Gió lớn quét bên trong mật thất khiến đồ vật đổ nhào rơi xuống đất , Mộ
Nguyệt chống trượng , nhìn biến hóa xung quanh , đặc biết là Nhân thư đang
mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng , đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhân thư phát
huy tác dụng của nó .
Hân Vũ một mực nhắm chặt hai mắt lại , nàng đã chờ mong giờ khắc này đã
lâu , đang lúc lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị quay trở về thì ánh sáng vàng từ
Nhân thư phát ra dần dần biến mất , gió nổi lên bốn phía cũng dần yếu đi , Mộ
Nguyệt nhìn hiện tượng quái dị này , mày cau chặt , vừa rồi không phải Hân Vũ
đã mở được Nhân thư ra rồi sao , vì sao Nhân thư lại đột nhiên thu hồi lại toàn
bộ thần lực vậy ?
“Tại sao có thể như vậy …. Tại sao có thể như vậy…?” Khi Hân Vũ cảm
giác được xung quanh gió đã ngừng thì mở hai mắt ra , nhìn thấy mình vẫn ở
nguyên tại chỗ , khổ sở ôm Nhân thư quát to lên .
Mộ Nguyệt cầm lấy Nhân thư , nhưng bên trong không có một chữ nào ,
vừa rồi rõ ràng Nhân thư có phản ứng , nhưng vì sao đột nhiên lại biến mất ?
Trong chuyện này rốt cuộc là ở đâu có vấn đề ? Hân Vũ là người có thể mở
nhân thư ra , điểm này tuyệt đối không sai !
‘Hân Vũ đừng buồn , chúng ta tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ , nhất định là có
đoạn nào đó xảy ra vấn đề , con cần tỉnh táo lại , hảo hảo ngẫm lại con đã làm
mà xuyên qua đến đây , hôm nào chúng ta lại thử tiếp , ngày hôm nay con hãy
về nghĩ lại được không ?” Đặt Nhân thư lại chỗ cũ , Mộ Nguyệt đỡ Hân Vũ tâm
thần hoàng hốt , đi bước một rời khỏi cấm địa trở về phòng.
Long Trạch trước mặt thấy hai người đi tới , nhìn thấy trên mặt Hân Vũ còn
lộ nước mắt , nhất định là vừa rồi nàng lại xảy ra chuyện gì : ‘Mộ Nguyệt
trưởng lão , xin hỏi Đỗ mỹ nhân làm sao vậy ?”
“Không có chuyện gì , chỉ là vừa rồi hàn huyên tán gẫu chuyện nhà cùng lão
thân , sầu não nhất thời , này mới nhịn không được phát tiết ưu thương trong
lòng , để nàng nghỉ ngơi một đêm là được!” Tầm mắt Long Trạch luôn tập trung
trên gương mặt của Hân Vũ , nếu Mộ Nguyệt trưởng lão cũng mở miệng như
vậy , hắn cũng không hỏi nhiều làm gì , nhường đường để hai người trở về
phòng .
Chờ sau khi hai người vừa rời khỏi , Long Trạch lập tức dùng bồ câu đưa tin
, đem tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Hình Ngạo Thiên . Nhìn vào tin
tức mấy ngày liền Long Trạch truyền về , hình như vật cưng nhỏ của hắn đã xảy
ra một vài chuyện hắn không biết , xem ra hắn vẫn nên tự mình đi một chuyến
thì tốt hơn , thuận tiện xem xem Nhân thư rốt cuộc là thứ thần vật thế nào ?
Sáng sớm , ngoài Long Trạch ra ba tâm phúc khác tất cả đều tề tụ ở trong
Ngự Thư phòng , Hình Ngạo Thiên từ trên cao nhìn xuống nhóm người , khí thế
vương giả nói : “Ta phải xuất cung một chuyến , chậm thì bảy tám ngày , lâu thì
nửa tháng , việc chính vụ trong triều không cần ta nói nhiều , toàn quyền do Bá
Nghị một mình gánh vác , Tử Hách , Huyền Vũ , hai người các ngươi phải
thường xuyên lưu ý nhất cử nhất dộng của đám người Tả Tướng trong triều ,
toàn lực hiệp trợ Bá Nghị xử lý triều cương , khi quan trọng , cũng có thể vận
dụng binh mã trong tay các ngươi!”
“Vương , chẳng lẽ người không mang theo một trong hai người chúng ta để
bảo hộ ngài sao ?” Tử Hách đối với quyết định của hắn có chút bất ngờ , trước
giờ bất kể đi đến đâu , bên cạnh Vuong nhất định không thể thiếu thân ảnh
huynh đệ bọn họ .
“Không cần , lần này ta chỉ đến Nam Bình Sơn , ở đó có Long Trạch , các
ngươi dùng nhiều lót lòng , thay ta trong coi giang sơn này là được !’ Hình
Ngạo Thiên ngồi ở trên ghế rồng , ngẩng đầu nhìn ba ai tướng trung thành này ,
nếu không có bọn họ bên cạnh , hắn nào dám tùy tiện xuất cung ,chỉ sợ khi trở
về , giang sơn đã đổi chủ.
“Chúng thần nhất định sẽ tận tâm tận lực giữ gìn triều cương!” Ba người
bọn họ đồng thanh hô trước mặt hắn , điều này càng cho hắn yên tâm khi giao
giang sơn xã tắc cho bọn họ quản lý .
Hình Ngạo Thiên tự mình chọn lựa hai mươi đại nội thị vệ võ công cao
cường , cùng hắn xuất phát đi đến tổng đàn Thánh Nguyệt giáo ở Nam Bình
Sơn , ngựa không dừng vó đi đường tắt chạy một ngày một đêm , hai ngày liền
đi tới biên cảnh , nhưng hắn không vội vã đi vào Nam Bình Sơn , mà đi đến
quân đội canh giữ biên cảnh đột ngột kiểm tra trước , rồi sau đó đến Nam Bình
Sơn .
Hân Vũ từ sau lần thất bại đó , hôm sau lại xin Mộ Nguyệt mang nàng đi tới
đó một chuyến nữa , nhưng kết quả còn tệ hơn lần trước , bởi vì Nhân thư kia
căn bản không có bất kỳ phản ứng nào , xong rồi , chẳng lẽ nàng thật sự không
về nhà được sao ?
Qua hai lần thất bại , Hân Vũ rút ra một kết luận , chẳng lẽ Nhân thư này
cũng phải xem tinh tượng ? Hoặc ngày , canh giờ không đúng , tổng kết lại nàng
lại lựa chọn một ngày cùng ngày nàng xuyên việt đến đây , lại cầu xin Mộ
Nguyệt mang nàng tới cấm địa , mọi người nói quá tam ba bận , nếu lần này
nàng lại thất bại , vậy thì ước vọng về nhà , chẳng khác nào như một bọt nước.
Cẩn thận cầm Nhân Thư sáng bóng , trong lòng cầu nguyện kỳ tích phát
sinh , tay nhỏ run rẩy mở ra bản Nhân thư này lần thứ ba , nhưng hi vọng của
nàng lại dập tắt , trên Nhân thư vẫn không có nửa chữ , cũng không có nổi lên
biến hóa gì . Hân Vũ ngã ngồi dưới đất , lúc này đã không tìm thấy phương
hướng của mình , sau này nàng nên làm gì bây giờ ? Ai có thể nói cho nàng biết
sau này nàng nên làm gì bây giờ ?
Ba lượt đều thất bại , vì sao lại như vậy? Hân Vũ trốn ở trong phòng không
chịu ra , cảm xúc vô cùng mất mát , mặc kệ Mộ Nguyệt khuyên như thế nào , bộ
dạng nàng vẫn hờ hững như cũ .
Hình Ngạo Thiên ở trong quân doanh lại nhận được mật hàm của Long
Trạch , sau khi xem hết nội dung trên thư , liền đi suốt đêm đến tổng đàn Nam
Bình Sơn , nữ nhân này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , vì sao tâm tình của nàng
biến hóa lớn như vậy ?
Hân Vũ tiều tụy nằm trên giường , vẫn không nhúc nhích , nhưng hai mắt lại
mở ra nhìn lên mạn giường . Nàng tự hỏi mình đã ở trong phòng mấy ngày rồi ,
vì sao Nhân thư không có phản ứng ? Vì sao không thể đưa nàng về nhà chứ ?
Hiện tại trừ mấy vấn đề này ra , bất cứ chuyện gì nàng cũng không muốn nghe ,
nàng phải về nhà , nhất định phải về nhà …
“Lão thân tham kiến Vương thương ----!” Hình Ngạo Thiên đột ngột xuất
hiện , khiến Mộ Nguyệt vô cùng kinh ngạc , mới đầu bà còn chưa tin , sao
Vương thượng lại đích thân đi vào Nam Bình Sơn , nhưng khi nàng đi ra ngoài
nghênh đón trông thấy người thì không thể không nói , nha đầu kia đã trói buộc
Vua của bọn họ rồi .
“Mộ Nguyệt trưởng lão không cần đa lễ , ta lần này cải trang đến đây , mục
đích chỉ vì đón ái thiếp hồi cung , nhưng vì sao không thấy nàng ra ngoài
nghênh đón vậy ?” Liếc mắt dò xét một cái , không nhìn thấy người tâm niệm
đâu .
“Vương thượng theo lão thân , nha đầu kia đã mấy ngày nay tâm tình không
được tốt lắm , cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng , Vương thượng tới vừa
đúng lúc , tin rằng nha đầu nhất định sẽ nghe lời của người” Mộ Nguyệt thấy bộ
dạng hắn gấp gáp , cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn , dẫn hắn đi vào
trước phòng Hân Vũ .
Nguyệt chống trượng , nhìn biến hóa xung quanh , đặc biết là Nhân thư đang
mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng , đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhân thư phát
huy tác dụng của nó .
Hân Vũ một mực nhắm chặt hai mắt lại , nàng đã chờ mong giờ khắc này đã
lâu , đang lúc lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị quay trở về thì ánh sáng vàng từ
Nhân thư phát ra dần dần biến mất , gió nổi lên bốn phía cũng dần yếu đi , Mộ
Nguyệt nhìn hiện tượng quái dị này , mày cau chặt , vừa rồi không phải Hân Vũ
đã mở được Nhân thư ra rồi sao , vì sao Nhân thư lại đột nhiên thu hồi lại toàn
bộ thần lực vậy ?
“Tại sao có thể như vậy …. Tại sao có thể như vậy…?” Khi Hân Vũ cảm
giác được xung quanh gió đã ngừng thì mở hai mắt ra , nhìn thấy mình vẫn ở
nguyên tại chỗ , khổ sở ôm Nhân thư quát to lên .
Mộ Nguyệt cầm lấy Nhân thư , nhưng bên trong không có một chữ nào ,
vừa rồi rõ ràng Nhân thư có phản ứng , nhưng vì sao đột nhiên lại biến mất ?
Trong chuyện này rốt cuộc là ở đâu có vấn đề ? Hân Vũ là người có thể mở
nhân thư ra , điểm này tuyệt đối không sai !
‘Hân Vũ đừng buồn , chúng ta tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ , nhất định là có
đoạn nào đó xảy ra vấn đề , con cần tỉnh táo lại , hảo hảo ngẫm lại con đã làm
mà xuyên qua đến đây , hôm nào chúng ta lại thử tiếp , ngày hôm nay con hãy
về nghĩ lại được không ?” Đặt Nhân thư lại chỗ cũ , Mộ Nguyệt đỡ Hân Vũ tâm
thần hoàng hốt , đi bước một rời khỏi cấm địa trở về phòng.
Long Trạch trước mặt thấy hai người đi tới , nhìn thấy trên mặt Hân Vũ còn
lộ nước mắt , nhất định là vừa rồi nàng lại xảy ra chuyện gì : ‘Mộ Nguyệt
trưởng lão , xin hỏi Đỗ mỹ nhân làm sao vậy ?”
“Không có chuyện gì , chỉ là vừa rồi hàn huyên tán gẫu chuyện nhà cùng lão
thân , sầu não nhất thời , này mới nhịn không được phát tiết ưu thương trong
lòng , để nàng nghỉ ngơi một đêm là được!” Tầm mắt Long Trạch luôn tập trung
trên gương mặt của Hân Vũ , nếu Mộ Nguyệt trưởng lão cũng mở miệng như
vậy , hắn cũng không hỏi nhiều làm gì , nhường đường để hai người trở về
phòng .
Chờ sau khi hai người vừa rời khỏi , Long Trạch lập tức dùng bồ câu đưa tin
, đem tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Hình Ngạo Thiên . Nhìn vào tin
tức mấy ngày liền Long Trạch truyền về , hình như vật cưng nhỏ của hắn đã xảy
ra một vài chuyện hắn không biết , xem ra hắn vẫn nên tự mình đi một chuyến
thì tốt hơn , thuận tiện xem xem Nhân thư rốt cuộc là thứ thần vật thế nào ?
Sáng sớm , ngoài Long Trạch ra ba tâm phúc khác tất cả đều tề tụ ở trong
Ngự Thư phòng , Hình Ngạo Thiên từ trên cao nhìn xuống nhóm người , khí thế
vương giả nói : “Ta phải xuất cung một chuyến , chậm thì bảy tám ngày , lâu thì
nửa tháng , việc chính vụ trong triều không cần ta nói nhiều , toàn quyền do Bá
Nghị một mình gánh vác , Tử Hách , Huyền Vũ , hai người các ngươi phải
thường xuyên lưu ý nhất cử nhất dộng của đám người Tả Tướng trong triều ,
toàn lực hiệp trợ Bá Nghị xử lý triều cương , khi quan trọng , cũng có thể vận
dụng binh mã trong tay các ngươi!”
“Vương , chẳng lẽ người không mang theo một trong hai người chúng ta để
bảo hộ ngài sao ?” Tử Hách đối với quyết định của hắn có chút bất ngờ , trước
giờ bất kể đi đến đâu , bên cạnh Vuong nhất định không thể thiếu thân ảnh
huynh đệ bọn họ .
“Không cần , lần này ta chỉ đến Nam Bình Sơn , ở đó có Long Trạch , các
ngươi dùng nhiều lót lòng , thay ta trong coi giang sơn này là được !’ Hình
Ngạo Thiên ngồi ở trên ghế rồng , ngẩng đầu nhìn ba ai tướng trung thành này ,
nếu không có bọn họ bên cạnh , hắn nào dám tùy tiện xuất cung ,chỉ sợ khi trở
về , giang sơn đã đổi chủ.
“Chúng thần nhất định sẽ tận tâm tận lực giữ gìn triều cương!” Ba người
bọn họ đồng thanh hô trước mặt hắn , điều này càng cho hắn yên tâm khi giao
giang sơn xã tắc cho bọn họ quản lý .
Hình Ngạo Thiên tự mình chọn lựa hai mươi đại nội thị vệ võ công cao
cường , cùng hắn xuất phát đi đến tổng đàn Thánh Nguyệt giáo ở Nam Bình
Sơn , ngựa không dừng vó đi đường tắt chạy một ngày một đêm , hai ngày liền
đi tới biên cảnh , nhưng hắn không vội vã đi vào Nam Bình Sơn , mà đi đến
quân đội canh giữ biên cảnh đột ngột kiểm tra trước , rồi sau đó đến Nam Bình
Sơn .
Hân Vũ từ sau lần thất bại đó , hôm sau lại xin Mộ Nguyệt mang nàng đi tới
đó một chuyến nữa , nhưng kết quả còn tệ hơn lần trước , bởi vì Nhân thư kia
căn bản không có bất kỳ phản ứng nào , xong rồi , chẳng lẽ nàng thật sự không
về nhà được sao ?
Qua hai lần thất bại , Hân Vũ rút ra một kết luận , chẳng lẽ Nhân thư này
cũng phải xem tinh tượng ? Hoặc ngày , canh giờ không đúng , tổng kết lại nàng
lại lựa chọn một ngày cùng ngày nàng xuyên việt đến đây , lại cầu xin Mộ
Nguyệt mang nàng tới cấm địa , mọi người nói quá tam ba bận , nếu lần này
nàng lại thất bại , vậy thì ước vọng về nhà , chẳng khác nào như một bọt nước.
Cẩn thận cầm Nhân Thư sáng bóng , trong lòng cầu nguyện kỳ tích phát
sinh , tay nhỏ run rẩy mở ra bản Nhân thư này lần thứ ba , nhưng hi vọng của
nàng lại dập tắt , trên Nhân thư vẫn không có nửa chữ , cũng không có nổi lên
biến hóa gì . Hân Vũ ngã ngồi dưới đất , lúc này đã không tìm thấy phương
hướng của mình , sau này nàng nên làm gì bây giờ ? Ai có thể nói cho nàng biết
sau này nàng nên làm gì bây giờ ?
Ba lượt đều thất bại , vì sao lại như vậy? Hân Vũ trốn ở trong phòng không
chịu ra , cảm xúc vô cùng mất mát , mặc kệ Mộ Nguyệt khuyên như thế nào , bộ
dạng nàng vẫn hờ hững như cũ .
Hình Ngạo Thiên ở trong quân doanh lại nhận được mật hàm của Long
Trạch , sau khi xem hết nội dung trên thư , liền đi suốt đêm đến tổng đàn Nam
Bình Sơn , nữ nhân này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , vì sao tâm tình của nàng
biến hóa lớn như vậy ?
Hân Vũ tiều tụy nằm trên giường , vẫn không nhúc nhích , nhưng hai mắt lại
mở ra nhìn lên mạn giường . Nàng tự hỏi mình đã ở trong phòng mấy ngày rồi ,
vì sao Nhân thư không có phản ứng ? Vì sao không thể đưa nàng về nhà chứ ?
Hiện tại trừ mấy vấn đề này ra , bất cứ chuyện gì nàng cũng không muốn nghe ,
nàng phải về nhà , nhất định phải về nhà …
“Lão thân tham kiến Vương thương ----!” Hình Ngạo Thiên đột ngột xuất
hiện , khiến Mộ Nguyệt vô cùng kinh ngạc , mới đầu bà còn chưa tin , sao
Vương thượng lại đích thân đi vào Nam Bình Sơn , nhưng khi nàng đi ra ngoài
nghênh đón trông thấy người thì không thể không nói , nha đầu kia đã trói buộc
Vua của bọn họ rồi .
“Mộ Nguyệt trưởng lão không cần đa lễ , ta lần này cải trang đến đây , mục
đích chỉ vì đón ái thiếp hồi cung , nhưng vì sao không thấy nàng ra ngoài
nghênh đón vậy ?” Liếc mắt dò xét một cái , không nhìn thấy người tâm niệm
đâu .
“Vương thượng theo lão thân , nha đầu kia đã mấy ngày nay tâm tình không
được tốt lắm , cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng , Vương thượng tới vừa
đúng lúc , tin rằng nha đầu nhất định sẽ nghe lời của người” Mộ Nguyệt thấy bộ
dạng hắn gấp gáp , cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn , dẫn hắn đi vào
trước phòng Hân Vũ .
/115
|