“Chu Hiểu Văn là ai?”
Trong quán cà phê, sau khi nghe cô kể về chuyện xảy ra ngày hôm đó, Ngải Lê lên tiếng hỏi.
“Đàn em của Tiết Ngôn, là học bá, cũng vừa học vừa làm giống anh ta, nghe nói kỳ nghỉ hè đại học năm ba dựa vào việc mở lớp học đào tạo hè đã kiếm được khoảng 100 vạn.” Biên Nhan ủ rũ khuấy cà phê.
“Rất thông minh nha, chắc bọn họ là cùng một loại người, vì vậy mới hợp tính nhau.” Ngải Lê nói một cách khách quan, “Tiết Ngôn có ý chí vươn lên cao như vậy đương nhiên là sẽ có yêu cầu cao đối với một nửa kia của mình, cậu chỉ được mỗi cái nhà giàu còn những mặt khác thì bình thường chẳng có gì nổi trội lại còn không có chí tiến thủ nữa.”
“Hự!” Biên Nhan bị nói trúng nỗi đau, “Nhưng tớ cũng có cố gắng trong việc học và công việc mà.”
“Cậu nói xem, ba cậu là nhân vật nổi danh của thành phố, cậu lại chỉ làm việc vặt trong một công ty nhỏ không có tên tuổi, tiền lương mỗi tháng lãnh được khoảng 4000, còn không bằng thu nhập của chú tài xế lái xe cho ba cậu có phải không?”
“Mấy người trong công ty rất tốt, đặc biệt là sư phụ của tớ có tiêu chuẩn rất cao. Tớ thích viết tiểu thuyết, tiền bạc đủ dùng là được rồi.”
“Chậc.” Ngải Lê lắc đầu, cũng chẳng tiếp tục mắng cô không có tiền đồ nữa.
Thật ra Biên Nhan không phải vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, trong ký ức của cô, khi cô còn bé cũng từng chen chúc với cha mẹ trong một căn nhà trệt nhỏ xíu ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, tại một thôn làng trong thành phố.
Sau này ba Biên móc nối quan hệ, mỗi ngày đều đến bệnh viện lau người, đút cơm, đổ bô cho cha của cấp trêи, chăm sóc còn chu đáo tận tâm hơn cả hộ lý, ngay cả móng chân của người ta ông ấy cũng cắt giũa gọn gàng làm cho mượt mà bóng loáng, khiến ông cụ vô cùng cảm động.
Với tình hình giới kinh thương khoảng bảy tám năm trước, ôm được cái đùi này chẳng khác nào ôm được cây rụng tiền.
Biên Chí Thành vất vả khổ sở lặn ngụm trong nơi ăn thịt người không nhả xương như thương giới hết nửa đời người mới giành được một khoảng trời cho riêng mình, đối với đứa con gái duy nhất của mình ông chưa bao giờ có yêu cầu nghiêm khắc. Tính cách Biên Nhan giống mẹ, ông ấy biết rõ cô không thể nào ứng phó được những mối quan hệ phức tạp của thương giới.
Vì vậy bao nhiêu kỳ vọng ông đều đổ dồn hết lên người Tiết Ngôn, cho nên tác phong hành sự và thủ đoạn quản lý của Tiết Ngôn đều sao y bản gốc là Biên Chí Thành.
“Tớ biết cậu thích gương mặt kia của Tiết Ngôn, vẻ ngoài của anh ta đến tớ nhìn còn nhũn chân. Nhưng người xung quanh tớ không thiếu nhất chính là mấy loại hình tiểu thịt tươi có khí chất như vậy, gần đây tớ có gặp một cực phẩm, vừa mới xuất đạo không lâu đã vội tìm chỗ dựa, chỉ là đang còn thiếu nợ, có thể cậu sẽ phải trả giúp anh ta.”
“…Cậu bảo tớ bao nuôi minh tinh?”
“Giới giải trí vốn dĩ là sân chơi của những người có tiền.” Ngải Lê dựa người ra sau, nở một nụ cười hết sức ý nhị, “Tớ cũng không nỡ nhìn thấy Đàm Dận bị đám phụ nữ ghê gớm kia làm hư, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là cậu thích hợp nhất.”
Nhưng mấy chuyện bao nuôi này, trong suy nghĩ của Biên Nhan đều là chuyện của mấy ông già đầu hói bụng phệ hay làm, dầu gì cô cũng là một thiếu nữ tài đức vẹn toàn, còn cần phải dựa vào việc bao nuôi để tìm tình yêu đích thực sao!
Biên Nhan cố gắng nhịn mãi cũng qua được nửa tháng không đến tìm Tiết Ngôn cũng như không cố tình tìm hiểu tin tức về anh ta.
Không bị cô quấy rầy hẳn là anh ta sẽ cảm thấy vô cùng thanh tịnh ha.
Tầm bốn giờ chiều, Tiết Ngôn gọi điện thoại cho cô: “Ba bảo chúng ta trở về nhà chính ăn cơm.”
Trước mặt người trong nhà anh ta cũng sẽ gọi Biên Thành một tiếng ba.
Biên Nhan “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Thái độ xa cách của cô rõ ràng như vậy, Tiết Ngôn nhắm mắt, ngữ điệu dịu lại: “Em đang ở đâu? Anh lái xe đến đón em.”
Đến giờ Biên Nhan còn chưa đi thi bằng lái xe.
Cô nói: “Không cần đâu, em tự đón xe qua.”
Tiết Ngôn không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
Biên Chí Thành là một người chú trọng tình cảm gia đình, cứ một khoảng thời gian sẽ lại tổ chức tiệc gia đình, những họ hàng thân thích nào gần gũi sẽ được mời đến, tâm sự tình hình gần đây cũng như là để gắn kết tình cảm với nhau.
Mấy cô bảy dì tám, chú ba cậu hai nhiều đến mức Biên Nhan cũng chẳng biết họ là ai, có rất nhiều người trong số họ đã chịu ơn của Biên Chí Thành, có chuyện muốn nhờ vả đương nhiên không tránh được sẽ nịnh nọt, vì vậy thái độ đối xử với Biên Nhan cũng khách khí kính cẩn nghe theo chứ không giống như trưởng bối.
Vất vả lắm mới trốn được ra ngoài hành lang để hít thở không khí trong lành, Biên Nhan nhổm người ngồi lên bờ gạch bao xung quanh bồn hoa, hai chân thon dài trắng nõn lắc qua lắc lại.
Bây giờ đang là chạng vạng tối, vệt nắng vẫn còn níu kéo phía chân trời. Tiết Ngôn cầm ly rượu trêи tay, bước ra ngoài hành lang, hôm nay anh ta mặc một cái áo len dệt kim rộng rãi màu vàng nhạt, tay áo xắn tới khuỷu tay, những đường cong cơ bắp của cánh tay thật đẹp, làm toát lên khí chất thong dong chín chắn. Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị trí của cô.
Từ sau khi chào hỏi người lớn trong nhà Biên Nhan vẫn chưa nói với anh câu nào, trước kia mỗi lần tụ hội, chắc chắn cô sẽ đi theo Tiết Ngôn, một bước cũng không rời, vắt hết óc để nghĩ xem nói chuyện gì thì có thể gợi lên hứng thú để anh có thể trả lời mình.
“Em leo lên cao như vậy làm gì?” Anh ta cau mày, “Thức ăn đã được bày ra rồi, đi vào ăn cơm.”
Biên Nhan nghiêng đầu nhìn anh thật lâu, trong giọng nói có ý khen ngợi: “Tiết Ngôn, anh mặc áo màu vàng nhạt rất đẹp, em rất thích nhìn anh mặc quần áo màu nhạt.”
“Vậy sao?”
“Anh và Chu Hiểu Văn đã ở bên nhau chưa?”
“…Không có.”
“Anh rất thích loại con gái giống Chu Hiểu Văn có phải không?”
Tiết Ngôn nhìn cô một cách chăm chú, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Không phải.”
Lòng bàn tay của Biên Nhan đầy mồ hôi, khi nghe thấy đáp án của anh ta thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô cúi đầu nhìn khoảng đất dưới chân, ặc, leo lên thì dễ..
“Vậy anh có thể ôm em xuống dưới không…Không được thì…”
Tiết Ngôn thở dài, đặt ly rượu lên cái bàn tròn gần đó, anh đi đến bên bồn hoa, đỡ eo, ôm cô xuống đất.
“…Buông anh ra.”
“Không buông.”
“Em muốn ba nhìn thấy sao?”
“Em không quan tâm.”
Tiết Ngôn lạnh lùng nhìn cô, anh nắm hai tay của cô muốn gỡ ra khỏi eo mình.
“Anh hôn em rồi, Em ôm lại anh một chút cũng không được sao?”
“Anh hôn em khi nào?”
“Lúc anh uống say.”
“…Đó là em cưỡng hôn anh.”
“Nhưng anh cũng không từ chối mà!” Cô vòng tay lên cổ anh, vừa căm giận lại có chút uất ức trợn mắt nhìn anh.
Tiết Ngôn cứng đờ cả người, cô đến gần như vậy làm anh khẩn trương đến quên cả thở.
Nhưng cô cũng không dán môi lên như lần trước.
“Em có thể nào trưởng thành hơn một chút không? Đừng có quậy phá nữa.” Anh đẩy cô ra, dường như đang rất khó chịu, nói: “Anh không thích Chu Hiểu Văn, nhưng anh cũng sẽ không thích em.”
“…Ồ.” Biên Nhan cúi đầu, cô quay mặt bước đi, không muốn để anh nhìn thấy đôi mắt đang ửng đỏ của mình.
Tối đó Biên Nhan gọi video call cho Ngải Lê: “Không được, tớ cần phải tìm cách nào đó để quên Tiết Ngôn!”
“Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh ngộ.” Ngải Lê an ủi nhưng trong giọng nói lại có chút hoài nghi. “Tiểu thịt tươi kia có vài yêu cầu đặc biệt, để tớ nói thêm cho cậu biết.”
Tiêu chuẩn Đàm Dận đặt ra cho người muốn bao nuôi anh ta rất cao, không thể quá lớn tuổi, phải chưa lập gia đình, chưa từng sinh con còn phải nộp hồ sơ khám sức khỏe cho anh ta xem, đảm bảo không mắc bệnh phụ khoa hoặc những bệnh lây qua đường tình ɖu͙ƈ.
Những chuyện này cũng có thể thông cảm, nhưng đặc biệt ở chỗ —— Từ nắm tay, ôm ấp, hôn môi cho đến lúc cởi sạch quần áo lăn giường, mỗi bước đều phải trả thêm tiền.
Biên Nhan im lặng thật lâu.
“Nhưng mà mấy điều kiện đó cậu đều có thể thỏa mãn mà.” Ngải Lê an ủi.
“…Chim anh ta làm bằng vàng hở?”
“Xí, ăn nói thô bỉ quá đi.”
“Ha hả, có ảnh chụp không?”
Ngải Lê cười thần bí: “Là một anh giai vô cùng đẹp trai.”
1516
/118
|