Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 214 - Chương 196

/282


Cứ như vậy Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ chiến tranh lạnh với nhau, chuyện nói đùa lại hóa thành thật.

Mặc dù Nhiếp Tử Phong vẫn ở trong nhà của bọn họ như trước, nhưng mà cũng giống như không ở, bởi vì mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu. Còn Nhiếp Tử Vũ thì cũng không chịu xuống nước làm hòa, thế là hai người cứ chiến tranh lạnh hơn mười ngày, cũng chính vào lúc Nhiếp Tử Vũ hết thời gian ở cữ. . .

. . .

Tới giữa trưa, Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng bếp giúp bà Trần Phương, nhân tiện cũng học bà nấu ăn, mà Lạc Thuần thì ở bên ngoài trông chừng cục cưng đang ngủ.

“Mẹ, mấy ngày nay buổi tối mẹ tới phòng của con hả?” Nhiếp Tử Vũ vừa thái đồ ăn đưa cho bà vừa hỏi.

“Không có.” Bà Trần Phương lắc lắc đầu, không hiểu hỏi: “Sao thế?”

“Dạ. . . Mấy tối nay cục cưng không hề khóc quấy.” Tuy nói là đứa nhỏ sau khi sinh rất ngoan, thường ngày cũng không hay khóc. Nhưng mà đêm khuya thỉnh thoảng vẫn quấy khóc, vậy mà mấy ngày nay cô không hề nghe thấy bé khóc, cho nên cô nghi ngờ có phải là lúc cô ngủ có ai đem đứa bé đi ra ngoài. Hơn nữa còn có điều này nữa, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ! Đó là ban ngày cô cảm giác cả người của mình ê ẩm, nhưng mà đến sáng hôm sau tỉnh lại thì lại thấy khoan khoái trong người, giống như có ai đó đã xoa bóp cho cô vậy.

“Đứa nhỏ không khóc không phải là chuyện tốt sao?” Bà Trần Phương không cho là đúng hỏi. leê quý d0n9.

“Nhưng mà. . . Nhưng mà sẽ không yên lặng như vậy chứ.” Nhiếp Tử Vũ cau mày, vắt óc lên nghĩ. Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu của cô, một giây sau cô nhìn chằm chằm về phía bà Trần Phương. “Mẹ, mẹ nói xem có phải là anh ấy. . . Đã giúp con chăm đứa nhỏ không. . .”

“Ai?” Bà Trần Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nhìn thấy ánh mắt đờ ra của cô, hiểu ra người cô đang nhắc tới: “Con nói là Tử Phong sao?”

Nhiếp Tử Vũ do dự gật gật đầu.

Nghe vậy, bà Trần Phương hơi khẽ cau mày lại, cũng rơi vào trầm tư. “Có phải là Tử Phong hay không thì mẹ không biết, nhưng mà lúc sáng sớm mẹ gặp thằng bé, thấy vành mắt của nó thâm sì lại, hơn nữa sắc mặt nhìn rất mệt mỏi, xem ra là ngủ không ngon.”

Vừa nghe thấy bà nói vậy, tim của Nhiếp Tử Vũ nhói lên, có chút đau đớn.

“Thật vậy sao?” Cô vội vàng hỏi.

“Ừ.” Bà Trần Phương gật gật đầu, lại tiếp tục bổ xung: “Mẹ nghe ba con nói, gần đây công ty của nó rất nhiều việc, bận tới mức không có thời gian ăn cơm. Ai, nghĩ tới lại thấy thương thằng bé, một ngày nghỉ ngơi không được mấy tiếng đồng hồ, còn ăn không ngon, con xem bây giờ đã tới giờ nghỉ trưa rồi mà nó còn phải tăng ca. Tiếp tục như vậy sẽ bị suy sụp mất.” Nói xong bà thương tiếc lắc lắc đầu.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thất thần. Nghe bà nói như vậy, hẳn là nửa đêm anh đã giúp cô chăm sóc cho con trai rồi, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút đỏ lên.

Anh chỗ

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status