâm lút vào trong. Bị anh trêu đùa như vậy, Hứa Nhan chỉ thấy cả người nóng hừng hực, không khỏi lại rên rỉ ra tiếng, cánh môi hé ra, liên tục thở hổn hển mấy hơi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng có chút hấp dẫn.
“Không kêu sao? Được!”
Phỉ Ngạo cười, chợt hung bạo đâm mạnh vào, đè lên điểm nhạy cảm của cô, sau đó không đợi cô phản kháng đã mạnh mẽ tăng nhanh tốc độ, mà đỉnh đầu lần nào cũng chạm vào nơi yếu ớt kia. Từng đợt va chạm như sóng lớn mãnh liệt không ngừng, làm thân thể Hứa Nhan đung đưa theo.
Khoái cảm đột nhiên đánh úp tới khiến bên dưới trở nên tê dại, Hứa Nhan chịu không nổi, nức nở nói:
“Ngạo… xin anh, nhanh quá…”
Nghe được cô kêu tên mình, Phỉ Ngạo thế nhưng càng hưng phấn thêm, mặc cho Hứa Nhan đứt quãng cầu xin, vẫn rong ruổi ra vào trong cơ thể cô.
Hứa Nhan cảm thấy mình như đang cưỡi ngựa, cơ thể lâng lâng khó chịu, hoa huyệt bị thứ to dài kia thô bạo kéo mở từng đợt, cho dù bị căng đau nhưng vẫn có chút khoái cảm trong đó.
“Aa... ưm… dừng lại đi… tôi không chịu được nữa…”
Bên trong cô chặt chẽ lại ấm áp, khiến Phỉ Ngạo không cẩn thận hãm sâu vào trong tình dục, liên tục mài qua mài lại cánh hoa của cô. Dưới thân bị ma sát đến tê dại, mồ hôi chảy dọc theo gò má xinh đẹp của cô, môi vừa hé ra thở dốc liền bị một đôi môi khác chặn lại. Đầu lưỡi đưa vào bên trong tìm kiếm, thân dưới tạm thời đình chỉ thế công.
Hứa Nhan bị hôn đến choáng váng đầu óc, áo ngực đã trượt lên trên từ lúc nào, để lộ làn da trắng trẻo mềm mại. Toàn thân hai người như bị thiêu đốt, lửa tình làm mỗi tấc da thịt của Hứa Nhan đều trở nên nóng bỏng.
“Dừng lại! Phỉ Ngạo, tên khốn kiếp này!”
Thấy cô ra sức giãy dụa, Phỉ Ngạo nheo lại cặp mắt nguy hiểm, đột nhiên nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào trên cửa, sau đó chen vào giữa hai chân cô. Hứa Nhan theo bản năng sợ ngã liền vòng hai chân qua hông anh, tay cũng bám lên trên bờ vai rộng, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Từ mấy ngày trước bọn họ đã không còn ngủ chung nữa, chẳng lẽ anh ta chịu đựng lâu quá nên hóa hồ đồ rồi sao?
“Thế nào? Miệng thì bảo dừng, nhưng thân thể lại không thành thật đây!”
Phỉ Ngạo tà ác cười, một tay ôm eo cô, một tay đã trượt vào trong nơi bí mật dò tìm.
“Anh, anh có biết mình đang làm gì không?” Hứa Nhan xấu hổ giãy dụa.
“Biết!”
Anh trầm giọng trả lời, ngửi được mùi hương quen thuộc dìu dịu trên người cô, vật ngủ say giữa chân cũng dần dần có phản ứng. Ngón tay tìm được lối vào nhẹ nhàng vuốt ve, Hứa Nhan khó chịu hừ khẽ một tiếng, sau đó như nhận ra cơ thể mình bắt đầu động tình, cô đỏ mặt muốn đẩy anh ra. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến cho cô sợ đến mức không dám động đậy.
“Ngạo? Anh có trong đó không?”
Phỉ Ngạo cũng dừng động tác, cúi đầu, phát hiện vẻ mặt hoảng loạn của Hứa Nhan thì lại cười khẩy một tiếng, đem hai ngón tay đè ép hoa huyệt của cô, đồng thời nói:
“Anh đang bận, có chuyện gì?”
“A…” Hứa Nhan bị kích thích kêu khẽ một tiếng, có điều nhớ ra cách một cánh cửa còn có người đang đứng, cô cắn môi không dám phát ra âm thanh. Người yêu cũ của anh ta đứng bên ngoài cửa, vậy mà anh ta vẫn còn hứng làm chuyện đồi bại này sao? May mắn là nơi này cách âm tốt, cho nên trừ phi nói thật to, nếu không người bên kia chắc chắn không nghe được.
Cảm nhận bên trong hoa huyệt có hai ngón tay đang không ngừng ra vào, tim cô đập càng lúc càng nhanh, sợ bị người phát hiện nên có chút căng thẳng, vách tường nhẹ nhàng mấp máy hút lấy dị vật, dịch thủy ẩm ướt cũng bắt đầu chảy xuống.
Phỉ Ngạo thật hài lòng, động tác càng ngày càng nhanh, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong, đè lên điểm nhạy cảm của cô khiến đầu óc cô tê dại.
“Dừng lại… xin anh…” Cô nhỏ giọng cầu xin, cả người hư nhược ôm lấy Phỉ Ngạo.
“Em có chuyện muốn nói với anh, có thể cho em vào phòng không?”
Giai Kỳ đúng lúc lên tiếng, càng dọa Hứa Nhan thít chặt lại, mật dịch theo ngón tay anh rời đi chảy xuống quần lót. Phỉ Ngạo đem váy của cô kéo lên trên bụng, bình tĩnh đáp lời:
“Anh đang làm việc.”
Quần lót cũng bị kéo xuống đến đùi, Hứa Nhan thở gấp mấy hơi, âm hạch chợt bị đỉnh đầu của “thứ kia” trêu đùa qua lại mang đến từng trận ngứa ngáy. Cô cắn lên áo sơ mi trên người anh, hơi nhúc nhích thân mình lui ra sau, đáng tiếc cơ thể bị kẹp giữa Phỉ Ngạo và cửa gỗ, không cách nào di chuyển được, bầu ngực mềm mại cũng theo động tác đó cọ lên cơ ngực rắn chắc.
“Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu!”
Giai Kỳ vẫn còn chưa chịu rời đi, báo hại Hứa Nhan muốn phản kháng cũng không được, Phỉ Ngạo nhếch môi, ở bên tai cô phả khí nóng:
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không, Giai Kỳ sẽ nghe được.”
Người này thế nhưng đe dọa cô? Hứa Nhan hung hăng cắn lên bờ vai anh. Phỉ Ngạo cũng không để ý chút đau đớn nho nhỏ này, một tay đem hai cánh hoa tách ra, nam tính thô to bắt đầu chen vào trong từng chút một.
“Ư…”
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng của cô, có phần xấu hổ, cực kì đáng yêu. Vừa mới đút vào một phần ba, hoa huyệt đã cấp tốc co lại, giống như có linh tính vuốt ve thân dưới của anh. Phỉ Ngạo thở mạnh một hơi, đúng lúc này chợt thả lỏng eo Hứa Nhan ra, trọng lực kéo xuống khiến thân thể cô càng dán sát vào người anh, nơi hai người kết hợp cũng vì vậy mà càng chặt chẽ. Nháy mắt đó, toàn bộ nam tính nóng rực đều cắm vào bên trong.
Hoa huyệt bị cự vật mạnh mẽ chen vào, có chút đau đớn, Hứa Nhan cắn vai anh càng mạnh. Phỉ Ngạo cảm thụ tư vị ấm áp dưới thân, chợt ép mạnh cô lên trên cửa, bắt đầu chầm chậm ra vào.
Không thấy anh trả lời, Giai Kỳ cuối cùng cũng bỏ cuộc, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, ngày mai gặp. Anh ngủ ngon.”
Tiếng bước chân vang lên rất khẽ, nhưng đúng là cô ta đã rời đi, Hứa Nhan thấy vậy lại nhúc nhích thân mình muốn thoát ra, kết quả là Phỉ Ngạo lần thứ hai buông eo cô ra, khiến cho thân thể cô trượt xuống.
“A…”
Hứa Nhan cảm giác được thứ kia đỉnh sâu vào trong hoa tâm, không khỏi run lên, bám chặt lấy cổ anh, hơi thở có chút rối loạn.
“Đến lúc này rồi, cô đừng hòng trốn!”
Tiếng nói vừa dứt, Phỉ Ngạo chợt tăng nhanh tốc độ, phân thân thô to cắm vào rút ra liên tục, âm thanh thân thể va chạm khe khẽ vang lên bên trong căn phòng. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đẹp của Hứa Nhan trở nên mơ màng, nhưng thủy chung vẫn cắn chặt môi không kêu ra tiếng.
“Kêu to một chút!”
Anh rút nam tính ra, sau đó hung hăng cắm mạnh vào, muốn chọc cho cô phát ra âm thanh đáng yêu như vừa rồi.
“A, ưm… đừng làm vậy…”
Cả người cô vô lực bị anh ôm ở trong ngực, đùi mở rộng vòng lấy phần eo anh. Phỉ Ngạo đem hai tay ôm chặt eo cô, nghe được tiếng rên câu hồn kia càng thêm hưng phấn, mạnh mẽ đâm sâu vào trong.
Hoa huyệt run lên từng hồi, mật dịch theo khe hở nhỏ chảy ra thấm ướt cả nửa phần quần tây của anh, vậy mà anh không chút để ý, càng bắt ép cô thừa nhận từng đợt khoái cảm mãnh liệt.
“Kêu tên tôi!”
Phỉ Ngạo không ngừng động tác, bởi vì cô đã đủ ướt nên ra vào cực kì thuận lợi, hai bên vách tường mềm mại bị anh cọ đến cọ lui, ngứa ngáy khó chịu. Hứa Nhan hung hăng trừng anh, ai ngờ đâu càng chọc anh không vui, hai tay bắt lấy đùi cô giơ lên cao, sau đó nhanh chóng ép người tới trước, đem nam tính thô dài đâm lút vào trong. Bị anh trêu đùa như vậy, Hứa Nhan chỉ thấy cả người nóng hừng hực, không khỏi lại rên rỉ ra tiếng, cánh môi hé ra, liên tục thở hổn hển mấy hơi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng có chút hấp dẫn.
“Không kêu sao? Được!”
Phỉ Ngạo cười, chợt hung bạo đâm mạnh vào, đè lên điểm nhạy cảm của cô, sau đó không đợi cô phản kháng đã mạnh mẽ tăng nhanh tốc độ, mà đỉnh đầu lần nào cũng chạm vào nơi yếu ớt kia. Từng đợt va chạm như sóng lớn mãnh liệt không ngừng, làm thân thể Hứa Nhan đung đưa theo.
Khoái cảm đột nhiên đánh úp tới khiến bên dưới trở nên tê dại, Hứa Nhan chịu không nổi, nức nở nói:
“Ngạo… xin anh, nhanh quá…”
Nghe được cô kêu tên mình, Phỉ Ngạo thế nhưng càng hưng phấn thêm, mặc cho Hứa Nhan đứt quãng cầu xin, vẫn rong ruổi ra vào trong cơ thể cô.
Hứa Nhan cảm thấy mình như đang cưỡi ngựa, cơ thể lâng lâng khó chịu, hoa huyệt bị thứ to dài kia thô bạo kéo mở từng đợt, cho dù bị căng đau nhưng vẫn có chút khoái cảm trong đó.
“Aa... ưm… dừng lại đi… tôi không chịu được nữa…”
Bên trong cô chặt chẽ lại ấm áp, khiến Phỉ Ngạo không cẩn thận hãm sâu vào trong tình dục, liên tục mài qua mài lại cánh hoa của cô. Dưới thân bị ma sát đến tê dại, mồ hôi chảy dọc theo gò má xinh đẹp của cô, môi vừa hé ra thở dốc liền bị một đôi môi khác chặn lại. Đầu lưỡi đưa vào bên trong tìm kiếm, thân dưới tạm thời đình chỉ thế công.
Hứa Nhan bị hôn đến choáng váng đầu óc, áo ngực đã trượt lên trên từ lúc nào, để lộ làn da trắng trẻo mềm mại. Toàn thân hai người như bị thiêu đốt, lửa tình làm mỗi tấc da thịt của Hứa Nhan đều trở nên nóng bỏng.
/63
|