Hoàn thành!
Tước Lợi Nhi nhìn tòa thành sụp đổ, vừa lòng gật gật đầu.
Cô từ câu lạc bộ linh lực đuổi theo, trong lòng sớm định tốt kế hoạch. Trước đem thành làm nổ một nửa, đuổi tín đồ ra ngoài, sẽ tìm Phương Tư quyết đấu.
Cô biết Cừu Liệt hiện tại nhất định đang ở cùng Phương Tư, cô chỉ sợ anh thật sự sẽ làm chuyện điên rồ, dùng mạng mình để đổi mạng Phương Tư, vì thế bằng tốc độ nhanh nhất từ cửa sáng đuổi theo, trước khi đi quản lý cho cô một thiết bị đưa mật mã vào, muốn cô từ ba mật mã đã biết suy ra mật mã cuối cùng, nói không chừng cái đầu thiên tài của cô có thể nghĩ ra được……
Mình có lợi hại như vậy không? Cô thở dài một hơi, chuyện liên quan đến sống chết của Cừu Liệt, hơn nữa chỉ một phần mười cơ hội, làm sao cô biết lúc trước Phương Tư đặt mật mã là lựa chọn ngẫu nhiên hay là có ý nghĩa khác?
Có điều, theo tâm lý học, rất nhiều người đặt mật mã hơn phân nửa là những con số có liên quan đến bản thân mình, cô cũng vì thế đã tra qua Phương Tư người này, chỉ tiếc hắn là một kẻ cô độc, không có địa vị, không nhiều con số, tư liệu có liên quan đến hắn tất cả đều không tồn tại, bởi vậy, cô ngay cả không gian liên tưởng cũng không có, nếu muốn tìm ra mật mã thứ tư liền khó càng thêm khó. Một chín bảy?!
Trong đầu cô lại xuất hiện những con số này, mật mã chỉnh thể thoạt nhìn giống một năm nào đó, Phương Tư dùng năm nào làm mật mã đây?
Cô vừa nghĩ vào đi vào tòa thành, rất nhiều tín đồ liều mình chạy ra ngoài, chỉ có cô đi vào, sau đó, phía sau một đám người, Phương Tư cùng Cừu Liệt đang đứng trong đại sảnh sụp đổ, cách xa nhau bảy, tám mét giằng co.
“Cừu Liệt!” Cô hô to một tiếng, thân hình nhanh chóng đến cạnh anh.
“Tước Lợi Nhi?” Cừu Liệt cũng không bất ngờ khi cô tới, chỉ không nghĩ tới cô đến nhanh như vậy.
“Anh không sao chứ?” Cô nhìn dây xích của anh, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, anh chỉ cùng Phương Tư nói chút chuyện thôi.” Anh nhếch miệng, khinh miệt nhìn Phương Tư.
“Cô lại tới nữa, Ngải Lãng tiểu thư, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?” Phương Tư lạnh lùng nói.
“Lần trước có chút sơ ý, mới có thể trúng thủ đoạn của ngươi, nhưng lúc này, ta tin tưởng nhất định có thể hủy sạch Tịnh Linh hội.” Cô nói xong nhìn nhìn bốn phía, tự tin cười.
“Hừ! Ngươi dám làm nổ tòa thành của ta, hủy kho tàng của ta, hôm nay đừng hòng sống rời khỏi đây.” Phương Tư tức giận.
“Đừng nói mạnh miệng, Phương Tư. Hôm nay ta đến đây ngoại trừ cứu toàn bộ tín đồ ra khỏi nơi này, quan trọng nhất, là đến lấy một thứ.” Cô hai tay chống eo, vóc dáng tuy nhỏ, khí thế lại khiếp người.
“Thứ gì?”
“Mạng ngươi!”
“Ha ha ha! Mạng ta?” Phương Tư cuồng tiếu. “Trên đời này không ai lấy được mạng ta!”
“Ngoại trừ Cừu Liệt?” Cô cũng cười?
Phương Tư ngẩn ra, mới nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn. Chỉ cần hắn chết, ta liền không sống được, nhưng mà, ngươi đành lòng để hắn chết sao?”
Cô nhìn Cừu Liệt, anh cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hai người có thâm tình mâu thuẫn, nhưng đều không mở miệng.
Cô luyến tiếc!
“Hắn phải sống, đúng hay không? Điểm ấy ta tin tưởng chúng ta đều nhất trí.” Phương Tư âm hiểm cười.
“Cô ấy đương nhiên bỏ được.” Cừu Liệt bỗng nhiên mở miệng. “Bởi vì ta đã mua một hy vọng với cô ấy.”
“Hy vọng gì?” Phương Tư nghi hoặc hỏi.
“Giết ta!” Trong mắt Cừu Liệt xẹt qua ánh sáng lạnh.
“Cái gì? Ngươi…… Ngươi điên rồi?” Phương Tư kinh hãi chợt lóe rồi biến mất. “Ngươi hạ thủ được sao? Ngải Lãng tiểu thư, giết người đàn ông ngươi yêu?”
Tước Lợi Nhi lấy ra một khẩu súng, không nói lời nào, trong nháy mắt liền lệch vị trí đến phía sau Phương Tư, trầm giọng trả lời: “Ta không giết anh ấy, ta muốn giết là ngươi!” Nói xong, ở khoảng cách gần gũi nả một phát súng vào gáy hắn.
Phương Tư không né tránh, chỉ vẫy vẫy, phá động trên đầu tự nhiên thu lại, viên đạn sau khi xuyên qua đầu hắn liền rơi xuống lòng bàn tay hắn vươn ra.
“Ngươi……” Tước Lợi Nhi bị một màn này làm kinh hãi nói không ra lời.
“Ngươi cho là…… vĩnh sinh ta có được là cái gì?” Phương Tư cười xoay người, vươn đôi tay khô quắt như móng vuốt bắt lấy khuỷu tay cô.
“Tước Lợi Nhi, tránh ra.” Cừu Liệt sợ cô bị thương, vội vàng kêu to.
Cô muốn dùng niệm động lực né tránh, nhưng tay bị móng vuốt Phương Tư nắm giống bị rễ cây cuốn lấy, tránh thế nào cũng không được.
“Đây là sức mạnh! Cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của ta!” Phương Tư tiến lên, ở trước mặt cô nhếch miệng cười, nếp nhăn cùng gương mặt già cả lần lượt thay đổi như yêu ma, làm người ta kinh sợ.
Tước Lợi Nhi xoay người gọn gàng, hai chân giương lên, đá về phía gương mặt già nua của hắn.
Phương Tư tay không buông, chỉ dùng quải trượng đỡ chân cô, sau đó một tay giữ chặt cổ cô, kềm chế cô.
Thoáng chốc, Tước Lợi Nhi chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân bị ngăn lại, hoàn toàn không phát huy được.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt phi thân qua, đánh lên mặt Phương Tư.
“Ngươi còn không biến thân?” Phương Tư chờ anh mất đi bình tĩnh, sau đó đẩy Tước Lợi Nhi về phía anh.
Cừu Liệt thấy Tước Lợi Nhi ngã vào anh, liền ôm eo cô, lui lại mấy bước mới đỡ được cô. Nhưng đúng lúc này, dây xích anh lại bắt đầu tác quái, anh run lên một chút, giương mắt trừng Phương Tư.
“Ta muốn ngươi tự tay giết người ngươi yêu nhất, Cừu Liệt.” Phương Tư âm ngoan nói xong, ấn vào thiết bị khống chế.
“Không!” Cừu Liệt bị kích thích chấn động ngã trên đất, anh muốn dùng sức mạnh toàn thân ngăn cản mình biến thành báo đen tàn bạo, nhưng thân thể vẫn không chịu chi phối mà nổi lên biến hóa.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi vội vàng vọt tới bên người anh, lấy ra thiết bị đưa mật mã vào mà quản lý cho, ấn một chín bảy……
Nhưng, số cuối cùng là mấy đây? Cô chậm chạp không dám quyết định.
Cừu Liệt tự biết sau biến thành báo đen, nhất định sẽ nghe lệnh Phương Tư mà thương tổn cô, vì thế lớn tiếng kêu lên: “Giết anh đi! Tước Lợi Nhi! Ngay bây giờ!”
“Không!” Cô lắc đầu, liều mình muốn thay anh cởi bỏ dây xích.
“Tước Lợi Nhi ──” Giọng anh trở nên khàn khàn.
“Không! Em không thể!” Cô gấp đến độ mồ hôi cùng nước mắt cùng rơi.
Vừa trì hoãn như vậy, Cừu Liệt trong thống khổ biến thành báo, hét lớn một tiếng, từ bên người cô nhảy ra.
“Ha ha ha! Bây giờ, ngươi nên làm gì đây?” Phương Tư cười vuốt đầu báo đen, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.
“Ngươi đừng đắc ý, Phương Tư, ngươi không thể khống chế Cừu Liệt cả đời, anh ấy cũng sẽ chết, đến lúc đó, huyết mạch Báo tộc đoạn tuyệt, ngươi trốn không thoát vận mệnh đâu.” Tước Lợi Nhi cả giận nói.
“Yên tâm, ta sẽ tìm người tới thay hắn sinh con, đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết hắn, hơn nữa thay hắn chiếu cố đời tiếp theo của hắn…… Ha ha ha!” Phương Tư cực kỳ đắc ý.
“Quá đáng!” Tước Lợi Nhi tức giận di động đến bên người hắn, vung tay chém xuống.
“Cừu Liệt, giết cô ta!” Phương Tư không chút hoang mang ra lệnh.
Cừu Liệt nhảy “vèo” đến trước mặt Tước Lợi Nhi, vươn chân trước chụp vào thân thể cô.
“Cừu Liệt!” Cô vội vàng lăn ra sau, nhìn báo đen một lòng muốn đưa cô vào chỗ chết, vừa vội vừa tức.
“Ngươi có thể không đành lòng giết hắn, có điều, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Phương Tư lạnh nhạt nhìn bọn họ hỗ đấu.
“Cừu Liệt!” Cô lại gọi một lần, trong đầu nghĩ đến lời Cừu Liệt nói với cô: Nếu anh lại biến thành báo đen giết người, hãy giết anh.
Không! Cô không muốn có kết cục như vậy!
Cừu Liệt một lòng nghĩ rằng tự sát có thể giải quyết Phương Tư, nhưng mà, nếu có người mang con anh, Phương Tư không phải vẫn có thể tiếp tục bất tử sao?
Mà cô…… cô vuốt bụng mình, cô ở cùng Cừu Liệt, có thể có con hay không vẫn chưa biết, nhưng điều chắc chắn là, giết Cừu Liệt tuyệt đối không phải cách tốt nhất diệt trừ Phương Tư.
Cừu Liệt trong lúc cô trầm tư đã triển khai hành động, anh xoay vòng quanh cô, tìm cơ hội xuống tay.
“Phương Tư, tuy rằng ngươi bất tử, nhưng trường sinh với một bộ da già cỗi có tác dụng gì chứ? Ngươi không soi gương sao? Mặt của ngươi đã nhăn nheo như thịt heo hư thối.” Cô chuyển suy nghĩ, muốn chọc giận hắn, xem có thể hay không tìm hiểu tư liệu có liên quan đến hắn.
“Câm mồm! Chỉ cần ta sống, có thể nghiên cứu ra dược vật trẻ mãi không già, đến lúc đó, ta sẽ dùng da thịt non mềm của phụ nữ các ngươi để đổi da, mà ngươi nhất định sẽ là người đầu tiên làm vật thí nghiệm bị ta lột da.” Phương Tư cười gian ác.
“Biến thái!” Cô chửi ầm lên, chưa từng gặp qua người ghê tởm như vậy.
“Cừu Liệt, mau giết cô ta!” Phương Tư tăng thêm lực đạo lên dây xích.
Cừu Liệt gào lớn đánh về phía cô, cô di động né tránh công kích của anh, ngoài miệng không ngừng nói: “Ngươi giết ta sẽ khiến câu lạc bộ linh lực phản công, ngươi không sợ sao?”
“Câu lạc bộ linh lực tính cái gì? Người Báo tộc còn không phải chết hết trong tay ta sao!”
“Đó là ngươi lừa bọn họ, nếu không nhiều năm trước ngươi đã sớm chết vì bị ung thư rồi.” Cô vừa nói vừa chiến, thất thần một cái, bị móng vuốt Cừu Liệt đảo qua cánh tay, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.
“Hừ! Ngươi biết không ít chuyện đó! Đúng vậy, ung thư thiếu chút nữa đã lấy mạng ta, hai mươi ba năm trước ta lại may mắn có cơ hội trọng sinh. Năm đó là năm đáng kỷ niệm……”
Năm kỷ niệm?
Tước Lợi Nhi bị những lời này đánh thức một điểm trong đầu, cô vội vã muốn bắt lấy suy nghĩ kia, không chú ý tới Cừu Liệt đã chạy đến gần cô, “ầm” lại bị anh đánh ngã, còn chưa kịp đứng dậy, Cừu Liệt đã đè lên người cô, hai móng bấu lên trước ngực cô, tùy thời xé rách cô……
Năm kỷ niệm! Hai mươi ba năm trước là năm Cừu Liệt sinh ra, cũng là năm Phương Tư có được sức mạnh vĩnh sinh.
Đúng rồi! Theo lời hắn nói, như vậy hẳn là năm một chín bảy mươi lăm!
Răng nhọn của Cừu Liệt đã cắn vào cổ cô……
Năm một chín bảy mươi lăm là năm kỷ niệm vĩnh viễn khó quên của Phương Tư! Trong đầu cô còn đang suy nghĩ chuyện này.
Móng vuốt Cừu Liệt đã đâm vào ngực cô……
Như vậy, mật mã nhất định là một chín bảy mươi lăm! Mắt cô sáng lên, nhanh chóng từ trên người lấy ra thiết bị đưa mật mã vào, ngay trước lúc sắp sửa bị Cừu Liệt cắn nuốt, ấn xuống con số quyết định ──
Một, chín, bảy, năm
“Tạch” một tiếng dây xích bung ra, từ trên cổ Cừu Liệt rơi xuống.
Phương Tư mở lớn mắt, khó có thể tin lui về phía sau vài bước.
Động tác của Cừu Liệt ngừng lại, sự điên cuồng cũng theo dây xích giải trừ mà biến mất, một loạt tiếng động và gió không biết từ chỗ nào thổi tới, bao phủ anh, đồng tử mắt màu vàng như hổ phách của anh tỏa sáng lập lòe, lông đen toàn thân cũng vì sức mạnh thức tỉnh mà trở nên sáng bóng.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi không thể xác định anh đã tỉnh táo chưa, thì thào nhẹ gọi anh.
Báo đen buông cô ra, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, bỗng dưng lấy anh làm trung tâm nổi lên một trận gió lớn, anh trong chớp mắt liền biến trở về hình người.
Anh có chút khác lạ, tóc hơi dài hơn, thân thể trần trụi sáng bóng, hơn nữa tựa hồ trở nên càng thêm cường tráng rắn chắc, mỗi một múi cơ bắp đều tản ra súc mạnh bức người.
“Cừu…… Cừu Liệt……” Phương Tư không khỏi sợ hãi lên, bộ dáng của Cừu Liệt giờ phút này cực kỳ giống cha anh.
“Cảm giác thật tốt.” Anh cúi đầu nhìn hai tay, nở nụ cười. Sức mạnh cùng ý thức bị giấu kín của anh đều sống lại! Chuyện có liên quan đến thân thế mình, chuyện Báo tộc, tất cả đều nhất nhất hiện lên trong đầu anh.
“Cừu Liệt?” Tước Lợi Nhi lại gọi anh lần nữa, cảm giác anh trong nháy mắt đã trưởng thành hơn.
“Tước Lợi Nhi!” Anh quay đầu thấy cổ cùng ngực cô có vết máu loang lổ, trong lòng anh co rút đau đớn vài lần, khom người ôm lấy cô, thấy có lỗi hôn trán cô. “Thật xin lỗi, lại làm em bị thương……”
“Một chút thương tích ấy không có gì đáng ngại, nhưng dây xích của anh đã mở được, thật tốt quá!” Cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn, sớm quên vết thương trên người.
“Em làm thế nào tìm ra được mật mã?” Anh đỡ cô đứng lên.
“Vậy phải cảm ơn Phương Tư rồi, là hắn cho em linh cảm.” Cô cười dựa vào anh.
Phương Tư nghe vậy sắc mặt càng thêm trắng bệch, hắn làm sao có thể quên cô gái này thông minh như vậy?
“Phương Tư, giờ là lúc nên tính toán sổ sách.” Cừu Liệt đi về phía hắn, trên mặt có nụ cười trí mạng.
“Cừu Liệt……” Phương Tư không biết vì sao trong lòng sợ hãi như vậy, giống như khống chế không được Cừu Liệt, hắn sẽ bị hủy diệt, nhưng hắn rõ ràng là bất tử a!
“Ngươi còn nhớ rõ khế ước giữa ngươi cùng Báo tộc không?” Cừu Liệt lại tiến tới trước.
“Muốn…… muốn làm gì?” Phương Tư càng không ngừng lui về sau.
“Khế ước Báo tộc, chỉ có người Báo tộc có thể lấy lại, hiểu không?”
“Có ý gì?” Phương Tư mở to hai mắt.
“Vĩnh sinh của ngươi…… đã kết thúc!” Cừu Liệt nói xong vươn tay, một luồng gió từ bốn phương tám tụ đến trên người anh, anh đưa lưng về phía mặt trời lặn, luồng gió biến ảo thành chín bóng báo đen, bay xung quanh người anh.
“Không!” Phương Tư sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hắn nhận ra chín báo ảnh kia, tất cả bọn họ đều là u linh của Báo tộc.
“Ngươi đã dùng trộm linh lực vĩnh sinh hơn hai mươi năm, hiện tại ta muốn ngươi dùng linh hồn ngươi để tế những tộc nhân đã chết của ta, nhận mệnh đi!” Anh vừa nói xong, chín báo ảnh hóa thành phong đao, từ mọi phương hướng bổ về phía Phương Tư, chém hắn máu me đầy người, không ngừng kêu thảm.
“Không! Tại sao có thể như vậy? Ta là bất tử! Không ai giết được ta!” Phương Tư nắm tay giận kêu, hai tay liều mình quơ quào, nhưng không có chút sức mạnh nào.
Linh lực hắn chuyển qua trên người Cừu Liệt đã bị đòi về.
Giờ phút này, hắn chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là ông già!
“Ngươi nên thỏa mãn.” Cừu Liệt nói xong trong tay phát ra một luồng sáng, bắn thủng tim Phương Tư.
“Này…… sao…… sao có thể……” Phương Tư nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt lồi ra miệng ngáp ngáp, biểu lộ không sót hoảng sợ trong lòng hắn.
Hắn chậm rãi ngã xuống, tắt thở khi mắt chưa khép lại, giống như không cam lòng.
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng này, nói không nên lời. Thì ra linh lực Cừu Liệt có được lớn như vậy, cơ hồ cùng Huyễn Dạ Thần Hành không phân cao thấp.
“Hắn…… đã chết sao?” Cô đi đến bên người Cừu Liệt.
“Đúng vậy, em xem.” Cừu Liệt ôm lấy cô, chỉ vào Phương Tư toàn thân dần dần khô cạn thành hài cốt.
“Đây là?” Cô che miệng lại, càng thêm kinh hãi.
“Cái gọi là vĩnh sinh, chẳng qua là Báo tộc dùng linh lực chế tạo ra ảo giác, hơn hai mươi năm qua đều là linh lực mãnh liệt chống đỡ tinh thần hắn, kỳ thật thân thể hắn đã sớm chết.”
“Như vậy, Báo tộc kỳ thật cũng không có sức mạnh trường sinh bất lão……”
“Đúng vậy.”
“Vậy biến thành báo đen cũng là ảo giác à?”
“Không…… việc này là thật, anh là báo đen, béo đen cũng là anh. Em thích người nào?” Anh nhíu mày, trêu đùa hỏi.
“Đều thích!” Cô ôm lấy anh, bỗng nhiên thân thể run rẩy một chút. “May mắn em không làm theo lời anh nói giết anh đi……”
“Đúng vậy, cuối cùng anh cũng biết em yêu anh đến mức nào.” Anh cúi đầu hôn cô, tình cảm yêu quý khó nói nên lời.
Ngay lúc bọn họ ôm nhau, một bóng người núp trong tòa thành yên lặng bắn ra một viên đạn, điểm cuối cùng của đường đạn, chính là gáy Cừu Liệt.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi cơ hồ không nghĩ nhiều, vừa cảm ứng được sát khí đồng thời liền chuyển vị trí đến phía sau Cừu Liệt, chuẩn bị dùng thân thể thay anh đỡ viên đạn kia.
Cừu Liệt nhanh chóng xoay một vòng, ôm Tước Lợi Nhi vào lòng, giơ tay lên, một ngọn gió đánh thẳng tới viên đạn vạch kia, đánh nó thành cát bụi.
“Trời ạ! Rất nguy hiểm!” Anh kinh hồn định trách cứ, nếu vừa rồi anh trễ vài giây, cô chỉ sợ đã sớm trúng đạn.
“Có người! Là ai?” Tước Lợi Nhi nhìn chằm chằm bóng người kia quát khẽ.
Rita đi ra trong bóng tối, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, hai mắt tràn ngập đố kị, cầm súng trong tay, âm ngoan nói: “Hai người thật ân ái nhỉ!”
“Rita!” Cừu Liệt nhướng mày. Ánh mắt cô điên cuồng, không phải hiện tượng tốt.
“Cừu Liệt, anh phá hủy nơi này, định mang theo niềm vui mới vỗ mông chạy lấy người sao? Không dễ dàng như vậy!” Rita quát. Cô ta từ nhỏ lớn lên ở đây, Tịnh Linh hội chính là thế giới của cô ta, nay, người đi nhà trống, ngay cả đối tượng yêu mến cũng muốn rời đi, cô ta sao có thể chịu được loại kích thích này?
“Rita, cùng các tín đồ lên thuyền đi thôi, Tịnh Linh hội đã không còn tồn tại.” Cừu Liệt đem Tước Lợi Nhi bảo vệ sau người, có ý tốt khuyên nhủ.
“Không! Đều là ngươi, nếu ngươi không phản bội, nơi này cũng sẽ không biến mất, đều là ngươi! Ngươi giết Phương Tư, đem tất cả những điều tốt đẹp vốn có hủy diệt, ta sẽ không cho ngươi vừa lòng đẹp ý!” Rita đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Những thứ này vốn không tốt đẹp, cô đừng tiếp tục trầm mê.” Cừu Liệt muốn thức tỉnh cô ta.
“Đây chỉ là cái cớ của ngươi, bởi vì ngươi vội vã dẹp bỏ tất cả, muốn đi cùng con ả này…… Ta muốn các ngươi không đi được, ta muốn các ngươi cùng ta xuống địa ngục gặp Phương Tư!” Cô nói xong quăng ra một vật thể kỳ lạ hình tròn, thoáng chốc khói dày đặc.
“Nguy rồi! Là thiết bị phát nổ tự chế của Phương Tư, đi mau!” Cừu Liệt biết đó là thuốc nổ sức công phá mạnh Phương Tư nghiên cứu, vì phòng ngừa người ngoài xâm nhập mà đã dùng, uy lực của nó đủ để san bằng tòa cao ốc chọc trời.
Anh mang theo Tước Lợi Nhi nhảy về sau, dùng linh lực lập kết giới vây quanh bọn họ; Tước Lợi Nhi cũng dùng niệm động lực tăng mạnh kết giới, đem hai người chuyển lên bầu trời, đứng xa xa nhìn cảnh bom nổ.
Một tiếng nổ vang dây trời đấy cùng ánh lửa đỏ rực, tòa thành Tịnh Linh hội theo Rita tự bạo mà trở thành vùng đất bằng, giữa cảnh tượng đổ nát ngoại trừ cát bụi mù mịt, cái gì cũng không còn.
Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt ôm nhau nhìn Tịnh Linh hội tượng trưng cho dã tâm của Phương Tư đã hóa thành hư ảo, trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vầng dương cuối cùng cũng chìm vào mặt biển, chỉ còn lại rạng mây màu chanh hồng phía chân trời, trước khi đêm đen yên tĩnh buông xuống che mờ tất cả ánh sáng.
Chuyện Tịnh Linh hội đã chấm dứt, tất cả tín đồ đều tỉnh táo lại, trở lại cuộc sống của mình, mọi người hoàn toàn không có kí ức gì về khoảng thời gian kia, chỉ khi xem lại tài khoản trong sổ tiết kiệm của mình, mới giật mình nhận ra mình đã ngây ngốc làm người cống hiến cho Tịnh Linh hội một thời gian.
Nhiệm vụ kết thúc, Tước Lợi Nhi không chỉ có đạt thành hy vọng, còn dẫn theo hội viên mới trở lại câu lạc bộ linh lực báo danh, cô nghĩ rằng từ nay về sau Cừu Liệt có thể thế thân Lãnh Quan, gia nhập hàng ngũ hội viên. Nhưng mà, mọi việc không thuận lợi như cô tưởng……
“Nói như vậy, đều là cái đầu thiên tài của em đúng lúc nghĩ ra mật mã mới làm chuyện này kết thúc viên mãn?” Huyễn Dạ Thần Hành ngồi trên sô pha trong tổng bộ, khẽ híp mắt, nhìn Tước Lợi Nhi hoa chân múa tay vui sướng miêu tả toàn bộ quá trình, không khỏi ngắt lời a dua một phen.
“Em không có ý này, chính là vừa vặn Phương Tư nói một vài câu khiến em có phỏng đoán chính xác.” Tước Lợi Nhi làm sao có thể nghe không ra lời châm chọc của Huyễn Dạ Thần Hành.
“Phải phải, năng lực trinh thám vô cùng lợi hại.”
“Đừng bởi vì IQ của một cô gái nhỏ hơn anh gần mười tuổi cao hơn anh mà bất bình, Huyễn Dạ.” Cô liếc anh một cái, dáng vẻ như tiểu quỷ.
“Anh là khen ngợi em nha!” Anh lười biếng nở nụ cười.
“Ha! Em nghe không hiểu.” Cô đi đến sô pha ngồi xuống, lại đứng lên, thoạt nhìn tâm thần không yên.
Cô đã ở đây nói chuyện với Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết hai giờ, sao Cừu Liệt còn chưa ra? Anh cùng quản lý đang nói cái gì?
Huyễn Dạ Thần Hành đối với việc lòng cô không yên đã sớm xem trong mắt, cô tuy rằng tán gẫu giống như rất vui vẻ, trên thực tế ánh mắt không biết nhìn phòng hệ thống máy tính bao nhiêu lần.
“Đừng khẩn trương, quản lý sẽ không đánh nhau với Cừu Liệt.” Anh an ủi.
“Còn cần anh nói à? Quản lý đánh nhau với ai bao giờ?” Cô tức giận cãi lại.
“Vậy em đang lo lắng cái gì?” Lôi Xiết vừa nói điện thoại với bà xã An Dĩ Nhạc, đem điện thoại di động bỏ vào, mới xoay người hỏi.
“Cô ấy đang lo lắng Cừu Liệt cự tuyệt gia nhập câu lạc bộ.” Huyễn Dạ Thần Hành chen một câu.
“Có em ở đây, cậu ta sao có thể không gia nhập.” Lôi Xiết nhướng mi, tình cảm của Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt phát triển hoàn toàn trong dự đoán của bọn họ.
“Nếu là anh, anh sẽ không gia nhập.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Vì sao?” Tước Lợi Nhi lập tức bổ nhào đến trước mặt anh hỏi.
“Có người đàn ông nào muốn nhìn cô gái mình thích cả ngày mạo hiểm vào sinh ra tử?” Huyễn Dạ Thần Hành tựa như chuyên gia tư vấn.
“Phải không?” Cô mở to hai mắt. Cừu Liệt sẽ để ý việc này sao?
“Đúng vậy.”
“Nhưng…… anh ấy hẳn phải biết đây là công việc của em…..” Cô nhíu mi nhìn trần nhà.
“Bởi vì như thế, cậu ta nhất định sẽ ra điều kiện……”
“Điều kiện gì?”
Cô nói vừa hỏi ra miệng, cửa phòng tổng bộ đã bị đẩy ra, Cừu Liệt như gió đi vào, vẻ mặt giận dữ nói: “Nếu không cho tôi đi theo Tước Lợi Nhi làm nhiệm vụ, tôi sẽ không gia nhập!”
Huyễn Dạ Thần Hành ném cấp cô ánh mắt “trong dự kiến”, nở nụ cười.
“Cừu Liệt, hội viên đều hành động một mình……” Cô có chút thẹn thùng, đi về trước khuyên Cừu Liệt.
“Ai quy định?” Anh hỏi cô.
“Là…… câu lạc bộ quy định a!” Cô cầm hai đuôi tóc nói.
“Quy định còn không phải do người nghĩ ra à.” Anh hừ lạnh.
“Cừu Liệt……”
“Dù sao muốn anh nhìn em vì ‘hy vọng’ người khác bán mạng anh làm không được, trừ phi anh đi theo em.” Tính tình bướng bỉnh của anh mười phần giống báo đen.
“Lo lắng cho Tước Lợi Nhi như vậy, dứt khoát ăn luôn cô ấy đi, để cô ấy vĩnh viễn ở trong cơ thể cậu, không rời một bước.” Huyễn Dạ Thần Hành trêu chọc nói.
“Tôi cũng không có thỉnh giáo cao kiến của anh.” Cừu Liệt không khách khí chống đối anh, một chút cũng không có tôn kính đối với tiền bối.
“Tôi chỉ có ý tốt, nhìn cậu như vậy, rất giống thiếu niên vừa rơi vào lưới tình, tuyệt không phù hợp với tuổi của cậu.” Huyễn Dạ Thần Hành lại bắt đầu trêu anh.
“Vậy thì sao? Tôi yêu Tước Lợi Nhi, cũng chỉ muốn bảo vệ cô ấy, tâm tình này kẻ không có người yêu sẽ không thể hiểu.” Cừu Liệt đáp trả càng tuyệt hơn.
“Hắc, cũng biết phản kích à.” Huyễn Dạ Thần Hành cũng không tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.
“Cừu Liệt, anh bình tĩnh một chút.” Tước Lợi Nhi bắt lấy tay anh, vừa xấu hổ nói.
“Ở đây không phải là người nói chuyện lớn tiếng có thể chiếm thượng phong, nhóc con!” Lôi Xiết lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi chỉ nói ra ý nghĩ của mình, vậy có gì sai?” Khuôn mặt tuấn tú của Cừu Liệt trầm xuống.
“Cậu nói đúng, chỉ là không nhận thức rõ lập trường của cậu. Câu lạc bộ linh lực không chịu uy hiếp, mà hội viên cũng không nhất định là cậu mới được, chúng ta cũng không để ý chỉ có ba hội viên, cậu muốn gia nhập hay không đối với chúng ta một chút ảnh hưởng cũng không có.” Huyễn Dạ Thần Hành dựa vào sô pha, một tay chống cằm nhìn anh.
“Anh ngay từ đầu liền nhìn tôi không vừa mắt, đúng không?” Cừu Liệt khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén bắn về phía Huyễn Dạ Thần Hành.
“Có sao?” Anh hé miệng cười, nhún nhún vai.
“Anh lấy trêu cợt tôi làm vui, âm hiểm ngồi ở một bên xem tôi bị anh đùa xoay quanh, khi rảnh liền dùng lời khiêu khích, chỉ có thể đưa ra kết luận này là phù hợp với hành vi của anh.” Cừu Liệt ngước lên, đối mặt với anh ta.
“Đây là thành kiến của bản thân cậu.” Anh vẫn luôn tao nhã cười.
“Mặc kệ là thành kiến hay là trực giác, dù sao tôi không quan tâm, bởi vì ấn tượng của tôi đối với anh cũng không khá hơn chút nào.” Cừu Liệt hừ lạnh.
“Vậy thật sự là làm người ta thất vọng.”
“Anh cứ việc che dấu tâm tình của mình đi! Loại người ngay cả đối với đồng bọn cũng dùng mặt nạ giống anh, nhất định cô độc cả đời.” Cừu Liệt tuy rằng trẻ hơn Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết, nhưng tâm tư anh sâu sắc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra Huyễn Dạ Thần Hành vui đùa ầm ĩ tất cả đều là công phu ngoài mặt.
Ánh mắt Huyễn Dạ Thần Hành chợt tối, lần đầu tiên anh bị người chọc giận, Cừu Liệt thật là có năng lực.
“Được rồi! Còn chưa trở thành đồng bọn đã ầm ỹ, về sau như thế nào ở chung?” Lôi Xiết không xem nhẹ giây ngắn ngủi Huyễn Dạ Thần Hành biến sắc mặt, hơi kinh hãi, lập tức hoà giải.
“Tôi không xác định chúng ta sẽ có cơ hội ở chung.” Giọng nói của Huyễn Dạ Thần Hành không còn trầm bổng.
“Huyễn Dạ?” Tước Lợi Nhi nghe ra anh không vui, làm sao vậy, xong rồi xong rồi, ngay cả Huyễn Dạ tính tình tốt cũng tức giận?
“Tôi không khẳng định chúng ta sẽ trở thành bạn bè.” Cừu Liệt bất tuân nói.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi thật sự không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, lãnh mặc Lãnh Quan vừa đi, lại đến một Cừu Liệt ý thức bản thân mãnh liệt, câu lạc bộ linh lực còn có những ngày vui vẻ yên bình sao?
“Nếu cậu nghĩ thế, không cần ở lại câu lạc bộ!” Lôi Xiết trừng Cừu Liệt.
“Tôi không muốn ở lại, nhưng tôi muốn đi theo Tước Lợi Nhi.” Cừu Liệt nói.
“Tận lực bám cô ấy đi! Báo đen trung thành.” Huyễn Dạ Thần Hành châm biếm.
“Anh……” Cừu Liệt mắt muốn phát hỏa.
“Đủ đi? Các người!” Nhìn ba người đàn ông bọn họ hình thành tam giác đối lập, không khí cứng ngắc cùng mùi thuốc súng đều khiến cảm xúc của Tước Lợi Nhi không khống chế được, cô đứng giữa bọn họ la to, gương mặt xinh đẹp thanh mĩ lạnh lùng như mới lấy ra từ hầm băng.
“Tước Lợi Nhi……” Cừu Liệt đến gần cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa.
“Nếu anh thật sự thích em thì gia nhập cho em! Bởi vì em cũng coi như giúp anh trừ bỏ Phương Tư, anh mua hy vọng phải trả vĩ khoản, mà vĩ khoản em muốn chính là ‘muốn anh ở lại’! Em muốn anh gia nhập câu lạc bộ linh lực, trở thành hội viên, nghe chưa?” Cô nhìn Cừu Liệt, cứng rắn tuyên bố.
“Vĩ khoản?” Đúng vậy, lúc này anh mới nghĩ đến khế ước của câu lạc bộ linh lực có ước định này.
“Anh không có quyền lợi nói không.” Vẻ mặt của cô nghiêm túc đến dọa người.
“Nhưng mà……”
“Anh cũng phải ở chung vui vẻ với mọi người, nếu không em liền vĩnh viễn không để ý tới anh!” Cô vừa nói xong liền mất dạng.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt lo lắng đuổi theo.
Câu lạc bộ linh lực về sau có thể rất ầm ĩ đây.
Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết ở lại tại chỗ nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn quản lý từ ngoài cửa thong thả đi vào, ba người mỉm cười, rất ăn ý nâng ly rượu kính nhau.
“Chúc nửa đời sau của tên nhóc kia sẽ không quá khó khăn.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Chúc hội viên đến đông đủ.” Lôi Xiết nói.
“Chúc câu lạc bộ linh lực làm ăn thịnh vượng!” Quản lý tổng kết.
Tước Lợi Nhi nhìn tòa thành sụp đổ, vừa lòng gật gật đầu.
Cô từ câu lạc bộ linh lực đuổi theo, trong lòng sớm định tốt kế hoạch. Trước đem thành làm nổ một nửa, đuổi tín đồ ra ngoài, sẽ tìm Phương Tư quyết đấu.
Cô biết Cừu Liệt hiện tại nhất định đang ở cùng Phương Tư, cô chỉ sợ anh thật sự sẽ làm chuyện điên rồ, dùng mạng mình để đổi mạng Phương Tư, vì thế bằng tốc độ nhanh nhất từ cửa sáng đuổi theo, trước khi đi quản lý cho cô một thiết bị đưa mật mã vào, muốn cô từ ba mật mã đã biết suy ra mật mã cuối cùng, nói không chừng cái đầu thiên tài của cô có thể nghĩ ra được……
Mình có lợi hại như vậy không? Cô thở dài một hơi, chuyện liên quan đến sống chết của Cừu Liệt, hơn nữa chỉ một phần mười cơ hội, làm sao cô biết lúc trước Phương Tư đặt mật mã là lựa chọn ngẫu nhiên hay là có ý nghĩa khác?
Có điều, theo tâm lý học, rất nhiều người đặt mật mã hơn phân nửa là những con số có liên quan đến bản thân mình, cô cũng vì thế đã tra qua Phương Tư người này, chỉ tiếc hắn là một kẻ cô độc, không có địa vị, không nhiều con số, tư liệu có liên quan đến hắn tất cả đều không tồn tại, bởi vậy, cô ngay cả không gian liên tưởng cũng không có, nếu muốn tìm ra mật mã thứ tư liền khó càng thêm khó. Một chín bảy?!
Trong đầu cô lại xuất hiện những con số này, mật mã chỉnh thể thoạt nhìn giống một năm nào đó, Phương Tư dùng năm nào làm mật mã đây?
Cô vừa nghĩ vào đi vào tòa thành, rất nhiều tín đồ liều mình chạy ra ngoài, chỉ có cô đi vào, sau đó, phía sau một đám người, Phương Tư cùng Cừu Liệt đang đứng trong đại sảnh sụp đổ, cách xa nhau bảy, tám mét giằng co.
“Cừu Liệt!” Cô hô to một tiếng, thân hình nhanh chóng đến cạnh anh.
“Tước Lợi Nhi?” Cừu Liệt cũng không bất ngờ khi cô tới, chỉ không nghĩ tới cô đến nhanh như vậy.
“Anh không sao chứ?” Cô nhìn dây xích của anh, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, anh chỉ cùng Phương Tư nói chút chuyện thôi.” Anh nhếch miệng, khinh miệt nhìn Phương Tư.
“Cô lại tới nữa, Ngải Lãng tiểu thư, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?” Phương Tư lạnh lùng nói.
“Lần trước có chút sơ ý, mới có thể trúng thủ đoạn của ngươi, nhưng lúc này, ta tin tưởng nhất định có thể hủy sạch Tịnh Linh hội.” Cô nói xong nhìn nhìn bốn phía, tự tin cười.
“Hừ! Ngươi dám làm nổ tòa thành của ta, hủy kho tàng của ta, hôm nay đừng hòng sống rời khỏi đây.” Phương Tư tức giận.
“Đừng nói mạnh miệng, Phương Tư. Hôm nay ta đến đây ngoại trừ cứu toàn bộ tín đồ ra khỏi nơi này, quan trọng nhất, là đến lấy một thứ.” Cô hai tay chống eo, vóc dáng tuy nhỏ, khí thế lại khiếp người.
“Thứ gì?”
“Mạng ngươi!”
“Ha ha ha! Mạng ta?” Phương Tư cuồng tiếu. “Trên đời này không ai lấy được mạng ta!”
“Ngoại trừ Cừu Liệt?” Cô cũng cười?
Phương Tư ngẩn ra, mới nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn. Chỉ cần hắn chết, ta liền không sống được, nhưng mà, ngươi đành lòng để hắn chết sao?”
Cô nhìn Cừu Liệt, anh cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hai người có thâm tình mâu thuẫn, nhưng đều không mở miệng.
Cô luyến tiếc!
“Hắn phải sống, đúng hay không? Điểm ấy ta tin tưởng chúng ta đều nhất trí.” Phương Tư âm hiểm cười.
“Cô ấy đương nhiên bỏ được.” Cừu Liệt bỗng nhiên mở miệng. “Bởi vì ta đã mua một hy vọng với cô ấy.”
“Hy vọng gì?” Phương Tư nghi hoặc hỏi.
“Giết ta!” Trong mắt Cừu Liệt xẹt qua ánh sáng lạnh.
“Cái gì? Ngươi…… Ngươi điên rồi?” Phương Tư kinh hãi chợt lóe rồi biến mất. “Ngươi hạ thủ được sao? Ngải Lãng tiểu thư, giết người đàn ông ngươi yêu?”
Tước Lợi Nhi lấy ra một khẩu súng, không nói lời nào, trong nháy mắt liền lệch vị trí đến phía sau Phương Tư, trầm giọng trả lời: “Ta không giết anh ấy, ta muốn giết là ngươi!” Nói xong, ở khoảng cách gần gũi nả một phát súng vào gáy hắn.
Phương Tư không né tránh, chỉ vẫy vẫy, phá động trên đầu tự nhiên thu lại, viên đạn sau khi xuyên qua đầu hắn liền rơi xuống lòng bàn tay hắn vươn ra.
“Ngươi……” Tước Lợi Nhi bị một màn này làm kinh hãi nói không ra lời.
“Ngươi cho là…… vĩnh sinh ta có được là cái gì?” Phương Tư cười xoay người, vươn đôi tay khô quắt như móng vuốt bắt lấy khuỷu tay cô.
“Tước Lợi Nhi, tránh ra.” Cừu Liệt sợ cô bị thương, vội vàng kêu to.
Cô muốn dùng niệm động lực né tránh, nhưng tay bị móng vuốt Phương Tư nắm giống bị rễ cây cuốn lấy, tránh thế nào cũng không được.
“Đây là sức mạnh! Cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của ta!” Phương Tư tiến lên, ở trước mặt cô nhếch miệng cười, nếp nhăn cùng gương mặt già cả lần lượt thay đổi như yêu ma, làm người ta kinh sợ.
Tước Lợi Nhi xoay người gọn gàng, hai chân giương lên, đá về phía gương mặt già nua của hắn.
Phương Tư tay không buông, chỉ dùng quải trượng đỡ chân cô, sau đó một tay giữ chặt cổ cô, kềm chế cô.
Thoáng chốc, Tước Lợi Nhi chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân bị ngăn lại, hoàn toàn không phát huy được.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt phi thân qua, đánh lên mặt Phương Tư.
“Ngươi còn không biến thân?” Phương Tư chờ anh mất đi bình tĩnh, sau đó đẩy Tước Lợi Nhi về phía anh.
Cừu Liệt thấy Tước Lợi Nhi ngã vào anh, liền ôm eo cô, lui lại mấy bước mới đỡ được cô. Nhưng đúng lúc này, dây xích anh lại bắt đầu tác quái, anh run lên một chút, giương mắt trừng Phương Tư.
“Ta muốn ngươi tự tay giết người ngươi yêu nhất, Cừu Liệt.” Phương Tư âm ngoan nói xong, ấn vào thiết bị khống chế.
“Không!” Cừu Liệt bị kích thích chấn động ngã trên đất, anh muốn dùng sức mạnh toàn thân ngăn cản mình biến thành báo đen tàn bạo, nhưng thân thể vẫn không chịu chi phối mà nổi lên biến hóa.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi vội vàng vọt tới bên người anh, lấy ra thiết bị đưa mật mã vào mà quản lý cho, ấn một chín bảy……
Nhưng, số cuối cùng là mấy đây? Cô chậm chạp không dám quyết định.
Cừu Liệt tự biết sau biến thành báo đen, nhất định sẽ nghe lệnh Phương Tư mà thương tổn cô, vì thế lớn tiếng kêu lên: “Giết anh đi! Tước Lợi Nhi! Ngay bây giờ!”
“Không!” Cô lắc đầu, liều mình muốn thay anh cởi bỏ dây xích.
“Tước Lợi Nhi ──” Giọng anh trở nên khàn khàn.
“Không! Em không thể!” Cô gấp đến độ mồ hôi cùng nước mắt cùng rơi.
Vừa trì hoãn như vậy, Cừu Liệt trong thống khổ biến thành báo, hét lớn một tiếng, từ bên người cô nhảy ra.
“Ha ha ha! Bây giờ, ngươi nên làm gì đây?” Phương Tư cười vuốt đầu báo đen, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.
“Ngươi đừng đắc ý, Phương Tư, ngươi không thể khống chế Cừu Liệt cả đời, anh ấy cũng sẽ chết, đến lúc đó, huyết mạch Báo tộc đoạn tuyệt, ngươi trốn không thoát vận mệnh đâu.” Tước Lợi Nhi cả giận nói.
“Yên tâm, ta sẽ tìm người tới thay hắn sinh con, đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết hắn, hơn nữa thay hắn chiếu cố đời tiếp theo của hắn…… Ha ha ha!” Phương Tư cực kỳ đắc ý.
“Quá đáng!” Tước Lợi Nhi tức giận di động đến bên người hắn, vung tay chém xuống.
“Cừu Liệt, giết cô ta!” Phương Tư không chút hoang mang ra lệnh.
Cừu Liệt nhảy “vèo” đến trước mặt Tước Lợi Nhi, vươn chân trước chụp vào thân thể cô.
“Cừu Liệt!” Cô vội vàng lăn ra sau, nhìn báo đen một lòng muốn đưa cô vào chỗ chết, vừa vội vừa tức.
“Ngươi có thể không đành lòng giết hắn, có điều, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Phương Tư lạnh nhạt nhìn bọn họ hỗ đấu.
“Cừu Liệt!” Cô lại gọi một lần, trong đầu nghĩ đến lời Cừu Liệt nói với cô: Nếu anh lại biến thành báo đen giết người, hãy giết anh.
Không! Cô không muốn có kết cục như vậy!
Cừu Liệt một lòng nghĩ rằng tự sát có thể giải quyết Phương Tư, nhưng mà, nếu có người mang con anh, Phương Tư không phải vẫn có thể tiếp tục bất tử sao?
Mà cô…… cô vuốt bụng mình, cô ở cùng Cừu Liệt, có thể có con hay không vẫn chưa biết, nhưng điều chắc chắn là, giết Cừu Liệt tuyệt đối không phải cách tốt nhất diệt trừ Phương Tư.
Cừu Liệt trong lúc cô trầm tư đã triển khai hành động, anh xoay vòng quanh cô, tìm cơ hội xuống tay.
“Phương Tư, tuy rằng ngươi bất tử, nhưng trường sinh với một bộ da già cỗi có tác dụng gì chứ? Ngươi không soi gương sao? Mặt của ngươi đã nhăn nheo như thịt heo hư thối.” Cô chuyển suy nghĩ, muốn chọc giận hắn, xem có thể hay không tìm hiểu tư liệu có liên quan đến hắn.
“Câm mồm! Chỉ cần ta sống, có thể nghiên cứu ra dược vật trẻ mãi không già, đến lúc đó, ta sẽ dùng da thịt non mềm của phụ nữ các ngươi để đổi da, mà ngươi nhất định sẽ là người đầu tiên làm vật thí nghiệm bị ta lột da.” Phương Tư cười gian ác.
“Biến thái!” Cô chửi ầm lên, chưa từng gặp qua người ghê tởm như vậy.
“Cừu Liệt, mau giết cô ta!” Phương Tư tăng thêm lực đạo lên dây xích.
Cừu Liệt gào lớn đánh về phía cô, cô di động né tránh công kích của anh, ngoài miệng không ngừng nói: “Ngươi giết ta sẽ khiến câu lạc bộ linh lực phản công, ngươi không sợ sao?”
“Câu lạc bộ linh lực tính cái gì? Người Báo tộc còn không phải chết hết trong tay ta sao!”
“Đó là ngươi lừa bọn họ, nếu không nhiều năm trước ngươi đã sớm chết vì bị ung thư rồi.” Cô vừa nói vừa chiến, thất thần một cái, bị móng vuốt Cừu Liệt đảo qua cánh tay, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.
“Hừ! Ngươi biết không ít chuyện đó! Đúng vậy, ung thư thiếu chút nữa đã lấy mạng ta, hai mươi ba năm trước ta lại may mắn có cơ hội trọng sinh. Năm đó là năm đáng kỷ niệm……”
Năm kỷ niệm?
Tước Lợi Nhi bị những lời này đánh thức một điểm trong đầu, cô vội vã muốn bắt lấy suy nghĩ kia, không chú ý tới Cừu Liệt đã chạy đến gần cô, “ầm” lại bị anh đánh ngã, còn chưa kịp đứng dậy, Cừu Liệt đã đè lên người cô, hai móng bấu lên trước ngực cô, tùy thời xé rách cô……
Năm kỷ niệm! Hai mươi ba năm trước là năm Cừu Liệt sinh ra, cũng là năm Phương Tư có được sức mạnh vĩnh sinh.
Đúng rồi! Theo lời hắn nói, như vậy hẳn là năm một chín bảy mươi lăm!
Răng nhọn của Cừu Liệt đã cắn vào cổ cô……
Năm một chín bảy mươi lăm là năm kỷ niệm vĩnh viễn khó quên của Phương Tư! Trong đầu cô còn đang suy nghĩ chuyện này.
Móng vuốt Cừu Liệt đã đâm vào ngực cô……
Như vậy, mật mã nhất định là một chín bảy mươi lăm! Mắt cô sáng lên, nhanh chóng từ trên người lấy ra thiết bị đưa mật mã vào, ngay trước lúc sắp sửa bị Cừu Liệt cắn nuốt, ấn xuống con số quyết định ──
Một, chín, bảy, năm
“Tạch” một tiếng dây xích bung ra, từ trên cổ Cừu Liệt rơi xuống.
Phương Tư mở lớn mắt, khó có thể tin lui về phía sau vài bước.
Động tác của Cừu Liệt ngừng lại, sự điên cuồng cũng theo dây xích giải trừ mà biến mất, một loạt tiếng động và gió không biết từ chỗ nào thổi tới, bao phủ anh, đồng tử mắt màu vàng như hổ phách của anh tỏa sáng lập lòe, lông đen toàn thân cũng vì sức mạnh thức tỉnh mà trở nên sáng bóng.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi không thể xác định anh đã tỉnh táo chưa, thì thào nhẹ gọi anh.
Báo đen buông cô ra, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, bỗng dưng lấy anh làm trung tâm nổi lên một trận gió lớn, anh trong chớp mắt liền biến trở về hình người.
Anh có chút khác lạ, tóc hơi dài hơn, thân thể trần trụi sáng bóng, hơn nữa tựa hồ trở nên càng thêm cường tráng rắn chắc, mỗi một múi cơ bắp đều tản ra súc mạnh bức người.
“Cừu…… Cừu Liệt……” Phương Tư không khỏi sợ hãi lên, bộ dáng của Cừu Liệt giờ phút này cực kỳ giống cha anh.
“Cảm giác thật tốt.” Anh cúi đầu nhìn hai tay, nở nụ cười. Sức mạnh cùng ý thức bị giấu kín của anh đều sống lại! Chuyện có liên quan đến thân thế mình, chuyện Báo tộc, tất cả đều nhất nhất hiện lên trong đầu anh.
“Cừu Liệt?” Tước Lợi Nhi lại gọi anh lần nữa, cảm giác anh trong nháy mắt đã trưởng thành hơn.
“Tước Lợi Nhi!” Anh quay đầu thấy cổ cùng ngực cô có vết máu loang lổ, trong lòng anh co rút đau đớn vài lần, khom người ôm lấy cô, thấy có lỗi hôn trán cô. “Thật xin lỗi, lại làm em bị thương……”
“Một chút thương tích ấy không có gì đáng ngại, nhưng dây xích của anh đã mở được, thật tốt quá!” Cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn, sớm quên vết thương trên người.
“Em làm thế nào tìm ra được mật mã?” Anh đỡ cô đứng lên.
“Vậy phải cảm ơn Phương Tư rồi, là hắn cho em linh cảm.” Cô cười dựa vào anh.
Phương Tư nghe vậy sắc mặt càng thêm trắng bệch, hắn làm sao có thể quên cô gái này thông minh như vậy?
“Phương Tư, giờ là lúc nên tính toán sổ sách.” Cừu Liệt đi về phía hắn, trên mặt có nụ cười trí mạng.
“Cừu Liệt……” Phương Tư không biết vì sao trong lòng sợ hãi như vậy, giống như khống chế không được Cừu Liệt, hắn sẽ bị hủy diệt, nhưng hắn rõ ràng là bất tử a!
“Ngươi còn nhớ rõ khế ước giữa ngươi cùng Báo tộc không?” Cừu Liệt lại tiến tới trước.
“Muốn…… muốn làm gì?” Phương Tư càng không ngừng lui về sau.
“Khế ước Báo tộc, chỉ có người Báo tộc có thể lấy lại, hiểu không?”
“Có ý gì?” Phương Tư mở to hai mắt.
“Vĩnh sinh của ngươi…… đã kết thúc!” Cừu Liệt nói xong vươn tay, một luồng gió từ bốn phương tám tụ đến trên người anh, anh đưa lưng về phía mặt trời lặn, luồng gió biến ảo thành chín bóng báo đen, bay xung quanh người anh.
“Không!” Phương Tư sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hắn nhận ra chín báo ảnh kia, tất cả bọn họ đều là u linh của Báo tộc.
“Ngươi đã dùng trộm linh lực vĩnh sinh hơn hai mươi năm, hiện tại ta muốn ngươi dùng linh hồn ngươi để tế những tộc nhân đã chết của ta, nhận mệnh đi!” Anh vừa nói xong, chín báo ảnh hóa thành phong đao, từ mọi phương hướng bổ về phía Phương Tư, chém hắn máu me đầy người, không ngừng kêu thảm.
“Không! Tại sao có thể như vậy? Ta là bất tử! Không ai giết được ta!” Phương Tư nắm tay giận kêu, hai tay liều mình quơ quào, nhưng không có chút sức mạnh nào.
Linh lực hắn chuyển qua trên người Cừu Liệt đã bị đòi về.
Giờ phút này, hắn chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là ông già!
“Ngươi nên thỏa mãn.” Cừu Liệt nói xong trong tay phát ra một luồng sáng, bắn thủng tim Phương Tư.
“Này…… sao…… sao có thể……” Phương Tư nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt lồi ra miệng ngáp ngáp, biểu lộ không sót hoảng sợ trong lòng hắn.
Hắn chậm rãi ngã xuống, tắt thở khi mắt chưa khép lại, giống như không cam lòng.
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng này, nói không nên lời. Thì ra linh lực Cừu Liệt có được lớn như vậy, cơ hồ cùng Huyễn Dạ Thần Hành không phân cao thấp.
“Hắn…… đã chết sao?” Cô đi đến bên người Cừu Liệt.
“Đúng vậy, em xem.” Cừu Liệt ôm lấy cô, chỉ vào Phương Tư toàn thân dần dần khô cạn thành hài cốt.
“Đây là?” Cô che miệng lại, càng thêm kinh hãi.
“Cái gọi là vĩnh sinh, chẳng qua là Báo tộc dùng linh lực chế tạo ra ảo giác, hơn hai mươi năm qua đều là linh lực mãnh liệt chống đỡ tinh thần hắn, kỳ thật thân thể hắn đã sớm chết.”
“Như vậy, Báo tộc kỳ thật cũng không có sức mạnh trường sinh bất lão……”
“Đúng vậy.”
“Vậy biến thành báo đen cũng là ảo giác à?”
“Không…… việc này là thật, anh là báo đen, béo đen cũng là anh. Em thích người nào?” Anh nhíu mày, trêu đùa hỏi.
“Đều thích!” Cô ôm lấy anh, bỗng nhiên thân thể run rẩy một chút. “May mắn em không làm theo lời anh nói giết anh đi……”
“Đúng vậy, cuối cùng anh cũng biết em yêu anh đến mức nào.” Anh cúi đầu hôn cô, tình cảm yêu quý khó nói nên lời.
Ngay lúc bọn họ ôm nhau, một bóng người núp trong tòa thành yên lặng bắn ra một viên đạn, điểm cuối cùng của đường đạn, chính là gáy Cừu Liệt.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi cơ hồ không nghĩ nhiều, vừa cảm ứng được sát khí đồng thời liền chuyển vị trí đến phía sau Cừu Liệt, chuẩn bị dùng thân thể thay anh đỡ viên đạn kia.
Cừu Liệt nhanh chóng xoay một vòng, ôm Tước Lợi Nhi vào lòng, giơ tay lên, một ngọn gió đánh thẳng tới viên đạn vạch kia, đánh nó thành cát bụi.
“Trời ạ! Rất nguy hiểm!” Anh kinh hồn định trách cứ, nếu vừa rồi anh trễ vài giây, cô chỉ sợ đã sớm trúng đạn.
“Có người! Là ai?” Tước Lợi Nhi nhìn chằm chằm bóng người kia quát khẽ.
Rita đi ra trong bóng tối, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, hai mắt tràn ngập đố kị, cầm súng trong tay, âm ngoan nói: “Hai người thật ân ái nhỉ!”
“Rita!” Cừu Liệt nhướng mày. Ánh mắt cô điên cuồng, không phải hiện tượng tốt.
“Cừu Liệt, anh phá hủy nơi này, định mang theo niềm vui mới vỗ mông chạy lấy người sao? Không dễ dàng như vậy!” Rita quát. Cô ta từ nhỏ lớn lên ở đây, Tịnh Linh hội chính là thế giới của cô ta, nay, người đi nhà trống, ngay cả đối tượng yêu mến cũng muốn rời đi, cô ta sao có thể chịu được loại kích thích này?
“Rita, cùng các tín đồ lên thuyền đi thôi, Tịnh Linh hội đã không còn tồn tại.” Cừu Liệt đem Tước Lợi Nhi bảo vệ sau người, có ý tốt khuyên nhủ.
“Không! Đều là ngươi, nếu ngươi không phản bội, nơi này cũng sẽ không biến mất, đều là ngươi! Ngươi giết Phương Tư, đem tất cả những điều tốt đẹp vốn có hủy diệt, ta sẽ không cho ngươi vừa lòng đẹp ý!” Rita đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Những thứ này vốn không tốt đẹp, cô đừng tiếp tục trầm mê.” Cừu Liệt muốn thức tỉnh cô ta.
“Đây chỉ là cái cớ của ngươi, bởi vì ngươi vội vã dẹp bỏ tất cả, muốn đi cùng con ả này…… Ta muốn các ngươi không đi được, ta muốn các ngươi cùng ta xuống địa ngục gặp Phương Tư!” Cô nói xong quăng ra một vật thể kỳ lạ hình tròn, thoáng chốc khói dày đặc.
“Nguy rồi! Là thiết bị phát nổ tự chế của Phương Tư, đi mau!” Cừu Liệt biết đó là thuốc nổ sức công phá mạnh Phương Tư nghiên cứu, vì phòng ngừa người ngoài xâm nhập mà đã dùng, uy lực của nó đủ để san bằng tòa cao ốc chọc trời.
Anh mang theo Tước Lợi Nhi nhảy về sau, dùng linh lực lập kết giới vây quanh bọn họ; Tước Lợi Nhi cũng dùng niệm động lực tăng mạnh kết giới, đem hai người chuyển lên bầu trời, đứng xa xa nhìn cảnh bom nổ.
Một tiếng nổ vang dây trời đấy cùng ánh lửa đỏ rực, tòa thành Tịnh Linh hội theo Rita tự bạo mà trở thành vùng đất bằng, giữa cảnh tượng đổ nát ngoại trừ cát bụi mù mịt, cái gì cũng không còn.
Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt ôm nhau nhìn Tịnh Linh hội tượng trưng cho dã tâm của Phương Tư đã hóa thành hư ảo, trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vầng dương cuối cùng cũng chìm vào mặt biển, chỉ còn lại rạng mây màu chanh hồng phía chân trời, trước khi đêm đen yên tĩnh buông xuống che mờ tất cả ánh sáng.
Chuyện Tịnh Linh hội đã chấm dứt, tất cả tín đồ đều tỉnh táo lại, trở lại cuộc sống của mình, mọi người hoàn toàn không có kí ức gì về khoảng thời gian kia, chỉ khi xem lại tài khoản trong sổ tiết kiệm của mình, mới giật mình nhận ra mình đã ngây ngốc làm người cống hiến cho Tịnh Linh hội một thời gian.
Nhiệm vụ kết thúc, Tước Lợi Nhi không chỉ có đạt thành hy vọng, còn dẫn theo hội viên mới trở lại câu lạc bộ linh lực báo danh, cô nghĩ rằng từ nay về sau Cừu Liệt có thể thế thân Lãnh Quan, gia nhập hàng ngũ hội viên. Nhưng mà, mọi việc không thuận lợi như cô tưởng……
“Nói như vậy, đều là cái đầu thiên tài của em đúng lúc nghĩ ra mật mã mới làm chuyện này kết thúc viên mãn?” Huyễn Dạ Thần Hành ngồi trên sô pha trong tổng bộ, khẽ híp mắt, nhìn Tước Lợi Nhi hoa chân múa tay vui sướng miêu tả toàn bộ quá trình, không khỏi ngắt lời a dua một phen.
“Em không có ý này, chính là vừa vặn Phương Tư nói một vài câu khiến em có phỏng đoán chính xác.” Tước Lợi Nhi làm sao có thể nghe không ra lời châm chọc của Huyễn Dạ Thần Hành.
“Phải phải, năng lực trinh thám vô cùng lợi hại.”
“Đừng bởi vì IQ của một cô gái nhỏ hơn anh gần mười tuổi cao hơn anh mà bất bình, Huyễn Dạ.” Cô liếc anh một cái, dáng vẻ như tiểu quỷ.
“Anh là khen ngợi em nha!” Anh lười biếng nở nụ cười.
“Ha! Em nghe không hiểu.” Cô đi đến sô pha ngồi xuống, lại đứng lên, thoạt nhìn tâm thần không yên.
Cô đã ở đây nói chuyện với Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết hai giờ, sao Cừu Liệt còn chưa ra? Anh cùng quản lý đang nói cái gì?
Huyễn Dạ Thần Hành đối với việc lòng cô không yên đã sớm xem trong mắt, cô tuy rằng tán gẫu giống như rất vui vẻ, trên thực tế ánh mắt không biết nhìn phòng hệ thống máy tính bao nhiêu lần.
“Đừng khẩn trương, quản lý sẽ không đánh nhau với Cừu Liệt.” Anh an ủi.
“Còn cần anh nói à? Quản lý đánh nhau với ai bao giờ?” Cô tức giận cãi lại.
“Vậy em đang lo lắng cái gì?” Lôi Xiết vừa nói điện thoại với bà xã An Dĩ Nhạc, đem điện thoại di động bỏ vào, mới xoay người hỏi.
“Cô ấy đang lo lắng Cừu Liệt cự tuyệt gia nhập câu lạc bộ.” Huyễn Dạ Thần Hành chen một câu.
“Có em ở đây, cậu ta sao có thể không gia nhập.” Lôi Xiết nhướng mi, tình cảm của Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt phát triển hoàn toàn trong dự đoán của bọn họ.
“Nếu là anh, anh sẽ không gia nhập.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Vì sao?” Tước Lợi Nhi lập tức bổ nhào đến trước mặt anh hỏi.
“Có người đàn ông nào muốn nhìn cô gái mình thích cả ngày mạo hiểm vào sinh ra tử?” Huyễn Dạ Thần Hành tựa như chuyên gia tư vấn.
“Phải không?” Cô mở to hai mắt. Cừu Liệt sẽ để ý việc này sao?
“Đúng vậy.”
“Nhưng…… anh ấy hẳn phải biết đây là công việc của em…..” Cô nhíu mi nhìn trần nhà.
“Bởi vì như thế, cậu ta nhất định sẽ ra điều kiện……”
“Điều kiện gì?”
Cô nói vừa hỏi ra miệng, cửa phòng tổng bộ đã bị đẩy ra, Cừu Liệt như gió đi vào, vẻ mặt giận dữ nói: “Nếu không cho tôi đi theo Tước Lợi Nhi làm nhiệm vụ, tôi sẽ không gia nhập!”
Huyễn Dạ Thần Hành ném cấp cô ánh mắt “trong dự kiến”, nở nụ cười.
“Cừu Liệt, hội viên đều hành động một mình……” Cô có chút thẹn thùng, đi về trước khuyên Cừu Liệt.
“Ai quy định?” Anh hỏi cô.
“Là…… câu lạc bộ quy định a!” Cô cầm hai đuôi tóc nói.
“Quy định còn không phải do người nghĩ ra à.” Anh hừ lạnh.
“Cừu Liệt……”
“Dù sao muốn anh nhìn em vì ‘hy vọng’ người khác bán mạng anh làm không được, trừ phi anh đi theo em.” Tính tình bướng bỉnh của anh mười phần giống báo đen.
“Lo lắng cho Tước Lợi Nhi như vậy, dứt khoát ăn luôn cô ấy đi, để cô ấy vĩnh viễn ở trong cơ thể cậu, không rời một bước.” Huyễn Dạ Thần Hành trêu chọc nói.
“Tôi cũng không có thỉnh giáo cao kiến của anh.” Cừu Liệt không khách khí chống đối anh, một chút cũng không có tôn kính đối với tiền bối.
“Tôi chỉ có ý tốt, nhìn cậu như vậy, rất giống thiếu niên vừa rơi vào lưới tình, tuyệt không phù hợp với tuổi của cậu.” Huyễn Dạ Thần Hành lại bắt đầu trêu anh.
“Vậy thì sao? Tôi yêu Tước Lợi Nhi, cũng chỉ muốn bảo vệ cô ấy, tâm tình này kẻ không có người yêu sẽ không thể hiểu.” Cừu Liệt đáp trả càng tuyệt hơn.
“Hắc, cũng biết phản kích à.” Huyễn Dạ Thần Hành cũng không tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.
“Cừu Liệt, anh bình tĩnh một chút.” Tước Lợi Nhi bắt lấy tay anh, vừa xấu hổ nói.
“Ở đây không phải là người nói chuyện lớn tiếng có thể chiếm thượng phong, nhóc con!” Lôi Xiết lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi chỉ nói ra ý nghĩ của mình, vậy có gì sai?” Khuôn mặt tuấn tú của Cừu Liệt trầm xuống.
“Cậu nói đúng, chỉ là không nhận thức rõ lập trường của cậu. Câu lạc bộ linh lực không chịu uy hiếp, mà hội viên cũng không nhất định là cậu mới được, chúng ta cũng không để ý chỉ có ba hội viên, cậu muốn gia nhập hay không đối với chúng ta một chút ảnh hưởng cũng không có.” Huyễn Dạ Thần Hành dựa vào sô pha, một tay chống cằm nhìn anh.
“Anh ngay từ đầu liền nhìn tôi không vừa mắt, đúng không?” Cừu Liệt khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén bắn về phía Huyễn Dạ Thần Hành.
“Có sao?” Anh hé miệng cười, nhún nhún vai.
“Anh lấy trêu cợt tôi làm vui, âm hiểm ngồi ở một bên xem tôi bị anh đùa xoay quanh, khi rảnh liền dùng lời khiêu khích, chỉ có thể đưa ra kết luận này là phù hợp với hành vi của anh.” Cừu Liệt ngước lên, đối mặt với anh ta.
“Đây là thành kiến của bản thân cậu.” Anh vẫn luôn tao nhã cười.
“Mặc kệ là thành kiến hay là trực giác, dù sao tôi không quan tâm, bởi vì ấn tượng của tôi đối với anh cũng không khá hơn chút nào.” Cừu Liệt hừ lạnh.
“Vậy thật sự là làm người ta thất vọng.”
“Anh cứ việc che dấu tâm tình của mình đi! Loại người ngay cả đối với đồng bọn cũng dùng mặt nạ giống anh, nhất định cô độc cả đời.” Cừu Liệt tuy rằng trẻ hơn Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết, nhưng tâm tư anh sâu sắc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra Huyễn Dạ Thần Hành vui đùa ầm ĩ tất cả đều là công phu ngoài mặt.
Ánh mắt Huyễn Dạ Thần Hành chợt tối, lần đầu tiên anh bị người chọc giận, Cừu Liệt thật là có năng lực.
“Được rồi! Còn chưa trở thành đồng bọn đã ầm ỹ, về sau như thế nào ở chung?” Lôi Xiết không xem nhẹ giây ngắn ngủi Huyễn Dạ Thần Hành biến sắc mặt, hơi kinh hãi, lập tức hoà giải.
“Tôi không xác định chúng ta sẽ có cơ hội ở chung.” Giọng nói của Huyễn Dạ Thần Hành không còn trầm bổng.
“Huyễn Dạ?” Tước Lợi Nhi nghe ra anh không vui, làm sao vậy, xong rồi xong rồi, ngay cả Huyễn Dạ tính tình tốt cũng tức giận?
“Tôi không khẳng định chúng ta sẽ trở thành bạn bè.” Cừu Liệt bất tuân nói.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi thật sự không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, lãnh mặc Lãnh Quan vừa đi, lại đến một Cừu Liệt ý thức bản thân mãnh liệt, câu lạc bộ linh lực còn có những ngày vui vẻ yên bình sao?
“Nếu cậu nghĩ thế, không cần ở lại câu lạc bộ!” Lôi Xiết trừng Cừu Liệt.
“Tôi không muốn ở lại, nhưng tôi muốn đi theo Tước Lợi Nhi.” Cừu Liệt nói.
“Tận lực bám cô ấy đi! Báo đen trung thành.” Huyễn Dạ Thần Hành châm biếm.
“Anh……” Cừu Liệt mắt muốn phát hỏa.
“Đủ đi? Các người!” Nhìn ba người đàn ông bọn họ hình thành tam giác đối lập, không khí cứng ngắc cùng mùi thuốc súng đều khiến cảm xúc của Tước Lợi Nhi không khống chế được, cô đứng giữa bọn họ la to, gương mặt xinh đẹp thanh mĩ lạnh lùng như mới lấy ra từ hầm băng.
“Tước Lợi Nhi……” Cừu Liệt đến gần cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa.
“Nếu anh thật sự thích em thì gia nhập cho em! Bởi vì em cũng coi như giúp anh trừ bỏ Phương Tư, anh mua hy vọng phải trả vĩ khoản, mà vĩ khoản em muốn chính là ‘muốn anh ở lại’! Em muốn anh gia nhập câu lạc bộ linh lực, trở thành hội viên, nghe chưa?” Cô nhìn Cừu Liệt, cứng rắn tuyên bố.
“Vĩ khoản?” Đúng vậy, lúc này anh mới nghĩ đến khế ước của câu lạc bộ linh lực có ước định này.
“Anh không có quyền lợi nói không.” Vẻ mặt của cô nghiêm túc đến dọa người.
“Nhưng mà……”
“Anh cũng phải ở chung vui vẻ với mọi người, nếu không em liền vĩnh viễn không để ý tới anh!” Cô vừa nói xong liền mất dạng.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt lo lắng đuổi theo.
Câu lạc bộ linh lực về sau có thể rất ầm ĩ đây.
Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết ở lại tại chỗ nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn quản lý từ ngoài cửa thong thả đi vào, ba người mỉm cười, rất ăn ý nâng ly rượu kính nhau.
“Chúc nửa đời sau của tên nhóc kia sẽ không quá khó khăn.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Chúc hội viên đến đông đủ.” Lôi Xiết nói.
“Chúc câu lạc bộ linh lực làm ăn thịnh vượng!” Quản lý tổng kết.
/12
|