Bảo bối trì độn của giám chế full

Chương 1.3

/23


Chương 1.3

Editor: Khưu Uy Uy

Anh vẫy tay với bảo vệ, sau đó đẩy cổng xã khu, đi đến toà nhà cuối cùng, quyết định không đi thang máy, dùng hai chân chạy lên tầng 12.

Không còn cách nào, sau khi gặp cô gái đó ở công ty, tinh lực của anh đã thừa thãi gần hai tháng, cho dù đau khổ dùng hai tay vạn năng nhưng không thể giải quyết cảm giác khô nóng cả người anh. Khiến sau đó anh không thể gặp lại.

Có lẽ vì mình miêu tả không tốt lắm nên không có ai có thể nói cho anh biết cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà cô như bốc hơi khỏi công ty.

Rốt cuộc cô là ai? Chẳng lẽ là nhân viên tập sự của công ty?

Phương Bách Hâm lắc đầu, phủ quyết khả năng này.

Nhân viên tập sự không thể xuất hiện ở tầng 2, huống hồ lúc ấy cô chạy đi như rất quen thuộc công ty, cho nên tuyệt đối không phải là nhân viên tập sự.

Sớm biết vậy lúc ấy không nên buông tay, như thế còn hỏi được tên cô….

Phương Bách Hâm ảo não chạy lần thứ 157, tiếp tục chạy.

Anh không đỏ mặt, không thở gấp chạy đến tầng 12, đẩy cửa thoát hiểm, đi về phía nhà mình, đột nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi xổm phía trước.

Anh như bị điểm huyệt, thân hình to lớn đứng cứng đờ ở hành lang!

Trời, trời ạ, anh có nhìn nhầm không?

Phương Bách Hâm ngừng thở, sống 31 năm, đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là hồi hộp.

Thấy cô gái nhặt cái gì đó dưới đất rồi nhét vào chiếc túi to, ngẩng đầu đứng lên, nhìn thấy Phương Bách Hâm, cô mỉm cười, lập tức đi đến cánh cửa đối diện nhà anh, đang lấy chìa khoá từ túi xách chuẩn bị mở cửa, có lẽ chiếc túi trong tay không thể chứa nổi sức nặng của vật phẩm, đáy túi giấy lập tức bị rách.

Tình yêu chị gái, cuồng dã kích tình trên xe bus, thư ký nhỏ bé, bảo bối đáng yêu, cơn sóng mãnh liệt dưới nước……

Đủ loại CD tình sắc rơi xuống đất, ngoài hộp đựng CD là ảnh một cô gái và một gã đàn ông khiêu kích khiến cô bày ra tư thế mời gọi, ở giữa là một đống sextoy không biết tên.

Cô gái vỗ trán, rên rỉ một tiếng.

Triệu Linh Lan cho cô thứ gì đó rất nhiều, nhiều đến mức làm túi xách của cô và túi giấy đều đứt! May mà không rách trên xe điện ngầm, bằng không cô thật không biết nên làm gì mới tốt.

Không sai, cô gái trên hành lang chính là Chiêm Chỉ Tĩnh, cô đợi hơn nửa tiếng mới đón được xe điện ngầm, chuyển xe bus, thật vất vả mới đến ngoại thành Đài Bắc.

Chiêm Chỉ Tĩnh chuyển thứ gì đó chặn cửa chuyển qua một biên, quyết định mở cửa trước, sau đó sẽ nhặt đống này nọ vào nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ.

Cô ngẩng đầu lên phát hiện ở đây có người thứ hai, hai mắt hơi nheo lại, nghe được tiếng cười nhẹ của anh ban đầu chuyển thành tiếng cười to thoải mái.

Tên đàn ông này dám chê cười tình cảnh hiện tại của cô?

Cô khẽ cắn răng, một cơn giận vô danh từ từ bốc lên, đầu không kịp nghĩ, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia, đá mạnh vào chân anh!

“Anh có biết lễ phép không? Dám chê cười tai nạn người ta gặp phải?” Cô phẫn hận nhấc chân phải lên, đá vào chân anh lần thứ hai.

Da Phương Bách Hâm rất dày, công kích của cô đối với anh hoàn toàn không đau.

Thật là một cô gái nóng tính, nhưng như vậy mới phù hợp khẩu vị của anh! Anh luôn ghét những cô gái thoạt nhìn rất yếu đuối, cảm giác chạm vào sẽ vỡ.

Xem ra cô không chỉ phù hợp với “hứng thú” của anh, ngay cả cá tính cũng là thứ anh thích.

Phương Bách Hâm ngừng cười, nhìn cô gái lửa giận hừng hực trước mắt.

Cô kỳ thực hiểu lầm, làm sao anh có thể chê cười tai nạn của người ta? Thật ra anh rất vui, vui vì tìm kiếm bảy tuần rốt cuộc anh đã tìm ra! Buồn cười là, không phải anh gặp lại cô trong công ty, mà là ở trong chung cư của mình, thậm chí cô còn là hàng xóm đối diện nhà anh!

Khi mẹ biết anh chueyenr về xã khu này ở, còn đặc biệt dặn anh phải nhớ chọn quà tặng đơn giản để “tặng” cho hàng xóm đối diện, tạo quan hệ tốt với người ta, nhưng anh lại cười trừ, cho rằng hành động như vậy hoàn toàn không cần…..

Câu nói “Không nghe người già dạy, chịu thiệt ngay trước mắt” quả nhiên đúng! Lúc trước anh nên nghe lời mẹ, như thế anh cũng không cần chịu dục hoả hành hạ nhiều ngày.

“Xin lỗi, tôi không cô ý cười em.” Anh nói.

“Không phải cố ý thì nhất định cố ý!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn ý cười trong mắt người đàn ông, cảm thấy rõ ràng anh nói dối.

Thật sự là khéo mồm khéo miệng!

Phương Bách Hâm kiềm chế không để miệng mình lại nhếch lên, tránh cho lửa giận của cô gái nhỏ trước mắt chưa hết, lại vì anh mà cháy càng to.

“Em….. không nhớ tôi?” Anh đột nhiên hỏi.

Chime Chỉ Tĩnh cau mày. Đây là điều kiện cần có để bắt chuyện sao?

“Trong ấn tượng, đây là lần tiên chúng ta gặp nhau.” Cô hừ một tiếng. “Anh à, kỹ xảo bắt chuyện của anh cần rèn luyện thêm.”

“Còn cần rèn luyện?”

“Chính là cách bắt chuyện này của anh cực kỳ dở.”

“Là sao?”

“Nếu về sau anh dừng cách này bắt chuyện với con gái, tôi dám cá mười lần thì có chín lần thất bại.”

Chiêm Chỉ Tĩnh khoanh tay, mặc kệ người đàn ông trước mắt, xoay người quay về trước cửa, tra khoá vào ổ, cạch một tiếng cửa liền mở.

Phương Bách Hâm bước đến, đột nhiên nắm tay Chiêm Chỉ Tĩnh.

“Đợi chút, em tên gì?” Anh đã rút kinh nghiệm, nắm chắc cơ hội hỏi.

Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn tay trái mình bị nắm. Nếu cô còn học trung học, nhất định đã ném anh qua vai rồi.

“Giúp tôi đem này nọ vào nhà, tôi sẽ nói cho anh biết.” Chiêm Chỉ Tĩnh cười, cố ý làm anh khó xử, cho rằng anh sẽ từ bỏ. Đầu tiên là cười nhạo cô, sau đó là muốn bắt chuyện với cô, cuối cùng muốn biết tên cô, tên đàn ông này không có thiện cảm gì cả, cho nên cố gắng làm anh khó xử.

Nào biết Phương Bách Hâm nhún vai, không hề ý có không tình nguyện, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng đĩa CD tính sắc dưới đất lên.

Chiêm Chỉ Tĩnh sửng sốt, không ngờ người đàn ông này chỉ vì tên cô mà ngồi xổm, cúi người nhặt đồ co một cô gái xa lạ!

Bìa ảnh cô gái vặn eo lắc mông bị anh ôm vào lòng làm Chiêm Chỉ Tĩnh hơi ngượng ngùng.

Có phải cô giận quá mức?

Ngay lúc Chiêm Chỉ Tĩnh thôi nghĩ lung tung, Phương Bách Hâm đã nhặt hết đồ trên hành lang, đặt trên tủ ở cửa.

“Tuy tôi rất muốn giúp em mang đồ vào nhà, nhưng hình như không thoả đáng.” Tuy sinh lý và tâm lý anh đang kêu gào muốn cô nhưng Phương Bách Hâm vẫn hiểu tuân thủ quy tắc, tự nhủ không được vào. “Hiện tại có thể nói cho tôi biết tên em chưa?”

Tay phải Chiêm Chỉ Tĩnh cuộn tròn, đặt trên môi, ngượng ngùng ho nhẹ. “Chiêm Chỉ Tĩnh, bạch chỉ* lan, yên tĩnh….. Còn anh?”

(* bạch chỉ: tên một loại thuốc Đông Y)

“Phương Bách Hâm. Bách thụ, thịnh vượng **…..” Anh liếc nhìn tủ, đúng lúc có một cái bút và một quyển sổ, vì thế cầm lên, viết tên mình bằng chữ rồng bay phượng múa rồi đứa cho cô.

(**鑫 = hâm = thịnh vượng)

“Tôi ở đối diện nhà em, không có việc gì đều có thể qua, phát triển…. quan hệ hàng xóm.”

Chiêm Chỉ Tĩnh cầm tờ giấy anh đưa, tay khẽ chạm vào tay anh, không biết tại sao, tim như bị quỷ nhập đập nhanh.

“Rất vui vì được biết tên em, Chỉ Tĩnh.” Phương Bách Hâm xoa mái tóc ngắn của cô, bước ra ngoài cửa, giơ tay chào tạm biệt cô, bình tĩnh lấy chìa khoá ra, mở cửa rồi vào nhà.

Chiêm Chỉ Tĩnh sững sờ 30 giây, rốt cuộc lấy lại tinh thần. Cô gõ đầu rồi lắc đầu, nhìn tờ giấy anh viết một lúc, mới nhét nó vào túi, đóng cửa lại.

~ Hết chương 1 ~


/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status