Lúc này Hách Liên Thiến vẫn còn đang ôm cánh tay Bắc Đường Văn Cảnh ngủ say sưa, hoàn toàn là dáng vẻ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến nàng.
"Hách Liên Thiến! "
Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Đường Mặc Dạ vang lên.
Cùng theo sau lưng vào cửa là mẹ cả Ngọc Nguyệt Ly, Liễu di nương, đám người Hách Liên Xuyến cũng đồng thời lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Chuyện này...." Sắc mặt Ngọc Nguyệt Ly trầm xuống, nóng nảy gọi: "Thiến nhi...."
Khi trông thấy Hách Liên Thiến và phế vật Thất hoàng tử dây dưa ở chung với nhau trên giường, trong lòng Ngọc Nguyệt Ly mừng rỡ như điên tưởng như là muốn bay lên trời.
Chuyện này thành!
Hách Liên Thiến nghe được tiếng động ầm ĩ, cùng lúc Bắc Đường Văn Cảnh bên cạnh vẫn còn đang ôm lấy nàng, âm thanh yếu ớt vang lên: "Tam hoàng huynh ~"
Bắc Đường Mặc Dạ tuy rằng không thích Hách Liên Thiến nhưng mà tốt xấu gì Hách Liên Thiến cũng là nữ nhân được tứ hôn cho hắn.
Hơn nữa trước đây nữ nhân này vẫn liên tục đuổi theo sau lưng hắn.
Hiện tại bỗng nhiên ngủ ở trên giường Thất hoàng đệ, xem quần áo xốc xếch của hai người...
Chuyện này khiến cho tự tôn nam nhân của hắn bị hung hăng chà đạp, đâu còn có lý trí, gầm lên chỉ vào người trên giường nói: "Các ngươi lại dám làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này! Bản vương muốn giết các ngươi!"
Bắc Đường Mặc Dạ rút bội kiếm bên hông ra, nổi giận đùng đùng tiến lên.
Quần áo Hách Liên Thiến tán loạn, thấy Bắc Đường Mặc Dạ khí thế hung hăng xông lại, gương mặt nàng lập tức bị dọa sợ đến trắng bệch, khổ sở hét: "Dạ ca ca, hu hu hu, ngươi không nên giết Thiến Thiến a, ai nha.... "
Hách Liên Thiến đoán chừng Bắc Đường Mặc Dạ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà giết nàng và Bắc Đường Văn Cảnh, quả nhiên thấy thị vệ phía sau hắn tiến lên ngăn cản.
"Vương gia, không được..."
"Cút ngay! "
"Thiến nhi, tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này? Ngươi bắt nương phải làm sao đây... Ngươi thật sự là làm mất thể diện của Tướng quân phủ rồi, ngươi làm như vậy khác nào tổn hại oai nghiêm của hoàng thất, làm sao xứng đáng với Mặc Vương gia a!"
Khóe môi Ngọc Nguyệt Ly giãn ra, cười như không cười, mặc dù có lòng muốn để cho Bắc Đường Mặc Dạ chém chết tiện nhân Hách Liên Thiến này.
Thế nhưng thân là mẹ cả, nên phải giả bộ định nhào qua che chở bảo vệ cho Hách Liên Thiến.
Nhưng thấy Hách Liên Thiến trốn sau lưng Bắc Đường Văn Cảnh cho nên cảm thấy lúng túng đứng tại chỗ, nhìn Hách Liên Thiến nói:" Ngươi còn không mau xuống đây, rốt cuộc muốn ở trên giường Thất hoàng tử đến khi nào?!"
Lời này kích thích Bắc Đường Mặc Dạ, hắn u ám trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến sau lưng Bắc Đường Văn Cảnh.
Hai vai Bắc Đường Văn Cảnh run rẩy, rủ đầu xuống, làm ra dáng vẻ khúm núm: "Tam hoàng huynh, ta..."
Mọi người đều tránh đi nơi khác, Hách Liên Thiến cấp tốc mặc quần áo xong, có phần oán trách bóp gò má của Bắc Đường Văn Cảnh một cái: "Dặn ngươi nhớ kêu ta dậy sớm một chút, tối hôm qua ngươi rất đáp ứng mà, vậy mà đến sáng lại không chịu gọi ta dậy!"
Nàng vốn là dự định sáng nay sẽ quay về phòng sớm, đến khi trời vừa sáng, đúng lúc đến nhìn Hách Liên Nhu làm trò.
Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người bắt gian tại trận!
Bắc Đường Văn Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt vô tội: "Thiến nhi, ngươi đang trách ta sao?! Ta cũng không biết làm sao lại dậy trễ như vậy, có thể là đêm qua bị Thiến nhi chơi đùa cho nên cực kỳ mệt mỏi...."
"Aizzz, tổ tông của ta ơi, ngươi đừng có ra ngoài nói những lời như thế với ngươi khác, đợi khi đi ra ngoài ngươi đừng nói chuyện, ta nói cái gì ngươi chỉ cần gật đầu là được rồi, hiểu không?!"
"Được!" Bắc Đường Văn Cảnh vẻ mặt ai oán nhìn về phía nàng, giống như là bộ dạng bị nàng khi dễ.
Chờ hai người mặc xong quần áo tới phòng khách, Hách Liên Thiến mới vừa vào cửa lập tức thay đổi nét mặt, kêu khóc tình cảm ôm lấy bộ cẩm bào màu xanh nhạt của Bắc Đường Mặc Dạ: "Dạ ca ca, hu hu hu, ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi....a"
Bắc Đường Mặc Dạ tức giận, hung hăng hất ống tay áo ra khiến nàng ngã trên mặt đất, lạnh giọng mắng: "Ngươi đừng đụng vào ta, thật bẩn."
"Dạ ca ca, hu hu, ta không biết là đã xảy ra chuyện gì! Rõ ràng đêm qua ta ngủ ở trong phòng của mình nhưng hiện tại không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, hu hu...."
"Thiến nhi, ngươi nói đêm qua ngươi ở trong phòng mình, vậy vì sao sáng nay lại xuất hiện trong phòng Thất hoàng tử? Chẳng lẽ đêm qua ngươi mộng du sao?!"
Liễu di nương vốn đang xem nào nhiệt rốt cuộc mở miệng châm chọc cười nói, mang trên mặt nụ cười dối trá: "Thiến nhi a~, tình cảnh hiện tại có lẽ đã sớm truyền ra ngoài rồi, ngươi nói không làm thì ai mà tin đây! Bản thân ngươi làm chuyện sai trái cũng không nên làm liên lụy tới mọi người trong Tướng quân phủ của chúng ta, ngươi chính là được hoàng thượng tứ hôn nha!"
"Di nương, ngươi hãy tin ta đi, thực sự thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì cả. Ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mở mắt lại nhìn thấy...thấy... Thất hoàng tử, ta căn bản không biết Thất hoàng tử cũng ở trong núi, ta thật sự không biết hắn ở đây! Nhất định là ta đã bị người hãm hại."
Đương nhiên là Ngọc Nguyệt Ly biết rõ nguyên nhân trong đó, chủ ý này là do nàng nghĩ ra được, vì chính là muốn trừng trị còn tiện nhân Hách Liên Thiến này.
Để cho nàng mất đi danh hiệu Mặc Vương phi, trở thành con chuột chạy qua đường.
Nữ tử mất đi trinh tiết, đây là đại tội, huống chi nàng còn do hoàng thượng tứ hôn, làm ra loại chuyện này theo lý thuyết là phải tịch thu tài sản cả nhà và giết kẻ phạm tội.
Nhưng người nam tử qua đêm cùng Hách Liên Thiến không phải là người thường, hắn là Thất hoàng tử đường triều.
Quan hệ này cũng dính dáng tới thể diện của Hoàng thất, coi như là Hoàng Đế đã biết chuyện thì cũng sẽ tuyệt đối không liên lụy tới Tướng quân phủ, cuối cùng vì thể diện hai nhà mà chỉ có thể tứ hôn cho Hách Liên Thiến và phế vật Thất hoàng tử mà thôi.
Như vậy sau này nàng ta suốt đời phải coi chừng tên phế vật này rồi, ngẫm lại đã cảm thấy vui sướng.
Ngọc Nguyệt Ly có khéo tính toán đến mức nào cũng không thể biết trước được mưu ma chước quỷ của Hách Liên Thiến nàng.
Nếu là phải lập gia đình thì tất nhiên phải gả cho một người mà nàng thích, hiển nhiên tuyệt đối không phải là Bắc Đường Mặc Dạ rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không làm trắc phi của hắn.
Mẹ cả tính kế, muốn để nàng gả cho...
Cái này rất hợp ý nàng!
Trong lòng Hách Liên Thiến rõ ràng rất tự đắc nhưng nét mặt vẫn bi thương kêu khóc như cũ: "Ta cũng là oan uổng, nói không chừng là kẻ xấu đã đem ta rời khỏi phòng lúc ta đang ngủ."
"Hách Liên Thiến, kẻ xấu vì sao mang ngươi rời khỏi phòng của ngươi?"
Bắc Đường Mặc Dạ giận dữ gầm lên, mọi người bị dọa đến run sợ.
"Dạ ca ca, ta thật là bị người hãm hại!"
Hách Liên Thiến giả ngu không nói nhưng vẫn dẫn dắt Bắc Đường Mặc Dạ đi đến sương phòng của mình, quả nhiên nghe được một trận triền miên trong phòng nàng, Bắc Đường Mặc Dạ hất tay áo: "Ngươi đã nói là phòng của ngươi xảy ra vấn đề, vậy chúng ta tới nhìn xem một chút, để cho ngươi chết tâm phục khẩu phục!"
Tất cả mọi người xem kịch vui xem kịch vui, theo Bắc Đường Mặc Dạ đi đến sương phòng của Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến đương nhiên cũng không kịp chờ đợi muốn cùng bọn hắn tới đó, nàng xoa xoa trên khóe mắt mơ hồ có thể thấy được sự trong suốt, diễn trò quá lố rồi nên không thu lại được.
Vừa mới nhấc chân rời khỏi, ống tay áo liền bị người khác kéo lấy, nàng nhìn lại.....
"Hách Liên Thiến! "
Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Đường Mặc Dạ vang lên.
Cùng theo sau lưng vào cửa là mẹ cả Ngọc Nguyệt Ly, Liễu di nương, đám người Hách Liên Xuyến cũng đồng thời lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Chuyện này...." Sắc mặt Ngọc Nguyệt Ly trầm xuống, nóng nảy gọi: "Thiến nhi...."
Khi trông thấy Hách Liên Thiến và phế vật Thất hoàng tử dây dưa ở chung với nhau trên giường, trong lòng Ngọc Nguyệt Ly mừng rỡ như điên tưởng như là muốn bay lên trời.
Chuyện này thành!
Hách Liên Thiến nghe được tiếng động ầm ĩ, cùng lúc Bắc Đường Văn Cảnh bên cạnh vẫn còn đang ôm lấy nàng, âm thanh yếu ớt vang lên: "Tam hoàng huynh ~"
Bắc Đường Mặc Dạ tuy rằng không thích Hách Liên Thiến nhưng mà tốt xấu gì Hách Liên Thiến cũng là nữ nhân được tứ hôn cho hắn.
Hơn nữa trước đây nữ nhân này vẫn liên tục đuổi theo sau lưng hắn.
Hiện tại bỗng nhiên ngủ ở trên giường Thất hoàng đệ, xem quần áo xốc xếch của hai người...
Chuyện này khiến cho tự tôn nam nhân của hắn bị hung hăng chà đạp, đâu còn có lý trí, gầm lên chỉ vào người trên giường nói: "Các ngươi lại dám làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này! Bản vương muốn giết các ngươi!"
Bắc Đường Mặc Dạ rút bội kiếm bên hông ra, nổi giận đùng đùng tiến lên.
Quần áo Hách Liên Thiến tán loạn, thấy Bắc Đường Mặc Dạ khí thế hung hăng xông lại, gương mặt nàng lập tức bị dọa sợ đến trắng bệch, khổ sở hét: "Dạ ca ca, hu hu hu, ngươi không nên giết Thiến Thiến a, ai nha.... "
Hách Liên Thiến đoán chừng Bắc Đường Mặc Dạ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà giết nàng và Bắc Đường Văn Cảnh, quả nhiên thấy thị vệ phía sau hắn tiến lên ngăn cản.
"Vương gia, không được..."
"Cút ngay! "
"Thiến nhi, tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này? Ngươi bắt nương phải làm sao đây... Ngươi thật sự là làm mất thể diện của Tướng quân phủ rồi, ngươi làm như vậy khác nào tổn hại oai nghiêm của hoàng thất, làm sao xứng đáng với Mặc Vương gia a!"
Khóe môi Ngọc Nguyệt Ly giãn ra, cười như không cười, mặc dù có lòng muốn để cho Bắc Đường Mặc Dạ chém chết tiện nhân Hách Liên Thiến này.
Thế nhưng thân là mẹ cả, nên phải giả bộ định nhào qua che chở bảo vệ cho Hách Liên Thiến.
Nhưng thấy Hách Liên Thiến trốn sau lưng Bắc Đường Văn Cảnh cho nên cảm thấy lúng túng đứng tại chỗ, nhìn Hách Liên Thiến nói:" Ngươi còn không mau xuống đây, rốt cuộc muốn ở trên giường Thất hoàng tử đến khi nào?!"
Lời này kích thích Bắc Đường Mặc Dạ, hắn u ám trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến sau lưng Bắc Đường Văn Cảnh.
Hai vai Bắc Đường Văn Cảnh run rẩy, rủ đầu xuống, làm ra dáng vẻ khúm núm: "Tam hoàng huynh, ta..."
Mọi người đều tránh đi nơi khác, Hách Liên Thiến cấp tốc mặc quần áo xong, có phần oán trách bóp gò má của Bắc Đường Văn Cảnh một cái: "Dặn ngươi nhớ kêu ta dậy sớm một chút, tối hôm qua ngươi rất đáp ứng mà, vậy mà đến sáng lại không chịu gọi ta dậy!"
Nàng vốn là dự định sáng nay sẽ quay về phòng sớm, đến khi trời vừa sáng, đúng lúc đến nhìn Hách Liên Nhu làm trò.
Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người bắt gian tại trận!
Bắc Đường Văn Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt vô tội: "Thiến nhi, ngươi đang trách ta sao?! Ta cũng không biết làm sao lại dậy trễ như vậy, có thể là đêm qua bị Thiến nhi chơi đùa cho nên cực kỳ mệt mỏi...."
"Aizzz, tổ tông của ta ơi, ngươi đừng có ra ngoài nói những lời như thế với ngươi khác, đợi khi đi ra ngoài ngươi đừng nói chuyện, ta nói cái gì ngươi chỉ cần gật đầu là được rồi, hiểu không?!"
"Được!" Bắc Đường Văn Cảnh vẻ mặt ai oán nhìn về phía nàng, giống như là bộ dạng bị nàng khi dễ.
Chờ hai người mặc xong quần áo tới phòng khách, Hách Liên Thiến mới vừa vào cửa lập tức thay đổi nét mặt, kêu khóc tình cảm ôm lấy bộ cẩm bào màu xanh nhạt của Bắc Đường Mặc Dạ: "Dạ ca ca, hu hu hu, ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi....a"
Bắc Đường Mặc Dạ tức giận, hung hăng hất ống tay áo ra khiến nàng ngã trên mặt đất, lạnh giọng mắng: "Ngươi đừng đụng vào ta, thật bẩn."
"Dạ ca ca, hu hu, ta không biết là đã xảy ra chuyện gì! Rõ ràng đêm qua ta ngủ ở trong phòng của mình nhưng hiện tại không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, hu hu...."
"Thiến nhi, ngươi nói đêm qua ngươi ở trong phòng mình, vậy vì sao sáng nay lại xuất hiện trong phòng Thất hoàng tử? Chẳng lẽ đêm qua ngươi mộng du sao?!"
Liễu di nương vốn đang xem nào nhiệt rốt cuộc mở miệng châm chọc cười nói, mang trên mặt nụ cười dối trá: "Thiến nhi a~, tình cảnh hiện tại có lẽ đã sớm truyền ra ngoài rồi, ngươi nói không làm thì ai mà tin đây! Bản thân ngươi làm chuyện sai trái cũng không nên làm liên lụy tới mọi người trong Tướng quân phủ của chúng ta, ngươi chính là được hoàng thượng tứ hôn nha!"
"Di nương, ngươi hãy tin ta đi, thực sự thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì cả. Ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mở mắt lại nhìn thấy...thấy... Thất hoàng tử, ta căn bản không biết Thất hoàng tử cũng ở trong núi, ta thật sự không biết hắn ở đây! Nhất định là ta đã bị người hãm hại."
Đương nhiên là Ngọc Nguyệt Ly biết rõ nguyên nhân trong đó, chủ ý này là do nàng nghĩ ra được, vì chính là muốn trừng trị còn tiện nhân Hách Liên Thiến này.
Để cho nàng mất đi danh hiệu Mặc Vương phi, trở thành con chuột chạy qua đường.
Nữ tử mất đi trinh tiết, đây là đại tội, huống chi nàng còn do hoàng thượng tứ hôn, làm ra loại chuyện này theo lý thuyết là phải tịch thu tài sản cả nhà và giết kẻ phạm tội.
Nhưng người nam tử qua đêm cùng Hách Liên Thiến không phải là người thường, hắn là Thất hoàng tử đường triều.
Quan hệ này cũng dính dáng tới thể diện của Hoàng thất, coi như là Hoàng Đế đã biết chuyện thì cũng sẽ tuyệt đối không liên lụy tới Tướng quân phủ, cuối cùng vì thể diện hai nhà mà chỉ có thể tứ hôn cho Hách Liên Thiến và phế vật Thất hoàng tử mà thôi.
Như vậy sau này nàng ta suốt đời phải coi chừng tên phế vật này rồi, ngẫm lại đã cảm thấy vui sướng.
Ngọc Nguyệt Ly có khéo tính toán đến mức nào cũng không thể biết trước được mưu ma chước quỷ của Hách Liên Thiến nàng.
Nếu là phải lập gia đình thì tất nhiên phải gả cho một người mà nàng thích, hiển nhiên tuyệt đối không phải là Bắc Đường Mặc Dạ rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không làm trắc phi của hắn.
Mẹ cả tính kế, muốn để nàng gả cho...
Cái này rất hợp ý nàng!
Trong lòng Hách Liên Thiến rõ ràng rất tự đắc nhưng nét mặt vẫn bi thương kêu khóc như cũ: "Ta cũng là oan uổng, nói không chừng là kẻ xấu đã đem ta rời khỏi phòng lúc ta đang ngủ."
"Hách Liên Thiến, kẻ xấu vì sao mang ngươi rời khỏi phòng của ngươi?"
Bắc Đường Mặc Dạ giận dữ gầm lên, mọi người bị dọa đến run sợ.
"Dạ ca ca, ta thật là bị người hãm hại!"
Hách Liên Thiến giả ngu không nói nhưng vẫn dẫn dắt Bắc Đường Mặc Dạ đi đến sương phòng của mình, quả nhiên nghe được một trận triền miên trong phòng nàng, Bắc Đường Mặc Dạ hất tay áo: "Ngươi đã nói là phòng của ngươi xảy ra vấn đề, vậy chúng ta tới nhìn xem một chút, để cho ngươi chết tâm phục khẩu phục!"
Tất cả mọi người xem kịch vui xem kịch vui, theo Bắc Đường Mặc Dạ đi đến sương phòng của Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến đương nhiên cũng không kịp chờ đợi muốn cùng bọn hắn tới đó, nàng xoa xoa trên khóe mắt mơ hồ có thể thấy được sự trong suốt, diễn trò quá lố rồi nên không thu lại được.
Vừa mới nhấc chân rời khỏi, ống tay áo liền bị người khác kéo lấy, nàng nhìn lại.....
/87
|