Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 227 - Chương 204.2

/282


Tống tiên sinh, những thứ mà ngài đã dặn dò đã được chuẩn bị xong, hiện tại đã cần cho người đưa tới chưa ạ?

Đôi mày rậm như lưỡi kiếm của người đàn ông hơi chuyển động một chút, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lần nữa, cũng không đáp lại.

- Tống tiên sinh? Ngài còn ở đó không?

Mười giây trôi qua, người đàn ông dứt khoát thu hồi lại tầm mắt của mình, lạnh nhạt nói: Đưa tới đi. Tiếp theo đó dứt khoát cúp điện thoại, tiện tay nhét điện thoại di động vào phía sau chỗ ngồi. Người đàn ông mở cửa xe bước thẳng xuống xe, mà đằng trước, người lái xe cũng nhanh chóng xuống xe đi theo.

Thiếu gia. Người lái xe đi đến bên cạnh người đàn ông, thoáng nhìn qua đám phóng viên đang tụ tập thành đàn nói nhao nhao ở bên ngoài cửa nhà họ Nhiếp, một mực cung kính hỏi: Ngài thật sự quyết định vào hôm nay... Chỉ có điều, câu nói kia còn chưa kịp nói xong, thì đã bị người đàn ông kia cắt ngang.

Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu rõ ràng cá tính của tôi như thế nào hay sao? Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, không có một chút gợn sóng, tuy nhẹ như một làn gió thoảng qua, nhưng mà khí phách mệnh lệnh trong lời nói kia khiến người nghe không thể bỏ qua.

Nghe đến đó, người lái xe không dám nói thêm lời nào nữa. Vừa liếc nhìn vào nhà họ Nhiếp một cái, tiếp đó ông cung kính lui về phía sau, đi vào trong xe.

Ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng nghiêng vào thân thể cao to của người đàn ông, nhưng vẫn không thể đủ độ ấm để hòa tan bớt hơi thở lạnh lùng từ trên người anh ta đang tỏa ra. Từng đợt gió thổi tới làm mái tóc dài chạm vai kia tung bay loạn xạ ở trước mắt của anh ta.

Đã hai mươi bốn năm trôi qua, đến bây giờ anh ta mới trở lại nơi này!

Ngày hôm nay anh ta sớm đã không còn là một cô nhi đáng thương để mặc cho người ta chém giết nữa! Anh cũng đã là người nắm trong tay tiền tài quyền thế, cũng là do sau này anh đã đoạt lại tất cả những gì thuộc về anh, đã làm cho tất cả những người đã gây ra những đau khổ cho anh phải xuống địa ngục!

. . .



Trong phòng của Nhiếp Tử ...

Bên ngoài có rất nhiều người phải không ạ? Nhìn gương mặt của mình đã hoá trang xong ở trong gương, Nhiếp Tử Vũ nhíu lại đôi mi thanh tú đẹp mắt, lo lo lắng lắng hỏi Trần Phương lúc này đang ôm cậu nhóc Tử Ngôn đi tới đi lui.

Không nhiều lắm, không nhiều lắm. Biết là cô sợ hãi có nhiều người, Trần Phương vội vàng nói trấn an: Ngoại trừ họ hàng và bạn bè ra, sẽ không có người nào ở bên ngoài đâu. Vũ Vũ à, con cũng đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Đừng lo lắng ư? Tại sao cô có thể không lo lắng được chứ! Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ lộ rõ sự lo lắng, các nếp nhăn như dồn hết vào một chỗ.

Nếu như lát nữa con bị áo cưới làm cho trượt chân thì biết làm sao bây giờ? Như vậy không phải là rất mất mặt hay sao? Hay nếu như lát nữa con không có cốt khí lại để mình bị ngất đi thì phải làm sao bây giờ?” Đây chẳng phải là những siêu khó khăn mà cô


/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status