Ngoài cửa sổ, vạn dặm không một bóng mây.
Ngồi ở trên sô pha thoải mái trong máy bay, Mạc Liên lại có thể biết được tài lực của người đàn ông mình lấy có bao nhiêu hùng hậu. Nói cũng đúng, nếu anh trực thăng riêng thì có máy bay riêng cũng là điều bình thường. Vào hai ngày trước anh nói cô cùng về tham gia sinh nhật cha anh, cô còn ngu ngốc tưởng là mình phải đến sân bay mua vé bình thường như bao người. Đến sân bay, cô mới biết là anh có máy bay riêng khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời. Thiết kế máy bay lấy sự thoải mái của hành khách làm chính, có sô pha, có bàn, có tủ lạnh, thậm chí một quầy bar nhỏ. Được rồi, cô thừa nhận, có một chiếc máy bay riêng củng rất tốt. Ít nhất không cần cùng người lạ chen chúc cùng nhau, không gian đương nhiên cũng rộng mở hơn. Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Mạc Liên nhịn không được liếc mắt nhìn Lam Tư ngồi bên cạnh. Anh hôm nay muốn mặc tây trang ra ngoài nhưng cô lại cứng rắn buộc anh thay quần âu rộng cùng áo sơ mi.
_ Anh đâu có đi làm, cần gì ăn mặc bó tay bó chân như thế. Mặc thoải mái một chút đi!
Đương nhiên khi đó cô vẫn nghĩ cùng người khác đi cùng một máy bay Anh cũng không có phản đối, đi vào thay đồ, tò mò hỏi một câu.
_ Áo sơ mi này của tôi sao? Tôi chưa thấy qua.
_ Tôi mới mua cho anh. Không hợp sao?
_ Không có, rất hợp!
_ Không có là tốt rồi!
Cô trấn định tiếp tục lau cái gương trong phòng, anh không nói gì nữa, chỉ có chút đăm chiêu nhìn cô trong gương. Bị anh nhìn chăm chú như thế, cô nhịn không được nói.
_ Tôi chỉ là tiện tay mua thôi!
_ Cám ơn.
Anh ở phía sau cô nói.
_ Không có gì!
Cô nói, bên tai lại hơi nóng lên. Nói thực ra, cô rất biết ơn anh đối với hành động mua áo này của cô không nghiên cứu. Bởi vì, nói thật, cô cũng không biết chính mình vì sao lại giúp anh mua quần áo, anh cũng không phải là chồng thật của cô. Được rồi, trên danh nghĩa là…… Nghĩ đến đã cùng anh trên giường, mặt cô liền nóng lên. Được rồi, trên thực tế khả năng cũng có một chút… Nhưng anh cùng cô trên cơ bản vẫn là…… Là…… Đáng giận, quên đi, cô nghĩ đến đều rối tung chỗ đó. Bất đắc dĩ thở dài, cô hoàn toàn buông tha cho việc thanh minh quan hệ của mình cùng Lam Tư. Vụng trộm lại ngắm anh một cái, nghĩ đến anh tối hôm đó dịu dàng giải thích cùng cô, cô rốt cục cũng chịu thừa nhận. Được rồi, thật ra anh không phải là một tên ác ma lạnh lùng. Có lẽ anh thực tế, nhưng không lạnh lùng. Rất có lí trí nhưng cũng không vô tình như vậy. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ lo lắng cô, càng không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời như thế. Từ nhỏ, George · Bart đã bồi dưỡng anh trở thành người kế nghiệp. Ông đã cho anh những gì tốt nhất nhưng cũng nghiêm khắc yêu cầu anh phải làm tốt nhất. Bởi vì như thế, anh đối chính mình yêu cầu rất cao. Anh từ nhỏ đã là đứa trẻ kiêu ngạo, sau khi lớn lên, anh càng chú trọng sự kiêu ngạo cùng tự tôn. Đáng tiếc là, lão Bart thật sự không phải một người cha tốt lắm. Cô nhớ rõ ông lão lạnh lùng kia, ông chưa bao giờ ôm con mình, cũng không mỉm cười cùng họ. Vì thế làm cho anh em Bart gia trở thành những con người khó chịu. Sau khi rời khỏi Bart gia, cô có nghe người ngoài đồn đại, lão Bart còn có một đứa con khác. Bọn họ còn đồn Lam Tư không phải con ruột, cũng biết lão Bart muốn đứa con kia nối nghiệp. (Di Di: đứa con khác ấy chính là Khấu Thiên Ngang đó mọi người)
Khi đó, cô cũng có điều tra Lam Tư hết thảy, anh đã muốn cách xa cô, cơ hồ giống như là ở bên thế giới kia. Cho đến khi cô nhờ đến anh, tìm người điều tra anh, mới bết mấy năm qua anh đã trãi qua những chuyện gì. Cũng hiểu được anh tới giờ vẫn chưa có thể nắm trong tay tập đoàn Bart. Cô biết, kiêu ngạo như anh, khi cha anh quyết định chọn Khấu Thiên Ngang tiếp tục kế nghiệp, nhất định sẽ làm anh tổn thương. Trước kia cô cho rằng anh căn bản không cần, nhưng thời gian sống chung, cô biết anh thật sự không phải thế. Anh chính là đeo một cái mặt nạ mang tên “Không cần”
Máy bay đáp xuống sân bay Los Angeles. Khi cô cùng anh bước xuống đã thấy xe của Bart gia chờ sẵn. Nhìn cổng Bart gia từ từ mở, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Xe tiếp tục về phía trước, những kí ức lúc nhỏ bắt đầu xuất hiện. Cửa lớn điêu khắc hoa văn, những chú chó săn, sân sau tựa như rừng cây. Tiếp sau là hoa viên kiểu Hy Lạp cùng hồ phun nước. Bart gia cũng giống như những tòa thành, làm cho người mình kính sợ trước màu trắng uy nghiêm. Xe dừng sau cửa lớn, lái xe ra ngoài nhanh chóng mở cửa, Lam Tư bước xuống, cô theo sau. Đứng trước cửa phòng kia, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nó so với lúc cô còn nhỏ có vẻ nhỏ hơn nhưng vẫn đồ sộ hùng vĩ. Tuy rằng từ nơi này nhìn không tới nhưng cô biết phía sau hòng này còn có nhà kính trồng hoa. Biết sau nhà kính là một khu rừng rậm thu nhỏ. Giữa khu rừng là một đình hoa hồng. Cô càng nhớ rõ hơn ở phía bên trái là dãy phòng dành cho người hầu, nơi cô từng ở.
Tiếng xe đóng cửa lại làm cho cô giật mình, lại thấy Lam Tư cũng giống như cô đứng ở trước cửa, nhìn phòng trước mắt, không muốn vào. Trên mặt anh lần nữa đeo một cái mặt nạ lạnh lùng. Cô cũng không hiểu vì sao đưa tay nắm lấy tay anh. Anh cúi đầu nhìn cô.
_ Chúng ta cùng vào!
Cô dịu dàng nói. Lam Tư không tự giác nắm chặt tay cô, sau đó mới bước về phía trước. Cánh cửa màu trắng được người mở ra, một vị dáng người béo tốt, quần áo chỉnh tề đứng ở cạnh cửa, cung kính mở miệng.
_ Lam Tư thiếu gia, Mạc Liên phu nhân.
_ Chad.
Lam Tư cùng ông một lượt vuốt cằm.
_ Thật vui khi thấy cậu về nhà!
Chad vươn tay, dẫn dắt bọn họ vào cửa.
_ Tôi đã chuẩn bị phòng rồi, mời!
Mạc Liên nghe tiếng quản gia Chad gọi liền hoảng sợ, nghĩ đến việc ông nhận ra cô. Nhưng mà nghĩ lại Chad không có khả năng nhận ra cô, cô rời nơi này khi còn rất nhỏ. Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra, dưới sự dẫn đường của ông, cùng Lam Tư về phòng. Phòng ở đây với phòng của anh ở Newyork rất giống nhau, ngăn nắp, nề nếp cùng màu sắc trang nhã.
_ Hành lí tôi sẽ sai người đem đến sau. Thiếu gia, phu nhân, bữa tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ!
_ Ừ!
Lam Tư gật đầu.
_ Ông xuống trước đi!
Chad im lặng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Di động Lam Tư vang lên, anh bước ra phía phòng làm việc nói chuyện. Mạc Liên đi đến bên cửa sổ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một đôi tình nhân người Châu Á đang đi dạo, người đàn ông cao lớn, cô gái bên cạnh xinh đẹp, nhỏ nhắn. Hai người nắm tay nhau, mười ngón đan thật chặt, trông rất hạnh phúc. Trong nháy mắt hình ảnh cha mẹ hiện lên trong đầu cô. Cô yết hầu căng thẳng, không khỏi dời tầm mắt. Một người mang hành lí tiến vào, một cô gái khác bưng lên trà bánh. Mãi cho đến khi bọn họ đều đi xuống, Lam Tư vẫn còn đang bàn công việc. Còn ba tiếng nữa mới tới bảy giờ, biết anh còn muốn bàn công việc thêm chút nữa, cô phòng thay quần áo, quyết định trên giường nằm một chút, dự trữ thể lực, sẵn sàng cho ba ngày gặp gia đình anh. Trước khi đi, Peter đã dặn cô. Ngày đầu tiên là người nhà vì lão Bart buổi tiệc riêng, ngày hôm sau mới là sinh nhật của lão Bart. Bart trang viên sẽ là nơi diễn là buổi tiệc, những nhân vật nổi tiếng của Los Angeles đều sẽ đến. Bổi sáng ngày thứ ba, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể về Newyork. Tuy rằng không quá khả năng, cô vẫn hy vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.
_ George · Bart.
Ánh mắt đầu tiên nhìn ông, Mạc Liên chỉ cảm thấy ông so với trong trí nhớ già đi rất nhiều, tựa hồ không còn dáng vẻ to lớn, dũng mãnh nhưng vẫn ác liệt dọa người.
_ Cha!
Lam Tư mở miệng kêu to ông. Ngồi ở ghế trên lão Bart hướng về phía Lam Tư cứng ngắc gật gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển qua cô gái bên cạnh anh, lạnh lùng xem kỹ cô. Cô có chút khẩn trương, nhưng lưng vẫn đứng thẳng. Lam Tư nắm chặt tay cô. Bàn tay anh mang theo hơi ấm cho cô dũng khí, cô hướng về phía lão gia lạnh lùng, uy nghiêm kia, dịu dàng mỉm cười.
_ Đây là vợ con, Mạc Liên.
_ Liên, đây là cha anh!
_ Chào cha!
Cô tiến lên, cầm trong tay lễ vật đã chuẩn bị tốt tặng cho Bart lão gia.
_ Chúc cha sinh nhật vui vẻ.
Lão Bart tùy tay tiếp nhận, một cái nhìn cũng không có, liền giao cho Chad đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn cô hỏi.
_ Cô là tiến sĩ sao?
_ Dạ!
_ Về mặt nào?
_ Sinh vật, y học. Nghiên cứu y học nanomet là sở trường của con.
_ Người nhà cô ở đâu?
Cô ngực căng thẳng, hít một hơi thật sâu, mới nói.
_ Đã qua đời.
_ Toàn bộ?
Lão Bart nhíu mày.
_ Cha!
Lam Tư nhịn không được, lạnh lùng ra tiếng ngăn lại.
_ Con biết cha đã điều tra rõ ràng thân thế cô ấy, không cần làm ra vẻ không biết.
_ Ta muốn cô gái kia tự mình nói ra. Cô dù sao cũng đã gả vào Bart gia ta.
_ Ông lão đáng chết kia, cô ấy phải được gả vào Bart gia!
Nghe tiếng người vọng lên một câu, cô sửng sốt, bên cạnh Lam Tư là một chi cứng đờ. Mạc Liên theo tiếng quay đầu, muốn biết anh em nào của anh lại to gan như vậy, dám gọi lão Bart là ông lão đang chết, liền thấy một đôi nam nữ trong hoa viên lúc chiều. Nhưng lúc này trên tay cô gái còn ẳm một bé trai chừng ba tuổi. Cô sửng sốt, trước nhìn thấy họ ở đây, cô còn nghĩ họ là người làm của Bart gia, nhưng khẩu khí xem ra, hiển nhiên cũng không phải.
_ Lam Tư đã cưới vợ tám tháng rồi, ông hiện tại cũng nên nhận con dâu mới đi!
_ Ta không có hỏi con!
Lão Bart đối anh trợn mắt mà chống đỡ.
_ Ăn cơm, ăn cơm thôi, anh đừng có làm mọi việc căng thẳng thế! Khấu!
Cô gái gọi chồng mình. Người đàn ông nhìn cô liền lập tức im miệng. Cô gái mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn đứa nhỏ, hỏi.
_ Con muốn nói với ông nội gì không?
_ Ông nội ngủ ngon, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ.
Dưới dự hướng dẫn của mẹ, cậu bé ngoan ngoãn mỉm cười nhìn lão Bart. Thực thần kỳ, gương mặt nghiêm khắc của lão Bart trong nháy mắt liển thoải mái, ông thậm chí nở ra nụ cười mà cô chưa từng thấy, gật đầu nói.
_ Cháu ngủ ngon.
Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn, hoài nghi chính mình nhìn lầm.
_ Chào cô!
Nghe được âm thanh dịu dàng, cô liền hoàn hồn, chỉ thấy cô gái đưa tay về phía cô mỉm cười tự giới thiệu.
_ Tôi là Bạch Vân, vợ của Khấu Thiên Ngang, rất vui được gặp cô.
_ Chào!
Cô vươn tay, mỉm cười.
_ Tôi gọi là Mạc Liên.
_ Cha không phải là cố ý nghiêm khắc với cô đâu, chỉ là do thói quen thôi.
Bạch Vân thay lão Bart xin lỗi, sau đó hướng về phía gương mặt cảm xúc không thay đổi của Lam Tư mỉm cười.
_ Lam Tư, đã lâu không gặp.
Lam Tư lễ phép hơi gật đầu, sau đó liền xoay người kéo ghế dựa ngồi xuống. Đúng lúc này, ngoài cửa, ba cặp vợ chồng khác đang tiến vào, thêm hai đứa trẻ đáng yêu.
_ Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
_ Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ.
_ Lão nhân, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
_ Đây là quà!
Trong phòng, không khí thân thiện hẳn lên. Cô nhận ra Hawke, cũng biết Alex, bọn họ thường xuất hiện trên báo chí cho nên còn vị mãnh nam còn lại chắc là Adam. (Di Di: mãnh nam kìa, anh này xuất hiện trong Bảo bối cả gan dám bỏ trốn đấy :”>) Cô nhớ lúc trước anh vẫn là một đứa trẻ mập mạp. Mặc dù có chút kinh ngạc lớn lên cao to, vạm vỡ nhưng cô vẫn như cũ có thể nhìn ra anh là đứa trẻ luôn bị hai anh trai ức hiếp. Một hồ náo nhiệt giới thiệu, mọi người cuối cùng cũng ngồi vào ghế. Trong lúc dùng cơm, cô cũng chậm chậm theo nói chuyện mà nhớ ra từng người. Cũng không khó khăn lắm, bọn họ đều cùng thê tử ngồi cạnh nhau, hơn nữa mỗi cô đều có cá tính riêng. Bạch Vân dịu dàng, Kha Xảo Oa hoạt bát, Đường Lâm điềm đạm, Âu Dương Ninh Ninh tuy rằng lạnh lùng, nhưng chính xác là rất chân thành. Trên bàn cơm, cô luôn để lộ vẻ thân thiện. Cô vẫn nghĩ đến đây để chiến tranh, nhưng chỉ có một người duy nhất không chịu mỉm cười là anh chồng bên cạnh cô. Bart lão gia cũng cười vài lần. Toàn bộ bữa cơm tối, thủy chung bảo trì vẻ trầm mặc cũng chỉ có Lam Tư, ngay cả cô là người ngoài, đều còn có người bắt chuyện. Bọn họ không phải cố ý xa lánh anh, mà vấn đề nằm ở chỗ Lam Tư. Bởi vì anh căn bản là không chịu nói chuyện, anh khi cần lắm thì cũng chỉ gật đầu hoặc trả lời độc nhất một chữ. Trên bàn ăn vui vẻ chỉ có một người cô độc là anh. Nhìn anh cứng rắn, lạnh lùng biểu tình, kìm lòng không đậu, cô vươn rảnh tay đặt ở anh trên đùi, cả người xích lại gần, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói.
_ Bảo bối, mặt anh có thể xấu hơn nữa không?
Lam Tư sửng sốt, quay đầu, lại nhìn đến trên mặt cô lộ vẻ ngọt mỉm cười. (Di Di: chị này liều mạng =))
_ Nếu như vậy, người nhà anh sẽ cho em là người hệt như báo chí đã nói là một người phụ nữa ác độc. Nếu không đem tất cả tiền anh kiếm tiêu hết, thì là uy hiếp anh nếu nhìn qua phụ nữ khác một cái sẽ đem người em nhỏ của anh chặt một phát biến thành lạp xưởng. ( Di Di: xỉu =))
Anh trầm mặc. Sau đó, anh mỉm cười.
_ Em sẽ sao?
Cô nhíu mày, cười hỏi.
_ Anh nghĩ sao?
_ Em sẽ không.
Anh thấp giọng ở cô bên tai trả lời.
_ Em sẽ tiếc đấy!
Cô đỏ bừng mặt, cố ý nhéo anh đùi một chút, anh lại cười ra tiếng. Tuy rằng anh âm lượng không lớn nhưng mỗi người đều nghe được anh cười. Mọi người đột nhiên đều im lặng.
_ Chuyện vui gì thế?
Vợ của Alex- Oa Oa tò mò mở miệng hỏi. Cô cứng đờ, Lam Tư lại cười, nhìn cô, lộ vẻ mặt muốn xem kịch vui. Mạc Liên xấu hổ trừng anh liếc mắt một cái, mới mặt đỏ tai hồng nhìn người nhà của anh nói.
_ Không có, tôi chỉ là đang kể chuyện cười.
_ Chuyện cười sao?
Hawke nhíu mày, cố ý truy vấn.
_ Tôi cũng muốn nghe một chút.
_ Ách……
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Lam Tư. Lam Tư vẫn cười, cô xấu hổ đá anh một cái, anh mới mở miệng giải cứu cô.
_ Chỉ là chuyện cười riêng của vợ chồng tôi.
Anh nói chưa dứt lời, mặt cô càng hồng, tuy rằng không ai lại hỏi nhiều nhưng đồng loạt gật gù ra chiều hiểu biết sau đó lại kèm thêm nụ cười mờ ám, làm cho cô càng thêm xấu hổ. May mắn, Bạch Vân tốt bụng mở miệng dời đề tài.
_ Đúng rồi, Lam Tư, anh cùng Mạc Liên làm sao quen nhau?
Cô có chút khẩn trương nhìn anh, vốn tưởng rằng anh lại sẽ chứng nào tật nấy, dùng cái loại phương thức lạnh lùng trả lời, không khỏi cầm tay anh. Anh nhìn cô, sau đó cầm bàn tay nhỏ của cô, mở miệng nói.
_ Gặp gỡ trên công việc.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh lại thản nhiên bồi thêm một câu.
_ Tôi vừa nhìn cô ấy đã nhất kiến chung tình. (Di Di: Nhất kiến chung tình = gặp lần đầu đã yêu :”>)
Những lời này làm cho mọi người lại trừng mắt nhìn anh, bao gồm cả cô. Trên thực tế, mắt cô là mở to nhất.
_ Oa, nhất kiến chung tình nha!
Kha Xảo Oa trừng lớn mắt.
_ Thực lãng mạn!
Anh đem tay cô, đưa bên môi hôn, nhìn chăm chú vào cô nói.
_ Cho nên chúng ta mới có thể nhanh như chớp kết hôn.
Người đàn ông này thật sự là nói dối không chớp mắt. Cô xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, hoàn toàn nói không ra lời.
_ Tôi với Ninh Ninh cũng là nhất kiến chung tình.
Hawke xen vào nói.
_ Nhất kiến chung tình sao? Tôi còn tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Ninh liền làm gãy tay cô chứ?
Khấu Thiên Ngang nhíu mày.
_ Đúng không, Ninh Ninh?
_ Đúng vậy.
Âu Dương Ninh Ninh gật đầu nói.
_ Anh ấy còn làm chân em bị thương.
_ Đó là vì em lấy cây đánh anh!
_ Là do anh đá hư cửa của em.
Hai vợ chồng kia nhanh chóng đấu khẩu, mọi người bên cạnh đều phì cười. Trên bàn cơm lại náo nhiệt lên, cô may mắn không phải là đề tài kế tiếp nên nhẹ nhàng thở phào. Cô muốn thừa cơ rút tay về nhưng Lam Tư lại không muốn thế. Anh không có nắm thật sự chặt, chỉ là lúc cô muốn rút về liền hơi hơi siết chặt. Cô quay đầu nhìn anh, anh không có nhìn cô, chỉ im lặng đưa rượu lên môi chậm rãi uống. Tuy rằng anh nhìn như thế, cô lại đột nhiên phát hiện anh kỳ thật cũng không thích bị sắp xếp. Cho nên cô không kiên trì, nắm lại tay anh. Anh thế này mới lại quay đầu, cô mỉm cười, nhìn anh cũng đang gợi lên khóe miệng. Mãi cho đến bữa tối chấm dứt, Lam Tư tuy rằng không có tích cực gia nhập nói chuyện nhưng không còn vẻ mặt lạnh lùng, người hỏi anh sẽ nói, anh cũng phản hồi vài vào câu. Suốt buổi đó, anh thủy chung không buông tay cô ra.
Trong đêm tối, ánh sao lấp lánh đầy trời. Bart trang viên ban đêm chìm vào yên tĩnh, không còn ồn ào như một thành phố náo nhiệt, chỉ có côn trùng kêu rả rích. Đứng ở ban công, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy dấu chân sao. Sinh nhật thật đúng là dọa người năm đó cô nếu không cho phép, ngay cả bước sảnh cũng không dám. Nay cô lại về nơi này, đã được gả cho người đàn ông mình thầm yêu mến. Một vòng ấm áp từ phía sau choàng lấy thắt lưng của cô. Cô ngả về phía sau, dựa vào lưng anh, nhắm mắt lại thở dài.
_ Mệt sao?
Vừa nói chuyện công việc với các anh em xong, anh mới về phòng, vào cửa không thấy cô. Sau đó mới phát hiện cô lại chạy đến ban công.
_ Rất tốt, buồi chiều tôi đã ngủ một lúc.
Cô kéo tay anh choàng qua eo mình, mở mắt ra nhìn anh.
_ Tôi nghĩ sẽ đối mặt với cà một phiên tòa nhưng mà người nhà anh lại rất ôn hòa.
_ Không phải tất cả.
Anh vuốt ve bờ vai cô, trào phúng nhếch khóe miệng lên.
_ Được rồi, có lẽ cha anh thì hơi nghiêm khắc một chút. Nhưng tôi nghĩ nó cũng bình thường thôi. Ai bảo anh kết hôn mà không báo, ông không bực cũng lạ.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói.
_ Tôi nói rồi. Nhưng ông lại không chấp nhận việc tôi vì yêu mà kết hôn.
Mạc Liên sửng sốt, xoay người đối mặt anh. Anh ngữ khí lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt đã có một tia khó có thể che dấu. Cô vẫn tưởng anh chưa nói, lại không dự đoán được là do cha anh không tin. Điều tức cười là, anh xác thực không phải bởi vì yêu cô mà cưới cô. Đáng sợ là, trong lúc này đây, cô mới phát hiện chính mình đã yêu anh. Cô thường tự nói với bản thân là vì dục vọng. Cô đối với anh chỉ là ham muốn thể xác, nhưng tất cả đều là tự mình dối mình. Cô yêu anh, yêu cái vẻ cao ngạo ương ngạnh, yên cái người đàn ông tự cho là mình đúng, yêu cái dáng lạnh lùng tự phụ, yêu cái người đàn ông cô độc, yêu sự thông minh giả dối, yêu người đàn ông luôn tìm kiếm cái đẹp. Từ nhiều năm trước cô đã ra chân vào vũng bùn. Cô vì anh, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, trong tiềm thức của cô vẫn hy vọng xa vời. Có lẽ sẽ có một ngày, anh yêu cô. Nhưng anh không biết yêu là gì, bởi vì không có ai yêu anh.
Tôi phải có vợ, có một gia đình, mới phù hợp với yêu cầu của cha. Anh từng nói như thế. Lời nói anh quanh quẩn ở trong đầu, so với lúc ấy càng khiến cô đau lòng hơn. Đơn giản là cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh vì sao không muốn nói cho cha anh biết, hôn nhân của cô và anh, chính là vì ích lợi mà kết hợp — Bởi vì anh khao khát giống như các anh em mình, bởi vì anh không muốn bị người nhà gạt ra một bên, bởi vì anh muốn chứng minh anh cũng có thể tìm được một người vợ thương anh, có được một gia đình mỹ mãn. Từ đầu tới đuôi, anh chính là đem cô trở thành một đối tượng hợp tác, người để khoe ra sự sáng suốt khi chọn vợ của anh. Nha, cô đương nhiên đã sớm biết chuyện này.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ cô không muốn mọi chuyện lại như thế. Cô muốn suy nghĩ của anh không phải vậy. Cô bi thương vươn tay, chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, sau đó kiễng chân hôn anh. Cô thực không nghĩ tại đây lại lĩnh ngộ được sự thật. Thật sự không nghĩ tới tại đây cô nhận ra mình đã yêu anh. Anh hôn lại cô dưới bầu trời đầy sao.
{thiendi18.wordpress.com}
Trời sáng rồi lại đến đêm. Sinh nhật của George · Bart, chính là chứng minh cho việc cô đã lĩnh ngộ. Anh mang theo cô đi vòng quanh để triển lãm, chỉ thiếu cái bảng tên treo trên người cô. Cô mỉm cười, cô nâng chén, cô khiêu vũ, cô nói chuyện. Cô hết sức biểu hiện thật khéo léo nhưng dường như càng lúc càng khó. Nhất toàn bộ buổi tối, anh thỉnh thoảng vô cùng thân thiết ôm cả eo cô, nắm tay cô, mỉm cười với cô, thậm chí thâm tình chăm chú nhìn cô, giống như cô chính là người vợ anh vô cùng yêu thương. Nhưng cô biết tất cả đều là diễn trò cho cha anh cùng anh em anh xem. Cô có thể nghe được mọi người thì thầm, nói người đàn ông anh tuấn, ma quỷ của Bart gia cuối cùng cũng vướng vào bể tình. Cô cũng nghe gặp không ít người nói với cha anh là cô với anh như thần tiên giáng trần, xứng đôi vừa lừa. Nói cô và anh như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích. Cô biết anh cũng nghe thấy, cô hấy anh mỉm cười vừa lòng. Không ai biết, anh mỗi một cái thâm tình mỉm cười, mỗi một lần vô cùng thân thiết đụng chạm, đều làm cho cô muốn khóc. Bởi vì biết việc này đối với anh vô cùng quan trọng, cô cố gắng phối hợp. Cho dù lòng của cô đã tan nát, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, khi anh cả Khấu Thiên Ngang ôm vợ bước vào khiêu vũ, sự tình cuối cùng cũng xảy ra.
_ Anh có thể mời em nhảy điệu này không?
Anh vươn tay về phía cô. Cô nâng tay mình giao cho anh. Nhưng tiến vào sàn khiêu vũ, cô mới phát hiện anh cố ý cạnh tranh cùng anh cả của anh. Mọi người chăm chú nhìn. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy sự cạnh tranh dâng đầy trong mắt anh. Anh biết mọi người đang nhìn, anh chính là cố ý. Đúng vậy, bề ngoài Lam Tư cùng cô so với anh cả cùng chị cả lại hoàn mỹ hơn. Lam Tư cùng cô nhảy cũng tốt hơn. Dù sao cô cũng đã tập luyện hết một tháng, cô cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc, Việc khiêu vũ thật sự không làm khó được cô. Anh cùng của cô ăn ý đến vô cùng. Nhưng anh cả cùng chị cả lại khá nhạt. Bọn họ đang cười. Cô lại cười không nổi. Cô bức chính mình nhảy thật đẹp. Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Thế giới ở xoay tròn, âm nhạc xoay tròn, thiên thần Baroque trên tường cũng xoay tròn.
Âm nhạc rốt cục cũng ngừng. Cô thở phì phò, mồ hôi chảy ra, tim đập thình thịch dồn dập. Anh nắm tay cô, đứng ở giữa sàn, nhìn cô. Trên mặt tươi cười làm gương mặt anh tuấn càng giống như ma quỷ. Có người ở vỗ tay, cô không thấy là ai, chính là đau khổ nhìn anh. Âm nhạc lại vang lên. Anh lại muốn nhảy tiếp.
_ Không.
Chữ này rốt cuộc cũng trôi ra khỏi cổ họng. Anh hơi hơi cứng đờ.
_ Tại sao?
Mặt cô sắc tái nhợt nói.
_ Em mệt rồi!
Không thể chịu sự đụng chạm của anh nữa. Cô bỏ tay từ trên người anh ra. Sau đó, xoay người đi.
Cô thẳng tắp một đường ra cửa lớn. Lam Tư không thể tin được cô gái kia dám bỏ anh giữa sàn nhảy. Anh sửng sờ sau đó mới đuổi theo cô vào trong vườn hoa hồng.
_ Em làm gì vậy?
Anh giận dữ giữ chặt cánh tay của cô, sau đó mới nhìn tới đôi mắt đầy nước. Dưới ánh trăng, cô cúi đầu, sắc mặt trắng như tuyết, đôi môi run rẩy. Âm nhạc thanh từ trong phòng truyền ra, nghe có chút mờ mịt.
_ Tôi mệt!
Âm thanh mệt mỏi của cô vọng vào màng nhĩ, anh đến bây giờ mới nghe thấy bằng cả trái tim. Anh thả lỏng tay, giọng nói dịu xuống
_ Em khỏe không?
_ Không, tôi không tốt!
Cô ngước mắt lên, rưng rưng tức giận nhìn thẳng anh.
_ Cực kì không tốt! Cực kì, cực kì không tốt!
Anh im lặng, cứng rắn hỏi.
_ Em có ý gì?
_ Không có ý gì!
Cô rút tay về, lui từng bước.
_ Tôi chán cảnh phải làm vật triển lãm,chán bị người ta nhìn, chán tiếp tục phải giả vờ thế này!
Anh mặt lạnh như sương
_ Em từ đầu phải biết mình đối mặt với cái gì. Đây chính là điều kiện của chúng ta!
_ Đúng, tôi biết.
Cô nhếch môi cười khổ.
_ Tôi biết. Nó cũng không khó khăn gì, tôi biết tôi đã làm rất tốt.
_ Cô làm tốt lắm! Mọi người đều thích cô.
Cô nở nụ cười, trong lòng vỡ tan như cửa sổ bằng kính.
_ Đúng, tôi làm rất tốt nhưng tôi đã lầm.
Cô đang cười, lại có vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống, phản chiếu ánh trăng. Anh vừa hoang mang lại phẫn nộ, không hiểu cô có ý gì, anh không hiểu vì sao cô cười mà còn có nước mắt, lại càng không biết gì sao cô lại gằn từng tiếng.
_ Tôi sai lầm rồi. Thật sự quá khó. Nói dối rất khó, làm ra vẻ yêu anh cũng rất khó, nghe lời chúc phúc của người nhà anh cũng rất khó. Nhìn anh sống dưới bóng ma của cha anh, cạnh tranh với người căn bản không muốn chiến đấu với anh, càng thêm khó khăn…
_ Không cần!
Anh mở miệng ngăn cản cô, ánh mắt như bị lớp bụi mỏng phủ qua, càng thêm buộc chặt uy hiếp.
_ Vậy anh nói đi lúc nãy anh vừa làm gì? Anh dám nói yêu tôi, khiêu vũ cùng tôi không phải vì để tranh cao thấp với anh cả không? Anh dám nói anh làm vậy không phải vì cha anh đi!
Cô chất vấn anh không chút lưu tình.
_ Anh có biết mình rất ngu xuẩn không? Một bàn tay thì vỗ không vang, anh chẳng lẽ không hiểu? Anh làm nhiều như thế, anh cả anh cũng đâu thua kém. Ai cũng đều nhìn ra anh ấy thật sự yêu vợ mình. Anh ấy sẽ không để ý cô vũ khiêu không tốt, sẽ không để ý cùng cô nhảy sẽ khiến người khác cười chê, sẽ không –
_ Em nghĩ em là ai?
Anh bị nói thẹn quá thành giận, giận dữ bắt lấy tay cổ tay cô, tay nổi gân xanh nói
_ Em nghĩ em có tư cách gì mà nói như thế? Bởi vì tôi cưới em sao? Bởi vì em là vợ của tôi sao? Đừng quên đây chỉ là một trong những điều kiện của chúng ta! Tôi cung cấp tài chính, em giúp tôi làm nghiên cứu, tôi cùng em đóng vai vợ chồng hạnh phúc cho bà nội em xem, em giúp tôi tham gia yến tiệc xã giao. Tôi tin từ đầu đến giờ tôi không có ý kiến gì đối với em. Tôi cũng không cần em giải thích! Tôi làm được hiệp ước của chúng ta còn em thì sao? Nghiên cứu em không thể hoàn thành, ngay cả làm một bình hoa di động em cũng không làm được.
Cô giống bị anh đánh một cái tát, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cả người im lặng. Tiếng nói anh vang vọng giữa trời đêm, gằn từng tiếng đều tàn khốc tiến vào trong đầu cô, dẫn thẳng đến trái tim cô.
_ Đúng, tôi làm không được!
Cô nhếch khóe miệng, ngay cả cái cười giả dối cũng không thể làm, chỉ có thể chua xót nhìn anh.
_ Tôi không nên cho rằng nói dối là không tốt. Tôi cũng nên học cách nói dối. Đối với anh mà nói, tôi bất quá chỉ là đối tượng hợp tác tự đưa đầu đến, một bình hoa làm gì cũng đều bỏ dở giữa chừng…
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói khó nhọc.
_ Trời ạ, cô tuyệt đối không được khóc ở đây.
Thở sâu, cô áp chế khối cứng giữa cổ họng, lạnh lùng nói.
_ Xin lỗi vì đã làm anh mất mặt trước cha anh. Nhưng tôi nghĩ ông có thể nhận thấy tôi thật sự không khỏe. Về phần nghiên cứu, sau khi trở về, tôi sẽ đem toàn bộ gia cho Ruth, cũng hỗ trợ hắn hoàn thành thí nghiệm. Tuy rằng tôi không thể làm một cái bình hoa nhưng tôi tin rằng anh sẽ lấy lại tất cả số tiền đã bồi thường cho tổn thất mấy năm nay.
Anh trừng mắt nhìn cô, cổ họng co rút nhanh, cứng ngắc giống như tượng đá. Sau đó, cô lui từng bước, anh mới phát hiện cô không biết khi nào đã ra khỏi bàn tay anh. Một làn khủng hoảng không tên dâng lên. Bóng mấy che khuất ánh trăng, anh thấy không rõ gương mặt của cô, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn của cô vọng đến.
_ Tôi sẽ kí vào đơn li hôn. Sau đó luật sẽ đưa đến cho anh!
_ Em muốn ly hôn?
Anh nắm chặt tay, khủng hoảng từ trong lòng dâng lên tột độ.
_ Đúng!
Cô gật đầu. Khủng hoảng trong lòng dần chuyển sang băng đá, sau đó khuếch tán đến toàn thân.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa……
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi. Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư…… Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.
Ngồi ở trên sô pha thoải mái trong máy bay, Mạc Liên lại có thể biết được tài lực của người đàn ông mình lấy có bao nhiêu hùng hậu. Nói cũng đúng, nếu anh trực thăng riêng thì có máy bay riêng cũng là điều bình thường. Vào hai ngày trước anh nói cô cùng về tham gia sinh nhật cha anh, cô còn ngu ngốc tưởng là mình phải đến sân bay mua vé bình thường như bao người. Đến sân bay, cô mới biết là anh có máy bay riêng khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời. Thiết kế máy bay lấy sự thoải mái của hành khách làm chính, có sô pha, có bàn, có tủ lạnh, thậm chí một quầy bar nhỏ. Được rồi, cô thừa nhận, có một chiếc máy bay riêng củng rất tốt. Ít nhất không cần cùng người lạ chen chúc cùng nhau, không gian đương nhiên cũng rộng mở hơn. Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Mạc Liên nhịn không được liếc mắt nhìn Lam Tư ngồi bên cạnh. Anh hôm nay muốn mặc tây trang ra ngoài nhưng cô lại cứng rắn buộc anh thay quần âu rộng cùng áo sơ mi.
_ Anh đâu có đi làm, cần gì ăn mặc bó tay bó chân như thế. Mặc thoải mái một chút đi!
Đương nhiên khi đó cô vẫn nghĩ cùng người khác đi cùng một máy bay Anh cũng không có phản đối, đi vào thay đồ, tò mò hỏi một câu.
_ Áo sơ mi này của tôi sao? Tôi chưa thấy qua.
_ Tôi mới mua cho anh. Không hợp sao?
_ Không có, rất hợp!
_ Không có là tốt rồi!
Cô trấn định tiếp tục lau cái gương trong phòng, anh không nói gì nữa, chỉ có chút đăm chiêu nhìn cô trong gương. Bị anh nhìn chăm chú như thế, cô nhịn không được nói.
_ Tôi chỉ là tiện tay mua thôi!
_ Cám ơn.
Anh ở phía sau cô nói.
_ Không có gì!
Cô nói, bên tai lại hơi nóng lên. Nói thực ra, cô rất biết ơn anh đối với hành động mua áo này của cô không nghiên cứu. Bởi vì, nói thật, cô cũng không biết chính mình vì sao lại giúp anh mua quần áo, anh cũng không phải là chồng thật của cô. Được rồi, trên danh nghĩa là…… Nghĩ đến đã cùng anh trên giường, mặt cô liền nóng lên. Được rồi, trên thực tế khả năng cũng có một chút… Nhưng anh cùng cô trên cơ bản vẫn là…… Là…… Đáng giận, quên đi, cô nghĩ đến đều rối tung chỗ đó. Bất đắc dĩ thở dài, cô hoàn toàn buông tha cho việc thanh minh quan hệ của mình cùng Lam Tư. Vụng trộm lại ngắm anh một cái, nghĩ đến anh tối hôm đó dịu dàng giải thích cùng cô, cô rốt cục cũng chịu thừa nhận. Được rồi, thật ra anh không phải là một tên ác ma lạnh lùng. Có lẽ anh thực tế, nhưng không lạnh lùng. Rất có lí trí nhưng cũng không vô tình như vậy. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ lo lắng cô, càng không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời như thế. Từ nhỏ, George · Bart đã bồi dưỡng anh trở thành người kế nghiệp. Ông đã cho anh những gì tốt nhất nhưng cũng nghiêm khắc yêu cầu anh phải làm tốt nhất. Bởi vì như thế, anh đối chính mình yêu cầu rất cao. Anh từ nhỏ đã là đứa trẻ kiêu ngạo, sau khi lớn lên, anh càng chú trọng sự kiêu ngạo cùng tự tôn. Đáng tiếc là, lão Bart thật sự không phải một người cha tốt lắm. Cô nhớ rõ ông lão lạnh lùng kia, ông chưa bao giờ ôm con mình, cũng không mỉm cười cùng họ. Vì thế làm cho anh em Bart gia trở thành những con người khó chịu. Sau khi rời khỏi Bart gia, cô có nghe người ngoài đồn đại, lão Bart còn có một đứa con khác. Bọn họ còn đồn Lam Tư không phải con ruột, cũng biết lão Bart muốn đứa con kia nối nghiệp. (Di Di: đứa con khác ấy chính là Khấu Thiên Ngang đó mọi người)
Khi đó, cô cũng có điều tra Lam Tư hết thảy, anh đã muốn cách xa cô, cơ hồ giống như là ở bên thế giới kia. Cho đến khi cô nhờ đến anh, tìm người điều tra anh, mới bết mấy năm qua anh đã trãi qua những chuyện gì. Cũng hiểu được anh tới giờ vẫn chưa có thể nắm trong tay tập đoàn Bart. Cô biết, kiêu ngạo như anh, khi cha anh quyết định chọn Khấu Thiên Ngang tiếp tục kế nghiệp, nhất định sẽ làm anh tổn thương. Trước kia cô cho rằng anh căn bản không cần, nhưng thời gian sống chung, cô biết anh thật sự không phải thế. Anh chính là đeo một cái mặt nạ mang tên “Không cần”
Máy bay đáp xuống sân bay Los Angeles. Khi cô cùng anh bước xuống đã thấy xe của Bart gia chờ sẵn. Nhìn cổng Bart gia từ từ mở, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Xe tiếp tục về phía trước, những kí ức lúc nhỏ bắt đầu xuất hiện. Cửa lớn điêu khắc hoa văn, những chú chó săn, sân sau tựa như rừng cây. Tiếp sau là hoa viên kiểu Hy Lạp cùng hồ phun nước. Bart gia cũng giống như những tòa thành, làm cho người mình kính sợ trước màu trắng uy nghiêm. Xe dừng sau cửa lớn, lái xe ra ngoài nhanh chóng mở cửa, Lam Tư bước xuống, cô theo sau. Đứng trước cửa phòng kia, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nó so với lúc cô còn nhỏ có vẻ nhỏ hơn nhưng vẫn đồ sộ hùng vĩ. Tuy rằng từ nơi này nhìn không tới nhưng cô biết phía sau hòng này còn có nhà kính trồng hoa. Biết sau nhà kính là một khu rừng rậm thu nhỏ. Giữa khu rừng là một đình hoa hồng. Cô càng nhớ rõ hơn ở phía bên trái là dãy phòng dành cho người hầu, nơi cô từng ở.
Tiếng xe đóng cửa lại làm cho cô giật mình, lại thấy Lam Tư cũng giống như cô đứng ở trước cửa, nhìn phòng trước mắt, không muốn vào. Trên mặt anh lần nữa đeo một cái mặt nạ lạnh lùng. Cô cũng không hiểu vì sao đưa tay nắm lấy tay anh. Anh cúi đầu nhìn cô.
_ Chúng ta cùng vào!
Cô dịu dàng nói. Lam Tư không tự giác nắm chặt tay cô, sau đó mới bước về phía trước. Cánh cửa màu trắng được người mở ra, một vị dáng người béo tốt, quần áo chỉnh tề đứng ở cạnh cửa, cung kính mở miệng.
_ Lam Tư thiếu gia, Mạc Liên phu nhân.
_ Chad.
Lam Tư cùng ông một lượt vuốt cằm.
_ Thật vui khi thấy cậu về nhà!
Chad vươn tay, dẫn dắt bọn họ vào cửa.
_ Tôi đã chuẩn bị phòng rồi, mời!
Mạc Liên nghe tiếng quản gia Chad gọi liền hoảng sợ, nghĩ đến việc ông nhận ra cô. Nhưng mà nghĩ lại Chad không có khả năng nhận ra cô, cô rời nơi này khi còn rất nhỏ. Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra, dưới sự dẫn đường của ông, cùng Lam Tư về phòng. Phòng ở đây với phòng của anh ở Newyork rất giống nhau, ngăn nắp, nề nếp cùng màu sắc trang nhã.
_ Hành lí tôi sẽ sai người đem đến sau. Thiếu gia, phu nhân, bữa tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ!
_ Ừ!
Lam Tư gật đầu.
_ Ông xuống trước đi!
Chad im lặng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Di động Lam Tư vang lên, anh bước ra phía phòng làm việc nói chuyện. Mạc Liên đi đến bên cửa sổ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một đôi tình nhân người Châu Á đang đi dạo, người đàn ông cao lớn, cô gái bên cạnh xinh đẹp, nhỏ nhắn. Hai người nắm tay nhau, mười ngón đan thật chặt, trông rất hạnh phúc. Trong nháy mắt hình ảnh cha mẹ hiện lên trong đầu cô. Cô yết hầu căng thẳng, không khỏi dời tầm mắt. Một người mang hành lí tiến vào, một cô gái khác bưng lên trà bánh. Mãi cho đến khi bọn họ đều đi xuống, Lam Tư vẫn còn đang bàn công việc. Còn ba tiếng nữa mới tới bảy giờ, biết anh còn muốn bàn công việc thêm chút nữa, cô phòng thay quần áo, quyết định trên giường nằm một chút, dự trữ thể lực, sẵn sàng cho ba ngày gặp gia đình anh. Trước khi đi, Peter đã dặn cô. Ngày đầu tiên là người nhà vì lão Bart buổi tiệc riêng, ngày hôm sau mới là sinh nhật của lão Bart. Bart trang viên sẽ là nơi diễn là buổi tiệc, những nhân vật nổi tiếng của Los Angeles đều sẽ đến. Bổi sáng ngày thứ ba, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể về Newyork. Tuy rằng không quá khả năng, cô vẫn hy vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.
_ George · Bart.
Ánh mắt đầu tiên nhìn ông, Mạc Liên chỉ cảm thấy ông so với trong trí nhớ già đi rất nhiều, tựa hồ không còn dáng vẻ to lớn, dũng mãnh nhưng vẫn ác liệt dọa người.
_ Cha!
Lam Tư mở miệng kêu to ông. Ngồi ở ghế trên lão Bart hướng về phía Lam Tư cứng ngắc gật gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển qua cô gái bên cạnh anh, lạnh lùng xem kỹ cô. Cô có chút khẩn trương, nhưng lưng vẫn đứng thẳng. Lam Tư nắm chặt tay cô. Bàn tay anh mang theo hơi ấm cho cô dũng khí, cô hướng về phía lão gia lạnh lùng, uy nghiêm kia, dịu dàng mỉm cười.
_ Đây là vợ con, Mạc Liên.
_ Liên, đây là cha anh!
_ Chào cha!
Cô tiến lên, cầm trong tay lễ vật đã chuẩn bị tốt tặng cho Bart lão gia.
_ Chúc cha sinh nhật vui vẻ.
Lão Bart tùy tay tiếp nhận, một cái nhìn cũng không có, liền giao cho Chad đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn cô hỏi.
_ Cô là tiến sĩ sao?
_ Dạ!
_ Về mặt nào?
_ Sinh vật, y học. Nghiên cứu y học nanomet là sở trường của con.
_ Người nhà cô ở đâu?
Cô ngực căng thẳng, hít một hơi thật sâu, mới nói.
_ Đã qua đời.
_ Toàn bộ?
Lão Bart nhíu mày.
_ Cha!
Lam Tư nhịn không được, lạnh lùng ra tiếng ngăn lại.
_ Con biết cha đã điều tra rõ ràng thân thế cô ấy, không cần làm ra vẻ không biết.
_ Ta muốn cô gái kia tự mình nói ra. Cô dù sao cũng đã gả vào Bart gia ta.
_ Ông lão đáng chết kia, cô ấy phải được gả vào Bart gia!
Nghe tiếng người vọng lên một câu, cô sửng sốt, bên cạnh Lam Tư là một chi cứng đờ. Mạc Liên theo tiếng quay đầu, muốn biết anh em nào của anh lại to gan như vậy, dám gọi lão Bart là ông lão đang chết, liền thấy một đôi nam nữ trong hoa viên lúc chiều. Nhưng lúc này trên tay cô gái còn ẳm một bé trai chừng ba tuổi. Cô sửng sốt, trước nhìn thấy họ ở đây, cô còn nghĩ họ là người làm của Bart gia, nhưng khẩu khí xem ra, hiển nhiên cũng không phải.
_ Lam Tư đã cưới vợ tám tháng rồi, ông hiện tại cũng nên nhận con dâu mới đi!
_ Ta không có hỏi con!
Lão Bart đối anh trợn mắt mà chống đỡ.
_ Ăn cơm, ăn cơm thôi, anh đừng có làm mọi việc căng thẳng thế! Khấu!
Cô gái gọi chồng mình. Người đàn ông nhìn cô liền lập tức im miệng. Cô gái mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn đứa nhỏ, hỏi.
_ Con muốn nói với ông nội gì không?
_ Ông nội ngủ ngon, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ.
Dưới dự hướng dẫn của mẹ, cậu bé ngoan ngoãn mỉm cười nhìn lão Bart. Thực thần kỳ, gương mặt nghiêm khắc của lão Bart trong nháy mắt liển thoải mái, ông thậm chí nở ra nụ cười mà cô chưa từng thấy, gật đầu nói.
_ Cháu ngủ ngon.
Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn, hoài nghi chính mình nhìn lầm.
_ Chào cô!
Nghe được âm thanh dịu dàng, cô liền hoàn hồn, chỉ thấy cô gái đưa tay về phía cô mỉm cười tự giới thiệu.
_ Tôi là Bạch Vân, vợ của Khấu Thiên Ngang, rất vui được gặp cô.
_ Chào!
Cô vươn tay, mỉm cười.
_ Tôi gọi là Mạc Liên.
_ Cha không phải là cố ý nghiêm khắc với cô đâu, chỉ là do thói quen thôi.
Bạch Vân thay lão Bart xin lỗi, sau đó hướng về phía gương mặt cảm xúc không thay đổi của Lam Tư mỉm cười.
_ Lam Tư, đã lâu không gặp.
Lam Tư lễ phép hơi gật đầu, sau đó liền xoay người kéo ghế dựa ngồi xuống. Đúng lúc này, ngoài cửa, ba cặp vợ chồng khác đang tiến vào, thêm hai đứa trẻ đáng yêu.
_ Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
_ Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ.
_ Lão nhân, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
_ Đây là quà!
Trong phòng, không khí thân thiện hẳn lên. Cô nhận ra Hawke, cũng biết Alex, bọn họ thường xuất hiện trên báo chí cho nên còn vị mãnh nam còn lại chắc là Adam. (Di Di: mãnh nam kìa, anh này xuất hiện trong Bảo bối cả gan dám bỏ trốn đấy :”>) Cô nhớ lúc trước anh vẫn là một đứa trẻ mập mạp. Mặc dù có chút kinh ngạc lớn lên cao to, vạm vỡ nhưng cô vẫn như cũ có thể nhìn ra anh là đứa trẻ luôn bị hai anh trai ức hiếp. Một hồ náo nhiệt giới thiệu, mọi người cuối cùng cũng ngồi vào ghế. Trong lúc dùng cơm, cô cũng chậm chậm theo nói chuyện mà nhớ ra từng người. Cũng không khó khăn lắm, bọn họ đều cùng thê tử ngồi cạnh nhau, hơn nữa mỗi cô đều có cá tính riêng. Bạch Vân dịu dàng, Kha Xảo Oa hoạt bát, Đường Lâm điềm đạm, Âu Dương Ninh Ninh tuy rằng lạnh lùng, nhưng chính xác là rất chân thành. Trên bàn cơm, cô luôn để lộ vẻ thân thiện. Cô vẫn nghĩ đến đây để chiến tranh, nhưng chỉ có một người duy nhất không chịu mỉm cười là anh chồng bên cạnh cô. Bart lão gia cũng cười vài lần. Toàn bộ bữa cơm tối, thủy chung bảo trì vẻ trầm mặc cũng chỉ có Lam Tư, ngay cả cô là người ngoài, đều còn có người bắt chuyện. Bọn họ không phải cố ý xa lánh anh, mà vấn đề nằm ở chỗ Lam Tư. Bởi vì anh căn bản là không chịu nói chuyện, anh khi cần lắm thì cũng chỉ gật đầu hoặc trả lời độc nhất một chữ. Trên bàn ăn vui vẻ chỉ có một người cô độc là anh. Nhìn anh cứng rắn, lạnh lùng biểu tình, kìm lòng không đậu, cô vươn rảnh tay đặt ở anh trên đùi, cả người xích lại gần, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói.
_ Bảo bối, mặt anh có thể xấu hơn nữa không?
Lam Tư sửng sốt, quay đầu, lại nhìn đến trên mặt cô lộ vẻ ngọt mỉm cười. (Di Di: chị này liều mạng =))
_ Nếu như vậy, người nhà anh sẽ cho em là người hệt như báo chí đã nói là một người phụ nữa ác độc. Nếu không đem tất cả tiền anh kiếm tiêu hết, thì là uy hiếp anh nếu nhìn qua phụ nữ khác một cái sẽ đem người em nhỏ của anh chặt một phát biến thành lạp xưởng. ( Di Di: xỉu =))
Anh trầm mặc. Sau đó, anh mỉm cười.
_ Em sẽ sao?
Cô nhíu mày, cười hỏi.
_ Anh nghĩ sao?
_ Em sẽ không.
Anh thấp giọng ở cô bên tai trả lời.
_ Em sẽ tiếc đấy!
Cô đỏ bừng mặt, cố ý nhéo anh đùi một chút, anh lại cười ra tiếng. Tuy rằng anh âm lượng không lớn nhưng mỗi người đều nghe được anh cười. Mọi người đột nhiên đều im lặng.
_ Chuyện vui gì thế?
Vợ của Alex- Oa Oa tò mò mở miệng hỏi. Cô cứng đờ, Lam Tư lại cười, nhìn cô, lộ vẻ mặt muốn xem kịch vui. Mạc Liên xấu hổ trừng anh liếc mắt một cái, mới mặt đỏ tai hồng nhìn người nhà của anh nói.
_ Không có, tôi chỉ là đang kể chuyện cười.
_ Chuyện cười sao?
Hawke nhíu mày, cố ý truy vấn.
_ Tôi cũng muốn nghe một chút.
_ Ách……
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Lam Tư. Lam Tư vẫn cười, cô xấu hổ đá anh một cái, anh mới mở miệng giải cứu cô.
_ Chỉ là chuyện cười riêng của vợ chồng tôi.
Anh nói chưa dứt lời, mặt cô càng hồng, tuy rằng không ai lại hỏi nhiều nhưng đồng loạt gật gù ra chiều hiểu biết sau đó lại kèm thêm nụ cười mờ ám, làm cho cô càng thêm xấu hổ. May mắn, Bạch Vân tốt bụng mở miệng dời đề tài.
_ Đúng rồi, Lam Tư, anh cùng Mạc Liên làm sao quen nhau?
Cô có chút khẩn trương nhìn anh, vốn tưởng rằng anh lại sẽ chứng nào tật nấy, dùng cái loại phương thức lạnh lùng trả lời, không khỏi cầm tay anh. Anh nhìn cô, sau đó cầm bàn tay nhỏ của cô, mở miệng nói.
_ Gặp gỡ trên công việc.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh lại thản nhiên bồi thêm một câu.
_ Tôi vừa nhìn cô ấy đã nhất kiến chung tình. (Di Di: Nhất kiến chung tình = gặp lần đầu đã yêu :”>)
Những lời này làm cho mọi người lại trừng mắt nhìn anh, bao gồm cả cô. Trên thực tế, mắt cô là mở to nhất.
_ Oa, nhất kiến chung tình nha!
Kha Xảo Oa trừng lớn mắt.
_ Thực lãng mạn!
Anh đem tay cô, đưa bên môi hôn, nhìn chăm chú vào cô nói.
_ Cho nên chúng ta mới có thể nhanh như chớp kết hôn.
Người đàn ông này thật sự là nói dối không chớp mắt. Cô xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, hoàn toàn nói không ra lời.
_ Tôi với Ninh Ninh cũng là nhất kiến chung tình.
Hawke xen vào nói.
_ Nhất kiến chung tình sao? Tôi còn tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Ninh liền làm gãy tay cô chứ?
Khấu Thiên Ngang nhíu mày.
_ Đúng không, Ninh Ninh?
_ Đúng vậy.
Âu Dương Ninh Ninh gật đầu nói.
_ Anh ấy còn làm chân em bị thương.
_ Đó là vì em lấy cây đánh anh!
_ Là do anh đá hư cửa của em.
Hai vợ chồng kia nhanh chóng đấu khẩu, mọi người bên cạnh đều phì cười. Trên bàn cơm lại náo nhiệt lên, cô may mắn không phải là đề tài kế tiếp nên nhẹ nhàng thở phào. Cô muốn thừa cơ rút tay về nhưng Lam Tư lại không muốn thế. Anh không có nắm thật sự chặt, chỉ là lúc cô muốn rút về liền hơi hơi siết chặt. Cô quay đầu nhìn anh, anh không có nhìn cô, chỉ im lặng đưa rượu lên môi chậm rãi uống. Tuy rằng anh nhìn như thế, cô lại đột nhiên phát hiện anh kỳ thật cũng không thích bị sắp xếp. Cho nên cô không kiên trì, nắm lại tay anh. Anh thế này mới lại quay đầu, cô mỉm cười, nhìn anh cũng đang gợi lên khóe miệng. Mãi cho đến bữa tối chấm dứt, Lam Tư tuy rằng không có tích cực gia nhập nói chuyện nhưng không còn vẻ mặt lạnh lùng, người hỏi anh sẽ nói, anh cũng phản hồi vài vào câu. Suốt buổi đó, anh thủy chung không buông tay cô ra.
Trong đêm tối, ánh sao lấp lánh đầy trời. Bart trang viên ban đêm chìm vào yên tĩnh, không còn ồn ào như một thành phố náo nhiệt, chỉ có côn trùng kêu rả rích. Đứng ở ban công, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy dấu chân sao. Sinh nhật thật đúng là dọa người năm đó cô nếu không cho phép, ngay cả bước sảnh cũng không dám. Nay cô lại về nơi này, đã được gả cho người đàn ông mình thầm yêu mến. Một vòng ấm áp từ phía sau choàng lấy thắt lưng của cô. Cô ngả về phía sau, dựa vào lưng anh, nhắm mắt lại thở dài.
_ Mệt sao?
Vừa nói chuyện công việc với các anh em xong, anh mới về phòng, vào cửa không thấy cô. Sau đó mới phát hiện cô lại chạy đến ban công.
_ Rất tốt, buồi chiều tôi đã ngủ một lúc.
Cô kéo tay anh choàng qua eo mình, mở mắt ra nhìn anh.
_ Tôi nghĩ sẽ đối mặt với cà một phiên tòa nhưng mà người nhà anh lại rất ôn hòa.
_ Không phải tất cả.
Anh vuốt ve bờ vai cô, trào phúng nhếch khóe miệng lên.
_ Được rồi, có lẽ cha anh thì hơi nghiêm khắc một chút. Nhưng tôi nghĩ nó cũng bình thường thôi. Ai bảo anh kết hôn mà không báo, ông không bực cũng lạ.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói.
_ Tôi nói rồi. Nhưng ông lại không chấp nhận việc tôi vì yêu mà kết hôn.
Mạc Liên sửng sốt, xoay người đối mặt anh. Anh ngữ khí lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt đã có một tia khó có thể che dấu. Cô vẫn tưởng anh chưa nói, lại không dự đoán được là do cha anh không tin. Điều tức cười là, anh xác thực không phải bởi vì yêu cô mà cưới cô. Đáng sợ là, trong lúc này đây, cô mới phát hiện chính mình đã yêu anh. Cô thường tự nói với bản thân là vì dục vọng. Cô đối với anh chỉ là ham muốn thể xác, nhưng tất cả đều là tự mình dối mình. Cô yêu anh, yêu cái vẻ cao ngạo ương ngạnh, yên cái người đàn ông tự cho là mình đúng, yêu cái dáng lạnh lùng tự phụ, yêu cái người đàn ông cô độc, yêu sự thông minh giả dối, yêu người đàn ông luôn tìm kiếm cái đẹp. Từ nhiều năm trước cô đã ra chân vào vũng bùn. Cô vì anh, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, trong tiềm thức của cô vẫn hy vọng xa vời. Có lẽ sẽ có một ngày, anh yêu cô. Nhưng anh không biết yêu là gì, bởi vì không có ai yêu anh.
Tôi phải có vợ, có một gia đình, mới phù hợp với yêu cầu của cha. Anh từng nói như thế. Lời nói anh quanh quẩn ở trong đầu, so với lúc ấy càng khiến cô đau lòng hơn. Đơn giản là cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh vì sao không muốn nói cho cha anh biết, hôn nhân của cô và anh, chính là vì ích lợi mà kết hợp — Bởi vì anh khao khát giống như các anh em mình, bởi vì anh không muốn bị người nhà gạt ra một bên, bởi vì anh muốn chứng minh anh cũng có thể tìm được một người vợ thương anh, có được một gia đình mỹ mãn. Từ đầu tới đuôi, anh chính là đem cô trở thành một đối tượng hợp tác, người để khoe ra sự sáng suốt khi chọn vợ của anh. Nha, cô đương nhiên đã sớm biết chuyện này.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ cô không muốn mọi chuyện lại như thế. Cô muốn suy nghĩ của anh không phải vậy. Cô bi thương vươn tay, chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, sau đó kiễng chân hôn anh. Cô thực không nghĩ tại đây lại lĩnh ngộ được sự thật. Thật sự không nghĩ tới tại đây cô nhận ra mình đã yêu anh. Anh hôn lại cô dưới bầu trời đầy sao.
{thiendi18.wordpress.com}
Trời sáng rồi lại đến đêm. Sinh nhật của George · Bart, chính là chứng minh cho việc cô đã lĩnh ngộ. Anh mang theo cô đi vòng quanh để triển lãm, chỉ thiếu cái bảng tên treo trên người cô. Cô mỉm cười, cô nâng chén, cô khiêu vũ, cô nói chuyện. Cô hết sức biểu hiện thật khéo léo nhưng dường như càng lúc càng khó. Nhất toàn bộ buổi tối, anh thỉnh thoảng vô cùng thân thiết ôm cả eo cô, nắm tay cô, mỉm cười với cô, thậm chí thâm tình chăm chú nhìn cô, giống như cô chính là người vợ anh vô cùng yêu thương. Nhưng cô biết tất cả đều là diễn trò cho cha anh cùng anh em anh xem. Cô có thể nghe được mọi người thì thầm, nói người đàn ông anh tuấn, ma quỷ của Bart gia cuối cùng cũng vướng vào bể tình. Cô cũng nghe gặp không ít người nói với cha anh là cô với anh như thần tiên giáng trần, xứng đôi vừa lừa. Nói cô và anh như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích. Cô biết anh cũng nghe thấy, cô hấy anh mỉm cười vừa lòng. Không ai biết, anh mỗi một cái thâm tình mỉm cười, mỗi một lần vô cùng thân thiết đụng chạm, đều làm cho cô muốn khóc. Bởi vì biết việc này đối với anh vô cùng quan trọng, cô cố gắng phối hợp. Cho dù lòng của cô đã tan nát, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, khi anh cả Khấu Thiên Ngang ôm vợ bước vào khiêu vũ, sự tình cuối cùng cũng xảy ra.
_ Anh có thể mời em nhảy điệu này không?
Anh vươn tay về phía cô. Cô nâng tay mình giao cho anh. Nhưng tiến vào sàn khiêu vũ, cô mới phát hiện anh cố ý cạnh tranh cùng anh cả của anh. Mọi người chăm chú nhìn. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy sự cạnh tranh dâng đầy trong mắt anh. Anh biết mọi người đang nhìn, anh chính là cố ý. Đúng vậy, bề ngoài Lam Tư cùng cô so với anh cả cùng chị cả lại hoàn mỹ hơn. Lam Tư cùng cô nhảy cũng tốt hơn. Dù sao cô cũng đã tập luyện hết một tháng, cô cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc, Việc khiêu vũ thật sự không làm khó được cô. Anh cùng của cô ăn ý đến vô cùng. Nhưng anh cả cùng chị cả lại khá nhạt. Bọn họ đang cười. Cô lại cười không nổi. Cô bức chính mình nhảy thật đẹp. Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Thế giới ở xoay tròn, âm nhạc xoay tròn, thiên thần Baroque trên tường cũng xoay tròn.
Âm nhạc rốt cục cũng ngừng. Cô thở phì phò, mồ hôi chảy ra, tim đập thình thịch dồn dập. Anh nắm tay cô, đứng ở giữa sàn, nhìn cô. Trên mặt tươi cười làm gương mặt anh tuấn càng giống như ma quỷ. Có người ở vỗ tay, cô không thấy là ai, chính là đau khổ nhìn anh. Âm nhạc lại vang lên. Anh lại muốn nhảy tiếp.
_ Không.
Chữ này rốt cuộc cũng trôi ra khỏi cổ họng. Anh hơi hơi cứng đờ.
_ Tại sao?
Mặt cô sắc tái nhợt nói.
_ Em mệt rồi!
Không thể chịu sự đụng chạm của anh nữa. Cô bỏ tay từ trên người anh ra. Sau đó, xoay người đi.
Cô thẳng tắp một đường ra cửa lớn. Lam Tư không thể tin được cô gái kia dám bỏ anh giữa sàn nhảy. Anh sửng sờ sau đó mới đuổi theo cô vào trong vườn hoa hồng.
_ Em làm gì vậy?
Anh giận dữ giữ chặt cánh tay của cô, sau đó mới nhìn tới đôi mắt đầy nước. Dưới ánh trăng, cô cúi đầu, sắc mặt trắng như tuyết, đôi môi run rẩy. Âm nhạc thanh từ trong phòng truyền ra, nghe có chút mờ mịt.
_ Tôi mệt!
Âm thanh mệt mỏi của cô vọng vào màng nhĩ, anh đến bây giờ mới nghe thấy bằng cả trái tim. Anh thả lỏng tay, giọng nói dịu xuống
_ Em khỏe không?
_ Không, tôi không tốt!
Cô ngước mắt lên, rưng rưng tức giận nhìn thẳng anh.
_ Cực kì không tốt! Cực kì, cực kì không tốt!
Anh im lặng, cứng rắn hỏi.
_ Em có ý gì?
_ Không có ý gì!
Cô rút tay về, lui từng bước.
_ Tôi chán cảnh phải làm vật triển lãm,chán bị người ta nhìn, chán tiếp tục phải giả vờ thế này!
Anh mặt lạnh như sương
_ Em từ đầu phải biết mình đối mặt với cái gì. Đây chính là điều kiện của chúng ta!
_ Đúng, tôi biết.
Cô nhếch môi cười khổ.
_ Tôi biết. Nó cũng không khó khăn gì, tôi biết tôi đã làm rất tốt.
_ Cô làm tốt lắm! Mọi người đều thích cô.
Cô nở nụ cười, trong lòng vỡ tan như cửa sổ bằng kính.
_ Đúng, tôi làm rất tốt nhưng tôi đã lầm.
Cô đang cười, lại có vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống, phản chiếu ánh trăng. Anh vừa hoang mang lại phẫn nộ, không hiểu cô có ý gì, anh không hiểu vì sao cô cười mà còn có nước mắt, lại càng không biết gì sao cô lại gằn từng tiếng.
_ Tôi sai lầm rồi. Thật sự quá khó. Nói dối rất khó, làm ra vẻ yêu anh cũng rất khó, nghe lời chúc phúc của người nhà anh cũng rất khó. Nhìn anh sống dưới bóng ma của cha anh, cạnh tranh với người căn bản không muốn chiến đấu với anh, càng thêm khó khăn…
_ Không cần!
Anh mở miệng ngăn cản cô, ánh mắt như bị lớp bụi mỏng phủ qua, càng thêm buộc chặt uy hiếp.
_ Vậy anh nói đi lúc nãy anh vừa làm gì? Anh dám nói yêu tôi, khiêu vũ cùng tôi không phải vì để tranh cao thấp với anh cả không? Anh dám nói anh làm vậy không phải vì cha anh đi!
Cô chất vấn anh không chút lưu tình.
_ Anh có biết mình rất ngu xuẩn không? Một bàn tay thì vỗ không vang, anh chẳng lẽ không hiểu? Anh làm nhiều như thế, anh cả anh cũng đâu thua kém. Ai cũng đều nhìn ra anh ấy thật sự yêu vợ mình. Anh ấy sẽ không để ý cô vũ khiêu không tốt, sẽ không để ý cùng cô nhảy sẽ khiến người khác cười chê, sẽ không –
_ Em nghĩ em là ai?
Anh bị nói thẹn quá thành giận, giận dữ bắt lấy tay cổ tay cô, tay nổi gân xanh nói
_ Em nghĩ em có tư cách gì mà nói như thế? Bởi vì tôi cưới em sao? Bởi vì em là vợ của tôi sao? Đừng quên đây chỉ là một trong những điều kiện của chúng ta! Tôi cung cấp tài chính, em giúp tôi làm nghiên cứu, tôi cùng em đóng vai vợ chồng hạnh phúc cho bà nội em xem, em giúp tôi tham gia yến tiệc xã giao. Tôi tin từ đầu đến giờ tôi không có ý kiến gì đối với em. Tôi cũng không cần em giải thích! Tôi làm được hiệp ước của chúng ta còn em thì sao? Nghiên cứu em không thể hoàn thành, ngay cả làm một bình hoa di động em cũng không làm được.
Cô giống bị anh đánh một cái tát, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cả người im lặng. Tiếng nói anh vang vọng giữa trời đêm, gằn từng tiếng đều tàn khốc tiến vào trong đầu cô, dẫn thẳng đến trái tim cô.
_ Đúng, tôi làm không được!
Cô nhếch khóe miệng, ngay cả cái cười giả dối cũng không thể làm, chỉ có thể chua xót nhìn anh.
_ Tôi không nên cho rằng nói dối là không tốt. Tôi cũng nên học cách nói dối. Đối với anh mà nói, tôi bất quá chỉ là đối tượng hợp tác tự đưa đầu đến, một bình hoa làm gì cũng đều bỏ dở giữa chừng…
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói khó nhọc.
_ Trời ạ, cô tuyệt đối không được khóc ở đây.
Thở sâu, cô áp chế khối cứng giữa cổ họng, lạnh lùng nói.
_ Xin lỗi vì đã làm anh mất mặt trước cha anh. Nhưng tôi nghĩ ông có thể nhận thấy tôi thật sự không khỏe. Về phần nghiên cứu, sau khi trở về, tôi sẽ đem toàn bộ gia cho Ruth, cũng hỗ trợ hắn hoàn thành thí nghiệm. Tuy rằng tôi không thể làm một cái bình hoa nhưng tôi tin rằng anh sẽ lấy lại tất cả số tiền đã bồi thường cho tổn thất mấy năm nay.
Anh trừng mắt nhìn cô, cổ họng co rút nhanh, cứng ngắc giống như tượng đá. Sau đó, cô lui từng bước, anh mới phát hiện cô không biết khi nào đã ra khỏi bàn tay anh. Một làn khủng hoảng không tên dâng lên. Bóng mấy che khuất ánh trăng, anh thấy không rõ gương mặt của cô, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn của cô vọng đến.
_ Tôi sẽ kí vào đơn li hôn. Sau đó luật sẽ đưa đến cho anh!
_ Em muốn ly hôn?
Anh nắm chặt tay, khủng hoảng từ trong lòng dâng lên tột độ.
_ Đúng!
Cô gật đầu. Khủng hoảng trong lòng dần chuyển sang băng đá, sau đó khuếch tán đến toàn thân.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa……
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi. Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư…… Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.
/18
|