Mở ra mặt bài Nhân thư hoàng kim , ngay cả giấy bên trong cũng do bạch
kim đúc thành , nàng đối với không chút bận lòng , muốn về nhà , muốn gặp
ông nội , nhớ cuộc sống đại học chờ mong đã lâu , nước mắt ào ào rơi xuống ,
tích lạc trên một tờ giấy …
Si ngốc nhìn Nhân thư không chữ trước mắt này , đột nhiên một cảm giác
choáng váng đánh úp đến nàng , nàng cảm thấy thật mệt mỏi , mí mắt rất muốn
giao nhau , cuối cùng không kiên trì nổi nhắm hai mắt lại , gục xuống quyển
sách .
Chuyện kỳ lạ từng chút hướng đến Hân Vũ , một chùm tia sáng lóe từ trong
Nhân thư được mở ra , dần dần bao bọc lấy toàn thân Hân Vũ , trong nháy mắt ,
Hân Vũ liền biết mất vào trong sách , mà Nhân thư thì yên lặng đặt trên bàn ,
giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì .
Trong Nguyệt Hoa cung , Uông Vũ Hàm lần lượt đem độc tố trong cơ thể
phun ra , mỗi một lần phun , máu tươi đều từ từ biến lại về màu đỏ , chỉ cần
đem độc tố còn sót lại trong cơ thể tiêu sạch , thì có thể không có việc gì .
Suốt cả đêm , tất cả mọi người đều bận rộn vì Thiên Diệp vương hậu , chờ
đến khi màu máu hồi phục bình thường , Kha Sắt lại sai người chuẩn bị thuốc
tắm , độc tố để lâu như vậy trong cơ thể nhất định sẽ còn sót lại , ông muốn
dùng thuốc tắm thẩm thấu vào trong da , điều hòa từ trong ra ngoài , đem toàn
bộ độc tố còn sót lại rửa sạch sẽ .
Toàn bộ quá trình Độc Cô Thác đều ở bên cạnh nàng , còn Hình Ngạo Thiên
thì luôn canh giữ ở trong phòng , nhìn thấy Vũ Hàm lần lượt nhổ ra dư độc , tim
của hắn cuối cùng cũng yên tâm , nhưng vì sao tối nay hắn cảm thấy trong lòng
rất khó chịu , cảm thấy thiếu một thứ gì ? Nhưng lại không nói ra được ?
Mọi người trong Nguyệt Hoa cung hầu như đều thức trắng đêm đến tận
hửng đông , Độc Cô Thác ôm Vũ Hàm trở về giường , đêm qua nàng tắm thuốc
cả đêm , cuối cùng cũng lọc sạch được độc tố , nhìn thấy sắc mặt Vũ Hàm đã
hồng nhuận trở lại , trái tim luôn trôi nổi giữa không trung của hắn rốt cuộc
cũng được bình định rồi .
Tử Nhan bưng thuốc chính tay Kha Sắc đại phu điều phối đến : “Vương
thượng , Kha Sắt đại phu bảo Vương hậu uống thuốc này vào , chờ tối uống một
lần thuốc nữa , độc còn sót lại trong cơ thể xem như là được thanh trừ”
Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm còn hôn mê , ngồi xuống giường nâng nàng dựa
vào người mình , cầm lấy chén thuốc từ Tử Nhan , uống một ngụm vào trong
miệng rồi từ từ đưa vào trong miệng nàng , một chén thuốc , đều là Độc Cô
Thác dùng cách này đút vào .
Đem bát không đưa cho Tử Nhan , hỏi : “Kha Sắt đại phu đâu ? Có phải đi
nghỉ ngơi rồi không ?”
“Hồi bẩm Vương thượng , Kha Sắt đại phu sắc thuốc xong thì đi ngủ rồi ,
những người khác thì đều ở bên ngoài chờ đợi , Vương cần gọi bọn họ tiến vào
không ?” Tử Nhan nhẹ giọng trả lời , chỉ sợ quấy nhiễu tới Vương hậu .
“Để bọn họ nghỉ ngơi đi , nói cho bọn họ Vương hậu không có việc gì , đi
bảo Viên Dã , Diệp Đỉnh , Lãnh Liệt vào đây !” Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm đã
không có việc gì , như vậy kế tiếp , hắn muốn tìm ra đầu sỏ hạ độc .
Tử Nhan rời khỏi phòng ngủ , thấy mọi người đểu ở đại sảnh lo lắng chờ đợi
liền y theo mệnh lệnh Vương thượng , nói : “Tử Nhan tham kiến Phong Thành
Vương , Vương của ta nói Vương hậu đã không còn gì đáng ngại , bảo tất cả
mọi người an tâm về nghỉ ngơi đi .”
Lời nói xoay chuyển , Tử Nhan đi đến trước mặt Diệp Đỉnh nói : “Ba vị
tướng quân , Vương thượng có lệnh , các ngươi lập tức đi vào !”
Hình Ngạo Thiên thấy ba người bọn họ đi vào liền đoán được mục đích của
Độc Cô Thác , hiện tại Vũ Hàm đã không có việc gì , vậy hiện tại hắn nhất định
là muốn tìm ra hung thủ là ai ?
Đúng lúc , hắn cũng muốn biết tên hung thủ ghê tởm là ai , nơi này chính là
địa bàn của hắn , lần này , hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ sớm hơn Độc Cô
Thác !
“Vương thượng , ngài rốt cuộc đã trở lại , Thiên Diệp Vương hậu nương
nương đỡ nhiều chứ?” Hải Đại Phú một mực đứng ngoài phòng ngủ chờ Hân
Vũ rời giường , nhưng Vũ phi nương nương còn chưa ra thì đã thấy Vương
thượng trở lại .
Hình Ngạo Thiên nhìn hắn một cái , cúi đầu suy nghĩ mới lên tiếng : “Nàng
không có việc gì , mấy ngày tiếp theo ngươi nên coi trọng Vũ phi , toàn bộ đồ
ăn đồ uống đều phải kiểm tra , kể cả đồ ăn người mình làm , hiểu chưa?”
“Vương thượng xin yên tâm , trải qua chuyện lần này , thần nhất định sẽ
càng thắt chặt hơn so với trước kia , nhất định không cho những kẻ núp trong
bóng tối kia đụng tới một sợi tóc của nương nương !” Hải Đại Phú cam đoan
nói.
Hình Ngạo Thiên gật đầu , liền đẩy cửa phòng ngủ đi vào , nhìn thấy giường
chiếu gọn gàng , trong phòng ngủ không có bóng dáng Hân Vũ ? Chẳng lẽ nàng
đã đi ra ngoài sao ?
“Hải Đại Phú , Vũ phi đi đâu rồi , sao không có trong phòng ngủ ?” Hải Đại
Phú nghe được tiếng hắn gọi , lập tức chạy vào , nhìn thấy phòng ngủ trống
không , quả nhiên không có dấu tích của nương nương .
“Vương thượng minh xét , sáng sớm nay lão nô đã ở ngoài phòng ngủ trông
coi , nhưng lão nô không có thấy Vũ phi nương nương đi ra ngoài , thủ vệ trước
cửa cung cũng không có nói Vữ phi nương nương có rời đi .” Không có bất cứ
người nào nhìn thấy nàng đi ra ngoài , vì sao người lại không có ở trong phòng
chứ?
Ấn đường Hình Ngạo Thiên nhíu chặt , ánh mắt sắc bén quét mắt nhìn trong
phòng một lượt , cuối cùng dừng ở trước quyển sách đang để mở ở trên mặt bàn
, từ từ đi đến trước bàn , nhìn thấy quyển sách này được tạo ra từ hoàng kim ,
đáy lòng Hình Ngạo Thiên run rẩy một hồi , chẳng lẽ đây là Nhân thư Mộ
Nguyệt trưởng lão nhắc tới sao ?
Hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện xảy ra , nhưng hắn lại không có cách
nào tin tưởng chuyện lại phát sinh như vậy : “Hải Đại Phú , lập tức đi mời Mộ
Nguyệt trưởng lão lại đâu , còn chuyện Vũ phi mất tích , một chữ cũng không
được tiết lộ , đặc biệt là nhóm người trong hậu cung .”
“Lão nô hiểu được , thần lập tức đi làm!” Hải Đại Phú lập tức chạy ra ngoài
, gọi Hòa Thái tung tin Vũ phi trúng độc , còn hắn thì lập tức đi mời Mộ Nguyệt
trưởng lão đến .
Hình Ngạo Thiên ở trước bàn nhìn nhân thư không chữ kia , lúc này dung
nhan của Hân Vũ lần lượt hiện lên trong đầu hắn , hình như tối hôm qua Hân
Vũ hỏi hắn mấy vấn đề , chẳng lẽ khi đó , nàng đã chuẩn bị tốt để rời khỏi đây
sao ?
Sẽ không , tuyệt đối không , nếu nàng có bản lĩnh có thể rời đi chỉ trong
nháy mắt thì lúc ở Nam Bình sơn nàng đã có thể rời đi , thời điểm khi hắn tra
tấn thương tổn nàng , nàng cũng có lý do để rời đi …
“Mộ Nguyệt tham kiến vương thượng , không biết tình trạng của Vũ phi
nương nương bây giờ thế nào ?” Mộ Nguyệt ở ngoài cửa cầu kiến , Hải Đại
Phú bên ngoài nói là Vũ phi nương nương trúng độc , ngay cả Mộ Nguyệt cũng
cho là thật .
Hình Ngạo Thiên nhanh chóng mở cửa ra để Mộ Nguyệt trưởng lão tiến vào
, kể lại phát hiện vừa rồi , hy vọng có thể có được đáp án mà hắn muốn từ bà !
kim đúc thành , nàng đối với không chút bận lòng , muốn về nhà , muốn gặp
ông nội , nhớ cuộc sống đại học chờ mong đã lâu , nước mắt ào ào rơi xuống ,
tích lạc trên một tờ giấy …
Si ngốc nhìn Nhân thư không chữ trước mắt này , đột nhiên một cảm giác
choáng váng đánh úp đến nàng , nàng cảm thấy thật mệt mỏi , mí mắt rất muốn
giao nhau , cuối cùng không kiên trì nổi nhắm hai mắt lại , gục xuống quyển
sách .
Chuyện kỳ lạ từng chút hướng đến Hân Vũ , một chùm tia sáng lóe từ trong
Nhân thư được mở ra , dần dần bao bọc lấy toàn thân Hân Vũ , trong nháy mắt ,
Hân Vũ liền biết mất vào trong sách , mà Nhân thư thì yên lặng đặt trên bàn ,
giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì .
Trong Nguyệt Hoa cung , Uông Vũ Hàm lần lượt đem độc tố trong cơ thể
phun ra , mỗi một lần phun , máu tươi đều từ từ biến lại về màu đỏ , chỉ cần
đem độc tố còn sót lại trong cơ thể tiêu sạch , thì có thể không có việc gì .
Suốt cả đêm , tất cả mọi người đều bận rộn vì Thiên Diệp vương hậu , chờ
đến khi màu máu hồi phục bình thường , Kha Sắt lại sai người chuẩn bị thuốc
tắm , độc tố để lâu như vậy trong cơ thể nhất định sẽ còn sót lại , ông muốn
dùng thuốc tắm thẩm thấu vào trong da , điều hòa từ trong ra ngoài , đem toàn
bộ độc tố còn sót lại rửa sạch sẽ .
Toàn bộ quá trình Độc Cô Thác đều ở bên cạnh nàng , còn Hình Ngạo Thiên
thì luôn canh giữ ở trong phòng , nhìn thấy Vũ Hàm lần lượt nhổ ra dư độc , tim
của hắn cuối cùng cũng yên tâm , nhưng vì sao tối nay hắn cảm thấy trong lòng
rất khó chịu , cảm thấy thiếu một thứ gì ? Nhưng lại không nói ra được ?
Mọi người trong Nguyệt Hoa cung hầu như đều thức trắng đêm đến tận
hửng đông , Độc Cô Thác ôm Vũ Hàm trở về giường , đêm qua nàng tắm thuốc
cả đêm , cuối cùng cũng lọc sạch được độc tố , nhìn thấy sắc mặt Vũ Hàm đã
hồng nhuận trở lại , trái tim luôn trôi nổi giữa không trung của hắn rốt cuộc
cũng được bình định rồi .
Tử Nhan bưng thuốc chính tay Kha Sắc đại phu điều phối đến : “Vương
thượng , Kha Sắt đại phu bảo Vương hậu uống thuốc này vào , chờ tối uống một
lần thuốc nữa , độc còn sót lại trong cơ thể xem như là được thanh trừ”
Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm còn hôn mê , ngồi xuống giường nâng nàng dựa
vào người mình , cầm lấy chén thuốc từ Tử Nhan , uống một ngụm vào trong
miệng rồi từ từ đưa vào trong miệng nàng , một chén thuốc , đều là Độc Cô
Thác dùng cách này đút vào .
Đem bát không đưa cho Tử Nhan , hỏi : “Kha Sắt đại phu đâu ? Có phải đi
nghỉ ngơi rồi không ?”
“Hồi bẩm Vương thượng , Kha Sắt đại phu sắc thuốc xong thì đi ngủ rồi ,
những người khác thì đều ở bên ngoài chờ đợi , Vương cần gọi bọn họ tiến vào
không ?” Tử Nhan nhẹ giọng trả lời , chỉ sợ quấy nhiễu tới Vương hậu .
“Để bọn họ nghỉ ngơi đi , nói cho bọn họ Vương hậu không có việc gì , đi
bảo Viên Dã , Diệp Đỉnh , Lãnh Liệt vào đây !” Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm đã
không có việc gì , như vậy kế tiếp , hắn muốn tìm ra đầu sỏ hạ độc .
Tử Nhan rời khỏi phòng ngủ , thấy mọi người đểu ở đại sảnh lo lắng chờ đợi
liền y theo mệnh lệnh Vương thượng , nói : “Tử Nhan tham kiến Phong Thành
Vương , Vương của ta nói Vương hậu đã không còn gì đáng ngại , bảo tất cả
mọi người an tâm về nghỉ ngơi đi .”
Lời nói xoay chuyển , Tử Nhan đi đến trước mặt Diệp Đỉnh nói : “Ba vị
tướng quân , Vương thượng có lệnh , các ngươi lập tức đi vào !”
Hình Ngạo Thiên thấy ba người bọn họ đi vào liền đoán được mục đích của
Độc Cô Thác , hiện tại Vũ Hàm đã không có việc gì , vậy hiện tại hắn nhất định
là muốn tìm ra hung thủ là ai ?
Đúng lúc , hắn cũng muốn biết tên hung thủ ghê tởm là ai , nơi này chính là
địa bàn của hắn , lần này , hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ sớm hơn Độc Cô
Thác !
“Vương thượng , ngài rốt cuộc đã trở lại , Thiên Diệp Vương hậu nương
nương đỡ nhiều chứ?” Hải Đại Phú một mực đứng ngoài phòng ngủ chờ Hân
Vũ rời giường , nhưng Vũ phi nương nương còn chưa ra thì đã thấy Vương
thượng trở lại .
Hình Ngạo Thiên nhìn hắn một cái , cúi đầu suy nghĩ mới lên tiếng : “Nàng
không có việc gì , mấy ngày tiếp theo ngươi nên coi trọng Vũ phi , toàn bộ đồ
ăn đồ uống đều phải kiểm tra , kể cả đồ ăn người mình làm , hiểu chưa?”
“Vương thượng xin yên tâm , trải qua chuyện lần này , thần nhất định sẽ
càng thắt chặt hơn so với trước kia , nhất định không cho những kẻ núp trong
bóng tối kia đụng tới một sợi tóc của nương nương !” Hải Đại Phú cam đoan
nói.
Hình Ngạo Thiên gật đầu , liền đẩy cửa phòng ngủ đi vào , nhìn thấy giường
chiếu gọn gàng , trong phòng ngủ không có bóng dáng Hân Vũ ? Chẳng lẽ nàng
đã đi ra ngoài sao ?
“Hải Đại Phú , Vũ phi đi đâu rồi , sao không có trong phòng ngủ ?” Hải Đại
Phú nghe được tiếng hắn gọi , lập tức chạy vào , nhìn thấy phòng ngủ trống
không , quả nhiên không có dấu tích của nương nương .
“Vương thượng minh xét , sáng sớm nay lão nô đã ở ngoài phòng ngủ trông
coi , nhưng lão nô không có thấy Vũ phi nương nương đi ra ngoài , thủ vệ trước
cửa cung cũng không có nói Vữ phi nương nương có rời đi .” Không có bất cứ
người nào nhìn thấy nàng đi ra ngoài , vì sao người lại không có ở trong phòng
chứ?
Ấn đường Hình Ngạo Thiên nhíu chặt , ánh mắt sắc bén quét mắt nhìn trong
phòng một lượt , cuối cùng dừng ở trước quyển sách đang để mở ở trên mặt bàn
, từ từ đi đến trước bàn , nhìn thấy quyển sách này được tạo ra từ hoàng kim ,
đáy lòng Hình Ngạo Thiên run rẩy một hồi , chẳng lẽ đây là Nhân thư Mộ
Nguyệt trưởng lão nhắc tới sao ?
Hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện xảy ra , nhưng hắn lại không có cách
nào tin tưởng chuyện lại phát sinh như vậy : “Hải Đại Phú , lập tức đi mời Mộ
Nguyệt trưởng lão lại đâu , còn chuyện Vũ phi mất tích , một chữ cũng không
được tiết lộ , đặc biệt là nhóm người trong hậu cung .”
“Lão nô hiểu được , thần lập tức đi làm!” Hải Đại Phú lập tức chạy ra ngoài
, gọi Hòa Thái tung tin Vũ phi trúng độc , còn hắn thì lập tức đi mời Mộ Nguyệt
trưởng lão đến .
Hình Ngạo Thiên ở trước bàn nhìn nhân thư không chữ kia , lúc này dung
nhan của Hân Vũ lần lượt hiện lên trong đầu hắn , hình như tối hôm qua Hân
Vũ hỏi hắn mấy vấn đề , chẳng lẽ khi đó , nàng đã chuẩn bị tốt để rời khỏi đây
sao ?
Sẽ không , tuyệt đối không , nếu nàng có bản lĩnh có thể rời đi chỉ trong
nháy mắt thì lúc ở Nam Bình sơn nàng đã có thể rời đi , thời điểm khi hắn tra
tấn thương tổn nàng , nàng cũng có lý do để rời đi …
“Mộ Nguyệt tham kiến vương thượng , không biết tình trạng của Vũ phi
nương nương bây giờ thế nào ?” Mộ Nguyệt ở ngoài cửa cầu kiến , Hải Đại
Phú bên ngoài nói là Vũ phi nương nương trúng độc , ngay cả Mộ Nguyệt cũng
cho là thật .
Hình Ngạo Thiên nhanh chóng mở cửa ra để Mộ Nguyệt trưởng lão tiến vào
, kể lại phát hiện vừa rồi , hy vọng có thể có được đáp án mà hắn muốn từ bà !
/115
|