- Ông chủ. Tại sao ko xử lí cô ta?
Tên thuộc hạ thân cận của ông chủ Đinh cất tiếng hỏi khi Trâm ra khỏi cổng. Gã ko hiểu ông được gì từ 1 con nhỏ kiêu căng như Trâm. Ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì cô ta chẳng có tài cán gì nổi bật.
- Con nhóc đó vẫn còn có giá. Hơn nữa người đứng sau cô ta ko phải hạng xoàng.
- Nếu thế ông chủ sẽ làm gì ạ?
- Kẻ đứng sau con nhóc sẽ giúp ta làm thằng Cường phân tâm.
- Chẳng phải cậu Cường đã để yên khi biết ông chủ làm chuyện ngày xưa – Gã thắc mắc.
- Thế vẫn chưa đủ – Ông ta nhếch bộ ria mép: – Còn tập đoàn Hung Cuong!
- Ý ông chủ là…
- 1 số kẻ sợ chết hám tiền trong HĐQT đã theo. Giờ chỉ còn chờ những con mồi cắn xé nhau.
Tên thuộc hạ nhìn rõ những tia độc ác trong mắt ông chủ của mình.
- Cậu Cường cũng là con ông.
- Ta sẽ xem xét!
” Xem xét ” – Gã hơi bất ngờ. Như thế đồng nghĩa với việc ko chắc sẽ ko giết tất cả những kẻ cản đường ông ta. Dù cho là kẻ chém thuê giết mướn tàn nhẫn thì gã cũng chưa hề nghĩ tới việc cùng 1 dòng máu lại xử đẹp nhau.
Nhìn đi nhìn lại thì ông ta và Cường có điểm gì ko giống nhau? Từ cái trán cao đến đôi lông mày rậm và cả đôi mắt sắc bén như diều hâu kia nữa. Tất cả đều là đúc từ 1 khuôn mà ra cả, giống nhau y chang. Có chăng thì Cường anh tuấn, vạm vỡ và đặc biết là khôn khéo hơn cha mình thôi. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!
- J này – Ông Đinh nhìn kẻ tôi tớ trung thành đang đứng trước mặt mình, ông ta có thừa sức để biết gã đang nghĩ gì.
- Thằng Cường cũng là con trai ta và ta cũng chỉ có 1 đứa con duy nhất.
- Dạ! Tôi cũng ko nghĩ…
- Thế thì tốt! – Ông ta làm mặt hài lòng: – Hãy đi giải quyết việc ta giao cho cậu đi.
- Vâng!
J ko quên cúi đầu chào chủ nhân của mình trước khi rời đi. Gã theo ông Đinh từ nhỏ, ko phải kẻ mà ta hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng đáng tin nhất trong đám thuộc hạ.
Ác quá cũng làm người ta sợ mà ko dám theo nên đôi khi cần phải mềm mỏng.
Trâm trở về nhà trong nỗi bực tức và thù hằn. Nhìn bên má vẫn còn ửng đỏ là khuôn mặt cô ta đanh lại, 2 môi mím chặt vào nhau. Cô ta ko phải kẻ ko biết cúi đầu trước mặt người khác nhưng 1 cái tát từ tay ông ta thì quá sức chịu đựng. Nếu ko phải ” người ấy ” kêu cô khoan hẵy động đến Mai và sai cô ra nước ngoài để tìm 2 đứa trẻ thì cô ta nhất định trút giận lên đầu Mai.
Mai luôn là cái gai trong mắt Trâm bởi từ ngày nó xuất hiện mọi chuyện như đảo lộn. Cô ta từ tiểu thư biến thành tay sai từ lúc nào ko hay. Khi trở lại Việt Nam cô ta sẽ tìm cách trả lại ông ta cái tát và cả Mai – người khởi xướng nên tất cả những chuyện rắc rối này.
……..
**********
2 tuần sau:
- Đến giờ uống sữa rồi ” bé Mai “.
Cường nhe nhởn bước vào phòng. Đã 2 tuần nay rồi, ngày nào hắn cũng mọc rễ ở phòng bệnh của Mai.
- Trời – Mai than vãn: – A lại đến nữa sao?
Cường gật gật đầu như muốn chêu tức.
- Thật ko hiểu người ta trả lương cho 1 TGĐ như hắn để làm gì.
- Vì a giỏi.
- Giỏi? – Mai bĩu môi: – Chân e sắp mọc da non rồi đấy.
- Thì sao?
- Thì a đi làm đi.
Ko phải Mai muốn đuổi Cường chỉ là nó biết dạo gần đây công ty có nhiều việc mà hắn lại ko chịu đi làm. 1 mình Nam phải kiêm hết, nhiều lúc Nga vô tình than thở làm ta thấy ngại.
- Ko – Hắn thản nhiên trả lời: – A ở đây đến khi e ra viện.
- E khỏi rồi mà. Sao a và mọi người cứ lo quá như thế, hàng đống người ngoài kia canh chừng rồi đó thôi. – Mai xụ mặt.
Lo quá ư? – Cường thấy chẳng quá tí nào. Mai ở trong này suốt thì sao biết ngoài kia xảy ra những chuyện gì. Liên tục có kẻ mờ ám lởn vởn qua đây, lại thêm chuyện công ty bắt đầu rối lên. Có chúa mới tin là mọi chuyện đã ổn thoả.
- Ngoan – Cường vuốt vuốt tóc Mai: – A đưa e ra ngoài chơi.
Nghe đến đi chơi 2 mắt nó lại sáng rực lên.
- Thật ko?
- A đã bao giờ lừa e – Cường mỉm cười nhìn Mai. Hắn biết nó khó chịu khi bị nhốt trong này. Thôi thì cứ tăng cường bảo vệ thêm để nó ra ngoài.
Mai định đứng dậy với cái chân khập khiễng vẫn còn hơi đau thì bàn tay rắn chắc của Cường đã nhấc bổng nó lên. Hắn bế Mai đi 1 mạch ra xe trước sự tò mò của người trong bệnh viện kèm theo tiếng gào thét xấu hổ của nó cho đến tân khi hắn doạ bế nó quay lại thì cái loa mới được tắt.
Dừng xe trước cửa quán KFC trên đường Trần Khánh Dư với thái độ ko hài lòng. Cường vẫn phải đưa Mai vào trong. Nó đúng là ngang bướng, chân chưa khỏi lại muốn ăn KFC. Ăn vào rồi đến khi đau nhức thì chỉ có hắn bị tra tấn, lần trước ăn bò hun khói song nó đã tra tấn hắn cả đêm chỉ vì cái chân cứ nhức mãi.
Ko phải Mai chẳng quan tâm đến thái độ của Cường hay những người trong quán đang nhìn mình mà vì nó đang tít mắt nhìn đồ ăn trên bàn.
- Thích thế à?
- Đương nhiên – Mai lại cười tít: – E nghe món này đã lâu nhưng chưa được ăn bao giờ.
Cường giẫn đôi lông mày đang chau lại ra nhìn Mai có lỗi. Nếu hắn biết nó chưa được ăn bao giờ thì đã ko thế.
- Sau này sẽ đưa e đi ăn thường xuyên.
- Oa thật sao? A thật rộng lượng nha.
- Giờ e mới biết?
- Xì – Mai đánh nhẹ vào tay Cường: – A đúng là ngoài cái vẻ đẹp trai nhiều tiền ra thì ra thì chẳng được cái nết gì.
Cường chống tay lên cằm nhìn Mai:
- Thế e yêu a vì vẻ đẹp trai và nhiều tiền.
- Cũng có thể – Mai nhún nhún vai trả lời tự nhiên. Đây đâu phải lần đầu tiên Cường mặt dày chêu nó như thế.
Cường cố làm vẻ thất vọng, đau khổ trước mặt Mai. Vốn dĩ hắn tưởng nó sẽ như mọi lần chối bay biến, rồi giải thích nhưng giờ thì gà cũng mọc đuôi cáo.
- Ôi a đau khổ quá, đau khổ quá. Ko ngờ người a yêu thương nhất lại như thế – Cường cố nói toi, tay vỗ vỗ vào ngưc, giọng nói tha thiết như thật.
Ngay sau hành động của hắn những tiếng xì xầm trong quán bắt đầu phát ra. Để xem nó có còn thờ ơ được.
- ” Chậc. Đẹp trai thế mà bị người yêu bỏ “.
- ” Khổ thân a đẹp trai quá, c kia thật nhẫn tâm “.
- ” Trông xinh gái mà lại ko có trái tim “.
- ” Tiếc cho đôi trai tài gái sắc quá “.
OMG – Tiếng xì xào của mọi người làm Mai như muốn gào lên rằng hắn đúng là đồ trơ trẽn mà. Sao có thể đóng kịch như thật đến thế.
- Này a có thôi đi ko. Người ta đang nhìn mình đấy – Nó vừa nói vừa lấy tay che che mặt.
- Hình như thế vẫn chưa đủ thương tâm – Ánh mắt Cường gian ta trong từng câu nói, cử chỉ.
- Thôi. Thôi ngay – Mai khẽ gắt : – E thua được chưa.
- Ha ha. Có thế chứ – Cường cười 1 cách sảng khoái – 1 nụ cười thật và đẹp nhất mà Mai từng biết – nụ cười của hạnh phúc.
- A đúng là…
- Là người yêu e – Cường lại cười.
- Hừ. Kệ a đấy.
- Ngoan – Cường hôn nhẹ lên má Mai: – Ăn đi rồi a đưa e đến nơi e thích.
Mai gật đầu che đi đôi má đang ửng đỏ. Nó vẫn chưa quen với kiểu tình cảm như thế này.
………….
Ăn song Cường chở Mai đi khắp nơi và điểm dừng chân cuối ngày của họ là bờ hồ. Mai bảo đây là nơi những đôi yêu nhau thường đến nhưng thực ra đây là nơi nó cảm nhận được tình cảm của Cường – là nơi hắn và nó gần gũi nhau hơn. Mai có thể dựa vào vai Cường cả giờ đồng hồ để nhìn ra bờ sông hay ngồi cạnh hắn cả ngày mà ko nói gì.
Ko có gì là hạnh phúc hơn khi được ở cạnh người mình yêu thương.
- Lạnh ko – Cường ôm lây bờ vai nhỏ bé của nó.
- 1 chút thôi – Mai cười nhẹ : – Hát cho e nghe đi, e muốn được nghe a hát rồi được ngủ trên vai a và được a nhẹ nhàng đưa về giống như trong phim.
- Như thế e sẽ vui?
Mai gật đầu.
” Từ lúc anh quen biết em trái đất bỗng nhiên ngừng lại
Cuộc đời này dệt thêm bao nhiêu ước mơ bao nhiêu niềm vui”
Cường cất tiếng hát mà đúng hơn là cất tiếng đọc. Hắn định sẽ hát bài này trong 1 ngày lãng mạng để làm Mai cảm động nhưng khung cảnh bây giờ cũng ko tệ lắm.
“Từ lúc anh quen biết em cả thế giới không ai bằng em
Chỉ một mình em thôi đôi mắt em xinh như nàng tiên
Cầu mong cho em luôn được vui đôi mắt ấy không mang muộn phiền
Để cho anh luôn trông thấy em lúc em cười vui
Cầu mong sao anh luôn gần em
Anh nói hết bao nhiêu tâm sự
Rằng tim anh anh đã yêu em rất lâu rồi
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không
Một lần nhìn thấy em trái tim anh càng yêu em
Hãy đến bên anh nhé em thiếu vắng em anh rất buồn
Vì anh luôn thấy vui mỗi khi gần em
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không
Một nụ cười của em cũng cho anh niềm tin yêu”
Hắn dừng giọng ca oanh vàng của mình khi nghe tiếng thở đều của Mai – nó đã ngủ. Ko uổng công hắn lên mạng tìm kiếm bài hát này và học thuộc nó.
” Hãy để cho anh chăm sóc em sống với em yêu suốt đời
Trọn đời này nguyện xin bên em mãi không rời. “
Lời cuối của bài hát cũng là câu hứa hẹn của Cường dành cho Mai. Nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp với con đường trải đầy hoa hồng.
…
Hoa hồng vẫn luôn có gai…
Giấc mơ ấy sẽ đi về đâu…..
Con đường tình yêu sẽ có những ai….
HẾT
Tên thuộc hạ thân cận của ông chủ Đinh cất tiếng hỏi khi Trâm ra khỏi cổng. Gã ko hiểu ông được gì từ 1 con nhỏ kiêu căng như Trâm. Ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì cô ta chẳng có tài cán gì nổi bật.
- Con nhóc đó vẫn còn có giá. Hơn nữa người đứng sau cô ta ko phải hạng xoàng.
- Nếu thế ông chủ sẽ làm gì ạ?
- Kẻ đứng sau con nhóc sẽ giúp ta làm thằng Cường phân tâm.
- Chẳng phải cậu Cường đã để yên khi biết ông chủ làm chuyện ngày xưa – Gã thắc mắc.
- Thế vẫn chưa đủ – Ông ta nhếch bộ ria mép: – Còn tập đoàn Hung Cuong!
- Ý ông chủ là…
- 1 số kẻ sợ chết hám tiền trong HĐQT đã theo. Giờ chỉ còn chờ những con mồi cắn xé nhau.
Tên thuộc hạ nhìn rõ những tia độc ác trong mắt ông chủ của mình.
- Cậu Cường cũng là con ông.
- Ta sẽ xem xét!
” Xem xét ” – Gã hơi bất ngờ. Như thế đồng nghĩa với việc ko chắc sẽ ko giết tất cả những kẻ cản đường ông ta. Dù cho là kẻ chém thuê giết mướn tàn nhẫn thì gã cũng chưa hề nghĩ tới việc cùng 1 dòng máu lại xử đẹp nhau.
Nhìn đi nhìn lại thì ông ta và Cường có điểm gì ko giống nhau? Từ cái trán cao đến đôi lông mày rậm và cả đôi mắt sắc bén như diều hâu kia nữa. Tất cả đều là đúc từ 1 khuôn mà ra cả, giống nhau y chang. Có chăng thì Cường anh tuấn, vạm vỡ và đặc biết là khôn khéo hơn cha mình thôi. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!
- J này – Ông Đinh nhìn kẻ tôi tớ trung thành đang đứng trước mặt mình, ông ta có thừa sức để biết gã đang nghĩ gì.
- Thằng Cường cũng là con trai ta và ta cũng chỉ có 1 đứa con duy nhất.
- Dạ! Tôi cũng ko nghĩ…
- Thế thì tốt! – Ông ta làm mặt hài lòng: – Hãy đi giải quyết việc ta giao cho cậu đi.
- Vâng!
J ko quên cúi đầu chào chủ nhân của mình trước khi rời đi. Gã theo ông Đinh từ nhỏ, ko phải kẻ mà ta hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng đáng tin nhất trong đám thuộc hạ.
Ác quá cũng làm người ta sợ mà ko dám theo nên đôi khi cần phải mềm mỏng.
Trâm trở về nhà trong nỗi bực tức và thù hằn. Nhìn bên má vẫn còn ửng đỏ là khuôn mặt cô ta đanh lại, 2 môi mím chặt vào nhau. Cô ta ko phải kẻ ko biết cúi đầu trước mặt người khác nhưng 1 cái tát từ tay ông ta thì quá sức chịu đựng. Nếu ko phải ” người ấy ” kêu cô khoan hẵy động đến Mai và sai cô ra nước ngoài để tìm 2 đứa trẻ thì cô ta nhất định trút giận lên đầu Mai.
Mai luôn là cái gai trong mắt Trâm bởi từ ngày nó xuất hiện mọi chuyện như đảo lộn. Cô ta từ tiểu thư biến thành tay sai từ lúc nào ko hay. Khi trở lại Việt Nam cô ta sẽ tìm cách trả lại ông ta cái tát và cả Mai – người khởi xướng nên tất cả những chuyện rắc rối này.
……..
**********
2 tuần sau:
- Đến giờ uống sữa rồi ” bé Mai “.
Cường nhe nhởn bước vào phòng. Đã 2 tuần nay rồi, ngày nào hắn cũng mọc rễ ở phòng bệnh của Mai.
- Trời – Mai than vãn: – A lại đến nữa sao?
Cường gật gật đầu như muốn chêu tức.
- Thật ko hiểu người ta trả lương cho 1 TGĐ như hắn để làm gì.
- Vì a giỏi.
- Giỏi? – Mai bĩu môi: – Chân e sắp mọc da non rồi đấy.
- Thì sao?
- Thì a đi làm đi.
Ko phải Mai muốn đuổi Cường chỉ là nó biết dạo gần đây công ty có nhiều việc mà hắn lại ko chịu đi làm. 1 mình Nam phải kiêm hết, nhiều lúc Nga vô tình than thở làm ta thấy ngại.
- Ko – Hắn thản nhiên trả lời: – A ở đây đến khi e ra viện.
- E khỏi rồi mà. Sao a và mọi người cứ lo quá như thế, hàng đống người ngoài kia canh chừng rồi đó thôi. – Mai xụ mặt.
Lo quá ư? – Cường thấy chẳng quá tí nào. Mai ở trong này suốt thì sao biết ngoài kia xảy ra những chuyện gì. Liên tục có kẻ mờ ám lởn vởn qua đây, lại thêm chuyện công ty bắt đầu rối lên. Có chúa mới tin là mọi chuyện đã ổn thoả.
- Ngoan – Cường vuốt vuốt tóc Mai: – A đưa e ra ngoài chơi.
Nghe đến đi chơi 2 mắt nó lại sáng rực lên.
- Thật ko?
- A đã bao giờ lừa e – Cường mỉm cười nhìn Mai. Hắn biết nó khó chịu khi bị nhốt trong này. Thôi thì cứ tăng cường bảo vệ thêm để nó ra ngoài.
Mai định đứng dậy với cái chân khập khiễng vẫn còn hơi đau thì bàn tay rắn chắc của Cường đã nhấc bổng nó lên. Hắn bế Mai đi 1 mạch ra xe trước sự tò mò của người trong bệnh viện kèm theo tiếng gào thét xấu hổ của nó cho đến tân khi hắn doạ bế nó quay lại thì cái loa mới được tắt.
Dừng xe trước cửa quán KFC trên đường Trần Khánh Dư với thái độ ko hài lòng. Cường vẫn phải đưa Mai vào trong. Nó đúng là ngang bướng, chân chưa khỏi lại muốn ăn KFC. Ăn vào rồi đến khi đau nhức thì chỉ có hắn bị tra tấn, lần trước ăn bò hun khói song nó đã tra tấn hắn cả đêm chỉ vì cái chân cứ nhức mãi.
Ko phải Mai chẳng quan tâm đến thái độ của Cường hay những người trong quán đang nhìn mình mà vì nó đang tít mắt nhìn đồ ăn trên bàn.
- Thích thế à?
- Đương nhiên – Mai lại cười tít: – E nghe món này đã lâu nhưng chưa được ăn bao giờ.
Cường giẫn đôi lông mày đang chau lại ra nhìn Mai có lỗi. Nếu hắn biết nó chưa được ăn bao giờ thì đã ko thế.
- Sau này sẽ đưa e đi ăn thường xuyên.
- Oa thật sao? A thật rộng lượng nha.
- Giờ e mới biết?
- Xì – Mai đánh nhẹ vào tay Cường: – A đúng là ngoài cái vẻ đẹp trai nhiều tiền ra thì ra thì chẳng được cái nết gì.
Cường chống tay lên cằm nhìn Mai:
- Thế e yêu a vì vẻ đẹp trai và nhiều tiền.
- Cũng có thể – Mai nhún nhún vai trả lời tự nhiên. Đây đâu phải lần đầu tiên Cường mặt dày chêu nó như thế.
Cường cố làm vẻ thất vọng, đau khổ trước mặt Mai. Vốn dĩ hắn tưởng nó sẽ như mọi lần chối bay biến, rồi giải thích nhưng giờ thì gà cũng mọc đuôi cáo.
- Ôi a đau khổ quá, đau khổ quá. Ko ngờ người a yêu thương nhất lại như thế – Cường cố nói toi, tay vỗ vỗ vào ngưc, giọng nói tha thiết như thật.
Ngay sau hành động của hắn những tiếng xì xầm trong quán bắt đầu phát ra. Để xem nó có còn thờ ơ được.
- ” Chậc. Đẹp trai thế mà bị người yêu bỏ “.
- ” Khổ thân a đẹp trai quá, c kia thật nhẫn tâm “.
- ” Trông xinh gái mà lại ko có trái tim “.
- ” Tiếc cho đôi trai tài gái sắc quá “.
OMG – Tiếng xì xào của mọi người làm Mai như muốn gào lên rằng hắn đúng là đồ trơ trẽn mà. Sao có thể đóng kịch như thật đến thế.
- Này a có thôi đi ko. Người ta đang nhìn mình đấy – Nó vừa nói vừa lấy tay che che mặt.
- Hình như thế vẫn chưa đủ thương tâm – Ánh mắt Cường gian ta trong từng câu nói, cử chỉ.
- Thôi. Thôi ngay – Mai khẽ gắt : – E thua được chưa.
- Ha ha. Có thế chứ – Cường cười 1 cách sảng khoái – 1 nụ cười thật và đẹp nhất mà Mai từng biết – nụ cười của hạnh phúc.
- A đúng là…
- Là người yêu e – Cường lại cười.
- Hừ. Kệ a đấy.
- Ngoan – Cường hôn nhẹ lên má Mai: – Ăn đi rồi a đưa e đến nơi e thích.
Mai gật đầu che đi đôi má đang ửng đỏ. Nó vẫn chưa quen với kiểu tình cảm như thế này.
………….
Ăn song Cường chở Mai đi khắp nơi và điểm dừng chân cuối ngày của họ là bờ hồ. Mai bảo đây là nơi những đôi yêu nhau thường đến nhưng thực ra đây là nơi nó cảm nhận được tình cảm của Cường – là nơi hắn và nó gần gũi nhau hơn. Mai có thể dựa vào vai Cường cả giờ đồng hồ để nhìn ra bờ sông hay ngồi cạnh hắn cả ngày mà ko nói gì.
Ko có gì là hạnh phúc hơn khi được ở cạnh người mình yêu thương.
- Lạnh ko – Cường ôm lây bờ vai nhỏ bé của nó.
- 1 chút thôi – Mai cười nhẹ : – Hát cho e nghe đi, e muốn được nghe a hát rồi được ngủ trên vai a và được a nhẹ nhàng đưa về giống như trong phim.
- Như thế e sẽ vui?
Mai gật đầu.
” Từ lúc anh quen biết em trái đất bỗng nhiên ngừng lại
Cuộc đời này dệt thêm bao nhiêu ước mơ bao nhiêu niềm vui”
Cường cất tiếng hát mà đúng hơn là cất tiếng đọc. Hắn định sẽ hát bài này trong 1 ngày lãng mạng để làm Mai cảm động nhưng khung cảnh bây giờ cũng ko tệ lắm.
“Từ lúc anh quen biết em cả thế giới không ai bằng em
Chỉ một mình em thôi đôi mắt em xinh như nàng tiên
Cầu mong cho em luôn được vui đôi mắt ấy không mang muộn phiền
Để cho anh luôn trông thấy em lúc em cười vui
Cầu mong sao anh luôn gần em
Anh nói hết bao nhiêu tâm sự
Rằng tim anh anh đã yêu em rất lâu rồi
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không
Một lần nhìn thấy em trái tim anh càng yêu em
Hãy đến bên anh nhé em thiếu vắng em anh rất buồn
Vì anh luôn thấy vui mỗi khi gần em
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không
Một nụ cười của em cũng cho anh niềm tin yêu”
Hắn dừng giọng ca oanh vàng của mình khi nghe tiếng thở đều của Mai – nó đã ngủ. Ko uổng công hắn lên mạng tìm kiếm bài hát này và học thuộc nó.
” Hãy để cho anh chăm sóc em sống với em yêu suốt đời
Trọn đời này nguyện xin bên em mãi không rời. “
Lời cuối của bài hát cũng là câu hứa hẹn của Cường dành cho Mai. Nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp với con đường trải đầy hoa hồng.
…
Hoa hồng vẫn luôn có gai…
Giấc mơ ấy sẽ đi về đâu…..
Con đường tình yêu sẽ có những ai….
HẾT
/12
|