Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 66: Thật sự là đáng tiếc cho ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn thon dài kia
/100
|
“Vương thúc, cháu đã trở về” Từ Trạch Á đi vào phòng khách bỏ cặp sách xuống lại thấy Âu Dương Hồng không ở đây nên liền ngồi ngay xuống sô pha.
“Trạch Á thiếu gia, lão gia đi công tác rồi” Quản gia bưng một ly cà phê đến trước mặt Từ Trạch Á ân cần nói
“Cảm ơn Vương thúc, cháu đã biết, baba gọi điện tới trường học bảo cháu rồi” Từ Trạch Á bưng cà phê lên uống một ngụm.
“Không cần cảm ơn, Trạch Á thiếu gia, nếu cần gì thì cứ gọi ta, ta ra ngoài trước
“Dạ
Quản gia mới rời đi, Âu Dương Hồng liền cộc cộc mang giày cao gót từ trên lầu đi xuống.
“Tôi còn tưởng là ai, nguyên lai là đại thiếu gia của chúng ta đã trở về, cũng kiêu ngạo quá nhỉ?” Âu Dương Hồng châm chọc nói rồi ngồi xuống đối diện Từ Trạch Á.
“Chào cô họ” Tuy rằng thập phần không muốn nhưng Từ Trạch Á vẫn lễ phép chào.
“Không dám nhận, tôi cũng không nhớ rõ tôi lúc nào đã trở thành cô họ rồi, hơn nữa tôi cũng nhớ rõ anh họ cũng chưa có con” Âu Dương Hồng vừa dũa móng tay vừa nói
Nếu Âu Dương Hồng đã nói như vậy, Từ Trạch Á cũng không định nói thêm gì nữa, đơn giản là đứng lên cầm cặp sách chuẩn bị lên lầu.
“Mày đứng lại đó cho tao” Âu Dương Hồng đứng lên chắn trước mặt Từ Trạch Á.
“Cô họ có việc gì sao?
“Mày thực sự cho rằng mày là đại thiếu gia sao?
“Tôi chưa từng cho là như vậy
“Mày chưa từng cho là như vậy, đã là thành viên ở cái nhà này nếu không phải là đại thiếu gia thì cũng phải giúp đỡ làm chút gì đó, bằng không người khác nhất định sẽ cho rằng Mộ Dung gia bao dưỡng tiểu bạch kiểm(), nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của anh họ sẽ không tốt” Âu Dương Hồng tính toán nhìn Từ Trạch Á, châm chọc nói thật vất vả anh họ mới không ở nhà, cô ta nhất định phải hảo hảo chỉnh đứa con hoang này.
(): những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc) / trai bao
“Cô —–“
“Như thế nào? Tao nói sai sao? Mày vừa không phải con anh họ, lại càng không liên quan gì đến Mộ Dung gia này, bộ dạng mày như vậy thật sự giống như tiểu bạch kiểm được anh họ bao dưỡng, ăn của anh họ, ở nhà anh họ, nhưng lại ———-
“Còn ——” Âu Dương Hồng cố ý không nói hết, xấu xa cười cười.
Nữ nhân này thật sự là không biết xấu hổ được một tấc lại muốn tiến một thước, lão hổ không phát uy thì liền coi Từ Trạch Á này dễ bắt nạt phải không? “Đúng vậy, tôi ở đây ăn chùa ở không đấy, bất quá những cái đó đều là baba yêu cầu, không giống ai đó đuổi đi không đi đúng là mặt dày mày dạn, hơn nữa ———
“Lại còn —— còn muốn câu dẫn ——–
“Mày ——–“
Âu Dương Hồng tức giận mặt đỏ bừng, giơ tay lên đánh Từ Trạch Á, bất quá lần này không thực hiện được, Từ Trạch Á chợt né bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn thon dài của cô ta liền chỉ nghe được “BA” một tiếng giòn vang, cứ thế mà đánh vào lan can cầu thang, phải biết rằng phát này rất mạnh nha, ha ha, người nào đó bụm lấy tay kêu như heo bị thịt.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Vừa nghe được tiếng kêu thê thảm quản gia liền vội vàng chạy vào.
“Vương thúc, không có việc gì, cô họ đại khái là đập muỗi không cẩn thận tự nhiên đập vào lan can cầu thang, thật sự là đáng tiếc cho bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn thon dài của cô họ nha, đáng tiếc đáng tiếc —–” Nữ nhân này bất nhân như vậy cũng đừng trách cậu, tuy rằng ở bên ngoài cậu là đứa nhỏ ngoan ngoãn, thế nhưng ở bên trong cũng có một mặt là tiểu ác ma nha, hắc hắc ——-
“Nga, biểu tiểu thư, lần sau những việc này cứ giao cho mấy người giúp việc là được rồi, Trạch Á thiếu gia, ta bảo phòng bếp làm cho cậu chút điểm tâm, nhanh đến nếm thử xem thế nào” Chứng kiến cái dạng này của Âu Dương Hồng, tâm tình quản gia cũng hả hê không nói nên lời.
“Dạ, Vương thúc, chúng ta mau đi đi, bằng không nguội sẽ mất ngon” Từ Trạch Á mới vừa đi vài bước thì quay đầu lại nhìn Âu Dương Hồng, “Đúng rồi, cô họ có muốn ăn hay không, con lấy cho cô chút điểm tâm nha” Từ Trạch Á vẻ mặt vô hại nói
Nhìn nhìn ngón tay sưng đỏ, Âu Dương Hồng đau đến méo cả mặt, hai mắt phóng hỏa nhìn Từ Trạch Á hận không thể đem Từ Trạch Á nướng chín.
“Trạch Á thiếu gia, biểu tiểu thư hẳn là không thích ăn đâu, chúng ta mau đi thôi” Quản gia nói
“Dạ, Vương thúc, con thực có chút đói bụng, cũng đã ngửi thấy mùi thơm của điểm tâm rồi
Hai người cười cười nói nói đi vào phòng bếp.
Đứa con hoang chết tiệt, mày chờ đó cho tao, nếu có thể, Âu Dương Hồng hận không thể lập tức đem Từ Trạch Á ra băm thành trăm mảnh.
BB, LNMACN 67+68 Đăng bởi: admin
“Trạch Á thiếu gia, lão gia đi công tác rồi” Quản gia bưng một ly cà phê đến trước mặt Từ Trạch Á ân cần nói
“Cảm ơn Vương thúc, cháu đã biết, baba gọi điện tới trường học bảo cháu rồi” Từ Trạch Á bưng cà phê lên uống một ngụm.
“Không cần cảm ơn, Trạch Á thiếu gia, nếu cần gì thì cứ gọi ta, ta ra ngoài trước
“Dạ
Quản gia mới rời đi, Âu Dương Hồng liền cộc cộc mang giày cao gót từ trên lầu đi xuống.
“Tôi còn tưởng là ai, nguyên lai là đại thiếu gia của chúng ta đã trở về, cũng kiêu ngạo quá nhỉ?” Âu Dương Hồng châm chọc nói rồi ngồi xuống đối diện Từ Trạch Á.
“Chào cô họ” Tuy rằng thập phần không muốn nhưng Từ Trạch Á vẫn lễ phép chào.
“Không dám nhận, tôi cũng không nhớ rõ tôi lúc nào đã trở thành cô họ rồi, hơn nữa tôi cũng nhớ rõ anh họ cũng chưa có con” Âu Dương Hồng vừa dũa móng tay vừa nói
Nếu Âu Dương Hồng đã nói như vậy, Từ Trạch Á cũng không định nói thêm gì nữa, đơn giản là đứng lên cầm cặp sách chuẩn bị lên lầu.
“Mày đứng lại đó cho tao” Âu Dương Hồng đứng lên chắn trước mặt Từ Trạch Á.
“Cô họ có việc gì sao?
“Mày thực sự cho rằng mày là đại thiếu gia sao?
“Tôi chưa từng cho là như vậy
“Mày chưa từng cho là như vậy, đã là thành viên ở cái nhà này nếu không phải là đại thiếu gia thì cũng phải giúp đỡ làm chút gì đó, bằng không người khác nhất định sẽ cho rằng Mộ Dung gia bao dưỡng tiểu bạch kiểm(), nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của anh họ sẽ không tốt” Âu Dương Hồng tính toán nhìn Từ Trạch Á, châm chọc nói thật vất vả anh họ mới không ở nhà, cô ta nhất định phải hảo hảo chỉnh đứa con hoang này.
(): những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc) / trai bao
“Cô —–“
“Như thế nào? Tao nói sai sao? Mày vừa không phải con anh họ, lại càng không liên quan gì đến Mộ Dung gia này, bộ dạng mày như vậy thật sự giống như tiểu bạch kiểm được anh họ bao dưỡng, ăn của anh họ, ở nhà anh họ, nhưng lại ———-
“Còn ——” Âu Dương Hồng cố ý không nói hết, xấu xa cười cười.
Nữ nhân này thật sự là không biết xấu hổ được một tấc lại muốn tiến một thước, lão hổ không phát uy thì liền coi Từ Trạch Á này dễ bắt nạt phải không? “Đúng vậy, tôi ở đây ăn chùa ở không đấy, bất quá những cái đó đều là baba yêu cầu, không giống ai đó đuổi đi không đi đúng là mặt dày mày dạn, hơn nữa ———
“Lại còn —— còn muốn câu dẫn ——–
“Mày ——–“
Âu Dương Hồng tức giận mặt đỏ bừng, giơ tay lên đánh Từ Trạch Á, bất quá lần này không thực hiện được, Từ Trạch Á chợt né bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn thon dài của cô ta liền chỉ nghe được “BA” một tiếng giòn vang, cứ thế mà đánh vào lan can cầu thang, phải biết rằng phát này rất mạnh nha, ha ha, người nào đó bụm lấy tay kêu như heo bị thịt.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Vừa nghe được tiếng kêu thê thảm quản gia liền vội vàng chạy vào.
“Vương thúc, không có việc gì, cô họ đại khái là đập muỗi không cẩn thận tự nhiên đập vào lan can cầu thang, thật sự là đáng tiếc cho bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn thon dài của cô họ nha, đáng tiếc đáng tiếc —–” Nữ nhân này bất nhân như vậy cũng đừng trách cậu, tuy rằng ở bên ngoài cậu là đứa nhỏ ngoan ngoãn, thế nhưng ở bên trong cũng có một mặt là tiểu ác ma nha, hắc hắc ——-
“Nga, biểu tiểu thư, lần sau những việc này cứ giao cho mấy người giúp việc là được rồi, Trạch Á thiếu gia, ta bảo phòng bếp làm cho cậu chút điểm tâm, nhanh đến nếm thử xem thế nào” Chứng kiến cái dạng này của Âu Dương Hồng, tâm tình quản gia cũng hả hê không nói nên lời.
“Dạ, Vương thúc, chúng ta mau đi đi, bằng không nguội sẽ mất ngon” Từ Trạch Á mới vừa đi vài bước thì quay đầu lại nhìn Âu Dương Hồng, “Đúng rồi, cô họ có muốn ăn hay không, con lấy cho cô chút điểm tâm nha” Từ Trạch Á vẻ mặt vô hại nói
Nhìn nhìn ngón tay sưng đỏ, Âu Dương Hồng đau đến méo cả mặt, hai mắt phóng hỏa nhìn Từ Trạch Á hận không thể đem Từ Trạch Á nướng chín.
“Trạch Á thiếu gia, biểu tiểu thư hẳn là không thích ăn đâu, chúng ta mau đi thôi” Quản gia nói
“Dạ, Vương thúc, con thực có chút đói bụng, cũng đã ngửi thấy mùi thơm của điểm tâm rồi
Hai người cười cười nói nói đi vào phòng bếp.
Đứa con hoang chết tiệt, mày chờ đó cho tao, nếu có thể, Âu Dương Hồng hận không thể lập tức đem Từ Trạch Á ra băm thành trăm mảnh.
BB, LNMACN 67+68 Đăng bởi: admin
/100
|