Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 221 - Chương 201

/282


Nhìn bộ dạng ngẩn người ra của anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi thở dài ở trong lòng, xem ra anh đã quên thật rồi. Đôi mắt sáng trưng nhìn anh, cô nói: “Hôm trước, là ngày sinh nhật của anh.”

Sinh nhật?

Nhiếp Tử Phong sửng sốt, lập tức bừng tỉnh. Thì ra ngày hôm trước cô dặn mình về sớm một chút là bởi vì. . .

“Em bận rộn cả ngày, để làm cho anh một bàn tiệc, còn có cả bánh kem nữa, nhưng mà anh lại không về nhà.” Nói xong cô không khỏi cảm thấy tủi thân, vì bốn năm nay cô không tổ chức sinh nhật cho anh, hơn nữa, ngày hôm đó cô lại chờ mong như vậy. . .

“Xin lỗi.” Nhìn cô chu mỏ ra, bộ dạng vô cùng đáng thương, Nhiếp Tử Phong hối hận muốn chết vì mình đã thất hẹn. Anh kéo Nhiếp Tử Vũ ôm vào trong lòng của mình, lại tự nhận lỗi một lần nữa. “Đều là do anh không tốt, không nên vì bận công việc mà quên em, xin lỗi, thật sự xin lỗi, sang năm nhất định anh sẽ không làm sai nữa.”

“Chuyện này cũng chưa tính là gì.” Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào một chút, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, nói: “Ngày đó cục cưng phát sốt, tới ba mươi tám độ rưỡi.” Ở trong bệnh viện suốt cả nửa buổi, tới gần sáng mới hạ sốt. Nhưng mà ba của bé lại không có ở bên cạnh.

“Tử Ngôn phát sốt? Chuyện lớn như vậy mà sau đó tại sao em lại không nói cho anh biết?” Nhiếp Tử Phong hoảng hốt hỏi, bàn tay vốn đang cho vào sau lưng cô lập tức đi lên bả vai của cô, lo lắng hỏi: “Ngày đó em hẳn nên nói với anh, vì sao lại không nói cho anh?” Nếu như sớm biết Tử Ngôn bị phát sốt, như vậy thì cho dù có hủy hẹn anh cũng phải về gấp.

Nhìn bộ dạng kích động của anh, Nhiếp Tử Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Em tức giận anh. Bởi vì ngày đó anh nói với em là anh đi tiếp khách, nhưng mà trên người của anh có mùi nước hoa.” Cô kể lại sự thật, thiếu chút nữa thì quên mất vấn đề nước hoa này rồi.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng, trầm mặc. Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cho là anh muốn trốn tránh vấn đề này, thì bàn tay của anh mở ngăn kéo ra, chậm rãi lấy một chiếc hộp chưa bóc tem đưa cho cô.

“Đây là nước hoa mà công ty của Sở Nhan nghiên cứu, anh thử một chút cảm thấy không tồi, vốn ngày đó là muốn đưa cho em.” Nhưng mà bởi vì cô lên lầu vội vàng nên không kịp đưa, tới khi anh nhớ để đưa cho cô, thì cô lại không thèm để ý tới anh.

Bàn tay của Nhiếp Tử Vũ nhận cái hộp anh đưa, mở ra xem thì là một lọ nước hoa. Một chiếc bình màu hồng nhạt, xinh xắn và đáng yêu, cô mở chai nước hoa ra, xịt một chút, quả nhiên là mùi vị trên người anh ngày hôm đó.

Nói tới đây, tất cả những nghi ngờ của cô đều được làm rõ. Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy áy náy vì mình đã trách oan, giữa lúc cô muốn nói điều gì đó, đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong chợt lóe lên , nói:

“Sinh nhật qua rồi, nhưng mà quà của anh hẳn là vẫn còn đúng không?”

Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.

“Quà sinh nhật?” Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn anh. Quà sinh nhật mà cô tặng anh chính là bàn tiệc thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật kia, trừ những thứ đó ra, cô không chuẩn bị gì nữa. Nhìn bộ dạng mong chờ quà sinh nhật của anh, cô nuốt nước miếng một cái thật mạnh, khẽ nói: “Anh muốn tặng cái gì? Ngày mai em sẽ đi mua cho anh.”

“Bất cứ cái gì cũng được?” Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nham hiểm, rồi khẽ hôn lên gương phấn nộn như trẻ con của cô.

“Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của em.” Cô còn có chút tiền gửi ngân hàng, hy vọng anh sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm. “Anh muốn tặng quà gì?”

Nhiếp Tử Phong chỉ cười cười không nói gì, anh dịu dàng vén tóc của cô ra sau tai, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô, mấp máy môi nói một câu: “Anh muốn … em.”

Mặc dù không nghe thấy lời nói của anh, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng của anh, thì Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu anh đang nói cái gì! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ ứng lên, giống như trái đào chín, khiến cho người ta không nhịn được mà có loại xúc động muốn cắn một miếng.

“Anh. . .” Cô muốn nói điều gì, nhưng mà cổ họng lại khổ khốc, nên không nói được lời nào nữa.

“Sao nào? Em tuyệt đối có thể làm được đúng không.” Nói xong, thì dục vọng cũng đã nhiễm đầy trong đôi mắt anh, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn tràn đầy từ tính. Ánh mắt nóng bỏng của anh từ dưới đôi chân thon dài của cô đi lên thắt lưng, rồi lại nhìn lên bộ ngực đang phập phồng của cô, anh chỉ cảm thấy một cảm giác dục vọng từ bụng dưới tràn lên, dường như muốn đốt sạch mọi lý trí của anh.

“Anh muốn em.”

Anh muốn cô đã lâu rồi! Lúc ở làng du lịch đã bắt đầu muốn cô! Nhưng mà lại sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ nên cố gắng nhịn xuống. Sau đó đứa nhỏ sinh ra thì cô lại ở cữ, nhẫn nhịn tới bây giờ cũng đã hơn bốn mươi ngày rồi. Vất vả lắm mới vượt qua được thời gian đó, bây giờ anh không nhịn nổi nữa!

Mặt của Nhiếp Tử Vũ đã sớm đỏ lên như tôm luộc, nóng tới mức khiến cho đầu óc của cô không còn chút suy nghĩ gì. Đối mặt với ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu nào của anh, cô cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: “Nhẹ một chút.”

Nhận được sự đồng ý của cô, Nhiếp

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status