Mấy ngày liên tiếp Nhiếp Tử Vũ đều ở nhà Lãnh Duy Biệt. Lãnh Duy Biệt chẳng những vì cô mà mua một số lớn quần áo mà mỗi ngày còn tự mình đưa cô đi học. Tuy là mỗi ngày Lãnh Duy Biệt đều cố gắng trêu chọc cô, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn không hề cười vui vẻ thật sự, bởi vì trong lòng cô vẫn cứ bận lòng về người kia.
Còn phía bên kia, mấy ngày liền Nhiếp Tử Vũ không về nhà lại không gọi điện thoại làm Nhiếp Tử Phong lo lắng tới cực điểm. Trở ngại công việc triền miên nên hắn không thể tự mình đến trường tìm cô, không thể làm gì khác bèn cử thư kí mỗi ngày phải đi tới trường xem xét, nhưng kết quả lấy được cũng chỉ là một.
Buổi sáng của một tuần lễ sau ...
Sau khi thức trắng cả đêm giải quyết công việc chồng chất thì Nhiếp Tử Phong mới có thể dành chút thời gian đi tới trường. Lúc ngồi trong xe hắn thấy chiếc BMW màu trắng dừng lại ở trước cổng trường thì hắn lập tức xuống xe bước nhanh về phía bọn họ.
- Vũ Vũ!
Hắn khẽ gọi.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu nhìn lại, là hắn, trên gương mặt tinh xảo kia liền hiện lên chút hoảng hốt bi thương, muốn nhấc chân chạy nhanh vào trường nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong nhanh tay lẹ mắt cản lại được.
Một tuần không gặp, cô gần như gầy đi không ít, sắc mặt cô càng tái nhợt, người thì mong manh hơn trước, việc này làm cho lòng Nhiếp Tử Phong đau xót không thôi.
- Tránh ra!
Nhiếp Tử Vũ né tránh ánh mắt đau lòng của hắn, lạnh lùng nói tiếp:
- Tôi còn phải lên lớp, bị muộn rồi.
- Nói chuyện với anh một chút đi!
Nhiếp Tử Phong khăng khăng không đồng ý. Thấy cô hờ hững không thèm để ý đến biểu tình của hắn, hắn cảm thấy lòng mình trống rỗng tựa như bị mất một món đồ quan trọng nào đó.
- Tôi không rảnh!
Nhiếp Tử Vũ nói xong liền muốn vùng vẫy khỏi người hắn thì lại bị hắn đưa tay bắt được.
- Buông cô ấy ra.
Lãnh Duy Biệt vẫn luôn ngồi trong xe nhìn hai người, cuối cùng cũng nhịn không được mà bước xuống xe. Cậu ta bước nhanh đến cạnh Nhiếp Tử Vũ, mạnh mẽ gỡ tay Nhiếp Tử Phong khỏi tay Nhiếp Tử Vũ, đem cô đặt trong phạm vi thế lực của mình, nói:
- Cậu không thấy Vũ Vũ không muốn nói chuyện với cậu sao?
Dáng dấp hai người vô cùng thân thiết nhất thời làm huyết áp Nhiếp Tử Phong tăng lên, trong lòng như đang nhen nhóm một cây đuốc vậy.
Hắn bất ngờ nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi dâng lên sự lạnh lùng khó thể kiềm chế được, sẵng giọng:
- Đây là chuyện giữa tớ và Vũ Vũ, cậu đừng nên xen vào.
Hướng về phía Lãnh Duy Biệt nói xong, hắn lại dùng thái độ dịu dàng nói với Nhiếp Tử Vũ:
- Vũ Vũ, nói chuyện với anh một chút đi, có được không?
Trong giọng nói mang theo cầu xin.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lúc đôi đồng tử trong veo của cô nhìn thấy vẻ mặt trông đợi của Nhiếp Tử Phong thì trong nháy mắt lòng Nhiếp Tử Vũ liền mền nhũn ra, nhưng khi cô nghĩ đến việc hắn lần lữa đến bây giờ mới đến tìm cô thì nhất thời con tim lại lạnh lùng cứng rắn.
- Tôi với anh không có gì để nói.
Nhiếp Tử Vũ quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Vừa dứt lời, mặt Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, vẻ mặt có chút mất mát.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn không thấy vẻ mặt hắn thất vọng, quay về phía Lãnh Duy Biệt nói:
- Em đi trước, tối nay em lại làm phiền anh tới đón em rồi.
- Anh rất sẵn lòng.
Lãnh Duy Biệt ôn nhu cười một tiếng, đưa mắt nhìn cô đi vào trường.
Mà chờ tới khi bóng cô vừa biến mất, Lãnh Duy Biệt nhanh chóng thu nụ cười lại. Cậu ta lạnh lùng nhìn về phía vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, kiên định nói:
- Cậu đã không quý trọng cô ấy thì bắt đầu từ bây giờ, cô ấy sẽ được tớ quý trọng!
Nói xong, không đợi Nhiếp Tử Phong có bất cứ phản ứng nào thì đã quay về ngồi vào trong xe của mình.
Nhìn chiếc BMW hoa lệ quay đi rồi lại nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi rời đi của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Phong không khỏi nhíu mày, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lòng hắn rầu rĩ, đó là một loại tức giận khó có thể diễn tả được, giống như cảm giác thứ đồ vật vốn của mình lại bị người khác đoạt mất.
Còn phía bên kia, mấy ngày liền Nhiếp Tử Vũ không về nhà lại không gọi điện thoại làm Nhiếp Tử Phong lo lắng tới cực điểm. Trở ngại công việc triền miên nên hắn không thể tự mình đến trường tìm cô, không thể làm gì khác bèn cử thư kí mỗi ngày phải đi tới trường xem xét, nhưng kết quả lấy được cũng chỉ là một.
Buổi sáng của một tuần lễ sau ...
Sau khi thức trắng cả đêm giải quyết công việc chồng chất thì Nhiếp Tử Phong mới có thể dành chút thời gian đi tới trường. Lúc ngồi trong xe hắn thấy chiếc BMW màu trắng dừng lại ở trước cổng trường thì hắn lập tức xuống xe bước nhanh về phía bọn họ.
- Vũ Vũ!
Hắn khẽ gọi.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu nhìn lại, là hắn, trên gương mặt tinh xảo kia liền hiện lên chút hoảng hốt bi thương, muốn nhấc chân chạy nhanh vào trường nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong nhanh tay lẹ mắt cản lại được.
Một tuần không gặp, cô gần như gầy đi không ít, sắc mặt cô càng tái nhợt, người thì mong manh hơn trước, việc này làm cho lòng Nhiếp Tử Phong đau xót không thôi.
- Tránh ra!
Nhiếp Tử Vũ né tránh ánh mắt đau lòng của hắn, lạnh lùng nói tiếp:
- Tôi còn phải lên lớp, bị muộn rồi.
- Nói chuyện với anh một chút đi!
Nhiếp Tử Phong khăng khăng không đồng ý. Thấy cô hờ hững không thèm để ý đến biểu tình của hắn, hắn cảm thấy lòng mình trống rỗng tựa như bị mất một món đồ quan trọng nào đó.
- Tôi không rảnh!
Nhiếp Tử Vũ nói xong liền muốn vùng vẫy khỏi người hắn thì lại bị hắn đưa tay bắt được.
- Buông cô ấy ra.
Lãnh Duy Biệt vẫn luôn ngồi trong xe nhìn hai người, cuối cùng cũng nhịn không được mà bước xuống xe. Cậu ta bước nhanh đến cạnh Nhiếp Tử Vũ, mạnh mẽ gỡ tay Nhiếp Tử Phong khỏi tay Nhiếp Tử Vũ, đem cô đặt trong phạm vi thế lực của mình, nói:
- Cậu không thấy Vũ Vũ không muốn nói chuyện với cậu sao?
Dáng dấp hai người vô cùng thân thiết nhất thời làm huyết áp Nhiếp Tử Phong tăng lên, trong lòng như đang nhen nhóm một cây đuốc vậy.
Hắn bất ngờ nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi dâng lên sự lạnh lùng khó thể kiềm chế được, sẵng giọng:
- Đây là chuyện giữa tớ và Vũ Vũ, cậu đừng nên xen vào.
Hướng về phía Lãnh Duy Biệt nói xong, hắn lại dùng thái độ dịu dàng nói với Nhiếp Tử Vũ:
- Vũ Vũ, nói chuyện với anh một chút đi, có được không?
Trong giọng nói mang theo cầu xin.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lúc đôi đồng tử trong veo của cô nhìn thấy vẻ mặt trông đợi của Nhiếp Tử Phong thì trong nháy mắt lòng Nhiếp Tử Vũ liền mền nhũn ra, nhưng khi cô nghĩ đến việc hắn lần lữa đến bây giờ mới đến tìm cô thì nhất thời con tim lại lạnh lùng cứng rắn.
- Tôi với anh không có gì để nói.
Nhiếp Tử Vũ quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Vừa dứt lời, mặt Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, vẻ mặt có chút mất mát.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn không thấy vẻ mặt hắn thất vọng, quay về phía Lãnh Duy Biệt nói:
- Em đi trước, tối nay em lại làm phiền anh tới đón em rồi.
- Anh rất sẵn lòng.
Lãnh Duy Biệt ôn nhu cười một tiếng, đưa mắt nhìn cô đi vào trường.
Mà chờ tới khi bóng cô vừa biến mất, Lãnh Duy Biệt nhanh chóng thu nụ cười lại. Cậu ta lạnh lùng nhìn về phía vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, kiên định nói:
- Cậu đã không quý trọng cô ấy thì bắt đầu từ bây giờ, cô ấy sẽ được tớ quý trọng!
Nói xong, không đợi Nhiếp Tử Phong có bất cứ phản ứng nào thì đã quay về ngồi vào trong xe của mình.
Nhìn chiếc BMW hoa lệ quay đi rồi lại nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi rời đi của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Phong không khỏi nhíu mày, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lòng hắn rầu rĩ, đó là một loại tức giận khó có thể diễn tả được, giống như cảm giác thứ đồ vật vốn của mình lại bị người khác đoạt mất.
/56
|